Công Chúa! Anh Yêu Em..
Chương 21
( Lời t/g: chap này t/g sẽ giải thích cho bạn đọc nghe vì sao hắn phải giả danh tên bắt cóc Killer nha)
* Biệt thự Hàn Gia*
- Vợ tương lai? Ba mẹ đang đùa à? – hắn đang đọc sách thì đập phăng luôn cuốn sách xuống bàn
- Đây đâu phải chuyện đáng đùa. Và con bỏ ngay cái thái độ vô lễ ấy đi. – ông Hàn
- Nhưng, con chưa muốn lấy vợ - hắn
- Con có định nghĩa được từ “ tương lai" không vậy? Con trai – ông Hàn
- Vợ con là Trần Phương Ái Nhi – bảo bối của Hàn Gia. Là cô gái thông minh và khá trầm ta nghe nói là như vậy. – bà Hàn lên tiếng
- Thú vị thật! – hắn nhếch môi
- Nếu được ông bà Hàn sẽ về nước sau vài tháng nữa! Lúc đó sẽ có một lần gặp nhau giữa con và tiểu thư Trần Gia. – ba mẹ hắn nói rồi về phòng
Hắn lấy điên thoại mở danh bạ gọi cho ai đó…
- Dương An, mau về đi – hắn thấy chói tai khi nghe thấy tiếng nhạc sập xình ở đầu dây bên kia
Một lúc sau, một cô gái mảnh mai bước vào nhà cằn nhằn
- Hai hay thật! Em đang chơi vui sao. Anh không biết lựa lúc gọi gì cả. – Dương An cằn nhằn
- Anh có vợ tương lai. Thú vị thật – hắn nói miệng cười nhếh mép
- WHAT THE HELL? – Dương An xửng sốt
Thật ra anh em nhà hắn thân thiết với nhau. Nên hắn đã tiết lộ cho Dương An bí mật và âm mưu của mình…
Dương An thì cực yêu quý anh trai mình. Mà không phải yêu quý mà là “ yêu" đối với cô. Anh trai cô là “ no.1 là number one" cô cực ghét kẻ nào cướp anh từ tay cô
Nên không khó khi Dương An theo dõi anh trai mình thực hiện âm mưu với vợ tương lai. Nhìn cảnh họ ôm nhau, cảnh họ cách mặt nhau vài cm… cô không thể chấp nhận nên ngoài sự tưởng tượng của hắn. Đã có lần Dương An lấy dao rạch vào má trái của nó với Dương An quy tắc bất hủ “ hiền thì vẫn hiền nhưng không bao giờ để ai bắt nạt và giành mất anh trai". Dương An đã từng hận nó hận sâu sắc vì cái lí do là “ Chuẩn bị cướp anh trai yêu quý" nhưng về sau nhận ra sai trái cô đã ân hận ( quả không hổ danh là tiểu thư)
Còn cái lần mà hắn cho nó về nhà mình mà không có ai ở nhà thực chất là Hàn Gia đi du lịch Thụy Điển một tuần. Nên nó đã được hắn cho về nhà và hạ màn…
************************************************************************
* Hiện thực*
* Biệt thự nhà Trần Gia*
Trong căn phòng màu xanh rêu, nó mở tung rèm cửa và cửa sổ đứng nhìn xa xăm. Phía thành phố đông đúc. Lòng nao nức nó chợt mỉm cười…
“Ting… ting"
Tin nhắn từ điên thoại, nó mở hộp thư
“ Này, xuống mở cổng"
“ Anh điên à! Đến đây làm gì"
“ Tìm cô, nhanh không tôi bấm chuông"
“ Kệ anh"
King… Koong
King… Koong
King… Koong
“ Cái tên điên này!"
- Đợi tôi một chút! – ông Pee chạy ra mở cửa
- Chào ông! – hắn lễ phép cúi đầu
- Cậu là… - ông Pee
- Cháu là Hàn Gia Lâm – chồng tương lai của tiểu thư" – hắn cố tình ngấn giọng chỗ “ chồng tương lai"
- Ông Pee, đừng nghe hắn nói linh tinh. Không phải đâu. – nó đứng đằng sau từ bao giờ và nghe hết cuộc đối thoại và đang cố gắng thanh minh
- Vợ à, còn không phải gì nữa! Có gì đâu mà ngại. – hắn kéo nó lại gần khoác vai.
- Chết tiệt. – nó hích mạnh vào bụng hắn rồi thủng thẳng đi vào
Ông Pee chỉ lắc đầu cười “ Giới trẻ bây giờ lạ thật"
Hắn vẫn cố tình chêu ngươi nó, chạy đuổi theo í ới
- Vợ à! – hắn cố tình nói to cho mọi người nghe thấy
- Chết tiệt. Anh đang giở cái trò gì vậy? – nó hét thật to
- A, Gia Lâm cháu sang đây có việc gì vậy! Cháu ngồi chơi đi! – ông bà Trần niềm nở khi thấy hắn
- Chào hai bác, cháu muốn đón vợ cháu đi chơi ạ - hắn thản nhiên
- Ây, không phải vợ chồng gì đâu ba mẹ - nó biện minh, quay sang hắn lườm lườm – Dừng lại đi! Anh điên thật rồi!
- Ra vậy? Đã thành vợ chồng luôn rồi sao? Hai đứa cứ đi chơi đi! Nhưng phải học hành xong thì mới tính đến hôn nhân đấy! – bà Trần
- Thôi, con không muốn đi cùng tên lưu manh này đâu. – nó hất giọng
- Sao bảo bối lại gọi cậu Gia Lâm như vậy? Mau lên thay đồ và đi chơi với Gia Lâm – bà Trần nghiêm giọng
- Nhưng… - nó nhíu mày
- Đây là mệnh lệnh – ông Trần lên tiếng
Trước khi lên phòng thay đồ nó quay lại nhìn hắn và càu nhàu
- Phiền phức
Hắn nhìn nó cười . Trông nó đáng yêu quá! Cái điệu bộ này, làm hắn nhớ mong từng ngày, mong ngày gặp lại và giờ trong mắt nó hắn đã không phải là người làm ăn bất chính nữa mà là một chàng trai của gia tộc danh giá, xứng đôi vừa lứa với nó.
* Biệt thự Hàn Gia*
- Vợ tương lai? Ba mẹ đang đùa à? – hắn đang đọc sách thì đập phăng luôn cuốn sách xuống bàn
- Đây đâu phải chuyện đáng đùa. Và con bỏ ngay cái thái độ vô lễ ấy đi. – ông Hàn
- Nhưng, con chưa muốn lấy vợ - hắn
- Con có định nghĩa được từ “ tương lai" không vậy? Con trai – ông Hàn
- Vợ con là Trần Phương Ái Nhi – bảo bối của Hàn Gia. Là cô gái thông minh và khá trầm ta nghe nói là như vậy. – bà Hàn lên tiếng
- Thú vị thật! – hắn nhếch môi
- Nếu được ông bà Hàn sẽ về nước sau vài tháng nữa! Lúc đó sẽ có một lần gặp nhau giữa con và tiểu thư Trần Gia. – ba mẹ hắn nói rồi về phòng
Hắn lấy điên thoại mở danh bạ gọi cho ai đó…
- Dương An, mau về đi – hắn thấy chói tai khi nghe thấy tiếng nhạc sập xình ở đầu dây bên kia
Một lúc sau, một cô gái mảnh mai bước vào nhà cằn nhằn
- Hai hay thật! Em đang chơi vui sao. Anh không biết lựa lúc gọi gì cả. – Dương An cằn nhằn
- Anh có vợ tương lai. Thú vị thật – hắn nói miệng cười nhếh mép
- WHAT THE HELL? – Dương An xửng sốt
Thật ra anh em nhà hắn thân thiết với nhau. Nên hắn đã tiết lộ cho Dương An bí mật và âm mưu của mình…
Dương An thì cực yêu quý anh trai mình. Mà không phải yêu quý mà là “ yêu" đối với cô. Anh trai cô là “ no.1 là number one" cô cực ghét kẻ nào cướp anh từ tay cô
Nên không khó khi Dương An theo dõi anh trai mình thực hiện âm mưu với vợ tương lai. Nhìn cảnh họ ôm nhau, cảnh họ cách mặt nhau vài cm… cô không thể chấp nhận nên ngoài sự tưởng tượng của hắn. Đã có lần Dương An lấy dao rạch vào má trái của nó với Dương An quy tắc bất hủ “ hiền thì vẫn hiền nhưng không bao giờ để ai bắt nạt và giành mất anh trai". Dương An đã từng hận nó hận sâu sắc vì cái lí do là “ Chuẩn bị cướp anh trai yêu quý" nhưng về sau nhận ra sai trái cô đã ân hận ( quả không hổ danh là tiểu thư)
Còn cái lần mà hắn cho nó về nhà mình mà không có ai ở nhà thực chất là Hàn Gia đi du lịch Thụy Điển một tuần. Nên nó đã được hắn cho về nhà và hạ màn…
************************************************************************
* Hiện thực*
* Biệt thự nhà Trần Gia*
Trong căn phòng màu xanh rêu, nó mở tung rèm cửa và cửa sổ đứng nhìn xa xăm. Phía thành phố đông đúc. Lòng nao nức nó chợt mỉm cười…
“Ting… ting"
Tin nhắn từ điên thoại, nó mở hộp thư
“ Này, xuống mở cổng"
“ Anh điên à! Đến đây làm gì"
“ Tìm cô, nhanh không tôi bấm chuông"
“ Kệ anh"
King… Koong
King… Koong
King… Koong
“ Cái tên điên này!"
- Đợi tôi một chút! – ông Pee chạy ra mở cửa
- Chào ông! – hắn lễ phép cúi đầu
- Cậu là… - ông Pee
- Cháu là Hàn Gia Lâm – chồng tương lai của tiểu thư" – hắn cố tình ngấn giọng chỗ “ chồng tương lai"
- Ông Pee, đừng nghe hắn nói linh tinh. Không phải đâu. – nó đứng đằng sau từ bao giờ và nghe hết cuộc đối thoại và đang cố gắng thanh minh
- Vợ à, còn không phải gì nữa! Có gì đâu mà ngại. – hắn kéo nó lại gần khoác vai.
- Chết tiệt. – nó hích mạnh vào bụng hắn rồi thủng thẳng đi vào
Ông Pee chỉ lắc đầu cười “ Giới trẻ bây giờ lạ thật"
Hắn vẫn cố tình chêu ngươi nó, chạy đuổi theo í ới
- Vợ à! – hắn cố tình nói to cho mọi người nghe thấy
- Chết tiệt. Anh đang giở cái trò gì vậy? – nó hét thật to
- A, Gia Lâm cháu sang đây có việc gì vậy! Cháu ngồi chơi đi! – ông bà Trần niềm nở khi thấy hắn
- Chào hai bác, cháu muốn đón vợ cháu đi chơi ạ - hắn thản nhiên
- Ây, không phải vợ chồng gì đâu ba mẹ - nó biện minh, quay sang hắn lườm lườm – Dừng lại đi! Anh điên thật rồi!
- Ra vậy? Đã thành vợ chồng luôn rồi sao? Hai đứa cứ đi chơi đi! Nhưng phải học hành xong thì mới tính đến hôn nhân đấy! – bà Trần
- Thôi, con không muốn đi cùng tên lưu manh này đâu. – nó hất giọng
- Sao bảo bối lại gọi cậu Gia Lâm như vậy? Mau lên thay đồ và đi chơi với Gia Lâm – bà Trần nghiêm giọng
- Nhưng… - nó nhíu mày
- Đây là mệnh lệnh – ông Trần lên tiếng
Trước khi lên phòng thay đồ nó quay lại nhìn hắn và càu nhàu
- Phiền phức
Hắn nhìn nó cười . Trông nó đáng yêu quá! Cái điệu bộ này, làm hắn nhớ mong từng ngày, mong ngày gặp lại và giờ trong mắt nó hắn đã không phải là người làm ăn bất chính nữa mà là một chàng trai của gia tộc danh giá, xứng đôi vừa lứa với nó.
Tác giả :
Windy