Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu
Chương 109: Thích khách là Thái tử
Edit: Phạm Mai
Một đêm này, Xích Dương công chúa say, nhưng trong lòng nàng không có say. Sau khi đuổi mọi người đi, một mình nàng tựa vào cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm.
Người thân?
Trong gia đình đế vương có lẽ không nên tìm thì tốt hơn, gia đình bình thường còn có bao nhiêu phiền toái, huống chi là hoàng gia.
“Công chúa, tối nay ta ở lại cùng ngươi!" Ngoài cửa truyền đến thanh âm Bắc Đường Quân Liên.
“Không cần."
Sau khi trầm mặc thật lâu, Thần Tịch lại nói: “Đi mang đến cho ta một vò tửu lê hoa."
“Công chúa, uống nhiều rượu ảnh hưởng đến thân thể."
“Không có gì, dù có uống nhiều rượu cũng sẽ không ảnh hưởng tới cơ thể ta."
Bắc Đường Quân Liên do dự một lúc vẫn đi tới khố phòng lấy một bình tửu lê hoa nhỏ mang lên, Thần Tịch đi ra sân, nằm ở trên bàn đu dây, “Có muốn ngồi cùng ta một chút không!"
Hắn đổ một chén, nàng cứ nhấm nháp nhấm nháp, chậm rãi, thời điểm mặt trăng lên cao nhất thì vò rượu đã uống xong, hơn nữa Bắc Đường Quân Liên chỉ uống có một ly đã bị Thần Tịch hạ lệnh cưỡng chế không được uống rượu của nàng.
Bắc Đường Quân Liên nhìn sắc mặt nàng dần dần phiếm hồng lên bắt đầu có chút lo lắng, “Công chúa, đêm dài gió lớn, không bằng đi nghỉ ngơi một chút!"
“Không, ta muốn thưởng thức ánh trăng, ngươi đi xuống đi! Để cho ta yên tĩnh một mình."
“Ta --"
“Đi xuống." Tuy rằng lời nàng nói rất nhẹ nhàng nhưng lại có một cỗ khí thế không thể kháng cự, Bắc Đường Quân Liên thở dài, xoay người trở lại trong viện của chính mình.
Bắc Đường Quân Liên trở lại phòng chính mình xong liền nhìn thấy một người đang ngồi ở đầu giường của hắn theo dõi hắn vẻ mặt ái muội: “Đường huynh, hình như huynh có vấn đề nha!"
Liếc Bắc Đường Liên Vân liếc mắt một cái, “Nửa đêm đệ không ngủ chạy tới trên giường ta làm cái gì hả?"
Bắc Đường Liên Vân hì hì cười: “Còn có cái gì nữa, không phải là muốn nhìn xem đường huynh tốt của ta đối với Xích Dương công chúa tình thâm ý trọng như thế nào thôi sao!"
Hắn? Bắc Đường Quân Liên tự giễu cười cười, làm sao hắn có thể tình thâm ý trọng, bất quá là hoàng mệnh làm khó thôi.
“Ôi chao ôi chao. Đường huynh, làm thế nào mà Xích Dương công chúa bây giờ và trước kia nghe đồn không giống nhau một chút nào hết chứ. Tuy rằng lúc trước không phải là ta rất hiểu biết, nhưng cũng gặp qua vài lần, hoàn toàn...... Nói như thế nào đây, dù sao tuy rằng khuôn mặt giống nhau, dáng người cũng tựa hồ không có đổi, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng!"
“Ta cũng không biết, bất quá nàng chính là Xích Dương công chúa hàng thật giá thật, chỉ là lần rơi xuống nước cùng Tiêu Băng cùng với sau khi gặp phải thích khách liền thay đổi một người mới!"
Bắc Đường Liên Vân nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ bị kích thích?"
“Không rõ ràng lắm."
“Được rồi, không quản những chuyện này. Đường huynh, ta nghĩ hỏi huynh, nàng thật sự nguyện ý thả huynh rời đi sao?"
Bắc Đường Quân Liên nhớ tới khuôn mặt lạnh nhạt kia của nàng, giọng điệu đạm mạc. Trong lòng hơi hơi căng thẳng: “Sẽ. Công chúa đã muốn vô tâm."
Cái gì!
Bắc Đường Liên Vân kinh hách từ trên giường nhảy xuống, “Huynh nói cái gì?"
Bắc Đường Quân Liên thở dài, tâm tình có chút phức tạp. Bây giờ công chúa thật bất đồng, nhưng công chúa vẫn là cái kia công chúa, hắn chỉ có thể giải thích do nàng vô tâm.“Có lẽ là do chán gét phải theo đuổi một đoạn tình cảm mà không có kết quả cho nên liền trở nên vô tâm!"
“Đường huynh đang ám chỉ Hoàng Phủ Cảnh Hạo?"
“Ta cũng không biết, có lẽ có liên quan. Bất quá, ta nghĩ còn có nguyên nhân khác!"
......
Một mình Thần Tịch nằm ở trên đu dây, ai cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì. Dù sao nàng chỉ có nằm đó và đu dây đưa lên xuống. Dường như luc này trần thế chỉ có còn hai động tác lắc lư, chỉ cứ yên lặng như thế.
“Có thích khách --" Bỗng nhiên trên bầu trời đêm im lặng truyền tới một tiếng thét kinh hãi,
Thần Tịch nghe vậy mí mắt giật giật, vẫn nằm như trước, nếu hộ vệ phát hiện, tự nhiên có người sẽ xử lý.
Đúng rồi, thời điểm lần trước Gia Cát Tĩnh Trạch vào vì sao không ai phát hiện, chẳng lẽ võ công hắn rất cao? Hay là thị vệ để cho hắn vào?
Bên ngoài viện truyền đến một trận tiếng đánh nhau, hơn nữa không chỉ một chỗ, xem ra là có người nghĩ muốn dương đông kích tây, đáng tiếc hộ vệ của nàng đều nhớ kỹ một câu, bốn hướng sân đầu giống nhau, vô luận một phía xuất hiện thích khách, ba phương hướng khác đều sẽ án binh bất động, nếu như một phía gặp được thích khách mà ứng phó không được thì đánh tín hiệu cầu cứu, nhưng dù có tín hiệu cầu cứu thì ba phương khác cũng chỉ điều động một phần nào đó đi hỗ trợ mà thôi, những người khác phải tiếp tục thủ cương vị của mình.
Vân Thanh Ngân rất có bộ dáng huấn luyện viên, không, bộ dáng quản gia, vốn nghĩ rằng hắn không thích hợp, bất quá xem ra hắn làm được rất tốt, chỉ là có chút ủy khuất hắn thôi!
“Công chúa, “
Vài đứa nhỏ có chút lớn đi ra cung kính đứng ở trước mặt của nàng, Thần Tịch nghe được âm thanh trẻ coi hơi bất ngờ, nâng mắt nhìn về phía người tới, không nghĩ lại là mấy khất nhi cứu từ phủ Đại công chúa ra, năm sáu đứa nhỏ đều tới đây, trong tay còn cầm một cái chủy thủ. Thần Tịch ngồi xuống mỉm cười: “Các ngươi đi ra làm cái gì?"
“Chúng ta bảo hộ công chúa!" Trong đó có một cái thiếu niên tuổi hơi lớn đứng ra nói.
Bảo hộ nàng?“Vì sao?"
“Bởi vì công chúa đã cứu chúng ta, chúng ta đã quyết định, về sau nguyện trung thành công chúa!"
Nguyện trung thành, có lẽ nàng không nên đi tin tưởng chuyện này, những người thân nhất đều có thể phản bội ngươi, huống chi chỉ là những người chỉ gặp thoáng qua? Cho tới bây giờ điều àm nàng tin tưởng nhất chính là thực lục của mình, cầu người không bằng cầu mình. Gia gia nói qua, nhân sinh trên đời, người đáng gia tin cậy nhất chính là chính mình.
“Công chúa, chúng ta nói được thì làm được!" Thiếu niên kia tựa hồ nhìn ra Cung Thần Tịch hoài nghi, có chút dỗi bỏ thêm một câu.
Thần Tịch thu hồi suy nghĩ, có lẽ trên đời này thật sự có người như vậy, bất quá nàng còn không có gặp được thôi, “Tốt, bất quá bây giờ các ngươi không có võ công gì, còn bảo hộ không được ta, về sau đi theo Vân quản gia học tập thật tốt, học có chút thành tựu là có thể bảo vệ ta."
“Công chúa, hiện tại chúng ta có thể bảo hộ người!"
“Nếu làm hộ vệ của ta thò phải nghe theo lệnh của ta, hiện tại, hãy trở về phòng nghỉ ngơi đi, không cần đi ra để thêm chuyện."
Nhóm thiếu niên bĩu môi hiển nhiên không vui, còn có chút bi thương, tâm ý của bọn họ cự nhiên lại bị công chúa cự tuyệt.
Thần Tịch khe khẽ thở dài: “Trên đời có rất nhiều chuyện không như ý mình, mặc kệ chúng ta làm chuyện gì đều phải lượng sức mà làm, không thể lỗ mãng, nghe ta, chờ các ngươi có thực lực, không cần các ngươi nói, ta cũng sẽ cho các ngươi đi theo bên cạnh ta bảo vệ ta."
Thiếu niên cầm đầu nhìn Cung Thần Tịch một chút, dứt khoát quay đầu, vẫy vẫy tay: “Đi, chúng ta nghe công chúa!"
Hiển nhiên, hắn chính là lão đại nhóm người này. Thần Tịch nhìn sắc mặt hắn nhu hòa một ít, “Ngươi tên là gì?"
“Vô danh."
A!
“Ngay từ khi sinh ra thuộc hạ đã là khất nhi, không cha không mẹ, không người thân quen!" Thiếu niên nói xong câu này liền mang theo huynh đệ trở về phòng.
Thần Tịch thở dài. Trên đời làm sao có thể có người nào lại không có cha mẹ cơ chứ, bất quá là bị cha mẹ vứt bỏ thôi. Nhưng như thế thì sao? Vứt bỏ ngươi tổng so với hãm hại muốn loại bỏ ngươi tốt hơn nhiều.
“Không thể tưởng được hộ vệ phủ công chúa lại lợi hại như thế!"
Thanh âm lạnh lùng truyền đến, trước người Thần Tịch xuất hiện một bóng dáng che mặt, bất quá nghe thấy thanh âm của hắn Thần Tịch cũng biết hắn là ai, giật nhẹ khóe môi khinh thường nói: “Không thể tin được đường đường Thái tử Sở quốc còn có thói quen leo tường?"
Sở Mục Hàm có chút uấn giận (uất ức tức giận), vốn hắn chỉ dẫn theo hai người đi đến đây, muốn nói chuyện cùng nàng, nhưng khi bọn họ tới gần một chút đã bị hộ vệ trong phủ phát hiện, chỉ có thể nói bên người Cung Thần Tịch không hề thiếu cao thủ, ít nhất bên trong hộ vệ của nàng. Mỗi một đội đều có ít nhất một hai cao thủ!
Kể từ đó, càng cho hắn đối với mười vạn tinh binh của Xích Dương công chúa có hứng thú.
Thần Tịch buồn ngủ ngáp một cái, không có một chút nhiệt tình nào, “Nói nhanh. Thái tử tìm ta có chuyện gì? Đừng quanh co lòng vòng. Ta muốn đi ngủ."
“Vì sao không đồng ý thành thân?"
“Ta không phải nói không đồng ý nha, không phải nói chỉ cần hàng vạn con sông chỉ một gáo nước là được sao."
Sở Mục Hàm chán nản: “Đây rõ ràng là ngươi muốn làm khó dễ ta!" Phóng mắt nhìn Thái tử các quốc gia khác, không cần nói Thái tử. Chỉ cần nhóm Hoàng tử thì thê thiếp cũng thành đàn, nàng làm sao có thể yêu cầu chính mình vì nàng buông tha cho những người khác?
Thần Tịch bĩu môi, “Cải củ cải trắng, nếu được hãy yêu, không ai miễn cưỡng ngươi phải tiếp nhận người nào cả, ngươi lại muốn được mười vạn tinh binh trong tay bản công chúa. Lại muốn hậu viện có một đám nữ nhân như hoa, ngươi cho rằng ta thật ngu ngốc vẫn là đứa ngốc hoặc là con rối?"
“Ta độc sủng một mình ngươi!"
“Không có hứng thú. Trên cơ bản có rât nhiều thứ ta không bao giờ muốn dùng chung với người khác, nhất là nam nhân! Ngươi gặp qua nhóm phu thị của ta ngươi thấy ta còn nam nhân nào khác sao? Nếu như ta không cần hắn ta có thể ban phát thiện tâm để hắn rời đi, còn có giá trị lợi dụng thì ta lại tiếp tục giữ hắn lại bên người lợi dụng, bất quá ta cũng sẽ không gặp mặt bọn họ. Thái tử có thể dự đoán được mọi thứ sao, phải làm như thế nào mới có thể làm được như những gì mình nói!"
Sắc mặt Sở Mục Hàm ngày càng trở nên khó coi, khẩu khí của Cung Thần Tịch so với trên yến tiệc còn muốn cuồng vọng hơn, nói vậy coi như trên cung yến nàng còn giữ lại cho hắn hai phần mặt mũi.
Nhưng, hắn buông tha cho nàng? Không, vốn dĩ hắn đối với mười vạn tinh binh không để ý chút nào, bởi vì hắn không biết một nữ nhân giồng như Cung Thần Tịch thì có thể có binh tốt gì, nhưng là sau khi gặp mặt con người chân chính cùng lời đồn đãi khác xa nhau rất nhiều, hắn liền toát ra hứng thú, nay, còn có dục vọng chinh phục!
Nhẫn nhịn, hắn thở ra một hơi tận lực dùng giọng điệu vững vàng nói: “Chúng ta đánh cuộc như thế nào?"
“Nói nghe xem."
“Một tháng thời gian, hai người chúng ta thử sống chung trong một tháng, nếu một tháng sau, ngươi vẫn không thích ta, ta sẽ không ép buộc."
“Một tháng?" Thần Tịch cổ quái nhìn hắn, chẳng lẽ hắn theo đuổi nữ nhân vẫn luôn dùng một hai tháng là có thể tới tay, cho nên đối phó nàng mới nghĩ đến một tháng?
“Đúng, một tháng, bất quá ta muốn vào ở phủ công chúa, làm khách nhân của ngươi, do ngươi tiếp đãi ta!"
Thần Tịch thở dài, trong lòng nam nhân này nghĩ cái gì a?
“Công chúa, một người đeo bám mãi không tha thì để ý tới làm gì?" Tiêu Băng ôm kiếm thoáng hiện ở bên người Thần Tịch, rất là khinh thường nhìn Sở Mục Hàm.
Sở Mục Hàm vừa thấy Tiêu Băng đến ngay sau đó lại thân mật ngồi ở bên người Thần Tịch thì tâm trạng liền không thư thái, hắn đã muốn đem Cung Thần Tịch trở thành con mồi của mình, sẽ không thích bị những người khác xâm phạm, từ phía hắn nhìn ra, Tiêu Băng đang khiêu chiến tới điểm mấu chốt sự nhẫn nại của hắn.
Thần Tịch nhìn thái độ mỗ nam khác thường cùng biểu hiện thân cận liền hiểu được hắn có ý gì, nàng cũng không muốn gả cho cái Thái tử gì cả, làm Thái tử phi làm gì, cũng liền vui vẻ phối hợp, cười tủm tỉm nói: “Băng Băng, đừng như vậy, tốt xấu Thái tử Sở quốc cũng là khách nhân đó!"
Băng Băng!
Sở Mục Hàm nhíu nhíu mi, kêu thân thiết như vậy? Tin đồn thật sự đáng giận àm, là ai nói Tứ công tử chán ghét Cung Thần Tịch, quả thực chính là nói bậy nhất, nhìn xem bộ dáng ngọt ngào thân thiết của nhân gia như vậy, là chán ghét sao?
Hơn nữa, hắn nhìn ra được Tiêu Băng không phải giả vờ.
Tiêu Băng tức giận nhìn Thần Tịch: “Công chúa, ta nói bao nhiêu lần, không được như vậy kêu!"
Thần Tịch bĩu môi, cười tủm tỉm nhìn về phía Sở Mục Hàm nói: “Ở trước mặt Thái tử người ta, ta muốn cùng ngươi có vẻ ân ái một chút thôi, hơn nữa, ta cảm thấy Băng Băng thật sự là tên rất hay! Nghe thật tốt!"
Một đêm này, Xích Dương công chúa say, nhưng trong lòng nàng không có say. Sau khi đuổi mọi người đi, một mình nàng tựa vào cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm.
Người thân?
Trong gia đình đế vương có lẽ không nên tìm thì tốt hơn, gia đình bình thường còn có bao nhiêu phiền toái, huống chi là hoàng gia.
“Công chúa, tối nay ta ở lại cùng ngươi!" Ngoài cửa truyền đến thanh âm Bắc Đường Quân Liên.
“Không cần."
Sau khi trầm mặc thật lâu, Thần Tịch lại nói: “Đi mang đến cho ta một vò tửu lê hoa."
“Công chúa, uống nhiều rượu ảnh hưởng đến thân thể."
“Không có gì, dù có uống nhiều rượu cũng sẽ không ảnh hưởng tới cơ thể ta."
Bắc Đường Quân Liên do dự một lúc vẫn đi tới khố phòng lấy một bình tửu lê hoa nhỏ mang lên, Thần Tịch đi ra sân, nằm ở trên bàn đu dây, “Có muốn ngồi cùng ta một chút không!"
Hắn đổ một chén, nàng cứ nhấm nháp nhấm nháp, chậm rãi, thời điểm mặt trăng lên cao nhất thì vò rượu đã uống xong, hơn nữa Bắc Đường Quân Liên chỉ uống có một ly đã bị Thần Tịch hạ lệnh cưỡng chế không được uống rượu của nàng.
Bắc Đường Quân Liên nhìn sắc mặt nàng dần dần phiếm hồng lên bắt đầu có chút lo lắng, “Công chúa, đêm dài gió lớn, không bằng đi nghỉ ngơi một chút!"
“Không, ta muốn thưởng thức ánh trăng, ngươi đi xuống đi! Để cho ta yên tĩnh một mình."
“Ta --"
“Đi xuống." Tuy rằng lời nàng nói rất nhẹ nhàng nhưng lại có một cỗ khí thế không thể kháng cự, Bắc Đường Quân Liên thở dài, xoay người trở lại trong viện của chính mình.
Bắc Đường Quân Liên trở lại phòng chính mình xong liền nhìn thấy một người đang ngồi ở đầu giường của hắn theo dõi hắn vẻ mặt ái muội: “Đường huynh, hình như huynh có vấn đề nha!"
Liếc Bắc Đường Liên Vân liếc mắt một cái, “Nửa đêm đệ không ngủ chạy tới trên giường ta làm cái gì hả?"
Bắc Đường Liên Vân hì hì cười: “Còn có cái gì nữa, không phải là muốn nhìn xem đường huynh tốt của ta đối với Xích Dương công chúa tình thâm ý trọng như thế nào thôi sao!"
Hắn? Bắc Đường Quân Liên tự giễu cười cười, làm sao hắn có thể tình thâm ý trọng, bất quá là hoàng mệnh làm khó thôi.
“Ôi chao ôi chao. Đường huynh, làm thế nào mà Xích Dương công chúa bây giờ và trước kia nghe đồn không giống nhau một chút nào hết chứ. Tuy rằng lúc trước không phải là ta rất hiểu biết, nhưng cũng gặp qua vài lần, hoàn toàn...... Nói như thế nào đây, dù sao tuy rằng khuôn mặt giống nhau, dáng người cũng tựa hồ không có đổi, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng!"
“Ta cũng không biết, bất quá nàng chính là Xích Dương công chúa hàng thật giá thật, chỉ là lần rơi xuống nước cùng Tiêu Băng cùng với sau khi gặp phải thích khách liền thay đổi một người mới!"
Bắc Đường Liên Vân nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ bị kích thích?"
“Không rõ ràng lắm."
“Được rồi, không quản những chuyện này. Đường huynh, ta nghĩ hỏi huynh, nàng thật sự nguyện ý thả huynh rời đi sao?"
Bắc Đường Quân Liên nhớ tới khuôn mặt lạnh nhạt kia của nàng, giọng điệu đạm mạc. Trong lòng hơi hơi căng thẳng: “Sẽ. Công chúa đã muốn vô tâm."
Cái gì!
Bắc Đường Liên Vân kinh hách từ trên giường nhảy xuống, “Huynh nói cái gì?"
Bắc Đường Quân Liên thở dài, tâm tình có chút phức tạp. Bây giờ công chúa thật bất đồng, nhưng công chúa vẫn là cái kia công chúa, hắn chỉ có thể giải thích do nàng vô tâm.“Có lẽ là do chán gét phải theo đuổi một đoạn tình cảm mà không có kết quả cho nên liền trở nên vô tâm!"
“Đường huynh đang ám chỉ Hoàng Phủ Cảnh Hạo?"
“Ta cũng không biết, có lẽ có liên quan. Bất quá, ta nghĩ còn có nguyên nhân khác!"
......
Một mình Thần Tịch nằm ở trên đu dây, ai cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì. Dù sao nàng chỉ có nằm đó và đu dây đưa lên xuống. Dường như luc này trần thế chỉ có còn hai động tác lắc lư, chỉ cứ yên lặng như thế.
“Có thích khách --" Bỗng nhiên trên bầu trời đêm im lặng truyền tới một tiếng thét kinh hãi,
Thần Tịch nghe vậy mí mắt giật giật, vẫn nằm như trước, nếu hộ vệ phát hiện, tự nhiên có người sẽ xử lý.
Đúng rồi, thời điểm lần trước Gia Cát Tĩnh Trạch vào vì sao không ai phát hiện, chẳng lẽ võ công hắn rất cao? Hay là thị vệ để cho hắn vào?
Bên ngoài viện truyền đến một trận tiếng đánh nhau, hơn nữa không chỉ một chỗ, xem ra là có người nghĩ muốn dương đông kích tây, đáng tiếc hộ vệ của nàng đều nhớ kỹ một câu, bốn hướng sân đầu giống nhau, vô luận một phía xuất hiện thích khách, ba phương hướng khác đều sẽ án binh bất động, nếu như một phía gặp được thích khách mà ứng phó không được thì đánh tín hiệu cầu cứu, nhưng dù có tín hiệu cầu cứu thì ba phương khác cũng chỉ điều động một phần nào đó đi hỗ trợ mà thôi, những người khác phải tiếp tục thủ cương vị của mình.
Vân Thanh Ngân rất có bộ dáng huấn luyện viên, không, bộ dáng quản gia, vốn nghĩ rằng hắn không thích hợp, bất quá xem ra hắn làm được rất tốt, chỉ là có chút ủy khuất hắn thôi!
“Công chúa, “
Vài đứa nhỏ có chút lớn đi ra cung kính đứng ở trước mặt của nàng, Thần Tịch nghe được âm thanh trẻ coi hơi bất ngờ, nâng mắt nhìn về phía người tới, không nghĩ lại là mấy khất nhi cứu từ phủ Đại công chúa ra, năm sáu đứa nhỏ đều tới đây, trong tay còn cầm một cái chủy thủ. Thần Tịch ngồi xuống mỉm cười: “Các ngươi đi ra làm cái gì?"
“Chúng ta bảo hộ công chúa!" Trong đó có một cái thiếu niên tuổi hơi lớn đứng ra nói.
Bảo hộ nàng?“Vì sao?"
“Bởi vì công chúa đã cứu chúng ta, chúng ta đã quyết định, về sau nguyện trung thành công chúa!"
Nguyện trung thành, có lẽ nàng không nên đi tin tưởng chuyện này, những người thân nhất đều có thể phản bội ngươi, huống chi chỉ là những người chỉ gặp thoáng qua? Cho tới bây giờ điều àm nàng tin tưởng nhất chính là thực lục của mình, cầu người không bằng cầu mình. Gia gia nói qua, nhân sinh trên đời, người đáng gia tin cậy nhất chính là chính mình.
“Công chúa, chúng ta nói được thì làm được!" Thiếu niên kia tựa hồ nhìn ra Cung Thần Tịch hoài nghi, có chút dỗi bỏ thêm một câu.
Thần Tịch thu hồi suy nghĩ, có lẽ trên đời này thật sự có người như vậy, bất quá nàng còn không có gặp được thôi, “Tốt, bất quá bây giờ các ngươi không có võ công gì, còn bảo hộ không được ta, về sau đi theo Vân quản gia học tập thật tốt, học có chút thành tựu là có thể bảo vệ ta."
“Công chúa, hiện tại chúng ta có thể bảo hộ người!"
“Nếu làm hộ vệ của ta thò phải nghe theo lệnh của ta, hiện tại, hãy trở về phòng nghỉ ngơi đi, không cần đi ra để thêm chuyện."
Nhóm thiếu niên bĩu môi hiển nhiên không vui, còn có chút bi thương, tâm ý của bọn họ cự nhiên lại bị công chúa cự tuyệt.
Thần Tịch khe khẽ thở dài: “Trên đời có rất nhiều chuyện không như ý mình, mặc kệ chúng ta làm chuyện gì đều phải lượng sức mà làm, không thể lỗ mãng, nghe ta, chờ các ngươi có thực lực, không cần các ngươi nói, ta cũng sẽ cho các ngươi đi theo bên cạnh ta bảo vệ ta."
Thiếu niên cầm đầu nhìn Cung Thần Tịch một chút, dứt khoát quay đầu, vẫy vẫy tay: “Đi, chúng ta nghe công chúa!"
Hiển nhiên, hắn chính là lão đại nhóm người này. Thần Tịch nhìn sắc mặt hắn nhu hòa một ít, “Ngươi tên là gì?"
“Vô danh."
A!
“Ngay từ khi sinh ra thuộc hạ đã là khất nhi, không cha không mẹ, không người thân quen!" Thiếu niên nói xong câu này liền mang theo huynh đệ trở về phòng.
Thần Tịch thở dài. Trên đời làm sao có thể có người nào lại không có cha mẹ cơ chứ, bất quá là bị cha mẹ vứt bỏ thôi. Nhưng như thế thì sao? Vứt bỏ ngươi tổng so với hãm hại muốn loại bỏ ngươi tốt hơn nhiều.
“Không thể tưởng được hộ vệ phủ công chúa lại lợi hại như thế!"
Thanh âm lạnh lùng truyền đến, trước người Thần Tịch xuất hiện một bóng dáng che mặt, bất quá nghe thấy thanh âm của hắn Thần Tịch cũng biết hắn là ai, giật nhẹ khóe môi khinh thường nói: “Không thể tin được đường đường Thái tử Sở quốc còn có thói quen leo tường?"
Sở Mục Hàm có chút uấn giận (uất ức tức giận), vốn hắn chỉ dẫn theo hai người đi đến đây, muốn nói chuyện cùng nàng, nhưng khi bọn họ tới gần một chút đã bị hộ vệ trong phủ phát hiện, chỉ có thể nói bên người Cung Thần Tịch không hề thiếu cao thủ, ít nhất bên trong hộ vệ của nàng. Mỗi một đội đều có ít nhất một hai cao thủ!
Kể từ đó, càng cho hắn đối với mười vạn tinh binh của Xích Dương công chúa có hứng thú.
Thần Tịch buồn ngủ ngáp một cái, không có một chút nhiệt tình nào, “Nói nhanh. Thái tử tìm ta có chuyện gì? Đừng quanh co lòng vòng. Ta muốn đi ngủ."
“Vì sao không đồng ý thành thân?"
“Ta không phải nói không đồng ý nha, không phải nói chỉ cần hàng vạn con sông chỉ một gáo nước là được sao."
Sở Mục Hàm chán nản: “Đây rõ ràng là ngươi muốn làm khó dễ ta!" Phóng mắt nhìn Thái tử các quốc gia khác, không cần nói Thái tử. Chỉ cần nhóm Hoàng tử thì thê thiếp cũng thành đàn, nàng làm sao có thể yêu cầu chính mình vì nàng buông tha cho những người khác?
Thần Tịch bĩu môi, “Cải củ cải trắng, nếu được hãy yêu, không ai miễn cưỡng ngươi phải tiếp nhận người nào cả, ngươi lại muốn được mười vạn tinh binh trong tay bản công chúa. Lại muốn hậu viện có một đám nữ nhân như hoa, ngươi cho rằng ta thật ngu ngốc vẫn là đứa ngốc hoặc là con rối?"
“Ta độc sủng một mình ngươi!"
“Không có hứng thú. Trên cơ bản có rât nhiều thứ ta không bao giờ muốn dùng chung với người khác, nhất là nam nhân! Ngươi gặp qua nhóm phu thị của ta ngươi thấy ta còn nam nhân nào khác sao? Nếu như ta không cần hắn ta có thể ban phát thiện tâm để hắn rời đi, còn có giá trị lợi dụng thì ta lại tiếp tục giữ hắn lại bên người lợi dụng, bất quá ta cũng sẽ không gặp mặt bọn họ. Thái tử có thể dự đoán được mọi thứ sao, phải làm như thế nào mới có thể làm được như những gì mình nói!"
Sắc mặt Sở Mục Hàm ngày càng trở nên khó coi, khẩu khí của Cung Thần Tịch so với trên yến tiệc còn muốn cuồng vọng hơn, nói vậy coi như trên cung yến nàng còn giữ lại cho hắn hai phần mặt mũi.
Nhưng, hắn buông tha cho nàng? Không, vốn dĩ hắn đối với mười vạn tinh binh không để ý chút nào, bởi vì hắn không biết một nữ nhân giồng như Cung Thần Tịch thì có thể có binh tốt gì, nhưng là sau khi gặp mặt con người chân chính cùng lời đồn đãi khác xa nhau rất nhiều, hắn liền toát ra hứng thú, nay, còn có dục vọng chinh phục!
Nhẫn nhịn, hắn thở ra một hơi tận lực dùng giọng điệu vững vàng nói: “Chúng ta đánh cuộc như thế nào?"
“Nói nghe xem."
“Một tháng thời gian, hai người chúng ta thử sống chung trong một tháng, nếu một tháng sau, ngươi vẫn không thích ta, ta sẽ không ép buộc."
“Một tháng?" Thần Tịch cổ quái nhìn hắn, chẳng lẽ hắn theo đuổi nữ nhân vẫn luôn dùng một hai tháng là có thể tới tay, cho nên đối phó nàng mới nghĩ đến một tháng?
“Đúng, một tháng, bất quá ta muốn vào ở phủ công chúa, làm khách nhân của ngươi, do ngươi tiếp đãi ta!"
Thần Tịch thở dài, trong lòng nam nhân này nghĩ cái gì a?
“Công chúa, một người đeo bám mãi không tha thì để ý tới làm gì?" Tiêu Băng ôm kiếm thoáng hiện ở bên người Thần Tịch, rất là khinh thường nhìn Sở Mục Hàm.
Sở Mục Hàm vừa thấy Tiêu Băng đến ngay sau đó lại thân mật ngồi ở bên người Thần Tịch thì tâm trạng liền không thư thái, hắn đã muốn đem Cung Thần Tịch trở thành con mồi của mình, sẽ không thích bị những người khác xâm phạm, từ phía hắn nhìn ra, Tiêu Băng đang khiêu chiến tới điểm mấu chốt sự nhẫn nại của hắn.
Thần Tịch nhìn thái độ mỗ nam khác thường cùng biểu hiện thân cận liền hiểu được hắn có ý gì, nàng cũng không muốn gả cho cái Thái tử gì cả, làm Thái tử phi làm gì, cũng liền vui vẻ phối hợp, cười tủm tỉm nói: “Băng Băng, đừng như vậy, tốt xấu Thái tử Sở quốc cũng là khách nhân đó!"
Băng Băng!
Sở Mục Hàm nhíu nhíu mi, kêu thân thiết như vậy? Tin đồn thật sự đáng giận àm, là ai nói Tứ công tử chán ghét Cung Thần Tịch, quả thực chính là nói bậy nhất, nhìn xem bộ dáng ngọt ngào thân thiết của nhân gia như vậy, là chán ghét sao?
Hơn nữa, hắn nhìn ra được Tiêu Băng không phải giả vờ.
Tiêu Băng tức giận nhìn Thần Tịch: “Công chúa, ta nói bao nhiêu lần, không được như vậy kêu!"
Thần Tịch bĩu môi, cười tủm tỉm nhìn về phía Sở Mục Hàm nói: “Ở trước mặt Thái tử người ta, ta muốn cùng ngươi có vẻ ân ái một chút thôi, hơn nữa, ta cảm thấy Băng Băng thật sự là tên rất hay! Nghe thật tốt!"
Tác giả :
Khuynh Vân Chi Luyến