Còn Xuyên Nữa Sẽ Chặt Tay
Chương 1: Một quả trứng gà luộc gây ra bi kịch
VỊ DIỆN THỨ NHẤT
Lơ lửng trong không trung nhìn “chính mình" sẽ có cảm giác như thế nào?
Rất vi diệu.
Tô Lục sờ sờ cằm, tình huống hiện tại của cô chắc có thể coi là hồn lìa khỏi xác được rồi? Chỉ có điều nếu người khác hồn lìa khỏi xác thì ít nhất cũng phải đụng đầu vào tường, bị điện giật hay cái gì đó đại loại như thế, đằng này Tô Lục ăn trứng luộc trong nước trà liền biến thành như vậy.
Là báo ứng quá mức xa xỉ sao?
Đủ để làm trứng gia truyền!
Giống như một quả trứng sứ phủ đầy hoa văn xinh đẹp!
Cứ như thế bị Tô Lục ăn hai quả.
Từ nhỏ đã được gọi là “ngốc to gan", cho dù gặp loại tình huống này, Tô Lục cũng không sợ hãi, nhưng sau khi biết tình huống của mình là hồn lìa khỏi xác, cô phát hiện mình không thể nào rời khỏi thân thể quá một thước, sau khi thử tiến vào cơ thể, đúng là “nằm được vào", nhưng một chút cảm giác dung nhập cũng không có, giống như đem một quả trứng luộc ném vào trong nước sôi, dù có nấu thế nào cũng không thể nấu thành canh trứng được. Tô Lục biết tình huống hiện tại không hay ho cho lắm, cha mẹ ly dị đã nhiều năm, mỗi người đều có gia đình riêng, bản thân cô sống một mình n năm, hơn nữa còn là một “Thương hộ cá nhân" [ở trên Taobao* bán chút quần áo trang sức chắc cũng được coi là kinh doanh nhỏ lẻ nhỉ?], sống như vậy, cho dù cô có biến mất vài ngày, cũng không có người lấy làm kỳ lạ.
*Taobao: một trang bán hàng trên mạng nổi tiếng của Trung Quốc.
Hiện tại thân thể Tô Lục dường như còn “sống" [tuy rằng mỏng manh, nhưng xác thực còn có tiếng tim đập], nhưng mà không ăn không uống thì có thể duy trì bao lâu? Có thể suy ra, cứ tiếp tục như vậy, một hai tuần sau trong thành phố sẽ xuất hiện tin tức —— thiếu nữ lớn tuổi độc thân chết ở trong phòng trọ, sau khi hàng xóm ngửi được mùi thối mới phát hiện ra.
Trơ mắt nhìn thân thể của chính mình hư thối thật sự không phải trải nghiệm gì tốt đẹp, hơn nữa hiện tại đã là cuối xuân, thời tiết vô cùng ấm áp. Nếu chuyện này thực sự xảy ra, ảnh hưởng đến tâm tình cư dân ở đây không nói, còn liên lụy cả đến chủ nhà, dù sao thì chủ nhà đối xử với Tô Lục cũng không tệ, thỉnh thoảng không có tiền thuê nhà khất nợ vài ngày cũng không sao.
Cho nên, mặc kệ là vì mình hay là vì người, cô đều không thể cứ thể này mà chết được.
Xem ra, chỉ có thể thử cái kia?
Ánh mắt Tô Lục rơi xuống sợi dây chuyền đeo ở trên tay, nói đúng ra, là mặt của dây chuyền. Đây không phải vật gia truyền gì, cũng không phải bảo vật thần bí tìm mua được ở phố giao dịch, mà chỉ là một đồng xu, nhưng có thể sánh ngang với đàn ông —— một mặt là chữ “nhất", một mặt là hình hoa cúc. Nhưng Tô Lục cảm thấy nó còn đáng tin hơn hơn đàn ông, bởi vì không có tên đàn ông nào chịu được chuyện bị xuyên lỗ. Đương nhiên, điều này chỉ là nói nhảm, không xuyên lỗ sao có thể luồn dây đây?
Phá hoại nhân dân tệ không phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng “pháp luật không trách nhiều người", hơn nữa tiền xu này cũng không phải cái gì quý giá, cho nên người công khai buôn bán nó không thiếu, người mua lại càng không thiếu, Tô Lục chính là một trong số đó. Đây là cô mua được từ một cửa hàng đồ cổ mới mở cách đây không lâu, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, sau khi đeo nó không lâu, cửa hàng nhỏ của cô đúng là chuyển bại thành thắng, tuy rằng vẫn chưa đến mức dư dả nhưng ít ra cũng không khiến cô chết đói, cho nên mặc dù sau này có tiền có thể mua cái khác quý giá hơn, nhưng Tô Lục nhất quyết không đổi nó.
Thứ gì có thể cầu tài đối với cô đều là bảo bối.
Tô Lục chính là một tục nhân như vậy.
Cô vẫn luôn coi nó là một đồng tiền xu phổ thông, cho tới tận hôm nay, mới nhìn thấy đồ chơi này lại có vài phần không tầm thường. Nguyên nhân không đâu khác chính là khi ở trạng thái linh hồn, Tô Lục hoàn toàn không thể tiếp xúc với bất cứ vật gì, bao gồm cả thân thể của mình, nhưng lại có thể nắm được nó.
Nhưng chỉ có thể chạm vào, không thể cầm lấy, nếu không cô đã sớm cầm thứ này đi gọi “120", cần gì chờ đợi tới bây giờ.
Tô Lục lơ lửng mãi cũng mệt mỏi, cho nên chán nản ngồi xuống đất, vươn tay thật cẩn thận chạm vào đồng tiền xu kia, lập tức đầu ngón tay truyền đến cảm giác nóng bỏng, giống như có thứ gì đó vừa đâm xuyên vào trong thân thể.
Tô Lục vội vàng buông tay ra, nghĩ rằng thứ này thật là quỷ quái, chẳng lẽ là được dưỡng khí của cô tẩm bổ mà thành tinh?
Lý do này vừa đưa ra, Tô Lục không biết là nên khen chính mình cơ trí, hay là nên khóc than cho bản thân.
Đồng xu thần bí này dường như là hy vọng duy nhất trước mắt.
Nhưng Tô Lục quyết định chờ đợi thêm mấy tiếng nữa, nếu có người đến tìm là tốt nhất, nếu không… cho dù có gặp nguy hiểm, cô cũng phải thử.
Tô Lục không muốn chết.
Người nghèo cũng là người, cũng muốn sống thật tốt.
Miễn bàn về cái “nghèo" của cô, thật ra cũng chỉ là tương đối mà thôi.
Sau khi quyết định, Tô Lục kiên nhẫn chờ đợi.
Rất nhanh, mấy tiếng đồng hồ “vù vù" trôi qua, trong phòng vắng ngắt, ngoại trừ thân thể thiếu nữ lẳng lặng nằm ở trên đất, cũng chỉ có một nữ quỷ hồn phiêu đãng trong không trung.
Đúng lúc này, một cơn gió mát theo nửa cánh cửa sổ đang mở thổi vào, rèm cửa, ga trải giường… Thậm chí tóc và quần áo, tất cả những vật nhẹ nhàng mềm mại đều theo cơn gió này hơi hơi rung động, nhưng Tô Lục lại không cảm giác được, một chút cũng không được.
Tô Lục thở dài, cô biết, chính mình không có lựa chọn.
Vì thế trong vai trò “nữ quỷ" mới nhận, Tô Lục nhẹ nhàng đi xuống, vươn tay, sờ sờ đồng tiền xu kia, rất nhanh, cảm giác nóng rực lại theo đầu ngón tay truyền đến, lúc này, Tô Lục không thu tay lại nữa.
Cô có cảm giác ngón tay mình dường như biến thành một cái ống hút, dùng lực mà hút, giống như một dòng dung nham nóng bỏng theo đó mà chảy vào bên trong cơ thể, thiêu đốt toàn bộ lục phủ ngũ tạng của cô, nóng rát, đau đớn… Cho nên Tô Lục rất nhanh trở thành “nữ quỷ ngất xỉu".
Quỷ có nằm mơ không?
Có!
Ít nhất Tô Lục cũng trải qua một giấc mộng kỳ quái, cơ thể chính mình dường như ở trong một không gian chỉ có hai màu trắng đen, có vô số những mảnh vỡ bảy màu, không ngừng lướt qua thân thể cô. Quan sát kỹ càng, Tô Lục phát hiện ra những mảnh nhỏ này rất thú vị, có nữ tử cổ đại giống như liễu rủ trong gió ngồi bên song cửa ấm ức khóc, cũng có kỵ sĩ mũ bạc, giáp bạc giơ kiếm hô to, có rồng vàng năm móng từ trong mây bảy màu bay ngang qua, còn có phi thuyền vũ trụ từ hố sâu tối đen vọt lên… Ngoài ra, còn có rất nhiều. (Linh: ảo tung chảo >
Lơ lửng trong không trung nhìn “chính mình" sẽ có cảm giác như thế nào?
Rất vi diệu.
Tô Lục sờ sờ cằm, tình huống hiện tại của cô chắc có thể coi là hồn lìa khỏi xác được rồi? Chỉ có điều nếu người khác hồn lìa khỏi xác thì ít nhất cũng phải đụng đầu vào tường, bị điện giật hay cái gì đó đại loại như thế, đằng này Tô Lục ăn trứng luộc trong nước trà liền biến thành như vậy.
Là báo ứng quá mức xa xỉ sao?
Đủ để làm trứng gia truyền!
Giống như một quả trứng sứ phủ đầy hoa văn xinh đẹp!
Cứ như thế bị Tô Lục ăn hai quả.
Từ nhỏ đã được gọi là “ngốc to gan", cho dù gặp loại tình huống này, Tô Lục cũng không sợ hãi, nhưng sau khi biết tình huống của mình là hồn lìa khỏi xác, cô phát hiện mình không thể nào rời khỏi thân thể quá một thước, sau khi thử tiến vào cơ thể, đúng là “nằm được vào", nhưng một chút cảm giác dung nhập cũng không có, giống như đem một quả trứng luộc ném vào trong nước sôi, dù có nấu thế nào cũng không thể nấu thành canh trứng được. Tô Lục biết tình huống hiện tại không hay ho cho lắm, cha mẹ ly dị đã nhiều năm, mỗi người đều có gia đình riêng, bản thân cô sống một mình n năm, hơn nữa còn là một “Thương hộ cá nhân" [ở trên Taobao* bán chút quần áo trang sức chắc cũng được coi là kinh doanh nhỏ lẻ nhỉ?], sống như vậy, cho dù cô có biến mất vài ngày, cũng không có người lấy làm kỳ lạ.
*Taobao: một trang bán hàng trên mạng nổi tiếng của Trung Quốc.
Hiện tại thân thể Tô Lục dường như còn “sống" [tuy rằng mỏng manh, nhưng xác thực còn có tiếng tim đập], nhưng mà không ăn không uống thì có thể duy trì bao lâu? Có thể suy ra, cứ tiếp tục như vậy, một hai tuần sau trong thành phố sẽ xuất hiện tin tức —— thiếu nữ lớn tuổi độc thân chết ở trong phòng trọ, sau khi hàng xóm ngửi được mùi thối mới phát hiện ra.
Trơ mắt nhìn thân thể của chính mình hư thối thật sự không phải trải nghiệm gì tốt đẹp, hơn nữa hiện tại đã là cuối xuân, thời tiết vô cùng ấm áp. Nếu chuyện này thực sự xảy ra, ảnh hưởng đến tâm tình cư dân ở đây không nói, còn liên lụy cả đến chủ nhà, dù sao thì chủ nhà đối xử với Tô Lục cũng không tệ, thỉnh thoảng không có tiền thuê nhà khất nợ vài ngày cũng không sao.
Cho nên, mặc kệ là vì mình hay là vì người, cô đều không thể cứ thể này mà chết được.
Xem ra, chỉ có thể thử cái kia?
Ánh mắt Tô Lục rơi xuống sợi dây chuyền đeo ở trên tay, nói đúng ra, là mặt của dây chuyền. Đây không phải vật gia truyền gì, cũng không phải bảo vật thần bí tìm mua được ở phố giao dịch, mà chỉ là một đồng xu, nhưng có thể sánh ngang với đàn ông —— một mặt là chữ “nhất", một mặt là hình hoa cúc. Nhưng Tô Lục cảm thấy nó còn đáng tin hơn hơn đàn ông, bởi vì không có tên đàn ông nào chịu được chuyện bị xuyên lỗ. Đương nhiên, điều này chỉ là nói nhảm, không xuyên lỗ sao có thể luồn dây đây?
Phá hoại nhân dân tệ không phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng “pháp luật không trách nhiều người", hơn nữa tiền xu này cũng không phải cái gì quý giá, cho nên người công khai buôn bán nó không thiếu, người mua lại càng không thiếu, Tô Lục chính là một trong số đó. Đây là cô mua được từ một cửa hàng đồ cổ mới mở cách đây không lâu, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, sau khi đeo nó không lâu, cửa hàng nhỏ của cô đúng là chuyển bại thành thắng, tuy rằng vẫn chưa đến mức dư dả nhưng ít ra cũng không khiến cô chết đói, cho nên mặc dù sau này có tiền có thể mua cái khác quý giá hơn, nhưng Tô Lục nhất quyết không đổi nó.
Thứ gì có thể cầu tài đối với cô đều là bảo bối.
Tô Lục chính là một tục nhân như vậy.
Cô vẫn luôn coi nó là một đồng tiền xu phổ thông, cho tới tận hôm nay, mới nhìn thấy đồ chơi này lại có vài phần không tầm thường. Nguyên nhân không đâu khác chính là khi ở trạng thái linh hồn, Tô Lục hoàn toàn không thể tiếp xúc với bất cứ vật gì, bao gồm cả thân thể của mình, nhưng lại có thể nắm được nó.
Nhưng chỉ có thể chạm vào, không thể cầm lấy, nếu không cô đã sớm cầm thứ này đi gọi “120", cần gì chờ đợi tới bây giờ.
Tô Lục lơ lửng mãi cũng mệt mỏi, cho nên chán nản ngồi xuống đất, vươn tay thật cẩn thận chạm vào đồng tiền xu kia, lập tức đầu ngón tay truyền đến cảm giác nóng bỏng, giống như có thứ gì đó vừa đâm xuyên vào trong thân thể.
Tô Lục vội vàng buông tay ra, nghĩ rằng thứ này thật là quỷ quái, chẳng lẽ là được dưỡng khí của cô tẩm bổ mà thành tinh?
Lý do này vừa đưa ra, Tô Lục không biết là nên khen chính mình cơ trí, hay là nên khóc than cho bản thân.
Đồng xu thần bí này dường như là hy vọng duy nhất trước mắt.
Nhưng Tô Lục quyết định chờ đợi thêm mấy tiếng nữa, nếu có người đến tìm là tốt nhất, nếu không… cho dù có gặp nguy hiểm, cô cũng phải thử.
Tô Lục không muốn chết.
Người nghèo cũng là người, cũng muốn sống thật tốt.
Miễn bàn về cái “nghèo" của cô, thật ra cũng chỉ là tương đối mà thôi.
Sau khi quyết định, Tô Lục kiên nhẫn chờ đợi.
Rất nhanh, mấy tiếng đồng hồ “vù vù" trôi qua, trong phòng vắng ngắt, ngoại trừ thân thể thiếu nữ lẳng lặng nằm ở trên đất, cũng chỉ có một nữ quỷ hồn phiêu đãng trong không trung.
Đúng lúc này, một cơn gió mát theo nửa cánh cửa sổ đang mở thổi vào, rèm cửa, ga trải giường… Thậm chí tóc và quần áo, tất cả những vật nhẹ nhàng mềm mại đều theo cơn gió này hơi hơi rung động, nhưng Tô Lục lại không cảm giác được, một chút cũng không được.
Tô Lục thở dài, cô biết, chính mình không có lựa chọn.
Vì thế trong vai trò “nữ quỷ" mới nhận, Tô Lục nhẹ nhàng đi xuống, vươn tay, sờ sờ đồng tiền xu kia, rất nhanh, cảm giác nóng rực lại theo đầu ngón tay truyền đến, lúc này, Tô Lục không thu tay lại nữa.
Cô có cảm giác ngón tay mình dường như biến thành một cái ống hút, dùng lực mà hút, giống như một dòng dung nham nóng bỏng theo đó mà chảy vào bên trong cơ thể, thiêu đốt toàn bộ lục phủ ngũ tạng của cô, nóng rát, đau đớn… Cho nên Tô Lục rất nhanh trở thành “nữ quỷ ngất xỉu".
Quỷ có nằm mơ không?
Có!
Ít nhất Tô Lục cũng trải qua một giấc mộng kỳ quái, cơ thể chính mình dường như ở trong một không gian chỉ có hai màu trắng đen, có vô số những mảnh vỡ bảy màu, không ngừng lướt qua thân thể cô. Quan sát kỹ càng, Tô Lục phát hiện ra những mảnh nhỏ này rất thú vị, có nữ tử cổ đại giống như liễu rủ trong gió ngồi bên song cửa ấm ức khóc, cũng có kỵ sĩ mũ bạc, giáp bạc giơ kiếm hô to, có rồng vàng năm móng từ trong mây bảy màu bay ngang qua, còn có phi thuyền vũ trụ từ hố sâu tối đen vọt lên… Ngoài ra, còn có rất nhiều. (Linh: ảo tung chảo >
Tác giả :
Tam Thiên Lưu Ly