Công Chúa! Anh Yêu Em..
Chương 42
Bây giờ chúng nó phải đi thay đồng phục thể dục để chuẩn bị cho tiết học. Nó búi cao tóc, bộ đồng phục của trường là một chiếc áo phông cộc tay màu trắng làm chủ đạo, cánh tay màu đen, chiếc quần chun đen có sọc trắng hai bên viền và đôi giày bata…
Hôm nay là lớp nó học nhảy xà, hắn đã nhảy xong nên ngồi dựa lưng vào ghế đá ngả đầu về phía đằng sau nghỉ ngơi.
Yến bước đến tay cầm hai chai nước lavi đưa cho hắn một chai. Hắn cũng nhận lấy cho cô vui nhưng không uống chỉ để bên cạnh mình. Cô khẽ nhíu mày rồi ngồi bên cạnh hắn…
- Cậu ghét tôi đến như vậy sao?
- Tôi chẳng ghét ai cả. – hắn thờ ơ định bụng đứng dậy.
- Vậy tại sao cậu cứ lảng tránh tôi như vậy. – cô nói nước mắt cũng vì thế mà lăn dài.
- Như thế chẳng phải tốt cho cả cậu và tôi sao. – hắn khẽ quay đầu lại.
Yến níu lấy tay hắn, nói khẽ đủ cho hắn nghe:
- Đừng đi, ngồi đây nói chuyện với tôi một chút thôi. Xin cậu… - cô cúi mặt xuống
Dĩ nhiên là hắn không thể nào từ chối được, lẳng lặng ngồi xuống để đỡ gây sự chú ý bởi cái nắm tay của Yến dành cho hắn…
Ngồi với Yến hắn thấy thương nó quá, trong khi mình đang được ngồi mát như vậy mà nó đang bị ông thầy thể dục dạy nhảy xa mấy chục lần mà mãi không qua được mức hai…
Yến bắt đầu lên tiếng…
- Cậu rõ tình cảm tôi dành cho cậu rồi chứ? – Yến hỏi ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cậu.
- Tôi sẽ nói thẳng cho cậu biết, cậu làm như vậy với Nhi mà được hay sao. Cậu có còn coi Nhi là bạn không. Dĩ nhiên tôi sẽ chẳng hề hấn gì trong chuyện này chỉ có cậu và Nhi mới là người bị tổn thương thôi. – hắn nhíu mày.
- Phải tôi biết, tôi biết rất rõ chuyện này sẽ chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp, tôi cũng không cố tình làm Nhi buồn… Mong cậu hãy hiểu cho tôi. – Yến cúi mặt xuống nước mắt lăn dài…
- Cậu không cố tình thật sao, hãy nhìn lại những gì cậu đang làm với Nhi đi. Tôi nghĩ cậu chẳng bao giờ coi cô ấy là bạn cả. – hắn đứng dậy. Yến níu tay hắn lại…
- Tôi thành thật xin lỗi hai người nhưng tôi mong cậu hãy cho tôi một cơ hội để có thể chứng minh rằng tôi yêu cậu hơn Nhi. – cô nhìn hắn bằng đôi mắt sũng nước.
Hắn gạt tay cô ra mà không thèm đoái hoài tới những câu nói của cô. Tiến nhanh đến chỗ nó, nó nhìn hắn bằng đôi mắt cún con chứa đầy mệt mỏi. Thương nó quá!!!
- Ái Nhi, mau nhảy nhanh lên cho tôi. – tiếng ông thầy thể dục ra lệnh, hắn nhìn nó gật nhẹ đầu rồi cười tươi nhưu cổ vũ, nó thấy dường như có động lực hơn và “vèo"nó nhảy qua được mức hai…
- Thôi cho em nghỉ ngơi, hôm nay như vậy là được rồi. Lần sau em phải nhảy được mức ba và mức bốn đấy. – ông thầy nhìn nó.
- Vâng ạ. – nó cười tươi rói.
Hắn lại gần lấy khăn lau mồ hôi trên chán cho nó, đưa cho nó một chai nước muối…
- Mệt lắm hả? – hắn ân cần hỏi han tay vẫn lau nhwunxg giọt mồ hôi đang chảy dài cho nó.
- Không, có anh bên em như thế này khiến em đỡ mệt hơn rồi. – nó cười típ mắt.
- Đi ăn nhé! – hắn nắm chặt lấy tay nó.
- Rủ cả Yến đi, ủa sao không thấy nó đâu nhỉ? – nó nhìn quanh.
- Anh cũng không biết, thôi mình đi đi em cứ kệ cậu ấy chắc cậu ấy đi chơi với Bảo Thiên chăng. – hắn cười hiền xoa đầu nó.
- Phải ha, độ này hai người đấy thân thiết như vậy mà. – nó cười típ mắt.
Hắn kéo tay nó xuống căn tin, mua cho nó một chiếc bánh bao nhân phô mai, chiếc bánh bao màu vàng sánh bắt mắt như đang vẫy gọi nó: “ Chị Nhi hãy ăn em đi, ăn em đi" ( @@)
Nó định giật lấy thì hắn cầm bánh lắc lắc đầu…
- Muốn ăn bánh của anh thì phải làm sao nhỉ? – hắn cười nham hiểm.
- Học mót của người ta kìa. – nó ranh mãnh lườm lườm.
- Không nói nhiều, nhanh nào. – hắn cười khểnh.
- Nhưng em đói sắp lả ra đây rồi, anh không thương em sao. – nó gục mặt xuống bàn vờ dỗi.
- Đây em ăn đi. – hắn đưa bánh cho nó vẻ mặt đầy trìu mến.
Nó nhanh tay chộp lấy…
- Thank you… - nó hí hửng, vẫy vẫy hắn, hắn dí sát mặt gần mặt nó…
Bất ngờ nó định thơm chụt vào má hắn nhưng hắn đã nhanh nhẹn quay mặt lại khiến môi nó chạm vào môi hắn. Mọi ánh nhìn đang đổ dồn về phía chúng nó, ghen ghét có, hâm mộ có, mặt đỏ như gấc nó cúi gằm xuống. Hắn cũng loáng thoáng đỏ mặt nhưng đôi môi vẫn nhoẻn cười hạnh phúc…
Về phần Yến, cô vẫn ngồi khóc ở ghế đá, khuôn mặt đã ướt nhẹp nước mắt, đôi mắt đã đỏ và sưng lên, tiếng nấc ngày một lớn… Bỗng thấy có ai đó dơ chiếc khăn tay trước mặt cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn… Là Bảo Thiên..
- Cậu đừng khóc nữa, lau nước mắt đi này! – cậu bạn cười hiền với cô, một nụ cười tỏa nắng…
Cô nhận chiếc khăn tay từ cậu, vội lau nhẹ hàng nước mắt, cô mỉm cười với cậu…
- Cảm ơn cậu nhé!
Bảo Thiên ngồi xuống bên cạnh Yến, cậu ân cần hỏi…
- Tại sao cậu lại khóc nhiều đến như vậy chứ? Cậu và Nhi đã xảy ra chuyện gì sao?
- Không, chỉ là một số chuyện khiến tớ phải khóc thôi, cậu nhìn tớ bây giờ có thảm hại lắm không? – cô cúi mặt xuống hai tay cầm chặt chiếc khăn.
- Khóc đã làm cậu xấu xí hơn rồi, tại sao lại không cười lên nhỉ? Như tớ đây này, chẳng phải là rất tốt sao. – Bảo Thiên khẽ nâng khuôn mặt Tuyết Yến lên cậu lấy hai ngón tay của mình vẽ nên đường cong hình mặt cười trên khuôn miệng của cô.
Cô bật cười nhìn Thiên
- Cậu đúng là có khiếu làm người khác cười đấy!
- Thật sao, chẳng ai nói cho tớ biết điều đó cả. – Bảo Thiên giả bộ ngây thơ.
- Tớ vừa nói đấy thôi, tên ngốc. – cô khẽ nhăn mặt làm mặt xấu, đấm nhẹ vào bắp tay cậu.
- Dạo này đấm cũng mạnh lắm đấy nha, con gái gì đâu mà đanh đá kinh lắm. – Thiên chêu ghẹo.
- Cậu bảo ai đanh đá cơ. – Yến định quay sang đấm cho Thiên một trận thì cậu đã nhanh chân đứng dậy chạy biến. – Này đứng lại đó cho tớ. – cô đuổi theo.
~~~~ Đằng sau trường~~~~~
“ Hộc… Hộc…"
Bảo Thiên và Tuyết Yến đang thở hổn hển…
- Mệt chưa, tất cả… hộc… là… tại… cậu đấy. – cậu vừa nói vừa thở.
- Gì mà tại tớ chứ, cũng tại cậu chêu tớ trước đấy thôi… - cô nàng cũng đang thở gấp.
Tiến lại phiến đá gần gốc bàng, bỗng thấy cổ bỏng rát, hai cô cậu chẳng ai bảo ai, chanh nhau đi vào chỗ máy nước tự động…
- Tớ ra trước nên tớ lấy trước. – Thiên cố gắng nhét đồng xu vào máy thì bị Yến hất tay ra…
- Tớ là con gái cậu phải nhường tớ chứ! – Yến
Lời qua tiếng lại bao nhiêu lâu, Thiên phải nhường cho nó lấy nước trước…
Nó và hắn từ trong căng tin nhìn ra qua cửa kính thấy Yến và Thiên nói chuyện rất chi là tình cảm, Yến cũng đã cười rất nhiều, thỉnh thoảng lại lau mồ hôi trên trán cho Thiên trông như một cặp nam thanh nữ tú…
- Anh thấy không hai người đó quả thật không bình thường. – nó quay sang nhìn hắn lắc lắc đầu như bà cụ non…
- Nếu thật sự không bình thường như lời em nói thì thật tốt. – hắn khẽ cười nhìn hành động của Yến dành cho Thiên
Hắn muốn hắn và Yến lại được như trước, lại là những người bạn chứ không phải như bây giờ, hắn rất khó đối diện với cô vì sao ư? Như vậy càng ngày cô sẽ chỉ càng chuốc đau khổ vào bản thân mình mà thôi, cô sẽ càng đau đớn vì hắn sẽ chẳng bao giờ dành tình cảm cho cô được, người hắn yêu chỉ có thể là nó, nếu không phải là nó hắn có thể nguyện sống độc thân cả đời…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sự thật là… Chúng ta trốn vì muốn được tìm thấy…
Chúng ta bỏ đi vì muốn biết ai sẽ theo mình…
Chúng ta khóc để biết được ai sẽ lau giọt lệ…
Và… Chúng ta để trái tim tan vỡ, chỉ muốn thấy ai đến và chữa lành trái tim ta…
Hôm nay là lớp nó học nhảy xà, hắn đã nhảy xong nên ngồi dựa lưng vào ghế đá ngả đầu về phía đằng sau nghỉ ngơi.
Yến bước đến tay cầm hai chai nước lavi đưa cho hắn một chai. Hắn cũng nhận lấy cho cô vui nhưng không uống chỉ để bên cạnh mình. Cô khẽ nhíu mày rồi ngồi bên cạnh hắn…
- Cậu ghét tôi đến như vậy sao?
- Tôi chẳng ghét ai cả. – hắn thờ ơ định bụng đứng dậy.
- Vậy tại sao cậu cứ lảng tránh tôi như vậy. – cô nói nước mắt cũng vì thế mà lăn dài.
- Như thế chẳng phải tốt cho cả cậu và tôi sao. – hắn khẽ quay đầu lại.
Yến níu lấy tay hắn, nói khẽ đủ cho hắn nghe:
- Đừng đi, ngồi đây nói chuyện với tôi một chút thôi. Xin cậu… - cô cúi mặt xuống
Dĩ nhiên là hắn không thể nào từ chối được, lẳng lặng ngồi xuống để đỡ gây sự chú ý bởi cái nắm tay của Yến dành cho hắn…
Ngồi với Yến hắn thấy thương nó quá, trong khi mình đang được ngồi mát như vậy mà nó đang bị ông thầy thể dục dạy nhảy xa mấy chục lần mà mãi không qua được mức hai…
Yến bắt đầu lên tiếng…
- Cậu rõ tình cảm tôi dành cho cậu rồi chứ? – Yến hỏi ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cậu.
- Tôi sẽ nói thẳng cho cậu biết, cậu làm như vậy với Nhi mà được hay sao. Cậu có còn coi Nhi là bạn không. Dĩ nhiên tôi sẽ chẳng hề hấn gì trong chuyện này chỉ có cậu và Nhi mới là người bị tổn thương thôi. – hắn nhíu mày.
- Phải tôi biết, tôi biết rất rõ chuyện này sẽ chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp, tôi cũng không cố tình làm Nhi buồn… Mong cậu hãy hiểu cho tôi. – Yến cúi mặt xuống nước mắt lăn dài…
- Cậu không cố tình thật sao, hãy nhìn lại những gì cậu đang làm với Nhi đi. Tôi nghĩ cậu chẳng bao giờ coi cô ấy là bạn cả. – hắn đứng dậy. Yến níu tay hắn lại…
- Tôi thành thật xin lỗi hai người nhưng tôi mong cậu hãy cho tôi một cơ hội để có thể chứng minh rằng tôi yêu cậu hơn Nhi. – cô nhìn hắn bằng đôi mắt sũng nước.
Hắn gạt tay cô ra mà không thèm đoái hoài tới những câu nói của cô. Tiến nhanh đến chỗ nó, nó nhìn hắn bằng đôi mắt cún con chứa đầy mệt mỏi. Thương nó quá!!!
- Ái Nhi, mau nhảy nhanh lên cho tôi. – tiếng ông thầy thể dục ra lệnh, hắn nhìn nó gật nhẹ đầu rồi cười tươi nhưu cổ vũ, nó thấy dường như có động lực hơn và “vèo"nó nhảy qua được mức hai…
- Thôi cho em nghỉ ngơi, hôm nay như vậy là được rồi. Lần sau em phải nhảy được mức ba và mức bốn đấy. – ông thầy nhìn nó.
- Vâng ạ. – nó cười tươi rói.
Hắn lại gần lấy khăn lau mồ hôi trên chán cho nó, đưa cho nó một chai nước muối…
- Mệt lắm hả? – hắn ân cần hỏi han tay vẫn lau nhwunxg giọt mồ hôi đang chảy dài cho nó.
- Không, có anh bên em như thế này khiến em đỡ mệt hơn rồi. – nó cười típ mắt.
- Đi ăn nhé! – hắn nắm chặt lấy tay nó.
- Rủ cả Yến đi, ủa sao không thấy nó đâu nhỉ? – nó nhìn quanh.
- Anh cũng không biết, thôi mình đi đi em cứ kệ cậu ấy chắc cậu ấy đi chơi với Bảo Thiên chăng. – hắn cười hiền xoa đầu nó.
- Phải ha, độ này hai người đấy thân thiết như vậy mà. – nó cười típ mắt.
Hắn kéo tay nó xuống căn tin, mua cho nó một chiếc bánh bao nhân phô mai, chiếc bánh bao màu vàng sánh bắt mắt như đang vẫy gọi nó: “ Chị Nhi hãy ăn em đi, ăn em đi" ( @@)
Nó định giật lấy thì hắn cầm bánh lắc lắc đầu…
- Muốn ăn bánh của anh thì phải làm sao nhỉ? – hắn cười nham hiểm.
- Học mót của người ta kìa. – nó ranh mãnh lườm lườm.
- Không nói nhiều, nhanh nào. – hắn cười khểnh.
- Nhưng em đói sắp lả ra đây rồi, anh không thương em sao. – nó gục mặt xuống bàn vờ dỗi.
- Đây em ăn đi. – hắn đưa bánh cho nó vẻ mặt đầy trìu mến.
Nó nhanh tay chộp lấy…
- Thank you… - nó hí hửng, vẫy vẫy hắn, hắn dí sát mặt gần mặt nó…
Bất ngờ nó định thơm chụt vào má hắn nhưng hắn đã nhanh nhẹn quay mặt lại khiến môi nó chạm vào môi hắn. Mọi ánh nhìn đang đổ dồn về phía chúng nó, ghen ghét có, hâm mộ có, mặt đỏ như gấc nó cúi gằm xuống. Hắn cũng loáng thoáng đỏ mặt nhưng đôi môi vẫn nhoẻn cười hạnh phúc…
Về phần Yến, cô vẫn ngồi khóc ở ghế đá, khuôn mặt đã ướt nhẹp nước mắt, đôi mắt đã đỏ và sưng lên, tiếng nấc ngày một lớn… Bỗng thấy có ai đó dơ chiếc khăn tay trước mặt cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn… Là Bảo Thiên..
- Cậu đừng khóc nữa, lau nước mắt đi này! – cậu bạn cười hiền với cô, một nụ cười tỏa nắng…
Cô nhận chiếc khăn tay từ cậu, vội lau nhẹ hàng nước mắt, cô mỉm cười với cậu…
- Cảm ơn cậu nhé!
Bảo Thiên ngồi xuống bên cạnh Yến, cậu ân cần hỏi…
- Tại sao cậu lại khóc nhiều đến như vậy chứ? Cậu và Nhi đã xảy ra chuyện gì sao?
- Không, chỉ là một số chuyện khiến tớ phải khóc thôi, cậu nhìn tớ bây giờ có thảm hại lắm không? – cô cúi mặt xuống hai tay cầm chặt chiếc khăn.
- Khóc đã làm cậu xấu xí hơn rồi, tại sao lại không cười lên nhỉ? Như tớ đây này, chẳng phải là rất tốt sao. – Bảo Thiên khẽ nâng khuôn mặt Tuyết Yến lên cậu lấy hai ngón tay của mình vẽ nên đường cong hình mặt cười trên khuôn miệng của cô.
Cô bật cười nhìn Thiên
- Cậu đúng là có khiếu làm người khác cười đấy!
- Thật sao, chẳng ai nói cho tớ biết điều đó cả. – Bảo Thiên giả bộ ngây thơ.
- Tớ vừa nói đấy thôi, tên ngốc. – cô khẽ nhăn mặt làm mặt xấu, đấm nhẹ vào bắp tay cậu.
- Dạo này đấm cũng mạnh lắm đấy nha, con gái gì đâu mà đanh đá kinh lắm. – Thiên chêu ghẹo.
- Cậu bảo ai đanh đá cơ. – Yến định quay sang đấm cho Thiên một trận thì cậu đã nhanh chân đứng dậy chạy biến. – Này đứng lại đó cho tớ. – cô đuổi theo.
~~~~ Đằng sau trường~~~~~
“ Hộc… Hộc…"
Bảo Thiên và Tuyết Yến đang thở hổn hển…
- Mệt chưa, tất cả… hộc… là… tại… cậu đấy. – cậu vừa nói vừa thở.
- Gì mà tại tớ chứ, cũng tại cậu chêu tớ trước đấy thôi… - cô nàng cũng đang thở gấp.
Tiến lại phiến đá gần gốc bàng, bỗng thấy cổ bỏng rát, hai cô cậu chẳng ai bảo ai, chanh nhau đi vào chỗ máy nước tự động…
- Tớ ra trước nên tớ lấy trước. – Thiên cố gắng nhét đồng xu vào máy thì bị Yến hất tay ra…
- Tớ là con gái cậu phải nhường tớ chứ! – Yến
Lời qua tiếng lại bao nhiêu lâu, Thiên phải nhường cho nó lấy nước trước…
Nó và hắn từ trong căng tin nhìn ra qua cửa kính thấy Yến và Thiên nói chuyện rất chi là tình cảm, Yến cũng đã cười rất nhiều, thỉnh thoảng lại lau mồ hôi trên trán cho Thiên trông như một cặp nam thanh nữ tú…
- Anh thấy không hai người đó quả thật không bình thường. – nó quay sang nhìn hắn lắc lắc đầu như bà cụ non…
- Nếu thật sự không bình thường như lời em nói thì thật tốt. – hắn khẽ cười nhìn hành động của Yến dành cho Thiên
Hắn muốn hắn và Yến lại được như trước, lại là những người bạn chứ không phải như bây giờ, hắn rất khó đối diện với cô vì sao ư? Như vậy càng ngày cô sẽ chỉ càng chuốc đau khổ vào bản thân mình mà thôi, cô sẽ càng đau đớn vì hắn sẽ chẳng bao giờ dành tình cảm cho cô được, người hắn yêu chỉ có thể là nó, nếu không phải là nó hắn có thể nguyện sống độc thân cả đời…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sự thật là… Chúng ta trốn vì muốn được tìm thấy…
Chúng ta bỏ đi vì muốn biết ai sẽ theo mình…
Chúng ta khóc để biết được ai sẽ lau giọt lệ…
Và… Chúng ta để trái tim tan vỡ, chỉ muốn thấy ai đến và chữa lành trái tim ta…
Tác giả :
Windy