Công Chúa! Anh Yêu Em..
Chương 27
Trong giờ học, nó cứ ngồi quay quay bút rồi ngồi cười tủm tỉm…
Nó không biết rằng mọi ánh mắt đang dồn vào mình. Yến chỉ gãi đầu cười guợng! Và cô cũng biết lí do tại sao nó lại như vậy.
- Nhi, em có chú tâm vào bài giảng của tôi không vậy hả? – bà giáo gõ thước kẻ cộc cộc xuống bàn quát lớn…
- Dạ, thưa cô, dạ… em… em vẫn chú ý nghe mà – nó gãi đầu và thấm thoát giọt mồ hôi rơi trên mặt “ Ái Nhi, mày bị cái gì vậy, trời ơi! Mày điên rồi."
Mấy bạn học sinh thì cứ nhao nhao lên vì lần đầu tiên nhìn thấy nó cười. Người thì ngơ ngác, người thì nhanh tay chụp ảnh tiếng rì rầm nổi lên… Phải rồi ngoài những người thân thiết mới biết nó hay cười đến độ nào, chỉ có mấy người trong trường là không biết gì thôi!
Bà giáo lừ mắt vào đám học sinh đang gây mất trật tự. Cả lũ im bật song quay sang nó…
- Nhi! Lần sau chú ý hơn nhé! – bà cười hiền
- Vâng, thưa cô! – nó cười tươi…
“ Tạch…Tạch"
Ánh sáng từ đèn flash từ mấy chiếc điện thoại chiếu vào mặt nó. Trái tim của bao bạn nam trong lớp đang bay loạn xạ. Giọt mồ hôi chạy nhẹ trên trán, cái miệng nó mếu xệu “Biết thế này khỏi cười…"
Bà giáo chỉ biết cười hiền rồi nhún vai… “Hết nói nổi với bọn học sinh này!"
May mắn cho nó là tiếng trống trường vang lên đã giải thoát cho nó khỏi những cái nhìn đầy trái tim long lanh của cả lớp. Kéo tay Yến chạy thật nhanh xuống căng tin khi Yến chưa kịp phản ứng, nó sợ chậm chân chút nữa là banh xác với lũ bạn trong lớp.
Vừa đặt mông xuống ghế…
Ting…Ting
Là thông báo của website của trường nó.
Nó chố mắt nhìn vào màn hình điện thoại…
- WHAT THE HELL? – nó la toáng lên
- Cái gì vậy? – Yến giật mình nhìn nó rồi nghiến nguời lên nhìn vào màn hình điện thoại. Cô cũng không ngạc nhiên vì đoán ngay sẽ có chuyện này xảy ra…
Vâng đó là bức ảnh nó cuời toe toét trong lớp đã thu hút hơn 1k like trên facebook chỉ trong 10 phút. Với một cái capition: “ Hot girl lớp 12a1 lần đầu tiên công bố nụ cười chết người".
Thản nhiên ngồi xuống ghế, tay Yến vẫn luớt màn hình điện thoại…
- Cái gì mà lần đầu tiên công bố nụ cười chết người chứ!
- Nhiều chuyện. – nó tắt màn hình điện thoại.
Tính đi ra quầy mua nước nó bắt gặp cái nhìn của tất cả mọi người đang dồn vào mình. Quay lại phía Yến…
- Xui xẻo thật, Yến này! Mày về với tao không?
- Mày điên à? Đang học mà – Yến tròn xoe mắt nhìn nó.
- Thôi mày ở lại, tao về. Bye mày! Xin phép cô hộ tao. – nó xua xua tay rồi đi thẳng lên lớp lấy balo
Chiếc điện thoại rung lên…
“ Xuống dưới đi, tôi đưa cô về"
“Sao hắn biết mình muốn về mà đến đón nhỉ? Mờ ám!" – nghỉ rồi nó lại bỏ qua đi thẳng xuống phía cổng. Một chiếc xe hơi màu trắng trang trọng đã đậu ngay ở đây!
Hắn mở cửa cho nó. Sau khi ngồi yên vị trên xe, đẩy vô lăng đi thẳng…
- Này! Tại sao anh biết tôi muốn về mà tới đón? Mà không phải anh đã đi học rồi sao? – nó quay nguời hỏi hắn
- Tôi xem trên website của trường cô, thế đấy! Cảm tính khiến tôi nghĩ cô sẽ bỏ về. Thế đấy! Ai dè đúng thật. – hắn cuời
- Mà anh nghỉ học luôn sao? Để đón tôi. – nó nhíu mày
- Không phải vì cô khiến tôi cúp học đâu. Tôi học cũng đuợc chẳng học cũng được có sao. Thông minh sẵn rồi! – hắn toe toét
- Tự sướng quá thế! Mà anh về rồi thì Dương An đi bằng cái gì?
- Nhìn đằng sau ghế kìa!
Nó quay đầu lại nhìn về phía ghế. Một cô gái đang nằm ngất ngưởng, mùi rượu nồng nặc bốc lên. Trông khuôn mặt thật mệt mỏi.
Nó quay lên nhìn hắn…
- Hầy! Con bé làm sao mà say lướt thướt vậy?
- Bar Mexy
- Không học sao?
- Nó thì học cái gì? Nhảy cóc đấy!
Thì ra hắn đang ở trường nghe tin Dương An đang say bí tỉ ở bar cùng đám bạn thì hắn liền phóng xe đến đón. Tiện đường nên đón nó luôn…
* Tại nhà nó*
Hắn cõng Dương An về phòng. Nó nhanh chóng vào bếp hoà nước chanh để giải rượu cho Dương An, có lẽ cô bé đã uống quá nhiều nên mới say đến không biết gì như vậy!
Lên phòng, thấy hắn chăm chăm nhìn khuôn mặt của em gái mình, gạt sợi tóc vương trên mặt cô. Nó có thể hiểu hắn yêu thương em gái mình đến nhường nào!
Nó tiến lại gần cùng cốc nước chanh pha sẵn…
- Nước chanh này! Sao cô bé lại uống nhiều thế nhỉ? Có chuyện gì xảy ra hả? – nó nói nhỏ
- Nó luôn như vậy mà. – hắn nhìn nó nói
Nó nói đoạn lại gọi An dậy. Đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền, mặt nhăn nhó khó chịu…
- Dương An à! Tỉnh dậy nào. – nó nhẹ nhàng nâng đầu
Có vẻ như tiếng của chị dâu đã có hiệu lực với Dương An. Cô mở mắt, đầu óc vẫn choáng váng…
- Chị dâu, oppa…
- đừng nói nữa em, uống đi này. – nó đưa cốc nước chanh cho Dương An
Uống một hơi cạn đến đáy. Nó để cho Dương An nằm xuống…
- Sao em uống say quá vậy?
-Bình thường mà chị, đã quẩy thì phải hết mình. – nó nháy mắt cười
Nó chỉ thở dài nhún vai với cô bé này. Hắn cũng chẳng lạ gì với cảnh say luớt khướt của Dương An, hắn đã nhiều lần nhắc nhở rồi nhưng đều thua cái con bé ngang ngạnh này. Nên đành bó tay…
Để cho Dương An nghỉ ngơi, hắn và nó lẳng lặng đi xuống nhà…
Hắn ngồi xuống, dựa lưng vào ghế rồi thở dài…
- Anh lo cho Dương An sao? – nó đặt li nước lọc trước mặt hắn
- Bao giờ nó mới khiến tôi bớt lo đây. – hắn
- Nó lớn rồi nó tự biết mà, không phải lo. – nó cười
- Phải rồi ha, lớn như cô ấy. Bị người ta chụp trộm ảnh đăng lên website – hắn chọc ghẹo
- Anh không nổi tiếng anh cay hả? – nó làu bàu
- Cái gì chứ! Tôi đây nổi tiếng hơn cô nghĩ đấy! – hắn tự cao
- Nổi tiếng cái gì? Về sự tự cao hả? – nó nói móc
- Cô… Tôi không thèm tranh chấp nữa. – hắn tức giận lắm nhưng cố tình làm ngơ
Nói chuyện với hắn tới khi trời tối luôn nào không biết.
Cả ngày của nó trôi qua như vậy đấy, chỉ ăn một cái bánh mì kẹp lót dạ vào bữa trưa. Nói chuyện với hắn quên thời gian. Không Shopping, không lêu lổng, không dạo phố, không bar, không café… Chỉ cần bên hắn nó cũng cảm thấy hạnh phúc. Bên hắn nó quên thời gian…
Bụng hắn và nó đang kêu “Ọc…Ọc" cùng nhau. Cả hai thoáng đỏ mặt nhìn nhau rồi lại phá lên cười…
Hắn nói nó đi tắm còn hắn chuẩn bị bữa tối. Nó nhanh chóng lên phòng tắm rửa và diện cho mình một chiếc váy cotton in hình đô rê mon ngộ nghĩnh, cùng đôi dép bông trong nhà. Mái tóc còn ướt nhẹp, bước từ cầu thang xuống. đúng là người đẹp thì mặc gì cũng đẹp. Bộ dạng nào của nó trong mắt hắn cũng đều là thiên thần
lau lau mớ tóc xoăn màu xanh rêu, nó lẩm bẩm hát lí nhí vài câu. Quên cả sự có mặt của hắn…- Thoải mái quá nhỉ? – hắn đang xào nấu trong bếp
- Ờ, thoải mái. Sao anh không về tắm rửa đi. – nó nhìn hắn
- Đuổi khéo tôi sao? Cho tôi mượn phòng tắm của cô là được rồi. Tôi có quần áo trong xe. – hắn cười
Nó im lặng một hồi. Đứng dậy mở tủ lạnh lấy nước tu ừng ực rồi lại ngồi xuống ghế. Cầm điện thoại lướt màn hình mặc cho hắn đang lừ mắt nhìn nó. Trông nó chẳng giống tiểu thư gì cả. Mải nhìn hắn cắt phập vào tay. La toáng lên. Nó giật mình thấy hắn đang ôm ngón tay yêu quý, hoảng hốt, đỡ lấy ngón tay đang rỉ máu của hắn…
- Có sao không? – nó nhíu mày
- Không. – hắn cười
- Mắt mũi anh để đâu vậy. Cắt cả vào tay. – nó cáu rồi bám lấy cổ tay hắn kéo đi
- Đi đâu vậy? – hắn
- Băng ngón tay.
- Tôi không sao mà!
- Nói nhiều!
Cứ thế mà lôi hắn ra phòng khách. Lấy một miếng băng quấn vào chỗ bị thương cho hắn thật nhẹ nhàng. Ánh mắt của nó vẫn không thôi lo lắng…
Hắn chăm chăm nhìn nó không rời đôi môi nhoẻn cười – một nụ cười hạnh phúc mà nó không biết.
Cùng lúc đó Dương An như vừa tắm rửa xong lục đục đi xuống cầu thang. Thấy màn tình cảm của chị dâu và anh trai thì mỉm cười “Biết mà, chị có tình cảm với anh trai em". Cô nghĩ trong đầu rồi đi xuống như không biết chuyện gì vừa xảy ra…
- Chị dâu và oppa đang làm gì vậy? – cô mỉm cười khi thấy chị dâu đang sắp sửa bát đũa còn anh trai mình thì ngồi chăm chăm nhìn ipad trông cứ như một gia đình thực thụ ấy
- Dương An tỉnh rồi sao? Chị đang chủân bị dọn cơm tối. Em tắm đi rồi ăn cơm. – nó cần mẫn bỏ thức ăn ra đĩa
- Em tắm rồi. Mà sao oppa không dọn cơm phụ chị. – An kéo ghế, nhìn hắn khẽ cười
- anh ta cắt thức ăn bị thương. – nó trả lời thay hắn- Vậy hả? Oppa có sao không? – Dương An vẫn cười
- Không. – hắn rời khỏi màn hình cười với Dương An
Nó là người ngỡ ngàng nhất. Lí ra Dương An thấy tay hắn bị thương thì phải chạy lại tíu tít hỏi han rồi. Đằng này lại còn cười hớn hở. Mờ ám thật…
Nhưng một lúc sau nó cũng chẳng nghĩ nhiều và bữa tối trôi qua trong tiếng cười giòn giã. Cả nó và hắn đều rất vui vì đang được bên người mình yêu!
Nó không biết rằng mọi ánh mắt đang dồn vào mình. Yến chỉ gãi đầu cười guợng! Và cô cũng biết lí do tại sao nó lại như vậy.
- Nhi, em có chú tâm vào bài giảng của tôi không vậy hả? – bà giáo gõ thước kẻ cộc cộc xuống bàn quát lớn…
- Dạ, thưa cô, dạ… em… em vẫn chú ý nghe mà – nó gãi đầu và thấm thoát giọt mồ hôi rơi trên mặt “ Ái Nhi, mày bị cái gì vậy, trời ơi! Mày điên rồi."
Mấy bạn học sinh thì cứ nhao nhao lên vì lần đầu tiên nhìn thấy nó cười. Người thì ngơ ngác, người thì nhanh tay chụp ảnh tiếng rì rầm nổi lên… Phải rồi ngoài những người thân thiết mới biết nó hay cười đến độ nào, chỉ có mấy người trong trường là không biết gì thôi!
Bà giáo lừ mắt vào đám học sinh đang gây mất trật tự. Cả lũ im bật song quay sang nó…
- Nhi! Lần sau chú ý hơn nhé! – bà cười hiền
- Vâng, thưa cô! – nó cười tươi…
“ Tạch…Tạch"
Ánh sáng từ đèn flash từ mấy chiếc điện thoại chiếu vào mặt nó. Trái tim của bao bạn nam trong lớp đang bay loạn xạ. Giọt mồ hôi chạy nhẹ trên trán, cái miệng nó mếu xệu “Biết thế này khỏi cười…"
Bà giáo chỉ biết cười hiền rồi nhún vai… “Hết nói nổi với bọn học sinh này!"
May mắn cho nó là tiếng trống trường vang lên đã giải thoát cho nó khỏi những cái nhìn đầy trái tim long lanh của cả lớp. Kéo tay Yến chạy thật nhanh xuống căng tin khi Yến chưa kịp phản ứng, nó sợ chậm chân chút nữa là banh xác với lũ bạn trong lớp.
Vừa đặt mông xuống ghế…
Ting…Ting
Là thông báo của website của trường nó.
Nó chố mắt nhìn vào màn hình điện thoại…
- WHAT THE HELL? – nó la toáng lên
- Cái gì vậy? – Yến giật mình nhìn nó rồi nghiến nguời lên nhìn vào màn hình điện thoại. Cô cũng không ngạc nhiên vì đoán ngay sẽ có chuyện này xảy ra…
Vâng đó là bức ảnh nó cuời toe toét trong lớp đã thu hút hơn 1k like trên facebook chỉ trong 10 phút. Với một cái capition: “ Hot girl lớp 12a1 lần đầu tiên công bố nụ cười chết người".
Thản nhiên ngồi xuống ghế, tay Yến vẫn luớt màn hình điện thoại…
- Cái gì mà lần đầu tiên công bố nụ cười chết người chứ!
- Nhiều chuyện. – nó tắt màn hình điện thoại.
Tính đi ra quầy mua nước nó bắt gặp cái nhìn của tất cả mọi người đang dồn vào mình. Quay lại phía Yến…
- Xui xẻo thật, Yến này! Mày về với tao không?
- Mày điên à? Đang học mà – Yến tròn xoe mắt nhìn nó.
- Thôi mày ở lại, tao về. Bye mày! Xin phép cô hộ tao. – nó xua xua tay rồi đi thẳng lên lớp lấy balo
Chiếc điện thoại rung lên…
“ Xuống dưới đi, tôi đưa cô về"
“Sao hắn biết mình muốn về mà đến đón nhỉ? Mờ ám!" – nghỉ rồi nó lại bỏ qua đi thẳng xuống phía cổng. Một chiếc xe hơi màu trắng trang trọng đã đậu ngay ở đây!
Hắn mở cửa cho nó. Sau khi ngồi yên vị trên xe, đẩy vô lăng đi thẳng…
- Này! Tại sao anh biết tôi muốn về mà tới đón? Mà không phải anh đã đi học rồi sao? – nó quay nguời hỏi hắn
- Tôi xem trên website của trường cô, thế đấy! Cảm tính khiến tôi nghĩ cô sẽ bỏ về. Thế đấy! Ai dè đúng thật. – hắn cuời
- Mà anh nghỉ học luôn sao? Để đón tôi. – nó nhíu mày
- Không phải vì cô khiến tôi cúp học đâu. Tôi học cũng đuợc chẳng học cũng được có sao. Thông minh sẵn rồi! – hắn toe toét
- Tự sướng quá thế! Mà anh về rồi thì Dương An đi bằng cái gì?
- Nhìn đằng sau ghế kìa!
Nó quay đầu lại nhìn về phía ghế. Một cô gái đang nằm ngất ngưởng, mùi rượu nồng nặc bốc lên. Trông khuôn mặt thật mệt mỏi.
Nó quay lên nhìn hắn…
- Hầy! Con bé làm sao mà say lướt thướt vậy?
- Bar Mexy
- Không học sao?
- Nó thì học cái gì? Nhảy cóc đấy!
Thì ra hắn đang ở trường nghe tin Dương An đang say bí tỉ ở bar cùng đám bạn thì hắn liền phóng xe đến đón. Tiện đường nên đón nó luôn…
* Tại nhà nó*
Hắn cõng Dương An về phòng. Nó nhanh chóng vào bếp hoà nước chanh để giải rượu cho Dương An, có lẽ cô bé đã uống quá nhiều nên mới say đến không biết gì như vậy!
Lên phòng, thấy hắn chăm chăm nhìn khuôn mặt của em gái mình, gạt sợi tóc vương trên mặt cô. Nó có thể hiểu hắn yêu thương em gái mình đến nhường nào!
Nó tiến lại gần cùng cốc nước chanh pha sẵn…
- Nước chanh này! Sao cô bé lại uống nhiều thế nhỉ? Có chuyện gì xảy ra hả? – nó nói nhỏ
- Nó luôn như vậy mà. – hắn nhìn nó nói
Nó nói đoạn lại gọi An dậy. Đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền, mặt nhăn nhó khó chịu…
- Dương An à! Tỉnh dậy nào. – nó nhẹ nhàng nâng đầu
Có vẻ như tiếng của chị dâu đã có hiệu lực với Dương An. Cô mở mắt, đầu óc vẫn choáng váng…
- Chị dâu, oppa…
- đừng nói nữa em, uống đi này. – nó đưa cốc nước chanh cho Dương An
Uống một hơi cạn đến đáy. Nó để cho Dương An nằm xuống…
- Sao em uống say quá vậy?
-Bình thường mà chị, đã quẩy thì phải hết mình. – nó nháy mắt cười
Nó chỉ thở dài nhún vai với cô bé này. Hắn cũng chẳng lạ gì với cảnh say luớt khướt của Dương An, hắn đã nhiều lần nhắc nhở rồi nhưng đều thua cái con bé ngang ngạnh này. Nên đành bó tay…
Để cho Dương An nghỉ ngơi, hắn và nó lẳng lặng đi xuống nhà…
Hắn ngồi xuống, dựa lưng vào ghế rồi thở dài…
- Anh lo cho Dương An sao? – nó đặt li nước lọc trước mặt hắn
- Bao giờ nó mới khiến tôi bớt lo đây. – hắn
- Nó lớn rồi nó tự biết mà, không phải lo. – nó cười
- Phải rồi ha, lớn như cô ấy. Bị người ta chụp trộm ảnh đăng lên website – hắn chọc ghẹo
- Anh không nổi tiếng anh cay hả? – nó làu bàu
- Cái gì chứ! Tôi đây nổi tiếng hơn cô nghĩ đấy! – hắn tự cao
- Nổi tiếng cái gì? Về sự tự cao hả? – nó nói móc
- Cô… Tôi không thèm tranh chấp nữa. – hắn tức giận lắm nhưng cố tình làm ngơ
Nói chuyện với hắn tới khi trời tối luôn nào không biết.
Cả ngày của nó trôi qua như vậy đấy, chỉ ăn một cái bánh mì kẹp lót dạ vào bữa trưa. Nói chuyện với hắn quên thời gian. Không Shopping, không lêu lổng, không dạo phố, không bar, không café… Chỉ cần bên hắn nó cũng cảm thấy hạnh phúc. Bên hắn nó quên thời gian…
Bụng hắn và nó đang kêu “Ọc…Ọc" cùng nhau. Cả hai thoáng đỏ mặt nhìn nhau rồi lại phá lên cười…
Hắn nói nó đi tắm còn hắn chuẩn bị bữa tối. Nó nhanh chóng lên phòng tắm rửa và diện cho mình một chiếc váy cotton in hình đô rê mon ngộ nghĩnh, cùng đôi dép bông trong nhà. Mái tóc còn ướt nhẹp, bước từ cầu thang xuống. đúng là người đẹp thì mặc gì cũng đẹp. Bộ dạng nào của nó trong mắt hắn cũng đều là thiên thần
lau lau mớ tóc xoăn màu xanh rêu, nó lẩm bẩm hát lí nhí vài câu. Quên cả sự có mặt của hắn…- Thoải mái quá nhỉ? – hắn đang xào nấu trong bếp
- Ờ, thoải mái. Sao anh không về tắm rửa đi. – nó nhìn hắn
- Đuổi khéo tôi sao? Cho tôi mượn phòng tắm của cô là được rồi. Tôi có quần áo trong xe. – hắn cười
Nó im lặng một hồi. Đứng dậy mở tủ lạnh lấy nước tu ừng ực rồi lại ngồi xuống ghế. Cầm điện thoại lướt màn hình mặc cho hắn đang lừ mắt nhìn nó. Trông nó chẳng giống tiểu thư gì cả. Mải nhìn hắn cắt phập vào tay. La toáng lên. Nó giật mình thấy hắn đang ôm ngón tay yêu quý, hoảng hốt, đỡ lấy ngón tay đang rỉ máu của hắn…
- Có sao không? – nó nhíu mày
- Không. – hắn cười
- Mắt mũi anh để đâu vậy. Cắt cả vào tay. – nó cáu rồi bám lấy cổ tay hắn kéo đi
- Đi đâu vậy? – hắn
- Băng ngón tay.
- Tôi không sao mà!
- Nói nhiều!
Cứ thế mà lôi hắn ra phòng khách. Lấy một miếng băng quấn vào chỗ bị thương cho hắn thật nhẹ nhàng. Ánh mắt của nó vẫn không thôi lo lắng…
Hắn chăm chăm nhìn nó không rời đôi môi nhoẻn cười – một nụ cười hạnh phúc mà nó không biết.
Cùng lúc đó Dương An như vừa tắm rửa xong lục đục đi xuống cầu thang. Thấy màn tình cảm của chị dâu và anh trai thì mỉm cười “Biết mà, chị có tình cảm với anh trai em". Cô nghĩ trong đầu rồi đi xuống như không biết chuyện gì vừa xảy ra…
- Chị dâu và oppa đang làm gì vậy? – cô mỉm cười khi thấy chị dâu đang sắp sửa bát đũa còn anh trai mình thì ngồi chăm chăm nhìn ipad trông cứ như một gia đình thực thụ ấy
- Dương An tỉnh rồi sao? Chị đang chủân bị dọn cơm tối. Em tắm đi rồi ăn cơm. – nó cần mẫn bỏ thức ăn ra đĩa
- Em tắm rồi. Mà sao oppa không dọn cơm phụ chị. – An kéo ghế, nhìn hắn khẽ cười
- anh ta cắt thức ăn bị thương. – nó trả lời thay hắn- Vậy hả? Oppa có sao không? – Dương An vẫn cười
- Không. – hắn rời khỏi màn hình cười với Dương An
Nó là người ngỡ ngàng nhất. Lí ra Dương An thấy tay hắn bị thương thì phải chạy lại tíu tít hỏi han rồi. Đằng này lại còn cười hớn hở. Mờ ám thật…
Nhưng một lúc sau nó cũng chẳng nghĩ nhiều và bữa tối trôi qua trong tiếng cười giòn giã. Cả nó và hắn đều rất vui vì đang được bên người mình yêu!
Tác giả :
Windy