Công Chúa Cầu Thân
Chương 42: Ngoại truyện: Hoàng đế anh trai
Ta là Chu Quốc hoàng đế, nhưng lại không thể bảo vệ nổi một người phụ nữ, người con gái ta yêu. àng mặc áo cưới, từ từ đi về phía ta, nhưng cũng là lìa xa ta, màng che mặt làm ta nhìn không rõ gương mặt nàng, như vậy cũng tốt, ta không phải thấy gương mặt ai oán, ánh mắt đau lòng của nàng.
Tất cả mọi người đều biết nàng là hoàng muội của ta, niềm tự hào của Chu Quốc Phúc Vinh công chúa, nhưng không ai biết nàng là người mà ta đặt trong tim, thậm chí chính nàng cũng mông lung không rõ ràng.
Hơn mười năm trước đây, nàng cũng từng bước bước đến bên ta, một tiểu nha đầu bé nhỏ mới biết đi chập chững.
"Nhất cẩu cẩu, nhất cẩu cẩu", cô bé gào bằng giọng non nớt, bàn tay nhỏ nắm đóa hoa đã bị vò nát nhìn không ra nguyên dạng, vấp tới vấp lui hướng về phía ta đi tới, phía sau cung nữ sợ cô vấp té, muốn ôm lấy cô bé, nhưng cô bé cứng đầu vùng ra sống chết không cho cung nữ ôm làm họ cuống cuồng mặt mũi đỏ bừng.
Vào thời điểm đó ta không thích nàng, lại có chút chán ghét nàng, ghét nàng luôn được Phụ hoàng sủng ái, ghét nàng luôn giống như một cái đuôi nhỏ theo phía sau ta, ghét nàng luôn đem "Ngọc ca ca" gọi thành "nhất cẩu cẩu." (ha ha ha ^^)
"Ôm một cái, cẩu cẩu ôm một cái", nàng rốt cuộc cũng đã loạng choạng tới được trước mặt ta , ôm chân ta, hét lên hạnh phúc, ta cau mày nhìn nàng, sau đó nhìn thấy mẫu hậu xa xa đang nhìn ta mỉm cười, ta bất đắc dĩ bế nàng lên. Nàng thực sự trông như một viên thịt nhỏ, ta cay đắng nghĩ.
Kỳ thực, khi đôi tay ngắn củn của nàng vòng qua cổ ta, cơ thể mềm mại nép vào lòng ngực ta, cảm giác không đến nỗi tệ, nếu nàng không cho ta rửa mặt bằng nước bọt của nàng.
Sau này, thân là một hoàng tử, ta mỗi ngày đều rất bận rộn, phải học tất cả mọi thứ mà một thái tử cần biết, ngay cả cưỡi ngựa bắn cung . Khi ta lớn lên, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn ta thay đổi , không còn là nhìn một hoàng tử được nuông chiều nữa, mà trở thành kính sợ, ngay cả một vài anh em họ mà ta đã chơi ngày trước cũng không còn cùng ta đùa giỡn nữa, gặp ta cũng chỉ cung kính hô một tiếng "Thái tử điện hạ". Ngoại trừ nàng, nàng vẫn quấn quanh bên ta như trước, vẫn thích làm cái đuôi nhỏ của ta, sự thay đổi duy nhất là nàng là cuối cùng đã không còn gọi ta là "cẩu cẩu."
Mẫu thân của ta là Đại Chu hoàng hậu, mẫu thân của nàng là quý phi được Phụ hoàng sủng ái nhất. Trong mắt của tất cả mọi người là "thủy hỏa bất dung" , nhưng họ lại trở thành bạn bè tốt của nhau, ta thật không hiểu được họ có âm mưu gì. Cuộc sống trong hoàng cung là đấu tranh ghen ghét, làm thế nào họ có thể trở thành bằng hữu? Cho đến một ngày, trong tẩm cung của mẫu hậu ta nghe lén được câu chuyện của họ, thì ra lý do họ có thể trở thành bạn bè tốt, đơn giản chỉ vì người họ yêu thích không phải là cùng một người đàn ông, người mẫu hậu ta yêu là Phụ hoàng trong khi người mẫu phi của nàng yêu là Thẩm thị vệ, một thị vệ bí ẩn trên mặt lúc nào cũng tươi cười.
Có lẽ đó là từ ngày đó, ta không còn coi nàng như em gái của ta.
Khi nàng chín tuổi, mẫu phi của nàng qua đời, nhìn bộ dạng khóc lóc đau thương của nàng, ta thật đau lòng. Mẫu hậu thương xót đưa nàng về tẩm cung nuôi dưỡng, nàng dần lớn lên tính tình trở nên trầm mặc, lẵng lặng đọc sách, lẵng lặng viết chữ.
Dần dần, ta thích ở bên cạnh nàng, thich quan sát nàng làm chuyện của nàng một cách lặng lẽ, thích nhìn ý cười ẩn trong đôi lông mày của nàng, thích xem dáng vẻ bồn chồn của nàng.
Tình cảm phát triển trong vô thức, như cỏ dại, và khi được phát hiện, thì nó đã gần như làm ta phát điên, chỉ là không biết nàng có cùng tâm tư như ta không? Đó là điều mà ta thường nghĩ tới.
Sau đó, Phụ Hoàng băng hà để lại cho ta một nước Đại Chu mục nát, sau đó mẫu hậu cũng theo sau Phụ Hoàng ra đi. Lúc bà hấp hối, điều mà bà lo lắng không phải là ta mà là nàng.
"Tìm cho Vinh nhi một nơi nương tựa tốt, không cần đại phúc đại quí, chỉ cần nàng bình an." Mẫu hậu nắm tay ta nói.
Ta không mở lời, bởi vì ta không thể hứa.
Hơi thở của mẫu hậu càng không ổn định hơn,càng thêm run rẩy: "Ngươi không thể, Ngọc nhi, nàng ... ... là muội muội. "
"Nàng không phải" Ta mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mẫu hậu , "Ta biết, nàng không phải"
"Nàng phải, nàng là muội muội của ngươi!" Mẫu hậu giận dữ, mặt đỏ hồng , "Ngươi muốn để thể diện của Phụ hoàng ngươi ở đâu,chỗ nào?"
Đúng vậy, thể diện của Phụ Hoàng, thể diện của hoàng thất, vì vậy nàng chỉ có thể là muội muội của ta.
Sau đó, ở phía bắc người Ngõa Lặc đánh qua vùng biên giới, ta chưa kịp ổn định lại triều đình, Vương thúc người hai lần đẩy lùi quân Ngõa Lặc đã qua đời, không còn ai đủ sức chống lại quân Ngõa Lặc. Hai mươi năm sống trong hòa bình đã làm cho các võ tướng của Chu Quốc quên đi làm thế nào để đánh giặc.
Giao thành, cống nộp, tất cả những việc mà một vị vua không thể chịu đựng ta đều nhịn, cái ta cần bây giờ là thời gian để làm cho Chu Quốc trở thành một cường quốc, cho nên bất kể là điều kiện gì ta đều nhịn, chính thật không ngờ Ngõa Lặc hoàng đế yêu cầu Phúc Vinh công chúa đi cầu thân. Ngày đó, ta đã đập vỡ tất cả mọi thứ trong tẩm cung.
Giang sơn và nữ nhân, ta không bao giờ nghĩ có ngày ta chỉ có thể chọn một.
Vì đất nước, ta đành hi sinh nàng, nàng đã đến tìm ta, ánh mắt tràn đầy ai oán, nàng nói không muốn đi cầu thân, không muốn lấy lão già đó, tình nguyện cả đời không lấy chồng, chỉ cần để nàng ở trong cung điện với ta.
Ta quay đi, sợ nhìn vào mắt nàng , không dám để nàng nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt của ta, cố làm ra vẻ cứng rắn, lạnh lùng nói: "Ngươi nhất định phải đi, vì Đại Chu. "
Nàng không còn khóc, chỉ lặng lẽ quay về, nhìn nàng từ từ đi ra khỏi cửa, ta thực sự sụp đổ ngồi phịch trên ghế hoàn toàn tê liệt. Ta đã nói với bản thân mình, ta là một vị vua, nữ nhân và tình cảm không bao giờ có thể trở thành quan trọng nhất, chỉ cần cho ta thời gian, ta sẽ đoạt lại nàng, cho nàng sự tôn trọng, cho nàng tất cả mọi thứ.
Lúc đó, ta không bao giờ nghĩ rằng có một số thứ một khi đã mất, sẽ không bao giờ tìm lại được, và ta cũng không nghĩ rằng nàng để lại cho ta một bất ngờ, như thể việc đó tuyệt đối phải xảy ra.
Sau đó, ta nghĩ, nếu ta biết kết quả sẽ như thế này, liệu ta có để cô ấy đi không? Một thời gian dài vẫn không có đáp án, ta không biết, ta không biết có thể hay không ôm lấy nàng, nói với nàng ta yêu nàng, không phải tình cảm huynh muội, mà là một người đàn ông yêu một người phụ nữ.
Ta không biết, bởi vì không bao giờ có được chữ 'nếu', ta vốn dĩ là một vị đế vương.
Tất cả mọi người đều biết nàng là hoàng muội của ta, niềm tự hào của Chu Quốc Phúc Vinh công chúa, nhưng không ai biết nàng là người mà ta đặt trong tim, thậm chí chính nàng cũng mông lung không rõ ràng.
Hơn mười năm trước đây, nàng cũng từng bước bước đến bên ta, một tiểu nha đầu bé nhỏ mới biết đi chập chững.
"Nhất cẩu cẩu, nhất cẩu cẩu", cô bé gào bằng giọng non nớt, bàn tay nhỏ nắm đóa hoa đã bị vò nát nhìn không ra nguyên dạng, vấp tới vấp lui hướng về phía ta đi tới, phía sau cung nữ sợ cô vấp té, muốn ôm lấy cô bé, nhưng cô bé cứng đầu vùng ra sống chết không cho cung nữ ôm làm họ cuống cuồng mặt mũi đỏ bừng.
Vào thời điểm đó ta không thích nàng, lại có chút chán ghét nàng, ghét nàng luôn được Phụ hoàng sủng ái, ghét nàng luôn giống như một cái đuôi nhỏ theo phía sau ta, ghét nàng luôn đem "Ngọc ca ca" gọi thành "nhất cẩu cẩu." (ha ha ha ^^)
"Ôm một cái, cẩu cẩu ôm một cái", nàng rốt cuộc cũng đã loạng choạng tới được trước mặt ta , ôm chân ta, hét lên hạnh phúc, ta cau mày nhìn nàng, sau đó nhìn thấy mẫu hậu xa xa đang nhìn ta mỉm cười, ta bất đắc dĩ bế nàng lên. Nàng thực sự trông như một viên thịt nhỏ, ta cay đắng nghĩ.
Kỳ thực, khi đôi tay ngắn củn của nàng vòng qua cổ ta, cơ thể mềm mại nép vào lòng ngực ta, cảm giác không đến nỗi tệ, nếu nàng không cho ta rửa mặt bằng nước bọt của nàng.
Sau này, thân là một hoàng tử, ta mỗi ngày đều rất bận rộn, phải học tất cả mọi thứ mà một thái tử cần biết, ngay cả cưỡi ngựa bắn cung . Khi ta lớn lên, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn ta thay đổi , không còn là nhìn một hoàng tử được nuông chiều nữa, mà trở thành kính sợ, ngay cả một vài anh em họ mà ta đã chơi ngày trước cũng không còn cùng ta đùa giỡn nữa, gặp ta cũng chỉ cung kính hô một tiếng "Thái tử điện hạ". Ngoại trừ nàng, nàng vẫn quấn quanh bên ta như trước, vẫn thích làm cái đuôi nhỏ của ta, sự thay đổi duy nhất là nàng là cuối cùng đã không còn gọi ta là "cẩu cẩu."
Mẫu thân của ta là Đại Chu hoàng hậu, mẫu thân của nàng là quý phi được Phụ hoàng sủng ái nhất. Trong mắt của tất cả mọi người là "thủy hỏa bất dung" , nhưng họ lại trở thành bạn bè tốt của nhau, ta thật không hiểu được họ có âm mưu gì. Cuộc sống trong hoàng cung là đấu tranh ghen ghét, làm thế nào họ có thể trở thành bằng hữu? Cho đến một ngày, trong tẩm cung của mẫu hậu ta nghe lén được câu chuyện của họ, thì ra lý do họ có thể trở thành bạn bè tốt, đơn giản chỉ vì người họ yêu thích không phải là cùng một người đàn ông, người mẫu hậu ta yêu là Phụ hoàng trong khi người mẫu phi của nàng yêu là Thẩm thị vệ, một thị vệ bí ẩn trên mặt lúc nào cũng tươi cười.
Có lẽ đó là từ ngày đó, ta không còn coi nàng như em gái của ta.
Khi nàng chín tuổi, mẫu phi của nàng qua đời, nhìn bộ dạng khóc lóc đau thương của nàng, ta thật đau lòng. Mẫu hậu thương xót đưa nàng về tẩm cung nuôi dưỡng, nàng dần lớn lên tính tình trở nên trầm mặc, lẵng lặng đọc sách, lẵng lặng viết chữ.
Dần dần, ta thích ở bên cạnh nàng, thich quan sát nàng làm chuyện của nàng một cách lặng lẽ, thích nhìn ý cười ẩn trong đôi lông mày của nàng, thích xem dáng vẻ bồn chồn của nàng.
Tình cảm phát triển trong vô thức, như cỏ dại, và khi được phát hiện, thì nó đã gần như làm ta phát điên, chỉ là không biết nàng có cùng tâm tư như ta không? Đó là điều mà ta thường nghĩ tới.
Sau đó, Phụ Hoàng băng hà để lại cho ta một nước Đại Chu mục nát, sau đó mẫu hậu cũng theo sau Phụ Hoàng ra đi. Lúc bà hấp hối, điều mà bà lo lắng không phải là ta mà là nàng.
"Tìm cho Vinh nhi một nơi nương tựa tốt, không cần đại phúc đại quí, chỉ cần nàng bình an." Mẫu hậu nắm tay ta nói.
Ta không mở lời, bởi vì ta không thể hứa.
Hơi thở của mẫu hậu càng không ổn định hơn,càng thêm run rẩy: "Ngươi không thể, Ngọc nhi, nàng ... ... là muội muội. "
"Nàng không phải" Ta mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mẫu hậu , "Ta biết, nàng không phải"
"Nàng phải, nàng là muội muội của ngươi!" Mẫu hậu giận dữ, mặt đỏ hồng , "Ngươi muốn để thể diện của Phụ hoàng ngươi ở đâu,chỗ nào?"
Đúng vậy, thể diện của Phụ Hoàng, thể diện của hoàng thất, vì vậy nàng chỉ có thể là muội muội của ta.
Sau đó, ở phía bắc người Ngõa Lặc đánh qua vùng biên giới, ta chưa kịp ổn định lại triều đình, Vương thúc người hai lần đẩy lùi quân Ngõa Lặc đã qua đời, không còn ai đủ sức chống lại quân Ngõa Lặc. Hai mươi năm sống trong hòa bình đã làm cho các võ tướng của Chu Quốc quên đi làm thế nào để đánh giặc.
Giao thành, cống nộp, tất cả những việc mà một vị vua không thể chịu đựng ta đều nhịn, cái ta cần bây giờ là thời gian để làm cho Chu Quốc trở thành một cường quốc, cho nên bất kể là điều kiện gì ta đều nhịn, chính thật không ngờ Ngõa Lặc hoàng đế yêu cầu Phúc Vinh công chúa đi cầu thân. Ngày đó, ta đã đập vỡ tất cả mọi thứ trong tẩm cung.
Giang sơn và nữ nhân, ta không bao giờ nghĩ có ngày ta chỉ có thể chọn một.
Vì đất nước, ta đành hi sinh nàng, nàng đã đến tìm ta, ánh mắt tràn đầy ai oán, nàng nói không muốn đi cầu thân, không muốn lấy lão già đó, tình nguyện cả đời không lấy chồng, chỉ cần để nàng ở trong cung điện với ta.
Ta quay đi, sợ nhìn vào mắt nàng , không dám để nàng nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt của ta, cố làm ra vẻ cứng rắn, lạnh lùng nói: "Ngươi nhất định phải đi, vì Đại Chu. "
Nàng không còn khóc, chỉ lặng lẽ quay về, nhìn nàng từ từ đi ra khỏi cửa, ta thực sự sụp đổ ngồi phịch trên ghế hoàn toàn tê liệt. Ta đã nói với bản thân mình, ta là một vị vua, nữ nhân và tình cảm không bao giờ có thể trở thành quan trọng nhất, chỉ cần cho ta thời gian, ta sẽ đoạt lại nàng, cho nàng sự tôn trọng, cho nàng tất cả mọi thứ.
Lúc đó, ta không bao giờ nghĩ rằng có một số thứ một khi đã mất, sẽ không bao giờ tìm lại được, và ta cũng không nghĩ rằng nàng để lại cho ta một bất ngờ, như thể việc đó tuyệt đối phải xảy ra.
Sau đó, ta nghĩ, nếu ta biết kết quả sẽ như thế này, liệu ta có để cô ấy đi không? Một thời gian dài vẫn không có đáp án, ta không biết, ta không biết có thể hay không ôm lấy nàng, nói với nàng ta yêu nàng, không phải tình cảm huynh muội, mà là một người đàn ông yêu một người phụ nữ.
Ta không biết, bởi vì không bao giờ có được chữ 'nếu', ta vốn dĩ là một vị đế vương.
Tác giả :
Tiên Chanh