Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 89-3: Chuyện xấu bị bại lộ Cẩm Loan lầm chung thân (3)
Lung Nguyệt hiển uy nghiêm, cảnh cáo người làm.
Nha hoàn kia bị đá một cước, cả người ngồi trên đất, nhìn thẳng vào Lung Nguyệt, ánh mắt vô cùng cầu khẩn. Nàng ta tên là Lan Phân, vào cung năm 13 tuổi, đến nay đã hơn 5 năm, chừng 2 năm nữa, đến năm 20 tuổi sẽ được thả ra khỏi cung.
Đã hơn mười năm rồi Thuận Khải Đế không tuyển tú, cứ ba năm một phủ nội vụ sẽ vào dân gian chọn nữ nhi từ 13 đến 15 tuổi có gia thế trong sạch vào cung làm tỳ nữ. Nếu như là người có học vấn, có lẽ còn có thể làm nữ quan. Còn giống như bốn người Hoán Ngọc vào cung năm 7 tuổi, 8 tuổi làm bạn với Lung Nguyệt thì cũng là cá biệt. Các nàng là những người Cẩn Hoàng hậu cố ý bẩm báo với Thuận Khải Đế, chọn lựa ra từ trong chúng nữ nhi cùng họ nhưng khác chi trong gia tộc Minh gia, chính là vì làm bạn cho Lung Nguyệt.
Trước khi đến lúc tuyển chọn cung nữ, đương nhiên sẽ có người tự nguyện vào cung, cũng có người không tự nguyện vào cung. Phần lớn những người không muốn sẽ sớm tìm nhà chồng, cho nên trước lúc tuyển chọn sẽ thường xuyên xuất hiện "chuyện kết hôn". Còn những người tự nguyện thì phần lớn đều là mang theo dã tâm mà đến, có suy nghĩ muốn leo lên long sàng, sau một buổi liền từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, Lan Phân này chính là người như vậy. Phụ thân ở nhà cũng là quan lại nhỏ một phương, từ nhỏ thấy nữ nhi đã có vẻ thùy mị, xác nhận có mạng làm nương nương, mà Lan Phân cũng không chịu bình thường, năm 13 tuổi kia vui vui vẻ vẻ vào cung.
Quan sát nơi Thuận Khải Đế thường lui tới nhiều nhất chính là nơi của Cửu công chúa, và Thái tử cùng Ngũ Hoàng tử cũng thường xuyên đi lại nơi này. Có khả năng nhìn thấy người thì không phải là có cơ hội sao? Lan Phân này tốn không ít sức lực, chuẩn bị trên dưới mới có thể vào điện Kinh Chập, làm cung nữ thắp đèn.
Nào ngờ, những điều nàng ta nghĩ thì tốt, nhưng thực tế lại không như vậy. Dù là Hoàng đế hay là Hoàng tử, trong mắt cũng chỉ có Cửu công chúa, cũng không chứa thêm được người khác. Còn phí thời gian đến năm 18 tuổi, nếu cứ như vậy chừng 2 năm nữa thì sẽ bị thả ra khỏi cung rồi bị gả đi. Vậy mà, Thất công chúa lại tìm nàng ta, cho phép nàng ta sau khi làm chuyện này thành công sẽ tới chỗ Nhị hoàng tử Thành Vương làm người hầu, vì vậy tâm Lan Phân liền bị lung lay.
Sau đó liền biến thành chuyện như hôm nay.
Bị áp đến thiên sảnh, Lan Phân còn nghĩ, chỉ cần mình cắn chết không nhận. Cửu công chúa cũng chỉ là đứa nhỏ 11 tuổi, không chứng không cớ, chỉ là hoài nghi thì có thể làm gì nàng ta?
Nhưng lại không ngờ, Cửu công chúa này không nói một lời, cũng chẳng quan tâm, chỉ để nàng ta quỳ chừng nửa nén hương liền trực tiếp trị tội, lúc này nàng ta mới hoảng lên, trong lòng cũng như đột nhiên nghĩ thông suốt cái gì.
Nghĩ đến trong hoàng cung lớn như thế này, chết một nô tỳ thì có ảnh hưởng gì? Dù người chết là phi tần, thì Hoàng thượng cũng chỉ nói một câu, tìm một lý do rồi cũng bỏ qua, làm gì có ai làm đến lý luận với Hoàng thượng?
Huống chi đây là Cửu công chúa được sủng ái nhất, nếu nàng muốn mạng người nào thì ai dám hỏi nguyên do? Lúc này phủ nội sự chỉ cần tùy tiện sắp xếp một tội danh, thì sẽ bị xử trí ngay.
Suy nghĩ thông suốt, Lan Phân mới thực sự sợ hãi. Khóc lóc xin tha.
Lung Nguyệt thì thản nhiên nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng nói: "Nếu đã suy nghĩ thông suốt thì tới phủ nội sự nói rõ sự việc đi!" Nói xong cũng không để ý nàng ta kêu gào như thế nào, xoay người rời đi.
Lung Nguyệt vừa nghĩ đã rõ, nàng không có thời gian vòng vo với người này. Thay vì nổi giận thẩm vấn, không bằng dùng sắc mặt khiến người ta sợ hãi. Mặc dù lấy quyền áp người là việc mà kiếp trước nàng vô cùng khinh thường, nhưng hôm nay lại khiến nàng sung sướng.
Phủ nội sự áp giải Lan Phân đi.
Buổi chiều, Lung Nguyệt theo phụ thân và mẫu thân trở về Hoàng cung.
Vào điện Kinh Chập, chuyện đầu tiên chính là để Anh Lạc cô cô tập trung đám cung nhân ở chung một chỗ.
Ngồi trên mặt ghế mềm trong viện, Lung Nguyệt cầm tách trà dương chi bạch ngọc khắc hoa sen có nắp, nhấp miệng khen trà thơm. Rồi sau đó lạnh lùng nói: "Chuyện Lan Phân,hẳn là đã truyền tới tai của các ngươi. Nếu không biết, thì tự hỏi thăm đi!" Mắt lạnh quét qua nhóm người đang yên lặng như tờ, lại nói: "Hẳn là ngày người bổn cung quá mức rộng rãi, mới khiến có người quên mất ai mới là chủ tử của mình!" Dứt lời, đặt mạnh tách trà trong tay xuống bàn tròn, khiến mọi người đồng thanh hưởng ứng một tiếng.
"Phải nhớ, người hầu phải trung thành, làm đúng bổn phận của mình! Các ngươi cũng đừng viện vào bổn cung còn nhỏ tuổi. Mà bổn cung cũng không cần phải phí tinh thần đi đấu trí với các ngươi. Các ngươi tự mình cân nhắc xem, chỉ cần là người khiến bổn cung không thoải mái, không cần hỏi nguyên nhân có thể trực tiếp kéo vào phủ nội sự trị tội! Về phần tội gì, thì cứ để phủ nội sự an bài là được!"
Dứt lời, Lung Nguyệt cũng không hỏi cung nhân có cảm nghĩ gì, cũng không nghe bọn họ biểu tình trung thành như thế nào, xoay người vào Hận Thiếu trai. Để Anh Lạc cô cô đuổi họ đi.
Những lời Lung Nguyệt nói thật sự rất ngoan lệ, khiến một đám người không nhịn được đổ mồ hôi lạnh. Mặc dù xưa nay biết Cửu công chúa là người khôn khéo, nhưng thấy dáng vẻ mỗi ngày đều cười hì hì, suýt nữa thì quên mất nàng cũng là chủ tử.
Là đầu quả tim của Hoàng thượng, muốn mạng bất cứ ai chỉ cần động lưỡi một cái. Chọc nàng tức giận mới thực sự gọi là "Động tay lên đầu thái tuế"! Nói trắng là "Thọ tinh lão nhi treo ngược, ngại mạng dài" rồi!
Trải qua sự kinh sợ này, cung nhân trong điện Kinh Chập, liên tiếp mấy ngày, lúc nào cũng vô cùng căng thẳng, nói chuyện làm việc cũng cẩn thận hơn.
Mấy ngày nay, trong cung cũng tạo ra sóng gió lớn.
Nghiên phi nương nương bị biếm làm thứ dân, giam trong lãnh cung.
Thất công chúa Cẩm Loan đính hôn với biểu huynh Tống Minh Sinh, Khâm Thiên Giám đã tính ngày lành, chính là hai tháng sau.
Còn phần vì sao? Nhiều hay ít Lung Nguyệt cũng đoán được mấy phần, chỉ là phụ thân với mẫu thân không muốn nói với nàng thì nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ để ý làm sao cuộc sống của mình trải qua thật vui vẻ.
Từ Trọng thu gặp Trang Nhã Như, Lung Nguyệt nói được là làm được, không đến hai ngày liền sai Thái y trong Thái y viện đến Cẩm y hầu phủ chẩn bệnh cho Trang Nhã Như.
Rồi sau đó, huyết yến, nhâm tham, các loại dược liệu trân quý, vật tẩm bổ lần lượt được chuyển vào cẩm y hầu phủ.
Việc làm lần này của Lung Nguyệt chính là muốn nói rõ cho mọi người rằng có nàng làm chỗ dựa sau lưng của Trang Nhã Như, nếu không sợ chết liền phóng ngựa tới đây!
Còn nguyên nhân là gì? Rất đơn giản, dù thế nào thì Trang Nhã Như cũng có một nửa huyết mạch hoàng gia, sao có thể để cho người khác khi dễ?
Kiếp trước lẻ loi hiu quạnh, trong kiếp này lại tìm được tình thân ấm áp. Lung Nguyệt rất coi trong tôn nghiêm Hoàng gia, có lẽ điều này cũng được quy vào một loại cảm giác.
Nha hoàn kia bị đá một cước, cả người ngồi trên đất, nhìn thẳng vào Lung Nguyệt, ánh mắt vô cùng cầu khẩn. Nàng ta tên là Lan Phân, vào cung năm 13 tuổi, đến nay đã hơn 5 năm, chừng 2 năm nữa, đến năm 20 tuổi sẽ được thả ra khỏi cung.
Đã hơn mười năm rồi Thuận Khải Đế không tuyển tú, cứ ba năm một phủ nội vụ sẽ vào dân gian chọn nữ nhi từ 13 đến 15 tuổi có gia thế trong sạch vào cung làm tỳ nữ. Nếu như là người có học vấn, có lẽ còn có thể làm nữ quan. Còn giống như bốn người Hoán Ngọc vào cung năm 7 tuổi, 8 tuổi làm bạn với Lung Nguyệt thì cũng là cá biệt. Các nàng là những người Cẩn Hoàng hậu cố ý bẩm báo với Thuận Khải Đế, chọn lựa ra từ trong chúng nữ nhi cùng họ nhưng khác chi trong gia tộc Minh gia, chính là vì làm bạn cho Lung Nguyệt.
Trước khi đến lúc tuyển chọn cung nữ, đương nhiên sẽ có người tự nguyện vào cung, cũng có người không tự nguyện vào cung. Phần lớn những người không muốn sẽ sớm tìm nhà chồng, cho nên trước lúc tuyển chọn sẽ thường xuyên xuất hiện "chuyện kết hôn". Còn những người tự nguyện thì phần lớn đều là mang theo dã tâm mà đến, có suy nghĩ muốn leo lên long sàng, sau một buổi liền từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, Lan Phân này chính là người như vậy. Phụ thân ở nhà cũng là quan lại nhỏ một phương, từ nhỏ thấy nữ nhi đã có vẻ thùy mị, xác nhận có mạng làm nương nương, mà Lan Phân cũng không chịu bình thường, năm 13 tuổi kia vui vui vẻ vẻ vào cung.
Quan sát nơi Thuận Khải Đế thường lui tới nhiều nhất chính là nơi của Cửu công chúa, và Thái tử cùng Ngũ Hoàng tử cũng thường xuyên đi lại nơi này. Có khả năng nhìn thấy người thì không phải là có cơ hội sao? Lan Phân này tốn không ít sức lực, chuẩn bị trên dưới mới có thể vào điện Kinh Chập, làm cung nữ thắp đèn.
Nào ngờ, những điều nàng ta nghĩ thì tốt, nhưng thực tế lại không như vậy. Dù là Hoàng đế hay là Hoàng tử, trong mắt cũng chỉ có Cửu công chúa, cũng không chứa thêm được người khác. Còn phí thời gian đến năm 18 tuổi, nếu cứ như vậy chừng 2 năm nữa thì sẽ bị thả ra khỏi cung rồi bị gả đi. Vậy mà, Thất công chúa lại tìm nàng ta, cho phép nàng ta sau khi làm chuyện này thành công sẽ tới chỗ Nhị hoàng tử Thành Vương làm người hầu, vì vậy tâm Lan Phân liền bị lung lay.
Sau đó liền biến thành chuyện như hôm nay.
Bị áp đến thiên sảnh, Lan Phân còn nghĩ, chỉ cần mình cắn chết không nhận. Cửu công chúa cũng chỉ là đứa nhỏ 11 tuổi, không chứng không cớ, chỉ là hoài nghi thì có thể làm gì nàng ta?
Nhưng lại không ngờ, Cửu công chúa này không nói một lời, cũng chẳng quan tâm, chỉ để nàng ta quỳ chừng nửa nén hương liền trực tiếp trị tội, lúc này nàng ta mới hoảng lên, trong lòng cũng như đột nhiên nghĩ thông suốt cái gì.
Nghĩ đến trong hoàng cung lớn như thế này, chết một nô tỳ thì có ảnh hưởng gì? Dù người chết là phi tần, thì Hoàng thượng cũng chỉ nói một câu, tìm một lý do rồi cũng bỏ qua, làm gì có ai làm đến lý luận với Hoàng thượng?
Huống chi đây là Cửu công chúa được sủng ái nhất, nếu nàng muốn mạng người nào thì ai dám hỏi nguyên do? Lúc này phủ nội sự chỉ cần tùy tiện sắp xếp một tội danh, thì sẽ bị xử trí ngay.
Suy nghĩ thông suốt, Lan Phân mới thực sự sợ hãi. Khóc lóc xin tha.
Lung Nguyệt thì thản nhiên nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng nói: "Nếu đã suy nghĩ thông suốt thì tới phủ nội sự nói rõ sự việc đi!" Nói xong cũng không để ý nàng ta kêu gào như thế nào, xoay người rời đi.
Lung Nguyệt vừa nghĩ đã rõ, nàng không có thời gian vòng vo với người này. Thay vì nổi giận thẩm vấn, không bằng dùng sắc mặt khiến người ta sợ hãi. Mặc dù lấy quyền áp người là việc mà kiếp trước nàng vô cùng khinh thường, nhưng hôm nay lại khiến nàng sung sướng.
Phủ nội sự áp giải Lan Phân đi.
Buổi chiều, Lung Nguyệt theo phụ thân và mẫu thân trở về Hoàng cung.
Vào điện Kinh Chập, chuyện đầu tiên chính là để Anh Lạc cô cô tập trung đám cung nhân ở chung một chỗ.
Ngồi trên mặt ghế mềm trong viện, Lung Nguyệt cầm tách trà dương chi bạch ngọc khắc hoa sen có nắp, nhấp miệng khen trà thơm. Rồi sau đó lạnh lùng nói: "Chuyện Lan Phân,hẳn là đã truyền tới tai của các ngươi. Nếu không biết, thì tự hỏi thăm đi!" Mắt lạnh quét qua nhóm người đang yên lặng như tờ, lại nói: "Hẳn là ngày người bổn cung quá mức rộng rãi, mới khiến có người quên mất ai mới là chủ tử của mình!" Dứt lời, đặt mạnh tách trà trong tay xuống bàn tròn, khiến mọi người đồng thanh hưởng ứng một tiếng.
"Phải nhớ, người hầu phải trung thành, làm đúng bổn phận của mình! Các ngươi cũng đừng viện vào bổn cung còn nhỏ tuổi. Mà bổn cung cũng không cần phải phí tinh thần đi đấu trí với các ngươi. Các ngươi tự mình cân nhắc xem, chỉ cần là người khiến bổn cung không thoải mái, không cần hỏi nguyên nhân có thể trực tiếp kéo vào phủ nội sự trị tội! Về phần tội gì, thì cứ để phủ nội sự an bài là được!"
Dứt lời, Lung Nguyệt cũng không hỏi cung nhân có cảm nghĩ gì, cũng không nghe bọn họ biểu tình trung thành như thế nào, xoay người vào Hận Thiếu trai. Để Anh Lạc cô cô đuổi họ đi.
Những lời Lung Nguyệt nói thật sự rất ngoan lệ, khiến một đám người không nhịn được đổ mồ hôi lạnh. Mặc dù xưa nay biết Cửu công chúa là người khôn khéo, nhưng thấy dáng vẻ mỗi ngày đều cười hì hì, suýt nữa thì quên mất nàng cũng là chủ tử.
Là đầu quả tim của Hoàng thượng, muốn mạng bất cứ ai chỉ cần động lưỡi một cái. Chọc nàng tức giận mới thực sự gọi là "Động tay lên đầu thái tuế"! Nói trắng là "Thọ tinh lão nhi treo ngược, ngại mạng dài" rồi!
Trải qua sự kinh sợ này, cung nhân trong điện Kinh Chập, liên tiếp mấy ngày, lúc nào cũng vô cùng căng thẳng, nói chuyện làm việc cũng cẩn thận hơn.
Mấy ngày nay, trong cung cũng tạo ra sóng gió lớn.
Nghiên phi nương nương bị biếm làm thứ dân, giam trong lãnh cung.
Thất công chúa Cẩm Loan đính hôn với biểu huynh Tống Minh Sinh, Khâm Thiên Giám đã tính ngày lành, chính là hai tháng sau.
Còn phần vì sao? Nhiều hay ít Lung Nguyệt cũng đoán được mấy phần, chỉ là phụ thân với mẫu thân không muốn nói với nàng thì nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ để ý làm sao cuộc sống của mình trải qua thật vui vẻ.
Từ Trọng thu gặp Trang Nhã Như, Lung Nguyệt nói được là làm được, không đến hai ngày liền sai Thái y trong Thái y viện đến Cẩm y hầu phủ chẩn bệnh cho Trang Nhã Như.
Rồi sau đó, huyết yến, nhâm tham, các loại dược liệu trân quý, vật tẩm bổ lần lượt được chuyển vào cẩm y hầu phủ.
Việc làm lần này của Lung Nguyệt chính là muốn nói rõ cho mọi người rằng có nàng làm chỗ dựa sau lưng của Trang Nhã Như, nếu không sợ chết liền phóng ngựa tới đây!
Còn nguyên nhân là gì? Rất đơn giản, dù thế nào thì Trang Nhã Như cũng có một nửa huyết mạch hoàng gia, sao có thể để cho người khác khi dễ?
Kiếp trước lẻ loi hiu quạnh, trong kiếp này lại tìm được tình thân ấm áp. Lung Nguyệt rất coi trong tôn nghiêm Hoàng gia, có lẽ điều này cũng được quy vào một loại cảm giác.
Tác giả :
Tiểu Dương