Công Chúa Biến Thái
Chương 7-2: Ngoại truyện: muội thấy kỳ lạ lắm
Sau khi trải qua các buổi đào tạo của Minh Minh, Thu Nhi và Băng Nhi đều cảm thấy bản thân trở nên lạ lùng, trở về phòng đều bồn chồn không ngủ được. Sự tình xảy ra trong ngày khiến hai nàng bỡ ngỡ chưa tiếp thu hết. Ở bên công chúa bao nhiêu lâu như vậy, cũng ít nhiều biết được suy nghĩ của công chúa, nhưng có lẽ đó mới chỉ là bề nổi cho đến ngày hôm đó.
Khác với các cung nữ khác phải ăn ở tập trung từ 4-6 người một phòng, các nàng theo công chúa từ bé do vậy được đặc cách 2 người một phòng sát vách, tiện thể chăm sóc, hầu hạ công chúa. Hai chiếc giường đặt song song, ngăn cách bởi một tấm mành mỏng. Thu Nhi đã 14 tuổi, 2 bánh bao to đã nhô lên có khe rãnh, ngực tròn lẳn, vươn cao, 2 nụ hoa lúc nào cũng trong tình trạng muốn xuyên thủng lớp mỏng manh trước ngực. Băng Nhi cũng vậy, 15 tuổi, cái tuổi muôn hoa khoe sắc, ngực nàng chỉ sợ còn to hơn Thu Nhi mấy lần, bước đi lúc nào cũng muốn dồn về phía trước vì quá nặng, nhưng ngược lại với Thu Nhi, 2 nụ hoa của nàng lúc nào cũng chum chím, chìm hẳn ở dưới, chỉ khi có sự kích thích quá mạnh mới chịu ngoi lên.
Tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, 2 người nằm trên giường trằn trọc, xoay qua xoay lại, tiếng giường kêu cót két. Thu Nhi thì thầm:
– Băng Nhi, tỷ ngủ chưa?
– Tỷ chưa, còn muội?
– Muội không ngủ được.
Thu Nhi thấy bản thân thật kỳ lạ, người dù mới tắm nhưng vẫn nóng ran lên, tay nàng đặt vào hạt đậu vẫn sưng đỏ từ chiều, cảm giác nó thật nhạy cảm, mới chạm vào mà nàng đã buột miệng khe khẽ:" A…"
Băng Nhi thấy vậy, quan tâm hỏi:
– Muội sao thế?
– Muội, muội không sao…
Tiếng rên của Thu Nhi làm Băng Nhi nóng ruột, nàng cảm thấy chỉ tắm thôi cũng chưa đủ, những hình ảnh cọ sát hạt đậu của Thu Nhi vào dây, dịch thủy chảy lênh láng kéo dài theo từng bước, dây dưa vương vãi thành từng dây nhỏ trong suốt, nàng thấy ruột mình cuộn lên những tín hiệu không tốt, có chút ngứa ngáy ở hạt đậu. Băng Nhi chạm tay xuống hạt đậu của mình, bất ngờ vì đã ướt sũng, hạt đậu bé xíu, ngón tay của nàng trượt dần từ trên xuống sâu bên dưới. Ngón tay nàng chạm đến đâu, người nàng co giật lên đến đấy, nàng nén lại những tiếng rên rỉ của mình, ngừng lại, hỏi nhỏ:
– Thu Nhi, tỷ có thể cầm tay muội không?
Nàng chìa bàn tay qua bức mành mỏng, nắm lấy tay Thu Nhi ở đó, Thu Nhi cất giọng nhỏ xíu:
– Muội, muội thấy lạ lắm…
Giọng nàng run rẩy, giống như ai đó cầm cọng lông gạt qua gạt lại trước tim Băng Nhi, nàng nắm chặt tay Thu Nhi hơn:
– Muội thấy sao?
Giọng Băng Nhi có như có mị hoặc khiến Thu Nhi không cưỡng lại được, bàn tay bấu chặt lấy tay Băng Nhi:
– Người muội cứ nóng lên ấy, cả chỗ đó, chỗ đó nữa… kỳ lạ lắm.
Vừa nói nàng vừa dùng tay còn lại vân vê hạt đậu đang sưng dần lên khi được bàn tay Băng Nhi chạm vào.
– Kỳ lạ như thế nào?
Băng Nhi vừa cầm tay nàng vừa vân vê những vòng tròn nhỏ trên đó, ở trong chăn, chân nàng dựng lên, tay còn lại đặt ở chỗ bí hiểm, vuốt lên lại vuốt xuống, nửa chờ mong Thu Nhi tiếp tục nói:
– Nó cứ ngứa ngáy, cứ muốn được chạm vào…
– Vậy muội có chạm vào nó không?
Giọng Băng Nhi như có ma lực thì thầm khó hiểu, dẫn dắt Thu Nhi:
– Muội, muội đang chạm tay vào nó.. Tỷ thì sao? Tỷ có như vậy không?
– Tỷ đang nhớ đến lúc buổi chiều của muội, khi muội trượt trên dây, a…
– Tỷ tỷ xấu..
Nàng xấu hổ, giọng ngượng nghịu, nhớ đến hình ảnh đáng xấu hổ ấy, rồi lại quay sang cười:
– Muội cũng nhớ hôm trước tỷ tỷ đã hét to như thế nào…
– Aaaa, ai cho muội nhắc đến… – Nhớ đến hình ảnh đáng xấu hổ của bản thân, nàng chỉ muốn che mặt lại…
– Haha, tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng xấu hổ à…
Thu Nhi vui sướng, hôm đó giữ lấy Băng Nhi thật vất vả, lại chứng kiến nàng ấy run rẩy lai láng dịch thủy, nàng thấy run rẩy cả chân tay, lúc về thay đồ thì tiết khố đã ướt nhẹp. Nghĩ lại lúc đó, nàng thấy phấn khích đến lạ. Giọng Băng Nhi thì thầm:
– Cứ cười ta đi, muội thì có khá hơn là bao, kẹp chân đi dọc theo sợi dây vừa đi vừa hét, ài…
Thu Nhi xấu hổ, hét to:
– Tỷ, tỷ đừng nhắc nữa..
Nàng lại thấy run rẩy toàn thân, chạm nhẹ ngón tay vào đó, Băng Nhi hổn hển nói:
– Tỷ đang đặt tay ở đó…
– Muội cũng vậy…Tỷ cũng muốn…phải không?
– Ừm..mmm, muội xoay tròn đi, chạm vào nó đi…
– Muội đang xoay đây… aaaa…
Hai nàng vẫn nắm chặt tay nhau, tay còn lại đều đặt vào đó, xoay tròn, ngoáy tít lên, hàng tràng những âm điệu rên rỉ thi nhau tuôn ra:
– Muội, muội không chịu nổi nữa…aaa…
– Tỷ cũng vậy, aaaa….
– Nữa đi, mạnh lên, aaa… nhanh nữa lên…aaa…
Hai nàng bấm chặt ngón tay vào nhau, giường rung kẽo kẹt, kẽo kẹt, lên đến đỉnh, cả hai cùng rung lên bần bật, dâm thủy ướt đẫm một mảng dưới mông ( hahaaaa, lớn rồi còn dấm đài…), quay sang nhìn nhau, cả hai cùng cười, Thu Nhi vùi mặt vào trong chăn:
– Aaaa, xấu hổ quá…
– Haha
Băng Nhi chỉ biết dở khóc dở cười, còn ai thấy kỳ lạ ở trong chăn nữa không?
(’◔౪◔)ʅ(‾◡◝)
Khác với các cung nữ khác phải ăn ở tập trung từ 4-6 người một phòng, các nàng theo công chúa từ bé do vậy được đặc cách 2 người một phòng sát vách, tiện thể chăm sóc, hầu hạ công chúa. Hai chiếc giường đặt song song, ngăn cách bởi một tấm mành mỏng. Thu Nhi đã 14 tuổi, 2 bánh bao to đã nhô lên có khe rãnh, ngực tròn lẳn, vươn cao, 2 nụ hoa lúc nào cũng trong tình trạng muốn xuyên thủng lớp mỏng manh trước ngực. Băng Nhi cũng vậy, 15 tuổi, cái tuổi muôn hoa khoe sắc, ngực nàng chỉ sợ còn to hơn Thu Nhi mấy lần, bước đi lúc nào cũng muốn dồn về phía trước vì quá nặng, nhưng ngược lại với Thu Nhi, 2 nụ hoa của nàng lúc nào cũng chum chím, chìm hẳn ở dưới, chỉ khi có sự kích thích quá mạnh mới chịu ngoi lên.
Tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, 2 người nằm trên giường trằn trọc, xoay qua xoay lại, tiếng giường kêu cót két. Thu Nhi thì thầm:
– Băng Nhi, tỷ ngủ chưa?
– Tỷ chưa, còn muội?
– Muội không ngủ được.
Thu Nhi thấy bản thân thật kỳ lạ, người dù mới tắm nhưng vẫn nóng ran lên, tay nàng đặt vào hạt đậu vẫn sưng đỏ từ chiều, cảm giác nó thật nhạy cảm, mới chạm vào mà nàng đã buột miệng khe khẽ:" A…"
Băng Nhi thấy vậy, quan tâm hỏi:
– Muội sao thế?
– Muội, muội không sao…
Tiếng rên của Thu Nhi làm Băng Nhi nóng ruột, nàng cảm thấy chỉ tắm thôi cũng chưa đủ, những hình ảnh cọ sát hạt đậu của Thu Nhi vào dây, dịch thủy chảy lênh láng kéo dài theo từng bước, dây dưa vương vãi thành từng dây nhỏ trong suốt, nàng thấy ruột mình cuộn lên những tín hiệu không tốt, có chút ngứa ngáy ở hạt đậu. Băng Nhi chạm tay xuống hạt đậu của mình, bất ngờ vì đã ướt sũng, hạt đậu bé xíu, ngón tay của nàng trượt dần từ trên xuống sâu bên dưới. Ngón tay nàng chạm đến đâu, người nàng co giật lên đến đấy, nàng nén lại những tiếng rên rỉ của mình, ngừng lại, hỏi nhỏ:
– Thu Nhi, tỷ có thể cầm tay muội không?
Nàng chìa bàn tay qua bức mành mỏng, nắm lấy tay Thu Nhi ở đó, Thu Nhi cất giọng nhỏ xíu:
– Muội, muội thấy lạ lắm…
Giọng nàng run rẩy, giống như ai đó cầm cọng lông gạt qua gạt lại trước tim Băng Nhi, nàng nắm chặt tay Thu Nhi hơn:
– Muội thấy sao?
Giọng Băng Nhi có như có mị hoặc khiến Thu Nhi không cưỡng lại được, bàn tay bấu chặt lấy tay Băng Nhi:
– Người muội cứ nóng lên ấy, cả chỗ đó, chỗ đó nữa… kỳ lạ lắm.
Vừa nói nàng vừa dùng tay còn lại vân vê hạt đậu đang sưng dần lên khi được bàn tay Băng Nhi chạm vào.
– Kỳ lạ như thế nào?
Băng Nhi vừa cầm tay nàng vừa vân vê những vòng tròn nhỏ trên đó, ở trong chăn, chân nàng dựng lên, tay còn lại đặt ở chỗ bí hiểm, vuốt lên lại vuốt xuống, nửa chờ mong Thu Nhi tiếp tục nói:
– Nó cứ ngứa ngáy, cứ muốn được chạm vào…
– Vậy muội có chạm vào nó không?
Giọng Băng Nhi như có ma lực thì thầm khó hiểu, dẫn dắt Thu Nhi:
– Muội, muội đang chạm tay vào nó.. Tỷ thì sao? Tỷ có như vậy không?
– Tỷ đang nhớ đến lúc buổi chiều của muội, khi muội trượt trên dây, a…
– Tỷ tỷ xấu..
Nàng xấu hổ, giọng ngượng nghịu, nhớ đến hình ảnh đáng xấu hổ ấy, rồi lại quay sang cười:
– Muội cũng nhớ hôm trước tỷ tỷ đã hét to như thế nào…
– Aaaa, ai cho muội nhắc đến… – Nhớ đến hình ảnh đáng xấu hổ của bản thân, nàng chỉ muốn che mặt lại…
– Haha, tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng xấu hổ à…
Thu Nhi vui sướng, hôm đó giữ lấy Băng Nhi thật vất vả, lại chứng kiến nàng ấy run rẩy lai láng dịch thủy, nàng thấy run rẩy cả chân tay, lúc về thay đồ thì tiết khố đã ướt nhẹp. Nghĩ lại lúc đó, nàng thấy phấn khích đến lạ. Giọng Băng Nhi thì thầm:
– Cứ cười ta đi, muội thì có khá hơn là bao, kẹp chân đi dọc theo sợi dây vừa đi vừa hét, ài…
Thu Nhi xấu hổ, hét to:
– Tỷ, tỷ đừng nhắc nữa..
Nàng lại thấy run rẩy toàn thân, chạm nhẹ ngón tay vào đó, Băng Nhi hổn hển nói:
– Tỷ đang đặt tay ở đó…
– Muội cũng vậy…Tỷ cũng muốn…phải không?
– Ừm..mmm, muội xoay tròn đi, chạm vào nó đi…
– Muội đang xoay đây… aaaa…
Hai nàng vẫn nắm chặt tay nhau, tay còn lại đều đặt vào đó, xoay tròn, ngoáy tít lên, hàng tràng những âm điệu rên rỉ thi nhau tuôn ra:
– Muội, muội không chịu nổi nữa…aaa…
– Tỷ cũng vậy, aaaa….
– Nữa đi, mạnh lên, aaa… nhanh nữa lên…aaa…
Hai nàng bấm chặt ngón tay vào nhau, giường rung kẽo kẹt, kẽo kẹt, lên đến đỉnh, cả hai cùng rung lên bần bật, dâm thủy ướt đẫm một mảng dưới mông ( hahaaaa, lớn rồi còn dấm đài…), quay sang nhìn nhau, cả hai cùng cười, Thu Nhi vùi mặt vào trong chăn:
– Aaaa, xấu hổ quá…
– Haha
Băng Nhi chỉ biết dở khóc dở cười, còn ai thấy kỳ lạ ở trong chăn nữa không?
(’◔౪◔)ʅ(‾◡◝)
Tác giả :
uchainme