Cõng Boss Đến Hạn Cuối
Chương 51: Người trôi nổi trên đám mây
Hạ Hoàng Tuyền sẽ tin lời bịp bợm của Thương Bích Lạc ư?
Đáp án sẽ: mới là lạ!
Tuy rằng ánh mắt của quần chúng đúng là tốt hơn, nhưng cô vẫn hơi có cảm giác rằng mình bị đùa giỡn, nhưng, cho dù trong lòng rất muốn đánh hắn, Hạ Hoàng Tuyền vẫn dùng lý trí mạnh mẽ để đè loại sự thôi thúc dữ dội này —— trở về rồi đánh! Muốn đánh bao nhiêu thì đánh! Muốn đánh mạnh thế nào cũng được!
Nghĩ vậy, cô đứng lên, đi đến phía sau Thương Bích Lạc, hai tay nắm tay vịn xe lăn, định đẩy tên này về nhà.
"Xin chờ một lát, Hạ tiểu thư."
Người cản lại cô không phải ai khác mà là em gái mà tên khốn Thương Bích Lạc mới quyến rũ, Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người, có chuyện gì xảy ra? Quần chúng xung quanh chấn động, ai nha má ơi, chẳng lẽ tiểu tam sắp chống lại tiểu nhị!
"Cô là?" Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào cô gái khoảng 25 26 tuổi trước mắt, khuôn mặt xinh đẹp với vẻ giỏi giang, tóc ngắn chạm vai, đuôi tóc hơi xoăn, mặc dù mặc đồ thường ngày, nhưng toát lên dáng vẻ của những cô gái làm ở văn phòng, cô chắc chắn mình chưa từng gặp đối phương ở nơi nào.
"Là thế này, tôi là Lã Lộ, phóng viên của tòa soạn báo Tân Sinh, muốn phỏng vấn cô và Thương tiên sinh một chút, xin hỏi hiện tại hai người có rảnh không?"
"Phỏng vấn?"
"Đúng vậy." Lã Lộ hơi ngẩn ra, thấy Hạ Hoàng Tuyền không hiểu rõ tình huống như Thương Bích Lạc, vì vậy liền giải thích một chút.
Hạ Hoàng Tuyền biết rõ, quần chúng lại thất vọng —— vốn cho rằng còn có thể đánh nhau!
"Thì ra là thế," Hạ Hoàng Tuyền gãi gãi gò má, cúi đầu hỏi Thương Bích Lạc, "Anh đồng ý nhận phỏng vấn không?" Cho dù là thú cưng cũng có nhân quyền!
Thanh niên cười cong mắt, một bộ người đàn ông dịu dàng tốt bụng: "Tất cả đều nghe theo em."
". . . . . ." Đáng ghét! Hạ Hoàng Tuyền lại bị làm nổi da gà, cảnh cáo lườm Thương Bích Lạc, có chút do dự nhìn về phía Lã Lộ, cô chưa bao giờ được phỏng vấn cả, cảm thấy không yên lòng.
Có lẽ nhận ra sự lo lắng của cô, Lã Lộ vội vàng nói: "Xin yên tâm, không phải là hỏi chính thức, chỉ là tâm sự linh tinh mà thôi."
Thấy đối phương nói đến mức này, lại thấy Thương Bích Lạc cũng không phản đối gì, hơn nữa Hạ Hoàng Tuyền cũng không phản cảm gì trước chuyện này, vì thế cô gật đầu: "Có thể." Rồi sau đó nói, "Đến chỗ nào nói?"
Lã Lộ thử chỉ vào khu đất trống ở bên cạnh: "Chỗ đó có thể chứ?"
"Được."
Một cuộc phỏng vấn nhất định sẽ gây chú ý trên diện rộng sau khi có báo chí và video clip liên quan được đưa ra liền dùng cách thức bình thản như vậy để bắt đầu, tâm tính của ba người không đồng nhất, Thương Bích Lạc hoàn toàn là tâm tính xem náo nhiệt, Hạ Hoàng Tuyền là tân thủ không hiểu nhiều nên có chút không yên, chỉ riêng Lã Lộ cảm thấy không thể tin được. Nói thật, trước khi đến cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng vào viện, nhưng không ngờ "Vua sư tử" dễ nói chuyện như vậy, thậm chí trong chớp mắt, cô cảm thấy đối phương không khác gì những cô gái bình thường, nhưng một giây sau, khi ánh mắt của Lã Lộ rơi xuống chụp mắt màu đen mà mọi người luôn suy đoán và đao võ sĩ không thề nghi ngờ là hàng thật trên eo Hạ Hoàng Tuyền, vị phóng viên này bỗng nhận ra —— cô gái có vẻ như bình thường ở trước mắt, có được sức mạnh cường đại hơn bất cứ kẻ nào, điểm này không chỉ đúng ở thành phố W, càng có thể là ở trên toàn nước Viêm Hoàng.
Sau khi thăm dò hỏi vài vấn đề thông thường, Lã Lộ rốt cuộc đi vào vấn đề chính: "Hạ tiểu thư, theo tôi được biết, trước đó cô và Thương tiên sinh đã cùng tập kích cư dân trong thành phố, hơn nữa chiếm được danh hiệu 'Lang Bối song sát', xin hỏi lý do cô làm vậy là gì?"
Hạ Hoàng Tuyền phun máu trong lòng: ". . . Có thể đừng nói đến danh hiệu kia không?"
"Đương nhiên có thể." Lã Lộ gật đầu.
"Lý do sao. . ." Hạ Hoàng Tuyền suy xét trong một thời gian ngắn, sau đó nói, "Bởi vì cảm thấy không bình thường."
"Có thể nói cụ thể một chút không?"
Hạ Hoàng Tuyền nghĩ rất lâu, thầm sắp xếp ngôn ngữ, sau đó cố gắng hết khả năng giải thích thêm: "Cô xem, không phải rất kỳ quái ư?" Cô xoay người, nhìn về phía đám người khi thì cười vui khi thì mắng mỏ giữa sân, "Mọi người trong thành thị này đều như nhau, bất hạnh như nhau, cũng may mắn như nhau."
"Khác với người ở phía Bắc, chúng ta gặp phải bệnh độc, cho nên bất hạnh; chúng ta còn sống để tới thành phố W, cuộc sống bình tĩnh như cũ, cho nên may mắn."
"Lã tiểu thư nếu là phóng viên, hẳn là biết, năm ngàn vạn cư dân ở phía Nam trong kiếp nạn này chỉ còn sót lại năm trăm vạn, trong mười người, chỉ có một người chết đi." Cô dừng một chút, nói tiếp, "Mỗi một cá nhân ở đây, đều mất đi một ít thân nhân, một ít bằng hữu, liều mạng giãy giụa leo ra khỏi núi thi hài, gánh vác trí nhớ về người chết, còn sống tại thế giới được gọi là 'tận thế' này, trên ý nghĩa nào đó mà nói, mọi người ở thành phố W là người chiến thắng trong cuộc chiến tàn khốc này, nhưng tôi nghĩ rất ít người sẽ cảm thấy như vậy. Càng nhiều người sẽ cho là, tất cả đều là kẻ thất bại, tất cả đều là người mất mát, chỉ có so ai xui xẻo hơn ai, không ai so ai may mắn hơn ai."
"Nhưng. . ."
"Nhưng?" Lã Lộ hỏi tiếp, không hề nghi ngờ, cô vô cùng tò mò về lời nói tiếp theo.
"Nhưng là, lại bị cầm chân tại thành phố W." Hạ Hoàng Tuyền cười cười, "Tôi biết, rất nhiều người vô cùng bất mãn, cảm thấy bản thân giống gia súc bị nuôi nhốt, không có nhân quyền, tự do và công bằng, ngoại trừ chờ chết, không có chuyện khác để làm."
"Hạ tiểu thư không cho là thế?"
"Tôi cho là thế nào cũng không quan trọng, mỗi người đều có ý nghĩ của mình, ai cũng không có tư cách áp đặt ý nghĩ này cho người khác, nhưng. . ." Cô gái thu lại vẻ tươi cười trên mặt, "Chán ghét người phương Bắc cũng được, phản đối quyết định của chính phủ cũng được, dù thế nào cũng không sao cả, đây là tự do của mọi người. Nhưng mà, lấy sự phẫn nộ này trút lên người có cùng cảnh ngộ với mình, nghĩ như thế nào cũng thất rất không bình thường phải không?"
"Điều này. . . Dường như đúng là như vậy." Lã Lộ gật đầu, cô biết rõ đoạn thời gian này thành phố W hỗn loạn, đầu đường cuối ngõ lúc nào cũng có người đánh lộn, cho dù vô tình đi ngang qua cũng có thể bị chặn lại đánh, rất nhiều người lâm vào một trạng thái điên cuồng như tinh thần thác loạn, nhưng sau khi "Vua sư tử" làm chuyện như vậy, loại tình huống này bỗng chuyển biến tốt đẹp, cho nên cô càng tò mò, "Đó chính là lý do cô làm như vậy ư? Có thể nói kỹ càng không?"
"Nói kỹ càng ư. . ." Hạ Hoàng Tuyền thở dài, sâu sắc cảm thấy phỏng vấn đúng là một việc phiền hà, tế bào não sắp bị ép khô rồi, được chứ? ! Cô hít sâu một hơi, tiếp tục nói, "Tôi. . ."
Cuộc phỏng vấn này kéo dài rất nhiều giờ, trong lúc đó Thương Bích Lạc chỉ ngẫu nhiên lên tiếng, lại sáng suốt ngăn cô nói ra những lời đáng sợ như "Muốn đánh cho bọn họ không thể đánh nhau nữa mới thôi", nói ngắn gọn, ra sức giữ gìn hình tượng của cô. Đối với việc này, Hạ Hoàng Tuyền vô cùng vừa lòng, thế nên khi đẩy hắn về tâm tình vô cùng tốt, cúi đầu hát một giai điệu không biết nghe được ở đâu.
Thanh niên nghe tiếng ca với âm điệu kỳ quái phát ra từ trong miệng cô, trong lòng có chút buồn cười: "Rất vui sao?"
"Đương nhiên!"
"Bởi vì có thể lên báo?"
"Đúng vậy!" Hạ Hoàng Tuyền rất thẳng thắn, "Đây là lần đầu tiên tôi lên báo, không, là lần đầu tiên tiếp xúc với tin tức truyền thông thế này, anh không biết đâu, tôi vô cùng xui xẻo, tiểu học cấp hai đại học đều có phóng viên đài truyền hình đến trường học của tôi, nhưng trong màn ảnh lúc nào cũng không có tôi, rõ ràng mỗi lần tôi đều đứng ở gần đó!"
". . . . . ." Xác suất này đúng là. . . Có chút thảm thiết, nhưng mà, Thương Bích Lạc nhếch miệng, đột nhiên lên tiếng, "Cô biết hậu quả khi nói ra những lời hôm nay không?"
"Hậu quả?" Cô gái nghiêng đầu, kinh ngạc hỏi "Có thể có hậu quả gì?"
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lực ảnh hưởng của cô ở thành phố W sẽ cực cao."
"Ha ha ha, tôi cảm thấy lực ảnh hưởng của mình luôn rất cao." Nhìn ánh mắt của người ven đường là biết. . .
"Trước đó là vũ lực, bây giờ sẽ lan đến mặt tinh thần." Càng là thế giới nguy hiểm, càng cần cường giả, vô luận là trên vũ lực hay trên tinh thần, hành vi mà cô gái làm ra thỏa mãn hai nhu cầu này của mọi người, chính phủ cần một nhân vật có lực ảnh hưởng chính diện, giống như những hình mẫu điển hình mà trước đó bọn họ nâng đỡ, trên ngôn hành hay quan hệ với quân đội, không thể nghi ngờ cô đều thỏa mãn những điểm này. Vì thế tiếp theo, tư tưởng và hành vi của cô sẽ tại ngôn ngữ báo chí được tô điểm cho đẹp, tiến thêm một bước thăng hoa, dần dần được người trong thành thị này thậm chí là cả nước nâng lên thần đàn.
Tuy rằng quá nhiều ánh mắt tụ tập trên người cô khiến thanh niên hơi không thoải mái, nhưng chuyện đến nước này, cô được chú ý đã là điều không thể tránh khỏi, so với việc để cô ngày ngày ở chung với đám người mà không có khoảng cách, không bằng để cô trôi nổi trên đám mây, không thể nghi ngờ "Khoảng cách giữa cô gái và người khác kéo xa một bước" khiến hắn vô cùng sung sướng, hắn không để ý lại châm củi thêm lửa một hồi.
"Nghe có vẻ thật phức tạp. . ." Hạ Hoàng Tuyền híp mắt, bước lên phía trước thanh niên, cúi người lườm hắn, "Này! Anh không đang có ý đồ xấu gì chứ?"
"Làm sao có thể?" Thanh niên lộ ra một khuôn mặt vô tội.
". . . Quên đi." Hạ Hoàng Tuyền nhún vai, tuy rằng cảm thấy hắn hơi không có ý tốt, nhưng dù sao cũng không thấy nguy hiểm gì, cô thở dài nhìn trời, cho nên nói, suy nghĩ gì đó cô rất không am hiểu, "Nói tóm lại, nếu không là chuyện gì xấu, tôi không có ý kiến."
"A. . ." Thanh niên thấp giọng cười, "Hoàn toàn không thèm để ý ư?"
"Đúng vậy." Hạ Hoàng Tuyền quay đầu nhìn phong cảnh ven đường, lơ đãng đáp lại, "Cái nhìn của người khác rất khó chi phối, cho dù tôi vì vậy mà để ý, cũng sẽ không thể thay đổi được gì. Có đôi khi làm càng nhiều kết quả càng tệ."
"Vậy cô để ý nhất cái gì?"
"Ừm, sống thật tốt cùng với anh." Cô gái nói là lời thật lòng, cô còn sống mới có thể thuận lợi về nhà, hắn còn sống cô mới có hi vọng về nhà, hai người thiếu một cũng không được.
Thương Bích Lạc hơi giật mình, bất giác, bàn tay đặt bên cạnh của hắn bỗng siết chặt, lại là như vậy, ánh mắt của cô thật trong sạch, đối với cô chỉ là một câu nói bình thường, lại luôn có thể. . .
Cùng lúc đó, Hạ Hoàng Tuyền bỗng thấy lưng chợt lạnh, vội vàng quay đầu nhìn thanh niên ở đối diện, cau mày nói: "Anh làm sao thế? Biểu cảm rất kỳ quái. . ." Chẳng lẽ đột nhiên đau bụng? Không đúng, mũi tên không hề đưa ra gợi ý "Đáng yêu" cho cô!
Một bàn tay ấm áp bỗng xoa lên mặt cô.
Đáp án sẽ: mới là lạ!
Tuy rằng ánh mắt của quần chúng đúng là tốt hơn, nhưng cô vẫn hơi có cảm giác rằng mình bị đùa giỡn, nhưng, cho dù trong lòng rất muốn đánh hắn, Hạ Hoàng Tuyền vẫn dùng lý trí mạnh mẽ để đè loại sự thôi thúc dữ dội này —— trở về rồi đánh! Muốn đánh bao nhiêu thì đánh! Muốn đánh mạnh thế nào cũng được!
Nghĩ vậy, cô đứng lên, đi đến phía sau Thương Bích Lạc, hai tay nắm tay vịn xe lăn, định đẩy tên này về nhà.
"Xin chờ một lát, Hạ tiểu thư."
Người cản lại cô không phải ai khác mà là em gái mà tên khốn Thương Bích Lạc mới quyến rũ, Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người, có chuyện gì xảy ra? Quần chúng xung quanh chấn động, ai nha má ơi, chẳng lẽ tiểu tam sắp chống lại tiểu nhị!
"Cô là?" Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào cô gái khoảng 25 26 tuổi trước mắt, khuôn mặt xinh đẹp với vẻ giỏi giang, tóc ngắn chạm vai, đuôi tóc hơi xoăn, mặc dù mặc đồ thường ngày, nhưng toát lên dáng vẻ của những cô gái làm ở văn phòng, cô chắc chắn mình chưa từng gặp đối phương ở nơi nào.
"Là thế này, tôi là Lã Lộ, phóng viên của tòa soạn báo Tân Sinh, muốn phỏng vấn cô và Thương tiên sinh một chút, xin hỏi hiện tại hai người có rảnh không?"
"Phỏng vấn?"
"Đúng vậy." Lã Lộ hơi ngẩn ra, thấy Hạ Hoàng Tuyền không hiểu rõ tình huống như Thương Bích Lạc, vì vậy liền giải thích một chút.
Hạ Hoàng Tuyền biết rõ, quần chúng lại thất vọng —— vốn cho rằng còn có thể đánh nhau!
"Thì ra là thế," Hạ Hoàng Tuyền gãi gãi gò má, cúi đầu hỏi Thương Bích Lạc, "Anh đồng ý nhận phỏng vấn không?" Cho dù là thú cưng cũng có nhân quyền!
Thanh niên cười cong mắt, một bộ người đàn ông dịu dàng tốt bụng: "Tất cả đều nghe theo em."
". . . . . ." Đáng ghét! Hạ Hoàng Tuyền lại bị làm nổi da gà, cảnh cáo lườm Thương Bích Lạc, có chút do dự nhìn về phía Lã Lộ, cô chưa bao giờ được phỏng vấn cả, cảm thấy không yên lòng.
Có lẽ nhận ra sự lo lắng của cô, Lã Lộ vội vàng nói: "Xin yên tâm, không phải là hỏi chính thức, chỉ là tâm sự linh tinh mà thôi."
Thấy đối phương nói đến mức này, lại thấy Thương Bích Lạc cũng không phản đối gì, hơn nữa Hạ Hoàng Tuyền cũng không phản cảm gì trước chuyện này, vì thế cô gật đầu: "Có thể." Rồi sau đó nói, "Đến chỗ nào nói?"
Lã Lộ thử chỉ vào khu đất trống ở bên cạnh: "Chỗ đó có thể chứ?"
"Được."
Một cuộc phỏng vấn nhất định sẽ gây chú ý trên diện rộng sau khi có báo chí và video clip liên quan được đưa ra liền dùng cách thức bình thản như vậy để bắt đầu, tâm tính của ba người không đồng nhất, Thương Bích Lạc hoàn toàn là tâm tính xem náo nhiệt, Hạ Hoàng Tuyền là tân thủ không hiểu nhiều nên có chút không yên, chỉ riêng Lã Lộ cảm thấy không thể tin được. Nói thật, trước khi đến cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng vào viện, nhưng không ngờ "Vua sư tử" dễ nói chuyện như vậy, thậm chí trong chớp mắt, cô cảm thấy đối phương không khác gì những cô gái bình thường, nhưng một giây sau, khi ánh mắt của Lã Lộ rơi xuống chụp mắt màu đen mà mọi người luôn suy đoán và đao võ sĩ không thề nghi ngờ là hàng thật trên eo Hạ Hoàng Tuyền, vị phóng viên này bỗng nhận ra —— cô gái có vẻ như bình thường ở trước mắt, có được sức mạnh cường đại hơn bất cứ kẻ nào, điểm này không chỉ đúng ở thành phố W, càng có thể là ở trên toàn nước Viêm Hoàng.
Sau khi thăm dò hỏi vài vấn đề thông thường, Lã Lộ rốt cuộc đi vào vấn đề chính: "Hạ tiểu thư, theo tôi được biết, trước đó cô và Thương tiên sinh đã cùng tập kích cư dân trong thành phố, hơn nữa chiếm được danh hiệu 'Lang Bối song sát', xin hỏi lý do cô làm vậy là gì?"
Hạ Hoàng Tuyền phun máu trong lòng: ". . . Có thể đừng nói đến danh hiệu kia không?"
"Đương nhiên có thể." Lã Lộ gật đầu.
"Lý do sao. . ." Hạ Hoàng Tuyền suy xét trong một thời gian ngắn, sau đó nói, "Bởi vì cảm thấy không bình thường."
"Có thể nói cụ thể một chút không?"
Hạ Hoàng Tuyền nghĩ rất lâu, thầm sắp xếp ngôn ngữ, sau đó cố gắng hết khả năng giải thích thêm: "Cô xem, không phải rất kỳ quái ư?" Cô xoay người, nhìn về phía đám người khi thì cười vui khi thì mắng mỏ giữa sân, "Mọi người trong thành thị này đều như nhau, bất hạnh như nhau, cũng may mắn như nhau."
"Khác với người ở phía Bắc, chúng ta gặp phải bệnh độc, cho nên bất hạnh; chúng ta còn sống để tới thành phố W, cuộc sống bình tĩnh như cũ, cho nên may mắn."
"Lã tiểu thư nếu là phóng viên, hẳn là biết, năm ngàn vạn cư dân ở phía Nam trong kiếp nạn này chỉ còn sót lại năm trăm vạn, trong mười người, chỉ có một người chết đi." Cô dừng một chút, nói tiếp, "Mỗi một cá nhân ở đây, đều mất đi một ít thân nhân, một ít bằng hữu, liều mạng giãy giụa leo ra khỏi núi thi hài, gánh vác trí nhớ về người chết, còn sống tại thế giới được gọi là 'tận thế' này, trên ý nghĩa nào đó mà nói, mọi người ở thành phố W là người chiến thắng trong cuộc chiến tàn khốc này, nhưng tôi nghĩ rất ít người sẽ cảm thấy như vậy. Càng nhiều người sẽ cho là, tất cả đều là kẻ thất bại, tất cả đều là người mất mát, chỉ có so ai xui xẻo hơn ai, không ai so ai may mắn hơn ai."
"Nhưng. . ."
"Nhưng?" Lã Lộ hỏi tiếp, không hề nghi ngờ, cô vô cùng tò mò về lời nói tiếp theo.
"Nhưng là, lại bị cầm chân tại thành phố W." Hạ Hoàng Tuyền cười cười, "Tôi biết, rất nhiều người vô cùng bất mãn, cảm thấy bản thân giống gia súc bị nuôi nhốt, không có nhân quyền, tự do và công bằng, ngoại trừ chờ chết, không có chuyện khác để làm."
"Hạ tiểu thư không cho là thế?"
"Tôi cho là thế nào cũng không quan trọng, mỗi người đều có ý nghĩ của mình, ai cũng không có tư cách áp đặt ý nghĩ này cho người khác, nhưng. . ." Cô gái thu lại vẻ tươi cười trên mặt, "Chán ghét người phương Bắc cũng được, phản đối quyết định của chính phủ cũng được, dù thế nào cũng không sao cả, đây là tự do của mọi người. Nhưng mà, lấy sự phẫn nộ này trút lên người có cùng cảnh ngộ với mình, nghĩ như thế nào cũng thất rất không bình thường phải không?"
"Điều này. . . Dường như đúng là như vậy." Lã Lộ gật đầu, cô biết rõ đoạn thời gian này thành phố W hỗn loạn, đầu đường cuối ngõ lúc nào cũng có người đánh lộn, cho dù vô tình đi ngang qua cũng có thể bị chặn lại đánh, rất nhiều người lâm vào một trạng thái điên cuồng như tinh thần thác loạn, nhưng sau khi "Vua sư tử" làm chuyện như vậy, loại tình huống này bỗng chuyển biến tốt đẹp, cho nên cô càng tò mò, "Đó chính là lý do cô làm như vậy ư? Có thể nói kỹ càng không?"
"Nói kỹ càng ư. . ." Hạ Hoàng Tuyền thở dài, sâu sắc cảm thấy phỏng vấn đúng là một việc phiền hà, tế bào não sắp bị ép khô rồi, được chứ? ! Cô hít sâu một hơi, tiếp tục nói, "Tôi. . ."
Cuộc phỏng vấn này kéo dài rất nhiều giờ, trong lúc đó Thương Bích Lạc chỉ ngẫu nhiên lên tiếng, lại sáng suốt ngăn cô nói ra những lời đáng sợ như "Muốn đánh cho bọn họ không thể đánh nhau nữa mới thôi", nói ngắn gọn, ra sức giữ gìn hình tượng của cô. Đối với việc này, Hạ Hoàng Tuyền vô cùng vừa lòng, thế nên khi đẩy hắn về tâm tình vô cùng tốt, cúi đầu hát một giai điệu không biết nghe được ở đâu.
Thanh niên nghe tiếng ca với âm điệu kỳ quái phát ra từ trong miệng cô, trong lòng có chút buồn cười: "Rất vui sao?"
"Đương nhiên!"
"Bởi vì có thể lên báo?"
"Đúng vậy!" Hạ Hoàng Tuyền rất thẳng thắn, "Đây là lần đầu tiên tôi lên báo, không, là lần đầu tiên tiếp xúc với tin tức truyền thông thế này, anh không biết đâu, tôi vô cùng xui xẻo, tiểu học cấp hai đại học đều có phóng viên đài truyền hình đến trường học của tôi, nhưng trong màn ảnh lúc nào cũng không có tôi, rõ ràng mỗi lần tôi đều đứng ở gần đó!"
". . . . . ." Xác suất này đúng là. . . Có chút thảm thiết, nhưng mà, Thương Bích Lạc nhếch miệng, đột nhiên lên tiếng, "Cô biết hậu quả khi nói ra những lời hôm nay không?"
"Hậu quả?" Cô gái nghiêng đầu, kinh ngạc hỏi "Có thể có hậu quả gì?"
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lực ảnh hưởng của cô ở thành phố W sẽ cực cao."
"Ha ha ha, tôi cảm thấy lực ảnh hưởng của mình luôn rất cao." Nhìn ánh mắt của người ven đường là biết. . .
"Trước đó là vũ lực, bây giờ sẽ lan đến mặt tinh thần." Càng là thế giới nguy hiểm, càng cần cường giả, vô luận là trên vũ lực hay trên tinh thần, hành vi mà cô gái làm ra thỏa mãn hai nhu cầu này của mọi người, chính phủ cần một nhân vật có lực ảnh hưởng chính diện, giống như những hình mẫu điển hình mà trước đó bọn họ nâng đỡ, trên ngôn hành hay quan hệ với quân đội, không thể nghi ngờ cô đều thỏa mãn những điểm này. Vì thế tiếp theo, tư tưởng và hành vi của cô sẽ tại ngôn ngữ báo chí được tô điểm cho đẹp, tiến thêm một bước thăng hoa, dần dần được người trong thành thị này thậm chí là cả nước nâng lên thần đàn.
Tuy rằng quá nhiều ánh mắt tụ tập trên người cô khiến thanh niên hơi không thoải mái, nhưng chuyện đến nước này, cô được chú ý đã là điều không thể tránh khỏi, so với việc để cô ngày ngày ở chung với đám người mà không có khoảng cách, không bằng để cô trôi nổi trên đám mây, không thể nghi ngờ "Khoảng cách giữa cô gái và người khác kéo xa một bước" khiến hắn vô cùng sung sướng, hắn không để ý lại châm củi thêm lửa một hồi.
"Nghe có vẻ thật phức tạp. . ." Hạ Hoàng Tuyền híp mắt, bước lên phía trước thanh niên, cúi người lườm hắn, "Này! Anh không đang có ý đồ xấu gì chứ?"
"Làm sao có thể?" Thanh niên lộ ra một khuôn mặt vô tội.
". . . Quên đi." Hạ Hoàng Tuyền nhún vai, tuy rằng cảm thấy hắn hơi không có ý tốt, nhưng dù sao cũng không thấy nguy hiểm gì, cô thở dài nhìn trời, cho nên nói, suy nghĩ gì đó cô rất không am hiểu, "Nói tóm lại, nếu không là chuyện gì xấu, tôi không có ý kiến."
"A. . ." Thanh niên thấp giọng cười, "Hoàn toàn không thèm để ý ư?"
"Đúng vậy." Hạ Hoàng Tuyền quay đầu nhìn phong cảnh ven đường, lơ đãng đáp lại, "Cái nhìn của người khác rất khó chi phối, cho dù tôi vì vậy mà để ý, cũng sẽ không thể thay đổi được gì. Có đôi khi làm càng nhiều kết quả càng tệ."
"Vậy cô để ý nhất cái gì?"
"Ừm, sống thật tốt cùng với anh." Cô gái nói là lời thật lòng, cô còn sống mới có thể thuận lợi về nhà, hắn còn sống cô mới có hi vọng về nhà, hai người thiếu một cũng không được.
Thương Bích Lạc hơi giật mình, bất giác, bàn tay đặt bên cạnh của hắn bỗng siết chặt, lại là như vậy, ánh mắt của cô thật trong sạch, đối với cô chỉ là một câu nói bình thường, lại luôn có thể. . .
Cùng lúc đó, Hạ Hoàng Tuyền bỗng thấy lưng chợt lạnh, vội vàng quay đầu nhìn thanh niên ở đối diện, cau mày nói: "Anh làm sao thế? Biểu cảm rất kỳ quái. . ." Chẳng lẽ đột nhiên đau bụng? Không đúng, mũi tên không hề đưa ra gợi ý "Đáng yêu" cho cô!
Một bàn tay ấm áp bỗng xoa lên mặt cô.
Tác giả :
Tam Thiên Lưu Ly