Công Chúa Ngốc Của Vương Gia Lạnh Lùng
Chương 25: Quận chúa vs Công chúa
Thân hình Phượng Ánh Tuyết nhẹ điểm vài cái lên lá sen biến mất khỏi nơi đó, để lại cho ai kia đứng một mình nguyền rủa cái kẻ nào đó bỏ của chạy lấy người. (Mèo: Vâng! Cái của đó chính là anh Hàn đây! )
Một thân lục y nhỏ nhắn đi trong gió, Phượng Ánh Tuyết bước một mình trên hành lang trải dài. Tuy trên người nàng không còn một bộ dáng hèn mọn, không còn phải mặc những y phục rách nát và không còn bị ức hiếp nhưng Phượng Ánh Tuyết nàng quyết định phải trả thù, phải đồi lại những gì thuộc về nàng.
Bất giác nàng đưa tay lên sờ lên gò má phải của mình. Nơi đây có vết sẹo dài mà do mụ ta ban tặng, tuy nàng đã dùng khăn che mặt lại nhưng cũng không trách khỏi đàm tiếu xung quanh. Nàng thở dài lại bước đi tiếp, đến khúc quẹo trái không để ý mà va phải một người.
"Ui da!!! Đau chết ta rồi kẻ nào mà không có mắt dám đụng ban công chúa ta hả?"Tiếng nói chanh chua này không ai khác chính Phượng Nguyệt Hoa công chúa.
Phượng Ánh Tuyết không chú ý đụng phải người khác nhưng nghe tiếng nói biết rằng của ai nên không còn thèm xin lỗi nữa trực tiếp đứng dậy đi tiếp coi như không có gì.
"To gan! Người là ai mà dám đụng công chúa không xin lỗi mà còn đi như thế?" nô tỳ thân cận Nguyệt Hoa thấy vậy vội vàng đỡ nàng lên, sợ thất trách bị xử phạt nên mới lên tiếng mắng Phượng Ánh Tuyết.
"Người còn dám đi! Người đâu bắt con tiện tỳ đó lại cho ta!" Phượng Nguyệt Hoa thấy người dần dần đi xa trong lòng phẫn nộ ra lệnh bắt Phượng Ánh Tuyết lại.
Phượng Ánh Tuyết nàng đâu phải là người dễ bị ức hiếp. Lập tức nàng nghiên người về phía trước, thân hình lùi lại một bước, hai tay nhẹ nhàng điểm huyệt đạo của hai cung nữ. Lại xoay một vòng trách thoát công kích của tên thái giám, Phượng Ánh Tuyết sự dụng ma pháp hệ phong làm cho tốc độ của mình tăng nhanh. Nàng chạy nhanh vượt qua mấy tên thái giám sẵn tiện điểm huyệt đạo bọn họ khiến mấy tên thái giám cung nữ dừng lại động tác đứng yên như pho tượng.
Phượng Nguyệt Hoa nhìn thấy một màn này không khỏi miệng chữ A mắt chữ O mà nhìn Phượng Ánh Tuyết đang gần nàng trong gang tấc.
"Ngươi..ngươi..!" Phượng Nguyệt Hoa lấp bấp nói.
"Ta cái gì mà ta! Để ta nói cho ngươi biết, thứ nhất ngươi đụng trúng ta còn có nói xin lỗi, thứ hai đây là phủ của ta đừng có mà động chân động tay ở nơi này nếu không hậu qủa ngươi cũng hiểu rồi đó!"
Phượng Ánh Tuyết nói xong quay mặt đi để lại Phượng Nguyệt Hoa đứng đó như trời trồng không phản ứng được câu nào. Đến lúc Phượng Nguyệt Hoa mới phản ứng lại thì Phượng Ánh Tuyết đã đi mất dạng, trong lòng một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết. Vốn dĩ nàng đến đây để gặp đại ca người mà nàng ái mộ cũng sẵn tiện đến gặp Quận chúa, ai ngờ người chưa gặp đã đụng phải một con tiện tỳ không biết phép tắc đã vậy còn dám đả thương người của nàng nữa chứ. Ngươi cứ chờ đó, chờ ta bẩm báo với phụ hoàng tra ra ngươi đến lúc đó xem ta có lột da rút gân ngươi không. Phượng Nguyệt Hoa nắm chặt lòng bàn tay lại thề quyết có chết cũng phải trả mối thù này.
Phượng Ánh Tuyết đứng ở một góc quan sát thầm cười lạnh. "Ngươi muốn chanh chua đanh đá, ngươi ngang ngược lộng hành không có ai trừng trị. Vậy để ta trừng trị thay trời hành đạo mà trừng trị ngươi xem như là giản gân cốt".
Nàng xoay người bức đi được vài bước thì dừng lại nhẹ nhàng lên tiếng.
"Đại ca của ta! Lén lúc thập thò như vậy không phải là phong thái của một thái tử nên có đâu."
"Đúng là không qua khỏi thiên nhãn của muội." từ trong bóng tối Phượng Dạ Hàn bước ra nở nụ cười tà mị với Phượng Ánh Tuyết.
"Thứ nhất không phải thiên nhãn, thứ hai bước chân của huynh có tiếng động cộng thêm với bộ y phục đó không khiến người ta chú ý mời là lạ." Phượng Ánh Tuyết vừa nói vừa nhìn Phượng Dạ Hàn từ trên xuống dưới đánh giá bộ hồng y đỏ chói đó, như nhớ ra chuyện gì đó Phượng Ánh Tuyết hỏi.
"Huynh thoát ra được rồi à?" Phượng Dạ Hàn vừa nghe nàng nói câu này xong trong bụng một lửa giận nay lại tăng thêm.
"Muội đó! Còn dám nói câu này, bỏ ta một mình ở lại nơi đó với một đám lang sói." Phượng Dạ Hàn làm bộ mặt giống như chú chó nhỏ bị chủ nhân mình vức bỏ không thương tiếc.
Phượng Ánh Tuyết nhìn thấy màn này khoé miệng không khỏi giật giật. Mặc dù đã quen biết vị Hàn đại ca này được một tháng nhưng nàng vẫn chưa thích ứng được với bộ mặt này của đại ca nàng. Phượng Ánh Tuyết nhìn ra phía sau Phượng Dạ Hàn vừa nhìn nàng không khỏi than trời.
"Chúc huynh may mắn!" vừa nói xong Phượng Ánh Tuyết biến mất lần nữa để lại ai kia đứng như trời trồng.
"Nè! Muội đi đâu đó sau lại không đợi..." chưa kịp nói hết Phượng Dạ Hàn nghe thấy tiếng nói cười đùa của mấy cô cung nữ ở phía sau, không cần nghĩ cũng biết, ba sáu kế chạy là thượng sách.
Một thân lục y nhỏ nhắn đi trong gió, Phượng Ánh Tuyết bước một mình trên hành lang trải dài. Tuy trên người nàng không còn một bộ dáng hèn mọn, không còn phải mặc những y phục rách nát và không còn bị ức hiếp nhưng Phượng Ánh Tuyết nàng quyết định phải trả thù, phải đồi lại những gì thuộc về nàng.
Bất giác nàng đưa tay lên sờ lên gò má phải của mình. Nơi đây có vết sẹo dài mà do mụ ta ban tặng, tuy nàng đã dùng khăn che mặt lại nhưng cũng không trách khỏi đàm tiếu xung quanh. Nàng thở dài lại bước đi tiếp, đến khúc quẹo trái không để ý mà va phải một người.
"Ui da!!! Đau chết ta rồi kẻ nào mà không có mắt dám đụng ban công chúa ta hả?"Tiếng nói chanh chua này không ai khác chính Phượng Nguyệt Hoa công chúa.
Phượng Ánh Tuyết không chú ý đụng phải người khác nhưng nghe tiếng nói biết rằng của ai nên không còn thèm xin lỗi nữa trực tiếp đứng dậy đi tiếp coi như không có gì.
"To gan! Người là ai mà dám đụng công chúa không xin lỗi mà còn đi như thế?" nô tỳ thân cận Nguyệt Hoa thấy vậy vội vàng đỡ nàng lên, sợ thất trách bị xử phạt nên mới lên tiếng mắng Phượng Ánh Tuyết.
"Người còn dám đi! Người đâu bắt con tiện tỳ đó lại cho ta!" Phượng Nguyệt Hoa thấy người dần dần đi xa trong lòng phẫn nộ ra lệnh bắt Phượng Ánh Tuyết lại.
Phượng Ánh Tuyết nàng đâu phải là người dễ bị ức hiếp. Lập tức nàng nghiên người về phía trước, thân hình lùi lại một bước, hai tay nhẹ nhàng điểm huyệt đạo của hai cung nữ. Lại xoay một vòng trách thoát công kích của tên thái giám, Phượng Ánh Tuyết sự dụng ma pháp hệ phong làm cho tốc độ của mình tăng nhanh. Nàng chạy nhanh vượt qua mấy tên thái giám sẵn tiện điểm huyệt đạo bọn họ khiến mấy tên thái giám cung nữ dừng lại động tác đứng yên như pho tượng.
Phượng Nguyệt Hoa nhìn thấy một màn này không khỏi miệng chữ A mắt chữ O mà nhìn Phượng Ánh Tuyết đang gần nàng trong gang tấc.
"Ngươi..ngươi..!" Phượng Nguyệt Hoa lấp bấp nói.
"Ta cái gì mà ta! Để ta nói cho ngươi biết, thứ nhất ngươi đụng trúng ta còn có nói xin lỗi, thứ hai đây là phủ của ta đừng có mà động chân động tay ở nơi này nếu không hậu qủa ngươi cũng hiểu rồi đó!"
Phượng Ánh Tuyết nói xong quay mặt đi để lại Phượng Nguyệt Hoa đứng đó như trời trồng không phản ứng được câu nào. Đến lúc Phượng Nguyệt Hoa mới phản ứng lại thì Phượng Ánh Tuyết đã đi mất dạng, trong lòng một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết. Vốn dĩ nàng đến đây để gặp đại ca người mà nàng ái mộ cũng sẵn tiện đến gặp Quận chúa, ai ngờ người chưa gặp đã đụng phải một con tiện tỳ không biết phép tắc đã vậy còn dám đả thương người của nàng nữa chứ. Ngươi cứ chờ đó, chờ ta bẩm báo với phụ hoàng tra ra ngươi đến lúc đó xem ta có lột da rút gân ngươi không. Phượng Nguyệt Hoa nắm chặt lòng bàn tay lại thề quyết có chết cũng phải trả mối thù này.
Phượng Ánh Tuyết đứng ở một góc quan sát thầm cười lạnh. "Ngươi muốn chanh chua đanh đá, ngươi ngang ngược lộng hành không có ai trừng trị. Vậy để ta trừng trị thay trời hành đạo mà trừng trị ngươi xem như là giản gân cốt".
Nàng xoay người bức đi được vài bước thì dừng lại nhẹ nhàng lên tiếng.
"Đại ca của ta! Lén lúc thập thò như vậy không phải là phong thái của một thái tử nên có đâu."
"Đúng là không qua khỏi thiên nhãn của muội." từ trong bóng tối Phượng Dạ Hàn bước ra nở nụ cười tà mị với Phượng Ánh Tuyết.
"Thứ nhất không phải thiên nhãn, thứ hai bước chân của huynh có tiếng động cộng thêm với bộ y phục đó không khiến người ta chú ý mời là lạ." Phượng Ánh Tuyết vừa nói vừa nhìn Phượng Dạ Hàn từ trên xuống dưới đánh giá bộ hồng y đỏ chói đó, như nhớ ra chuyện gì đó Phượng Ánh Tuyết hỏi.
"Huynh thoát ra được rồi à?" Phượng Dạ Hàn vừa nghe nàng nói câu này xong trong bụng một lửa giận nay lại tăng thêm.
"Muội đó! Còn dám nói câu này, bỏ ta một mình ở lại nơi đó với một đám lang sói." Phượng Dạ Hàn làm bộ mặt giống như chú chó nhỏ bị chủ nhân mình vức bỏ không thương tiếc.
Phượng Ánh Tuyết nhìn thấy màn này khoé miệng không khỏi giật giật. Mặc dù đã quen biết vị Hàn đại ca này được một tháng nhưng nàng vẫn chưa thích ứng được với bộ mặt này của đại ca nàng. Phượng Ánh Tuyết nhìn ra phía sau Phượng Dạ Hàn vừa nhìn nàng không khỏi than trời.
"Chúc huynh may mắn!" vừa nói xong Phượng Ánh Tuyết biến mất lần nữa để lại ai kia đứng như trời trồng.
"Nè! Muội đi đâu đó sau lại không đợi..." chưa kịp nói hết Phượng Dạ Hàn nghe thấy tiếng nói cười đùa của mấy cô cung nữ ở phía sau, không cần nghĩ cũng biết, ba sáu kế chạy là thượng sách.
Tác giả :
Mèo con ham ăn