Công chúa Mặt Trăng

Chương 6

CINDER THẤT THỂU BƯỚC ĐI, TIẾNG ĐẾ GIÀY LỘC CỘC vang lên trong đêm khuya thanh vắng. Xen lẫn là tiếng bánh xe lao xạo trên cát của Iko, tiếng nổ lép bép của những chiếc đèn đường trên cao, tiếng ù ù của đường ống siêu dẫn dưới lòng đất và tiếng lách cách của những chiếc đinh ốc bên trong bắp chân Cinder. Tuy nhiên, tất cả đều bị át đi bởi đoạn băng đang tua đi tua lại trong đầu Cinder.

Thỉnh thoảng cô vẫn bị như vậy - giao diện điện tử trong não bộ sẽ tự động ghi lại những khoảnh khắc xúc động mãnh liệt và phát đi phát lại trong đầu cô. Giống như một dạng ký ức ảo giác cứ mãi vương vấn bám theo cô không rời. Thường thì cô sẽ bắt những đoạn ký ức ấy ngừng lại trước khi chúng khiến cô phát điên, nhưng buổi tối hôm nay cô chẳng còn tâm trí nào để làm điều đó.

Vết bầm trên da Peony. Tiếng thét của cô bé. Cái xi lanh đựng đầy máu lấy từ khuỷu tay Cinder. Peony, nhỏ bé và run rẩy trên chiếc băng ca. Chờ chết.

Đang đi, đột nhiên Cinder dừng lại, vòng hai tay ôm lấy bụng. Thấy vậy Iko cũng lập tức dừng lại, rọi đèn vào khuôn mặt tái nhợt của Cinder.

"Cô vẫn ổn chứ?"

Iko lia máy quét, quét một dọc cơ thể Cinder - để tìm kiếm những vết bầm tím, mặc dù con android y tế lúc nãy đã nói cô không hề bị nhiễm bệnh.

Thay vì trả lời, Cinder lặng lẽ tháo găng tay và nhét ra sau túi quần. Cơn choáng váng ban đầu đã qua đi, cô dựa vai vào cột đèn đường gần đó và ngửa cổ hít một hơi thật sâu. Họ đã sắp về đến nhà. Khu chung cư Tháp Phượng Hoàng đang ở ngay góc đường, nhưng chỉ có tầng trên cùng là con sáng, còn lại đều đã chìm trong bóng đêm. Màn hình trên các ô cửa sổ tối đen, chỉ còn lác đác vài màn hình vẫn đang hoạt động. Cinder giơ tay nhẩm đếm số tầng, tìm kiếm cửa sổ phòng bếp và phòng ngủ của bà Adri.

Đâu đó trong căn hộ vẫn còn ánh đèn. Bà Adri không phải là người hay thức khuya nhưng có lẽ bà ấy để đèn cho Peony. Hoặc Pearl vẫn chưa ngủ, đang bận làm bài tập hoặc chát chít với bạn bè.

Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với hai mẹ con họ. "Ta biết nói sao với họ bây giờ?"

Cinder lau bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào ống quần, rồi lấy hết can đảm tiến lên phía trước. Dù cố gắng thế nào cô cũng không thể tìm được lời giải thích cho hợp lý. Tất cả sẽ chỉ là bao biện. Làm sao cô có thể mở miệng nói với một người mẹ rằng con gái của bà sắp chết?

Cô quẹt thẻ căn cước và đi thẳng qua cửa chính. Bên ngoài sảnh treo một chiếc màn hình cũ hiển thị thông báo dành cho cư dân trong sống trong tòa nhà - bản tin về việc tăng phí bảo trì tòa nhà, một cuộc vận động kêu gọi các hộ dân đóng góp để thay máy quét thẻ căn cước mới bên ngoài cổng chính, một tờ rơi tìm mèo lạc. Thang máy dừng lại ở tầng 18, cả hành lang vắng tanh, ngoại trừ người đàn ông đang nằm ngủ gục trước cửa căn hộ số 1807. Cinder nhấc cánh tay sóng xoài trên đất của ông ta lên để Iko có thể đi qua mà không chẹt phải bánh xe. Hơi thở nặng nề cùng mùi thơm ngon ngọt của rượu gạo phảng phất trong không khí.

Cinder ngập ngừng dừng lại trước cửa căn hộ số 1820, tim đập thình thịch. Cô không nhớ đoạn băng về Peony đã ngừng tua đi tua lại trong đầu cô từ lúc nào, chỉ biết rằng mồ hôi đang túa ra như tắm trong lòng bàn tay cô.

Cô sẽ phải nói sao đây?

Cinder mím chặt môi, giơ cổ tay quét qua máy quét. Một tiếng bíp vang lên và đèn chuyển sang màu xanh. Cô khẽ khàng đẩy cửa đi vào trong nhà.

Ánh sáng từ trong phòng khách hắt ra hành lang tối om. Màn hình vô tuyến vẫn đang bật, nhưng tắt tiếng, liên tục phát đi phát lại bản tin về trường hợp nhiễm bệnh ở khu chợ ban sáng cùng các hình ảnh về tiệm bánh của bà Chang Sacha.

Cinder đang đi vào trong phòng bỗng dừng khựng lại ở cửa, làm Iko đâm sầm vào chân cô.

Đứng giữa phòng khách là ba con android trắng, đầu sơn hình chữ thập màu đỏ. Là đội anroid y tế.

Đằng sau họ là bà Adri trong chiếc áo choàng tắm bằng lụa, dựa lưng vào thành lò sưởi đã tắt. Pearl vẫn mặc nguyên quần áo ở nhà, ngồi trên ghế sofa, hai chân co lên tới tận cằm. Mỗi người cầm một chiếc khăn khô bịt mũi, nhìn Cinder với ánh mắt ghê tởm, xen lẫn sợ hãi.

Cả người Cinder lạnh toát. Phản ứng đầu tiên của cô là lùi vội ra ngoài hành lang, tự hỏi không biết ai trong số hai người họ bị ốm, nhưng rồi cô nhanh chóng hiểu ra rằng không ai cả! Nếu không đám người máy android đã khiêng họ đi từ lâu rồi. Nếu không họ đã không dùng khăn bịt mũi như thế kia. Nếu không toàn bộ khu nhà đã bị phong toả.

Cô nhìn thấy mẩu băng nhỏ ở khuỷu tay bà Adri. Bọn họ đã được lấy máu xét nghiệm.

Cinder thả túi xách xuống sàn, tay vẫn cầm sợi dây curoa.

Bà Adri khẽ hắng giọng, hạ khăn tay xuống. Dưới ánh sáng lờ mờ của phòng khách, trông bà ta không khác gì một bộ xương di động, xanh xao, vàng vọt. Hai mắt bà đỏ hoe, sưng mọng, chứng tỏ vừa khóc rất nhiều. Mỗi bà mím chặt thành một đường thẳng.

"Tôi mới nhận được thông báo một tiếng trước." - Bà lạnh lùng lên tiếng, bằng một giọng khách sáo khác hẳn ngày thường - "Rằng Peony đã được phát hiện ở bãi phế liệu quận Đại Khanh và đưa tới... " - Giọng bà chợt nghẹn lại, mắt nhìn Cinder đầy trách cứ - "Nhưng cô đã biết tất cả, đúng không?"

Cinder cúi gằm mặt, không dám nhìn về phía mấy con android.

Không đợi câu trả lời của Cinder, bà Adri nói tiếp "Iko, ngươi có - thể bắt đầu vứt dần đồ đạc của Peony. Bất kỳ món đồ nào con bé từng mặc hoặc chạm vào trong tuần vừa rồi đều đem đi bỏ hết - nhưng bê thẳng ra bãi rác chứ đừng để gần tòa nhà. Còn những thứ khác hãy mang ra ngoài chợ bán." Giọng bà ta bình tĩnh và dứt khoát, như thể đã có dự tính ngay từ khi vừa biết tin.

"Vâng, thưa bà Linh." - Iko quay trở ra hành lang. Chỉ còn lại mình Cinder, đứng như trời trồng trước cửa phòng khách, hai tay siết chặt lấy sợi dây curoa. Mặc dù giống người máy android không thể làm trái lệnh của chủ nhân - mà ở đây là bà Adri - nhưng qua cái cách di chuyển chậm chạp của Iko, Cinder có thể thấy rõ là nó không hề muốn bỏ cô lại một mình với đám android y tế kia.

"Nói cho tôi biết, tại sao..." - Bà Adri vò nát cái khăn trong tay, nhấn mạnh từng chữ - "con gái út của tôi lại có mặt ở bãi phế liệu quận Đại Khanh tối nay?"

"Em ấy đi cùng con để tìm dây curoa." - Cinder ngập ngừng giải thích - "Con xin lỗi. Con không... Con nhìn thấy mấy vết nổi ban và gọi cho đội cứu hộ. Con đã không biết phải làm gì."

Hai vai bà Adri rũ xuống, mắt rưng rưng nhìn xuống miếng vải nhàu nhĩ trong tay. "Cinder, tôi cứ nghĩ là cô sẽ không quay trở lại. Tôi đang chờ nhận thêm một lá thư thứ hai, thông báo rằng đứa trẻ được gia đình tôi bảo trợ cũng đã bị đem đi." - Và rồi bà đứng thẳng người dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Cinder. Vẻ mềm yếu khi nãy nhanh chóng biến mất, nhường chỗ cho khuôn mặt đanh thép và đôi mắt tối sầm - "Pearl và tôi đã được lấy máu xét nghiệm. Không ai bị làm sao."

Cinder lén thở phào nhẹ nhõm. Bà Adri tiếp tục "Nói cho tôi biết, Cinder. Nếu cả Pearl và tôi đều không bị bệnh, vậy Peony có thể lây bệnh từ đâu?"

"Con không biết."

"Cô không biết? Nhưng hẳn là cô phải biết chuyện xảy ra ở chợ ngày hôm nay."

Cinder mở miệng định phân trần nhưng lại thôi. Bản thân cô cũng đã tưởng là mình lây bệnh cho Peony, huống hồ gì người khác.

"Tôi không thể hiểu nổi cô, Cinder ạ. Sao cô có thể ích kỷ như vậy?"

Cô lắc đầu. "Họ cũng đã kiểm tra con lúc ở bãi phế liệu. Con không hề bị bệnh. Con thực sự không biết em Peony bị lây bệnh từ đâu." - Cô chìa vết kim châm trên khuỷu tay ra - "Nếu muốn họ có thể kiểm tra lại."

Con android đứng gần Cinder lập tức chĩa đèn vào vết kim châm, rồi đứng im. Bản thân bà Adri cũng không có ý định giục giã, chỉ quay sang nhìn vào khung ảnh điện tử đặt trên nóc lò sưởi. Những bức ảnh chụp Pearl và Peony thời thơ ấu. Những bức ảnh chụp tại ngôi nhà cũ, có sân vườn. Những bức ảnh chụp cùng bà Adri thời vẫn còn biết cười. Những bức ảnh chụp cùng với bố.

"Con xin lỗi." - Cinder lí nhí nói - "Con cũng rất yêu Peony."

Bà Adri nắm chặt lấy cái khung ảnh "Đừng sỉ nhục tôi! Cô thì biết cái gì gọi là yêu? Rút cuộc cô có cảm nhận được gì hay không hay tất cả chỉ là nhờ... lập trình."

Lời của bà Adri như mũi dao đâm liên tiếp vào tim Cinder. Cô lén nhìn về phía Pearl, vẫn đang ngồi bó gối trên sofa, nhưng không còn dùng khăn che mũi. Vừa bắt gặp ánh mắt Cinder nhìn mình, cô liền cụp mắt nhìn xuống sàn.

"Tất nhiên con biết thế nào là yêu." Và cả nỗi buồn. Cô ước sao mình có thể khóc để chứng minh điều đó.

"Tốt. Vậy thì chắc cô sẽ thông cảm với quyết định sắp tới của tôi, việc một người mẹ cần phải làm, để bảo vệ con gái mình." Bà Adri úp mặt khung ảnh xuống. Ở trên ghế sofa, Pearl quay mặt đi, má áp vào đầu gối.

Một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng Cinder. "Ý mẹ là..."

"Đã 5 năm kể từ khi cô trở thành một phần của gia đình tôi. Đã 5 năm kể từ khi Garan bỏ cô lại với tôi. Cho đến giờ tôi vẫn không hiểu được tại sao anh ấy lại làm như vậy, tại sao phải bay sang tận châu Âu để tìm một... kẻ đột biến như cô và mang về nhà nuôi. Anh ấy còn chưa kịp giải thích gì với tôi thì đã... Nhưng sự thật là tôi chưa bao giờ muốn có cô trong gia đình này. Và cô biết rõ điều đó."

Cinder nhíu mày. Tất nhiên là cô biết điều đó, chỉ có điều cô không ngờ bà Adri lại nói thẳng ra như vậy.

"Anh Garan muốn tôi chăm sóc cho cô, và tôi cũng đã cố gắng hết sức. Kể cả sau khi anh ấy qua đời, kể cả khi nhà không còn tiền, kể cả khi... mọi thứ trở nên khó khăn." - Giọng bà Adri lạc đi, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt - "Nhưng anh ấy sẽ đồng ý với tôi, rằng con gái của chúng tôi mới là ưu tiên hàng đầu."

Cinder bắt đầu lờ mờ đoán ra điều bà Adi muốn nói. Trong đầu cô văng vẳng lời bà Adri gào thét nói với ông Garan cách đây 5 năm Đừng bỏ lại em với thứ này...

"Mẹ Adri... "

"Nếu không phải vì cô, có lẽ anh Garan vẫn còn sống. Và Peony... "

"Không phải, đó không phải là lỗi của con." Cinder thoáng nhìn thấy ánh đèn của Iko vẫn đang lảng vảng ngoài hành lang. Đèn cảm biến trên đầu Iko đã gần như chuyển sang màu đen.

Mạch máu trong người cô đập càng lúc càng nhanh, đèn cảnh báo màu đỏ liên tục nhấp nháy ở đuôi mắt khuyên cô nên bình tĩnh lại. "Con cũng đâu có muốn bị biến thành ra thế này. Con cũng đâu có yêu cầu mẹ hay bất kỳ ai nhận nuôi con. Đấy đâu phải là lỗi tại con!"

"Đấy cũng không phải là lỗi tại tôi!" Bà Adri rít lên, vung tay gạt mạnh cái màn hình trên nóc lò sưởi làm nó rơi loảng xoảng xuống đất, kéo theo hai tấm bằng khen của ông chồng quá cố. Các mảnh vỡ bắn tung tóe trên tấm thảm cũ.

Cinder giật bắn mình, nhưng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh. Cơn giận dữ của bà Adi cũng từ từ dịu xuống. Bà ta vốn là người rất cẩn thận, không bao giờ muốn làm phiền tới hàng xóm. Không bao giờ muốn bị để ý tới. Không bao giờ muốn gây chuyện hay làm gì tổn hại tới danh tiếng của gia đình. Kể cả lúc này.

"Cinder," - bà Adi chùi tay vào khăn mặt như thể làm như vậy sẽ xóa đi được cơn thịnh nộ vừa rồi - "cô sẽ đi cùng với họ." - Bà ta hất hàm chỉ về phía ba con android y tế - "Và đừng có làm ầm ĩ lên."

Trời đất như quay cuồng dưới chân Cinder. "Cái gì cơ ạ? Tại sao?"

"Đó là điều nên làm. Cô cũng biết y học đang rất cần những người... như cô. Nhất là lúc này." - Bà ta ngừng lại, rồi ngập ngừng nói tiếp - "Chúng ta vẫn còn cơ hội để cứu Peony. Bọn họ cần phải có thêm nhiều cyborg, để tìm ra thuốc giải."

"Mẹ đã tình nguyện hiến con cho đội nghiên cứu à?" Cinder lắp bắp hỏi lại, không dám tin vào tai mình.

"Ngoài cách đó ra tôi đâu còn cách nào khác?"

Quá sửng sốt, Cinder chỉ biết há hốc mồm, không thốt ra được lời nào. Phải rất lâu sau cô mới bật ra được thành tiếng. "Nhưng... chưa hề có ai sống sót sau khi bị đem ra làm thí nghiệm. Sao mẹ có thể... "

"Cũng làm gì có ai sống sót sau khi bị nhiễm bệnh. Nếu cô quả thực yêu mến Peony như lời cô nói thì hãy làm như tôi bảo. Chung quy cũng tại cô quá ích kỷ, đáng ra từ chợ cô nên đến thẳng nơi đăng ký tình nguyện hiến mình cho khoa học, thay vì quay về đây và phá hủy gia đình tôi. Một lần nữa."

"Nhưng... "

"Làm ơn đưa cô ta đi đi. Cô ta là của các ngươi."

Cinder vẫn đang quá sốc, không kịp phản ứng, lúc con android giơ máy quét quét qua cổ tay phải của cô. Một tiếng bíp vang lên, và cô giật mình lùi lại.

"Linh Cinder," - Một giọng rô bốt đều đều vang lên - "thay mặt toàn thể người dân của Khối Thịnh Vượng Chung Phương Đông, chúng tôi xin bày tỏ lòng ngưỡng mộ và cảm kích tới sự hy sinh cao cả của cô. Một khoản tiền nhỏ sẽ được chuyển tới gia đình và người thân của cô để thể hiện lòng biết ơn cho sự đóng góp của cô vào sự nghiệp nghiên cứu vẫn đang tiếp diễn của chúng tôi."

Cinder siết chặt lấy sợi dây curoa trong tay. "Không phải... Bà vốn dĩ không hề quan tâm tới Peony. Hay tôi. Hay bất kỳ ai. Tất cả những gì bà quan tâm là số tiền thù lao kia!"

Hai mắt bà Adri mở to, mạch máu ở hai bên thái dương giật liên hồi.

Từ trong phòng khách, bà ta hầm hầm lao tới vung tay tát thẳng vào mặt Cinder hai phát, làm cô ngã dúi dụi vào thành cửa.

"Mang nó đi." - Bà ta sẵng giọng - "Đưa nó đi cho khuất mắt tôi."

"Tôi không hề tình nguyện. Các người không thể bắt tôi đi như thế."

Ở bên cạnh, con android vẫn bình thản trả lời. "Chúng tôi đã được sự cho phép của người giám hộ hợp pháp của cô, là bà Linh. Chúng tôi hoàn toàn có quyền đưa cô đi, kể cả dùng đến vũ lực, nếu cần thiết."

Cinder co bàn tay lại thành nắm đấm và vùng lên.

"Không ai có thể ép tôi đi làm vật thí nghiệm."

"Sai." - Bà Adi trừng mắt nói - "Tôi có thể. Chừng nào cô vẫn nằm dưới sự giám hộ của tôi."

"Bà thừa biết làm như vậy cũng chẳng thể cứu được Peony, vì thế đừng có giả vờ là bà làm chuyện này vì Peony. Bản thân bà cũng biết thời gian của em ấy chỉ còn được tính bằng ngày. Cơ hội để họ tìm ra thuốc giải là... "

"Vậy thì sai lầm duy nhất của tôi là không tống cổ cô đi từ sớm." - Bà Adri cay nghiệt nói - "Tin tôi đi, Cinder. Đây là sự hy sinh tôi sẽ không bao giờ thấy hối tiếc."

"Cô đã sẵn sàng đi cùng chúng tôi chưa?" Một con android lừ lừ lăn bánh tiến về phía Cinder.

Cinder hạ tay xuống, nhìn về phía bà Adi cầu cứu nhưng cô không tìm thấy một chút cảm thông nào trong mắt bà ta. Một nỗi căm hờn trào dâng trong cô. Đèn cảnh báo màu đỏ lại một lần nữa nhấp nháy trước mắt cô. "Chưa, tôi chưa sẵn sàng."

Nói rồi cô vùng sợi dây curoa lên quất thẳng vào đầu con android. Con rô bốt đổ rầm xuống đất, mấy cái bánh xe quay tất trong không khí. "Và tôi sẽ không đi đâu hết. Những gì các người đã làm với tôi là quá đủ!"

Con android thứ hai lập tức lăn về phía cô. "Thực hiện điều 240 khoản B: Khống chế đối tượng tình nguyện bằng vũ lực."

Cinder cười khẩy, quật mạnh đầu dây curoa vào bộ cảm biến của con android, làm nó ngã ngửa ra đằng sau, toàn bộ ống kính vỡ vụn.

Sau đó cô quay ngoắt người đối mặt với con android cuối cùng, trong đầu đã kịp dự tính xem mình sẽ chạy trốn khỏi đây như thế nào. Cô tự hỏi, liệu có mạo hiểm quá không nếu cố định bỏ trốn bằng tàu lượn? Tìm đâu ra một con dao để lấy con chíp đang gắn trong cổ tay? Liệu Iko có chạy đủ nhanh để theo kịp cô không? Liệu hai chân của cô có chịu được quãng đường dài từ đây tới tận Châu Âu?

Tuy nhiên, điều cô không ngờ tới là con android còn lại tấn công quá thần tốc. Cô loạng choạng lùi lại phía sau, định vùng sợi dây curoa lên lần nữa nhưng càng tay của con android đã kịp chộp lấy cổ tay cô trước. Điện được phóng ra. Ngay lập tức làm tê liệt hệ thống thần kinh của Cinder. Bảng điều khiển trong đầu cô bị vô hiệu hoá. Mồm Cinder há ra những tiếng kêu bị tắc nghẽn trong cổ họng.

Sợi dây curoa rơi xuống và cả người Cinder đổ sụp xuống sàn. Đèn cảnh báo màu đỏ liên tục nhấp nháy trước mắt Cinder, cho tới khi não bộ của cô - theo đúng cơ chế tự bảo vệ của cyborg - tạm ngừng hoạt động.
Tác giả : Masrissa Meyer
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại