Con Trai Là Nam Phụ
Chương 43
Editor: Lạc Tiếu - 04/09/2019
Nghe nữ nhân trung niên nói xong, Đường Dĩ Tố đang sắm vai Chu Tinh tò mò nhìn Dương Như Yến, thấy Dương Như Yến vẫn duy trì tươi cười nhìn mình, Chu Tinh thu liễm một chút kinh ngạc cùng băn khoăn, sau đó hơi nâng khóe miệng, đáp lại Dương Như Yến bằng một nụ cười mất tự nhiên.
Dương Như Yến có một mái tóc dài, làn da trắng nõn, ngũ quan đoan chính, tuy rằng không xinh đẹp bằng Chu Tinh, nhưng cũng đúng là diện mạo xinh xắn thanh tú.
Hơn nữa, cô nàng tính tình hoạt bát, tươi cười điềm mỹ, bộ dáng không rành thế sự, rất mau đã hòa mình cùng Chu Tinh. Ban đầu cô vốn có chút mâu thuẫn với chuyến huấn luyện ra ngoài thực tập, bởi vì có Dương Như Yến, mà Chu Tinh dần dần buông phòng bị.
Khi biết được tài xế chở bọn họ đi thành phố Cát Điền tuy là nam, lại chỉ có một người. Sau khi chở bọn họ tới nơi, công ty con sẽ có người ở nhà ga tiếp ứng, điểm băn khoăn cuối cùng của Chu Tinh cũng biến mất.
Nhìn bộ dáng Dương Như Yến thiên chân lãng mạn, thật sự không giống như người cùng công ty hợp tác lừa gạt, có hai người thì dù trên đường có xảy ra chuyện gì, hai nữ nhân đấu một người nam nhân, cũng không phải không có phần thắng......
"Cắt!"
Sau khi toàn bộ diễn xong cốt truyện, cuối cùng mọi người đã nghênh đón thanh âm của Trần Trường An.
Hàn Thu Nhã không ngờ lần này cư nhiên có thể một hơi diễn xong, sau khi nghe được tiếng của đạo diễn, cô thở phào nhẹ nhõm, cười tươi với Đường Dĩ Tố cùng diễn viên gạo cội. Đường Dĩ Tố cùng nữ nhân trung niên liếc nhau, trong ánh mắt đối phương thấy được ý vị một lời khó nói hết.
Hàn Thu Nhã cảm giác được thần sắc hai người không đúng, còn đang nghi hoặc, ở ngay lúc này, Trần Trường An hô: "Hàn Thu Nhã, lại đây một chút."
Hàn Thu Nhã lập tức chạy đến bên cạnh Trần Trường An, lại thấy hắn click mở đoạn quay, nói với mình: "Tự cô nhìn xem cô diễn thứ gì."
Hàn Thu Nhã sửng sốt, rõ ràng là thuận lợi diễn xong, toàn bộ hành trình đạo diễn đều không có kêu dừng lại, cô còn tưởng rằng nội dung diễn hôm nay rốt cuộc đã được đạo diễn tán thành. Nhưng sao nghe ý của hắn lại tựa hồ cảm thấy cũng không thỏa đáng?
Máy quay bắt đầu phát, Hàn Thu Nhã cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng tập trung chú ý.
Tiếng "Có" vang lên, Dương Như Yến đột nhiên xuất hiện trong màn ảnh, cười khanh khách mà nhìn về phía hai người Chu Tinh, sau đó nhanh nhẹn đi đến trước mặt bọn họ, giới thiệu lẫn nhau, dẫn ra nội dung cốt truyện.
Máy quay có màn hình không lớn, Hàn Thu Nhã một lần xem xong, đúng là cảm giác được vài phần không thích hợp, nhưng rốt cuộc kỳ quái ở đâu lại không thể nói nổi.
Một cảnh diễn có ba người, nếu nói Đường Dĩ Tố cùng diễn viên gạo cội đại biểu "Tĩnh", vậy thì Hàn Thu Nhã lại quá mức ""Động".
Nhưng mà cái màn ảnh một tĩnh một động này còn vô cùng không hài hòa, Hàn Thu Nhã cùng Đường Dĩ Tố trong đoạn phim thoạt nhìn quả thực như người của hai cái thế giới.
Nếu hiện tại đang quay phim truyền hình, vậy thì suy diễn chắp vá một chút cũng có thể bỏ qua, nhưng mọi người hiện tại đang đóng phim điện ảnh, Trần Trường An lại là một đạo diễn soi mói, vấn đề mà ngay cả Hàn Thu Nhã cũng có thể nhìn thấy, trong mắt Trần Trường An, khẳng định là phóng đại vô số lần.
Cả đoạn video không đến mười phút, mắt thấy sắp phát xong, Hàn Thu Nhã thật cẩn thận dời đi ánh mắt, nhìn thoáng qua Trần Trường An.
"Nhìn cái gì, diễn như vậy mà cô còn mặt mũi nhìn tôi?!" Trần Trường An đương trường chửi ầm lên, "Càng diễn càng kém, càng diễn càng sai, mình diễn rác rưởi thì thôi, nhìn biểu cảm của cô xem, heo còn diễn tốt hơn cô! Kêu cô diễn chung với người khác quả thực là một loại vũ nhục với họ mà!"
Mặt Hàn Thu Nhã trướng đến đỏ bừng, cúi đầu không dám đáp lại.
Nếu như chỉ đơn giản như hôm qua, diễn không tốt thì cắt rồi cho diễn lại, cô còn có thể tiếp thu một ít.
Hiện tại diễn cho xong một lần, rồi phủ định toàn bộ nỗ lực của cô, trước mặt nhiều người như vậy mà không lưu tình trách cứ. Lúc Hàn Thu Nhã vừa xuất đạo đã diễn cùng Bành Hiểu Vũ, có hắn ta ở bên cạnh hộ giá hộ tống, có từng chịu qua ủy khuất bao giờ.
Trần Trường An mắng Hàn Thu Nhã hơn nửa tiếng, mãi cho đến khi phụ trách Ninh Duy rút ra chút thời gian tới nơi, nhanh chóng tiến lên ngăn cản: "Rồi rồi, chửi mắng người khác cũng mệt mỏi rồi, anh có còn muốn quay hay không, mau tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút đi."
"Dựa vào biểu diễn của cô ta, bộ điện ảnh có xong tôi cũng không có mặt mũi nhận là của mình." Trần Trường An quát, "Kêu cô tối hôm qua về nghĩ lại, cô lại chạy đi ăn tôm hùm đất, sao không ăn chết luôn đi?""
""Người có thiên phú có năng lực hơn cô sau khi kết thúc đã về khách sạn nghỉ ngơi dưỡng sức, cân nhắc cho tốt, còn cô thì sao? Chỉ biết ham hưởng lạc, nếu như cô dự định tới đoàn phim mấy tháng rồi đi, tôi hy vọng cô vẫn là nhân lúc còn sớm chạy lấy người đi."
Hàn Thu Nhã vẫn luôn cúi đầu nghe vậy, tức khắc đã hiểu rõ, Trần Trường An nhìn như sớm trở về nghỉ ngơi, trên thực tế đều nhìn thấy rõ ràng.
Tối hôm qua sau khi quay xong Hàn Thu Nhã cùng nhân viên đoàn phim đi ăn tôm hùm đất, có thái độ không đủ đoan chính, làm cho Trần Trường An không vui, hôm nay vừa thấy cô diễn không tốt, dĩ nhiên muốn giáo huấn.
Vốn dĩ dựa theo lưu trình, suất diễn kế tiếp quay sẽ là cảnh Chu Tinh cùng Dương Như Yến lên xe, diễn viên quần chúng đều đã chuẩn bị. Hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, tất cả mọi người đều vây xem đạo diễn quát lớn Hàn Thu Nhã ra sao, tương đương với lấy Hàn Thu Nhã ra khai đao, cho mọi người một cái cảnh cáo, đoàn phim không dễ sống, phải biết kiềm chế chút.
Mà người sau khi kết thúc đã về khách sạn nghỉ ngơi dưỡng sức, cân nhắc cho tốt trong miệng Trần Trường An, không cần hỏi, khẳng định là Đường Dĩ Tố sớm trở về nghỉ ngơi.
Bởi vậy, khi Trần Trường An lại lần nữa hỏi cô rốt cuộc lý giải nhân vật ra sao, Hàn Thu Nhã nhịn không được nói: "Tôi dựa theo phương thức trước đó để diễn, vẫn luôn không thành công, cho nên tôi liền muốn đổi cái góc độ tự hỏi.""
"Dương Như Yến là nữ nhị bộ điện ảnh này, là một nhân vật phi thường trọng yếu. Tốt nhất có thể tự có khí thế của mình, ở lần đầu tiên bộc lộ quan điểm là có thể cho người xem cảm giác không đơn giản, cảm giác cô khác biệt những người cùng diễn, cho người xem lưu lại ấn tượng khắc sâu""
"Ai kêu cô nghĩ như vậy? Kêu cô phân tích nhân vật, kết quả cô lại nghĩ làm sao để đoạt chú ý, sao không nghĩ cách biểu hiện ra nhân vật của mình. Bây giờ là đang đóng phim điện ảnh, cô tưởng đang quay MV sao, cô là nữ chính MV hả?" Trần Trường An giận dữ hét, càng nói càng giận, đến cuối cùng tức muốn hộc máu trực tiếp ném bản thảo cốt truyện trong tay về hướng Hàn Thu Nhã.
"Rầm ——" một tiếng.
Trần Trường An giận dữ hét, càng nói càng giận, đến cuối cùng tức muốn hộc máu trực tiếp ném bản thảo cốt truyện trong tay về hướng Hàn Thu Nhã.
"Rầm ——" một tiếng.
Bản thảo tuy rằng không trúng Hàn Thu Nhã, nhưng cũng xuýt xoát sượt qua cánh tay, cô giật mình đến mức đột nhiên im bặt, trừng lớn đôi mắt hoảng sợ nhìn Trần Trường An: "Tối hôm qua sau khi tôi ăn xong tôm hùm đất đã nhanh chóng trở về khách sạn. Suy nghĩ sao cũng không rõ, tôi liền đi tìm Dĩ Tố......"
Hàn Thu Nhã hàm chứa nước mắt nói: "Là Dĩ Tố dạy tôi.."
Trần Trường An nghe vậy, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Đường Dĩ Tố.
Không chỉ đạo diễn, mà lực chú ý của tất cả nhân viên công tác đều bị dời đi, ánh mắt nhịn không được quét về phía Đường Dĩ Tố, lướt qua lại trên người cô bồi hồi vài vòng mới thu hồi.
Trần Trường An nhìn nhìn Hàn Thu Nhã, lại nhìn nhìn Đường Dĩ Tố, vừa định nói cái gì đó, liền ở ngay lúc này, Ninh Duy bỗng nhiên nhận điện thoại của tổ nhiếp ảnh khác.
Bọn họ đang lấy cảnh bên ngoài vườn trường, lúc quay đã xảy ra chút vấn đề, cần phải có hắn đi xử lý.
Ninh Duy nghe xong, lập tức kéo Trần Trường An đi, để mọi người còn nghỉ ngơi một chút, hòa hoãn một chút, trong chốc lát lại tiếp tục quay chụp.
Đạo diễn không ở đây, tổ A vừa mới biểu diễn lại không hợp cách, mọi ngươi đành phải tạm dừng công tác.
Hàn Thu Nhã đứng cứng đờ tại chỗ vài giây, sau đó bụm mặt, bước nhanh về một góc, nước mắt vẫn luôn chịu đựng rốt cuộc mất khống chế chảy ra.
Nhân viên công tác cùng dàn diễn viên bị Trần Trường An dọa ngốc cũng sôi nổi phục hồi tinh thần lại, thấy Hàn Thu Nhã tránh trong góc, đưa lưng về phía mọi người, sống lưng gầy yếu bởi vì khóc thút thít mà run lên, không ít người có chút không đành lòng.
Đạo diễn có khống chế toàn bộ quyền lợi đoàn phim, tương đương với việc trên người phải gánh vác trách nhiệm lớn hơn.
Không ít người tính tình ngày thường kỳ thật cũng không tồi, nhưng sau khi lên làm đạo diễn, một khi tiến vào chu kỳ quay, liền nhịn không được trở nên táo bạo dễ giận, loại mặt trái cảm xúc này cũng thực dễ dàng chuyển dời lên người diễn viên.
Bộ điện ảnh này vừa mới bắt đầu quay, Hàn Thu Nhã đã bị đạo diễn mắng thành như vậy, mà Đường Dĩ Tố cùng tuổi cùng lứa, tuy rằng cũng thường xuyên bị Trần Trường An răn dạy, nhưng tốt xấu gì cũng có chút thành quả. Dưới sự đối lập, Đường Dĩ Tố thật sự hạnh phúc quá nhiều.
Con người đều đồng tình kẻ yếu, huống chi Hàn Thu Nhã có quan hệ không tồi với mọi người. Vì vậy dần dần, người đến bên cạnh Hàn Thu Nhã an ủi càng ngày càng nhiều, nhìn bộ dáng ủy khuất của Hàn Thu Nhã, có người nói nói, ánh mắt lại nhịn không được bay tới trên người Đường Dĩ Tố.
Ngày hôm qua Hàn Thu Nhã tuy rằng bị mắng, nhưng hiển nhiên tình huống cũng không nghiêm trọng như hôm nay.
Ai mà ngờ, sau khi thỉnh giáo Đường Dĩ Tố, ngược lại càng diễn càng kém. Nghe ý của đạo diễn, Hàn Thu Nhã đây là nhắm chuẩn phương hướng đạo diễn chán ghét nhất mà suy diễn. Người không biết còn tưởng rằng Hàn Thu Nhã có ý định làm tức chết Trần Trường An, muốn cùng hắn nháo loạn.
Nhưng nếu điều này là do Đường Dĩ Tố biểu hiện cực kỳ tốt dạy dỗ...
Diễn viên gạo cội cùng Đường Dĩ Tố đối diễn nhìn thấy tình huống này, bà liếc mắt với cô một cái rồi nói: "Này chỉ là vừa mới bắt đầu, càng về sau càng khó. Chính cô cũng chắc gì đã diễn tốt, về sau vẫn là đừng nên loạn chỉ điểm người khác."
Nói xong, diễn viên gạo cội chứa đầy thâm ý nhìn Đường Dĩ Tố.
Đường Dĩ Tố cùng đối phương tuy rằng vừa mới tiếp xúc không được mấy ngày, nhưng phối hợp diễn, trình độ lẫn nhau đều hiểu rõ, đặc biệt là có một Hàn Thu Nhã kỹ thuật diễn kém ở bên cạnh phụ trợ, hai người càng thêm nhiều phần thưởng thức lẫn nhau. Lúc này, Đường Dĩ Tố tự nhiên minh bạch, bà nhiều những lời này là đang đề điểm mình.
Đường Dĩ Tố hít sâu một hơi, gật gật đầu: "Là tôi quá lỗ mãng không hiểu chuyện, về sau tôi nhất định chuyên tâm diễn kịch."
"Có rảnh tìm đạo diễn nhận sai đi." Diễn viên gạo cội nói xong, vỗ vỗ vai Đường Dĩ Tố, sau đó bà lại tìm cái ghế dựa ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đường Dĩ Tố nỗ lực bỏ qua các ánh mắt bắn về mình từ hướng của Hàn Thu Nhã, cũng tìm vị trí ngồi xuống, cực lực bài trừ những tạp niệm kia, tranh thủ thời gian ôn tập lại lời kịch.
Chờ Đường Dĩ Tố đọc xong một lần, cảm xúc của Hàn Thu Nhã rốt cục cũng bình phục, cô ta kéo mọi người cùng đến trước mặt Đường Dĩ Tố, liên thanh xin lỗi: "Dĩ Tố, xin lỗi nha. Vừa nãy tôi quá sợ hãi, nói không lựa lời. Kỳ thật tối hôm qua cô nói với tôi rất nhiều rất nhiều, tôi đều nhớ kỹ. Hôm nay diễn không tốt là tôi không đúng, vừa nãy tôi thật sự bị đạo diễn dọa sợ, nói chuyện hoàn toàn không xài đầu óc......"
Trần Trường An hung tàn như vậy, Hàn Thu Nhã bị dọa sợ là sự thật, điểm này Đường Dĩ Tố là tin tưởng cô ta.
Nhưng bất luận như thế nào, lời nói của cô ta gây phiền toái cho Đường Dĩ Tố cũng đồng dạng là sự thật.
Huống chi, nếu cô ta đến đây một mình, ngầm tìm Đường Dĩ Tố tỏ thái độ chân thành, nói lời xin lỗi, Đường Dĩ Tố có lẽ còn không so đo, nhưng lúc này lại lôi kéo nhiều người lại đây như vậy.
Nói dễ nghe một chút, đây là diễn kịch trước mặt mọi người, giả vờ làm sáng tỏ cho Đường Dĩ Tố, nhưng đây còn không phải ép Đường Dĩ Tố, không cho cô đường lui hay sao.
Đường Dĩ Tố suy nghĩ cẩn thận điểm này, bình tĩnh nhìn Hàn Thu Nhã, nói: "Không có gì, cô đừng khóc, lần sau biểu hiện tốt một chút, làm đạo diễn lau mắt nhìn là được."
Hàn Thu Nhã thấy Đường Dĩ Tố xác thật có bộ dáng không ghi hận mình liền thở phào nhẹ nhõm, thấy bên cạnh cô có một loạt ghế dựa không người, liền rủ mọi người cùng ngồi xuống, lau khô nước mắt, học theo bộ dáng của Đường Dĩ Tố nghiêm túc ôn lại lời kịch.
Nghe nữ nhân trung niên nói xong, Đường Dĩ Tố đang sắm vai Chu Tinh tò mò nhìn Dương Như Yến, thấy Dương Như Yến vẫn duy trì tươi cười nhìn mình, Chu Tinh thu liễm một chút kinh ngạc cùng băn khoăn, sau đó hơi nâng khóe miệng, đáp lại Dương Như Yến bằng một nụ cười mất tự nhiên.
Dương Như Yến có một mái tóc dài, làn da trắng nõn, ngũ quan đoan chính, tuy rằng không xinh đẹp bằng Chu Tinh, nhưng cũng đúng là diện mạo xinh xắn thanh tú.
Hơn nữa, cô nàng tính tình hoạt bát, tươi cười điềm mỹ, bộ dáng không rành thế sự, rất mau đã hòa mình cùng Chu Tinh. Ban đầu cô vốn có chút mâu thuẫn với chuyến huấn luyện ra ngoài thực tập, bởi vì có Dương Như Yến, mà Chu Tinh dần dần buông phòng bị.
Khi biết được tài xế chở bọn họ đi thành phố Cát Điền tuy là nam, lại chỉ có một người. Sau khi chở bọn họ tới nơi, công ty con sẽ có người ở nhà ga tiếp ứng, điểm băn khoăn cuối cùng của Chu Tinh cũng biến mất.
Nhìn bộ dáng Dương Như Yến thiên chân lãng mạn, thật sự không giống như người cùng công ty hợp tác lừa gạt, có hai người thì dù trên đường có xảy ra chuyện gì, hai nữ nhân đấu một người nam nhân, cũng không phải không có phần thắng......
"Cắt!"
Sau khi toàn bộ diễn xong cốt truyện, cuối cùng mọi người đã nghênh đón thanh âm của Trần Trường An.
Hàn Thu Nhã không ngờ lần này cư nhiên có thể một hơi diễn xong, sau khi nghe được tiếng của đạo diễn, cô thở phào nhẹ nhõm, cười tươi với Đường Dĩ Tố cùng diễn viên gạo cội. Đường Dĩ Tố cùng nữ nhân trung niên liếc nhau, trong ánh mắt đối phương thấy được ý vị một lời khó nói hết.
Hàn Thu Nhã cảm giác được thần sắc hai người không đúng, còn đang nghi hoặc, ở ngay lúc này, Trần Trường An hô: "Hàn Thu Nhã, lại đây một chút."
Hàn Thu Nhã lập tức chạy đến bên cạnh Trần Trường An, lại thấy hắn click mở đoạn quay, nói với mình: "Tự cô nhìn xem cô diễn thứ gì."
Hàn Thu Nhã sửng sốt, rõ ràng là thuận lợi diễn xong, toàn bộ hành trình đạo diễn đều không có kêu dừng lại, cô còn tưởng rằng nội dung diễn hôm nay rốt cuộc đã được đạo diễn tán thành. Nhưng sao nghe ý của hắn lại tựa hồ cảm thấy cũng không thỏa đáng?
Máy quay bắt đầu phát, Hàn Thu Nhã cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng tập trung chú ý.
Tiếng "Có" vang lên, Dương Như Yến đột nhiên xuất hiện trong màn ảnh, cười khanh khách mà nhìn về phía hai người Chu Tinh, sau đó nhanh nhẹn đi đến trước mặt bọn họ, giới thiệu lẫn nhau, dẫn ra nội dung cốt truyện.
Máy quay có màn hình không lớn, Hàn Thu Nhã một lần xem xong, đúng là cảm giác được vài phần không thích hợp, nhưng rốt cuộc kỳ quái ở đâu lại không thể nói nổi.
Một cảnh diễn có ba người, nếu nói Đường Dĩ Tố cùng diễn viên gạo cội đại biểu "Tĩnh", vậy thì Hàn Thu Nhã lại quá mức ""Động".
Nhưng mà cái màn ảnh một tĩnh một động này còn vô cùng không hài hòa, Hàn Thu Nhã cùng Đường Dĩ Tố trong đoạn phim thoạt nhìn quả thực như người của hai cái thế giới.
Nếu hiện tại đang quay phim truyền hình, vậy thì suy diễn chắp vá một chút cũng có thể bỏ qua, nhưng mọi người hiện tại đang đóng phim điện ảnh, Trần Trường An lại là một đạo diễn soi mói, vấn đề mà ngay cả Hàn Thu Nhã cũng có thể nhìn thấy, trong mắt Trần Trường An, khẳng định là phóng đại vô số lần.
Cả đoạn video không đến mười phút, mắt thấy sắp phát xong, Hàn Thu Nhã thật cẩn thận dời đi ánh mắt, nhìn thoáng qua Trần Trường An.
"Nhìn cái gì, diễn như vậy mà cô còn mặt mũi nhìn tôi?!" Trần Trường An đương trường chửi ầm lên, "Càng diễn càng kém, càng diễn càng sai, mình diễn rác rưởi thì thôi, nhìn biểu cảm của cô xem, heo còn diễn tốt hơn cô! Kêu cô diễn chung với người khác quả thực là một loại vũ nhục với họ mà!"
Mặt Hàn Thu Nhã trướng đến đỏ bừng, cúi đầu không dám đáp lại.
Nếu như chỉ đơn giản như hôm qua, diễn không tốt thì cắt rồi cho diễn lại, cô còn có thể tiếp thu một ít.
Hiện tại diễn cho xong một lần, rồi phủ định toàn bộ nỗ lực của cô, trước mặt nhiều người như vậy mà không lưu tình trách cứ. Lúc Hàn Thu Nhã vừa xuất đạo đã diễn cùng Bành Hiểu Vũ, có hắn ta ở bên cạnh hộ giá hộ tống, có từng chịu qua ủy khuất bao giờ.
Trần Trường An mắng Hàn Thu Nhã hơn nửa tiếng, mãi cho đến khi phụ trách Ninh Duy rút ra chút thời gian tới nơi, nhanh chóng tiến lên ngăn cản: "Rồi rồi, chửi mắng người khác cũng mệt mỏi rồi, anh có còn muốn quay hay không, mau tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút đi."
"Dựa vào biểu diễn của cô ta, bộ điện ảnh có xong tôi cũng không có mặt mũi nhận là của mình." Trần Trường An quát, "Kêu cô tối hôm qua về nghĩ lại, cô lại chạy đi ăn tôm hùm đất, sao không ăn chết luôn đi?""
""Người có thiên phú có năng lực hơn cô sau khi kết thúc đã về khách sạn nghỉ ngơi dưỡng sức, cân nhắc cho tốt, còn cô thì sao? Chỉ biết ham hưởng lạc, nếu như cô dự định tới đoàn phim mấy tháng rồi đi, tôi hy vọng cô vẫn là nhân lúc còn sớm chạy lấy người đi."
Hàn Thu Nhã vẫn luôn cúi đầu nghe vậy, tức khắc đã hiểu rõ, Trần Trường An nhìn như sớm trở về nghỉ ngơi, trên thực tế đều nhìn thấy rõ ràng.
Tối hôm qua sau khi quay xong Hàn Thu Nhã cùng nhân viên đoàn phim đi ăn tôm hùm đất, có thái độ không đủ đoan chính, làm cho Trần Trường An không vui, hôm nay vừa thấy cô diễn không tốt, dĩ nhiên muốn giáo huấn.
Vốn dĩ dựa theo lưu trình, suất diễn kế tiếp quay sẽ là cảnh Chu Tinh cùng Dương Như Yến lên xe, diễn viên quần chúng đều đã chuẩn bị. Hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, tất cả mọi người đều vây xem đạo diễn quát lớn Hàn Thu Nhã ra sao, tương đương với lấy Hàn Thu Nhã ra khai đao, cho mọi người một cái cảnh cáo, đoàn phim không dễ sống, phải biết kiềm chế chút.
Mà người sau khi kết thúc đã về khách sạn nghỉ ngơi dưỡng sức, cân nhắc cho tốt trong miệng Trần Trường An, không cần hỏi, khẳng định là Đường Dĩ Tố sớm trở về nghỉ ngơi.
Bởi vậy, khi Trần Trường An lại lần nữa hỏi cô rốt cuộc lý giải nhân vật ra sao, Hàn Thu Nhã nhịn không được nói: "Tôi dựa theo phương thức trước đó để diễn, vẫn luôn không thành công, cho nên tôi liền muốn đổi cái góc độ tự hỏi.""
"Dương Như Yến là nữ nhị bộ điện ảnh này, là một nhân vật phi thường trọng yếu. Tốt nhất có thể tự có khí thế của mình, ở lần đầu tiên bộc lộ quan điểm là có thể cho người xem cảm giác không đơn giản, cảm giác cô khác biệt những người cùng diễn, cho người xem lưu lại ấn tượng khắc sâu""
"Ai kêu cô nghĩ như vậy? Kêu cô phân tích nhân vật, kết quả cô lại nghĩ làm sao để đoạt chú ý, sao không nghĩ cách biểu hiện ra nhân vật của mình. Bây giờ là đang đóng phim điện ảnh, cô tưởng đang quay MV sao, cô là nữ chính MV hả?" Trần Trường An giận dữ hét, càng nói càng giận, đến cuối cùng tức muốn hộc máu trực tiếp ném bản thảo cốt truyện trong tay về hướng Hàn Thu Nhã.
"Rầm ——" một tiếng.
Trần Trường An giận dữ hét, càng nói càng giận, đến cuối cùng tức muốn hộc máu trực tiếp ném bản thảo cốt truyện trong tay về hướng Hàn Thu Nhã.
"Rầm ——" một tiếng.
Bản thảo tuy rằng không trúng Hàn Thu Nhã, nhưng cũng xuýt xoát sượt qua cánh tay, cô giật mình đến mức đột nhiên im bặt, trừng lớn đôi mắt hoảng sợ nhìn Trần Trường An: "Tối hôm qua sau khi tôi ăn xong tôm hùm đất đã nhanh chóng trở về khách sạn. Suy nghĩ sao cũng không rõ, tôi liền đi tìm Dĩ Tố......"
Hàn Thu Nhã hàm chứa nước mắt nói: "Là Dĩ Tố dạy tôi.."
Trần Trường An nghe vậy, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Đường Dĩ Tố.
Không chỉ đạo diễn, mà lực chú ý của tất cả nhân viên công tác đều bị dời đi, ánh mắt nhịn không được quét về phía Đường Dĩ Tố, lướt qua lại trên người cô bồi hồi vài vòng mới thu hồi.
Trần Trường An nhìn nhìn Hàn Thu Nhã, lại nhìn nhìn Đường Dĩ Tố, vừa định nói cái gì đó, liền ở ngay lúc này, Ninh Duy bỗng nhiên nhận điện thoại của tổ nhiếp ảnh khác.
Bọn họ đang lấy cảnh bên ngoài vườn trường, lúc quay đã xảy ra chút vấn đề, cần phải có hắn đi xử lý.
Ninh Duy nghe xong, lập tức kéo Trần Trường An đi, để mọi người còn nghỉ ngơi một chút, hòa hoãn một chút, trong chốc lát lại tiếp tục quay chụp.
Đạo diễn không ở đây, tổ A vừa mới biểu diễn lại không hợp cách, mọi ngươi đành phải tạm dừng công tác.
Hàn Thu Nhã đứng cứng đờ tại chỗ vài giây, sau đó bụm mặt, bước nhanh về một góc, nước mắt vẫn luôn chịu đựng rốt cuộc mất khống chế chảy ra.
Nhân viên công tác cùng dàn diễn viên bị Trần Trường An dọa ngốc cũng sôi nổi phục hồi tinh thần lại, thấy Hàn Thu Nhã tránh trong góc, đưa lưng về phía mọi người, sống lưng gầy yếu bởi vì khóc thút thít mà run lên, không ít người có chút không đành lòng.
Đạo diễn có khống chế toàn bộ quyền lợi đoàn phim, tương đương với việc trên người phải gánh vác trách nhiệm lớn hơn.
Không ít người tính tình ngày thường kỳ thật cũng không tồi, nhưng sau khi lên làm đạo diễn, một khi tiến vào chu kỳ quay, liền nhịn không được trở nên táo bạo dễ giận, loại mặt trái cảm xúc này cũng thực dễ dàng chuyển dời lên người diễn viên.
Bộ điện ảnh này vừa mới bắt đầu quay, Hàn Thu Nhã đã bị đạo diễn mắng thành như vậy, mà Đường Dĩ Tố cùng tuổi cùng lứa, tuy rằng cũng thường xuyên bị Trần Trường An răn dạy, nhưng tốt xấu gì cũng có chút thành quả. Dưới sự đối lập, Đường Dĩ Tố thật sự hạnh phúc quá nhiều.
Con người đều đồng tình kẻ yếu, huống chi Hàn Thu Nhã có quan hệ không tồi với mọi người. Vì vậy dần dần, người đến bên cạnh Hàn Thu Nhã an ủi càng ngày càng nhiều, nhìn bộ dáng ủy khuất của Hàn Thu Nhã, có người nói nói, ánh mắt lại nhịn không được bay tới trên người Đường Dĩ Tố.
Ngày hôm qua Hàn Thu Nhã tuy rằng bị mắng, nhưng hiển nhiên tình huống cũng không nghiêm trọng như hôm nay.
Ai mà ngờ, sau khi thỉnh giáo Đường Dĩ Tố, ngược lại càng diễn càng kém. Nghe ý của đạo diễn, Hàn Thu Nhã đây là nhắm chuẩn phương hướng đạo diễn chán ghét nhất mà suy diễn. Người không biết còn tưởng rằng Hàn Thu Nhã có ý định làm tức chết Trần Trường An, muốn cùng hắn nháo loạn.
Nhưng nếu điều này là do Đường Dĩ Tố biểu hiện cực kỳ tốt dạy dỗ...
Diễn viên gạo cội cùng Đường Dĩ Tố đối diễn nhìn thấy tình huống này, bà liếc mắt với cô một cái rồi nói: "Này chỉ là vừa mới bắt đầu, càng về sau càng khó. Chính cô cũng chắc gì đã diễn tốt, về sau vẫn là đừng nên loạn chỉ điểm người khác."
Nói xong, diễn viên gạo cội chứa đầy thâm ý nhìn Đường Dĩ Tố.
Đường Dĩ Tố cùng đối phương tuy rằng vừa mới tiếp xúc không được mấy ngày, nhưng phối hợp diễn, trình độ lẫn nhau đều hiểu rõ, đặc biệt là có một Hàn Thu Nhã kỹ thuật diễn kém ở bên cạnh phụ trợ, hai người càng thêm nhiều phần thưởng thức lẫn nhau. Lúc này, Đường Dĩ Tố tự nhiên minh bạch, bà nhiều những lời này là đang đề điểm mình.
Đường Dĩ Tố hít sâu một hơi, gật gật đầu: "Là tôi quá lỗ mãng không hiểu chuyện, về sau tôi nhất định chuyên tâm diễn kịch."
"Có rảnh tìm đạo diễn nhận sai đi." Diễn viên gạo cội nói xong, vỗ vỗ vai Đường Dĩ Tố, sau đó bà lại tìm cái ghế dựa ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đường Dĩ Tố nỗ lực bỏ qua các ánh mắt bắn về mình từ hướng của Hàn Thu Nhã, cũng tìm vị trí ngồi xuống, cực lực bài trừ những tạp niệm kia, tranh thủ thời gian ôn tập lại lời kịch.
Chờ Đường Dĩ Tố đọc xong một lần, cảm xúc của Hàn Thu Nhã rốt cục cũng bình phục, cô ta kéo mọi người cùng đến trước mặt Đường Dĩ Tố, liên thanh xin lỗi: "Dĩ Tố, xin lỗi nha. Vừa nãy tôi quá sợ hãi, nói không lựa lời. Kỳ thật tối hôm qua cô nói với tôi rất nhiều rất nhiều, tôi đều nhớ kỹ. Hôm nay diễn không tốt là tôi không đúng, vừa nãy tôi thật sự bị đạo diễn dọa sợ, nói chuyện hoàn toàn không xài đầu óc......"
Trần Trường An hung tàn như vậy, Hàn Thu Nhã bị dọa sợ là sự thật, điểm này Đường Dĩ Tố là tin tưởng cô ta.
Nhưng bất luận như thế nào, lời nói của cô ta gây phiền toái cho Đường Dĩ Tố cũng đồng dạng là sự thật.
Huống chi, nếu cô ta đến đây một mình, ngầm tìm Đường Dĩ Tố tỏ thái độ chân thành, nói lời xin lỗi, Đường Dĩ Tố có lẽ còn không so đo, nhưng lúc này lại lôi kéo nhiều người lại đây như vậy.
Nói dễ nghe một chút, đây là diễn kịch trước mặt mọi người, giả vờ làm sáng tỏ cho Đường Dĩ Tố, nhưng đây còn không phải ép Đường Dĩ Tố, không cho cô đường lui hay sao.
Đường Dĩ Tố suy nghĩ cẩn thận điểm này, bình tĩnh nhìn Hàn Thu Nhã, nói: "Không có gì, cô đừng khóc, lần sau biểu hiện tốt một chút, làm đạo diễn lau mắt nhìn là được."
Hàn Thu Nhã thấy Đường Dĩ Tố xác thật có bộ dáng không ghi hận mình liền thở phào nhẹ nhõm, thấy bên cạnh cô có một loạt ghế dựa không người, liền rủ mọi người cùng ngồi xuống, lau khô nước mắt, học theo bộ dáng của Đường Dĩ Tố nghiêm túc ôn lại lời kịch.
Tác giả :
Hà Lam