Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu
Chương 111: Không cần nam nhân làm giải dược
Edit: Phạm Mai
Bắc Đường Quân Liên tiến đến đầu tiên:“Công chúa!"
Thần Tịch ngâm mình ở trong nước cảm thấy lửa nóng trên người tiêu tán bớt, mắt mở một nửa liếc nhìn bọn họ một vòng “Đều đến đây, cho hộ vệ lui hết đi, các ngươi xuống dưới giúp ta!"
“Vâng."
Tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên là rất nghiêm trọng, Bắc Đường Quân Liên đuổi hết hạ nhân đi rồi xuống nước giúp đỡ Thần Tịch, lúc này mới nhận thấy nhiệt độ cơ thể của nàng rất khác thường, “Công chúa, người làm sao vậy?"
Thần Tịch liếc nhìn Hứa Phi Sương một cái: “Bị người hạ mị dược, Hứa Phi Sương, xem giúp ta xem có giải được không!"
Hứa Phi Sương nhanh chóng tới bắt mạch, bắt mạch xong hắn khó xử nhìn Thần Tịch một cái, “Công chúa, nếu không cùng nam nhân......thì người phải ngâm nước lạnh khoảng một canh giờ, ta sẽ đi chuẩn bị chút dược......"( một canh giờ = hai giờ “mình để như vậy là để nó giống cổ đại")
“Đi chuẩn bị dược đi!" Thần Tịch ngâm mình trong nước, lạnh giọng nói.
Bắc Đường Quân Liên nhíu mày, công chúa và bọn họ cũng không phải là chưa phát sinh quan hệ, tại sao phải tra tấn chính mình như thế? “Công chúa, không bằng --"
“Ta không cần nam nhân làm giải dược."
Nói xong không tiếp tục mở miệng vô nghĩa, năm người Cơ Tĩnh Viễn đều có chút ngẩn người, Xích Dương công chúa đây là bị làm sao vậy, thà rằng ép buộc bản thân cũng không cần bọn họ giải độc?
Vân Thanh Ngân tới đúng lúc thấy Hứa Phi Sương đi hầm dược, Bắc Đường Quân Liên ở trong nước giúp đỡ công chúa, vẻ mặt mấy người khác đều cổ quái, trong lòng rất tò mò, thế liền hỏi, “Công chúa, người --"
“Quản gia cũng đến đây, vừa đúng lúc, lập tức phân phó người thu thập đơn giản một chút, nửa canh giờ sau chúng ta rời khỏi kinh thành!"
Rời đi?
Vì sao a?
Vân Thanh Ngân lo lắng nhìn nàng: “Công chúa chẳng lẽ người cùng Nữ hoàng xảy ra chuyện?"
“Cứ cho là như vậy, lập tức đi phân phó."
Vân Thanh Ngân thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng liền hiểu được, lập tức tiến hành công việc, Lâm Tuấn Thần thấy nơi này cũng không cần tới hắn lền đi theo giúp đỡ Vân Thanh Ngân.
Bắc Đường Quân Liên cùng Tiêu Băng đứng đối diện với Thần Tịnh ở trong nước, ngâm lúc lâu sau đợi đến khi Hứa Phi Sương nấu thuốc xong. Dùng quạt quạt cho hạ nhiệt rồi cho Thầt Tịnh uống.
Cứ như vậy nửa canh giờ. Bên ngoài Vân Thanh Ngân và Lâm Tuấn Thần đã cho hạ nhân chuẩn bị tốt người và xe ngựa bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát tới Hi thành.
Thần Tịch ngâm lâu đã không còn thấy nóng, toàn thân bắt đầu rùng mình, sắc mặt phát xanh, không giận tự uy. Thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ xong liền lập tức phân phó rời đi.
Đoàn người gồm ba chiếc xe ngựa, mười mấy hộ vệ, ở trên đường lớn kinh thành chạy như bay mà đi, hướng cửa thành mà tiến đến.
Trong hoàng cung Sở Mục Hàm đi vào phát hiện không có người, lại thấy được một bức họa, hắn không phát hiện Cung Thần Tịch, từ đầu cứ nghĩ đến đây là một trò đùa nên ngồi thưởng thức nam nhân trong bức hoạ. Đợi một hồi lâu vân không thấy động tĩnh gì hắn liền phát hiện có điểm không thích hợp.
Đi ra ngoài hỏi một cung nữ.“Xích Dương công chúa đâu?"
Cung nữ kinh ngạc nhìn hắn: “Công chúa ở bên trong a!"
Sở Mục Hàm lắc đầu.“Không có!"
Làm sao có thể? Cung nhân được Nữ hoàng chỉ thị lập tức dẫn người đi vào tìm một lần, không thấy ai, vội vàng mở rộng phạm vi tìm kiếm ra toàn cung. Cuối cùng phát hiện một thủ vệ của cung đang hôn mê bất tỉnh, hiển nhiên đúng như lời thái tử nói!
“Không tốt, công chúa đi rồi!" Cung nhân kinh hô một tiếng lập tức đi xin chỉ thị Nữ hoàng, bất quá lúc nàng tới tẩm cung Nữ hoàng, vì Nữ hoàng ăn đồ giống Thần Tịnh nên cũng bị trúng thuốc. Tuy rằng không có phụ trợ, nhưng vẫn động tình.
Cho nên nàng rời tiệc rượu tới cùng Phượng hậu điên long đảo phượng. Thanh âm ái muội khiến thủ vệ gác đêm phải đỏ mặt.
Cung nhân bị ngăn ở bên ngoài, cũng không xông vào, các nàng đều hầu hạ Nữ hoàng đã lâu, biết khi nào thì không thể quấy rầy người. Chuyện tình Xích Dương như lửa sén tóc, khiến tâm thần nàng bất an, đi tới đi lui.
Đợi gần nửa canh giờ, ở bên trong rốt cục không còn động tĩnh ái muội, cung nhân cũng không dám kéo dài, nhanh chónh cho người thông báo một tiếng.
Nữ hoàng vừa nghe Xích Dương công chúa biến mất, đêm hôm khuya khoắt không cho nàng sống yên ổn!
Trong cơn tức giận nàng phất mạnh tay quát: “Đi, cho người tìm nàng trở về cho ta!"
“Dạ!"
Cứ như vậy Nữ Hoàng cho người âm thầm tìm từ trong cung ra tới ngoài thành.
Chờ đến lúc thủ lĩnh thị vệ thu được tin tức, Thần Tịch bọn họ đã chạy tới cửa trước thành, bị người thủ thành ngăn cản.
Thần Tịch căn bản không muốn nhiều lời, trực tiếp vẫy vẫy tay, “Hứa Phi Sương, dùng mê dược làm cho bọn họ ngất đi, sau đó ra khỏi thành!"
“Công chúa, này nếu như chuyện này bị Nữ hoàng biết, chỉ sợ sẽ thành chuyện lớn!" Cơ Tĩnh Viễn lo lắng nhìn nàng.
Thần Tịch hừ nhẹ một tiếng, không như vậy thì trong lúc đó các nàng cũng sẽ không tra cứu!
Hứa Phi Sương tuân mệnh làm việc, binh lính thủ thành rất nhanh bị hạ gục, mở của thành sau đoàn người vội vàng rời đi.
Lại nghe phía sau truyền đến tiếng vó ngựa đinh tai, “Công chúa, Xích Dương công chúa xin dừng bước! Nữ hoàng có chỉ --"
Thần Tịch hừ lạnh một thân, “Đi, lập tức về Hi thành!"
“Công chúa!"
Thủ lĩnh thị vệ nhìn đoàn người Thần Tịnh quyết tuyệt rời đi, sắc mặt nhất thời lụi bại, cái này…hắn nên về báo với Nữ hoàng như thế nào đây?
“Thủ lĩnh, đuổi theo sao?"
“Đuổi!" Thủ lĩnh thị vệ đau khổ vạn phần dẫn người đuổi theo, không đuổi theo thì Nữ hoàng sao có thể buông tha bọn họ?
Bắc Đường Quân Liên nghe phái sau có tiếng vó ngựa, mày nhăn lại, “Công chúa, bọn họ đuổi theo, xe ngựa của chúng lại chạy chậm."
“Tiếp tục đi, đợi bọn họ đuổi tới liền dừng lại giải quyết toàn bộ!"
“Công chúa, Nữ hoàng đã làm gì với người vậy?"
Thần Tịch vốn đang trong trạng thái nhắm mặt dưỡng thần lại bị làm gián đoạn, nàng trợn mắt giật nhẹ môi, “Cũng không làm cái gì, chỉ là hạ mị dược với ta muốn cho ta cùng Sở Mục Hàm gạo nấu thành cơm thôi."
Là ý của Nữ hoàng? Đáp án này lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới Nữ hoàng sử dụng thủ đoạn như vậy để gả công chúa cho thái tử Sở quốc “Công chúa --"
Cộc...cộc… cộc......
Tiếng vó ngựa vây quanh đoàn xe bọn họ, đêm buông xuống, thị vệ gắt gao nhìn chằm chằm người trên xe ngựa, Nữ hoàng nói nhất định phải giữ Xích Dương công chúa.
Cơ Tĩnh Viễn xốc màn xe lên, nương theo ánh trăng nhìn thị vệ bọn họ ở bên ngoài,
“Cao đại nhân, xin người nhường đường, công chúa chán ghét chuyện tình ở kinh thành, lại nhớ những ngày ở Lĩnh thành. Xin người chuyển cáo lại với Nữ hoàng bệ hạ, còn nhiều thời gian. Công chúa sẽ trở về."
“Cơ mà công tử, thực thật có lỗi, Nữ hoàng có lệnh, muốn Xích Dương công chúa ở lại kinh thành phụ trách tiếp đãi Thái tử Sở quốc, sự tình liên quan tới hữu hảo của hai nước......"
“Quay về đi!"
Bóng đêm buông xuống, giọng nói lạnh lùng từ trong xe ngựa truyền ra.
Dám ngạo mạn coi thường thủ lĩnh thị vệ như thế đương nhiên là Xích Dương công chúa, sắc mặt Cao thị vệ hơi đổi, vẫn bình tĩnh như trước: “Công chúa, xin đừng làm bọn thuộc hạ khó xử. Lệnh của Nữ hoàng bệ hạ, thần không dám không nghe!"
Thần Tịch mở cửa xe, lạnh nhạt nhìn người cao lớn trước mắt, “Thà chết không đi sao?"
“Công chúa. Hoàng mệnh khó cãi!"
Thần Tịch mỉm cười. Nhẹ nhàng nói: “Vậy thì giữ mạng lại, không cần làm khó."
Không cần Thần Tịch nhiều lời nữa, Vân Thanh Ngân đã mang theo hộ vệ giao chiến cùng thị vệ đuổi theo.
Thần Tịch nhìn một vòng nhân mã ở bên kia liếc mắt một cái.“Quân Liên, vài người các ngươi cùng nhau độngt hủ, tốc chiến tốc thắng, ta không thích chỗ này."
Mấy người Bắc Đường Quân Liên cùng vài cao thủ cùng nhau gia nhập, hai mươi người hộ vệ từ trong cungđi ra liền gặp phải tình huống xấu, Cao thị vệ thật kinh ngạc trừng mắt nhìn Thần Tịch. Một bên ngăn cản Bắc Đường Quân Liên tấn công một bên hô: “Công chúa, người muốn kháng chỉ sao?"
Đáng tiếc. Thần Tịch căn bản không để ý tới lời nói vô nghĩa của hắn, hành động lần này của nàng đã muốn bỏ qua mọi thứ cùng Nữ hoàng xé rách mặt, tất nhiên chính là kháng chỉ.
Nữ hoàng, mối nhục tối nay, ngày sau nhất định hồi báo!
Sau khi trở lại Hi thành, nàng sẽ lấy Hi thành làm mốc, bắt đầu đối kháng cùng Nữ hoàng!
Trực tiếp giết Nữ hoàng không thể kế vị, sẽ bị nước miếng dìm chết đuối, bất quá, nàng không ngại để cho người trong thiên hạ biết Nữ hoàng đối đãi với nàng như thế nào. Sau đó, ngồi nhìn bọn họ đấu nhau!
Nữ nhi Phượng hậu cùng Đại công chúa, ha ha, chờ các nàng tranh đấu vị trí nữ hoàng! Nàng muốn để cho Nữ hoàng nhìn hoàng nữ mà nàng ta sủng ái vì ngôi vị Nữ hoàng làm ra đủ loại hành vi, nàng muốn nàng ta nếm thử tư vị này nó đau đớn cỡ nào!
Không tới một lúc, nhóm người Cao thị vệ đã bị chế trụ, chết cũng có.
Thần Tịch lạnh nhạt nhìn lướt qua, vẫy vẫy tay, “Bọn họ bất quá chỉ là quân cờ, đi thôi!"
Đoàn người bỏ lại Cao thị vệ tiếp tục chạy về phía trước, Cao thị vệ muốn hồi cung báo tin, nhưng tất cả những người không có chết đều bị điểm huyệt, không qua ba canh giờ alf không thể nào tự giải huyệt.
Nhìn đoàn xe kiên quyết rời đi, trong lòng hắn bắt đầu trở nên trầm trọng, chung quy Xích Dương công chúa là nháo lớn cùng Nữ hoàng bệ hạ!
Nhai Nữ quốc chỉ sợ không yên bình, qua ngày mai không biết Nữ hoàng sẽ tức giận như thế nào nữa.
......
Trên xe ngựa, Thần Tịch mệt mỏi bắt đầu ngủ, sau khi cạn kiệt thể lực thì cần phải nghỉ ngơi hai ngày.
Nhóm Bắc Đường Quân Liên canh trừng bên cạnh Thần Tịch, chạy đi dưới bóng đêm cũng có vẻ có chút gì đó bất an.
Vân Thanh Ngân nhìn hắn khe khẽ thở dài: “Tam công tử, ngươi nói, công chúa làm thế nào dưới sự bố trí của Nữ hoàng mà đi ra khỏi cung? Trong hoàng cung, cũng không phải tùy tiện người nào cũng có thể ra vào dễ dàng."
Tiêu Băng nhìn Thần Tịch liếc mắt một cái lạnh lùng nói: “Ta đoán nàng giết mà đi ra!"
Giết? Vân Thanh Ngân ghé mắt, khả năng này không lớn! Khinh công của Xích Dương công chúa ở thời điểm Triệu gia thôn tựa hồ có điểm tiến bộ, nhưng nếu là võ công, hắn không có nhìn ra cao bao nhiêu cả! Hơn nữa, vì sao truy binh (chỗ này để Hán Việt hay hơn, nếu là thuần Việt có nghĩa là binh lính đuổi theo) đến muộn như vậy, công chúa từ trong cung trở lại trong phủ, lại ngâm mình một canh giờ trong nước lạnh để giải độc...... Thời gian quả thực rất lâu!
Tiêu Băng hừ lạnh một tiếng, hắn(VTN) không có gặp qua bộ dáng công chúa giết người, vô thanh vô tức có thể làm cho sát thủ Hắc Long bang chết mất vài người đâu, công phu giết người so với bọn họ còn muốn lợi hại hơn.
Kỳ quái là hắn cũng không rõ ràng nàng giết người như thế nào!
“Mặc kệ thế nào, công chúa đã muốn có quyết định, chúng ta chạy đi là được!"
......
Nữ hoàng phái ra một đội nhân mã của Cao thị vệ cũng không quá an tâm, lại tăng thêm một đội nhân mã đuổi theo sau, nhưng nhóm người thứ hai chỉ có thấy bộ dáng nhóm Cao thị vệ té trên mặt đất, không có đuổi theo Xích Dương công chúa.
Thời điểm Nữ hoàng biết được tin tức thì đã là rạng sáng, cái tức giận này nàng cũng nhịn không được mà làm vỡ mất một ly trà tinh xảo, “Nghịch nữ! Dám ngỗ nghịch ý chỉ của trẫm, quả nhiên phá cửa thành mà ra!"
Phượng hậu lo lắng, “Bệ hạ, lần này chỉ sợ Xích Dương công chúa trở lại Hi thành liền...... Lấy cớ phát binh!"
“Hừ, lấy cớ xuất binh? Bất quá trên tay nàng chỉ có mười vạn tinh binh, ta phái ba mươi vạn đại quân tiến công Hi thành, nàng còn không đầu hàng sao!"
Ôi~~~~ cuối cùng ngày này cũng đã đến rồi ~~
Muội nói nha. Cái lão yêu bà kia hẳn là bị tức chết đi.... Quân cờ nuôi dưỡng lừa gạt bao nhiêu năm đột nhiên thay đổi nhiều như vậy.... lại còn kháng chỉ bất tuân... Hahh... đến mức bà ta phải dùng tới kế sách hèn hạ như vậy mà cũng không thể thay đổi điều gì cả... Tịch tỉ vẫn ngang nhiên rời đi. Thật đủ hỏa diễm đốt lòng nha~~~~
TMD cái tên Phượng Hậu kia. Không có việc gì cứ châm ngòi thổi gió thêm mắm thêm muối làm cái gì hả? Thyực... đáng ghét.... nếu Tịch tỉ mà biết được.... Hừ hừ.... thật là ngại mạng mình quá dài mà....
“Cơ mà công tử, thực thật
có lỗi, Nữ hoàng có lệnh,
muốn Xích Dương công
chúa ở lại kinh thành phụ
trách tiếp đãi Thái tử Sở
quốc, sự tình liên quan tới
hữu hảo của hai nước......"
Cơ công tử mà Mai tỉ. Cơ mà công tử là sao a?
Haizzz... mà nhắc tới Cơ Tĩnh Viễn. Ta thực hi vọng lúc này hắn sẽ không phản bội... nếu không....
Bắc Đường Quân Liên tiến đến đầu tiên:“Công chúa!"
Thần Tịch ngâm mình ở trong nước cảm thấy lửa nóng trên người tiêu tán bớt, mắt mở một nửa liếc nhìn bọn họ một vòng “Đều đến đây, cho hộ vệ lui hết đi, các ngươi xuống dưới giúp ta!"
“Vâng."
Tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên là rất nghiêm trọng, Bắc Đường Quân Liên đuổi hết hạ nhân đi rồi xuống nước giúp đỡ Thần Tịch, lúc này mới nhận thấy nhiệt độ cơ thể của nàng rất khác thường, “Công chúa, người làm sao vậy?"
Thần Tịch liếc nhìn Hứa Phi Sương một cái: “Bị người hạ mị dược, Hứa Phi Sương, xem giúp ta xem có giải được không!"
Hứa Phi Sương nhanh chóng tới bắt mạch, bắt mạch xong hắn khó xử nhìn Thần Tịch một cái, “Công chúa, nếu không cùng nam nhân......thì người phải ngâm nước lạnh khoảng một canh giờ, ta sẽ đi chuẩn bị chút dược......"( một canh giờ = hai giờ “mình để như vậy là để nó giống cổ đại")
“Đi chuẩn bị dược đi!" Thần Tịch ngâm mình trong nước, lạnh giọng nói.
Bắc Đường Quân Liên nhíu mày, công chúa và bọn họ cũng không phải là chưa phát sinh quan hệ, tại sao phải tra tấn chính mình như thế? “Công chúa, không bằng --"
“Ta không cần nam nhân làm giải dược."
Nói xong không tiếp tục mở miệng vô nghĩa, năm người Cơ Tĩnh Viễn đều có chút ngẩn người, Xích Dương công chúa đây là bị làm sao vậy, thà rằng ép buộc bản thân cũng không cần bọn họ giải độc?
Vân Thanh Ngân tới đúng lúc thấy Hứa Phi Sương đi hầm dược, Bắc Đường Quân Liên ở trong nước giúp đỡ công chúa, vẻ mặt mấy người khác đều cổ quái, trong lòng rất tò mò, thế liền hỏi, “Công chúa, người --"
“Quản gia cũng đến đây, vừa đúng lúc, lập tức phân phó người thu thập đơn giản một chút, nửa canh giờ sau chúng ta rời khỏi kinh thành!"
Rời đi?
Vì sao a?
Vân Thanh Ngân lo lắng nhìn nàng: “Công chúa chẳng lẽ người cùng Nữ hoàng xảy ra chuyện?"
“Cứ cho là như vậy, lập tức đi phân phó."
Vân Thanh Ngân thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng liền hiểu được, lập tức tiến hành công việc, Lâm Tuấn Thần thấy nơi này cũng không cần tới hắn lền đi theo giúp đỡ Vân Thanh Ngân.
Bắc Đường Quân Liên cùng Tiêu Băng đứng đối diện với Thần Tịnh ở trong nước, ngâm lúc lâu sau đợi đến khi Hứa Phi Sương nấu thuốc xong. Dùng quạt quạt cho hạ nhiệt rồi cho Thầt Tịnh uống.
Cứ như vậy nửa canh giờ. Bên ngoài Vân Thanh Ngân và Lâm Tuấn Thần đã cho hạ nhân chuẩn bị tốt người và xe ngựa bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát tới Hi thành.
Thần Tịch ngâm lâu đã không còn thấy nóng, toàn thân bắt đầu rùng mình, sắc mặt phát xanh, không giận tự uy. Thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ xong liền lập tức phân phó rời đi.
Đoàn người gồm ba chiếc xe ngựa, mười mấy hộ vệ, ở trên đường lớn kinh thành chạy như bay mà đi, hướng cửa thành mà tiến đến.
Trong hoàng cung Sở Mục Hàm đi vào phát hiện không có người, lại thấy được một bức họa, hắn không phát hiện Cung Thần Tịch, từ đầu cứ nghĩ đến đây là một trò đùa nên ngồi thưởng thức nam nhân trong bức hoạ. Đợi một hồi lâu vân không thấy động tĩnh gì hắn liền phát hiện có điểm không thích hợp.
Đi ra ngoài hỏi một cung nữ.“Xích Dương công chúa đâu?"
Cung nữ kinh ngạc nhìn hắn: “Công chúa ở bên trong a!"
Sở Mục Hàm lắc đầu.“Không có!"
Làm sao có thể? Cung nhân được Nữ hoàng chỉ thị lập tức dẫn người đi vào tìm một lần, không thấy ai, vội vàng mở rộng phạm vi tìm kiếm ra toàn cung. Cuối cùng phát hiện một thủ vệ của cung đang hôn mê bất tỉnh, hiển nhiên đúng như lời thái tử nói!
“Không tốt, công chúa đi rồi!" Cung nhân kinh hô một tiếng lập tức đi xin chỉ thị Nữ hoàng, bất quá lúc nàng tới tẩm cung Nữ hoàng, vì Nữ hoàng ăn đồ giống Thần Tịnh nên cũng bị trúng thuốc. Tuy rằng không có phụ trợ, nhưng vẫn động tình.
Cho nên nàng rời tiệc rượu tới cùng Phượng hậu điên long đảo phượng. Thanh âm ái muội khiến thủ vệ gác đêm phải đỏ mặt.
Cung nhân bị ngăn ở bên ngoài, cũng không xông vào, các nàng đều hầu hạ Nữ hoàng đã lâu, biết khi nào thì không thể quấy rầy người. Chuyện tình Xích Dương như lửa sén tóc, khiến tâm thần nàng bất an, đi tới đi lui.
Đợi gần nửa canh giờ, ở bên trong rốt cục không còn động tĩnh ái muội, cung nhân cũng không dám kéo dài, nhanh chónh cho người thông báo một tiếng.
Nữ hoàng vừa nghe Xích Dương công chúa biến mất, đêm hôm khuya khoắt không cho nàng sống yên ổn!
Trong cơn tức giận nàng phất mạnh tay quát: “Đi, cho người tìm nàng trở về cho ta!"
“Dạ!"
Cứ như vậy Nữ Hoàng cho người âm thầm tìm từ trong cung ra tới ngoài thành.
Chờ đến lúc thủ lĩnh thị vệ thu được tin tức, Thần Tịch bọn họ đã chạy tới cửa trước thành, bị người thủ thành ngăn cản.
Thần Tịch căn bản không muốn nhiều lời, trực tiếp vẫy vẫy tay, “Hứa Phi Sương, dùng mê dược làm cho bọn họ ngất đi, sau đó ra khỏi thành!"
“Công chúa, này nếu như chuyện này bị Nữ hoàng biết, chỉ sợ sẽ thành chuyện lớn!" Cơ Tĩnh Viễn lo lắng nhìn nàng.
Thần Tịch hừ nhẹ một tiếng, không như vậy thì trong lúc đó các nàng cũng sẽ không tra cứu!
Hứa Phi Sương tuân mệnh làm việc, binh lính thủ thành rất nhanh bị hạ gục, mở của thành sau đoàn người vội vàng rời đi.
Lại nghe phía sau truyền đến tiếng vó ngựa đinh tai, “Công chúa, Xích Dương công chúa xin dừng bước! Nữ hoàng có chỉ --"
Thần Tịch hừ lạnh một thân, “Đi, lập tức về Hi thành!"
“Công chúa!"
Thủ lĩnh thị vệ nhìn đoàn người Thần Tịnh quyết tuyệt rời đi, sắc mặt nhất thời lụi bại, cái này…hắn nên về báo với Nữ hoàng như thế nào đây?
“Thủ lĩnh, đuổi theo sao?"
“Đuổi!" Thủ lĩnh thị vệ đau khổ vạn phần dẫn người đuổi theo, không đuổi theo thì Nữ hoàng sao có thể buông tha bọn họ?
Bắc Đường Quân Liên nghe phái sau có tiếng vó ngựa, mày nhăn lại, “Công chúa, bọn họ đuổi theo, xe ngựa của chúng lại chạy chậm."
“Tiếp tục đi, đợi bọn họ đuổi tới liền dừng lại giải quyết toàn bộ!"
“Công chúa, Nữ hoàng đã làm gì với người vậy?"
Thần Tịch vốn đang trong trạng thái nhắm mặt dưỡng thần lại bị làm gián đoạn, nàng trợn mắt giật nhẹ môi, “Cũng không làm cái gì, chỉ là hạ mị dược với ta muốn cho ta cùng Sở Mục Hàm gạo nấu thành cơm thôi."
Là ý của Nữ hoàng? Đáp án này lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới Nữ hoàng sử dụng thủ đoạn như vậy để gả công chúa cho thái tử Sở quốc “Công chúa --"
Cộc...cộc… cộc......
Tiếng vó ngựa vây quanh đoàn xe bọn họ, đêm buông xuống, thị vệ gắt gao nhìn chằm chằm người trên xe ngựa, Nữ hoàng nói nhất định phải giữ Xích Dương công chúa.
Cơ Tĩnh Viễn xốc màn xe lên, nương theo ánh trăng nhìn thị vệ bọn họ ở bên ngoài,
“Cao đại nhân, xin người nhường đường, công chúa chán ghét chuyện tình ở kinh thành, lại nhớ những ngày ở Lĩnh thành. Xin người chuyển cáo lại với Nữ hoàng bệ hạ, còn nhiều thời gian. Công chúa sẽ trở về."
“Cơ mà công tử, thực thật có lỗi, Nữ hoàng có lệnh, muốn Xích Dương công chúa ở lại kinh thành phụ trách tiếp đãi Thái tử Sở quốc, sự tình liên quan tới hữu hảo của hai nước......"
“Quay về đi!"
Bóng đêm buông xuống, giọng nói lạnh lùng từ trong xe ngựa truyền ra.
Dám ngạo mạn coi thường thủ lĩnh thị vệ như thế đương nhiên là Xích Dương công chúa, sắc mặt Cao thị vệ hơi đổi, vẫn bình tĩnh như trước: “Công chúa, xin đừng làm bọn thuộc hạ khó xử. Lệnh của Nữ hoàng bệ hạ, thần không dám không nghe!"
Thần Tịch mở cửa xe, lạnh nhạt nhìn người cao lớn trước mắt, “Thà chết không đi sao?"
“Công chúa. Hoàng mệnh khó cãi!"
Thần Tịch mỉm cười. Nhẹ nhàng nói: “Vậy thì giữ mạng lại, không cần làm khó."
Không cần Thần Tịch nhiều lời nữa, Vân Thanh Ngân đã mang theo hộ vệ giao chiến cùng thị vệ đuổi theo.
Thần Tịch nhìn một vòng nhân mã ở bên kia liếc mắt một cái.“Quân Liên, vài người các ngươi cùng nhau độngt hủ, tốc chiến tốc thắng, ta không thích chỗ này."
Mấy người Bắc Đường Quân Liên cùng vài cao thủ cùng nhau gia nhập, hai mươi người hộ vệ từ trong cungđi ra liền gặp phải tình huống xấu, Cao thị vệ thật kinh ngạc trừng mắt nhìn Thần Tịch. Một bên ngăn cản Bắc Đường Quân Liên tấn công một bên hô: “Công chúa, người muốn kháng chỉ sao?"
Đáng tiếc. Thần Tịch căn bản không để ý tới lời nói vô nghĩa của hắn, hành động lần này của nàng đã muốn bỏ qua mọi thứ cùng Nữ hoàng xé rách mặt, tất nhiên chính là kháng chỉ.
Nữ hoàng, mối nhục tối nay, ngày sau nhất định hồi báo!
Sau khi trở lại Hi thành, nàng sẽ lấy Hi thành làm mốc, bắt đầu đối kháng cùng Nữ hoàng!
Trực tiếp giết Nữ hoàng không thể kế vị, sẽ bị nước miếng dìm chết đuối, bất quá, nàng không ngại để cho người trong thiên hạ biết Nữ hoàng đối đãi với nàng như thế nào. Sau đó, ngồi nhìn bọn họ đấu nhau!
Nữ nhi Phượng hậu cùng Đại công chúa, ha ha, chờ các nàng tranh đấu vị trí nữ hoàng! Nàng muốn để cho Nữ hoàng nhìn hoàng nữ mà nàng ta sủng ái vì ngôi vị Nữ hoàng làm ra đủ loại hành vi, nàng muốn nàng ta nếm thử tư vị này nó đau đớn cỡ nào!
Không tới một lúc, nhóm người Cao thị vệ đã bị chế trụ, chết cũng có.
Thần Tịch lạnh nhạt nhìn lướt qua, vẫy vẫy tay, “Bọn họ bất quá chỉ là quân cờ, đi thôi!"
Đoàn người bỏ lại Cao thị vệ tiếp tục chạy về phía trước, Cao thị vệ muốn hồi cung báo tin, nhưng tất cả những người không có chết đều bị điểm huyệt, không qua ba canh giờ alf không thể nào tự giải huyệt.
Nhìn đoàn xe kiên quyết rời đi, trong lòng hắn bắt đầu trở nên trầm trọng, chung quy Xích Dương công chúa là nháo lớn cùng Nữ hoàng bệ hạ!
Nhai Nữ quốc chỉ sợ không yên bình, qua ngày mai không biết Nữ hoàng sẽ tức giận như thế nào nữa.
......
Trên xe ngựa, Thần Tịch mệt mỏi bắt đầu ngủ, sau khi cạn kiệt thể lực thì cần phải nghỉ ngơi hai ngày.
Nhóm Bắc Đường Quân Liên canh trừng bên cạnh Thần Tịch, chạy đi dưới bóng đêm cũng có vẻ có chút gì đó bất an.
Vân Thanh Ngân nhìn hắn khe khẽ thở dài: “Tam công tử, ngươi nói, công chúa làm thế nào dưới sự bố trí của Nữ hoàng mà đi ra khỏi cung? Trong hoàng cung, cũng không phải tùy tiện người nào cũng có thể ra vào dễ dàng."
Tiêu Băng nhìn Thần Tịch liếc mắt một cái lạnh lùng nói: “Ta đoán nàng giết mà đi ra!"
Giết? Vân Thanh Ngân ghé mắt, khả năng này không lớn! Khinh công của Xích Dương công chúa ở thời điểm Triệu gia thôn tựa hồ có điểm tiến bộ, nhưng nếu là võ công, hắn không có nhìn ra cao bao nhiêu cả! Hơn nữa, vì sao truy binh (chỗ này để Hán Việt hay hơn, nếu là thuần Việt có nghĩa là binh lính đuổi theo) đến muộn như vậy, công chúa từ trong cung trở lại trong phủ, lại ngâm mình một canh giờ trong nước lạnh để giải độc...... Thời gian quả thực rất lâu!
Tiêu Băng hừ lạnh một tiếng, hắn(VTN) không có gặp qua bộ dáng công chúa giết người, vô thanh vô tức có thể làm cho sát thủ Hắc Long bang chết mất vài người đâu, công phu giết người so với bọn họ còn muốn lợi hại hơn.
Kỳ quái là hắn cũng không rõ ràng nàng giết người như thế nào!
“Mặc kệ thế nào, công chúa đã muốn có quyết định, chúng ta chạy đi là được!"
......
Nữ hoàng phái ra một đội nhân mã của Cao thị vệ cũng không quá an tâm, lại tăng thêm một đội nhân mã đuổi theo sau, nhưng nhóm người thứ hai chỉ có thấy bộ dáng nhóm Cao thị vệ té trên mặt đất, không có đuổi theo Xích Dương công chúa.
Thời điểm Nữ hoàng biết được tin tức thì đã là rạng sáng, cái tức giận này nàng cũng nhịn không được mà làm vỡ mất một ly trà tinh xảo, “Nghịch nữ! Dám ngỗ nghịch ý chỉ của trẫm, quả nhiên phá cửa thành mà ra!"
Phượng hậu lo lắng, “Bệ hạ, lần này chỉ sợ Xích Dương công chúa trở lại Hi thành liền...... Lấy cớ phát binh!"
“Hừ, lấy cớ xuất binh? Bất quá trên tay nàng chỉ có mười vạn tinh binh, ta phái ba mươi vạn đại quân tiến công Hi thành, nàng còn không đầu hàng sao!"
Ôi~~~~ cuối cùng ngày này cũng đã đến rồi ~~
Muội nói nha. Cái lão yêu bà kia hẳn là bị tức chết đi.... Quân cờ nuôi dưỡng lừa gạt bao nhiêu năm đột nhiên thay đổi nhiều như vậy.... lại còn kháng chỉ bất tuân... Hahh... đến mức bà ta phải dùng tới kế sách hèn hạ như vậy mà cũng không thể thay đổi điều gì cả... Tịch tỉ vẫn ngang nhiên rời đi. Thật đủ hỏa diễm đốt lòng nha~~~~
TMD cái tên Phượng Hậu kia. Không có việc gì cứ châm ngòi thổi gió thêm mắm thêm muối làm cái gì hả? Thyực... đáng ghét.... nếu Tịch tỉ mà biết được.... Hừ hừ.... thật là ngại mạng mình quá dài mà....
“Cơ mà công tử, thực thật
có lỗi, Nữ hoàng có lệnh,
muốn Xích Dương công
chúa ở lại kinh thành phụ
trách tiếp đãi Thái tử Sở
quốc, sự tình liên quan tới
hữu hảo của hai nước......"
Cơ công tử mà Mai tỉ. Cơ mà công tử là sao a?
Haizzz... mà nhắc tới Cơ Tĩnh Viễn. Ta thực hi vọng lúc này hắn sẽ không phản bội... nếu không....
Tác giả :
Khuynh Vân Chi Luyến