Công Chúa! Anh Yêu Em..
Chương 26
Nó và Dương An đang nằm trên giừơng, vừa mới nói chuyện “ nghiêm chỉnh" với nhau một chút thôi nhưng nó cũng có thể cảm nhận đuợc Dương An là một nguời rất thẳng tính và dễ mến đến mức nào. Chắc hẳn ai chơi với cô sẽ không thể nào ghét cô được. Bản thân nó cũng vậy, cũng bị con nguời của Duơng An thu hút và nó cảm thấy cô bé khá thú vị và trẻ con.Dương An cứ ôm nguời nó như thể nó và cô đã thân với nhau từ rất lâu rồi vậy! Nó mặc kệ, bỗng Duơng An lên tiếng…
- Chị dâu này, oppa của em thật sự rất quan tâm chị đấy! – cô nói khẽ
- Vậy sao? Chị chẳng thấy… - nó nói lạnh ngắt như trách móc
- Chị không biết đấy thôi, oppa em lạnh lùng là vậy lần đầu tiên em thấy anh ấy cuời và nói chuyện nhiều với một nguời con gái như vậy. Tất nhiên là trừ em, tại oppa rất cưng em! – cô nói khe khẽ, giọng nhẹ tênh, đôi môi thoáng mỉm cuời, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, tay vẫn ôm chặt nguời nó…
- Tại sao đợt truớc em… - chưa kịp nói hết câu thì duờng như Duơng An đoán đuợc suy nghĩ của nó
- Chị đang định nói đến chuyện đợt truớc em rạch mặt chị ý gì! Em thành thật xin lỗi mà, do lúc đó em không kiềm chế đuợc bản thân mà hành động dại dột. Em cư snghĩ oppa sẽ vào tay chị vào tay chị mãi mãi, oppa sẽ không còn yêu thuơng em nữa, sẽ không còn thân với em nữa cho nên…- cô thanh minh rồi bất chợt giọt nuớc mắt rơi lúc nào không hay. Giọt nuớc mắt nóng hổi rơi vào áo nó, nó cảm nhận đuợc. Buông tay An ra khỏi nguời mình. Trông Duơng An thật tội nghiệp. Quệt nhẹ hàng nuớc mắt chảy dài trên má, nó mỉm cuời…
- Không sao đâu An, dù gì chị cũng không có sẹo vì hắn đã phẫu thuật ghép da cho chị, nhìn mặt chị này, vẫn bình thuờng mà phải không? – nó mỉm cuời tuơi
Duơng An mặt mếu như con nít…
- Dù sao cũng…
- Chị nói không sao mà… - nó nói rồi ôm chặt lấy Duơng An
Duơng An cảm thấy con nguời này thật gần gũi, nó thấy quý nó, cảm giác như dành cho anh trai mình vậy. Cô mỉm cuời rồi tự nói với lòng: “ Hạnh phúc nhé chị dâu, nguời tốt như chị với anh trai của em thật đẹp đoi. Em chúc hai nguời đầu bạc răng long, em may mắn vì có nguời chị dâu tuyệt vời như chị. Nhưng có bí mật em không thể nói với chị đuợc, chỉ một hai ngày nữa thôi chị sẽ biết cái bí mật ấy, đó là: Anh Gia Lâm yêu chị, yêu rất nhiều…" cô thầm nghĩ trong đầu đôi môi bất giác mỉm cuời…
~ Sáng~
Hắn buớc vào phòng nó (do hắn có một tấm thẻ nhà nó mà) thấy nó và Duơng An đang ngủ định đánh thức nó dậy đi học nhưng nhìn cái mặt nó sao đáng yêu đến thế. Làn da trắng không tỳ vết. đôi mắt đang nhắm nghiền, hàng lông mi đen dài cong vút, sống mũi cao thanh tú, đôi môi khuyến rũ hồng như cánh sen và mềm như nuớc.
Hắn nhìn nó tim đập liên hồi, xao xuyến không thôi! Vén lọn tóc trên mặt nó để nhìn kĩ mặt nó hơn. Duơng An bất chợt ngồi dậy dụi dụi mắt, nói một giọng như ngái ngủ…
- Oppa À!!! Sao… - chưa để cô nói hết câu hắn bịt miệng cô lại ra hiệu cho cô nhỏ tiếng, hắn lại quay sang ngắm nó mãi không thôi!
- Đẹp quá phải không? – Duơng An tuơi cuời ghé vào tai hắn thủ thỉ.
- Phải rất đẹp… - hắn cuời nhẹ
- Tôi biết tôi đẹp, anh không phải nhìn lâu vậy đâu? Anh tính để tôi ngủ quên xong trèo rào vào truờng phải không? Đồ xấu xa… - nó mở tròn xoe mắt, ngồi bật dậy lủng bủng…
Mặt hắn thoáng đỏ trong vài giây trấn an lại hắn nói…
- Tôi nói Duơng An đẹp, mắc mớ gì đến cô! – hắn cuời đểu
- Không đôi co với ạh, sắp chễ rồi! – nó nói lạnh buớc xuống giuờng bất giác quay lại nhìn hắn – Anh còn không mau ra ngoài, ngồi đây nhìn trộm tôi với Duơng An thay đồ hả? – nó thoáng nhíu mày nhìn hắn
Hắn thủng thẳng buớc đi, xem cuộc giao chiến giữa hai con nguời này mà Duơng An không nhịn nổi cười . NHưng cô không dám cuời lớn, vì sợ bị “Binh" lúc nào không hay…
Thay đồng phục xong hai chị em nó buớc xuống nhà. Vì truờng hắn, nó, Duơng An khác nhau nên mỗi nguời phải chia nhau ra. Hắn đèo Duơng An đi học rồi tới thẳng truờng mình luôn đỡ mất công quay lại, còn nó thì đi một mình. Hắn không yên tâm cứ nằng nặc đòi đèo nó đi học, nó thì cư schán nản từ chối… Duơng An ngăn mãi nhưng cuộc trò chuyện vẫn không có hồi kết. Cũng may lúc đó, tiếng bấm chuông inh ỏi cắt ngang là Yến sang rủ nó đi học, buớc vào nhà thấy hắn và một cô gái lạ đứng ở đây. Yến định nói thì bị ngăn lại…
- Nhanh đi học thôi! – nó kéo tay Yến ra xe, bỏ mặc hắn mặt vẫn đứng đần như trời trồng!
Như thuờng lệ vào mỗi buổi sáng khi đến truờng, nó và Yến sẽ xuống căng tin uống cà phê sữa. Nhâm nhi tách cà phê nóng, mắt vẫn không rời cuốn sách. Lúc này! Cái tính mọt sách của nó đang bộc phát, không để ý xung quanh và cũng không biết có một ngọn lửa ngay truớc mặt mình đang vùn vụt cháy!
Yến cực ghét nhìn thấy nó đọc sách truớc mặt mình. Không phải là cô có ý chê sách vô bổ nhưng khi nó đọc sách, nó chẳng quan tâm nguời khác nói gì. Mặc nguời ta nói một mình như con “ bệnh hay con tự kỉ" và đối với Yến cái thái độ của nó bây giờ là thái độ “khinh thuờng nguời khác."
Thấy có gì đó nóng nóng, nó nguớc lên nhìn Yến, biết Yến đang giận mình, nó châm chọc thêm…
- Yến này! Đầu mày có khói kìa, sắp nổ tung óc ra rồi đấy! – Nó nói mặt thản nhiên tay nâng ly cà phê đưa lên miệng…
Dù Yến có rộng luợng đến mấy cũng không thể nào mà bình thản nổi đối với con nguời này! Đã không xin lỗi thì thôi còn thêm dầu vào lửa. tức mình cô sấn sổ tiến lại, giật tóc đánh cho nó một trận túi bụi như tung hoả mù. Học sinh trong căng tin thấy đánh nhau thì chạy lại cổ vũ, Yến chợt khựng lại nhìn quanh…Tiếng rầm rộ nổi lên!
- Là hai hotgirl lớp 12A1 sao? Tao nghe nói họ thân nhau lắm mà. Sao lại đánh nhau te tua vậy nhỉ? – hs 1
- A, là chị ái Nhi kìa! Chị Ái Nhi đánh lại đi chứ!
- Không chị Tuyết Yến đánh lại đi.
Cứ thế… Cứ thế mọi chuyện diễn ra sôi nổi học sinh kéo lại càng đông như cái vụ ở phố đi bộ Nguyễn Huệ. Dù chẳng có chuyện gì xảy ra mọi nguời vẫn bao quanh như đợi có chuyện xảy ra vậy! Cảm thấy dần thiếu oxi và không muốn mọi chuyện tùm lum. Nó nói lạnh:
- Mọi chuyện chỉ là đùa. - nó nói đủ to để tất cả nghe thấy rồi kéo tay Yến lên lớp. Vì cái hỗn loạn ấy đã phá đi sự vui vẻ của buổi sáng khiến nó không vui chút nào. Yến lí nhí…
- Nhi à! Tao xin lỗi, tại tao mà…
- Không là do lũ nguời đó nhìêu chuyện thôi. – nó mỉm cuời.
Hai đứa lại vui vẻ cùng nhau vào lớp….
- Chị dâu này, oppa của em thật sự rất quan tâm chị đấy! – cô nói khẽ
- Vậy sao? Chị chẳng thấy… - nó nói lạnh ngắt như trách móc
- Chị không biết đấy thôi, oppa em lạnh lùng là vậy lần đầu tiên em thấy anh ấy cuời và nói chuyện nhiều với một nguời con gái như vậy. Tất nhiên là trừ em, tại oppa rất cưng em! – cô nói khe khẽ, giọng nhẹ tênh, đôi môi thoáng mỉm cuời, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, tay vẫn ôm chặt nguời nó…
- Tại sao đợt truớc em… - chưa kịp nói hết câu thì duờng như Duơng An đoán đuợc suy nghĩ của nó
- Chị đang định nói đến chuyện đợt truớc em rạch mặt chị ý gì! Em thành thật xin lỗi mà, do lúc đó em không kiềm chế đuợc bản thân mà hành động dại dột. Em cư snghĩ oppa sẽ vào tay chị vào tay chị mãi mãi, oppa sẽ không còn yêu thuơng em nữa, sẽ không còn thân với em nữa cho nên…- cô thanh minh rồi bất chợt giọt nuớc mắt rơi lúc nào không hay. Giọt nuớc mắt nóng hổi rơi vào áo nó, nó cảm nhận đuợc. Buông tay An ra khỏi nguời mình. Trông Duơng An thật tội nghiệp. Quệt nhẹ hàng nuớc mắt chảy dài trên má, nó mỉm cuời…
- Không sao đâu An, dù gì chị cũng không có sẹo vì hắn đã phẫu thuật ghép da cho chị, nhìn mặt chị này, vẫn bình thuờng mà phải không? – nó mỉm cuời tuơi
Duơng An mặt mếu như con nít…
- Dù sao cũng…
- Chị nói không sao mà… - nó nói rồi ôm chặt lấy Duơng An
Duơng An cảm thấy con nguời này thật gần gũi, nó thấy quý nó, cảm giác như dành cho anh trai mình vậy. Cô mỉm cuời rồi tự nói với lòng: “ Hạnh phúc nhé chị dâu, nguời tốt như chị với anh trai của em thật đẹp đoi. Em chúc hai nguời đầu bạc răng long, em may mắn vì có nguời chị dâu tuyệt vời như chị. Nhưng có bí mật em không thể nói với chị đuợc, chỉ một hai ngày nữa thôi chị sẽ biết cái bí mật ấy, đó là: Anh Gia Lâm yêu chị, yêu rất nhiều…" cô thầm nghĩ trong đầu đôi môi bất giác mỉm cuời…
~ Sáng~
Hắn buớc vào phòng nó (do hắn có một tấm thẻ nhà nó mà) thấy nó và Duơng An đang ngủ định đánh thức nó dậy đi học nhưng nhìn cái mặt nó sao đáng yêu đến thế. Làn da trắng không tỳ vết. đôi mắt đang nhắm nghiền, hàng lông mi đen dài cong vút, sống mũi cao thanh tú, đôi môi khuyến rũ hồng như cánh sen và mềm như nuớc.
Hắn nhìn nó tim đập liên hồi, xao xuyến không thôi! Vén lọn tóc trên mặt nó để nhìn kĩ mặt nó hơn. Duơng An bất chợt ngồi dậy dụi dụi mắt, nói một giọng như ngái ngủ…
- Oppa À!!! Sao… - chưa để cô nói hết câu hắn bịt miệng cô lại ra hiệu cho cô nhỏ tiếng, hắn lại quay sang ngắm nó mãi không thôi!
- Đẹp quá phải không? – Duơng An tuơi cuời ghé vào tai hắn thủ thỉ.
- Phải rất đẹp… - hắn cuời nhẹ
- Tôi biết tôi đẹp, anh không phải nhìn lâu vậy đâu? Anh tính để tôi ngủ quên xong trèo rào vào truờng phải không? Đồ xấu xa… - nó mở tròn xoe mắt, ngồi bật dậy lủng bủng…
Mặt hắn thoáng đỏ trong vài giây trấn an lại hắn nói…
- Tôi nói Duơng An đẹp, mắc mớ gì đến cô! – hắn cuời đểu
- Không đôi co với ạh, sắp chễ rồi! – nó nói lạnh buớc xuống giuờng bất giác quay lại nhìn hắn – Anh còn không mau ra ngoài, ngồi đây nhìn trộm tôi với Duơng An thay đồ hả? – nó thoáng nhíu mày nhìn hắn
Hắn thủng thẳng buớc đi, xem cuộc giao chiến giữa hai con nguời này mà Duơng An không nhịn nổi cười . NHưng cô không dám cuời lớn, vì sợ bị “Binh" lúc nào không hay…
Thay đồng phục xong hai chị em nó buớc xuống nhà. Vì truờng hắn, nó, Duơng An khác nhau nên mỗi nguời phải chia nhau ra. Hắn đèo Duơng An đi học rồi tới thẳng truờng mình luôn đỡ mất công quay lại, còn nó thì đi một mình. Hắn không yên tâm cứ nằng nặc đòi đèo nó đi học, nó thì cư schán nản từ chối… Duơng An ngăn mãi nhưng cuộc trò chuyện vẫn không có hồi kết. Cũng may lúc đó, tiếng bấm chuông inh ỏi cắt ngang là Yến sang rủ nó đi học, buớc vào nhà thấy hắn và một cô gái lạ đứng ở đây. Yến định nói thì bị ngăn lại…
- Nhanh đi học thôi! – nó kéo tay Yến ra xe, bỏ mặc hắn mặt vẫn đứng đần như trời trồng!
Như thuờng lệ vào mỗi buổi sáng khi đến truờng, nó và Yến sẽ xuống căng tin uống cà phê sữa. Nhâm nhi tách cà phê nóng, mắt vẫn không rời cuốn sách. Lúc này! Cái tính mọt sách của nó đang bộc phát, không để ý xung quanh và cũng không biết có một ngọn lửa ngay truớc mặt mình đang vùn vụt cháy!
Yến cực ghét nhìn thấy nó đọc sách truớc mặt mình. Không phải là cô có ý chê sách vô bổ nhưng khi nó đọc sách, nó chẳng quan tâm nguời khác nói gì. Mặc nguời ta nói một mình như con “ bệnh hay con tự kỉ" và đối với Yến cái thái độ của nó bây giờ là thái độ “khinh thuờng nguời khác."
Thấy có gì đó nóng nóng, nó nguớc lên nhìn Yến, biết Yến đang giận mình, nó châm chọc thêm…
- Yến này! Đầu mày có khói kìa, sắp nổ tung óc ra rồi đấy! – Nó nói mặt thản nhiên tay nâng ly cà phê đưa lên miệng…
Dù Yến có rộng luợng đến mấy cũng không thể nào mà bình thản nổi đối với con nguời này! Đã không xin lỗi thì thôi còn thêm dầu vào lửa. tức mình cô sấn sổ tiến lại, giật tóc đánh cho nó một trận túi bụi như tung hoả mù. Học sinh trong căng tin thấy đánh nhau thì chạy lại cổ vũ, Yến chợt khựng lại nhìn quanh…Tiếng rầm rộ nổi lên!
- Là hai hotgirl lớp 12A1 sao? Tao nghe nói họ thân nhau lắm mà. Sao lại đánh nhau te tua vậy nhỉ? – hs 1
- A, là chị ái Nhi kìa! Chị Ái Nhi đánh lại đi chứ!
- Không chị Tuyết Yến đánh lại đi.
Cứ thế… Cứ thế mọi chuyện diễn ra sôi nổi học sinh kéo lại càng đông như cái vụ ở phố đi bộ Nguyễn Huệ. Dù chẳng có chuyện gì xảy ra mọi nguời vẫn bao quanh như đợi có chuyện xảy ra vậy! Cảm thấy dần thiếu oxi và không muốn mọi chuyện tùm lum. Nó nói lạnh:
- Mọi chuyện chỉ là đùa. - nó nói đủ to để tất cả nghe thấy rồi kéo tay Yến lên lớp. Vì cái hỗn loạn ấy đã phá đi sự vui vẻ của buổi sáng khiến nó không vui chút nào. Yến lí nhí…
- Nhi à! Tao xin lỗi, tại tao mà…
- Không là do lũ nguời đó nhìêu chuyện thôi. – nó mỉm cuời.
Hai đứa lại vui vẻ cùng nhau vào lớp….
Tác giả :
Windy