Cõng Boss Đến Hạn Cuối
Chương 17: Đồ khốn, ngây người đi
Trong trạm xăng rộng rãi, vang vọng tiếng khóc của trẻ con, âm thanh này xen lẫn với tiếng mưa bên ngoài, hợp thành một làn điệu làm cho lòng người nghe chua xót.
"Ba ba. . . Mẹ. . ."
Cả người Nhâm Cường đầy xăng và máu tươi, lẳng lặng đi đến bên cạnh đứa trẻ đang nức nở, vươn tay khoát lên đầu hắn, xoa nhẹ, thấp giọng nói gì đó, trong nháy mắt, tiếng mưa rơi bỗng vang to hơn, Lưu Lỗi cũng rống lên, do đó Hạ Hoàng Tuyền không nghe rõ cuối cùng Nhâm Cường nói gì, nhưng tiếng khóc của đứa nhỏ đã dần dần ngừng lại.
Hạ Hoàng Tuyền không tận mắt thấy Nhâm Cường chết đi, có lẽ đây là sự kiêu ngạo cuối cùng của người đàn ông kia, cô còn nhớ rõ trước khi đi, hắn nói với Lưu Lỗi "Thật xin lỗi, Lỗi Tử, thiếu chút nữa đã quên cậu" rồi sau đó dùng dao găm mà La Hiểu Ngọc lưu lại, giải thoát cho người đã hoàn toàn biến thành quái vật kia, sau đó, hắn cầm lấy một cái ô, cười nhìn bọn họ, xoay người đi vào màn mưa.
Sáng sớm hôm sau, hai người bắt đầu rời đi.
Trong lòng Hạ Hoàng Tuyền có chút phiền muộn, rõ ràng chỉ qua một buổi tối mà thôi, vậy mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
"Làm sao vậy? Ngủ không ngon."
Cô mệt mỏi nhìn Thương Bích Lạc: "Chỉ có kẻ không chịu để tâm như anh mới có thể ngủ ngon."
"Thực ra tôi cũng rất buồn."
". . . . . ." Khóe mắt Hạ Hoàng Tuyền giật giật, vươn tay không hề khách khí nhéo má đối phương, "Trước khi nói lời này thì ít nhất anh cũng đừng cười nữa!"
"Nhâm Cường cũng đã nói cô đừng bắt nạt tôi." Boss không hổ là boss, cho dù mặt sắp bị nhéo tới biến hình, vẫn có thể nở nụ cười như trước, tuy rằng nó đã trở nên vặn vẹo, "Sau một hôm mà cô đã đổi ý, không tốt lắm đâu!"
Không đề cập tới tối hôm qua thì còn được, vừa nhắc tới Hạ Hoàng Tuyền liền trở nên cáu kỉnh: "Dong dài! Tối hôm qua chỉ có một mình anh nói 'được' thôi! Tôi không hề đồng ý với việc gì cả!"
Thương Bích Lạc rầu rĩ thở dài: "Haiz, phụ nữ, tên của các người là lừa gạt."
"Câm miệng!" Không ổn rồi, người này ngày càng da dày thịt béo, cũng ngày càng hiểu được tra tấn thần kinh của cô như thế nào, chậc, thật sự là đáng ghét!
"Suỵt." Thương boss ra hiệu cô đừng lên tiếng, Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào bé trai ngủ say bên cạnh hắn, lườm hắn rồi rụt tay lại.
Đêm qua Tiểu Chân khóc rồi ngủ quên, Hạ Hoàng Tuyền lấy chăn đắp cho hắn rồi bế tới chỗ mà mình ngủ, tự cô tìm chỗ khác ở tạm một đêm, nói thật, cô không biết chăm sóc đứa nhỏ như thế nào, hơn nữa tên Thương Bích Lạc này ngoại trừ ăn ngủ cũng phải làm chút việc, vì thế trọng trách "Trông đứa nhỏ" liền giao cho hắn —d∞đ∞l∞q∞đ— cảm giác hiền thê lương mẫu loại hình hắc ám này là sao?
Nhưng mà. . . Hạ Hoàng Tuyền nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của bé trai đang ngủ say, ánh mắt nhu hòa, thốt ra: "Cho dù là thế giới gì, đứa nhỏ chính là hi vọng."
"A. . ." Thương Bích Lạc cười nhẹ, "Cô cũng muốn trở thành Nhâm Cường sao?"
"Làm sao có thể?" Hạ Hoàng Tuyền đáp, "Tôi chính là tôi, vĩnh viễn không thể trở thành người giống hắn, cho dù có cố gắng cũng không thể. Nhưng mà, cũng có việc mà tôi có thể làm được."
Mặt Thương Bích Lạc không có biểu cảm gì, đôi mắt lại trầm xuống, cô nhất định không biết, khi cô nói ra những lời này, trên mặt có vẻ hồn nhiên như đứa trẻ khoe ra vật báu, đồng thời lại có sự kiêu ngạo khi kỵ sĩ khải hoàn, tuy rằng như là đang nói "Tôi không thể biến thành người khác", nhưng thực ra giống như đang nói cho người khác biết "Ai cũng không thể thay đổi tôi, cho dù thế giới thay đổi cũng không", cỡ nào hồn nhiên cỡ nào kiêu ngạo, làm cho người ta muốn nhìn xem cô có thể thực hiện lời hứa của mình hay không, lại kìm lòng không được muốn phá vỡ sự khẳng định kia, để cô rơi vào. . .
"Bốp!"
Một cú đánh vào đầu ngắt dòng suy nghĩ của Thương Bích Lạc, hắn ngẩng đầu, thấy Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu cười lạnh nhìn mình, miệng lộ ra hai chiếc răng khểnh: "Còn dám nghĩ lung tung, có tin tôi đánh anh không?"
". . . . . ." Không phải là vấn đề có tin hay không, cô đã đánh rồi đấy thôi.
"Đừng hiểu lầm, tôi không đọc được suy nghĩ, nhưng vừa rồi cả người nổi da gà, cho nên khẳng định là lỗi của anh!"
". . . Cho dù tôi không làm gì, cũng đều là tôi sai phải không?"
"Hả?" Hạ Hoàng Tuyền kinh ngạc, "Khi nào thì chỉ số thông minh của anh cao như vậy rồi?"
"Cô định lên đường bằng xe gì?" Trước hiện thực thảm thiết, Thương Bích Lạc không hề có tiết tháo, quyết đoán chuyển đề tài.
"Xe gì?"
"Xe việt dã không chứa nổi vật tư dư thừa."
"Ừm. . ." Em gái Hoàng Tuyền vuốt cằm suy xét một lát, sau đó chạy đến cạnh xe tải rồi mở thùng xe sau, bên trong đúng là có không ít vật tư: xăng, gạo, đệm chăn... Nếu bỏ đi thì thật đáng tiếc, đợi chút!
Cô nhớ ra, xem kỹ kích thước của xe vận tải, lại quay đầu nhìn xe việt dã, gật đầu, hạ quyết định.
Sắp xếp lại vật tư trên xe, cô lại chạy đến cạnh xe việt dã, hỏi: "Dựa theo trọng lượng của xe tải, có thể đặt chiếc xe này lên sao?"
". . . Trên lý luận là có thể, nhưng cô định làm thế nào. . ." Thương Bích Lạc còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, một giây sau, rời tầm mắt, nếu lúc này Hạ Hoàng Tuyền nhìn hắn, sẽ vô cùng mỹ mãn khi phát hiện —d∞đ∞◘l∞q∞đ— mặt boss dại ra, đây thực ra không phải là lỗi của hắn, người bình thường sẽ đều khiếp sợ được chứ?!
Tuy rằng đã biết sức của cô khác hẳn người thường, nhưng mà, chỉ bằng hai tay đã nâng lên được một chiếc xe việt dã chứa đầy vật tư. . . Cũng quá khoa trương rồi!
Sự thật là, Hạ Hoàng Tuyền cũng hơi kinh ngạc, khi vừa đến thế giới này, ban đầu bởi vì không khống chế được sức lực, ăn không ít đau khổ, trải qua một thời gian luyện tập cô mới khống chế được, nhưng dần dần cũng quen mỗi lần chỉ dùng ít sức, không biết được lực lượng tối đa của mình.
Cho nên vừa rồi cô đột nhiên có ý nghĩ như vậy, thực ra cũng chỉ làm thử xem, không ngờ. . . Thật sự thành công rồi. . . Thật quá vô lý!
Cho nên nói, ngay cả cô cũng bị lực lượng của mình dọa đến được chứ?! Nói đi thì nói lại, nếu biết sức lực lớn như vậy còn chém zombie làm cái lông gì, đánh bay toàn bộ là được!
Bất tri bất giác, dường như cô lại mở ra cánh cửa của thế giới mới, từ đây đi lên con đường "Quái lực nữ" không đường về. . .
Cho đến khi cả người cả xe bị nhét vào trong khoang xe tải, Thương Bích Lạc mới hồi thần, không thể tin nhìn về phía cô gái vừa lên xe vừa đấm vai, chỉ thấy cô thấp giọng oán giận: "Thật nặng, anh có thể ăn ít hơn được chứ?"
". . . . . ." Không, cho dù hắn ăn ít hơn, cũng không có ảnh hưởng gì lớn tới tổng trọng lượng của xe việt dã —d∞♠đ∞l∞q∞đ— đợi đã, sao hắn có thể nghiêm túc suy xét về vấn đề này.
Bệnh độc ngu xuẩn quả nhiên sẽ truyền nhiễm.
Thương Bích Lạc xoa trán, hắn cảm thấy mình cần chút thời gian, nhưng Hạ Hoàng Tuyền có bao giờ theo ý hắn? Cô không hề khách khí mở cửa xe, một tay kéo Thương boss ra, quơ quơ giống như con rối, thanh niên lần đầu tiên hiểu ra sự nguy hiểm sau động tác thường xuyên làm này, không hề nghi ngờ, chỉ cần cô thích, tùy thời có thể lay hắn đến tan xương.
Thực ra hắn suy nghĩ nhiều quá, Hạ Hoàng Tuyền chỉ chuyển hắn tới chỗ tay lái của xe tải mà thôi, xe việt dã cô đã không dám lái, huống chi là xe tải cỡ lớn này. Kéo Thương Bích Lạc vào chỗ xong, cô nghĩ nghĩ, lại về khoang xe sau, cẩn thận ôm lấy bé trai đang ngủ say, nguyên nhân là khi xe chạy thì phải khóa khoang sau, bên trong tối đen như mực.
So sánh với việc này, tuy rằng ngủ ở ghế lái không quá thoải mái, nhưng ít ra, khi tỉnh lại hắn cũng sẽ thấy —— một khung cảnh tươi sáng.
"Ba ba. . . Mẹ. . ."
Cả người Nhâm Cường đầy xăng và máu tươi, lẳng lặng đi đến bên cạnh đứa trẻ đang nức nở, vươn tay khoát lên đầu hắn, xoa nhẹ, thấp giọng nói gì đó, trong nháy mắt, tiếng mưa rơi bỗng vang to hơn, Lưu Lỗi cũng rống lên, do đó Hạ Hoàng Tuyền không nghe rõ cuối cùng Nhâm Cường nói gì, nhưng tiếng khóc của đứa nhỏ đã dần dần ngừng lại.
Hạ Hoàng Tuyền không tận mắt thấy Nhâm Cường chết đi, có lẽ đây là sự kiêu ngạo cuối cùng của người đàn ông kia, cô còn nhớ rõ trước khi đi, hắn nói với Lưu Lỗi "Thật xin lỗi, Lỗi Tử, thiếu chút nữa đã quên cậu" rồi sau đó dùng dao găm mà La Hiểu Ngọc lưu lại, giải thoát cho người đã hoàn toàn biến thành quái vật kia, sau đó, hắn cầm lấy một cái ô, cười nhìn bọn họ, xoay người đi vào màn mưa.
Sáng sớm hôm sau, hai người bắt đầu rời đi.
Trong lòng Hạ Hoàng Tuyền có chút phiền muộn, rõ ràng chỉ qua một buổi tối mà thôi, vậy mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
"Làm sao vậy? Ngủ không ngon."
Cô mệt mỏi nhìn Thương Bích Lạc: "Chỉ có kẻ không chịu để tâm như anh mới có thể ngủ ngon."
"Thực ra tôi cũng rất buồn."
". . . . . ." Khóe mắt Hạ Hoàng Tuyền giật giật, vươn tay không hề khách khí nhéo má đối phương, "Trước khi nói lời này thì ít nhất anh cũng đừng cười nữa!"
"Nhâm Cường cũng đã nói cô đừng bắt nạt tôi." Boss không hổ là boss, cho dù mặt sắp bị nhéo tới biến hình, vẫn có thể nở nụ cười như trước, tuy rằng nó đã trở nên vặn vẹo, "Sau một hôm mà cô đã đổi ý, không tốt lắm đâu!"
Không đề cập tới tối hôm qua thì còn được, vừa nhắc tới Hạ Hoàng Tuyền liền trở nên cáu kỉnh: "Dong dài! Tối hôm qua chỉ có một mình anh nói 'được' thôi! Tôi không hề đồng ý với việc gì cả!"
Thương Bích Lạc rầu rĩ thở dài: "Haiz, phụ nữ, tên của các người là lừa gạt."
"Câm miệng!" Không ổn rồi, người này ngày càng da dày thịt béo, cũng ngày càng hiểu được tra tấn thần kinh của cô như thế nào, chậc, thật sự là đáng ghét!
"Suỵt." Thương boss ra hiệu cô đừng lên tiếng, Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào bé trai ngủ say bên cạnh hắn, lườm hắn rồi rụt tay lại.
Đêm qua Tiểu Chân khóc rồi ngủ quên, Hạ Hoàng Tuyền lấy chăn đắp cho hắn rồi bế tới chỗ mà mình ngủ, tự cô tìm chỗ khác ở tạm một đêm, nói thật, cô không biết chăm sóc đứa nhỏ như thế nào, hơn nữa tên Thương Bích Lạc này ngoại trừ ăn ngủ cũng phải làm chút việc, vì thế trọng trách "Trông đứa nhỏ" liền giao cho hắn —d∞đ∞l∞q∞đ— cảm giác hiền thê lương mẫu loại hình hắc ám này là sao?
Nhưng mà. . . Hạ Hoàng Tuyền nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của bé trai đang ngủ say, ánh mắt nhu hòa, thốt ra: "Cho dù là thế giới gì, đứa nhỏ chính là hi vọng."
"A. . ." Thương Bích Lạc cười nhẹ, "Cô cũng muốn trở thành Nhâm Cường sao?"
"Làm sao có thể?" Hạ Hoàng Tuyền đáp, "Tôi chính là tôi, vĩnh viễn không thể trở thành người giống hắn, cho dù có cố gắng cũng không thể. Nhưng mà, cũng có việc mà tôi có thể làm được."
Mặt Thương Bích Lạc không có biểu cảm gì, đôi mắt lại trầm xuống, cô nhất định không biết, khi cô nói ra những lời này, trên mặt có vẻ hồn nhiên như đứa trẻ khoe ra vật báu, đồng thời lại có sự kiêu ngạo khi kỵ sĩ khải hoàn, tuy rằng như là đang nói "Tôi không thể biến thành người khác", nhưng thực ra giống như đang nói cho người khác biết "Ai cũng không thể thay đổi tôi, cho dù thế giới thay đổi cũng không", cỡ nào hồn nhiên cỡ nào kiêu ngạo, làm cho người ta muốn nhìn xem cô có thể thực hiện lời hứa của mình hay không, lại kìm lòng không được muốn phá vỡ sự khẳng định kia, để cô rơi vào. . .
"Bốp!"
Một cú đánh vào đầu ngắt dòng suy nghĩ của Thương Bích Lạc, hắn ngẩng đầu, thấy Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu cười lạnh nhìn mình, miệng lộ ra hai chiếc răng khểnh: "Còn dám nghĩ lung tung, có tin tôi đánh anh không?"
". . . . . ." Không phải là vấn đề có tin hay không, cô đã đánh rồi đấy thôi.
"Đừng hiểu lầm, tôi không đọc được suy nghĩ, nhưng vừa rồi cả người nổi da gà, cho nên khẳng định là lỗi của anh!"
". . . Cho dù tôi không làm gì, cũng đều là tôi sai phải không?"
"Hả?" Hạ Hoàng Tuyền kinh ngạc, "Khi nào thì chỉ số thông minh của anh cao như vậy rồi?"
"Cô định lên đường bằng xe gì?" Trước hiện thực thảm thiết, Thương Bích Lạc không hề có tiết tháo, quyết đoán chuyển đề tài.
"Xe gì?"
"Xe việt dã không chứa nổi vật tư dư thừa."
"Ừm. . ." Em gái Hoàng Tuyền vuốt cằm suy xét một lát, sau đó chạy đến cạnh xe tải rồi mở thùng xe sau, bên trong đúng là có không ít vật tư: xăng, gạo, đệm chăn... Nếu bỏ đi thì thật đáng tiếc, đợi chút!
Cô nhớ ra, xem kỹ kích thước của xe vận tải, lại quay đầu nhìn xe việt dã, gật đầu, hạ quyết định.
Sắp xếp lại vật tư trên xe, cô lại chạy đến cạnh xe việt dã, hỏi: "Dựa theo trọng lượng của xe tải, có thể đặt chiếc xe này lên sao?"
". . . Trên lý luận là có thể, nhưng cô định làm thế nào. . ." Thương Bích Lạc còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, một giây sau, rời tầm mắt, nếu lúc này Hạ Hoàng Tuyền nhìn hắn, sẽ vô cùng mỹ mãn khi phát hiện —d∞đ∞◘l∞q∞đ— mặt boss dại ra, đây thực ra không phải là lỗi của hắn, người bình thường sẽ đều khiếp sợ được chứ?!
Tuy rằng đã biết sức của cô khác hẳn người thường, nhưng mà, chỉ bằng hai tay đã nâng lên được một chiếc xe việt dã chứa đầy vật tư. . . Cũng quá khoa trương rồi!
Sự thật là, Hạ Hoàng Tuyền cũng hơi kinh ngạc, khi vừa đến thế giới này, ban đầu bởi vì không khống chế được sức lực, ăn không ít đau khổ, trải qua một thời gian luyện tập cô mới khống chế được, nhưng dần dần cũng quen mỗi lần chỉ dùng ít sức, không biết được lực lượng tối đa của mình.
Cho nên vừa rồi cô đột nhiên có ý nghĩ như vậy, thực ra cũng chỉ làm thử xem, không ngờ. . . Thật sự thành công rồi. . . Thật quá vô lý!
Cho nên nói, ngay cả cô cũng bị lực lượng của mình dọa đến được chứ?! Nói đi thì nói lại, nếu biết sức lực lớn như vậy còn chém zombie làm cái lông gì, đánh bay toàn bộ là được!
Bất tri bất giác, dường như cô lại mở ra cánh cửa của thế giới mới, từ đây đi lên con đường "Quái lực nữ" không đường về. . .
Cho đến khi cả người cả xe bị nhét vào trong khoang xe tải, Thương Bích Lạc mới hồi thần, không thể tin nhìn về phía cô gái vừa lên xe vừa đấm vai, chỉ thấy cô thấp giọng oán giận: "Thật nặng, anh có thể ăn ít hơn được chứ?"
". . . . . ." Không, cho dù hắn ăn ít hơn, cũng không có ảnh hưởng gì lớn tới tổng trọng lượng của xe việt dã —d∞♠đ∞l∞q∞đ— đợi đã, sao hắn có thể nghiêm túc suy xét về vấn đề này.
Bệnh độc ngu xuẩn quả nhiên sẽ truyền nhiễm.
Thương Bích Lạc xoa trán, hắn cảm thấy mình cần chút thời gian, nhưng Hạ Hoàng Tuyền có bao giờ theo ý hắn? Cô không hề khách khí mở cửa xe, một tay kéo Thương boss ra, quơ quơ giống như con rối, thanh niên lần đầu tiên hiểu ra sự nguy hiểm sau động tác thường xuyên làm này, không hề nghi ngờ, chỉ cần cô thích, tùy thời có thể lay hắn đến tan xương.
Thực ra hắn suy nghĩ nhiều quá, Hạ Hoàng Tuyền chỉ chuyển hắn tới chỗ tay lái của xe tải mà thôi, xe việt dã cô đã không dám lái, huống chi là xe tải cỡ lớn này. Kéo Thương Bích Lạc vào chỗ xong, cô nghĩ nghĩ, lại về khoang xe sau, cẩn thận ôm lấy bé trai đang ngủ say, nguyên nhân là khi xe chạy thì phải khóa khoang sau, bên trong tối đen như mực.
So sánh với việc này, tuy rằng ngủ ở ghế lái không quá thoải mái, nhưng ít ra, khi tỉnh lại hắn cũng sẽ thấy —— một khung cảnh tươi sáng.
Tác giả :
Tam Thiên Lưu Ly