Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận
Chương 42
Chuyển ngữ: Mic
Lúc Lưu Tự rời kinh đã là cuối hạ đầu thu, tiết trời dần mát mẻ, thích hợp đi đường.
Thái phó đương nhiên lưu luyến không đành, ngày trước ông chưa bao giờ nghĩ tới con trai sẽ đi xa tới biên cương, còn cho rằng hắn cả đời này sẽ noi theo bước chân của mình bước lên con đường quan văn, thế nhưng sau khi nghe lời hắn nói, lại cảm thấy không được bỏ qua lý tưởng của hắn. Huống hồ ông cũng rõ, nhi tử lựa chọn thời điểm này rời đi, là vì An Bình bệ hạ.
Đến cổng thành, Lưu Tự liền không cho người nhà tiếp tục đưa tiễn nữa, Lưu Kha nhắc đi nhắc lại mấy câu như ở bên ngoài bảo trọng rồi lên xe ngựa hồi phủ, trước lúc đi còn nhịn không được lau lau mắt.
Lưu Tự thế nhưng không hề dừng lại, thúc bụng ngựa phóng đi, nhưng khi đã cách mấy chục trượng thì ghìm cương quay người, lặng lẽ nhìn về phía cổng thành.
Vừa đi đã là ba nghìn dặm, khi quay về không biết sẽ là hoàn cảnh như thế nào.
“Biết ngay tên thối tiểu tử nhà ngươi muốn âm thầm rời đi mà!"
Sau lưng chợt truyền tới tiếng trách cứ phẫn nộ đùng đùng của một người, hắn quay người nhìn thì trông thấy Tiêu Thanh Dịch, bên cạnh là Tần Tôn cùng với Tề Tốn Chi ngồi trên xe lăn đứng bên vệ đường trước mặt.
“Các người sao lại tới đây?" Lưu Kha sửng sốt, xoay người xuống ngựa.
Tiêu Thanh Dịch bĩu bĩu môi: “Hôm đó lúc ta và Khác Miễn cùng vào quân, ngươi và Tử Đô huynh tới tiễn, bây giờ ngươi cũng muốn tòng doanh, làm huynh đệ sao có thể làm như không thấy chứ?"
Tần Tôn đứng cạnh tức giận liếc Lưu Tự một cái: “Đồ xấu xa, bọn ta vốn định làm tiệc tiễn ngươi, ngươi được lắm, ngay cả ngày xuất phát cũng không hề thông báo, nếu không phải Tử Đô huynh biết được, chỉ e ta và Cẩm Phong cũng không đuổi kịp."
Lưu Tự có chút xấu hổ, nhất thời lại không biết nên giải thích thế nào, đành không lên tiếng.
“Được rồi, tiễn cũng tiễn rồi, hai ngươi nói ít hai câu đi." Tề Tốn Chi cười cười nhìn sang hai người bên cạnh: “Cẩm Phong, Khác Miễn, có phiền tránh đi trước một chút không, ta có vài lời muốn nói riêng với Khánh Chi."
Tần Tôn trốn hắn còn không kịp, vội gật đầu không ngừng chuẩn bị rời đi, chỉ có Tiêu Thanh Dịch là hơi bất mẫn, liếc một cái nói: “Rốt cuộc là huynh đệ thân tình, còn đối với bọn đệ giấu giấu giếm giếm nữa chứ, hừ hừ…."
Lưu Tự nghe tới câu “huynh đệ thân tình" thì lòng chợt căng thẳng, im lặng không nói.
Hắn và Tề Tốn Chi đích thực tình như thủ túc, trên hắn có một huynh một tỷ nhưng tính tình trầm lặng, lại thêm hắn cũng trầm tính như vậy nên có một vài chuyện không nói được, nhưng hắn và Tề Tốn Chi thì lại khá hợp nhau. Trong mắt hắn, Tề Tốn Chi trầm ổn bình tĩnh, gần gũi cùng kiên nhẫn, là một thính giả cực tốt, cho nên trước giờ đều luôn tự nguyện tâm sự với hắn.
Chỉ là không ngờ, có thể đi tới tình cảnh ngượng ngùng như hiện giờ.
“Khánh Chi…………" Tiếng gọi bất chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, vừa ngẩng lên đã thấy Tề Tốn Chi ở ngay trước mặt: “Còn nhớ lúc trước ở tửu lầu, Cẩm Phong trêu ghẹo đệ và huynh không?"
Lưu Tự hơi giật mình, thoáng suy nghĩ liền nhớ lại. Năm đó mấy người họ gặp nhau, Tiêu Thanh Dịch thấy hai người quan hệ thân thiết thì chế nhạo nói: “Hai người tốt với nhau thế, nếu sau này cùng thích một nữ tử thì làm thế nào đây?"
Lúc đó Tề Tốn Chi phe phẩy quạt quay đầu cười với hắn một cái: “Sẽ không đâu, Khánh Chi từng nói, đệ ấy thích cô nương đoan trang nhã nhặn, khác với khẩu vị của ta."
Lưu Tự làm gì có da mặt được như thế, sớm đã mặt mày đỏ lựng, một hồi lâu mới “ừ" một tiếng.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió khe khẽ lướt qua ngọn cây. Lưu Tự nhẹ gật đầu: “Nhớ."
Hắn vĩnh viễn nhớ rõ nét mặt lúc nói lời đó của Tề Tốn Chi, mày như vẽ, mắt như biển sâu, bình tĩnh mà tự tin, hiện giờ không ngờ một lời thành tiên tri.
Tề Tốn Chi thu lại tầm mắt, ngước mắt nói: “Ta vốn cho rằng đệ sẽ không thay đổi, trái lại ta đã sai rồi."
“Đệ cũng không nghĩ mình sẽ thay đổi…." Lưu Tự đón ánh mắt hắn, như kể như than: “Lúc trước đệ luôn muốn biết tại sao lại xuất hiện cảnh tượng ngày hôm ấy, nhưng hiện thời ngẫm lại, lại cảm thấy cũng không cần thiết. Đệ chỉ muốn biết, Tử Đô huynh huynh…. liệu có phải sớm đối với bệ hạ đã…."
“Phải." Tề Tốn Chi không chút do dự liền gật đầu thừa nhận.
Sắc mặt Lưu Tự hơi tái: “Vậy vì sao… chưa từng nói với đệ?"
“Lúc đệ mới vào cung, ta cho rằng đệ tuyệt đối sẽ không thích bệ hạ nên không nhắc tới, đến khi phát hiện đệ động lòng thì đã không kịp nữa rồi." Tề Tốn Chi thở dài: “Ta không ngờ đệ vừa rơi vào đã lún sâu đến thế, nhưng chung quy là do sự do dự của ta làm tổn thương đệ, đệ muốn trách ta thì cứ trách, nhưng chuyện ngày hôm đó, bệ hạ cũng là có nỗi khổ."
Lưu Tự không tiếp lời, qua một lúc lâu, đi tới bên cạnh dắt ngựa qua: “Tử Đô huynh có hơi xem thường đệ rồi, cho dù không ích gì đi chăng nữa, nhưng tình và nghĩa đệ vẫn luôn phân rõ, đệ đối với bệ hạ vẫn có tình như trước, cũng chưa từng nói muốn buông tay, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến tình nghĩa giữa huynh và đệ, bất luận cuối cùng bệ hạ lựa chọn ai, đệ vẫn sẽ kính trọng huynh như huynh trưởng."
Tề Tốn Chi sửng sốt, vui mừng mỉm cười: “Khánh Chi, đệ trưởng thành lên rất nhiều, thật xin lỗi." Không phải hổ thẹn vì chuyện ngày hôm đó, mà là vì vẫn xem hắn như đệ đệ mà che chở như trước đây.
Nét mặt Lưu Tự khẽ thay đổi, nhưng cuối cùng không nói gì nữa,nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, chắp tay với hắn: “Tử Đô huynh, bảo trọng."
Tề Tốn Chi lùi sang bên đường, vuốt phẳng tay áo, nhấc tay trả lễ: “Bảo trọng."
Nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập rời đi, Tần Tôn và Tiêu Thanh Dịch mới từ đằng xa bước tới.
“Ế? Cứ như vậy mà đi?" Tần Tôn vẻ mặt thất vọng: “Còn định kéo hắn về thành làm tiệc đưa tiễn chứ!"
“Xì, ngươi chẳng qua chỉ là muốn tự mình ăn một bữa mà thôi." Tiêu Thanh Dịch khinh thường vạch trần. Nói rồi bước lên trước đẩy Tề Tốn Chi đi về phía cổng thành: “Muốn ăn cũng là hai người chúng ta ăn, ngươi ở bên cạnh nhìn là được rồi."
Tần Tôn tức đến độ chẳng thèm tranh cãi, sớm đã nối gót chạy theo.
Lúc tới cổng thành thì có xe ngựa Tề phủ đến đón, Tề Tốn Chi cười nói: “Ta thực ra có tâm theo cùng, nhưng xem tình hình này thì hai người tự đi vậy."
Tiêu Thanh Dịch đâu thèm để ý sự từ chối của hắn, tự mình theo sau hắn leo lên xe ngựa, còn đưa tay hướng Tần Tôn vẫy vẫy: “Vui một mình chi bằng cùng vui đi, Tử Đô huynh lẽ nào một huynh đệ đi rồi thì không nhận mấy huynh đệ tụi đệ nữa?"
Tần Tôn cũng leo lên, vừa đúng lúc nghe Tề Tốn Chi sâu xa nói với Tiêu Thanh Dịch một câu: “Miệng lưỡi Cẩm Phong thật sự là càng lúc càng lợi hại, xem ra quân doanh là một nơi rất tốt." Không biết vì sao, rõ ràng chỉ là lời nói bình thường nhưng nghe vào trong tai hắn lại có thâm ý, lập tức rùng mình ớn lạnh một cái, thầm nghĩ vẫn là đừng ăn bữa cơm này, quên đi.
Đang suy nghĩ thì bên ngoài có người chợt lên tiếng gọi: “Ô, đây không phải xe ngựa Tề phủ à, lẽ nào người ngồi bên trong là Tề đại công tử?"
Tề Tốn Chi vén màn nhìn, một người đang ngồi trên lưng ngựa, híp mắt cười nhìn về phía này. Hắn khẽ giật mình, vội đưa tay hành lễ: “Bái kiến Nhiếp chính vương thế tử."
“Khách khí thế làm gì?" Tiêu Trữ cười đánh ngựa lại gần, toàn thân mang đậm phong thái giang hồ, không nhìn kỹ vốn sẽ không nhận ra hắn đường đường là thế tử của Nhiếp chính vương. Tiêu Thanh Dịch và Tần Tôn cũng lập tức vén màn định hành lễ, nhưng bị hắn đưa tay ngăn lại: “Rời nhà ra ngoài, nghi lễ có thể miễn." Nói rồi lại quay sang phía Tề Tốn Chi: “Gia mẫu còn bảo ta tới phủ gặp lệnh đường, chưa từng nghĩ sẽ ở đây tình cờ gặp ngươi."
Mẫu thân Tề Tốn Chi – Tần Dung cùng mẫu thân của Tiêu Trữ – Văn Tố từng có một đoạn ‘nghiệt duyên’, nhiều năm như vậy vẫn luôn qua lại với nhau, hàng tiểu bối bên dưới mặc dù không thể nói là thân thiết, nhưng cũng là chỗ quen biết.
Nghe hắn nói như vậy, Tề Tốn Chi cũng bật cười: “Nhưng không biết thế tử hiện giờ định đi đâu?"
“Aizz, đang định vào cung thăm bệ hạ, Tề đại công tử có muốn cùng đi?"
Tiêu Trữ cũng nghe không ít tin liên quan đến quan hệ mờ ám không rõ giữa hắn và An Bình nên mới hỏi thế, lúc nói chuyện còn mang theo ý chế nhạo nồng đậm, nhưng Tề Tốn Chi vừa nghe thì lại hoàn toàn không lên tiếng, hết nửa ngày trời mới lắc đầu: “Đa tạ thế tử có lòng, tại hạ đã có hẹn với nhị vị công tử Tần-Tiêu, không đi được."
“Thì ra là vậy." Tiêu Trữ cười gật đầu, nói tạm biệt với ba người rồi đánh ngựa rời đi.
Xe ngựa vẫn tiếp tục đi vào thành, Tiêu Thanh Dịch kéo tay áo Tề Tốn Chi: “Sao vậy, lại đồng ý cùng đi ăn với bọn đệ? Lật lọng phải mời khách đó."
“Mời khách?" Tề Tốn Chi nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Tần Tôn ở bên cạnh.
“A, chuyện đó…. Vẫn là ta mời cho." Tần công tử đáng thương ôm túi tiền bên hông, trong lòng thầm rơi lệ bi thương…………>_<
Lúc hoàng hôn, trong cung bất ngờ có ba vị khách hiếm. Người thật ra không xa lạ gì, chỉ là một đoàn ba người như vậy cùng vào cung thì đích thực xưa nay chưa từng thấy.
An Bình đang ở trong Ngự hoa viên bày cờ, từ xa nghe thấy tiếng cười của Lâm Dật: “Aizzz, một người thì bị giam lỏng trong nhà, một người thì ở biên ngoại xa xôi, bệ hạ cô đơn ngồi trong lương đình, thật khiến người khác không nỡ nhìn mà."
Nàng quay đầu sang, cười nhạo: “Ta nói tiên sinh sao có gan chế nhạo Trẫm, thì ra là có người chống lưng nhỉ."
Sau lưng Lâm Dật có hai người đi cùng, một người trong đó nghe thế lập tức nhanh chân bước lên: “Ui chao, bệ hạ, bộ dạng Ngài thế này, thúc thúc ta thấy mà đau lòng nha."
Khóe miệng An Bình giựt một cái: “Thế tử Nhiếp chính vương đại giá quang lâm,Trẫm phải tốn tâm tư chiêu đãi thật tốt, chỉ sợ dạ dày đau hơn cả đau lòng."
Tầm mắt dời tới người cuối cùng kia, chỉ thấy vẻ uy phong trên mặt hắn giống như kết băng. Nàng gian tà cười hề hề một tiếng: “Thục vương cuối cùng chịu gặp Trẫm rồi?"
Tiêu Tĩnh kiêu ngạo nhìn nàng một cái: “Diễn Ninh đường huynh nói hôm nay tổ chức họp mặt người thân, vi thần há có thể không nể mặt người."
Diễn Ninh là tên chữ của Tiêu Trữ, nghe thấy mình bị chỉ đích danh, hắn lập tức xua tay tỏ vẻ trong sạch: “Thực ra là Dật biểu ca gọi ta tới."
Lâm Dật nhìn trời, lắc đầu thở dài: “Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục…."
“Ba vị thúc thúc cùng lúc quang lâm, thật sự khiến Trẫm kinh hỉ vô cùng," An Bình mỉm cười, phất tay: “Nếu đã là người thân tụ họp, vậy tự nhiên ngồi đi."
Ba người cũng không khách khí, thoải mái ngồi xuống xung quanh bàn đá.
An Bình nhìn Tiêu Trữ, cười nói: “Thúc thúc vì sao bỗng nhiên tới đây?"
“Hầy, đừng nhắc nữa!" Tiêu Trữ khoát khoát tay, vẻ mặt phiền muộn: “Tiểu cô cô ngươi đột nhiên chạy tới Tây Nhung, người làm ca ca như ta đương nhiên muốn đi tìm con bé về, ngang qua kinh thành tới hỏi thăm ngươi thôi."
Tiêu Tĩnh ở cạnh kinh hãi nói: “Đi một mình sao?"
Tiêu Trữ ưu sầu gật đầu.
“Thế thì khéo thật, Trẫm ở Tây Nhung cũng có chút chuyện muốn tra, chi bằng……" An Bình híp mắt cười nhìn Tiêu Trữ: “Thúc thúc người tiện tay giúp chứ?"
“……………" Tiêu Trữ chợt cảm thấy quyết định đến thăm nàng này thật sai lầm.
“Về phần Thục vương hoàng thúc thì…." An Bình thong thả kéo dài giọng, một tay chống cằm, ý cười dạt dào nhìn hắn: “Thua thì cũng đã thua rồi, Người cũng phải nghĩ thoáng chút đi."
Nếu như ngữ khí của nàng thay đổi còn đỡ, đằng này vẫn là loại ngữ điệu đắc ý còn mang theo vẻ châm biếm, kiêu ngạo như Tiêu Tĩnh sao chịu được chứ? Hắn bẻ ngón tay, đập bàn một cái định xông tới, nhưng bị Lâm Dật ở đằng sau níu lại: “Bình tĩnh đi Thục vương, bình tĩnh……….."
“Bình tĩnh cái gì, dù sao cũng là người thân gặp nhau, thúc thúc giáo huấn chất nữ là đạo lý hiển nhiên."
Tiêu Trữ vội chặn trước mặt: “Ui ui ui, tốt xấu gì An Bình cũng được coi là một nửa đồ đệ của ta, đường ca người không cho ta mặt mũi sao, lại nói, không chỉ là hậu bối trong nhà, còn là nữ nhi nữa mà."
Tiêu Tĩnh cuối cùng ngừng lại, giựt giựt khóe miệng: “Cũng chỉ có ngươi coi nó là nữ nhi thôi."
“……………."
An Bình khoanh tay, mặt tỉnh bơ: “Còn nữa nha, Trẫm cảm thấy hoàng thúc người nghỉ ngơi cũng đủ rồi, thời gian tới sẽ trả soái ân lại cho người, để người về lại Tây Bắc, thế nào, vui chứ ạ?"
“Bệ hạ đây là đang bố thí phải không?" Tiêu Tĩnh híp mắt, lại bẻ ngón tay như thể muốn lao tới, Lâm Dật và Tiêu Tữ tay chân luống cuống giữ hắn lại: “Bình tĩnh mà, bĩnh tĩnh……."
Chúng cung nhân canh giữ ở đằng xa trông thấy thì âm thầm bàn tán, bị Viên Hỉ trách mắng vung tay đuổi đi: “Nhìn cái gì mà nhìn? Thục vương điện hạ bộ đang diễn kịch à! Một đám không có mắt nhìn!"
Lúc Lưu Tự rời kinh đã là cuối hạ đầu thu, tiết trời dần mát mẻ, thích hợp đi đường.
Thái phó đương nhiên lưu luyến không đành, ngày trước ông chưa bao giờ nghĩ tới con trai sẽ đi xa tới biên cương, còn cho rằng hắn cả đời này sẽ noi theo bước chân của mình bước lên con đường quan văn, thế nhưng sau khi nghe lời hắn nói, lại cảm thấy không được bỏ qua lý tưởng của hắn. Huống hồ ông cũng rõ, nhi tử lựa chọn thời điểm này rời đi, là vì An Bình bệ hạ.
Đến cổng thành, Lưu Tự liền không cho người nhà tiếp tục đưa tiễn nữa, Lưu Kha nhắc đi nhắc lại mấy câu như ở bên ngoài bảo trọng rồi lên xe ngựa hồi phủ, trước lúc đi còn nhịn không được lau lau mắt.
Lưu Tự thế nhưng không hề dừng lại, thúc bụng ngựa phóng đi, nhưng khi đã cách mấy chục trượng thì ghìm cương quay người, lặng lẽ nhìn về phía cổng thành.
Vừa đi đã là ba nghìn dặm, khi quay về không biết sẽ là hoàn cảnh như thế nào.
“Biết ngay tên thối tiểu tử nhà ngươi muốn âm thầm rời đi mà!"
Sau lưng chợt truyền tới tiếng trách cứ phẫn nộ đùng đùng của một người, hắn quay người nhìn thì trông thấy Tiêu Thanh Dịch, bên cạnh là Tần Tôn cùng với Tề Tốn Chi ngồi trên xe lăn đứng bên vệ đường trước mặt.
“Các người sao lại tới đây?" Lưu Kha sửng sốt, xoay người xuống ngựa.
Tiêu Thanh Dịch bĩu bĩu môi: “Hôm đó lúc ta và Khác Miễn cùng vào quân, ngươi và Tử Đô huynh tới tiễn, bây giờ ngươi cũng muốn tòng doanh, làm huynh đệ sao có thể làm như không thấy chứ?"
Tần Tôn đứng cạnh tức giận liếc Lưu Tự một cái: “Đồ xấu xa, bọn ta vốn định làm tiệc tiễn ngươi, ngươi được lắm, ngay cả ngày xuất phát cũng không hề thông báo, nếu không phải Tử Đô huynh biết được, chỉ e ta và Cẩm Phong cũng không đuổi kịp."
Lưu Tự có chút xấu hổ, nhất thời lại không biết nên giải thích thế nào, đành không lên tiếng.
“Được rồi, tiễn cũng tiễn rồi, hai ngươi nói ít hai câu đi." Tề Tốn Chi cười cười nhìn sang hai người bên cạnh: “Cẩm Phong, Khác Miễn, có phiền tránh đi trước một chút không, ta có vài lời muốn nói riêng với Khánh Chi."
Tần Tôn trốn hắn còn không kịp, vội gật đầu không ngừng chuẩn bị rời đi, chỉ có Tiêu Thanh Dịch là hơi bất mẫn, liếc một cái nói: “Rốt cuộc là huynh đệ thân tình, còn đối với bọn đệ giấu giấu giếm giếm nữa chứ, hừ hừ…."
Lưu Tự nghe tới câu “huynh đệ thân tình" thì lòng chợt căng thẳng, im lặng không nói.
Hắn và Tề Tốn Chi đích thực tình như thủ túc, trên hắn có một huynh một tỷ nhưng tính tình trầm lặng, lại thêm hắn cũng trầm tính như vậy nên có một vài chuyện không nói được, nhưng hắn và Tề Tốn Chi thì lại khá hợp nhau. Trong mắt hắn, Tề Tốn Chi trầm ổn bình tĩnh, gần gũi cùng kiên nhẫn, là một thính giả cực tốt, cho nên trước giờ đều luôn tự nguyện tâm sự với hắn.
Chỉ là không ngờ, có thể đi tới tình cảnh ngượng ngùng như hiện giờ.
“Khánh Chi…………" Tiếng gọi bất chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, vừa ngẩng lên đã thấy Tề Tốn Chi ở ngay trước mặt: “Còn nhớ lúc trước ở tửu lầu, Cẩm Phong trêu ghẹo đệ và huynh không?"
Lưu Tự hơi giật mình, thoáng suy nghĩ liền nhớ lại. Năm đó mấy người họ gặp nhau, Tiêu Thanh Dịch thấy hai người quan hệ thân thiết thì chế nhạo nói: “Hai người tốt với nhau thế, nếu sau này cùng thích một nữ tử thì làm thế nào đây?"
Lúc đó Tề Tốn Chi phe phẩy quạt quay đầu cười với hắn một cái: “Sẽ không đâu, Khánh Chi từng nói, đệ ấy thích cô nương đoan trang nhã nhặn, khác với khẩu vị của ta."
Lưu Tự làm gì có da mặt được như thế, sớm đã mặt mày đỏ lựng, một hồi lâu mới “ừ" một tiếng.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió khe khẽ lướt qua ngọn cây. Lưu Tự nhẹ gật đầu: “Nhớ."
Hắn vĩnh viễn nhớ rõ nét mặt lúc nói lời đó của Tề Tốn Chi, mày như vẽ, mắt như biển sâu, bình tĩnh mà tự tin, hiện giờ không ngờ một lời thành tiên tri.
Tề Tốn Chi thu lại tầm mắt, ngước mắt nói: “Ta vốn cho rằng đệ sẽ không thay đổi, trái lại ta đã sai rồi."
“Đệ cũng không nghĩ mình sẽ thay đổi…." Lưu Tự đón ánh mắt hắn, như kể như than: “Lúc trước đệ luôn muốn biết tại sao lại xuất hiện cảnh tượng ngày hôm ấy, nhưng hiện thời ngẫm lại, lại cảm thấy cũng không cần thiết. Đệ chỉ muốn biết, Tử Đô huynh huynh…. liệu có phải sớm đối với bệ hạ đã…."
“Phải." Tề Tốn Chi không chút do dự liền gật đầu thừa nhận.
Sắc mặt Lưu Tự hơi tái: “Vậy vì sao… chưa từng nói với đệ?"
“Lúc đệ mới vào cung, ta cho rằng đệ tuyệt đối sẽ không thích bệ hạ nên không nhắc tới, đến khi phát hiện đệ động lòng thì đã không kịp nữa rồi." Tề Tốn Chi thở dài: “Ta không ngờ đệ vừa rơi vào đã lún sâu đến thế, nhưng chung quy là do sự do dự của ta làm tổn thương đệ, đệ muốn trách ta thì cứ trách, nhưng chuyện ngày hôm đó, bệ hạ cũng là có nỗi khổ."
Lưu Tự không tiếp lời, qua một lúc lâu, đi tới bên cạnh dắt ngựa qua: “Tử Đô huynh có hơi xem thường đệ rồi, cho dù không ích gì đi chăng nữa, nhưng tình và nghĩa đệ vẫn luôn phân rõ, đệ đối với bệ hạ vẫn có tình như trước, cũng chưa từng nói muốn buông tay, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến tình nghĩa giữa huynh và đệ, bất luận cuối cùng bệ hạ lựa chọn ai, đệ vẫn sẽ kính trọng huynh như huynh trưởng."
Tề Tốn Chi sửng sốt, vui mừng mỉm cười: “Khánh Chi, đệ trưởng thành lên rất nhiều, thật xin lỗi." Không phải hổ thẹn vì chuyện ngày hôm đó, mà là vì vẫn xem hắn như đệ đệ mà che chở như trước đây.
Nét mặt Lưu Tự khẽ thay đổi, nhưng cuối cùng không nói gì nữa,nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, chắp tay với hắn: “Tử Đô huynh, bảo trọng."
Tề Tốn Chi lùi sang bên đường, vuốt phẳng tay áo, nhấc tay trả lễ: “Bảo trọng."
Nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập rời đi, Tần Tôn và Tiêu Thanh Dịch mới từ đằng xa bước tới.
“Ế? Cứ như vậy mà đi?" Tần Tôn vẻ mặt thất vọng: “Còn định kéo hắn về thành làm tiệc đưa tiễn chứ!"
“Xì, ngươi chẳng qua chỉ là muốn tự mình ăn một bữa mà thôi." Tiêu Thanh Dịch khinh thường vạch trần. Nói rồi bước lên trước đẩy Tề Tốn Chi đi về phía cổng thành: “Muốn ăn cũng là hai người chúng ta ăn, ngươi ở bên cạnh nhìn là được rồi."
Tần Tôn tức đến độ chẳng thèm tranh cãi, sớm đã nối gót chạy theo.
Lúc tới cổng thành thì có xe ngựa Tề phủ đến đón, Tề Tốn Chi cười nói: “Ta thực ra có tâm theo cùng, nhưng xem tình hình này thì hai người tự đi vậy."
Tiêu Thanh Dịch đâu thèm để ý sự từ chối của hắn, tự mình theo sau hắn leo lên xe ngựa, còn đưa tay hướng Tần Tôn vẫy vẫy: “Vui một mình chi bằng cùng vui đi, Tử Đô huynh lẽ nào một huynh đệ đi rồi thì không nhận mấy huynh đệ tụi đệ nữa?"
Tần Tôn cũng leo lên, vừa đúng lúc nghe Tề Tốn Chi sâu xa nói với Tiêu Thanh Dịch một câu: “Miệng lưỡi Cẩm Phong thật sự là càng lúc càng lợi hại, xem ra quân doanh là một nơi rất tốt." Không biết vì sao, rõ ràng chỉ là lời nói bình thường nhưng nghe vào trong tai hắn lại có thâm ý, lập tức rùng mình ớn lạnh một cái, thầm nghĩ vẫn là đừng ăn bữa cơm này, quên đi.
Đang suy nghĩ thì bên ngoài có người chợt lên tiếng gọi: “Ô, đây không phải xe ngựa Tề phủ à, lẽ nào người ngồi bên trong là Tề đại công tử?"
Tề Tốn Chi vén màn nhìn, một người đang ngồi trên lưng ngựa, híp mắt cười nhìn về phía này. Hắn khẽ giật mình, vội đưa tay hành lễ: “Bái kiến Nhiếp chính vương thế tử."
“Khách khí thế làm gì?" Tiêu Trữ cười đánh ngựa lại gần, toàn thân mang đậm phong thái giang hồ, không nhìn kỹ vốn sẽ không nhận ra hắn đường đường là thế tử của Nhiếp chính vương. Tiêu Thanh Dịch và Tần Tôn cũng lập tức vén màn định hành lễ, nhưng bị hắn đưa tay ngăn lại: “Rời nhà ra ngoài, nghi lễ có thể miễn." Nói rồi lại quay sang phía Tề Tốn Chi: “Gia mẫu còn bảo ta tới phủ gặp lệnh đường, chưa từng nghĩ sẽ ở đây tình cờ gặp ngươi."
Mẫu thân Tề Tốn Chi – Tần Dung cùng mẫu thân của Tiêu Trữ – Văn Tố từng có một đoạn ‘nghiệt duyên’, nhiều năm như vậy vẫn luôn qua lại với nhau, hàng tiểu bối bên dưới mặc dù không thể nói là thân thiết, nhưng cũng là chỗ quen biết.
Nghe hắn nói như vậy, Tề Tốn Chi cũng bật cười: “Nhưng không biết thế tử hiện giờ định đi đâu?"
“Aizz, đang định vào cung thăm bệ hạ, Tề đại công tử có muốn cùng đi?"
Tiêu Trữ cũng nghe không ít tin liên quan đến quan hệ mờ ám không rõ giữa hắn và An Bình nên mới hỏi thế, lúc nói chuyện còn mang theo ý chế nhạo nồng đậm, nhưng Tề Tốn Chi vừa nghe thì lại hoàn toàn không lên tiếng, hết nửa ngày trời mới lắc đầu: “Đa tạ thế tử có lòng, tại hạ đã có hẹn với nhị vị công tử Tần-Tiêu, không đi được."
“Thì ra là vậy." Tiêu Trữ cười gật đầu, nói tạm biệt với ba người rồi đánh ngựa rời đi.
Xe ngựa vẫn tiếp tục đi vào thành, Tiêu Thanh Dịch kéo tay áo Tề Tốn Chi: “Sao vậy, lại đồng ý cùng đi ăn với bọn đệ? Lật lọng phải mời khách đó."
“Mời khách?" Tề Tốn Chi nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Tần Tôn ở bên cạnh.
“A, chuyện đó…. Vẫn là ta mời cho." Tần công tử đáng thương ôm túi tiền bên hông, trong lòng thầm rơi lệ bi thương…………>_<
Lúc hoàng hôn, trong cung bất ngờ có ba vị khách hiếm. Người thật ra không xa lạ gì, chỉ là một đoàn ba người như vậy cùng vào cung thì đích thực xưa nay chưa từng thấy.
An Bình đang ở trong Ngự hoa viên bày cờ, từ xa nghe thấy tiếng cười của Lâm Dật: “Aizzz, một người thì bị giam lỏng trong nhà, một người thì ở biên ngoại xa xôi, bệ hạ cô đơn ngồi trong lương đình, thật khiến người khác không nỡ nhìn mà."
Nàng quay đầu sang, cười nhạo: “Ta nói tiên sinh sao có gan chế nhạo Trẫm, thì ra là có người chống lưng nhỉ."
Sau lưng Lâm Dật có hai người đi cùng, một người trong đó nghe thế lập tức nhanh chân bước lên: “Ui chao, bệ hạ, bộ dạng Ngài thế này, thúc thúc ta thấy mà đau lòng nha."
Khóe miệng An Bình giựt một cái: “Thế tử Nhiếp chính vương đại giá quang lâm,Trẫm phải tốn tâm tư chiêu đãi thật tốt, chỉ sợ dạ dày đau hơn cả đau lòng."
Tầm mắt dời tới người cuối cùng kia, chỉ thấy vẻ uy phong trên mặt hắn giống như kết băng. Nàng gian tà cười hề hề một tiếng: “Thục vương cuối cùng chịu gặp Trẫm rồi?"
Tiêu Tĩnh kiêu ngạo nhìn nàng một cái: “Diễn Ninh đường huynh nói hôm nay tổ chức họp mặt người thân, vi thần há có thể không nể mặt người."
Diễn Ninh là tên chữ của Tiêu Trữ, nghe thấy mình bị chỉ đích danh, hắn lập tức xua tay tỏ vẻ trong sạch: “Thực ra là Dật biểu ca gọi ta tới."
Lâm Dật nhìn trời, lắc đầu thở dài: “Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục…."
“Ba vị thúc thúc cùng lúc quang lâm, thật sự khiến Trẫm kinh hỉ vô cùng," An Bình mỉm cười, phất tay: “Nếu đã là người thân tụ họp, vậy tự nhiên ngồi đi."
Ba người cũng không khách khí, thoải mái ngồi xuống xung quanh bàn đá.
An Bình nhìn Tiêu Trữ, cười nói: “Thúc thúc vì sao bỗng nhiên tới đây?"
“Hầy, đừng nhắc nữa!" Tiêu Trữ khoát khoát tay, vẻ mặt phiền muộn: “Tiểu cô cô ngươi đột nhiên chạy tới Tây Nhung, người làm ca ca như ta đương nhiên muốn đi tìm con bé về, ngang qua kinh thành tới hỏi thăm ngươi thôi."
Tiêu Tĩnh ở cạnh kinh hãi nói: “Đi một mình sao?"
Tiêu Trữ ưu sầu gật đầu.
“Thế thì khéo thật, Trẫm ở Tây Nhung cũng có chút chuyện muốn tra, chi bằng……" An Bình híp mắt cười nhìn Tiêu Trữ: “Thúc thúc người tiện tay giúp chứ?"
“……………" Tiêu Trữ chợt cảm thấy quyết định đến thăm nàng này thật sai lầm.
“Về phần Thục vương hoàng thúc thì…." An Bình thong thả kéo dài giọng, một tay chống cằm, ý cười dạt dào nhìn hắn: “Thua thì cũng đã thua rồi, Người cũng phải nghĩ thoáng chút đi."
Nếu như ngữ khí của nàng thay đổi còn đỡ, đằng này vẫn là loại ngữ điệu đắc ý còn mang theo vẻ châm biếm, kiêu ngạo như Tiêu Tĩnh sao chịu được chứ? Hắn bẻ ngón tay, đập bàn một cái định xông tới, nhưng bị Lâm Dật ở đằng sau níu lại: “Bình tĩnh đi Thục vương, bình tĩnh……….."
“Bình tĩnh cái gì, dù sao cũng là người thân gặp nhau, thúc thúc giáo huấn chất nữ là đạo lý hiển nhiên."
Tiêu Trữ vội chặn trước mặt: “Ui ui ui, tốt xấu gì An Bình cũng được coi là một nửa đồ đệ của ta, đường ca người không cho ta mặt mũi sao, lại nói, không chỉ là hậu bối trong nhà, còn là nữ nhi nữa mà."
Tiêu Tĩnh cuối cùng ngừng lại, giựt giựt khóe miệng: “Cũng chỉ có ngươi coi nó là nữ nhi thôi."
“……………."
An Bình khoanh tay, mặt tỉnh bơ: “Còn nữa nha, Trẫm cảm thấy hoàng thúc người nghỉ ngơi cũng đủ rồi, thời gian tới sẽ trả soái ân lại cho người, để người về lại Tây Bắc, thế nào, vui chứ ạ?"
“Bệ hạ đây là đang bố thí phải không?" Tiêu Tĩnh híp mắt, lại bẻ ngón tay như thể muốn lao tới, Lâm Dật và Tiêu Tữ tay chân luống cuống giữ hắn lại: “Bình tĩnh mà, bĩnh tĩnh……."
Chúng cung nhân canh giữ ở đằng xa trông thấy thì âm thầm bàn tán, bị Viên Hỉ trách mắng vung tay đuổi đi: “Nhìn cái gì mà nhìn? Thục vương điện hạ bộ đang diễn kịch à! Một đám không có mắt nhìn!"
Tác giả :
Thiên Như Ngọc