Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 147-3: Lung Nguyệt có thai hai tháng – Bùi Vương gia mắc hội chứng làm cha. 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Bùi Nguyên Tu phân phó xong, vừa quay lại liền nhìn thấy Lung Nguyệt từ Đa Bảo các lấy một hộp tử đàn. Hắn tiến lên đỡ nàng, trách cứ nói: “Không phải đã dặn nàng là không được leo lên leo xuống, khom lưng bật nhảy sao? Muốn lấy cái gì nói với ta một tiếng là được."
“Hộp đồ này cũng không cao quá mà." Lung Nguyệt chun mũi nói.
“Nàng cần cái này làm gì?" Bùi Nguyên Tu đưa tay cầm lấy, nhất thời cau mày: “Thế nào lại nặng như vậy? Đã nói không được cầm vật nặng, nha đầu hư hỏng này thật không chịu nghe lời."
Hắn mở hộp ra nhìn, trong này hầu như là một ít heo nhỏ, quả đào nhỏ cùng mấy quả thạch lựu nho nhỏ được làm bằng bạc, hết sức tinh xảo xinh đẹp, đây là những đồ mà gia trưởng tặng cho Lung Nguyệt.
“Thiếp không cầm vật nặng, hộp đồ này khối lượng cũng chỉ có nhiêu đây." Lung Nguyệt le lưỡi: “Thiếp muốn làm quà cho bé con nhà Tranh Nương."
“Đứa nhỏ vừa mới sinh làm sao chơi được mấy thứ đồ này?" Bùi Nguyên Tu cau mày, Cửu nhi nhà hắn hiện nay cũng mang thai, hình như bị ngốc đi một ít rồi.
“Có thể xuyên làm vòng đó." Lung Nguyệt trừng mắt nhìn, chỉ vào cái lỗ nhỏ trên người tiểu trư: “Tiểu trư, quả đào, thạch lựu, phật thủ,…ngụ ý này không tệ chút nào, phải không?"Lung Nguyệt mỗi thứ đều lấy một ít, sau đó kêu Hoán Ngọc cầm dây đỏ vào đây.
Mấy ngày sau đó, Mạnh Thạch khí sắc hồng hào, khuôn mặt mừng rỡ, gặp ai cũng nói bé con nhà hắn là một đứa nhóc bụ bẫm!
Bùi Tiểu ghen tị nói: “Khoe khoang quá mức. Đợi Bùi Tiểu ta cưới vợ, năm saiu cũng ôm một đứa khoe chết ngươi!"
Bùi Đại nghe lời đệ đệ mình nói, buồn cười lắc lắc đầu. Lúc này hắn chợt nhớ tới Bùi Tiểu cuối nắm thành thân rồi, còn bản thân thì…
Hắn liền kéo Bùi Tiểu vào nơi yện tĩnh: “Đệ muội cùng Vương phi và mấy đại nha hoàn có quan hệ thế nào?"
“Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tựa như huynh đệ chúng ta vậy." Bùi Tiểu nhìn Bùi Đại, không biết đại ca nhà hắn lại muốn làm cái gì?
“Vậy….vậy…." Bùi Đại nói chữ ‘vậy’ đến nửa ngày mà không vẫn không nói được hết câu. (MTLTH.dđlqđ)
Bùi Tiểu nhìn biểu cảm của hắn như vậy, trong lòng liền hiểu rõ, hắn cười nói: “Ca nhìn trúng ai? Ca có thể đi tìm Vương gia xin thành thân mà."
“Ta muốn hỏi cô nương gia có bằng lòng lấy ta hay không thôi." Bùi Đại thấy đệ đệ mình hiểu, cũng không vòng vo gì nữa.
“Cái này không khó, ca chỉ cần nói ca thích ai, ta nhờ nương tử nhà ta đi hỏi giúp huynh." Bùi Tiểu vỗ ngực.
Không tới hai ngày, Bùi Tiểu chạy lại cười to nói với Bùi Đại: “Ca, có hy vọng! Ca mau tìm Vương gia đi, nếu nhanh, có lẽ cuối năm huynh đệ ta thành thân cùng một ngày luôn."
“Lời này của đệ…" Bùi Đại kinh hỉ.
“Đúng vậy, Địch Thúy tẩu tẩu tuy không nói cũng không gật đầu. Nhưng nha đầu Hoán Ngọc nói, hẳn hơn tám phần là nàng ưng ý, chỉ là ngại không dám nói ra mà thôi." Bùi Tiểu cười cười, hôn sự của huynh trưởng có hy vọng, hắn cũng cảm thấy an tâm.
Bùi Đại nghe vậy hết sức mừng rỡ, nghe theo lời khuyên của đệ đệ mà chạy vội đi tìm Vương gia xin cưới.
Rất nhanh sau đó, hôn sự của Địch Thúy cũng đã được định xuống. (MTLTH.dđlqđ)
Đồ cưới có sẵn, Lung Nguyệt đã sớm chuẩn bị bốn phần đồ cưới giống nhau.
Bùi Nguyên Tu đối với Bùi Đại cũng giống như Bùi Tiểu, trực tiếp ném cho hai tờ ngân phiếu để hắn tự chuẩn bị.
Hôn lễ của Bùi Đại và Bùi Tiểu định cùng một ngày.
Đệ đệ đón dâu trước đại ca có vẻ không hợp lễ nghĩa.
Nếu như Bùi Đại chưa có đối tượng thì cũng có thể chấp nhận được. Hôm nay chính hắn cũng có nàng dâu, vậy thì không còn thích hợp nữa rồi.
Cuối cùng hai huynh đệ dứt khoát chọn cùng một ngày lành rước hai tân nương vào cửa.
Tuy nói định hôn lễ này có chút vội vàng nhưng huynh đệ hai người không cha không mẹ, lại không phải đại môn hộ. Vậy nên cũng không cần bày ra quá nhiều quy củ, chỉ cần chuẩn bị tốt là được.
Một ngày nọ, Bùi Nguyên Tu đến thư phòng để giải quyết sự vụ tồn đọng, Lung Nguyệt liền gọi bốn nha hoàn thân cận vào nói chuyện.
“Hai người các ngươi định hôn lễ cùng một ngày, tuy nói là song hỷ lâm môn nhưng chủ tử ta còn có chút băn khoăn. Bùi Đại Bùi Tiểu thì cũng thôi đi, nhưng nhỡ hỷ nương đưa nhầm hỷ phòng, vậy thì phải làm thế nào?"
Lung Nguyệt che miệng cười, Bùi Nguyên Tu trông chừng nàng rất chặt. Trong úc nhàm chán đến mốc meo cũng chỉ còn cách trêu trọc Hoán Ngọc cùng Địch Thúy để giết thời gian.
“Chủ tử!"
Hoán Ngọc cùng Địch Thúy bịu ghẹo đến đỏ mặt, trăm miệng một lời, một dậm chân, một chun mũi.
Tẩy Bích cùng Đào Châu chỉ đừng bên cạnh cười.
Hoán Ngọc tất nhiên không dám động vào Lung Nguyệt, chỉ tìm Tẩy Bích trút giận, sẵng giọng: “Không được cười, không cho phép ngươi cười, phong thủy luan chuyển, cẩn thận có ngày đến lượt ta cười ngươi."
“Ngày khác bẩm với Vương gia bán ngươi cho thị vệ Lưu Hải!" đt cùng Hoán Ngọc đều trêu chọc lại Tẩy Bích.
“Ai nha! Hai người các ngươi sắp thành gia rồi mà vẫn không chịu dè dặt chút." Tẩy Bích đỏ mặt cãi lại, không chút nào chịu thua kém: “Theo ta thấy các ngươi tốt nhất là nên nghĩ biện pháp dần đi, chớ để nhận lầm phu quân!"
“Không bằng các ngươi đi tìm Bùi Đại Bùi Tiểu thống nhất một khẩu lệnh, hô lên một cái là khỏi nhầm lẫn." Đào Châu cực kỳ thành khẩn bày mưu tính kế.
“Nha đầu thối Đào Châu ngươi cũng dám thám gia náo nhiệt, cẩn thận sau này lại ấy một nam nhân lỗ mãng, một ngày đánh người ba bận."Hoán Ngọc trừng nàng.
“Hừ! Ai đánh ai còn không biết đâu."Đào Châu khinh thường, nàng trời sinh khỏe mạnh, lời này cũng không hẳn là giả.
Lung Nguyệt quẳng xương cho chó cắn nhau liền không nói gì nữa. Mấy nha đầu này cười cười nháo nháo, không người nào chịu thua thiệt, bản thân nàng chỉ cần ngồi xem chuyện vui.
Mãi cho đến khi Bùi Nguyên Tu trở lại bồi Lung Nguyệt cùng ăn cơm, mấy nha đầu này mới chấm dứt, an an tĩnh tĩnh nhu thuận lui xuống.
Ai mà ngờ được lời của Lung Nguyệt khiến cho Hoán Ngọc cùng Địch Thúy có chút bối rối. Lúc rảnh rỗi liền tìm huynh đệ Bùi Đại Bùi Tiểu thống nhất khẩu lệnh.
Thành thân đêm hôm đó, hai tiểu tử Bùi Đại Bùi Tiểu này thực sự đọc khẩu lệnh tìm nương tử khiến Lung Nguyệt cười đến ngã ngửa.
Cùng một ngày làm hai chuyện vui, những ngày sau thực nhàn.
Editor: Xin lỗi các bạn nha. Tuần này mình lu bù chuyện dọn nhà nên không up đều được, nay xong rồi thì lịch post chương như cũ nha
Bùi Nguyên Tu phân phó xong, vừa quay lại liền nhìn thấy Lung Nguyệt từ Đa Bảo các lấy một hộp tử đàn. Hắn tiến lên đỡ nàng, trách cứ nói: “Không phải đã dặn nàng là không được leo lên leo xuống, khom lưng bật nhảy sao? Muốn lấy cái gì nói với ta một tiếng là được."
“Hộp đồ này cũng không cao quá mà." Lung Nguyệt chun mũi nói.
“Nàng cần cái này làm gì?" Bùi Nguyên Tu đưa tay cầm lấy, nhất thời cau mày: “Thế nào lại nặng như vậy? Đã nói không được cầm vật nặng, nha đầu hư hỏng này thật không chịu nghe lời."
Hắn mở hộp ra nhìn, trong này hầu như là một ít heo nhỏ, quả đào nhỏ cùng mấy quả thạch lựu nho nhỏ được làm bằng bạc, hết sức tinh xảo xinh đẹp, đây là những đồ mà gia trưởng tặng cho Lung Nguyệt.
“Thiếp không cầm vật nặng, hộp đồ này khối lượng cũng chỉ có nhiêu đây." Lung Nguyệt le lưỡi: “Thiếp muốn làm quà cho bé con nhà Tranh Nương."
“Đứa nhỏ vừa mới sinh làm sao chơi được mấy thứ đồ này?" Bùi Nguyên Tu cau mày, Cửu nhi nhà hắn hiện nay cũng mang thai, hình như bị ngốc đi một ít rồi.
“Có thể xuyên làm vòng đó." Lung Nguyệt trừng mắt nhìn, chỉ vào cái lỗ nhỏ trên người tiểu trư: “Tiểu trư, quả đào, thạch lựu, phật thủ,…ngụ ý này không tệ chút nào, phải không?"Lung Nguyệt mỗi thứ đều lấy một ít, sau đó kêu Hoán Ngọc cầm dây đỏ vào đây.
Mấy ngày sau đó, Mạnh Thạch khí sắc hồng hào, khuôn mặt mừng rỡ, gặp ai cũng nói bé con nhà hắn là một đứa nhóc bụ bẫm!
Bùi Tiểu ghen tị nói: “Khoe khoang quá mức. Đợi Bùi Tiểu ta cưới vợ, năm saiu cũng ôm một đứa khoe chết ngươi!"
Bùi Đại nghe lời đệ đệ mình nói, buồn cười lắc lắc đầu. Lúc này hắn chợt nhớ tới Bùi Tiểu cuối nắm thành thân rồi, còn bản thân thì…
Hắn liền kéo Bùi Tiểu vào nơi yện tĩnh: “Đệ muội cùng Vương phi và mấy đại nha hoàn có quan hệ thế nào?"
“Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tựa như huynh đệ chúng ta vậy." Bùi Tiểu nhìn Bùi Đại, không biết đại ca nhà hắn lại muốn làm cái gì?
“Vậy….vậy…." Bùi Đại nói chữ ‘vậy’ đến nửa ngày mà không vẫn không nói được hết câu. (MTLTH.dđlqđ)
Bùi Tiểu nhìn biểu cảm của hắn như vậy, trong lòng liền hiểu rõ, hắn cười nói: “Ca nhìn trúng ai? Ca có thể đi tìm Vương gia xin thành thân mà."
“Ta muốn hỏi cô nương gia có bằng lòng lấy ta hay không thôi." Bùi Đại thấy đệ đệ mình hiểu, cũng không vòng vo gì nữa.
“Cái này không khó, ca chỉ cần nói ca thích ai, ta nhờ nương tử nhà ta đi hỏi giúp huynh." Bùi Tiểu vỗ ngực.
Không tới hai ngày, Bùi Tiểu chạy lại cười to nói với Bùi Đại: “Ca, có hy vọng! Ca mau tìm Vương gia đi, nếu nhanh, có lẽ cuối năm huynh đệ ta thành thân cùng một ngày luôn."
“Lời này của đệ…" Bùi Đại kinh hỉ.
“Đúng vậy, Địch Thúy tẩu tẩu tuy không nói cũng không gật đầu. Nhưng nha đầu Hoán Ngọc nói, hẳn hơn tám phần là nàng ưng ý, chỉ là ngại không dám nói ra mà thôi." Bùi Tiểu cười cười, hôn sự của huynh trưởng có hy vọng, hắn cũng cảm thấy an tâm.
Bùi Đại nghe vậy hết sức mừng rỡ, nghe theo lời khuyên của đệ đệ mà chạy vội đi tìm Vương gia xin cưới.
Rất nhanh sau đó, hôn sự của Địch Thúy cũng đã được định xuống. (MTLTH.dđlqđ)
Đồ cưới có sẵn, Lung Nguyệt đã sớm chuẩn bị bốn phần đồ cưới giống nhau.
Bùi Nguyên Tu đối với Bùi Đại cũng giống như Bùi Tiểu, trực tiếp ném cho hai tờ ngân phiếu để hắn tự chuẩn bị.
Hôn lễ của Bùi Đại và Bùi Tiểu định cùng một ngày.
Đệ đệ đón dâu trước đại ca có vẻ không hợp lễ nghĩa.
Nếu như Bùi Đại chưa có đối tượng thì cũng có thể chấp nhận được. Hôm nay chính hắn cũng có nàng dâu, vậy thì không còn thích hợp nữa rồi.
Cuối cùng hai huynh đệ dứt khoát chọn cùng một ngày lành rước hai tân nương vào cửa.
Tuy nói định hôn lễ này có chút vội vàng nhưng huynh đệ hai người không cha không mẹ, lại không phải đại môn hộ. Vậy nên cũng không cần bày ra quá nhiều quy củ, chỉ cần chuẩn bị tốt là được.
Một ngày nọ, Bùi Nguyên Tu đến thư phòng để giải quyết sự vụ tồn đọng, Lung Nguyệt liền gọi bốn nha hoàn thân cận vào nói chuyện.
“Hai người các ngươi định hôn lễ cùng một ngày, tuy nói là song hỷ lâm môn nhưng chủ tử ta còn có chút băn khoăn. Bùi Đại Bùi Tiểu thì cũng thôi đi, nhưng nhỡ hỷ nương đưa nhầm hỷ phòng, vậy thì phải làm thế nào?"
Lung Nguyệt che miệng cười, Bùi Nguyên Tu trông chừng nàng rất chặt. Trong úc nhàm chán đến mốc meo cũng chỉ còn cách trêu trọc Hoán Ngọc cùng Địch Thúy để giết thời gian.
“Chủ tử!"
Hoán Ngọc cùng Địch Thúy bịu ghẹo đến đỏ mặt, trăm miệng một lời, một dậm chân, một chun mũi.
Tẩy Bích cùng Đào Châu chỉ đừng bên cạnh cười.
Hoán Ngọc tất nhiên không dám động vào Lung Nguyệt, chỉ tìm Tẩy Bích trút giận, sẵng giọng: “Không được cười, không cho phép ngươi cười, phong thủy luan chuyển, cẩn thận có ngày đến lượt ta cười ngươi."
“Ngày khác bẩm với Vương gia bán ngươi cho thị vệ Lưu Hải!" đt cùng Hoán Ngọc đều trêu chọc lại Tẩy Bích.
“Ai nha! Hai người các ngươi sắp thành gia rồi mà vẫn không chịu dè dặt chút." Tẩy Bích đỏ mặt cãi lại, không chút nào chịu thua kém: “Theo ta thấy các ngươi tốt nhất là nên nghĩ biện pháp dần đi, chớ để nhận lầm phu quân!"
“Không bằng các ngươi đi tìm Bùi Đại Bùi Tiểu thống nhất một khẩu lệnh, hô lên một cái là khỏi nhầm lẫn." Đào Châu cực kỳ thành khẩn bày mưu tính kế.
“Nha đầu thối Đào Châu ngươi cũng dám thám gia náo nhiệt, cẩn thận sau này lại ấy một nam nhân lỗ mãng, một ngày đánh người ba bận."Hoán Ngọc trừng nàng.
“Hừ! Ai đánh ai còn không biết đâu."Đào Châu khinh thường, nàng trời sinh khỏe mạnh, lời này cũng không hẳn là giả.
Lung Nguyệt quẳng xương cho chó cắn nhau liền không nói gì nữa. Mấy nha đầu này cười cười nháo nháo, không người nào chịu thua thiệt, bản thân nàng chỉ cần ngồi xem chuyện vui.
Mãi cho đến khi Bùi Nguyên Tu trở lại bồi Lung Nguyệt cùng ăn cơm, mấy nha đầu này mới chấm dứt, an an tĩnh tĩnh nhu thuận lui xuống.
Ai mà ngờ được lời của Lung Nguyệt khiến cho Hoán Ngọc cùng Địch Thúy có chút bối rối. Lúc rảnh rỗi liền tìm huynh đệ Bùi Đại Bùi Tiểu thống nhất khẩu lệnh.
Thành thân đêm hôm đó, hai tiểu tử Bùi Đại Bùi Tiểu này thực sự đọc khẩu lệnh tìm nương tử khiến Lung Nguyệt cười đến ngã ngửa.
Cùng một ngày làm hai chuyện vui, những ngày sau thực nhàn.
Editor: Xin lỗi các bạn nha. Tuần này mình lu bù chuyện dọn nhà nên không up đều được, nay xong rồi thì lịch post chương như cũ nha
Tác giả :
Tiểu Dương