Con Thỏ Nhỏ, Hôm Nay Ngươi Còn Chưa Bị Ăn Sao?
Chương 2
Edit: Thỏ
Khi ta cho rằng ta sẽ bị giết chết, ta dùng móng vuốt bưng lỗ tai và con mắt, cầu khẩn ông trời để ta chết nhanh lên. Trước đây ta từng thấy một chân em gái bị sói nhai nát khi em ta vẫn sống, hu hu đáng sợ ghê.
Rốt cuộc trái tim bị dọa cho chết khiếp nhưng không có răng nanh và đau đớn như dự liệu.
Xảy ra chuyện gì? Vị đại yêu quái này không thích ăn thịt thỏ sao? (❁´▽`❁)
Ta run sợ trong lòng, mở mắt ra, dưới chân liền chới với. Ta bị túm lỗ tai ném vào một nồi to đùng có hơi nóng bốc lên cuồn cuộn.
Mẫu thân a! Này không phải không ăn ta! Mà là muốn nấu chín ta rồi ăn!
Bản năng sinh tồn khiến ta chặt chẽ ôm lấy vạt áo đại yêu quái, nhưng hình như y mặc tơ lụa trơn bóng, thỏ chúng ta không có hàm răng sắc bén và móng vuốt bén nhọn nên dù ta bấu lấy ống tay áo của y, ta vẫn bị ném vô trong nồi.
Mẹ ơi, em trai, em gái ơi, tạm biệt, sau này anh trai không thể bảo vệ các em nữa rồi, hi vọng các em có thể giãy dụa với mớ thực vật trong hang thêm một thời gian.
Nước ấm cũng không cao, xem ra chuẩn bị lửa nhỏ để hầm một con thỏ bé. Thế nhưng ai biết đun sôi một con thỏ phải mất bao lâu?? Nửa canh giờ, một canh giờ? Ở trong tuyệt vọng chờ đợi chậm rãi chết đi?? 〣( ºΔº)〣
“Đại nhân đại nhân, ngài có thể đừng ăn em không!" Ta không kìm được lớn tiếng xin tha. “Ngài xem em còn nhỏ xíu, hổng đủ cho ngài nhét kẽ răng, ngài thả em, em đi nhân gian mua vịt quay, gà quay, dê nướng cho ngài, ngài muốn ăn gì em mua cái đó, chịu không?"
Ta thế mà lại bị nâng lên!
Đại yêu quái cọ chóp mũi y vào chóp mũi ta: “Rượu."
Ta nhất thời đực mặt: “Cái gì?"
Đại yêu quái nói thêm lần nữa: “Đi mua rượu."
Ta cuống quýt liên tục gật đầu: “Dạ vâng, bên dưới ngọn núi Hạnh Hoa, Hạnh Hoa thôn ủ rượu số dzách, đại nhân muốn uống bao nhiêu em liền mua cho ngài bấy nhiêu…" Trong lòng thầm nghĩ, chờ ta đi khỏi nơi này sẽ lăn về nhà.
Trên trán bỗng nhiên có một dòng nước ấm, yêu đan có khí tức màu vàng vốn không thuộc về đặc tính thỏ tinh, dường như đó là một vòng kim tuyến quanh quẩn bên ngoài nội đan màu trắng.
Y đem ta thả ra đất, ta liền muốn chạy, nhưng chân sau giống như bị trói, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
“Đây là long tức có thể giúp ngươi đẩy lùi thiên địch, nhưng nếu ngươi không nghe lời, bên ngoài ngàn dặm ta cũng có thể bóp nát nội đan của ngươi." Đại yêu quái, không, đại yêu long hoàn toàn đi guốc trong bụng ta, cười như không cười hỏi: “Cảm động sao?" ≖‿≖
Không dám động!!!
Hu hu ta còn có thể làm sao, ta chỉ là một sinh vật mềm mại vô tội đáng thương trên có thỏ già dưới còn bầy em thỏ nhỏ.
Rồng tinh phỏng chừng cảm thấy dáng vẻ muốn khóc lại không dám khóc của ta thú vị, y sờ sờ đầu ta, gãi gãi cằm ta, đem hai lỗ tai dài kề sát trên lưng, bàn tay dùng lực sờ lông ta muốn ngốc. Nhưng ta cũng khó mà phủ nhận sự ấm áp lạ thường ấy, cảm giác như mình sắp bị hong khô.
Sờ soạng một lúc, y rút ra kết luận: “Gầy quá, nóng tay."
Ta: “…"
Khi ta cho rằng ta sẽ bị giết chết, ta dùng móng vuốt bưng lỗ tai và con mắt, cầu khẩn ông trời để ta chết nhanh lên. Trước đây ta từng thấy một chân em gái bị sói nhai nát khi em ta vẫn sống, hu hu đáng sợ ghê.
Rốt cuộc trái tim bị dọa cho chết khiếp nhưng không có răng nanh và đau đớn như dự liệu.
Xảy ra chuyện gì? Vị đại yêu quái này không thích ăn thịt thỏ sao? (❁´▽`❁)
Ta run sợ trong lòng, mở mắt ra, dưới chân liền chới với. Ta bị túm lỗ tai ném vào một nồi to đùng có hơi nóng bốc lên cuồn cuộn.
Mẫu thân a! Này không phải không ăn ta! Mà là muốn nấu chín ta rồi ăn!
Bản năng sinh tồn khiến ta chặt chẽ ôm lấy vạt áo đại yêu quái, nhưng hình như y mặc tơ lụa trơn bóng, thỏ chúng ta không có hàm răng sắc bén và móng vuốt bén nhọn nên dù ta bấu lấy ống tay áo của y, ta vẫn bị ném vô trong nồi.
Mẹ ơi, em trai, em gái ơi, tạm biệt, sau này anh trai không thể bảo vệ các em nữa rồi, hi vọng các em có thể giãy dụa với mớ thực vật trong hang thêm một thời gian.
Nước ấm cũng không cao, xem ra chuẩn bị lửa nhỏ để hầm một con thỏ bé. Thế nhưng ai biết đun sôi một con thỏ phải mất bao lâu?? Nửa canh giờ, một canh giờ? Ở trong tuyệt vọng chờ đợi chậm rãi chết đi?? 〣( ºΔº)〣
“Đại nhân đại nhân, ngài có thể đừng ăn em không!" Ta không kìm được lớn tiếng xin tha. “Ngài xem em còn nhỏ xíu, hổng đủ cho ngài nhét kẽ răng, ngài thả em, em đi nhân gian mua vịt quay, gà quay, dê nướng cho ngài, ngài muốn ăn gì em mua cái đó, chịu không?"
Ta thế mà lại bị nâng lên!
Đại yêu quái cọ chóp mũi y vào chóp mũi ta: “Rượu."
Ta nhất thời đực mặt: “Cái gì?"
Đại yêu quái nói thêm lần nữa: “Đi mua rượu."
Ta cuống quýt liên tục gật đầu: “Dạ vâng, bên dưới ngọn núi Hạnh Hoa, Hạnh Hoa thôn ủ rượu số dzách, đại nhân muốn uống bao nhiêu em liền mua cho ngài bấy nhiêu…" Trong lòng thầm nghĩ, chờ ta đi khỏi nơi này sẽ lăn về nhà.
Trên trán bỗng nhiên có một dòng nước ấm, yêu đan có khí tức màu vàng vốn không thuộc về đặc tính thỏ tinh, dường như đó là một vòng kim tuyến quanh quẩn bên ngoài nội đan màu trắng.
Y đem ta thả ra đất, ta liền muốn chạy, nhưng chân sau giống như bị trói, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
“Đây là long tức có thể giúp ngươi đẩy lùi thiên địch, nhưng nếu ngươi không nghe lời, bên ngoài ngàn dặm ta cũng có thể bóp nát nội đan của ngươi." Đại yêu quái, không, đại yêu long hoàn toàn đi guốc trong bụng ta, cười như không cười hỏi: “Cảm động sao?" ≖‿≖
Không dám động!!!
Hu hu ta còn có thể làm sao, ta chỉ là một sinh vật mềm mại vô tội đáng thương trên có thỏ già dưới còn bầy em thỏ nhỏ.
Rồng tinh phỏng chừng cảm thấy dáng vẻ muốn khóc lại không dám khóc của ta thú vị, y sờ sờ đầu ta, gãi gãi cằm ta, đem hai lỗ tai dài kề sát trên lưng, bàn tay dùng lực sờ lông ta muốn ngốc. Nhưng ta cũng khó mà phủ nhận sự ấm áp lạ thường ấy, cảm giác như mình sắp bị hong khô.
Sờ soạng một lúc, y rút ra kết luận: “Gầy quá, nóng tay."
Ta: “…"
Tác giả :
Khúc A Di A