Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Mẹ Xa Một Chút!
Chương 108: Ngoại truyện 7
Đi vào đại sảnh, bên trong đại sảnh của Thần Mộc Dã đã tập hợp đầy người phụ trách ở các đường khẩu của Thần Mộc Đường, còn có vài người ngồi ở trên ghế, trên người quấn đầy vải màu trắng, thần sắc mọi người cũng rất nặng nề, Thần Mộc Dã ngồi ở phía trên ghế nhất, cũng là khuôn mặt khó chịu. Liếc thấy Lạc Tử Quân đi vào, trong ánh mắt của anh thoáng qua một tia khác thường, lại nhanh chóng che đậy. Ý bảo anh đến chỗ ngồi bên tay trái ngồi xuống.
“Ông chủ, ba người chúng tôi bị tập kích ở trên đường chính, các huynh đệ bị thương vong thảm hại."
Vừa mới ngồi xuống, một người đàn ông trong đó bị thương liền tiến lên kêu la, nhìn bộ dáng không cam lòng, bên cánh tay phải ở bên bả vai lộ ra một con mãnh hổ hung ác bị đâm thủng, cho nên có tước hiệu là Mãnh Hổ.
Ánh mắt lãnh đạm quét qua chỗ mọi người đang bàn luận xôn xao, theo thói quen Thần Mộc Dã lại đùa bỡn chiếc nhẫn trên ngón trỏ, suy nghĩ về các nguyên nhân đang xảy ra.
“Đối phương có lai lịch ra sao? Một chút đầu mối cũng không tìm ra sao?"
Bờ môi mỏng lạnh lùng mở miệng. Thần Mộc Đường ở Hokkaido là một trong các thế lực hắc đạo không thể xem thường, từ sau khi anh đón nhận Thần Mộc Đường càng ngày càng khuếch trương lên thêm, hắc bạch hai nhà nhìn thấy anh cũng sẽ kính sợ ba phần. Thần Mộc Dã cũng vì vậy đạt được danh xưng là lão đại xã hội đen trẻ tuổi nhất của Hokkaido.
“Ông chủ, đối phương giống như biết rõ hoạt động của chúng ta như trong lòng bàn tay, tranh thủ đến thời khắc cuối cùng mới đến tập kích, bọn họ sử dụng khẩu súng đều là hàng của nước Đức, không thể nào điều tra được."
Nghe Mãnh Hổ trả lời, Thần Mộc Dã cũng không có lên tiếng, chỉ là cau mày suy nghĩ sâu xa, màu sắc tròng mắt cũng từ từ chuyển biến thành màu lam, vẻ mặt lạnh lùng làm cho người ta không rét mà run.
Vốn anh còn suy đoán có phải hay không là do người của Sơn Khẩu Tổ làm, nhưng người của Sơn Khẩu Tổ luôn luôn sử dụng là súng ống Trung Đông, Thần Mộc Dã lại cắt ngang suy nghĩ, quay đầu liếc nhìn Lạc Tử Quân, chỉ thấy khóe miệng của anh khẽ nhếch lên nở nụ cười, trầm mặc suy tư.
“Mãnh Hổ Tang, nghe lời của anh mới vừa nói, hình như cảm thấy đối phương đối với hành động của chúng ta như biết rõ trong lòng bàn tay sao?"
Vẫn đang im lặng đột nhiên Lạc Tử Quân mở miệng hỏi, nếu như là thật, liền chứng minh ở trong Thần Mộc Đường này có nội gián, chuyện này thật đúng là phiền toái.
“Đúng vậy, liên tiếp ba lần, chúng ta hành động ở đường chính nào, cũng đều bị tấn công."
“Thế nào? Tử Quân, có phải đã nghĩ đến cái gì rồi không?"
Ánh mắt xanh thẳm của Thần Mộc Dã cứ nhìn về phía Lạc Tử Quân đang trầm tư, đối với anh ta, anh đều tin tưởng trăm phần trăm.
“Vẫn chưa có, “ Lạc Tử Quân lắc đầu một cái, không thay đổi nụ cười làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ thật sự của anh, “Chẳng qua tôi muốn nhìn một chút về súng mà đối phương sử dụng."
Thần Mộc Dã nhìn Mãnh Hổ một cái, Mãnh Hổ lập tức từ phía sau lấy một khẩu súng trong tay đưa cho Lạc Tử Quân. Lạc Tử Quân tinh tường nhận lấy khẩu súng, tìm chỗ sạch sẽ ở trên bàn đem cây súng tháo ra từng ra từng chút từng chút, mỗi lần tháo ra một bộ phận, liền tra xét kĩ lưỡng một phen.
“Sao rồi? Có phát hiện ra gì không?"
Anh đem tất cả linh kiện của khẩu súng để đầy ở trên bàn, sau đó xoa xoa cánh tay, ngồi trở lại trên ghế, Thần Mộc Dã cùng mọi người mang theo ánh mắt mong đợi nhìn về phía anh.
“Không có, thật sự chưa có phát hiện ra cái gì cả."
Nhất thời thả lỏng bờ vai nhún nhún, Lạc Tử Quân trả lời sự thật, mỉm cười nhìn ánh mắt mong đợi của mọi người biến thành vẻ mặt thất vọng.
“Được rồi, cứ tập trung tại nơi này cũng nghĩ không thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết, tất cả mọi người hãy mau giải tán đi."
Mỉm cười thay Thần Mộc Dã phát ra hiệu lệnh, Thần Mộc Dã liền nhìn anh lấy một cái, cũng hướng về phía mọi người phất tay lấy một cái.
Cho đến khi, trong đại sảnh chỉ còn lại Lạc Tử Quân cùng Thần Mộc Dã, Thần Mộc Dã mới từ trên ghế đứng lên, đi về phía Lạc Tử Quân.
“Nói đi, đã phát hiện ra cái gì rồi?"
Đã ăn ý vài chục năm, khi anh nhìn thấy biểu hiện thoải mái của Lạc Tử Quân như vậy, anh biết rõ anh ta nhất định phát hiện ra được cái gì, mặt không biến sắc chỉ là không muốn bứt dây động rừng.
“Cậu qua đây nhìn xem một chút đi."
Lộ ra nụ cười tán thưởng, Lạc Tử Quân kéo anh đến trước bàn đặt một số linh kiện của khẩu súng, ý bảo anh ta nhìn.
“Đây là…"
Thần Mộc Dã lộ ra nụ cười sánh ngang với quỷ Satan, tay phải thoáng dùng sức, linh kiện trong tay lập tức nát bấy.
*************
Tổng bộ của Sơn Khẩu Tổ, Sơn Khẩu Hùng nằm ở trên giường nhỏ, làn da ngăm đen khô gầy, bởi vì do ngã bệnh mà trên mặt càng lộ ra vẻ tang thương, đôi môi liền khẽ nhếch, uống chén thuốc do tự tay con gái đưa.
Sơn Khẩu Hương Chức thấy cha uống xong thuốc, liền cầm khăn lông lên thay cha lau môi ở trên gương mặt, dìu ông nằm xuống, chân mày lộ ra vẻ lo lắng nặng nề.
“Đại tiểu thư, đại tiểu thư…"
Một tiếng gõ cửa dồn dập liên hồi, người ở ngoài cửa cố ý nhỏ giọng nói.
Nhíu lại đôi mi thanh tú, động tác Sơn Khẩu Hương Chức ưu nhã liền đứng dậy, bước từng bước nhỏ đi tới cánh cửa vừa gõ liền mở cửa đi ra ngoài, cẩn thận đóng lại cánh cửa, cô không muốn bất cứ chuyện gì quấy rầy lúc cha đang nghỉ ngơi.
“Đã xảy ra chuyện gì, sao lại hốt hoảng như vậy."
Thu hồi lại vẻ mặt dịu dàng, Sơn Khẩu Hương Chức cố gắng để cho mình lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.
“Dạ, có đường chủ của Thần Mộc Đường là Thần Mộc Dã tới trước để bái phỏng, còn dẫn theo một gã đàn ông Trung Quốc xa lạ."
Thuộc hạ cung kính hồi báo, những năm gần đây Thần Mộc Đường cùng với Sơn Khẩu Tổ đang tranh đoạt địa bàn, tranh đấu vô cùng hung ác, hôm nay đường chủ của Thần Mộc Đường lại chỉ dẫn theo một người đến bái phỏng tổng bộ Sơn Khẩu Tổ, thật làm cho mọi người ứng phó không kịp.
Trong lòng Sơn Khẩu Hương Chức lộ ra nổi sợ bất an, cô thất thần một chút rồi lại hồi tưởng lại, chẳng lẽ hành tung của anh trai đã bị bại lộ ra rồi sao? Không thể nào có chuyện này được, nếu thân phận anh hai bị bại lộ, người của Thần Mộc Đường sẽ không thể nào không lộ ra chút động tĩnh.
“Đại tiểu thư, đại tiểu thư…"
Nhíu lại đôi mi thanh tú, động tác Sơn Khẩu Hương Chức ưu nhã liền đứng dậy, bước từng bước nhỏ đi tới cánh cửa vừa gõ liền mở cửa đi ra ngoài, cẩn thận đóng lại cánh cửa, cô không muốn bất cứ chuyện gì quấy rầy lúc cha đang nghỉ ngơi.
“Đã xảy ra chuyện gì, sao lại hốt hoảng như vậy."
Thu hồi lại vẻ mặt dịu dàng, Sơn Khẩu Hương Chức cố gắng để cho mình lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.
“Dạ, có đường chủ của Thần Mộc Đường là Thần Mộc Dã tới trước để bái phỏng, còn dẫn theo một gã đàn ông Trung Quốc xa lạ."
Thuộc hạ cung kính hồi báo, những năm gần đây Thần Mộc Đường cùng với Sơn Khẩu Tổ đang tranh đoạt địa bàn, tranh đấu vô cùng hung ác, hôm nay đường chủ của Thần Mộc Đường lại chỉ dẫn theo một người đến bái phỏng tổng bộ Sơn Khẩu Tổ, thật làm cho mọi người ứng phó không kịp.
Trong lòng Sơn Khẩu Hương Chức lộ ra nổi sợ bất an, cô thất thần một chút rồi lại hồi tưởng lại, chẳng lẽ hành tung của anh trai đã bị bại lộ ra rồi sao? Không thể nào có chuyện này được, nếu thân phận anh hai bị bại lộ, người của Thần Mộc Đường sẽ không thể nào không lộ ra chút động tĩnh.
“Đại tiểu thư, đại tiểu thư…"
Thấy cô ngoảnh đầu hướng ngược lại phòng khách, dường như càng ngày càng trở nên rời xa, người đàn ông nhỏ gầy mới vừa tới thông báo không nhịn được liền lên tiếng gọi cô lại.
Sơn Khẩu Hương Chức lúc này mới lấy lại tinh thần, thoáng định lại thần trí của mình, lúc này mới tỏ ra bình tĩnh, tươi cười xoay người hướng đến phòng khách đi tới.
Kéo cửa ra, Sơn Khẩu Hương Chức không nhanh không chậm đi đến chủ vị rồi ngồi xuống, kéo tay áo ki-mô-nô, tự mình động thủ thay hai người đàn ông ngồi đối diện rót xuống tách trà, cũng nhân cơ hội này quan sát hai người đàn ông một phen.
Tin đồn đường chủ Thần Mộc Đường, Thần Mộc Dã có diện mạo yêu mỵ, so với phụ nữ còn quyến rũ hơn ba phần. Chỉ thấy anh mệt mỏi nghiêng người tựa vào trên giường êm, một đôi mắt màu xanh thẳm tươi cười như có như không cười nhìn chính mình, cùng anh bốn mắt nhìn nhau thì Sơn Khẩu Hương Chức cảm thấy trái tim mình căng thẳng, trên mặt dâng lên vẻ mặt đỏ ửng mất đi vẻ tự nhiên, cuống quít nhìn về chỗ khác.
Còn người đàn ông kia lại hết sức tao nhã lịch sự, khí chất trong sạch không giống như người trong hắc đạo, mái tóc đen không kềm chế được liền trở nên tán loạn, bên môi vẫn cứ giữ mãi nụ cười như có như không, một đôi sắc bén hình như có thể nhìn thấu lòng người. Vẫn nghe nói bên cạnh Thần Mộc Dã có một quân sư Trung Quốc thông minh tuyệt đỉnh, Sơn Khẩu Hương Chức cúi đầu suy đoán, người này phải chăng là thánh nhân trong truyền thuyết.
“Hai vị, không biết hôm nay tới Sơn Khẩu Tổ của tôi có chuyện gì không?"
Cười một tiếng, Sơn Khẩu Hương Chức bình tĩnh mở miệng. Ưỡn thẳng sống lưng, trong nội tâm Sơn Khẩu Hương Chức hiểu rõ hai người kia không phải là người dễ dàng đối phó, nhưng cô vẫn cứ nhắm mắt lại để cho mình trấn tĩnh một chút.
“Hãy bớt xàm ngôn đi, tôi hôm nay tới tìm Sơn Khẩu Hùng, gọi ông ấy ra đây gặp tôi."
Thần Mộc Dã không nhịn được liền mở miệng, trước mắt người phụ nữ này, căn bản anh nhìn một cái cũng thấy xem thường, giọng nói lãnh đạm khiến tay Sơn Khẩu Hương Chức không khỏi căng thẳng, nụ cười bên môi vẫn cứng đờ, nhưng vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
“Thần Mộc tiên sinh, cha tôi thân thể không tốt, ngài có chuyện gì có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ chuyển lại cho cha."
Sơn Khẩu Hương Chức lấy lễ đón tiếp, vẫn cứ giữ vững nụ cười. Ai ngờ lời của cô vừa mới nói ra, gương mặt Thần Mộc Dã lại nổi lên vẻ lạnh lùng, bóng dáng cao to lộ ra dáng vẻ lạnh thấu xương.
“Tôi không muốn nói chuyện với đàn bà con gái, nói cho lão già Sơn Khẩu biết, sự nhẫn nại của ta có hạn độ."
Giật giật khóe miệng, Thần Mộc Dã cười lạnh châm chọc.
Anh cứ chế giễu khiến cho Sơn Khẩu Hương Chức không thể tiếp tục giữ vững nụ cười, cô lạnh lùng suy nghĩ nhìn về phía về phía lưng của Thần Mộc Dã, đột nhiên đưa bàn tay nhỏ bé trắng nõn lên trên búi tóc rút ra hai cây Ngân trâm, không chút do dự nào từ trong tay cô bắn ra.
Cạch! Cạch! Ngân trâm xẹt qua hai tiếng mang theo hàn ý lạnh lẽo vèo qua bên tai Thần Mộc Dã chỉ cách còn 1cm, đính chặt tại khung cửa gỗ phía sau anh, thanh âm của ngân trâm đặc biệt phát ra tiếng ù ù như đang cười nhạo anh, Mộc Dã tức giận xoay người lại, ánh mắt màu lam mang theo tức giận trừng trừng về hướng của Sơn Khẩu Hương Chức.
Nhìn thấy, Sơn Khẩu Hương Chức ưu nhã liền chậm rãi đứng dậy, lướt qua vẻ mặt tức giận của Thần Mộc Dã, đi thẳng tới khung cửa gỗ rút ra hai Ngân trâm cắm lại trên búi tóc của mình, hướng nhìn về phía anh cười nhạt một cái.
“Dường như Thần Mộc tiên sinh đã quá xem thường năng lực phụ nữ rồi, mời hai vị đi cho, Hương Chức không tiễn."
Khẽ cúi người xuống, Sơn Khẩu Hương Chức vô cùng giữ lễ độ, khiến Thần Mộc Dã lòng tràn ngập đầy lửa giận không có chỗ để phát tiết, chỉ đành phải tức hận lườm cô một cái, phẩy tay áo bỏ đi.
Mà Lạc Tử Quân lại rất thờ ơ lạnh nhạt với người phụ nữ trước mắt, hiện tại cô ta đã làm cho anh phải nhìn bằng ánh mắt khác, anh với Thần Mộc Dã quen biết hơn mười năm, vẫn lần đầu tiên thấy cậu ta kinh ngạc, thế nhưng đối phương lại còn là một cô gái, anh chỉ có thể lắc đầu mỉm cười, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Sơn Khẩu Hương Chức một cái, lúc này mới đuổi theo bước chân rời đi của Thần Mộc Dã…
“Ông chủ, ba người chúng tôi bị tập kích ở trên đường chính, các huynh đệ bị thương vong thảm hại."
Vừa mới ngồi xuống, một người đàn ông trong đó bị thương liền tiến lên kêu la, nhìn bộ dáng không cam lòng, bên cánh tay phải ở bên bả vai lộ ra một con mãnh hổ hung ác bị đâm thủng, cho nên có tước hiệu là Mãnh Hổ.
Ánh mắt lãnh đạm quét qua chỗ mọi người đang bàn luận xôn xao, theo thói quen Thần Mộc Dã lại đùa bỡn chiếc nhẫn trên ngón trỏ, suy nghĩ về các nguyên nhân đang xảy ra.
“Đối phương có lai lịch ra sao? Một chút đầu mối cũng không tìm ra sao?"
Bờ môi mỏng lạnh lùng mở miệng. Thần Mộc Đường ở Hokkaido là một trong các thế lực hắc đạo không thể xem thường, từ sau khi anh đón nhận Thần Mộc Đường càng ngày càng khuếch trương lên thêm, hắc bạch hai nhà nhìn thấy anh cũng sẽ kính sợ ba phần. Thần Mộc Dã cũng vì vậy đạt được danh xưng là lão đại xã hội đen trẻ tuổi nhất của Hokkaido.
“Ông chủ, đối phương giống như biết rõ hoạt động của chúng ta như trong lòng bàn tay, tranh thủ đến thời khắc cuối cùng mới đến tập kích, bọn họ sử dụng khẩu súng đều là hàng của nước Đức, không thể nào điều tra được."
Nghe Mãnh Hổ trả lời, Thần Mộc Dã cũng không có lên tiếng, chỉ là cau mày suy nghĩ sâu xa, màu sắc tròng mắt cũng từ từ chuyển biến thành màu lam, vẻ mặt lạnh lùng làm cho người ta không rét mà run.
Vốn anh còn suy đoán có phải hay không là do người của Sơn Khẩu Tổ làm, nhưng người của Sơn Khẩu Tổ luôn luôn sử dụng là súng ống Trung Đông, Thần Mộc Dã lại cắt ngang suy nghĩ, quay đầu liếc nhìn Lạc Tử Quân, chỉ thấy khóe miệng của anh khẽ nhếch lên nở nụ cười, trầm mặc suy tư.
“Mãnh Hổ Tang, nghe lời của anh mới vừa nói, hình như cảm thấy đối phương đối với hành động của chúng ta như biết rõ trong lòng bàn tay sao?"
Vẫn đang im lặng đột nhiên Lạc Tử Quân mở miệng hỏi, nếu như là thật, liền chứng minh ở trong Thần Mộc Đường này có nội gián, chuyện này thật đúng là phiền toái.
“Đúng vậy, liên tiếp ba lần, chúng ta hành động ở đường chính nào, cũng đều bị tấn công."
“Thế nào? Tử Quân, có phải đã nghĩ đến cái gì rồi không?"
Ánh mắt xanh thẳm của Thần Mộc Dã cứ nhìn về phía Lạc Tử Quân đang trầm tư, đối với anh ta, anh đều tin tưởng trăm phần trăm.
“Vẫn chưa có, “ Lạc Tử Quân lắc đầu một cái, không thay đổi nụ cười làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ thật sự của anh, “Chẳng qua tôi muốn nhìn một chút về súng mà đối phương sử dụng."
Thần Mộc Dã nhìn Mãnh Hổ một cái, Mãnh Hổ lập tức từ phía sau lấy một khẩu súng trong tay đưa cho Lạc Tử Quân. Lạc Tử Quân tinh tường nhận lấy khẩu súng, tìm chỗ sạch sẽ ở trên bàn đem cây súng tháo ra từng ra từng chút từng chút, mỗi lần tháo ra một bộ phận, liền tra xét kĩ lưỡng một phen.
“Sao rồi? Có phát hiện ra gì không?"
Anh đem tất cả linh kiện của khẩu súng để đầy ở trên bàn, sau đó xoa xoa cánh tay, ngồi trở lại trên ghế, Thần Mộc Dã cùng mọi người mang theo ánh mắt mong đợi nhìn về phía anh.
“Không có, thật sự chưa có phát hiện ra cái gì cả."
Nhất thời thả lỏng bờ vai nhún nhún, Lạc Tử Quân trả lời sự thật, mỉm cười nhìn ánh mắt mong đợi của mọi người biến thành vẻ mặt thất vọng.
“Được rồi, cứ tập trung tại nơi này cũng nghĩ không thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết, tất cả mọi người hãy mau giải tán đi."
Mỉm cười thay Thần Mộc Dã phát ra hiệu lệnh, Thần Mộc Dã liền nhìn anh lấy một cái, cũng hướng về phía mọi người phất tay lấy một cái.
Cho đến khi, trong đại sảnh chỉ còn lại Lạc Tử Quân cùng Thần Mộc Dã, Thần Mộc Dã mới từ trên ghế đứng lên, đi về phía Lạc Tử Quân.
“Nói đi, đã phát hiện ra cái gì rồi?"
Đã ăn ý vài chục năm, khi anh nhìn thấy biểu hiện thoải mái của Lạc Tử Quân như vậy, anh biết rõ anh ta nhất định phát hiện ra được cái gì, mặt không biến sắc chỉ là không muốn bứt dây động rừng.
“Cậu qua đây nhìn xem một chút đi."
Lộ ra nụ cười tán thưởng, Lạc Tử Quân kéo anh đến trước bàn đặt một số linh kiện của khẩu súng, ý bảo anh ta nhìn.
“Đây là…"
Thần Mộc Dã lộ ra nụ cười sánh ngang với quỷ Satan, tay phải thoáng dùng sức, linh kiện trong tay lập tức nát bấy.
*************
Tổng bộ của Sơn Khẩu Tổ, Sơn Khẩu Hùng nằm ở trên giường nhỏ, làn da ngăm đen khô gầy, bởi vì do ngã bệnh mà trên mặt càng lộ ra vẻ tang thương, đôi môi liền khẽ nhếch, uống chén thuốc do tự tay con gái đưa.
Sơn Khẩu Hương Chức thấy cha uống xong thuốc, liền cầm khăn lông lên thay cha lau môi ở trên gương mặt, dìu ông nằm xuống, chân mày lộ ra vẻ lo lắng nặng nề.
“Đại tiểu thư, đại tiểu thư…"
Một tiếng gõ cửa dồn dập liên hồi, người ở ngoài cửa cố ý nhỏ giọng nói.
Nhíu lại đôi mi thanh tú, động tác Sơn Khẩu Hương Chức ưu nhã liền đứng dậy, bước từng bước nhỏ đi tới cánh cửa vừa gõ liền mở cửa đi ra ngoài, cẩn thận đóng lại cánh cửa, cô không muốn bất cứ chuyện gì quấy rầy lúc cha đang nghỉ ngơi.
“Đã xảy ra chuyện gì, sao lại hốt hoảng như vậy."
Thu hồi lại vẻ mặt dịu dàng, Sơn Khẩu Hương Chức cố gắng để cho mình lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.
“Dạ, có đường chủ của Thần Mộc Đường là Thần Mộc Dã tới trước để bái phỏng, còn dẫn theo một gã đàn ông Trung Quốc xa lạ."
Thuộc hạ cung kính hồi báo, những năm gần đây Thần Mộc Đường cùng với Sơn Khẩu Tổ đang tranh đoạt địa bàn, tranh đấu vô cùng hung ác, hôm nay đường chủ của Thần Mộc Đường lại chỉ dẫn theo một người đến bái phỏng tổng bộ Sơn Khẩu Tổ, thật làm cho mọi người ứng phó không kịp.
Trong lòng Sơn Khẩu Hương Chức lộ ra nổi sợ bất an, cô thất thần một chút rồi lại hồi tưởng lại, chẳng lẽ hành tung của anh trai đã bị bại lộ ra rồi sao? Không thể nào có chuyện này được, nếu thân phận anh hai bị bại lộ, người của Thần Mộc Đường sẽ không thể nào không lộ ra chút động tĩnh.
“Đại tiểu thư, đại tiểu thư…"
Nhíu lại đôi mi thanh tú, động tác Sơn Khẩu Hương Chức ưu nhã liền đứng dậy, bước từng bước nhỏ đi tới cánh cửa vừa gõ liền mở cửa đi ra ngoài, cẩn thận đóng lại cánh cửa, cô không muốn bất cứ chuyện gì quấy rầy lúc cha đang nghỉ ngơi.
“Đã xảy ra chuyện gì, sao lại hốt hoảng như vậy."
Thu hồi lại vẻ mặt dịu dàng, Sơn Khẩu Hương Chức cố gắng để cho mình lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.
“Dạ, có đường chủ của Thần Mộc Đường là Thần Mộc Dã tới trước để bái phỏng, còn dẫn theo một gã đàn ông Trung Quốc xa lạ."
Thuộc hạ cung kính hồi báo, những năm gần đây Thần Mộc Đường cùng với Sơn Khẩu Tổ đang tranh đoạt địa bàn, tranh đấu vô cùng hung ác, hôm nay đường chủ của Thần Mộc Đường lại chỉ dẫn theo một người đến bái phỏng tổng bộ Sơn Khẩu Tổ, thật làm cho mọi người ứng phó không kịp.
Trong lòng Sơn Khẩu Hương Chức lộ ra nổi sợ bất an, cô thất thần một chút rồi lại hồi tưởng lại, chẳng lẽ hành tung của anh trai đã bị bại lộ ra rồi sao? Không thể nào có chuyện này được, nếu thân phận anh hai bị bại lộ, người của Thần Mộc Đường sẽ không thể nào không lộ ra chút động tĩnh.
“Đại tiểu thư, đại tiểu thư…"
Thấy cô ngoảnh đầu hướng ngược lại phòng khách, dường như càng ngày càng trở nên rời xa, người đàn ông nhỏ gầy mới vừa tới thông báo không nhịn được liền lên tiếng gọi cô lại.
Sơn Khẩu Hương Chức lúc này mới lấy lại tinh thần, thoáng định lại thần trí của mình, lúc này mới tỏ ra bình tĩnh, tươi cười xoay người hướng đến phòng khách đi tới.
Kéo cửa ra, Sơn Khẩu Hương Chức không nhanh không chậm đi đến chủ vị rồi ngồi xuống, kéo tay áo ki-mô-nô, tự mình động thủ thay hai người đàn ông ngồi đối diện rót xuống tách trà, cũng nhân cơ hội này quan sát hai người đàn ông một phen.
Tin đồn đường chủ Thần Mộc Đường, Thần Mộc Dã có diện mạo yêu mỵ, so với phụ nữ còn quyến rũ hơn ba phần. Chỉ thấy anh mệt mỏi nghiêng người tựa vào trên giường êm, một đôi mắt màu xanh thẳm tươi cười như có như không cười nhìn chính mình, cùng anh bốn mắt nhìn nhau thì Sơn Khẩu Hương Chức cảm thấy trái tim mình căng thẳng, trên mặt dâng lên vẻ mặt đỏ ửng mất đi vẻ tự nhiên, cuống quít nhìn về chỗ khác.
Còn người đàn ông kia lại hết sức tao nhã lịch sự, khí chất trong sạch không giống như người trong hắc đạo, mái tóc đen không kềm chế được liền trở nên tán loạn, bên môi vẫn cứ giữ mãi nụ cười như có như không, một đôi sắc bén hình như có thể nhìn thấu lòng người. Vẫn nghe nói bên cạnh Thần Mộc Dã có một quân sư Trung Quốc thông minh tuyệt đỉnh, Sơn Khẩu Hương Chức cúi đầu suy đoán, người này phải chăng là thánh nhân trong truyền thuyết.
“Hai vị, không biết hôm nay tới Sơn Khẩu Tổ của tôi có chuyện gì không?"
Cười một tiếng, Sơn Khẩu Hương Chức bình tĩnh mở miệng. Ưỡn thẳng sống lưng, trong nội tâm Sơn Khẩu Hương Chức hiểu rõ hai người kia không phải là người dễ dàng đối phó, nhưng cô vẫn cứ nhắm mắt lại để cho mình trấn tĩnh một chút.
“Hãy bớt xàm ngôn đi, tôi hôm nay tới tìm Sơn Khẩu Hùng, gọi ông ấy ra đây gặp tôi."
Thần Mộc Dã không nhịn được liền mở miệng, trước mắt người phụ nữ này, căn bản anh nhìn một cái cũng thấy xem thường, giọng nói lãnh đạm khiến tay Sơn Khẩu Hương Chức không khỏi căng thẳng, nụ cười bên môi vẫn cứng đờ, nhưng vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
“Thần Mộc tiên sinh, cha tôi thân thể không tốt, ngài có chuyện gì có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ chuyển lại cho cha."
Sơn Khẩu Hương Chức lấy lễ đón tiếp, vẫn cứ giữ vững nụ cười. Ai ngờ lời của cô vừa mới nói ra, gương mặt Thần Mộc Dã lại nổi lên vẻ lạnh lùng, bóng dáng cao to lộ ra dáng vẻ lạnh thấu xương.
“Tôi không muốn nói chuyện với đàn bà con gái, nói cho lão già Sơn Khẩu biết, sự nhẫn nại của ta có hạn độ."
Giật giật khóe miệng, Thần Mộc Dã cười lạnh châm chọc.
Anh cứ chế giễu khiến cho Sơn Khẩu Hương Chức không thể tiếp tục giữ vững nụ cười, cô lạnh lùng suy nghĩ nhìn về phía về phía lưng của Thần Mộc Dã, đột nhiên đưa bàn tay nhỏ bé trắng nõn lên trên búi tóc rút ra hai cây Ngân trâm, không chút do dự nào từ trong tay cô bắn ra.
Cạch! Cạch! Ngân trâm xẹt qua hai tiếng mang theo hàn ý lạnh lẽo vèo qua bên tai Thần Mộc Dã chỉ cách còn 1cm, đính chặt tại khung cửa gỗ phía sau anh, thanh âm của ngân trâm đặc biệt phát ra tiếng ù ù như đang cười nhạo anh, Mộc Dã tức giận xoay người lại, ánh mắt màu lam mang theo tức giận trừng trừng về hướng của Sơn Khẩu Hương Chức.
Nhìn thấy, Sơn Khẩu Hương Chức ưu nhã liền chậm rãi đứng dậy, lướt qua vẻ mặt tức giận của Thần Mộc Dã, đi thẳng tới khung cửa gỗ rút ra hai Ngân trâm cắm lại trên búi tóc của mình, hướng nhìn về phía anh cười nhạt một cái.
“Dường như Thần Mộc tiên sinh đã quá xem thường năng lực phụ nữ rồi, mời hai vị đi cho, Hương Chức không tiễn."
Khẽ cúi người xuống, Sơn Khẩu Hương Chức vô cùng giữ lễ độ, khiến Thần Mộc Dã lòng tràn ngập đầy lửa giận không có chỗ để phát tiết, chỉ đành phải tức hận lườm cô một cái, phẩy tay áo bỏ đi.
Mà Lạc Tử Quân lại rất thờ ơ lạnh nhạt với người phụ nữ trước mắt, hiện tại cô ta đã làm cho anh phải nhìn bằng ánh mắt khác, anh với Thần Mộc Dã quen biết hơn mười năm, vẫn lần đầu tiên thấy cậu ta kinh ngạc, thế nhưng đối phương lại còn là một cô gái, anh chỉ có thể lắc đầu mỉm cười, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Sơn Khẩu Hương Chức một cái, lúc này mới đuổi theo bước chân rời đi của Thần Mộc Dã…
Tác giả :
Hinh Như Chỉ Thủy