Công Chúa! Anh Yêu Em..
Chương 12
Chap 12:
“ Chát"
Tiếng bạt tai vang lên trong căn nhà hoang. Một cô gái đầu tóc rối bời, trên nguời mang một chiếc áo sơ mi trắng dài mỏng manh, cô gái khuỵ luỵ ngồi bệt xuống nền đất, hai tay và chân đều bị dây thừng cột chặt. Một cô gái khác đang đứng mặt hằn những tia đầy tức giận, hai tay cuộn thành nắm đấm…
- Mạng sống của mày đang nằm trong tay tao mà mày còn dám la liếm Gia Lâm của tao sao? Tao sẽ cho mày nếm mùi bất hạnh sống không bằng chết rồi từ từ mày sẽ chết trong tay tao. – nhỏ đó nói đoạn rút dao trong cạp quần, cúi nguời nâng hất cằm nó lên.
Cô ta cằm con dao sáng loáng, khứa nhẹ bên má trái của nó. Nó chịu đựng, răng nghiến chặt nhưng không để phát ra tiếng động. Ánh mắt nhìn con nhỏ vô giáo dục kia đầy khinh bỉ. Con nhỏ đó cuời nhếch mép xem chừng cô ta rất thích thú với trò chơi này…
- Sao? Đau chứ? Tại sao mày không kêu lên đi! – cô ta thoả mãn, mỗi câu nói cô ta lại cầm dao cứa sâu hơn nữa.
Nó mặt vô hồn, hàm răng nghiến chặt mặc kệ cho đau đớn, mùi máu tanh nồng đang túa ra, nó ngửi thấy mùi của chết chóc. Nó bất ngờ nhẹ nhàng, co cả hai chân đang bị chói, lấy đà rọi mạnh vào con nhỏ xấu xa. Bất ngờ, con nhỏ đó bị bắn ra xa, lực của nó thật mạnh làm con nhỏ đập mặt xuống đất, chảy máu một bên má do chầy xuớc. Nhỏ đứng dậy nhìn nó, nhỏ tức giận:
- Con khốn này, mày đang làm cái quái gì vậy hả? Tao sẽ giết mày. – Con nhỏ chạm tay lên má mình, thấy máu cô ta lại càng tức giận
- Mặt nạ rớt kìa, nhặt lên diễn tiếp nào cô bé. Phấn son cũng ít thôi nhé! Rơi hết tấn phấn xuống đất rồi kìa. Kinh tởm! – nó nhếch mép, mặt nó đang xanh dần, máu bên má vẫn không ngừng chảy ra ngày một nhiều. Tay chân đang bị chói thật bất lợi, nhưng nó không quan tâm không vì thế mà để cho con nhỏ vô giáo dục xúc phạm mình. Nó nói tiếp:
- À! Cô bé, tôi không thèm dành giật môt thằng con trai với một đứa vô học như cô đâu nhé! Một kẻ như hắn – một con quỷ đội lốt nguời, cô nghĩ tôi thèm thuồng cái loại như hắn đâu. Chỉ có những con nguời như cô – một con chó hoang mới chấp nhận yêu hắn. Hai nguời một quỷ và một con chó rách đẹp đôi thật đấy! – nó tiếp tục nói bằng một giọng khinh khỉnh.
Con nguời như nó thì có bao giờ biết sợ chết là gì. Hăm doạ không bao giờ có tác dụng với nó. Con nhỏ đó tức giận vì bị xúc phạm ( hay nó nói đúng quá!) nó sấn sổ toan túm tóc và đánh nó thì…
- Dương An, em đang làm cái gì ở đây vậy? – hắn chạy xồng xộc vào nhà
- Gia… Gia… Lâm…em…- Duơng An
- Hừm, ai cho em đuợc phép vào đây hả? – hắn tức giận
- Em… em chỉ muốn dậy bảo cô ta vì dám cuớp anh, cô ta đã xỉ nhục em… - Dương An
- Im đi, biến khỏi đây – hắn lạnh lùng
Con nhỏ nuớc mắt ngắn nuớc mắt dài chạy xồng xộc đi, hắn vội chạy đến chỗ nó. Nó đã nằm ngất lịm từ khi nào, máu đang chảy ra rất nhiều. Hắn vội bế nó lên, kêu nguời trở nó đến bệnh viện.
* Bệnh viện trung uơng*
- Bác sĩ, cô ta… - hắn nhanh chóng hỏi vị bác sĩ cao tuổi vừa đi ra từ phòng cấp cứu.
- Cô gái đó bị mất máu khá nhiều. Cũng may mắn là cô bé thuộc nhóm máu A không phải dạng máu hiếm. Giờ cô bé đang trong tình trạng hôn mê, khoảng 30 phút nữa sẽ tỉnh lại. Nguời nhà có thể vào thăm bệnh nhân. – bác sĩ nói rồi đi
Hắn nhanh chóng chạy thẳng vào phòng. Nhìn trên chiếc giuờng trắng, một cô gái khuôn mặt xinh xắn đôi mắt nhắm nghiền. Hắn ngồi xuống ghế nhìn chăm chăm nó, không hiểu tại sao nhìn nó bây giờ mà tim hắn lại đau quặn. Hắn nắm lấy tay nó, hôn lên bàn tay nó:
“ Tỉnh dậy đi, Ái Nhi" .Bàn tay hắn vẫn nằm chặt lấy bàn tay nó. Nó chợt mở mắt:
- Ki..i..ll…er – nó nói bằng một giọng mệt mỏi
Hắn nghe thấy chợt giật mình, nó tỉnh rồi. Hắn vui mừng ôm chầm lấy nó. Nó thoáng ngạc nhiên, rồi tức giận:
- Tránh ra, anh điên hả? Con nguời độc ác
- Nói lại. – hắn lạnh nhạt
- Con nguời vô nhân tâm, độc địa, xấu xe, tàn bạo… – nó nói xối xả
Hắn hôn nó đặt lên môi nó một nụ hôn thật ngọt ngào. Nó không kháng cự lại, dần dần nhắm mắt lại và tân huởng vị ngọt ở đầu môi. Sao vậy nhỉ? Nó không kháng cự đuợc, trái tim nó đang nhói lên… không phải nhói lên vì đau đớn mà là vì… thứ gì đó, nó cũng không biết
Hắn chợt dừng lại, dần tránh xa và nhìn nó cuời. Nó chợt đỏ bừng mặt quay ra trách hắn:
- Anh…
- Sao cô ngu ngốc quá như vậy?Sao không kháng cự mà để cô ta đánh như vậy chứ- hắn cáu
- Anh bị điên sao, tự nhiên la tôi, anh chói tay chói chân tôi như vậy thì anh nghĩ tôi kháng cự làm sao. – nó
Hắn im lặng …
“ cốc… cốc"
- Vào – hắn
- Đại ca,… - tên kia
- Đưa – hắn
Tên kia đưa cho hắn một bát cháo nóng.
- Ăn cháo này – hắn
- Gia … Lâm… tê…ê…n… đáng chết… mua…a cháo cho tôi sao? – nó há hốc mồm
Hắn không nói gì chỉ lẳng lặng, đút cháo cho nó:
- Tôi không ăn. – nó
- Ăn – hắn nhíu mày
- Không – nó
- Ăn
- Không
- Ăn
Nó và hắn cứ đôi co như vậy và bằng biện pháp gì đó hắn đã bắt nó ăn được.
- Sao anh… lại đối xử tốt với tôi vậy? – nó
- Để bán cô sang nuớc ngoài đuợc giá cao hơn. – hắn
- Ừm – nó cúi gằm mặt xuống. Nó cũng sẽ chết thôi
Hắn nhìn mặt nó mà cuời thầm…
- Cô có sợ chết không? – hắn
- Dĩ nhiên là… Không
- Không phải ai cũng ham sống sợ chết sao?
- Họ khác, tôi khác. Tôi tồn tại chỉ để hoàn thành một số chuyện nhưng tôi biết từ bây giờ không bao giờ tôi có thể hoàn thành đuợc nữa
Nó tuyệt vọng, mắt nhìn xa xăm. Hắn nhìn nó, trong mắt hắn có chút gì đó buồn khi thấy nó buồn bã.
“ Chát"
Tiếng bạt tai vang lên trong căn nhà hoang. Một cô gái đầu tóc rối bời, trên nguời mang một chiếc áo sơ mi trắng dài mỏng manh, cô gái khuỵ luỵ ngồi bệt xuống nền đất, hai tay và chân đều bị dây thừng cột chặt. Một cô gái khác đang đứng mặt hằn những tia đầy tức giận, hai tay cuộn thành nắm đấm…
- Mạng sống của mày đang nằm trong tay tao mà mày còn dám la liếm Gia Lâm của tao sao? Tao sẽ cho mày nếm mùi bất hạnh sống không bằng chết rồi từ từ mày sẽ chết trong tay tao. – nhỏ đó nói đoạn rút dao trong cạp quần, cúi nguời nâng hất cằm nó lên.
Cô ta cằm con dao sáng loáng, khứa nhẹ bên má trái của nó. Nó chịu đựng, răng nghiến chặt nhưng không để phát ra tiếng động. Ánh mắt nhìn con nhỏ vô giáo dục kia đầy khinh bỉ. Con nhỏ đó cuời nhếch mép xem chừng cô ta rất thích thú với trò chơi này…
- Sao? Đau chứ? Tại sao mày không kêu lên đi! – cô ta thoả mãn, mỗi câu nói cô ta lại cầm dao cứa sâu hơn nữa.
Nó mặt vô hồn, hàm răng nghiến chặt mặc kệ cho đau đớn, mùi máu tanh nồng đang túa ra, nó ngửi thấy mùi của chết chóc. Nó bất ngờ nhẹ nhàng, co cả hai chân đang bị chói, lấy đà rọi mạnh vào con nhỏ xấu xa. Bất ngờ, con nhỏ đó bị bắn ra xa, lực của nó thật mạnh làm con nhỏ đập mặt xuống đất, chảy máu một bên má do chầy xuớc. Nhỏ đứng dậy nhìn nó, nhỏ tức giận:
- Con khốn này, mày đang làm cái quái gì vậy hả? Tao sẽ giết mày. – Con nhỏ chạm tay lên má mình, thấy máu cô ta lại càng tức giận
- Mặt nạ rớt kìa, nhặt lên diễn tiếp nào cô bé. Phấn son cũng ít thôi nhé! Rơi hết tấn phấn xuống đất rồi kìa. Kinh tởm! – nó nhếch mép, mặt nó đang xanh dần, máu bên má vẫn không ngừng chảy ra ngày một nhiều. Tay chân đang bị chói thật bất lợi, nhưng nó không quan tâm không vì thế mà để cho con nhỏ vô giáo dục xúc phạm mình. Nó nói tiếp:
- À! Cô bé, tôi không thèm dành giật môt thằng con trai với một đứa vô học như cô đâu nhé! Một kẻ như hắn – một con quỷ đội lốt nguời, cô nghĩ tôi thèm thuồng cái loại như hắn đâu. Chỉ có những con nguời như cô – một con chó hoang mới chấp nhận yêu hắn. Hai nguời một quỷ và một con chó rách đẹp đôi thật đấy! – nó tiếp tục nói bằng một giọng khinh khỉnh.
Con nguời như nó thì có bao giờ biết sợ chết là gì. Hăm doạ không bao giờ có tác dụng với nó. Con nhỏ đó tức giận vì bị xúc phạm ( hay nó nói đúng quá!) nó sấn sổ toan túm tóc và đánh nó thì…
- Dương An, em đang làm cái gì ở đây vậy? – hắn chạy xồng xộc vào nhà
- Gia… Gia… Lâm…em…- Duơng An
- Hừm, ai cho em đuợc phép vào đây hả? – hắn tức giận
- Em… em chỉ muốn dậy bảo cô ta vì dám cuớp anh, cô ta đã xỉ nhục em… - Dương An
- Im đi, biến khỏi đây – hắn lạnh lùng
Con nhỏ nuớc mắt ngắn nuớc mắt dài chạy xồng xộc đi, hắn vội chạy đến chỗ nó. Nó đã nằm ngất lịm từ khi nào, máu đang chảy ra rất nhiều. Hắn vội bế nó lên, kêu nguời trở nó đến bệnh viện.
* Bệnh viện trung uơng*
- Bác sĩ, cô ta… - hắn nhanh chóng hỏi vị bác sĩ cao tuổi vừa đi ra từ phòng cấp cứu.
- Cô gái đó bị mất máu khá nhiều. Cũng may mắn là cô bé thuộc nhóm máu A không phải dạng máu hiếm. Giờ cô bé đang trong tình trạng hôn mê, khoảng 30 phút nữa sẽ tỉnh lại. Nguời nhà có thể vào thăm bệnh nhân. – bác sĩ nói rồi đi
Hắn nhanh chóng chạy thẳng vào phòng. Nhìn trên chiếc giuờng trắng, một cô gái khuôn mặt xinh xắn đôi mắt nhắm nghiền. Hắn ngồi xuống ghế nhìn chăm chăm nó, không hiểu tại sao nhìn nó bây giờ mà tim hắn lại đau quặn. Hắn nắm lấy tay nó, hôn lên bàn tay nó:
“ Tỉnh dậy đi, Ái Nhi" .Bàn tay hắn vẫn nằm chặt lấy bàn tay nó. Nó chợt mở mắt:
- Ki..i..ll…er – nó nói bằng một giọng mệt mỏi
Hắn nghe thấy chợt giật mình, nó tỉnh rồi. Hắn vui mừng ôm chầm lấy nó. Nó thoáng ngạc nhiên, rồi tức giận:
- Tránh ra, anh điên hả? Con nguời độc ác
- Nói lại. – hắn lạnh nhạt
- Con nguời vô nhân tâm, độc địa, xấu xe, tàn bạo… – nó nói xối xả
Hắn hôn nó đặt lên môi nó một nụ hôn thật ngọt ngào. Nó không kháng cự lại, dần dần nhắm mắt lại và tân huởng vị ngọt ở đầu môi. Sao vậy nhỉ? Nó không kháng cự đuợc, trái tim nó đang nhói lên… không phải nhói lên vì đau đớn mà là vì… thứ gì đó, nó cũng không biết
Hắn chợt dừng lại, dần tránh xa và nhìn nó cuời. Nó chợt đỏ bừng mặt quay ra trách hắn:
- Anh…
- Sao cô ngu ngốc quá như vậy?Sao không kháng cự mà để cô ta đánh như vậy chứ- hắn cáu
- Anh bị điên sao, tự nhiên la tôi, anh chói tay chói chân tôi như vậy thì anh nghĩ tôi kháng cự làm sao. – nó
Hắn im lặng …
“ cốc… cốc"
- Vào – hắn
- Đại ca,… - tên kia
- Đưa – hắn
Tên kia đưa cho hắn một bát cháo nóng.
- Ăn cháo này – hắn
- Gia … Lâm… tê…ê…n… đáng chết… mua…a cháo cho tôi sao? – nó há hốc mồm
Hắn không nói gì chỉ lẳng lặng, đút cháo cho nó:
- Tôi không ăn. – nó
- Ăn – hắn nhíu mày
- Không – nó
- Ăn
- Không
- Ăn
Nó và hắn cứ đôi co như vậy và bằng biện pháp gì đó hắn đã bắt nó ăn được.
- Sao anh… lại đối xử tốt với tôi vậy? – nó
- Để bán cô sang nuớc ngoài đuợc giá cao hơn. – hắn
- Ừm – nó cúi gằm mặt xuống. Nó cũng sẽ chết thôi
Hắn nhìn mặt nó mà cuời thầm…
- Cô có sợ chết không? – hắn
- Dĩ nhiên là… Không
- Không phải ai cũng ham sống sợ chết sao?
- Họ khác, tôi khác. Tôi tồn tại chỉ để hoàn thành một số chuyện nhưng tôi biết từ bây giờ không bao giờ tôi có thể hoàn thành đuợc nữa
Nó tuyệt vọng, mắt nhìn xa xăm. Hắn nhìn nó, trong mắt hắn có chút gì đó buồn khi thấy nó buồn bã.
Tác giả :
Windy