Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 146: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Vợ chồng son hai người đến nhìn Trác Nhã một chút liền trở về phòng. Lung Nguyệt còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, Bùi Nguyên Tu liền đứng trước mặt nàng, trầm mặt bảo: “Từ gia ca ca? Hửm? Không cho phép thân thiết với nam nhân khác!"
“Dạ? À!" Lung Nguyệt mới đầu chưa hiểu chuyện gì, sau mới rõ ràng nguyên do Bùi Nguyên Tu tự nhiên đen mặt, thì ra là do bản thân gọi Từ Kính Hải là Từ gia ca ca. Nhưng hắn rõ ràng là huynh trưởng của đệ muội mà, bằng với mức độ thân thiết của mình với đệ muội, gọi Từ Tướng quân như vậy cũng không có gì là quá đáng.
Thế nhưng, chỉ là cách gọi thân thiết kiểu này, hình như lúc trước nàng cũng đã từng gọi Bùi Nguyên Tu như vậy….
Con ngươi chuyển một cái, Lung Nguyệt cong môi, nâng hai tay lên ôm cổ Bùi Nguyên Tu, đôi môi mềm mại dính lên vành tai hắn, mềm mềm gọi: “Bùi gia ca ca…"
Âm thanh ngọt ngào lại mềm mại khiến Bùi Nguyên Tu cảm giác như có lông vũ quét qua vành tai, chỉ cảm thấy lòng có chút ngưa ngứa trương trướng.
Cánh tay tráng kiện dùng chút sức lực ôm chặt tiểu thê tử vào lòng, nghiêng đầu bắt lấy đôi môi nhỏ nhắn thơm mềm của nàng…
Hai người cọ cọ vào nhau, cả hai đều động tình nhưng vẫn còn lý trí mà dừng lại kịp thời. (MTLTH.dđlqđ)
Tiểu thê tử của hắn có thai rồi.
Bùi Nguyên Tu nằm trên giường, ôm Lung Nguyệt thở hổn hển.
Chỉ có thể nhìn lại không thể ăn, cảm giác
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Vợ chồng son hai người đến nhìn Trác Nhã một chút liền trở về phòng. Lung Nguyệt còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, Bùi Nguyên Tu liền đứng trước mặt nàng, trầm mặt bảo: “Từ gia ca ca? Hửm? Không cho phép thân thiết với nam nhân khác!"
“Dạ? À!" Lung Nguyệt mới đầu chưa hiểu chuyện gì, sau mới rõ ràng nguyên do Bùi Nguyên Tu tự nhiên đen mặt, thì ra là do bản thân gọi Từ Kính Hải là Từ gia ca ca. Nhưng hắn rõ ràng là huynh trưởng của đệ muội mà, bằng với mức độ thân thiết của mình với đệ muội, gọi Từ Tướng quân như vậy cũng không có gì là quá đáng.
Thế nhưng, chỉ là cách gọi thân thiết kiểu này, hình như lúc trước nàng cũng đã từng gọi Bùi Nguyên Tu như vậy….
Con ngươi chuyển một cái, Lung Nguyệt cong môi, nâng hai tay lên ôm cổ Bùi Nguyên Tu, đôi môi mềm mại dính lên vành tai hắn, mềm mềm gọi: “Bùi gia ca ca…"
Âm thanh ngọt ngào lại mềm mại khiến Bùi Nguyên Tu cảm giác như có lông vũ quét qua vành tai, chỉ cảm thấy lòng có chút ngưa ngứa trương trướng.
Cánh tay tráng kiện dùng chút sức lực ôm chặt tiểu thê tử vào lòng, nghiêng đầu bắt lấy đôi môi nhỏ nhắn thơm mềm của nàng…
Hai người cọ cọ vào nhau, cả hai đều động tình nhưng vẫn còn lý trí mà dừng lại kịp thời. (MTLTH.dđlqđ)
Tiểu thê tử của hắn có thai rồi.
Bùi Nguyên Tu nằm trên giường, ôm Lung Nguyệt thở hổn hển.
Chỉ có thể nhìn lại không thể ăn, cảm giác
Tác giả :
Tiểu Dương