Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận
Chương 53
Chuyển ngữ: Mic
Băng qua vùng đất hòa lẫn giữa cát vàng và bùn khô, hình như đã vượt qua đường biên giới, Lưu Tự ngồi trên lưng ngựa, thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra rất nhanh sẽ tới biên thành Lương quốc, Tây Nhung đóng quân ở khu vực cách họ không xa, vào thời điểm mẫn cảm này, vẫn là không được phép lơ là.
Giờ ngọ đã qua, mặt trời ngày đông trái lại không quá gay gắt, có điều chính là thời điểm gió lạnh hanh khô hoành hành. Hắn đưa tay che trán nhìn mặt trời, vừa tính thời gian vừa quay đầu nhìn, Tiêu Trữ bộ dạng vẫn khoan thai thong thả như trước, Tiêu Chiêu Ninh thì vẫn như xưa, nét mặt băng giá không lạnh không nóng. Thấy hắn nhìn mình, nàng vung trường tiên trong tay quất vào mông ngựa, dẫn đầu đi về phía trước.
“Lưu công tử, thứ cho ta nhiều chuyện, giữa ngươi và muội muội ta rốt cuộc là thế nào?" Tiêu Trữ nhẹ thúc bụng ngựa một cái, con ngựa bên dưới liền ngoan ngoãn phóng tới bên cạnh Lưu Tự.
“Thần sao biết chứ, quận chúa bình thường……….." Lưu Tự mím môi, nhìn về phía bóng người mặc hắc y, thấp giọng nói: “Bình thường khó mà đoán được."
Hôm ấy Chiêu Ninh vốn đã cưỡi ngựa phóng đi, nửa đường lại vòng về, hỏi hắn một tấm địa đồ, nói muốn đi thành Tháp Thấp. Lưu Tự biết nơi đó, đấy là địa giới của Tây Nhung, hơn nữa còn là thành ma quỷ đáng sợ nhất trong truyền thuyết. Hắn vốn không định xen vào chuyện của nàng, nhưng đây đường đường là quận chúa, nếu hắn không tình cờ đụng phải nàng thì cũng được đi, đã gặp rồi lý nào có thể khoanh tay đứng nhìn? Cho nên trái ngăn phải chặn không được nên đành phải đi theo, chỉ mong nửa đường gặp chút trắc trở cũng liền quay về, ai ngờ nàng vốn không phải dạng mảnh mai yếu đuối nên có như mấy vị thiên kim tiểu thư.
Lưu Tự rất thất vọng, gian khổ trong đó đương nhiên không cần phải nói, may mà sau đấy Tiêu Trữ chạy tới.
Hiện giờ hắn chỉ mong nhanh chóng quay về phục mệnh, đại binh Tây Nhung áp sát biên giới, hắn là tham tướng, lý nào có thể hao phí thời gian vào những chuyện thế này, quả thực không tròn nhiệm vụ. Mãi tới vừa rồi ra khỏi sa mạc, hắn mới coi như nhẹ nhõm. Về phần Chiêu Ninh vì sao lại lạnh nhạt đi trước như vậy, hắn tỏ ý không hiểu nổi.
Sa mạc bao la rộng lớn, mênh mông bát ngát, từ xa trông thấy doanh trướng màu trắng nhấp nhô, từng cụm từng cụm tựa như đóa hoa trắng nở rộ nơi thảo nguyên, không có lấy chút sắc xanh, mạnh mẽ cắm rễ trên cát vàng. Tinh kỳ phần phật trong gió, sức sống bừng bừng, kim long thêu trên đó theo gió bay múa, mang theo khí thế chọc trời, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể xông ra, chấn động thiên địa.
Lưu Tự mặc cho ngựa chậm bước, nói với Tiêu Trữ bên cạnh: “Chung quy cảm thấy có chút biến đổi, bầu không khí trong doanh hình như có gì không đúng."
“Ừm, trông có vẻ rất trang nghiêm, hẳn là Thục vương đã tới doanh rồi."
“Thục vương?" Lưu Tự thoáng sửng sốt, bệ hạ yên tâm để hắn lãnh binh?
“Đúng đó, hôm ấy ta ra ngoài tìm hai người thì nghe nói bệ hạ phái Thục vương tới, Triệu lão tướng quân đã hồi kinh rồi."
Lưu Tự gật đầu, không trì hoãn nữa, lập tức vung roi thúc ngựa, cấp tốc đi về hướng quân doanh. Con ngựa mới vừa khôi phục từ trong trạng thái bước thấp bước cao đi trong sa mạc như giẫm lên bông vải tức thì tung vó chạy như bay, không bao lâu đã vượt qua Chiêu Ninh ở phía trước. Nàng thoáng ngạc nhiên nhìn Lưu Tự một cái, người kia chỉ nói “trở về doanh trước" rồi liền để lại một đám bụi mịt mù trước mặt nàng.
Nàng siết chặt roi trong tay, rất muốn vung ra, kéo cái tên lỗ mãng kia trở lại, tốt nhất là ném trên đất đạp cho hai cái mới hả giận.
Tiêu Trữ tăng tốc chạy tới cạnh nàng, cười nói: “Chiêu Ninh, lại đây lại đây, nói ca ca nghe thử coi, muội với tên tiểu tử Lưu Tự đó trên đường đã xảy ra chuyện gì?"
Chiêu Ninh quay đầu lườm hắn một cái, lạnh lùng nói: “Không thể nói."
“Chậc chậc chậc….." Tiêu Trữ chép miệng lắc đầu: “Bình thường người nào gặp phải chuyện khó nói sẽ nói như vậy, muội đúng là vẫn giấu đầu lòi đuôi a."
Chiêu Ninh nhíu mày nhìn hắn: “Ca, huynh muốn gì? Hắn nhỏ hơn muội mấy tuổi đó!"
Tiêu Trữ cố tình tỏ vẻ kinh ngạc bụm miệng: “Úi trời, ta có nghĩ gì đâu, trái lại muội đó, nghĩ gì vậy chứ?"
Chiêu Ninh bị hắn chặn họng, lập tức không nói gì, nét mặt ngượng ngùng, dứt khoát thúc ngựa dẫn đầu đi về phía trước. Đối với tên ca ca miệng thì ngon ngọt nhưng bụng dạ lại giảo huyệt này, đấu võ mồm với hắn chỉ có thua thảm hại mà thôi.
Thế nhưng trông thấy dáng vẻ nàng như vậy, Tiêu Trữ lại càng hứng khởi phấn chấn chạy theo.
Tới quân doanh, Chiêu Ninh đi trước còn bị thủ vệ giữ lại, đợi đến khi Tiêu Trữ ở đằng sau xuất hiện mới coi như được thả, có điều ánh mắt mọi người đều đã có chút kỳ quái. Bởi vì An Bình vẫn luôn mặc nam trang, lại không ra ngoài, cũng chưa từng bộc lộ thân phận, cho nên trong mắt mọi người, nàng chính là nữ tử đầu tiên xuất hiện trong quân doanh.
Chiêu Ninh cũng cảm giác được điểm này, đi lại trong doanh cũng hơi mất tự nhiên, chỉ là nét mặt từ đầu chí cuối vẫn thâm trầm như một tảng băng, nhất thời không nhìn ra được điểm khác lạ nào. Đến khi theo Tiêu Trữ đi tới trước đại trướng trung quân, lại thấy Lưu Tự kinh ngạc từ chếch chếch phía sau xông qua, mặt đầy kinh hỉ. Chiêu Ninh cho rằng hắn thấy mình mới có biểu hiện như vậy, trong lòng mơ hồ có chút cao hứng, nghĩ thầm mấy ngày nay ở cùng nhau, tiểu tử này cũng coi như không quá bạc tình. Có điều Lưu Tự xông tới trước mặt nàng nhưng lại không dừng lại, cứ thế tiếp tục lao thẳng vào cửa trướng.
Nàng sửng sốt, thấy Tiêu Trữ đã vén màn vào trong cũng liền theo vào, ngước mắt lên nhìn, thì lại ngẩn ra.
Bên trong đại trướng rộng lớn, hai bên trái phải là hai dãy bàn nhỏ, phía sau đặt đệm mềm. Chính giữa dùng ván gỗ dựng thành đài cao, hai bên đặt giá nến bằng đồng nguyên chất, trên đài bày một án kỷ khắc hoa, một bóng người đang ngồi phía sau, y phục trắng như tuyết trải trên án kỷ sơn đen bóng, có một loại cảm giác lóa mắt nhưng dễ chịu.
“Bệ hạ……………" Lưu Tự đứng bên dưới nhìn bóng người sau án, giọng nói mơ hồ lộ ra một tia kinh hỉ.
An Bình từ trong tấu chương ngẩng lên, nam tử búi tóc cột cao nơi đỉnh đầu, cùng với tác phong tiêu sái của nàng, không chú ý vốn sẽ không nhận ra người vừa rồi ngồi nơi bàn là nữ tử. Thấy Lưu Tự đứng bên dưới, nàng nở nụ cười: “Khánh Chi, ngươi về rồi?"
Nàng đứng dậy bước xuống, trông thấy huynh đệ Tiêu Trữ đang đứng nơi cửa trướng, ý cười trên mặt càng sâu: “Thúc thúc, cô cô cũng về rồi."
Lưu Tự lúc này mới quay đầu nhìn, ý cười chưa từng mất đi trên mặt bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Chiêu Ninh, cơ thể thoáng chốc cứng đờ, sau đó dứt khoát dời tầm mắt.
“Đúng vậy, về rồi, may mà Lưu công tử ở đây, giúp đỡ rất nhiều đấy." Tiêu Trữ nói, nghi hoặc nhíu nhíu mày nhìn nàng: “Bệ hạ sao lại tới đây?"
“Chiến sự can hệ trọng đại, Trẫm đích thân ngự giá thân chinh."
Tiêu Trữ còn định hỏi tình hình trong kinh, nhưng nhớ tới hôm ấy tình cờ gặp Sùng Đức bệ hạ, thoáng chốc liền hiểu ra, thì ra nàng sớm đã tính toán tốt để hai vị ấy trở về tọa trấn.
Chiêu Ninh đứng cạnh nở nụ cười hiếm hoi với nàng, gật đầu: “Sau khi làm hoàng đế, chúng ta cũng chưa từng gặp nhau, bệ hạ quả nhiên phi phàm. “ Lúc nới lời này, ánh mắt nàng như có như không quét qua Lưu Tự sau lưng An Bình, hắn vẫn như cũ nhìn đi nơi khác, cũng không chú ý.
Cho dù không giống với hầu hết các nữ tử, nhưng Chiêu Ninh chung quy cũng là con gái, đương nhiên sẽ có sự nhạy bén và tâm tư tinh tế của nữ nhi, tất cả các loại phản ứng của Lưu Tự với An Bình đều nói với nàng, người hắn thường xuyên nhớ đến, cũng chính là chất nữ của mình.
Thế nhưng cho dù đã nhìn ra, nàng cũng không có phản ứng gì khác lạ, trên mặt là vẻ thản nhiên, khi nói chuyện, bởi vì trời lạnh mà hóa thành một tầng sương mỏng trước mặt, như một tấm chắn xa cách với chung quanh.
An Bình cùng vị cô cô này của mình tuổi tác cũng không cách nhau mấy, đối với tính cách của nàng đương nhiên đã quen, đại khái là vì đôi bên đều có chút không như người thường, nên ở chung cũng có cảm giác tri âm. Nếu nói bản thân nàng ngoài nóng trong lạnh, vậy thì Chiêu Ninh chính là ngoài lạnh trong nóng. Nhiếp chính vương từng hi vọng Chiêu Ninh có thể hoạt bát như nàng, nhưng nếu thật sự như nàng, sẽ không phải là Chiêu Ninh nữa.
Chiêu Ninh trời sinh là đứa trẻ được niêm phong bên dưới một tầng tuyết lạnh, người khác đều thấy nàng khó mà tiếp cận nên liền tự giác thêm những miêu tả như là cao không với tới, lạnh lùng cao ngạo, nội tâm lạnh lùng, tâm cơ thâm trầm gì gì đó, thế nhưng chỉ cần gạt bỏ lớp băng ấy, nàng cũng chỉ là một đứa trẻ như trước, có tình cảm mãnh liệt cùng phản ứng bộc trực nhất của một đứa trẻ.
Cho nên nàng giống phụ thân cũng chỉ là biểu hiện lạnh lùng bên ngoài, tâm cơ là điều gì đấy xa vời, chẳng qua sống trong một gia đình mà phụ mẫu huynh trưởng đều một bụng tâm địa gian trá như vậy, cũng không cần đứa trẻ nhỏ như nàng có mưu mô cao thâm khó dò gì đó. →_→
Từ điểm này mà nói, Tiêu Trữ và An Bình chính là ví dụ của kẻ hai mặt. Suy nghĩ trong đầu họ như hồ sâu nhưng ngoài mặt lại vĩnh viễn ôn hòa, am hiểu đẩy đưa, thông thạo diễn kịch. Thành viên của Hoàng thất chung quy sinh ra đều có năng lực sinh tồn đặc biệt, thân là trưởng tử của Nhiếp chính vương và nữ nhi duy nhất của Sùng Đức bệ hạ, trong tình cảnh trải qua một vài ‘sự việc’ nào đó, càng tôi luyện một thân bản lĩnh sinh tồn bách độc bất xâm.
Lửa than trong trướng ấm nóng, Lưu Tự da mặt mỏng, từ lạnh giá bước vào ấm áp, trên mặt liền bất giác ửng hồng. Qua một lúc, thấy An Bình vẫn nói chuyện với Chiêu Ninh thì không tiện làm phiền, lặng lẽ lùi ra ngoài, dự định đi gặp thử Tề Tốn Chi. Đáy lòng cuối cùng dâng lên một tia thất vọng, thế nhưng trước khi ra cửa trướng, khóe mắt quét tới ánh mắt Chiêu Ninh nhìn qua, hắn chợt cảm thấy tâm tư như bị nhìn thấu, mất mát lại biến thành ảo não.
An Bình trái lại không cảm thấy gì, nàng vừa nghe Chiêu Ninh nhắc tới thành ma quỷ bản thân vẫn luôn để ý.
Thành Tháp Thấp thực ra không có ma quỷ, chỉ là vì sự đáng sợ vốn có của nó nên mới có tên gọi này. Đây là một tòa thành trống, xung quanh đều là tường thành hoang phế từ trăm năm trước, nhưng đã bị lớp lớp cát vàng bao phủ. Mỗi khi đêm đến, cuồng phong dữ dội từ bên trong thành thét gào quét qua, cuốn tung bụi cát, phủ lên đầu tường loang lổ, âm thanh nức nở như tiếng khóc than của ma quỷ. Địa hình bên trong lại càng phức tạp như mê cung, lại rộng lớn như vậy, đối với Tây Nhung mà nói, chính là một tấm chắn bảo hộ của thiên nhiên.
Địa giới hiện thời của Tây Nhung đã trải rộng đến bên ngoài Kỳ Liên Sơn, mà Kỳ Liên Sơn cách thành Tháp Thấp không xa, nếu muốn vượt qua, có tòa thành trì này sẽ rất khó khăn, cho nên nàng không thể không lưu tâm.
Đêm đến, Viên Hỉ tới báo, nói Thục vương đã chuẩn bị tiệc đón tiếp cho thế tử quận chúa, hỏi An Bình có muốn qua không. Nàng ngẫm nghĩ, cảm thấy tạm thời vẫn không cần để lộ thân phận của mình mới tốt nên liền từ chối, đi đến nội trướng của Tề Tốn Chi, dự định tùy tiện giải quyết bữa tối là được.
Lều trướng của Tề Tốn Chi bởi vì rất nhỏ nên tác dụng của lửa than vô cùng rõ ràng, mặc kệ bên ngoài cuồng phong gào thét thế nào, bên trong vẫn ấm áp như cũ, cơ hồ muốn toát mồ hôi nơi chóp mũi.
Tiểu án đặt nằm ngang trước mặt hai người, Viên Hỉ người quấn áo bông dày cộm vào dâng thức ăn, tròn như một quả cầu, lăn vào rồi lại lăn ra, trước khi đi còn không quên kín đáo gật đầu với Tề Tốn Chi một cái, trên gò má đỏ bừng vì lạnh, mắt híp thành hai đường chỉ, tựa như đang nói: Tề đại công tử, nô tài xem trọng người đó.
Tề Tốn Chi trông thấy, một ngụm rượm liền sặc nơi cổ họng, một lúc sau mới nuốt xuống được, ngẩng đầu nhìn An Bình đang nhìn mình đầy thắc mắc, đành phải mở miệng đổi đề tài: “Khánh Chi trước đó có tới đây, bệ hạ gặp đệ ấy rồi chứ?"
“Gặp rồi, có điều không nói gì." An Bình cầm đũa thở dài, thấp giọng nói: “Đại khái là không biết nói từ đâu."
Tề Tốn Chi nhất thời không lên tiếng, một lúc sau, quay đầu chăm chăm nhìn ánh nến, ánh sáng lấp lánh nhảy múa phản chiếu một tia sầu muộn trong mắt hắn: “Tâm tư bệ hạ chưa quyết, đương nhiên không biết nói từ đâu."
An Bình nghi hoặc nhìn sườn mặt hắn, trong ánh nến, có cảm giác không mấy chân thật. Hắn giống như bức tường đá đắm mình trong mưa bụi Giang Nam, tang thương, ưu sầu, lại chứa đựng vẻ kiên định cứng cỏi khó mà xem thường, cho dù thân đang ở nơi sa mạc cũng không cách nào ăn mòn độ ẩm đã thấm vào ruột gan, không một kẽ hở, khiến người ta không cách phá bỏ.
Có điều An Bình tự có phương pháp của nàng, nàng chỉ dùng đũa kẹp một miếng rau, dùng sức nhai nhai, sau đó liền cố ý nhìn chằm chằm hắn, thốt ra một câu: “Ui chao, chua quá à!"
Tề Tốn Chi quả nhiên lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn gương mặt chan chứa ý cười của nàng, thế nhưng rất nhanh hắ liền thay đổi sắc mặt, so với nàng còn cười đắc ý hơn: “Có điều bệ hạ mặc dù chưa hạ quyết tâm, Thái thượng hoàng và nương nương thì sớm đã quyết định rồi."
“Hửm?"
“À, quên không nói với bệ hạ, Thái thượng hoàng và nương nương lúc trước cực kỳ bất mãn đối với Tây Nhung vương, vi thần đành phải tự mình tiến cử, xem đây như đại sự trong lòng họ." Hắn thong thả hớp một ngụm rượu, nhếch môi cười gian xảo: “Cho nên hiện giờ vi thần cũng coi như chính là hoàng phu ngầm định của ngài rồi."
Trong ánh mắt kinh ngạc của An Bình, hắn cầm đũa bắt đầu vui vẻ ăn, cố ý nhìn nàng, nói: “Aizzz, ngọt thật!"
“……………….." An Bình đưa tay vỗ trán, gã này đã không có giới hạn rồi.
Băng qua vùng đất hòa lẫn giữa cát vàng và bùn khô, hình như đã vượt qua đường biên giới, Lưu Tự ngồi trên lưng ngựa, thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra rất nhanh sẽ tới biên thành Lương quốc, Tây Nhung đóng quân ở khu vực cách họ không xa, vào thời điểm mẫn cảm này, vẫn là không được phép lơ là.
Giờ ngọ đã qua, mặt trời ngày đông trái lại không quá gay gắt, có điều chính là thời điểm gió lạnh hanh khô hoành hành. Hắn đưa tay che trán nhìn mặt trời, vừa tính thời gian vừa quay đầu nhìn, Tiêu Trữ bộ dạng vẫn khoan thai thong thả như trước, Tiêu Chiêu Ninh thì vẫn như xưa, nét mặt băng giá không lạnh không nóng. Thấy hắn nhìn mình, nàng vung trường tiên trong tay quất vào mông ngựa, dẫn đầu đi về phía trước.
“Lưu công tử, thứ cho ta nhiều chuyện, giữa ngươi và muội muội ta rốt cuộc là thế nào?" Tiêu Trữ nhẹ thúc bụng ngựa một cái, con ngựa bên dưới liền ngoan ngoãn phóng tới bên cạnh Lưu Tự.
“Thần sao biết chứ, quận chúa bình thường……….." Lưu Tự mím môi, nhìn về phía bóng người mặc hắc y, thấp giọng nói: “Bình thường khó mà đoán được."
Hôm ấy Chiêu Ninh vốn đã cưỡi ngựa phóng đi, nửa đường lại vòng về, hỏi hắn một tấm địa đồ, nói muốn đi thành Tháp Thấp. Lưu Tự biết nơi đó, đấy là địa giới của Tây Nhung, hơn nữa còn là thành ma quỷ đáng sợ nhất trong truyền thuyết. Hắn vốn không định xen vào chuyện của nàng, nhưng đây đường đường là quận chúa, nếu hắn không tình cờ đụng phải nàng thì cũng được đi, đã gặp rồi lý nào có thể khoanh tay đứng nhìn? Cho nên trái ngăn phải chặn không được nên đành phải đi theo, chỉ mong nửa đường gặp chút trắc trở cũng liền quay về, ai ngờ nàng vốn không phải dạng mảnh mai yếu đuối nên có như mấy vị thiên kim tiểu thư.
Lưu Tự rất thất vọng, gian khổ trong đó đương nhiên không cần phải nói, may mà sau đấy Tiêu Trữ chạy tới.
Hiện giờ hắn chỉ mong nhanh chóng quay về phục mệnh, đại binh Tây Nhung áp sát biên giới, hắn là tham tướng, lý nào có thể hao phí thời gian vào những chuyện thế này, quả thực không tròn nhiệm vụ. Mãi tới vừa rồi ra khỏi sa mạc, hắn mới coi như nhẹ nhõm. Về phần Chiêu Ninh vì sao lại lạnh nhạt đi trước như vậy, hắn tỏ ý không hiểu nổi.
Sa mạc bao la rộng lớn, mênh mông bát ngát, từ xa trông thấy doanh trướng màu trắng nhấp nhô, từng cụm từng cụm tựa như đóa hoa trắng nở rộ nơi thảo nguyên, không có lấy chút sắc xanh, mạnh mẽ cắm rễ trên cát vàng. Tinh kỳ phần phật trong gió, sức sống bừng bừng, kim long thêu trên đó theo gió bay múa, mang theo khí thế chọc trời, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể xông ra, chấn động thiên địa.
Lưu Tự mặc cho ngựa chậm bước, nói với Tiêu Trữ bên cạnh: “Chung quy cảm thấy có chút biến đổi, bầu không khí trong doanh hình như có gì không đúng."
“Ừm, trông có vẻ rất trang nghiêm, hẳn là Thục vương đã tới doanh rồi."
“Thục vương?" Lưu Tự thoáng sửng sốt, bệ hạ yên tâm để hắn lãnh binh?
“Đúng đó, hôm ấy ta ra ngoài tìm hai người thì nghe nói bệ hạ phái Thục vương tới, Triệu lão tướng quân đã hồi kinh rồi."
Lưu Tự gật đầu, không trì hoãn nữa, lập tức vung roi thúc ngựa, cấp tốc đi về hướng quân doanh. Con ngựa mới vừa khôi phục từ trong trạng thái bước thấp bước cao đi trong sa mạc như giẫm lên bông vải tức thì tung vó chạy như bay, không bao lâu đã vượt qua Chiêu Ninh ở phía trước. Nàng thoáng ngạc nhiên nhìn Lưu Tự một cái, người kia chỉ nói “trở về doanh trước" rồi liền để lại một đám bụi mịt mù trước mặt nàng.
Nàng siết chặt roi trong tay, rất muốn vung ra, kéo cái tên lỗ mãng kia trở lại, tốt nhất là ném trên đất đạp cho hai cái mới hả giận.
Tiêu Trữ tăng tốc chạy tới cạnh nàng, cười nói: “Chiêu Ninh, lại đây lại đây, nói ca ca nghe thử coi, muội với tên tiểu tử Lưu Tự đó trên đường đã xảy ra chuyện gì?"
Chiêu Ninh quay đầu lườm hắn một cái, lạnh lùng nói: “Không thể nói."
“Chậc chậc chậc….." Tiêu Trữ chép miệng lắc đầu: “Bình thường người nào gặp phải chuyện khó nói sẽ nói như vậy, muội đúng là vẫn giấu đầu lòi đuôi a."
Chiêu Ninh nhíu mày nhìn hắn: “Ca, huynh muốn gì? Hắn nhỏ hơn muội mấy tuổi đó!"
Tiêu Trữ cố tình tỏ vẻ kinh ngạc bụm miệng: “Úi trời, ta có nghĩ gì đâu, trái lại muội đó, nghĩ gì vậy chứ?"
Chiêu Ninh bị hắn chặn họng, lập tức không nói gì, nét mặt ngượng ngùng, dứt khoát thúc ngựa dẫn đầu đi về phía trước. Đối với tên ca ca miệng thì ngon ngọt nhưng bụng dạ lại giảo huyệt này, đấu võ mồm với hắn chỉ có thua thảm hại mà thôi.
Thế nhưng trông thấy dáng vẻ nàng như vậy, Tiêu Trữ lại càng hứng khởi phấn chấn chạy theo.
Tới quân doanh, Chiêu Ninh đi trước còn bị thủ vệ giữ lại, đợi đến khi Tiêu Trữ ở đằng sau xuất hiện mới coi như được thả, có điều ánh mắt mọi người đều đã có chút kỳ quái. Bởi vì An Bình vẫn luôn mặc nam trang, lại không ra ngoài, cũng chưa từng bộc lộ thân phận, cho nên trong mắt mọi người, nàng chính là nữ tử đầu tiên xuất hiện trong quân doanh.
Chiêu Ninh cũng cảm giác được điểm này, đi lại trong doanh cũng hơi mất tự nhiên, chỉ là nét mặt từ đầu chí cuối vẫn thâm trầm như một tảng băng, nhất thời không nhìn ra được điểm khác lạ nào. Đến khi theo Tiêu Trữ đi tới trước đại trướng trung quân, lại thấy Lưu Tự kinh ngạc từ chếch chếch phía sau xông qua, mặt đầy kinh hỉ. Chiêu Ninh cho rằng hắn thấy mình mới có biểu hiện như vậy, trong lòng mơ hồ có chút cao hứng, nghĩ thầm mấy ngày nay ở cùng nhau, tiểu tử này cũng coi như không quá bạc tình. Có điều Lưu Tự xông tới trước mặt nàng nhưng lại không dừng lại, cứ thế tiếp tục lao thẳng vào cửa trướng.
Nàng sửng sốt, thấy Tiêu Trữ đã vén màn vào trong cũng liền theo vào, ngước mắt lên nhìn, thì lại ngẩn ra.
Bên trong đại trướng rộng lớn, hai bên trái phải là hai dãy bàn nhỏ, phía sau đặt đệm mềm. Chính giữa dùng ván gỗ dựng thành đài cao, hai bên đặt giá nến bằng đồng nguyên chất, trên đài bày một án kỷ khắc hoa, một bóng người đang ngồi phía sau, y phục trắng như tuyết trải trên án kỷ sơn đen bóng, có một loại cảm giác lóa mắt nhưng dễ chịu.
“Bệ hạ……………" Lưu Tự đứng bên dưới nhìn bóng người sau án, giọng nói mơ hồ lộ ra một tia kinh hỉ.
An Bình từ trong tấu chương ngẩng lên, nam tử búi tóc cột cao nơi đỉnh đầu, cùng với tác phong tiêu sái của nàng, không chú ý vốn sẽ không nhận ra người vừa rồi ngồi nơi bàn là nữ tử. Thấy Lưu Tự đứng bên dưới, nàng nở nụ cười: “Khánh Chi, ngươi về rồi?"
Nàng đứng dậy bước xuống, trông thấy huynh đệ Tiêu Trữ đang đứng nơi cửa trướng, ý cười trên mặt càng sâu: “Thúc thúc, cô cô cũng về rồi."
Lưu Tự lúc này mới quay đầu nhìn, ý cười chưa từng mất đi trên mặt bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Chiêu Ninh, cơ thể thoáng chốc cứng đờ, sau đó dứt khoát dời tầm mắt.
“Đúng vậy, về rồi, may mà Lưu công tử ở đây, giúp đỡ rất nhiều đấy." Tiêu Trữ nói, nghi hoặc nhíu nhíu mày nhìn nàng: “Bệ hạ sao lại tới đây?"
“Chiến sự can hệ trọng đại, Trẫm đích thân ngự giá thân chinh."
Tiêu Trữ còn định hỏi tình hình trong kinh, nhưng nhớ tới hôm ấy tình cờ gặp Sùng Đức bệ hạ, thoáng chốc liền hiểu ra, thì ra nàng sớm đã tính toán tốt để hai vị ấy trở về tọa trấn.
Chiêu Ninh đứng cạnh nở nụ cười hiếm hoi với nàng, gật đầu: “Sau khi làm hoàng đế, chúng ta cũng chưa từng gặp nhau, bệ hạ quả nhiên phi phàm. “ Lúc nới lời này, ánh mắt nàng như có như không quét qua Lưu Tự sau lưng An Bình, hắn vẫn như cũ nhìn đi nơi khác, cũng không chú ý.
Cho dù không giống với hầu hết các nữ tử, nhưng Chiêu Ninh chung quy cũng là con gái, đương nhiên sẽ có sự nhạy bén và tâm tư tinh tế của nữ nhi, tất cả các loại phản ứng của Lưu Tự với An Bình đều nói với nàng, người hắn thường xuyên nhớ đến, cũng chính là chất nữ của mình.
Thế nhưng cho dù đã nhìn ra, nàng cũng không có phản ứng gì khác lạ, trên mặt là vẻ thản nhiên, khi nói chuyện, bởi vì trời lạnh mà hóa thành một tầng sương mỏng trước mặt, như một tấm chắn xa cách với chung quanh.
An Bình cùng vị cô cô này của mình tuổi tác cũng không cách nhau mấy, đối với tính cách của nàng đương nhiên đã quen, đại khái là vì đôi bên đều có chút không như người thường, nên ở chung cũng có cảm giác tri âm. Nếu nói bản thân nàng ngoài nóng trong lạnh, vậy thì Chiêu Ninh chính là ngoài lạnh trong nóng. Nhiếp chính vương từng hi vọng Chiêu Ninh có thể hoạt bát như nàng, nhưng nếu thật sự như nàng, sẽ không phải là Chiêu Ninh nữa.
Chiêu Ninh trời sinh là đứa trẻ được niêm phong bên dưới một tầng tuyết lạnh, người khác đều thấy nàng khó mà tiếp cận nên liền tự giác thêm những miêu tả như là cao không với tới, lạnh lùng cao ngạo, nội tâm lạnh lùng, tâm cơ thâm trầm gì gì đó, thế nhưng chỉ cần gạt bỏ lớp băng ấy, nàng cũng chỉ là một đứa trẻ như trước, có tình cảm mãnh liệt cùng phản ứng bộc trực nhất của một đứa trẻ.
Cho nên nàng giống phụ thân cũng chỉ là biểu hiện lạnh lùng bên ngoài, tâm cơ là điều gì đấy xa vời, chẳng qua sống trong một gia đình mà phụ mẫu huynh trưởng đều một bụng tâm địa gian trá như vậy, cũng không cần đứa trẻ nhỏ như nàng có mưu mô cao thâm khó dò gì đó. →_→
Từ điểm này mà nói, Tiêu Trữ và An Bình chính là ví dụ của kẻ hai mặt. Suy nghĩ trong đầu họ như hồ sâu nhưng ngoài mặt lại vĩnh viễn ôn hòa, am hiểu đẩy đưa, thông thạo diễn kịch. Thành viên của Hoàng thất chung quy sinh ra đều có năng lực sinh tồn đặc biệt, thân là trưởng tử của Nhiếp chính vương và nữ nhi duy nhất của Sùng Đức bệ hạ, trong tình cảnh trải qua một vài ‘sự việc’ nào đó, càng tôi luyện một thân bản lĩnh sinh tồn bách độc bất xâm.
Lửa than trong trướng ấm nóng, Lưu Tự da mặt mỏng, từ lạnh giá bước vào ấm áp, trên mặt liền bất giác ửng hồng. Qua một lúc, thấy An Bình vẫn nói chuyện với Chiêu Ninh thì không tiện làm phiền, lặng lẽ lùi ra ngoài, dự định đi gặp thử Tề Tốn Chi. Đáy lòng cuối cùng dâng lên một tia thất vọng, thế nhưng trước khi ra cửa trướng, khóe mắt quét tới ánh mắt Chiêu Ninh nhìn qua, hắn chợt cảm thấy tâm tư như bị nhìn thấu, mất mát lại biến thành ảo não.
An Bình trái lại không cảm thấy gì, nàng vừa nghe Chiêu Ninh nhắc tới thành ma quỷ bản thân vẫn luôn để ý.
Thành Tháp Thấp thực ra không có ma quỷ, chỉ là vì sự đáng sợ vốn có của nó nên mới có tên gọi này. Đây là một tòa thành trống, xung quanh đều là tường thành hoang phế từ trăm năm trước, nhưng đã bị lớp lớp cát vàng bao phủ. Mỗi khi đêm đến, cuồng phong dữ dội từ bên trong thành thét gào quét qua, cuốn tung bụi cát, phủ lên đầu tường loang lổ, âm thanh nức nở như tiếng khóc than của ma quỷ. Địa hình bên trong lại càng phức tạp như mê cung, lại rộng lớn như vậy, đối với Tây Nhung mà nói, chính là một tấm chắn bảo hộ của thiên nhiên.
Địa giới hiện thời của Tây Nhung đã trải rộng đến bên ngoài Kỳ Liên Sơn, mà Kỳ Liên Sơn cách thành Tháp Thấp không xa, nếu muốn vượt qua, có tòa thành trì này sẽ rất khó khăn, cho nên nàng không thể không lưu tâm.
Đêm đến, Viên Hỉ tới báo, nói Thục vương đã chuẩn bị tiệc đón tiếp cho thế tử quận chúa, hỏi An Bình có muốn qua không. Nàng ngẫm nghĩ, cảm thấy tạm thời vẫn không cần để lộ thân phận của mình mới tốt nên liền từ chối, đi đến nội trướng của Tề Tốn Chi, dự định tùy tiện giải quyết bữa tối là được.
Lều trướng của Tề Tốn Chi bởi vì rất nhỏ nên tác dụng của lửa than vô cùng rõ ràng, mặc kệ bên ngoài cuồng phong gào thét thế nào, bên trong vẫn ấm áp như cũ, cơ hồ muốn toát mồ hôi nơi chóp mũi.
Tiểu án đặt nằm ngang trước mặt hai người, Viên Hỉ người quấn áo bông dày cộm vào dâng thức ăn, tròn như một quả cầu, lăn vào rồi lại lăn ra, trước khi đi còn không quên kín đáo gật đầu với Tề Tốn Chi một cái, trên gò má đỏ bừng vì lạnh, mắt híp thành hai đường chỉ, tựa như đang nói: Tề đại công tử, nô tài xem trọng người đó.
Tề Tốn Chi trông thấy, một ngụm rượm liền sặc nơi cổ họng, một lúc sau mới nuốt xuống được, ngẩng đầu nhìn An Bình đang nhìn mình đầy thắc mắc, đành phải mở miệng đổi đề tài: “Khánh Chi trước đó có tới đây, bệ hạ gặp đệ ấy rồi chứ?"
“Gặp rồi, có điều không nói gì." An Bình cầm đũa thở dài, thấp giọng nói: “Đại khái là không biết nói từ đâu."
Tề Tốn Chi nhất thời không lên tiếng, một lúc sau, quay đầu chăm chăm nhìn ánh nến, ánh sáng lấp lánh nhảy múa phản chiếu một tia sầu muộn trong mắt hắn: “Tâm tư bệ hạ chưa quyết, đương nhiên không biết nói từ đâu."
An Bình nghi hoặc nhìn sườn mặt hắn, trong ánh nến, có cảm giác không mấy chân thật. Hắn giống như bức tường đá đắm mình trong mưa bụi Giang Nam, tang thương, ưu sầu, lại chứa đựng vẻ kiên định cứng cỏi khó mà xem thường, cho dù thân đang ở nơi sa mạc cũng không cách nào ăn mòn độ ẩm đã thấm vào ruột gan, không một kẽ hở, khiến người ta không cách phá bỏ.
Có điều An Bình tự có phương pháp của nàng, nàng chỉ dùng đũa kẹp một miếng rau, dùng sức nhai nhai, sau đó liền cố ý nhìn chằm chằm hắn, thốt ra một câu: “Ui chao, chua quá à!"
Tề Tốn Chi quả nhiên lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn gương mặt chan chứa ý cười của nàng, thế nhưng rất nhanh hắ liền thay đổi sắc mặt, so với nàng còn cười đắc ý hơn: “Có điều bệ hạ mặc dù chưa hạ quyết tâm, Thái thượng hoàng và nương nương thì sớm đã quyết định rồi."
“Hửm?"
“À, quên không nói với bệ hạ, Thái thượng hoàng và nương nương lúc trước cực kỳ bất mãn đối với Tây Nhung vương, vi thần đành phải tự mình tiến cử, xem đây như đại sự trong lòng họ." Hắn thong thả hớp một ngụm rượu, nhếch môi cười gian xảo: “Cho nên hiện giờ vi thần cũng coi như chính là hoàng phu ngầm định của ngài rồi."
Trong ánh mắt kinh ngạc của An Bình, hắn cầm đũa bắt đầu vui vẻ ăn, cố ý nhìn nàng, nói: “Aizzz, ngọt thật!"
“……………….." An Bình đưa tay vỗ trán, gã này đã không có giới hạn rồi.
Tác giả :
Thiên Như Ngọc