Công Chúa Tha Mạng
Chương 94: Mạch nước ngầm [ Tứ ]
Không đến phút sống chết, Hắc Bạch song hùng sẽ không xuất thủ. Bọn họ có thể ở dưới mí mắt Lữ Chấn Hải nhẫn hơn hai mươi năm, khả năng chịu đựng người thường không thể so sánh.
Nguyên Thương một đao chém vào lưng của Lữ Thiên Tứ, Lữ Thiên Tứ né người nhưng không kịp tránh, lưỡi đao lướt qua vai trái hắn, lập tức máu tươi tung tóe. Lữ Thiên Tứ cũng rất cứng rắn, không rên một tiếng, thuận thế lăn một vòng, trường kiếm chặn lại Kinh Lôi đao đang muốn chặt xuống lần nữa.
Nào biết Kinh Lôi đao lại chặt đứt được trường kiếm, Lữ Thiên Tứ hoảng sợ trợn to hai mắt. Nhưng Nguyên Thương đã thu hồi trường đao, chỉ là, thanh đao lạnh băng thu về lướt ngang trước mắt hắn, khiến Lữ Thiên Tứ đổ mồ hôi lạnh.
Nguyên Thương kéo cổ áo hắn lên, thị vệ vương phủ bên cạnh muốn xông lên, Lữ Thiên Tứ quát: " Đừng tới đây!"
Nguyên Thương cười lạnh một tiếng, xách hắn bay qua nóc nhà. Thẳng đến khu rừng vắng vẻ, mới vứt xuống đất.
Sau vai bị thương nhiễm máu đỏ áo, nhìn Lữ Thiên Tứ rất chật vật thê thảm, Nguyên Thương không chút để ý, lạnh lùng nói: " Kể từ hôm nay, cách xa Mẫn nhi một chút."
Lữ Thiên Tứ thầm nghĩ: Chuyện của ta với Nguyệt Mẫn ngoại trừ gặp trực tiếp nói còn có phương pháp khác sao? Cười khổ nói: "Muội phu, ta cùng Nguyệt Mẫn thương nghị chuyện quan trọng, cũng không phải là chuyện tư tình nhi nữ." Lữ Thiên Tứ không coi ai ra gì cởi quần áo, để lộ cánh tay trần tự mình băng bó vết thương. Nguyên Thương mắt không chút tránh né, thẳng tắp trắng trợn nhìn hắn, ngược lại khiến Lữ Thiên Tứ có chút lúng túng.
Nghe gọi " muội phụ " gần gũi như vậy, Nguyên Thương nhíu mày một cái. "Rốt cuộc ngươi cùng Mẫn nhi có chuyện gì quan trọng?"
Lữ Thiên Tứ nghe nàng hỏi như thế, thì biết nàng sẽ không hạ sát thủ với mình. Nếu nàng biết hắn cùng Minh Huy Công chúa diễn trò, thì tự nhiên cũng biết thả tin tức tranh đoạt tình nhân ra bên ngoài cũng là ngụy trang.
Lữ Thiên Tứ nhếch miệng cười ra tiếng, nói: "Muội phu sao không trở về hỏi Nguyệt Mẫn?"
Nguyên Thương hừ một tiếng. Nếu có thể hỏi, nàng nào chạy tới vặn hỏi " tình địch "? Mấu chốt là Cố Nguyệt Mẫn so với hồ ly còn xảo quyệt hơn, như thế nào cũng không chịu nói cho nàng, luôn có biện pháp thay đổi chủ đề, bằng không thì sẽ sử dụng mỹ nhân kế, Nguyên Thương cũng không thể cứng rắn.
"Chuyện này có nguy hiểm hay không?"
Lữ Thiên Tứ cười nói: "Chúng ta cẩn thận như vậy, ngươi nói xem có nguy hiểm hay không? Yên tâm, chỉ là tranh đoạt quyền mưu, cho dù bại, ta nghĩ, lấy võ công của ngươi, thế lực của Thiên Cơ Môn, tự vệ vẫn có thể."
Nguyên Thương lạnh lùng nhìn hắn, nhìn đến thấy hắn sợ hãi, giơ đao rồi xoay người rời đi.
Lữ Thiên Tứ thấy nàng đi, lúc này mới sờ cái ót mình một cái, giơ tay nhìn, tay đầy mồ hôi lạnh. Biết rõ nàng ở bên cạnh giúp Cố Nguyệt Mẫn phối hợp diễn hồi kịch tranh đoạt tình nhân, nhưng vẫn bị sát khí trong mắt của nàng trước khi đi khiến một thân mồ hôi lạnh.
Cô gái Phò mã này, sát khí thật lớn!
Nguyên Thương một mình rời đi. đi tới một chỗ yên tĩnh.
"Thiếu môn chủ, nghe nói môn chủ truyền tới tin tức, bảo tàng quả nhiên ở chỗ đó?!" Trong bóng tối, một tăng nhân đi chân không, mặc áo gai đi ra.
"Môn chủ tin tức thật linh thông, thậm chí ngay cả tin về bảo tàng Tần Hoàng cũng tìm được!" Nho y tú sĩ Phong Ý Hàn bước ra, phe phẩy quạt mỉm cười, trông rất nho sĩ phong lưu.
Nguyên Thương thầm nghĩ, tin tức về bảo tàng Tần Hoàng, căn bản cũng không phải là Cố Thường Y tìm được, mà là năm đó Túc Sa Duyệt Dung lưu lại.
Nguyên Thương nghĩ đến phong thư Ngọc Hoàn Điền gửi cho nàng, chính là năm đó Túc Sa Duyệt Dung lưu lại. Túc Sa Duyệt Dung nói, nàng lấy được tin tức về bảo tàng Tần Hoàng, chẳng qua thế lực của Ẩn vương vẫn còn, không tiện tìm, cho nên đem tin tức bảo tàng cất vào trong lạp hoàn *. Nếu có một ngày Cố Nguyệt Mẫn có người yêu thì sẽ giao lạp hoàn này cho chồng Cố Nguyệt Mẫn, cũng cam kết cho vị phò mã còn chưa thấy bóng dáng của Cố Nguyệt Mẫn lấy một phần trong kỳ trân dị bảo này xem như đền đáp.
( * ) Lạp hoàn: Lọ hình tròn thường được người xưa giấu mật thư.
Lúc lấy được lạp hoàn, Nguyên Thương ngờ vực không hiểu. Dựa theo tính tình của Lâu chủ Thiên Ngọc Lâu cùng với oán niệm đối với Túc Sa Duyệt Dung, không thể nào tùy tiện đáp ứng - chính nàng bóp vỡ lạp hoàn lấy bảo tàng bên trong chẳng phải tốt hơn sao?
Nguyên Thương cẩn thận tra xét lạp hoàn, phía trên quả thật có dấu vết bóp vỡ, Ngọc Hoàn Điền đối với việc " vô đạo đức " của nàng căn bản không thèm che giấu. Bóp lạp hoàn xem xét nội dung, Nguyên Thương mới hiểu được. Thì ra bảo tàng Tần Hoàng nằm ở dưới hoàng cung.
Khó trách! Năm đó đám người Ngọc Hoàn Điền ở dưới sườn núi lập liên minh, cam kết không tự ý lẻn vào hoàng cung, Ngọc Hoàn Điền cố kỵ lời thề nên không đi vào, cũng không muốn tiện nghi người khác, còn không bằng đợi Nguyên Thương moi ra chia cho nàng một chén canh. Ngọc Hoàn Điền còn sợ Nguyên Thương không cho nàng chỗ tốt sao?
Bảo tàng Tần Hoàng truyền lại rất kỳ lạ, cảm thấy hứng thú đều là người trong giang hồ. Vì sao ư? Bảo Tàng Tần Hoàng từ đâu đến? Là do năm đó Tần Hoàng ban thưởng cho Ẩn vương! Tần Hoàng đau lòng nhi tử, nhưng cũng không có khả năng ủng hộ nhi tử tạo phản, cho nên bảo tàng Tần Hoàng không có lưu lại số lượng lớn binh khí, khôi giáp gì, cũng không có mấy triệu lượng vàng bạc như lời đồn.
Trong đó chỉ có kỳ trân dị bảo để thưởng thức, thuốc men trân quý, còn có Cửu hoa ngọc lộ hoàn, đại hoàn đan, cam lồ đan, mổ bạch độc thiên hương,...các thánh phẩm chữa thương, tài liệu kỳ lạ chế tạo binh khí như Tuyệt thế thần binh Ngư Trường Kiếm, đao thương bất nhập Thiên Thiền Y, Long Tiên, Tử Sương Kiếm... Ngoài ra, nghe nói còn có thuốc bổ có thể tăng tốc độ tu luyện nội lực, cám dỗ trong đó khó mà hình dung!
Những thứ này không thể trang bị cho quân đội, nhưng lại hấp dẫn võ tướng cùng hào kiệt giang hồ. Nguyên Thương liền biết, vị Hoàng Hậu đã mất kia nói cái gọi là " thế lực của Ẩn vương vẫn còn, không tiện tìm " chỉ là cái cớ, chẳng qua nàng không muốn tiện nghi cho hoàng thất, muốn đem bảo bối để lại cho con gái con rể mà thôi. Nếu không, Hoàng hậu tôn quý như nàng, muốn ở sân nhà mình đào còn không phải đơn giản sao?
Trên phong thư của Túc Sa Duyệt Dung có viết: " Thần y tuy nói còn mấy năm tuổi thọ, nhưng gần đây cảm thấy thiên mệnh không còn bao lâu, nếu có bất trắc, bảo tàng này nguyện cùng hưởng chung với các đại tông sư, chỉ mong chư vị trông nom con trai, con gái."
Nguyên Thương nhìn những dòng chữ Túc Sa Duyệt Dung tự viết lại, ánh mắt dừng ở chữ " bất trắc " hai vòng, ngay cả nàng là một sát thủ lạnh nhạt cũng không khỏi hít một hơi.
Người đa trí gần như yêu nghiệt như Túc Sa Duyệt Dung, sao có thể bị người ta bức tử? Lấy năng lực của nàng, không khó để hóa giải, dù giả chết để cao bay xa chạy khỏi hoàng cung cũng không phải không thể a! Trừ phi... Trừ phi người muốn giết nàng quá mức cường hãn khiến nàng không đối phó được, hoặc có điều gì cố kỵ, bị đối phương nắm đằng chuôi, hoặc do cả hai.
Thế gian này, người có thể cũng Túc Sa Duyệt Dung đấu, trừ hoàng tộc Cố thị, có thế lực khổng lồ, còn có thể là ai? Người có thể uy hiếp Túc Sa Nguyệt Dung còn ai khác ngoài Hoàng đế? Chẳng lẽ Túc Sa Duyệt Dung là do Hoàng đế hại chết?
Nhưng cũng không đúng a, Hoàng đế giết nàng không có lợi a! Nếu để Cố Thường Y biết, chẳng phải sẽ làm thiên hạ đại loạn sao?
Xâu chuỗi trước sau, Nguyên Thương nghĩ thế nào cũng không thông. Nhưng liên quan đến chuyện bảo tàng, ngược lại lớn gan suy đoán đắn đo, được kết quả như thế này:
Túc Sa Duyệt Dung cảm thấy có người muốn giết mình, vì vậy đem bảo tàng làm mồi, để năm đại tông sư đứng về phe Cố Nguyệt Mẫn. Khó trách ban đầu Ngọc Khanh Hồng trắng trợn ám sát Cố Nguyệt Mẫn lại không có chuyện gì, nghĩ đến có lẽ Cố Nguyệt Mẫn dùng lần này để đổi chác với Lâu chủ Thiên Ngọc Lâu.
Nếu tương lai huynh muội Cố Nguyệt Mẫn tranh đấu thất bại, cầm ra bảo vật, để phần lớn anh hào thiên hạ bảo vệ Cố Nguyệt Mẫn. Tình huống xấu nhất, huynh muội Cố Nguyệt Mẫn cũng có thể chạy xa khỏi kinh thành, nếu Cố Nguyệt Mẫn tranh quyền ngang sức ngang tài hoặc chiếm thượng phong, cầm ra bảo vật, tương đương với việc trong nháy mắt có thêm nhiều nhóm tử sĩ, lập tức nắm chắc phần thắng!
Đây cũng không phải là xã hội phong kiến tầm thường, đây là thế giới võ hiệp, có lúc chỉ một cao thủ võ lâm cũng có thể quyết định thắng bại của một trận đấu chính trị!
Ban đầu Thành Thiên Phách của Hoàng Tuyền Cốc đoạt được Thiên thiền y rồi đưa lại cho Cố Nguyệt Mẫn, còn luôn miệng nói muốn Cố Nguyệt Mẫn cùng nhau tìm. Cố Nguyệt Mẫn trời sinh đa nghi, mặt ngoài đáp ứng, nhưng sau đó nói cho Nguyên Thương, trong đó ắt có kỳ quái. Coi như cho thấy lập trường kết minh, cũng không đến mức đem bảo y đưa ra a! Chỉ là Thành Thiên Phách cũng không có ác ý, nên liền thuận thế tiếp nhận, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Bây giờ nghĩ lại, nhất định là Thành Thiên Phách không biết từ cha hắn biết được tin tức như thế nào, nên cầm lấy bảo tàng lưu lạc bên ngoài - Thiên Thiền Y giao ra xem như nhân tình, tương lai Cố Nguyệt Mẫn còn không bồi thường gấp đôi sao? Coi như bảo tàng bốc hơi, ân huệ vẫn còn đó, sẽ không thua thiệt được! Đừng thấy Thành Thiên Phách dáng vẻ kịch cợm, năm đó cùng Cố Thường Y sóng vai tác chiến, sẽ là người đơn giản sao?
Túc Sa Duyệt Dung đem chuyện này nói cho Phò mã của Cố Nguyệt Mẫn, nghĩ đến có lẽ sớm biết Cố Thường Y sẽ thu Phò mã làm đệ tử, chấp chưởng Thiên Cơ Môn. Nói về tư chất... hắc, căn nguyên võ công của Cố Thường Y, có thể lừa gạt được người trong thiên hạ cũng không lừa gạt được Túc Sa Duyệt Dung a!
Nguyên Thương lấy được bảo tàng, cộng thêm mạng lưới tình báo Túc Sa Duyệt Dung để lại, chỉ cần không phải kẻ ngu cũng biết sẽ bảo vệ được Cố Nguyệt Mẫn chu toàn.
Yêu nghiệt a yêu nghiệt a! Túc Sa Duyệt Dung chết cũng đã mấy năm cũng có thể đem chuyện phía sau an bài thỏa đáng, còn không biết mấy năm sau sẽ lộ ra cái gì nữa, ít nhất nhìn Cố Thường y hàng năm lấy quà sinh nhật đã đủ thấy.
Nghe Cố Thường Y nói tính tình của Cố Nguyệt Mẫn tính tình giống Hoàng đế, thông minh thì như Túc Sa Duyệt Dung. Nguyên Thương nghĩ đến đây cảm thấy có nguy cơ vô hình, giống như kiếp trước xuất đạo nhìn thấy cảnh sát quốc tế, luôn có loại cảm giác còn nửa bước sẽ vào ngục.
Gạt những thứ xa xôi này a, Nguyên Thương nói với hai người ở cửa: "Hai vị sư huynh, tin tức bảo vật không thể tùy tiện tiết lộ, đợi đến khi ta cùng Công chúa về cung sẽ suy nghĩ biện pháp lấy ra, để cho đệ tử Thiên Cơ Môn trang bị một ít binh khí cùng thánh dược thích hợp."
Tăng nhân chân không cùng nho y tú sĩ đều mừng rỡ, tăng nhân chân không liền cười nói: "Ta cũng chẳng đạo đức giả với người, liền ở đây cảm ơn thiếu môn chủ!"
Nho y tú sĩ Phong Ý hàn phe phẩy cây quạt, có mấy phần mùi vị của quân sư, "Thiếu môn chủ, lần đại hội võ lâm này, có rất nhiều người theo mũi tên ở Hồ Châu kéo đến, Thiếu môn chủ uy lực có đó, không bằng dùng bảo tàng lung lạc một phen, giành lấy ngôi vị Võ lâm chí tôn!"
Nguyên Thương trầm ngâm hồi lâu, rồi cùng hai ngươi vạch kế hoạch.
Cố Nguyệt Mẫn quyền mưu triều đình, Nguyên Thương mật mưu võ lâm, hai người đều tìm cách, biết đối phương giấu mình cũng chưa từng vạch trần, đẳng cấp ăn ý này cũng không phải người bình thường có thể đạt đến được.
Ước chừng sau nửa giờ, Nguyên Thương mới trở lại. Người người ở trong sân đều quái dị nhìn nàng. Ưu điểm lớn nhất của Nguyên Thương chính là không chút để ý ánh mắt người nước ngoài.
Đi vào, gương mặt Nguyên Thương liền lộ ra tươi cười.
Nàng nhìn thấy cái gì?
Trước mắt một vị tiên tử mặc trường váy màu vàng, ngồi trong đình. Trên bàn đá bày mấy đĩa thức ăn, một bầu rượu cùng hai chiếc ly trắng tinh. Đổ ra rượu ấm, mùi rượu thơm tràn ngập khắp nơi.
"Thập Tam, ngươi trở lại rồi? Đến uống ly rượu, nếm chút thức ăn ta làm!"
Cố Nguyệt Mẫn đặt bầu rượu xuống, mặt tươi cười như hoa. Cố Nguyệt Mẫn cười, ba phần cao quý, ba phần quyến rũ, ba phần cảm tình, còn có một phần thân thiện, người ngoài vạn lần cũng không học được.
Nguyên Thương nghe thấy, ánh mắt dừng ở mấy đĩa thức ăn, chỉ thấy trong đĩa tôm nhỏ sáng rỡ hồng diễm, thịt sò mềm mại trong vỏ màu sữa khiến người ta vừa lòng, củ ấu non xanh, đậu phộng màu cam, mang theo mùi thơm của bánh điểm tâm vàng óng rực rỡ.
Nguyên Thương nhìn bàn thức ăn khiến người ta chảy nước miếng kia, có dự cảm xấu vô hình.
Nguyên Thương một đao chém vào lưng của Lữ Thiên Tứ, Lữ Thiên Tứ né người nhưng không kịp tránh, lưỡi đao lướt qua vai trái hắn, lập tức máu tươi tung tóe. Lữ Thiên Tứ cũng rất cứng rắn, không rên một tiếng, thuận thế lăn một vòng, trường kiếm chặn lại Kinh Lôi đao đang muốn chặt xuống lần nữa.
Nào biết Kinh Lôi đao lại chặt đứt được trường kiếm, Lữ Thiên Tứ hoảng sợ trợn to hai mắt. Nhưng Nguyên Thương đã thu hồi trường đao, chỉ là, thanh đao lạnh băng thu về lướt ngang trước mắt hắn, khiến Lữ Thiên Tứ đổ mồ hôi lạnh.
Nguyên Thương kéo cổ áo hắn lên, thị vệ vương phủ bên cạnh muốn xông lên, Lữ Thiên Tứ quát: " Đừng tới đây!"
Nguyên Thương cười lạnh một tiếng, xách hắn bay qua nóc nhà. Thẳng đến khu rừng vắng vẻ, mới vứt xuống đất.
Sau vai bị thương nhiễm máu đỏ áo, nhìn Lữ Thiên Tứ rất chật vật thê thảm, Nguyên Thương không chút để ý, lạnh lùng nói: " Kể từ hôm nay, cách xa Mẫn nhi một chút."
Lữ Thiên Tứ thầm nghĩ: Chuyện của ta với Nguyệt Mẫn ngoại trừ gặp trực tiếp nói còn có phương pháp khác sao? Cười khổ nói: "Muội phu, ta cùng Nguyệt Mẫn thương nghị chuyện quan trọng, cũng không phải là chuyện tư tình nhi nữ." Lữ Thiên Tứ không coi ai ra gì cởi quần áo, để lộ cánh tay trần tự mình băng bó vết thương. Nguyên Thương mắt không chút tránh né, thẳng tắp trắng trợn nhìn hắn, ngược lại khiến Lữ Thiên Tứ có chút lúng túng.
Nghe gọi " muội phụ " gần gũi như vậy, Nguyên Thương nhíu mày một cái. "Rốt cuộc ngươi cùng Mẫn nhi có chuyện gì quan trọng?"
Lữ Thiên Tứ nghe nàng hỏi như thế, thì biết nàng sẽ không hạ sát thủ với mình. Nếu nàng biết hắn cùng Minh Huy Công chúa diễn trò, thì tự nhiên cũng biết thả tin tức tranh đoạt tình nhân ra bên ngoài cũng là ngụy trang.
Lữ Thiên Tứ nhếch miệng cười ra tiếng, nói: "Muội phu sao không trở về hỏi Nguyệt Mẫn?"
Nguyên Thương hừ một tiếng. Nếu có thể hỏi, nàng nào chạy tới vặn hỏi " tình địch "? Mấu chốt là Cố Nguyệt Mẫn so với hồ ly còn xảo quyệt hơn, như thế nào cũng không chịu nói cho nàng, luôn có biện pháp thay đổi chủ đề, bằng không thì sẽ sử dụng mỹ nhân kế, Nguyên Thương cũng không thể cứng rắn.
"Chuyện này có nguy hiểm hay không?"
Lữ Thiên Tứ cười nói: "Chúng ta cẩn thận như vậy, ngươi nói xem có nguy hiểm hay không? Yên tâm, chỉ là tranh đoạt quyền mưu, cho dù bại, ta nghĩ, lấy võ công của ngươi, thế lực của Thiên Cơ Môn, tự vệ vẫn có thể."
Nguyên Thương lạnh lùng nhìn hắn, nhìn đến thấy hắn sợ hãi, giơ đao rồi xoay người rời đi.
Lữ Thiên Tứ thấy nàng đi, lúc này mới sờ cái ót mình một cái, giơ tay nhìn, tay đầy mồ hôi lạnh. Biết rõ nàng ở bên cạnh giúp Cố Nguyệt Mẫn phối hợp diễn hồi kịch tranh đoạt tình nhân, nhưng vẫn bị sát khí trong mắt của nàng trước khi đi khiến một thân mồ hôi lạnh.
Cô gái Phò mã này, sát khí thật lớn!
Nguyên Thương một mình rời đi. đi tới một chỗ yên tĩnh.
"Thiếu môn chủ, nghe nói môn chủ truyền tới tin tức, bảo tàng quả nhiên ở chỗ đó?!" Trong bóng tối, một tăng nhân đi chân không, mặc áo gai đi ra.
"Môn chủ tin tức thật linh thông, thậm chí ngay cả tin về bảo tàng Tần Hoàng cũng tìm được!" Nho y tú sĩ Phong Ý Hàn bước ra, phe phẩy quạt mỉm cười, trông rất nho sĩ phong lưu.
Nguyên Thương thầm nghĩ, tin tức về bảo tàng Tần Hoàng, căn bản cũng không phải là Cố Thường Y tìm được, mà là năm đó Túc Sa Duyệt Dung lưu lại.
Nguyên Thương nghĩ đến phong thư Ngọc Hoàn Điền gửi cho nàng, chính là năm đó Túc Sa Duyệt Dung lưu lại. Túc Sa Duyệt Dung nói, nàng lấy được tin tức về bảo tàng Tần Hoàng, chẳng qua thế lực của Ẩn vương vẫn còn, không tiện tìm, cho nên đem tin tức bảo tàng cất vào trong lạp hoàn *. Nếu có một ngày Cố Nguyệt Mẫn có người yêu thì sẽ giao lạp hoàn này cho chồng Cố Nguyệt Mẫn, cũng cam kết cho vị phò mã còn chưa thấy bóng dáng của Cố Nguyệt Mẫn lấy một phần trong kỳ trân dị bảo này xem như đền đáp.
( * ) Lạp hoàn: Lọ hình tròn thường được người xưa giấu mật thư.
Lúc lấy được lạp hoàn, Nguyên Thương ngờ vực không hiểu. Dựa theo tính tình của Lâu chủ Thiên Ngọc Lâu cùng với oán niệm đối với Túc Sa Duyệt Dung, không thể nào tùy tiện đáp ứng - chính nàng bóp vỡ lạp hoàn lấy bảo tàng bên trong chẳng phải tốt hơn sao?
Nguyên Thương cẩn thận tra xét lạp hoàn, phía trên quả thật có dấu vết bóp vỡ, Ngọc Hoàn Điền đối với việc " vô đạo đức " của nàng căn bản không thèm che giấu. Bóp lạp hoàn xem xét nội dung, Nguyên Thương mới hiểu được. Thì ra bảo tàng Tần Hoàng nằm ở dưới hoàng cung.
Khó trách! Năm đó đám người Ngọc Hoàn Điền ở dưới sườn núi lập liên minh, cam kết không tự ý lẻn vào hoàng cung, Ngọc Hoàn Điền cố kỵ lời thề nên không đi vào, cũng không muốn tiện nghi người khác, còn không bằng đợi Nguyên Thương moi ra chia cho nàng một chén canh. Ngọc Hoàn Điền còn sợ Nguyên Thương không cho nàng chỗ tốt sao?
Bảo tàng Tần Hoàng truyền lại rất kỳ lạ, cảm thấy hứng thú đều là người trong giang hồ. Vì sao ư? Bảo Tàng Tần Hoàng từ đâu đến? Là do năm đó Tần Hoàng ban thưởng cho Ẩn vương! Tần Hoàng đau lòng nhi tử, nhưng cũng không có khả năng ủng hộ nhi tử tạo phản, cho nên bảo tàng Tần Hoàng không có lưu lại số lượng lớn binh khí, khôi giáp gì, cũng không có mấy triệu lượng vàng bạc như lời đồn.
Trong đó chỉ có kỳ trân dị bảo để thưởng thức, thuốc men trân quý, còn có Cửu hoa ngọc lộ hoàn, đại hoàn đan, cam lồ đan, mổ bạch độc thiên hương,...các thánh phẩm chữa thương, tài liệu kỳ lạ chế tạo binh khí như Tuyệt thế thần binh Ngư Trường Kiếm, đao thương bất nhập Thiên Thiền Y, Long Tiên, Tử Sương Kiếm... Ngoài ra, nghe nói còn có thuốc bổ có thể tăng tốc độ tu luyện nội lực, cám dỗ trong đó khó mà hình dung!
Những thứ này không thể trang bị cho quân đội, nhưng lại hấp dẫn võ tướng cùng hào kiệt giang hồ. Nguyên Thương liền biết, vị Hoàng Hậu đã mất kia nói cái gọi là " thế lực của Ẩn vương vẫn còn, không tiện tìm " chỉ là cái cớ, chẳng qua nàng không muốn tiện nghi cho hoàng thất, muốn đem bảo bối để lại cho con gái con rể mà thôi. Nếu không, Hoàng hậu tôn quý như nàng, muốn ở sân nhà mình đào còn không phải đơn giản sao?
Trên phong thư của Túc Sa Duyệt Dung có viết: " Thần y tuy nói còn mấy năm tuổi thọ, nhưng gần đây cảm thấy thiên mệnh không còn bao lâu, nếu có bất trắc, bảo tàng này nguyện cùng hưởng chung với các đại tông sư, chỉ mong chư vị trông nom con trai, con gái."
Nguyên Thương nhìn những dòng chữ Túc Sa Duyệt Dung tự viết lại, ánh mắt dừng ở chữ " bất trắc " hai vòng, ngay cả nàng là một sát thủ lạnh nhạt cũng không khỏi hít một hơi.
Người đa trí gần như yêu nghiệt như Túc Sa Duyệt Dung, sao có thể bị người ta bức tử? Lấy năng lực của nàng, không khó để hóa giải, dù giả chết để cao bay xa chạy khỏi hoàng cung cũng không phải không thể a! Trừ phi... Trừ phi người muốn giết nàng quá mức cường hãn khiến nàng không đối phó được, hoặc có điều gì cố kỵ, bị đối phương nắm đằng chuôi, hoặc do cả hai.
Thế gian này, người có thể cũng Túc Sa Duyệt Dung đấu, trừ hoàng tộc Cố thị, có thế lực khổng lồ, còn có thể là ai? Người có thể uy hiếp Túc Sa Nguyệt Dung còn ai khác ngoài Hoàng đế? Chẳng lẽ Túc Sa Duyệt Dung là do Hoàng đế hại chết?
Nhưng cũng không đúng a, Hoàng đế giết nàng không có lợi a! Nếu để Cố Thường Y biết, chẳng phải sẽ làm thiên hạ đại loạn sao?
Xâu chuỗi trước sau, Nguyên Thương nghĩ thế nào cũng không thông. Nhưng liên quan đến chuyện bảo tàng, ngược lại lớn gan suy đoán đắn đo, được kết quả như thế này:
Túc Sa Duyệt Dung cảm thấy có người muốn giết mình, vì vậy đem bảo tàng làm mồi, để năm đại tông sư đứng về phe Cố Nguyệt Mẫn. Khó trách ban đầu Ngọc Khanh Hồng trắng trợn ám sát Cố Nguyệt Mẫn lại không có chuyện gì, nghĩ đến có lẽ Cố Nguyệt Mẫn dùng lần này để đổi chác với Lâu chủ Thiên Ngọc Lâu.
Nếu tương lai huynh muội Cố Nguyệt Mẫn tranh đấu thất bại, cầm ra bảo vật, để phần lớn anh hào thiên hạ bảo vệ Cố Nguyệt Mẫn. Tình huống xấu nhất, huynh muội Cố Nguyệt Mẫn cũng có thể chạy xa khỏi kinh thành, nếu Cố Nguyệt Mẫn tranh quyền ngang sức ngang tài hoặc chiếm thượng phong, cầm ra bảo vật, tương đương với việc trong nháy mắt có thêm nhiều nhóm tử sĩ, lập tức nắm chắc phần thắng!
Đây cũng không phải là xã hội phong kiến tầm thường, đây là thế giới võ hiệp, có lúc chỉ một cao thủ võ lâm cũng có thể quyết định thắng bại của một trận đấu chính trị!
Ban đầu Thành Thiên Phách của Hoàng Tuyền Cốc đoạt được Thiên thiền y rồi đưa lại cho Cố Nguyệt Mẫn, còn luôn miệng nói muốn Cố Nguyệt Mẫn cùng nhau tìm. Cố Nguyệt Mẫn trời sinh đa nghi, mặt ngoài đáp ứng, nhưng sau đó nói cho Nguyên Thương, trong đó ắt có kỳ quái. Coi như cho thấy lập trường kết minh, cũng không đến mức đem bảo y đưa ra a! Chỉ là Thành Thiên Phách cũng không có ác ý, nên liền thuận thế tiếp nhận, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Bây giờ nghĩ lại, nhất định là Thành Thiên Phách không biết từ cha hắn biết được tin tức như thế nào, nên cầm lấy bảo tàng lưu lạc bên ngoài - Thiên Thiền Y giao ra xem như nhân tình, tương lai Cố Nguyệt Mẫn còn không bồi thường gấp đôi sao? Coi như bảo tàng bốc hơi, ân huệ vẫn còn đó, sẽ không thua thiệt được! Đừng thấy Thành Thiên Phách dáng vẻ kịch cợm, năm đó cùng Cố Thường Y sóng vai tác chiến, sẽ là người đơn giản sao?
Túc Sa Duyệt Dung đem chuyện này nói cho Phò mã của Cố Nguyệt Mẫn, nghĩ đến có lẽ sớm biết Cố Thường Y sẽ thu Phò mã làm đệ tử, chấp chưởng Thiên Cơ Môn. Nói về tư chất... hắc, căn nguyên võ công của Cố Thường Y, có thể lừa gạt được người trong thiên hạ cũng không lừa gạt được Túc Sa Duyệt Dung a!
Nguyên Thương lấy được bảo tàng, cộng thêm mạng lưới tình báo Túc Sa Duyệt Dung để lại, chỉ cần không phải kẻ ngu cũng biết sẽ bảo vệ được Cố Nguyệt Mẫn chu toàn.
Yêu nghiệt a yêu nghiệt a! Túc Sa Duyệt Dung chết cũng đã mấy năm cũng có thể đem chuyện phía sau an bài thỏa đáng, còn không biết mấy năm sau sẽ lộ ra cái gì nữa, ít nhất nhìn Cố Thường y hàng năm lấy quà sinh nhật đã đủ thấy.
Nghe Cố Thường Y nói tính tình của Cố Nguyệt Mẫn tính tình giống Hoàng đế, thông minh thì như Túc Sa Duyệt Dung. Nguyên Thương nghĩ đến đây cảm thấy có nguy cơ vô hình, giống như kiếp trước xuất đạo nhìn thấy cảnh sát quốc tế, luôn có loại cảm giác còn nửa bước sẽ vào ngục.
Gạt những thứ xa xôi này a, Nguyên Thương nói với hai người ở cửa: "Hai vị sư huynh, tin tức bảo vật không thể tùy tiện tiết lộ, đợi đến khi ta cùng Công chúa về cung sẽ suy nghĩ biện pháp lấy ra, để cho đệ tử Thiên Cơ Môn trang bị một ít binh khí cùng thánh dược thích hợp."
Tăng nhân chân không cùng nho y tú sĩ đều mừng rỡ, tăng nhân chân không liền cười nói: "Ta cũng chẳng đạo đức giả với người, liền ở đây cảm ơn thiếu môn chủ!"
Nho y tú sĩ Phong Ý hàn phe phẩy cây quạt, có mấy phần mùi vị của quân sư, "Thiếu môn chủ, lần đại hội võ lâm này, có rất nhiều người theo mũi tên ở Hồ Châu kéo đến, Thiếu môn chủ uy lực có đó, không bằng dùng bảo tàng lung lạc một phen, giành lấy ngôi vị Võ lâm chí tôn!"
Nguyên Thương trầm ngâm hồi lâu, rồi cùng hai ngươi vạch kế hoạch.
Cố Nguyệt Mẫn quyền mưu triều đình, Nguyên Thương mật mưu võ lâm, hai người đều tìm cách, biết đối phương giấu mình cũng chưa từng vạch trần, đẳng cấp ăn ý này cũng không phải người bình thường có thể đạt đến được.
Ước chừng sau nửa giờ, Nguyên Thương mới trở lại. Người người ở trong sân đều quái dị nhìn nàng. Ưu điểm lớn nhất của Nguyên Thương chính là không chút để ý ánh mắt người nước ngoài.
Đi vào, gương mặt Nguyên Thương liền lộ ra tươi cười.
Nàng nhìn thấy cái gì?
Trước mắt một vị tiên tử mặc trường váy màu vàng, ngồi trong đình. Trên bàn đá bày mấy đĩa thức ăn, một bầu rượu cùng hai chiếc ly trắng tinh. Đổ ra rượu ấm, mùi rượu thơm tràn ngập khắp nơi.
"Thập Tam, ngươi trở lại rồi? Đến uống ly rượu, nếm chút thức ăn ta làm!"
Cố Nguyệt Mẫn đặt bầu rượu xuống, mặt tươi cười như hoa. Cố Nguyệt Mẫn cười, ba phần cao quý, ba phần quyến rũ, ba phần cảm tình, còn có một phần thân thiện, người ngoài vạn lần cũng không học được.
Nguyên Thương nghe thấy, ánh mắt dừng ở mấy đĩa thức ăn, chỉ thấy trong đĩa tôm nhỏ sáng rỡ hồng diễm, thịt sò mềm mại trong vỏ màu sữa khiến người ta vừa lòng, củ ấu non xanh, đậu phộng màu cam, mang theo mùi thơm của bánh điểm tâm vàng óng rực rỡ.
Nguyên Thương nhìn bàn thức ăn khiến người ta chảy nước miếng kia, có dự cảm xấu vô hình.
Tác giả :
Phượng Khi Vũ