Công Chúa Trở Thành Nữ Hầu
Chương 10
Thấy Vương Thắng An sắc mặt biến đổi, nam tử cười ha ha: "Vương huynh, tại hạ biết ngươi là người thông minh, biện pháp mà người nghĩ, Tần gia ngày đó chỉ là không cơ mật, nếu thật giam ở bên trong cả đời, thì thần không biết, quỷ không hay ." Vương Thắng An nghe nói như thế, cười ha hả, đối với nam tử chắp tay nói: "Nghe vua nói một buổi, hơn đọc sách mười năm."
Nam tử khoát tay: "Không dám không dám." Lúc này đã đến phòng khách Kim gia, Vương Thắng An thỉnh hắn ghế trên, mình ở phía dưới bồi khách, khách và chủ đều vui mừng mà nói chuyện.
Tiểu Viên dĩ nhiên là không biết Vương Thắng An tính toán, thật dễ dàng đem Kim đại gia đưa đi. Tiểu Viên trở lại tiểu viện Kim tiểu thư, mới vừa vào cửa, lại bị hù giật mình, Kim tiểu thư ngồi ở trong sân, mặt trầm như nước, mặc dù đã tới tháng tám, cây quạt kia vẫn phe phẩy không ngừng, Vương mụ cùng Lục Khởi phục vụ ở một bên.
Tiểu Viên nhìn thấy loại này trận thế, không cần nghĩ, cũng biết vì mình mà tới, tiến lên quy củ hành lễ, đứng ở một bên, chờ Kim tiểu thư lên tiếng. Kim tiểu thư để xuống cây quạt, cười nói: "Đại tẩu tử, là ta không tốt, nơi này nhận lỗi với tẩu tử."
Vừa nói thanh âm mềm mại yếu ớt, vừa đứng lên, thuận thế sẽ phải cho Tiểu Viên bồi lễ. Tiểu Viên nhìn trên mặt nàng âm dương quái khí nụ cười, trong lòng biết không ổn, vội quỳ xuống, đối với Kim tiểu thư nói: "Tiểu thư, đó chỉ là nói đùa, ai có thể làm thật đây?"
Kim tiểu thư một cái tát đánh tới trên mặt nàng: "Phi, không có mắt nha đầu, ngươi nghĩ mình sẽ leo lên được cành cây cao sao, ta nói cho ngươi biết, ngươi cả đời cũng chỉ là nha đầu đê tiện thôi, đừng có mơ mộng Kim Đại nãi nãi hão huyền." Mắng xong rồi, Kim tiểu thư cảm thấy thư thản chút, lại lần nữa ngồi trở lại trên ghế, thở dài nói: "Tiểu Viên, thật ra thì ngươi mặc dù chân tay vụng về, ta vẫn luôn đối tốt với ngươi, ngươi có tâm sự gì, nói với ta là tốt rồi, lén lút câu kéo ca ca ta, đó không phải việc tốt?"
Lúc nói chuyện, Kim tiểu thư quắc mắt, hận không được muốn đem Tiểu Viên một hớp nuốt vào trong bụng, Tiểu Viên nghe Kim tiểu thư lần này nghĩ một đằng nói một nẻo, không dám phản bác, luôn miệng đồng ý mà thôi, Kim tiểu thư thấy nàng kính cẩn nghe theo, trong lòng tức giận lúc này mới tiêu mất một chút xíu. Lại cầm cây quạt lên, ngịch ngợm tua dua, cười nói: "Thật ra thì dáng dấp ngươi không kém, ta vốn định, chờ ta cưới xong, sẽ để cho cô gia thu ngươi, bây giờ ta đã nghĩ lại."
Tiểu Viên còn đang suy nghĩ, Kim tiểu thư thế nào hiện tại lại hiền huệ như vậy, sau khi nghe lời này, hiểu chút, vẫn an tĩnh quỳ ở nơi đó. Kim tiểu thư chống cằm nhìn Tiểu Viên, còn thấy Tiểu Viên vẫn cúi đầu, nháy mắt, khiến Vương mụ đem mặt nàng nâng lên.
Vương mụ tiến lên đem mặt Tiểu Viên nâng lên, Kim tiểu thư nhìn một chút, gật đầu nói: "Ngũ quan là vô cùng thanh tú, nhưng hơi tái nhợt, Lục Khởi…" Lục Khởi đang mong đợi tiếng gọi này, buổi sáng đã được dặn, Kim tiểu thư ngắm móng tay, nhàn nhạt nói: "Ngươi biết làm sao rồi."
Lục Khởi gật đầu, đi tới trước mặt Tiểu Viên, Tiểu Viên trong lòng biết không ổn, muốn chạy trốn, thân thể lại bị Vương mụ gắt gao đè lại, Lục Khởi cầm trong tay, là một thanh than củi, nàng đi lên trước, cười híp mắt nói: "Để nô tỳ cho Đại Nãi Nãi thêm chút nhan sắc." Trên tay than củi liền định hướng mặt Tiểu Viên ấn xuống, Tiểu Ngọc đang coi chừng ở cửa ra vào, lúc này vội vã chạy vào: "Tiểu thư, Vương tiểu thư tới."
Lúc này lại có trình giảo kim xuất hiện, Kim tiểu thư trừng Tiểu Viên một cái, nó lại thóat một kiếp, Vương mụ nghe nói Vương tiểu thư tới, sớm đem Tiểu Viên buông ra, đối với Tiểu Viên nói: "Đi hầu hạ đi." Nói xong liền đem Tiểu Viên từ trên mặt đất kéo lên, còn thay nàng vỗ vỗ trên người bụi.
Tiểu Ngọc đã đem cửa viện mở ra, Kim tiểu thư vịn tay Lục Khởi ra ngoài nghênh đón, trong miệng cười nói: "Muội muội, ta đang trong viện uống trà ngắm hoa, đang định sai người đi tìm muội, không nghĩ tới muội đã tới rồi."
Tiếp theo đó là thanh âm hai người ân cần thăm hỏi lẫn nhau, hành lễ một tiếng, Tiểu Viên cùng Tiểu Ngọc cung kính đứng hầu hạ, Tiểu Ngọc thừa dịp không có người chú ý thì hung hăng bấm Tiểu Viên một cái, ngay sau đó lại buông tay ra, trên mặt dẫn theo nụ cười. (muanho: ta tức lên rồi đó. Ta cắn cắn các ngươi, dám khi dễ Tiểu Viên của ta)
Vương tiểu thư lúc này đã vào viện, nàng so với Kim tiểu thư nhỏ tuổi hơn, vóc dáng cao hơn so với Kim tiểu thư, gương mặt béo tròn, cười lên thời điểm, hai hàng lông mày cong cong, tuy nói là lưu lạc Giang Đông, lại sống nhờ ở Kim gia, Vương tiểu thư nhất cử nhất động, cũng là dáng vẻ ưu nhã, Kim tiểu thư học thế nào cũng học không được .
Hai người hàn huyên xong rồi, cùng ngồi xuống, như vậy hai người, nói cũng không có gì đặc biệt, Vương tiểu thư tới cám ơn Kim tiểu thư trước đó vài ngày tặng khăn tay, rồi nói chút chuyện phiếm.
Tiểu Ngọc đứng một hồi, không khỏi ngáp một cái, thả tay xuống liền nhìn chằm chằm Kim tiểu thư và Vương tiểu thư, Tiểu Viên vẫn như cũ đứng quy củ, thấy cử chỉ Tiểu Ngọc, cũng hiểu rõ, nếu không có mình, Tiểu Ngọc có thể gả cho Kim đại gia, tuy hắn ngu dại, dầu gì cũng sẽ không cần đứng hầu hạ như vậy, đối với Tiểu Ngọc mà nói, Kim đại gia chính là cọng rơm cứu mệnh.
Tiểu Viên đang suy nghĩ, bị lời nói của Vương tiểu thư làm sợ hết hồn: "Hà Gian Vương, không, là Thánh Thượng, ta cũng chưa từng thấy qua, nhưng ta có một Đường tỷ, nàng gặp qua Đương Kim hoàng hậu." Hà Gian Vương, Thập Tứ ca ca, chẳng lẽ nói, thế cục đã bình định rồi sao?
Lòng Tiểu Viên một hồi nhảy loạn, nếu sự thật là như vậy , mình mà có thể chạy đi, đi gặp Thập Tứ ca ca. Không đợi Tiểu Viên suy nghĩ xong hướng đi, chỉ nghe thấy Vương tiểu thư nhẹ lay động cây quạt nói: "Chẳng qua ta đã gặp qua Đông Hải công chúa, năm ấy nàng chỉ có mười hai tuổi, dung mạo lại hết sức xinh đẹp."
Nói xong, Vương tiểu thư nghiêng đầu quan sát Kim tiểu thư: "Tỷ tỷ tướng mạo, lại có mấy phần giống như Đông Hải công chúa, đặc biệt là lúc mặc áo màu vàng pha chút đỏ này." Thật, Tiểu Viên nhìn thấy ánh mắt Kim tiểu thư lập tức trừng lớn, cơ hồ muốn nhảy dựng lên, rồi lại hết sức nhịn xuống, nhưng nụ cười bên môi không thể giấu được, nàng liên tiếp lắc cây quạt mấy cái, giống như hời hợt hỏi Vương tiểu thư: "Muội muội, ta thật sự giống Đông Hải công chúa sao?"
Vương tiểu thư nhìn thấy nàng bộ dáng này, bưng lên ly trà, không khỏi vì ca ca mình khổ sở, dầu gì cũng là công tử xuất thân danh môn đại tộc, vì hoàn cảnh đưa đẩy, tình thế cấp bách, lại cùng một người như vậy đính hôn, ngọc thụ với lau sậy, thật sự là...
Sắc mặt nhưng không có lộ ra, nhẹ nhàng gõ đầu nói: "Đúng là giống." Nói xong, đưa tay ra vuốt lông mày Kim tiểu thư: "Đặc biệt là lông mày, cực kỳ giống." Mặt Kim tiểu thư liền đỏ lên, nếu không phải đang ở trước mặt mọi người, nàng hận không được muốn tìm gương, nhìn mình một chút.
Vương tiểu thư cùng nàng nói một hồi, thấy bọn nha đầu đứng hầu phía dưới, nhớ tới ca ca của mình nói, cười hỏi Kim tiểu thư: "Tỷ tỷ, mấy nha đầu này, nghe nói có một người Lạc Kinh, nhưng không biết họ gì?" Kim tiểu thư đang cao hứng, nghe nàng hỏi cái này, không khỏi hơi nhíu mày, Tiểu Viên họ gì, nàng thật đúng là không biết.
Lông mày giương lên: "Muội muội, bất kể nàng ta họ gì, vào Kim gia ta, chính là người của Kim gia rồi." Vương tiểu thư gật đầu nói: "Tỷ tỷ nói rất đúng, chẳng qua là gần đây thế cục an định, biết danh tính, nếu có người tới tìm, cũng biết để trả lời." Kim tiểu thư nghe Vương tiểu thư lời này rất có lý, gọi Tiểu Viên: "Họ của ngươi là gì?."
Tiểu Viên nghe được họ nhắc tới Tam tỷ, chính ở chỗ này nghĩ, Tam tỷ mộ phần, không biết là có được dọn dẹp hay không, ai ngờ lời nói vòng tới vòng lui, lại hỏi mình danh tính. Chữ Phùng vừa muốn xuất khẩu, Tiểu Viên lại đột nhiên nghĩ đến, nếu là họ biết mình tên gì, giết người diệt khẩu làm sao bây giờ?
Lại nuốt xuống, cung kính đáp: "Nô tỳ họ Dương." Họ Dương, Vương tiểu thư thở phào nhẹ nhõm, vô luận Võ hoàng hậu Dương thị hay Huệ hoàng hậu Dương thị, gia tộc đã bị diệt thật lâu, coi như nàng là người gia tộc Huệ hoàng hậu, mà Huệ hoàng hậu lúc này lại là hoàng hậu địch quốc, ngoài tầm tay, không thể trông nom nha đầu này được.
Chỉ là Vương tiểu thư nhớ tới ca ca của mình có dặn dò khác, tiếp tục hỏi: "Ở Lạc Kinh, nhà ngươi ở nơi nào?" Cái này, Tiểu Viên ngay sau đó nhớ tới chỗ ở của cữu cữu, báo ra ngoài.
Thì ra quả nhiên là người nhà Huệ hoàng hậu, Vương tiểu thư nhìn Tiểu Viên với ánh mắt khinh bỉ, Dương gia là gia tộc Nho gia, môn hạ đệ tử, cũng là trải rộng thiên hạ, chẳng qua là theo Huệ hoàng hậu mấy lần Phế Lập, người Dương gia đã sớm bị giết sạch sẽ, những đệ tử trước kia, có phần cốt khí đã sớm chết rồi, xem tuổi của Tiểu Viên, hẳn ra đời không lâu, thì Dương gia gặp nạn, khó trách phải trở thành nha hòan.
Nhớ tới Huệ hoàng hậu nữ nhân này phản phu phản quốc, Dương gia vô cùng nhục nhã, người của Dương gia đâu còn mặt mũi sống trên đời. Vương tiểu thư oán thầm xong, gật đầu một cái, ý bảo đã biết, phất tay để cho nàng đi xuống.
Kim tiểu thư thấy Vương tiểu thư hỏi xong, lại cái gì cũng không nói, kỳ quái hỏi: "Muội muội hỏi danh tính nha đầu, để làm gì?" Vương tiểu thư vốn định đem ý tưởng của mình nói cho nàng biết, rồi lại nghĩ, nói cho nàng, nữ nhân ngu xuẩn này, cũng không biết cái gì, thôi kệ đi.
Kim tiểu thư vừa nghe đến Tiểu Viên có thể là người tộc Huệ hoàng hậu, trong mắt hỏa đều muốn phun ra, nhất thời kích động, ưu nhã cũng không giữ nổi, phun xuống đất một hớp trà nói: "Ta biết ngay nàng xuất thân không tốt mà, có gia tộc như vậy, khó trách cả ngày ăn mặc yêu kiều đẹp đẽ, chẳng qua là đi quyến rũ nam nhân."
Vương tiểu thư thấy Kim tiểu thư kích động, đem tức giận lộ ra, gọi Kim tiểu thư một tiếng, Kim tiểu thư thế này mới ý thức được, vội lần nữa ngồi xuống, Tiểu Viên thấy Vương tiểu thư hỏi xong, lại đang cùng Kim tiểu thư nói thầm, nói mẫu hậu của mình là tiện nhân, muốn giải thích cũng không biết giải thích thế nào, mình bây giờ cũng chỉ là một nha đầu mà thôi.
Tiểu Ngọc ở bên cạnh cái gì đều nghe được, cái miệng nhỏ nhắn giương lên, cười lạnh một tiếng. Vương tiểu thư lại ngồi một hồi, cáo từ rời đi, Tiểu Viên cùng tiểu Ngọc thu dọn đồ đạc, dĩ nhiên là Tiểu Viên dọn dẹp, Tiểu Ngọc đang nhìn, thu thập một hồi, Tiểu Viên trong lòng nghi ngờ càng lúc càng lớn, nhỏ giọng hỏi Tiểu Ngọc: "Tỷ tỷ, sao lại không thấy Tiểu Lan tỷ tỷ?"
Tiểu Ngọc đang ngồi ở trên ghế gặm lê Kim tiểu thư chưa ăn xong, nghe Tiểu Viên hỏi, cười lạnh một tiếng, đem hạt vứt trên mặt đất: "Tiểu Lan nàng ta đi hưởng phúc, tiểu thư gả nàng cho một hộ nông dân."
Nam tử khoát tay: "Không dám không dám." Lúc này đã đến phòng khách Kim gia, Vương Thắng An thỉnh hắn ghế trên, mình ở phía dưới bồi khách, khách và chủ đều vui mừng mà nói chuyện.
Tiểu Viên dĩ nhiên là không biết Vương Thắng An tính toán, thật dễ dàng đem Kim đại gia đưa đi. Tiểu Viên trở lại tiểu viện Kim tiểu thư, mới vừa vào cửa, lại bị hù giật mình, Kim tiểu thư ngồi ở trong sân, mặt trầm như nước, mặc dù đã tới tháng tám, cây quạt kia vẫn phe phẩy không ngừng, Vương mụ cùng Lục Khởi phục vụ ở một bên.
Tiểu Viên nhìn thấy loại này trận thế, không cần nghĩ, cũng biết vì mình mà tới, tiến lên quy củ hành lễ, đứng ở một bên, chờ Kim tiểu thư lên tiếng. Kim tiểu thư để xuống cây quạt, cười nói: "Đại tẩu tử, là ta không tốt, nơi này nhận lỗi với tẩu tử."
Vừa nói thanh âm mềm mại yếu ớt, vừa đứng lên, thuận thế sẽ phải cho Tiểu Viên bồi lễ. Tiểu Viên nhìn trên mặt nàng âm dương quái khí nụ cười, trong lòng biết không ổn, vội quỳ xuống, đối với Kim tiểu thư nói: "Tiểu thư, đó chỉ là nói đùa, ai có thể làm thật đây?"
Kim tiểu thư một cái tát đánh tới trên mặt nàng: "Phi, không có mắt nha đầu, ngươi nghĩ mình sẽ leo lên được cành cây cao sao, ta nói cho ngươi biết, ngươi cả đời cũng chỉ là nha đầu đê tiện thôi, đừng có mơ mộng Kim Đại nãi nãi hão huyền." Mắng xong rồi, Kim tiểu thư cảm thấy thư thản chút, lại lần nữa ngồi trở lại trên ghế, thở dài nói: "Tiểu Viên, thật ra thì ngươi mặc dù chân tay vụng về, ta vẫn luôn đối tốt với ngươi, ngươi có tâm sự gì, nói với ta là tốt rồi, lén lút câu kéo ca ca ta, đó không phải việc tốt?"
Lúc nói chuyện, Kim tiểu thư quắc mắt, hận không được muốn đem Tiểu Viên một hớp nuốt vào trong bụng, Tiểu Viên nghe Kim tiểu thư lần này nghĩ một đằng nói một nẻo, không dám phản bác, luôn miệng đồng ý mà thôi, Kim tiểu thư thấy nàng kính cẩn nghe theo, trong lòng tức giận lúc này mới tiêu mất một chút xíu. Lại cầm cây quạt lên, ngịch ngợm tua dua, cười nói: "Thật ra thì dáng dấp ngươi không kém, ta vốn định, chờ ta cưới xong, sẽ để cho cô gia thu ngươi, bây giờ ta đã nghĩ lại."
Tiểu Viên còn đang suy nghĩ, Kim tiểu thư thế nào hiện tại lại hiền huệ như vậy, sau khi nghe lời này, hiểu chút, vẫn an tĩnh quỳ ở nơi đó. Kim tiểu thư chống cằm nhìn Tiểu Viên, còn thấy Tiểu Viên vẫn cúi đầu, nháy mắt, khiến Vương mụ đem mặt nàng nâng lên.
Vương mụ tiến lên đem mặt Tiểu Viên nâng lên, Kim tiểu thư nhìn một chút, gật đầu nói: "Ngũ quan là vô cùng thanh tú, nhưng hơi tái nhợt, Lục Khởi…" Lục Khởi đang mong đợi tiếng gọi này, buổi sáng đã được dặn, Kim tiểu thư ngắm móng tay, nhàn nhạt nói: "Ngươi biết làm sao rồi."
Lục Khởi gật đầu, đi tới trước mặt Tiểu Viên, Tiểu Viên trong lòng biết không ổn, muốn chạy trốn, thân thể lại bị Vương mụ gắt gao đè lại, Lục Khởi cầm trong tay, là một thanh than củi, nàng đi lên trước, cười híp mắt nói: "Để nô tỳ cho Đại Nãi Nãi thêm chút nhan sắc." Trên tay than củi liền định hướng mặt Tiểu Viên ấn xuống, Tiểu Ngọc đang coi chừng ở cửa ra vào, lúc này vội vã chạy vào: "Tiểu thư, Vương tiểu thư tới."
Lúc này lại có trình giảo kim xuất hiện, Kim tiểu thư trừng Tiểu Viên một cái, nó lại thóat một kiếp, Vương mụ nghe nói Vương tiểu thư tới, sớm đem Tiểu Viên buông ra, đối với Tiểu Viên nói: "Đi hầu hạ đi." Nói xong liền đem Tiểu Viên từ trên mặt đất kéo lên, còn thay nàng vỗ vỗ trên người bụi.
Tiểu Ngọc đã đem cửa viện mở ra, Kim tiểu thư vịn tay Lục Khởi ra ngoài nghênh đón, trong miệng cười nói: "Muội muội, ta đang trong viện uống trà ngắm hoa, đang định sai người đi tìm muội, không nghĩ tới muội đã tới rồi."
Tiếp theo đó là thanh âm hai người ân cần thăm hỏi lẫn nhau, hành lễ một tiếng, Tiểu Viên cùng Tiểu Ngọc cung kính đứng hầu hạ, Tiểu Ngọc thừa dịp không có người chú ý thì hung hăng bấm Tiểu Viên một cái, ngay sau đó lại buông tay ra, trên mặt dẫn theo nụ cười. (muanho: ta tức lên rồi đó. Ta cắn cắn các ngươi, dám khi dễ Tiểu Viên của ta)
Vương tiểu thư lúc này đã vào viện, nàng so với Kim tiểu thư nhỏ tuổi hơn, vóc dáng cao hơn so với Kim tiểu thư, gương mặt béo tròn, cười lên thời điểm, hai hàng lông mày cong cong, tuy nói là lưu lạc Giang Đông, lại sống nhờ ở Kim gia, Vương tiểu thư nhất cử nhất động, cũng là dáng vẻ ưu nhã, Kim tiểu thư học thế nào cũng học không được .
Hai người hàn huyên xong rồi, cùng ngồi xuống, như vậy hai người, nói cũng không có gì đặc biệt, Vương tiểu thư tới cám ơn Kim tiểu thư trước đó vài ngày tặng khăn tay, rồi nói chút chuyện phiếm.
Tiểu Ngọc đứng một hồi, không khỏi ngáp một cái, thả tay xuống liền nhìn chằm chằm Kim tiểu thư và Vương tiểu thư, Tiểu Viên vẫn như cũ đứng quy củ, thấy cử chỉ Tiểu Ngọc, cũng hiểu rõ, nếu không có mình, Tiểu Ngọc có thể gả cho Kim đại gia, tuy hắn ngu dại, dầu gì cũng sẽ không cần đứng hầu hạ như vậy, đối với Tiểu Ngọc mà nói, Kim đại gia chính là cọng rơm cứu mệnh.
Tiểu Viên đang suy nghĩ, bị lời nói của Vương tiểu thư làm sợ hết hồn: "Hà Gian Vương, không, là Thánh Thượng, ta cũng chưa từng thấy qua, nhưng ta có một Đường tỷ, nàng gặp qua Đương Kim hoàng hậu." Hà Gian Vương, Thập Tứ ca ca, chẳng lẽ nói, thế cục đã bình định rồi sao?
Lòng Tiểu Viên một hồi nhảy loạn, nếu sự thật là như vậy , mình mà có thể chạy đi, đi gặp Thập Tứ ca ca. Không đợi Tiểu Viên suy nghĩ xong hướng đi, chỉ nghe thấy Vương tiểu thư nhẹ lay động cây quạt nói: "Chẳng qua ta đã gặp qua Đông Hải công chúa, năm ấy nàng chỉ có mười hai tuổi, dung mạo lại hết sức xinh đẹp."
Nói xong, Vương tiểu thư nghiêng đầu quan sát Kim tiểu thư: "Tỷ tỷ tướng mạo, lại có mấy phần giống như Đông Hải công chúa, đặc biệt là lúc mặc áo màu vàng pha chút đỏ này." Thật, Tiểu Viên nhìn thấy ánh mắt Kim tiểu thư lập tức trừng lớn, cơ hồ muốn nhảy dựng lên, rồi lại hết sức nhịn xuống, nhưng nụ cười bên môi không thể giấu được, nàng liên tiếp lắc cây quạt mấy cái, giống như hời hợt hỏi Vương tiểu thư: "Muội muội, ta thật sự giống Đông Hải công chúa sao?"
Vương tiểu thư nhìn thấy nàng bộ dáng này, bưng lên ly trà, không khỏi vì ca ca mình khổ sở, dầu gì cũng là công tử xuất thân danh môn đại tộc, vì hoàn cảnh đưa đẩy, tình thế cấp bách, lại cùng một người như vậy đính hôn, ngọc thụ với lau sậy, thật sự là...
Sắc mặt nhưng không có lộ ra, nhẹ nhàng gõ đầu nói: "Đúng là giống." Nói xong, đưa tay ra vuốt lông mày Kim tiểu thư: "Đặc biệt là lông mày, cực kỳ giống." Mặt Kim tiểu thư liền đỏ lên, nếu không phải đang ở trước mặt mọi người, nàng hận không được muốn tìm gương, nhìn mình một chút.
Vương tiểu thư cùng nàng nói một hồi, thấy bọn nha đầu đứng hầu phía dưới, nhớ tới ca ca của mình nói, cười hỏi Kim tiểu thư: "Tỷ tỷ, mấy nha đầu này, nghe nói có một người Lạc Kinh, nhưng không biết họ gì?" Kim tiểu thư đang cao hứng, nghe nàng hỏi cái này, không khỏi hơi nhíu mày, Tiểu Viên họ gì, nàng thật đúng là không biết.
Lông mày giương lên: "Muội muội, bất kể nàng ta họ gì, vào Kim gia ta, chính là người của Kim gia rồi." Vương tiểu thư gật đầu nói: "Tỷ tỷ nói rất đúng, chẳng qua là gần đây thế cục an định, biết danh tính, nếu có người tới tìm, cũng biết để trả lời." Kim tiểu thư nghe Vương tiểu thư lời này rất có lý, gọi Tiểu Viên: "Họ của ngươi là gì?."
Tiểu Viên nghe được họ nhắc tới Tam tỷ, chính ở chỗ này nghĩ, Tam tỷ mộ phần, không biết là có được dọn dẹp hay không, ai ngờ lời nói vòng tới vòng lui, lại hỏi mình danh tính. Chữ Phùng vừa muốn xuất khẩu, Tiểu Viên lại đột nhiên nghĩ đến, nếu là họ biết mình tên gì, giết người diệt khẩu làm sao bây giờ?
Lại nuốt xuống, cung kính đáp: "Nô tỳ họ Dương." Họ Dương, Vương tiểu thư thở phào nhẹ nhõm, vô luận Võ hoàng hậu Dương thị hay Huệ hoàng hậu Dương thị, gia tộc đã bị diệt thật lâu, coi như nàng là người gia tộc Huệ hoàng hậu, mà Huệ hoàng hậu lúc này lại là hoàng hậu địch quốc, ngoài tầm tay, không thể trông nom nha đầu này được.
Chỉ là Vương tiểu thư nhớ tới ca ca của mình có dặn dò khác, tiếp tục hỏi: "Ở Lạc Kinh, nhà ngươi ở nơi nào?" Cái này, Tiểu Viên ngay sau đó nhớ tới chỗ ở của cữu cữu, báo ra ngoài.
Thì ra quả nhiên là người nhà Huệ hoàng hậu, Vương tiểu thư nhìn Tiểu Viên với ánh mắt khinh bỉ, Dương gia là gia tộc Nho gia, môn hạ đệ tử, cũng là trải rộng thiên hạ, chẳng qua là theo Huệ hoàng hậu mấy lần Phế Lập, người Dương gia đã sớm bị giết sạch sẽ, những đệ tử trước kia, có phần cốt khí đã sớm chết rồi, xem tuổi của Tiểu Viên, hẳn ra đời không lâu, thì Dương gia gặp nạn, khó trách phải trở thành nha hòan.
Nhớ tới Huệ hoàng hậu nữ nhân này phản phu phản quốc, Dương gia vô cùng nhục nhã, người của Dương gia đâu còn mặt mũi sống trên đời. Vương tiểu thư oán thầm xong, gật đầu một cái, ý bảo đã biết, phất tay để cho nàng đi xuống.
Kim tiểu thư thấy Vương tiểu thư hỏi xong, lại cái gì cũng không nói, kỳ quái hỏi: "Muội muội hỏi danh tính nha đầu, để làm gì?" Vương tiểu thư vốn định đem ý tưởng của mình nói cho nàng biết, rồi lại nghĩ, nói cho nàng, nữ nhân ngu xuẩn này, cũng không biết cái gì, thôi kệ đi.
Kim tiểu thư vừa nghe đến Tiểu Viên có thể là người tộc Huệ hoàng hậu, trong mắt hỏa đều muốn phun ra, nhất thời kích động, ưu nhã cũng không giữ nổi, phun xuống đất một hớp trà nói: "Ta biết ngay nàng xuất thân không tốt mà, có gia tộc như vậy, khó trách cả ngày ăn mặc yêu kiều đẹp đẽ, chẳng qua là đi quyến rũ nam nhân."
Vương tiểu thư thấy Kim tiểu thư kích động, đem tức giận lộ ra, gọi Kim tiểu thư một tiếng, Kim tiểu thư thế này mới ý thức được, vội lần nữa ngồi xuống, Tiểu Viên thấy Vương tiểu thư hỏi xong, lại đang cùng Kim tiểu thư nói thầm, nói mẫu hậu của mình là tiện nhân, muốn giải thích cũng không biết giải thích thế nào, mình bây giờ cũng chỉ là một nha đầu mà thôi.
Tiểu Ngọc ở bên cạnh cái gì đều nghe được, cái miệng nhỏ nhắn giương lên, cười lạnh một tiếng. Vương tiểu thư lại ngồi một hồi, cáo từ rời đi, Tiểu Viên cùng tiểu Ngọc thu dọn đồ đạc, dĩ nhiên là Tiểu Viên dọn dẹp, Tiểu Ngọc đang nhìn, thu thập một hồi, Tiểu Viên trong lòng nghi ngờ càng lúc càng lớn, nhỏ giọng hỏi Tiểu Ngọc: "Tỷ tỷ, sao lại không thấy Tiểu Lan tỷ tỷ?"
Tiểu Ngọc đang ngồi ở trên ghế gặm lê Kim tiểu thư chưa ăn xong, nghe Tiểu Viên hỏi, cười lạnh một tiếng, đem hạt vứt trên mặt đất: "Tiểu Lan nàng ta đi hưởng phúc, tiểu thư gả nàng cho một hộ nông dân."
Tác giả :
Thu Lý Tử