Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu
Chương 119: Hoàng huynh, đệ muốn nàng
Sở Mục Hàm vào ở phủ công chúa chưa được nữ ngày, phủ công chúa lại tới một vị khách nữa, thời điểm Sở Mục Hàm nhìn thấy vị này khách này thì ánh mắt trừng lớn, có chút không dám tin: “Tam đệ?"
Sở Mục Nhiên ha ha cười, “Đại ca, thực khéo!"
Khéo cái quỷ, hắn còn không biết tính tình vị Tam Hoàng đệ này sao, hắn(SMN) nhất định biết hắn(SMH) ở đây mới đến! Nhưng là vì sao?
Sở Mục Nhiên phong độ có thừa đứng bên cạnh Thần Tịch, mặt mày vui vẻ: “Đại ca, làm sao huynh biết được đệ xem trọng Xích Dương công chúa? Chẳng lẽ tới đây là muốn vun đắp giúp đệ?"
Ha?
Tròng mắt Sở Mục Hàm đều muốn rơi xuống đất, ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ, Thần Tịch cũng trừng mắt nhìn Sở Mục Nhiên liếc mắt một cái, “Làm ơn, ngươi nói chuyện chú ý một chút!"
Sở Mục Nhiên không ngại nhìn Đại ca nhà mình liếc mắt một cái: “Không có việc gì, Đại ca của ta luôn luôn đối xử tốt với ta, sẽ không để ý mấy quy củ loạn thất bát tao(Lộn xộn, ngả nghiêng, bừa bãi) kia."
“Tam đệ, đệ --"
“Ha ha, Đại ca, đệ chính là muốn thú -- nha, không, là muốn gả cho Xích Dương công chúa, thời điểm ngày đó nhìn thấy công chúa ở thôn Triệu gia đệ liền nhất kiến chung tình (Một lần gặp mặt thương hoài ngàn năm) với công chúa, ngày đêm trà không nhớ cơm không nghĩ chờ công chúa từ kinh thành trở về mang cho đệ một đạo ý chỉ của Nữ hoàng danh chính ngôn thuận trở thành sườn phu của công chúa!"
Cái gì, lại còn làm sườn phu? Sở Mục Hàm có chút không biết nói làm sao với đệ đệ, đệ ấy đường đường là hoàng tử cũng phải lên làm chính phu chứ!
Giống như Sở Mục Nhiên xem thấu tâm tư Đại ca nhà mình, mặt dày nói: “Đại ca, huynh không hiểu, con người của đệ chính là lười, làm chính phu phải xen vào chính sự, nhiều phiền toái, đệ liền làm một sườn phu, nhàn rỗi đi du sơn ngoạn thủy, người khác không nhàn ta nhàn, mang theo công chúa phong hoa tuyết nguyệt như vậy rất thích ý nha!"
Phốc –
Lúc này không cần nói là Sở Mục Hàm, ngay cả Thần Tịch cũng hiểu được cái người này thật không có chí khí! Một người mà lười đến trình độ như hắn thật không cứu được, trách không được hắn lại làm Tiêu Dao Vương. Xem ra, hắn thật sự thích hợp làm một Tiêu Dao Vương.
Sở Mục Hàm bất đắc dĩ nhìn Thần Tịch thở dài một tiếng.“Công chúa, hãy để ta cùng với đệ đệ nói chuyện một chút, không thể bồi người."
Lôi Sở Mục Nhiên đi vào chỗ không có ai, hắn mới nghiêm nghị, nói: “Tam đệ, đệ thật sự thích nàng?"
“Đúng vậy, hoàng huynh, mấy năm nay đệ chưa từng xin huynh bất kỳ cái gì, bất quá, huynh muốn làm gì. Đệ vẫn có hết sức duy trì, những vàng bạc châu báu đó cũng giúp đỡ cho huynh không phải là ít!"
Sở Mục Hàm đá hắn một cước, “Tiểu tử, đệ đang cò kè mặc cả với huynh?"
“Không phải. Đệ không có ý như vậy. Nhưng mà, hoàng huynh, quân tử không đoạt của người khác. Huynh đã có nhiều nữ nhân như vậy, đệ đệ vẫn còn lẻ loi một mình cơ mà! Tại sao lại đi tranh với đệ chứ!"
Sở Mục Hàm thở dài, “Huynh cũng không phải không phải nàng không thể, vốn dĩ huynh đến nói cho Nữ hoàng bệ hạ Nhai Nữ quốc biết huynh không muốn kết thân, bất quá thời điểm ở kinh thành gặp qua nàng cảm thấy có chút thú vị nên mới thay đổi ý định...... Nay đệ xác định muốn cùng nàng một chỗ sao? Chuyện này cũng không phải chuyện có thể đùa giỡn!"
“Đệ biết, Đại ca huynh cảm thấy nàng thú vị. Chấp nhận cưới nàng cũng không có gì thiệt thòi! Nhưng mà, hoàng huynh. Huynh không thích hợp với nàng, thật đó!"
Sở Mục Hàm trợn trắng mắt lên, vì một nữ nhân mà đi cài bẫy hắn, “Được rồi, đệ thật sự muốn ở cùng một chỗ với nàng ấy, huynh buông tay là được."
“Cảm ơn, xin hoàng huynh yên tâm, đệ biết rõ đại cục, sau này nếu hoàng huynh có phiền toái gì, cho dù đệ không thể nói công chúa hỗ trợ, nhưng đệ tuyệt đối cam đoan sẽ không giúp đối thủ của huynh! Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là huynh không được học theo bạo quân, hôn quân thì được rồi."
Nói một phen đổi lại được một cước của Sở Mục Hàm, Sở Mục Nhiên sờ sờ đầu oán giận nói: “Hoàng huynh, mỗi lần huynh xuống tay đều ác độc như vậy, lỡ may đệ bị choáng váng lại làm ít đi một ít kim khố của huynh đấy!"
“Hừ, nhiều năm nay tiểu tử đệ không chịu an thân, chạy loạn chung quanh. Tự đệ nói xem, trừ bỏ cống hiến tiền từ cửa hàng của đệ ra, đệ còn làm cái gì hả?"
Sở Mục Nhiên mặc kệ, bĩu môi: “Hoàng huynh, nếu cái gì đệ cũng làm, vậy huynh làm cái gì? Chơi cờ? Ddi trăng hoa sao?"
Sở Mục Hàm bị hắn nói lại một hơi, hít thở sâu mấy cái, quên đi, không thể tranh luận cùng với hỗn tiểu tử này, đệ ấy chính là một người không biết điều. May mắn còn biết một chút buôn bán, bằng không, hắn thực hoài nghi rốt cuộc người này có phải huynh đệ được sinh ra cùng một mẫu thân hay không, tích cách so với hắn khác nhau hoàn toàn.
Nghĩ đến Cung Thần Tịch, hắn khe khẽ thở dài, quên đi, người làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết, Cung Thần Tịch...... Mặc dù có hứng thú, nhưng mà Tam đệ có ý với nàng, hắn nên thu tay đi! Bất quá việc này phải thương lượng một chút cùng Nữ hoàng Nhai Nữ quốc, miễn cho Nữ hoàng lại muốn gả Cung Thần Tịch cho một Thái tử quốc gia khác.
“Hoàng huynh, huynh ngĩ cái gì vậy? Đừng nghĩ, Xích Dương công chúa không ôn nhu bằng những nữ nhân trong hậu viện của huynh, huynh ăn không tiêu, nàng chỉ thích hợp với đệ thôi!"
“Câm miệng!"
“Hoàng huynh, chúng ta nói rõ, đệ muốn nàng, chỉ cần nàng!"
Sở Mục Hàm trừng mắt, cả giận nói: “Đứng qua một bên, để huynh suy nghĩ chút!"
Sở Mục Nhiên bĩu môi, im lặng ngồi ở một bên, trong suy nghĩ của hắn, dù sao, hoàng huynh hắn đều luôn quan tâm đủ thứ, những chuyện huynh ấy muốn còn rất nhiều.
Thật lâu sau Sở Mục Hàm mới mở miệng nói: “Chuyện của đệ cùng với Cung Thần Tịch hãy để cho Nữ hoàng tứ hôn đi, ngăn chặn tư tưởng muốn thành thân với nàng của những người khác!"
“Ai, hoàng huynh, đệ nếu hạ quyết tâm đi theo nàng, tất nhiên không có khả năng để cho nam nhân khác nghĩ sẽ độc chiếm nàng!"
“Tam đệ, đệ không hiểu, mẫu hoàng của Cung Thần Tịch không thích nàng, huynh cảm thấy bà ta rất hy vọng Cung Thần Tịch rời khỏi Nhai Nữ quốc, không được tạo thành uy hiếp cho bà ta."
Thiết, Xích Dương công chúa không phải chỉ có mười vạn tinh binh thôi sao, quân đội chính quy của Nhai Nữ quốc ít nhất cũng có trăm vạn cơ mà, tại sao phải đi sợ chính nữ nhi nhà mình?“Hoàng huynh, Nữ hoàng kia không có bệnh chứ?"
“Không được nói lung tung, Nữ hoàng rất khôn khéo, làm việc quả quyết, nam nhân có khi còn không quả quyết bằng bà ấy, về sau đệ sẽ tiếp xúc nhiều hơn, tự nhiên sẽ cảm nhận được. Về phần vì sao bà ta không thích Cung Thần Tịch, huynh cũng không rõ ràng, chỉ là cảm giác qua mọi chuyện mà thôi!"
Sở Mục Nhiên nhìn khuôn mặt Đại ca nhà mình thật tình lo lắng, đứng dậy đứng đắn cúi đầu, “Đại ca, cảm ơn huynh đã thành toàn chuyện này cho đệ!"
Sở Mục Hàm cười cười, “Đệ là đệ đệ duy nhất của huynh, chỉ cần không làm tổn hại gì, huynh sẽ nguyện ý thành toàn cho đệ, giống như nhiều năm qua đệ vẫn yên lặng duy trì huynh! Chỉ là, hy vọng đệ hãy dành thời gian một chút để hồi cung thăm Mẫu hậu, mẫu hậu rất nhớ đệ!"
Sở Mục Nhiên cười ha ha, “Vâng, có thời gian đệ sẽ trở về, có Phụ hoàng cùng với huynh, Mẫu hậu sẽ không cô đơn, đệ rất yên tâm."
“Tam đệ, kỳ thật Mẫu hậu rất quan tâm đệ với huynh giống nhau, chỉ do huynh sinh sớm hơn đệ, làm trưởng tử, mà đệ làm đệ đệ, bà ấy sợ sau khi chúng ta trưởng thành sẽ giống như những người khác tương tàn tay chân lẫn nhau, chính vì vậy mới cố ý bồi dưỡng đệ thành một hoàng tử theo hướng thương nhân......"
Sở Mục Nhiên cười ha ha: “Đại ca, nói chuyện này làm gì chứ, mặc kệ Mẫu hậu nghĩ như thế nào, đệ cũng chưa từng tranh giành cái gì với huynh, chỉ cần huynh cho đệ một phủ đệ để tiêu dao, để đệ che mưa che gió, sao đệ lại không làm chứ?"
Ai!
Trong lòng Sở Mục Hàm thở dài, từ lần Tam đệ nghe thấy Mẫu hậu nói chuyện cùng Phụ hoàng xong thì một năm cũng không hồi cung lấy một lần, hắn (SMH) biết, hắn (SMN) để ý chuyện đó!
Để ý trong lòng Mẫu hậu để đệ ấy ở lại phía sau!
Đổi lại là hắn, có lẽ hắn cũng sẽ để ý như vậy, bất quá, Mẫu hậu làm hết những thứ này đều alf vì huynh đệ bọn họ, cũng là vì hắn, hắn không thể trách móc cái gì cả, chỉ có thể cố hết sức bồi thường đệ ấy!
“Đại ca, phiền huynh nói việc vui này tới Phụ hoàng cùng Mẫu hậu dùm đệ, đệ sẽ không trở về ép buộc, nếu ngày nào đó công chúa muốn đi Sở quốc chơi, đệ sẽ thuận tiên đưa nàng ấy đi gặp Phụ hoàng cùng Mẫu hậu."
“Tam đệ, thành thân là chuyện lớn --"
“Hoàng huynh, đừng nói những cái này, đệ phiền, đệ chỉ thích sống tự do tự tại."
Ai!
Nếu Mẫu hậu biết Tam đệ sẽ gả cho công chúa Nhai Nữ quốc, chỉ sợ muốn ngất, gả cùng thú là hai phương thức hoàn toàn khác nhau!
......
Thần Tịch cũng không để người theo dõi bọn hắn, dù sao ước chừng thời gian hai khắc thì hai huynh đệ bọn hắn cũng đã đi ra, sau khi đi ra Sở Mục Nhiên mang vẻ mặt đường làm quan rộng mở, cười hì hì tiêu sái tới bên cạnh nàng, nói: “Công chúa, Đại ca của ta đáp ứng rồi, người hãy chọn một ngày tốt thật nhanh rước ta vào cửa đi!"
Phốc –
Thần Tịch trừng mắt nhìn hắn, tư duy của nam nhân này là gì vậy? Lại đi nguyện ý gả cho một nữ nhân? Hắn có hiểu gả là ý nghĩa gì không? Hắn lại đi cam tâm tình nguyện chia sẽ một nương tử cùng những nam nhân khác?
“Công chúa, bởi vì ta coi trọng người, cho nên ta không ngại, người không cần dùng ánh mắt ngây thơ vô tội mà nhìn chằm chằm ta, tuy rằng ta rất thích, nhưng người như vậy làm ta có cmar giác người đang dụ dỗ ta......" Tiếng nói của Sở Mục Nhiên thực nnhẹhu, nhẹ giống như nước vậy, làm cho lòng Thần Tịch chấn động mãnh liệt.
Không biết nói gì, nàng có chút cứng ngắc nhìn về phía Sở Mục Hàm, “Thái tử nguyện ý rời khỏi?"
Sở Mục Hàm hơi hơi dừng lại: “Nếu đối tượng là Tam đệ ta, tất nhiên ta đồng ý nhường một chút, hắn là người duy nhất trên thế gian này đáng để cho ta nhượng bộ! Công chúa, người hẳn rất may mắn khi gặp Tam đệ, còn được hắn yêu thích."
Thích cái gì, bọn họ nói chuyện cũng không có bao nhiêu cả, nhất kiến chung tình chính là dùng để lừa quỷ!
Nhưng, lúc này đây Thần Tịch không muốn đi chứng minh, có thể thoát khỏi phiền toái Sở Mục Hàm, thì bên người có thêm một người nam nhân thì có quan hệ gì, dù sao phu thị của nàng cũng nhiều lắm, thêm một người cũng chẳng sao.
Chỉ là thật đúng không thể tưởng được Sở quốc Thái tử cư nhiên lại là một nam nhân cưng chiều đệ đệ như vậy, huynh đệ bọn hắn nhất định rất thân thiết!
“Công chúa, chuyện này ta sẽ nói chuyện với Nữ hoàng, hy vọng về sau người sẽ không phụ Tam đệ ta!"
Ách, nghe lời này hình như có gì đó lạ lạ, Thần Tịch xấu hổ nhìn Sở Mục Hàm, phát hiện sắc mặt hắn cũng có chút không được tự nhiên, đương nhiên, không được tự nhiên, nhân gia đường đường Thái tử, cư nhiên lại vì đệ đệ nói như vậy, dọa người mà!
Sở Mục Nhiên lại cười hớ hớ chen vào nói: “Đại ca, vậy hết thảy nhờ huynh, hãy đi gặp nữ hoàng nhanh đi, miễn cho bị kéo dài lại xảy ra việc, nếu không bây giờ đệ đi thu thập hành lý cho huynh, huynh hãy khởi hành ngay tức khắc đi?"
Sở Mục Hàm lạnh lùng cho hắn một ánh mắt giết người, có người đi đối xử với huynh đệ như vậy sao?
“Ha ha, Đại ca, cũng do đệ quan tâm huynh thôi mà, huynh bận rộn, giải quyết sớm chuyện của đệ một chút để huynh trở về lo chính sự không phải tốt hơn hay sao?"
Sở Mục Hàm vẫn phát ra lãnh khí, không hờn giận nhìn hắn, nửa ngày phất tay áo chạy lấy người.
Sở Mục Nhiên sờ sờ cái mũi, nghiêng đầu cười sáng lạn với Thần Tịch, trong hai tròng mắt lưu chuyển ánh sáng nhu hòa, lóe ra vô hạn nhu tình, nhòn nó cơ thể Thần Tịch có chút run run, cảm thấy nam nhân này cười như vậy rất khủng khiếp!
Nàng đắc tội với hắn sao?
Sở Mục Nhiên ha ha cười, “Đại ca, thực khéo!"
Khéo cái quỷ, hắn còn không biết tính tình vị Tam Hoàng đệ này sao, hắn(SMN) nhất định biết hắn(SMH) ở đây mới đến! Nhưng là vì sao?
Sở Mục Nhiên phong độ có thừa đứng bên cạnh Thần Tịch, mặt mày vui vẻ: “Đại ca, làm sao huynh biết được đệ xem trọng Xích Dương công chúa? Chẳng lẽ tới đây là muốn vun đắp giúp đệ?"
Ha?
Tròng mắt Sở Mục Hàm đều muốn rơi xuống đất, ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ, Thần Tịch cũng trừng mắt nhìn Sở Mục Nhiên liếc mắt một cái, “Làm ơn, ngươi nói chuyện chú ý một chút!"
Sở Mục Nhiên không ngại nhìn Đại ca nhà mình liếc mắt một cái: “Không có việc gì, Đại ca của ta luôn luôn đối xử tốt với ta, sẽ không để ý mấy quy củ loạn thất bát tao(Lộn xộn, ngả nghiêng, bừa bãi) kia."
“Tam đệ, đệ --"
“Ha ha, Đại ca, đệ chính là muốn thú -- nha, không, là muốn gả cho Xích Dương công chúa, thời điểm ngày đó nhìn thấy công chúa ở thôn Triệu gia đệ liền nhất kiến chung tình (Một lần gặp mặt thương hoài ngàn năm) với công chúa, ngày đêm trà không nhớ cơm không nghĩ chờ công chúa từ kinh thành trở về mang cho đệ một đạo ý chỉ của Nữ hoàng danh chính ngôn thuận trở thành sườn phu của công chúa!"
Cái gì, lại còn làm sườn phu? Sở Mục Hàm có chút không biết nói làm sao với đệ đệ, đệ ấy đường đường là hoàng tử cũng phải lên làm chính phu chứ!
Giống như Sở Mục Nhiên xem thấu tâm tư Đại ca nhà mình, mặt dày nói: “Đại ca, huynh không hiểu, con người của đệ chính là lười, làm chính phu phải xen vào chính sự, nhiều phiền toái, đệ liền làm một sườn phu, nhàn rỗi đi du sơn ngoạn thủy, người khác không nhàn ta nhàn, mang theo công chúa phong hoa tuyết nguyệt như vậy rất thích ý nha!"
Phốc –
Lúc này không cần nói là Sở Mục Hàm, ngay cả Thần Tịch cũng hiểu được cái người này thật không có chí khí! Một người mà lười đến trình độ như hắn thật không cứu được, trách không được hắn lại làm Tiêu Dao Vương. Xem ra, hắn thật sự thích hợp làm một Tiêu Dao Vương.
Sở Mục Hàm bất đắc dĩ nhìn Thần Tịch thở dài một tiếng.“Công chúa, hãy để ta cùng với đệ đệ nói chuyện một chút, không thể bồi người."
Lôi Sở Mục Nhiên đi vào chỗ không có ai, hắn mới nghiêm nghị, nói: “Tam đệ, đệ thật sự thích nàng?"
“Đúng vậy, hoàng huynh, mấy năm nay đệ chưa từng xin huynh bất kỳ cái gì, bất quá, huynh muốn làm gì. Đệ vẫn có hết sức duy trì, những vàng bạc châu báu đó cũng giúp đỡ cho huynh không phải là ít!"
Sở Mục Hàm đá hắn một cước, “Tiểu tử, đệ đang cò kè mặc cả với huynh?"
“Không phải. Đệ không có ý như vậy. Nhưng mà, hoàng huynh, quân tử không đoạt của người khác. Huynh đã có nhiều nữ nhân như vậy, đệ đệ vẫn còn lẻ loi một mình cơ mà! Tại sao lại đi tranh với đệ chứ!"
Sở Mục Hàm thở dài, “Huynh cũng không phải không phải nàng không thể, vốn dĩ huynh đến nói cho Nữ hoàng bệ hạ Nhai Nữ quốc biết huynh không muốn kết thân, bất quá thời điểm ở kinh thành gặp qua nàng cảm thấy có chút thú vị nên mới thay đổi ý định...... Nay đệ xác định muốn cùng nàng một chỗ sao? Chuyện này cũng không phải chuyện có thể đùa giỡn!"
“Đệ biết, Đại ca huynh cảm thấy nàng thú vị. Chấp nhận cưới nàng cũng không có gì thiệt thòi! Nhưng mà, hoàng huynh. Huynh không thích hợp với nàng, thật đó!"
Sở Mục Hàm trợn trắng mắt lên, vì một nữ nhân mà đi cài bẫy hắn, “Được rồi, đệ thật sự muốn ở cùng một chỗ với nàng ấy, huynh buông tay là được."
“Cảm ơn, xin hoàng huynh yên tâm, đệ biết rõ đại cục, sau này nếu hoàng huynh có phiền toái gì, cho dù đệ không thể nói công chúa hỗ trợ, nhưng đệ tuyệt đối cam đoan sẽ không giúp đối thủ của huynh! Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là huynh không được học theo bạo quân, hôn quân thì được rồi."
Nói một phen đổi lại được một cước của Sở Mục Hàm, Sở Mục Nhiên sờ sờ đầu oán giận nói: “Hoàng huynh, mỗi lần huynh xuống tay đều ác độc như vậy, lỡ may đệ bị choáng váng lại làm ít đi một ít kim khố của huynh đấy!"
“Hừ, nhiều năm nay tiểu tử đệ không chịu an thân, chạy loạn chung quanh. Tự đệ nói xem, trừ bỏ cống hiến tiền từ cửa hàng của đệ ra, đệ còn làm cái gì hả?"
Sở Mục Nhiên mặc kệ, bĩu môi: “Hoàng huynh, nếu cái gì đệ cũng làm, vậy huynh làm cái gì? Chơi cờ? Ddi trăng hoa sao?"
Sở Mục Hàm bị hắn nói lại một hơi, hít thở sâu mấy cái, quên đi, không thể tranh luận cùng với hỗn tiểu tử này, đệ ấy chính là một người không biết điều. May mắn còn biết một chút buôn bán, bằng không, hắn thực hoài nghi rốt cuộc người này có phải huynh đệ được sinh ra cùng một mẫu thân hay không, tích cách so với hắn khác nhau hoàn toàn.
Nghĩ đến Cung Thần Tịch, hắn khe khẽ thở dài, quên đi, người làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết, Cung Thần Tịch...... Mặc dù có hứng thú, nhưng mà Tam đệ có ý với nàng, hắn nên thu tay đi! Bất quá việc này phải thương lượng một chút cùng Nữ hoàng Nhai Nữ quốc, miễn cho Nữ hoàng lại muốn gả Cung Thần Tịch cho một Thái tử quốc gia khác.
“Hoàng huynh, huynh ngĩ cái gì vậy? Đừng nghĩ, Xích Dương công chúa không ôn nhu bằng những nữ nhân trong hậu viện của huynh, huynh ăn không tiêu, nàng chỉ thích hợp với đệ thôi!"
“Câm miệng!"
“Hoàng huynh, chúng ta nói rõ, đệ muốn nàng, chỉ cần nàng!"
Sở Mục Hàm trừng mắt, cả giận nói: “Đứng qua một bên, để huynh suy nghĩ chút!"
Sở Mục Nhiên bĩu môi, im lặng ngồi ở một bên, trong suy nghĩ của hắn, dù sao, hoàng huynh hắn đều luôn quan tâm đủ thứ, những chuyện huynh ấy muốn còn rất nhiều.
Thật lâu sau Sở Mục Hàm mới mở miệng nói: “Chuyện của đệ cùng với Cung Thần Tịch hãy để cho Nữ hoàng tứ hôn đi, ngăn chặn tư tưởng muốn thành thân với nàng của những người khác!"
“Ai, hoàng huynh, đệ nếu hạ quyết tâm đi theo nàng, tất nhiên không có khả năng để cho nam nhân khác nghĩ sẽ độc chiếm nàng!"
“Tam đệ, đệ không hiểu, mẫu hoàng của Cung Thần Tịch không thích nàng, huynh cảm thấy bà ta rất hy vọng Cung Thần Tịch rời khỏi Nhai Nữ quốc, không được tạo thành uy hiếp cho bà ta."
Thiết, Xích Dương công chúa không phải chỉ có mười vạn tinh binh thôi sao, quân đội chính quy của Nhai Nữ quốc ít nhất cũng có trăm vạn cơ mà, tại sao phải đi sợ chính nữ nhi nhà mình?“Hoàng huynh, Nữ hoàng kia không có bệnh chứ?"
“Không được nói lung tung, Nữ hoàng rất khôn khéo, làm việc quả quyết, nam nhân có khi còn không quả quyết bằng bà ấy, về sau đệ sẽ tiếp xúc nhiều hơn, tự nhiên sẽ cảm nhận được. Về phần vì sao bà ta không thích Cung Thần Tịch, huynh cũng không rõ ràng, chỉ là cảm giác qua mọi chuyện mà thôi!"
Sở Mục Nhiên nhìn khuôn mặt Đại ca nhà mình thật tình lo lắng, đứng dậy đứng đắn cúi đầu, “Đại ca, cảm ơn huynh đã thành toàn chuyện này cho đệ!"
Sở Mục Hàm cười cười, “Đệ là đệ đệ duy nhất của huynh, chỉ cần không làm tổn hại gì, huynh sẽ nguyện ý thành toàn cho đệ, giống như nhiều năm qua đệ vẫn yên lặng duy trì huynh! Chỉ là, hy vọng đệ hãy dành thời gian một chút để hồi cung thăm Mẫu hậu, mẫu hậu rất nhớ đệ!"
Sở Mục Nhiên cười ha ha, “Vâng, có thời gian đệ sẽ trở về, có Phụ hoàng cùng với huynh, Mẫu hậu sẽ không cô đơn, đệ rất yên tâm."
“Tam đệ, kỳ thật Mẫu hậu rất quan tâm đệ với huynh giống nhau, chỉ do huynh sinh sớm hơn đệ, làm trưởng tử, mà đệ làm đệ đệ, bà ấy sợ sau khi chúng ta trưởng thành sẽ giống như những người khác tương tàn tay chân lẫn nhau, chính vì vậy mới cố ý bồi dưỡng đệ thành một hoàng tử theo hướng thương nhân......"
Sở Mục Nhiên cười ha ha: “Đại ca, nói chuyện này làm gì chứ, mặc kệ Mẫu hậu nghĩ như thế nào, đệ cũng chưa từng tranh giành cái gì với huynh, chỉ cần huynh cho đệ một phủ đệ để tiêu dao, để đệ che mưa che gió, sao đệ lại không làm chứ?"
Ai!
Trong lòng Sở Mục Hàm thở dài, từ lần Tam đệ nghe thấy Mẫu hậu nói chuyện cùng Phụ hoàng xong thì một năm cũng không hồi cung lấy một lần, hắn (SMH) biết, hắn (SMN) để ý chuyện đó!
Để ý trong lòng Mẫu hậu để đệ ấy ở lại phía sau!
Đổi lại là hắn, có lẽ hắn cũng sẽ để ý như vậy, bất quá, Mẫu hậu làm hết những thứ này đều alf vì huynh đệ bọn họ, cũng là vì hắn, hắn không thể trách móc cái gì cả, chỉ có thể cố hết sức bồi thường đệ ấy!
“Đại ca, phiền huynh nói việc vui này tới Phụ hoàng cùng Mẫu hậu dùm đệ, đệ sẽ không trở về ép buộc, nếu ngày nào đó công chúa muốn đi Sở quốc chơi, đệ sẽ thuận tiên đưa nàng ấy đi gặp Phụ hoàng cùng Mẫu hậu."
“Tam đệ, thành thân là chuyện lớn --"
“Hoàng huynh, đừng nói những cái này, đệ phiền, đệ chỉ thích sống tự do tự tại."
Ai!
Nếu Mẫu hậu biết Tam đệ sẽ gả cho công chúa Nhai Nữ quốc, chỉ sợ muốn ngất, gả cùng thú là hai phương thức hoàn toàn khác nhau!
......
Thần Tịch cũng không để người theo dõi bọn hắn, dù sao ước chừng thời gian hai khắc thì hai huynh đệ bọn hắn cũng đã đi ra, sau khi đi ra Sở Mục Nhiên mang vẻ mặt đường làm quan rộng mở, cười hì hì tiêu sái tới bên cạnh nàng, nói: “Công chúa, Đại ca của ta đáp ứng rồi, người hãy chọn một ngày tốt thật nhanh rước ta vào cửa đi!"
Phốc –
Thần Tịch trừng mắt nhìn hắn, tư duy của nam nhân này là gì vậy? Lại đi nguyện ý gả cho một nữ nhân? Hắn có hiểu gả là ý nghĩa gì không? Hắn lại đi cam tâm tình nguyện chia sẽ một nương tử cùng những nam nhân khác?
“Công chúa, bởi vì ta coi trọng người, cho nên ta không ngại, người không cần dùng ánh mắt ngây thơ vô tội mà nhìn chằm chằm ta, tuy rằng ta rất thích, nhưng người như vậy làm ta có cmar giác người đang dụ dỗ ta......" Tiếng nói của Sở Mục Nhiên thực nnhẹhu, nhẹ giống như nước vậy, làm cho lòng Thần Tịch chấn động mãnh liệt.
Không biết nói gì, nàng có chút cứng ngắc nhìn về phía Sở Mục Hàm, “Thái tử nguyện ý rời khỏi?"
Sở Mục Hàm hơi hơi dừng lại: “Nếu đối tượng là Tam đệ ta, tất nhiên ta đồng ý nhường một chút, hắn là người duy nhất trên thế gian này đáng để cho ta nhượng bộ! Công chúa, người hẳn rất may mắn khi gặp Tam đệ, còn được hắn yêu thích."
Thích cái gì, bọn họ nói chuyện cũng không có bao nhiêu cả, nhất kiến chung tình chính là dùng để lừa quỷ!
Nhưng, lúc này đây Thần Tịch không muốn đi chứng minh, có thể thoát khỏi phiền toái Sở Mục Hàm, thì bên người có thêm một người nam nhân thì có quan hệ gì, dù sao phu thị của nàng cũng nhiều lắm, thêm một người cũng chẳng sao.
Chỉ là thật đúng không thể tưởng được Sở quốc Thái tử cư nhiên lại là một nam nhân cưng chiều đệ đệ như vậy, huynh đệ bọn hắn nhất định rất thân thiết!
“Công chúa, chuyện này ta sẽ nói chuyện với Nữ hoàng, hy vọng về sau người sẽ không phụ Tam đệ ta!"
Ách, nghe lời này hình như có gì đó lạ lạ, Thần Tịch xấu hổ nhìn Sở Mục Hàm, phát hiện sắc mặt hắn cũng có chút không được tự nhiên, đương nhiên, không được tự nhiên, nhân gia đường đường Thái tử, cư nhiên lại vì đệ đệ nói như vậy, dọa người mà!
Sở Mục Nhiên lại cười hớ hớ chen vào nói: “Đại ca, vậy hết thảy nhờ huynh, hãy đi gặp nữ hoàng nhanh đi, miễn cho bị kéo dài lại xảy ra việc, nếu không bây giờ đệ đi thu thập hành lý cho huynh, huynh hãy khởi hành ngay tức khắc đi?"
Sở Mục Hàm lạnh lùng cho hắn một ánh mắt giết người, có người đi đối xử với huynh đệ như vậy sao?
“Ha ha, Đại ca, cũng do đệ quan tâm huynh thôi mà, huynh bận rộn, giải quyết sớm chuyện của đệ một chút để huynh trở về lo chính sự không phải tốt hơn hay sao?"
Sở Mục Hàm vẫn phát ra lãnh khí, không hờn giận nhìn hắn, nửa ngày phất tay áo chạy lấy người.
Sở Mục Nhiên sờ sờ cái mũi, nghiêng đầu cười sáng lạn với Thần Tịch, trong hai tròng mắt lưu chuyển ánh sáng nhu hòa, lóe ra vô hạn nhu tình, nhòn nó cơ thể Thần Tịch có chút run run, cảm thấy nam nhân này cười như vậy rất khủng khiếp!
Nàng đắc tội với hắn sao?
Tác giả :
Khuynh Vân Chi Luyến