Con Thỏ Ăn Cỏ Gần Hang
Chương 3
Cô còn nhớ rõ Trung Thu năm ngoái, khi đó cô với Trầm Thần còn đang làm việc tại Hàng Châu, Trung Thu Trầm Thần không trở về nhà, Tô Nhiên đã nói: "Vậy anh về nhà với tôi đi!"
Trầm Thần đã quen Tô Nhiên mặt dày, không chút áp lực nói: "Ô Trấn là địa phương rất đẹp, có thể đi chơi một chuyến."
Tô Nhiên còn nói: "Anh mà đi theo tôi liền sẽ nói với bố mẹ tôi, đây là người đàn ông của tôi."
Trầm Thần hết chỗ nói, cái người tên Tô Nhiên này đâu có tự nhiên tốt bụng như thế chứ, đối với người khác không chừng sẽ là thật sự hảo tâm, nhưng đối với Trầm Thần anh mà nói, luôn bị biến thành đùa giỡn, không có một lần ngoại lệ nào.
Bây giờ, nếu các cô gái đều trở nên giống như Tô Nhiên…… Trầm Thần bỗng cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua sau lưng, lập tức dập tắt hoàn toàn cái ý tưởng đáng sợ kia, loại ý tưởng này tốt nhất là không nên xảy ra.
Trầm thần trầm ngâm một lát rồi nói: "Cái này có thể."
Tô Nhiên nghi ngờ, "Trầm Thần anh không sao chứ? Không bị não tàn ngất đi hay phát sốt chứ?"
"Không." Trầm Thần không chút do dự trả lời.
"Vậy anh nhất định là thất tình!" Tô Nhiên đưa ra kết luận.
Trầm Thần thích một người con gái, Tô Nhiên biết, còn biết người anh thích cô cũng có quen, chỉ là vẫn không hỏi ra phần sau, đối với vấn đề này, Trầm Thần luôn kín như bưng không hở ra lời nào.
Trầm Thần không nói lời nào, Tô Nhiên coi như anh cam chịu, cảm thấy Trầm Thần thất tình mà cô còn bắt nạt anh như vậy, liền cảm thấy mình rất vô nhân đạo.
"Nếu không Trung Thu ta không về nhà nữa? Cùng anh về nhà mẹ đẻ nha?" Tô Nhiên trong điện thoại thiết tha hỏi.
"Cô……" Trầm Thần không biết nên nói gì cho phải, cái người tên Tô Nhiên này a…….. Anh vĩnh viễn đều không hiểu trong đầu cô suốt ngày suy nghĩ cái gì, chỉ là cảm thấy câu nói của Vương Nhất Soái thật đúng: Nếu còn yêu mạng, rời xa Tô Nhiên.
Nhưng mà ngay từ đầu, anh với Tô Nhiên liền dính với nhau không rõ lí do, từ đó về sau, Tô Nhiên hình như biến luôn thành một khối thuốc cao bôi trên da chó tồn tại, làm cho anh muốn bỏ cũng không xong. Kỳ thật, anh cũng chưa từng có ý nghĩ này.
Trầm Thần trầm mặc một chút, mới thanh âm buồn bực nói: "Cũng không phải không thể."
Lời này vừa truyền qua điện thoại, Tô Nhiên lần thứ hai sợ run một chút, Trầm Thần từ khi nào bắt đầu nghe theo lời của cô rồi lại nói những lời đầy thuốc nổ như thế? Đây mà là Trầm Thần sao?
"Ặc, phối hợp với tôi thế này, vậy anh mang tôi về nhà hay là tôi mang anh về nhà hả?" Tô Nhiên cũng thuận thế nói thêm, khó được dịp Trầm Thần chủ động như thế này a.
"Tuỳ cô." Trầm thần lời giản dị, ý sâu xa.
Anh ta có thể phối hợp đến loại trình độ này, đã làm cho Tô Nhiên líu lưỡi.
"Vậy anh sẽ giới thiệu với ba mẹ anh thế nào về tôi hả?" Tô Nhiên chờ mong đáp án mà Trầm Thần sẽ trả lời.
"Tự giới thiệu!" Trầm thần hừ cười một tiếng, nói.
"Được lắm, tôi đây sẽ giới thiệt tôi là bạn gái của anh!" Tô Nhiên nói.
Trầm Thần vẫn là một bộ dáng không sao cả như cũ, "Tùy cô."
Tô Nhiên buồn bực, "Đức hạnh này của anh làm sao có thể theo đuổi được cô gái mình thích hử, cho dù thật sự theo đuổi được, sớm muộn gì cũng bị anh làm cho tức giận mà chạy mất!"
Lúc Tô Nhiên và Trầm Thần quay trở về bàn rượu, rượu trên bàn cũng đã uống gần hết, mọi người ồn ào còn muốn nháo động phòng.
Tô Nhiên rất bội phục đám đàn ông kia, đã uống đến xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có thể tiếp tục mạnh mẽ nhảy chồm chồm đi nháo động phòng. Sau đó còn chụp rất nhiều ảnh với mọi người.
Tô Nhiên mỗi lần đều tránh ở một bên, không phải cúi đầu để người ta chỉ chụp được thân thì là lấy tay che mặt.
Trầm Thần nhìn những tấm ảnh chụp trong máy, chỉ vào bạn Tô đang che mặt nói: "Tôi thật tò mò lúc cô kết hôn mặc áo cưới chụp ảnh có phải cũng muốn che mặt hay không nhỉ, chồng cô không biết sẽ có phản ứng thế nào."
Tô Nhiên không cho là đúng, "Anh rất muốn biết phải không?"
Trần Thần gật gật đầu, "Đúng vậy, rất muốn biết."
Tô Nhiên cười gian, hệt như quỷ râu xanh nhìn thấy cô gái xinh đẹp, "Rất dễ mà, đến đây đi, chúng ta chụp thử một bộ anh sẽ biết liền!"
Trầm Thần trợn mắt liếc cô một cái.
Trầm Thầnh tỉnh rượu nhanh, lúc ấy đã thanh tỉnh giống như Tô Nhiên rồi.
Mọi người thấy hai người họ đang xem ảnh chụp, bèn kéo họ lái, khó tránh khỏi muốn khai đao từ bọn họ đầu tiên.
Tống Miêu đã có bầu hơn bốn tháng, trước một số biện pháp chỉnh người mà đám nháo động phòng kia bày ra, vì để an toàn liền tìm bạn phù dâu thay thế.
Ồn ào một lúc xong, bọn họ yêu cầu Trầm Thần và Tô Nhiên thay Vương Nhất Soái và Tống Miêu chống đẩy hai mươi cái.
Tô Nhiên nằm trên giường, Trầm Thần hai tay chống tại hai bên đầu cô.
Tô Nhiên nghĩ, vừa rồi Trâm Thần đã giải vây giúp cô rồi, lúc này không thể để cho anh bị mất mặt trước các anh em nữa, thực tự giác ngồi ở mép giường nói: "Ai sợ ai! Bây giờ các người chỉnh chúng tôi a, chờ các người kết hôn ta đây nhất định có oán báo oán có thù báo thù!"
Trầm Thần cũng bị đẩy đến bên cạnh Tô Nhiên, bất đắc dĩ cởi áo khoác phối hợp.
Tô Nhiên nằm xuống, nói với Trâm Thần: "Không cho phép rơi xuống, bằng không anh chết chắc rồi!"
Hai mươi cái chống đấy đương nhiên không làm khó được Trầm Thần, nhưng cái đống hồ bằng cẩu hữu* còn đang ở đây, còn có chút nguy hiểm phải đề phòng a. Mà cái người Trầm Thần này, một khi đáp ứng chuyện gì tuyệt đối sẽ dốc hết sức làm. Trước vài lần quẫy nhiễu không thành công, không thể làm cho Trầm Thần ngã xuống người Tô Nhiên, chú rể đột nhiên nổi ác tâm, xuống tay không lưu tình túm lấy tay Trầm Thần kéo một cái, Trầm Thần liền ngã xuống.
(*hồ bằng cẩu hữu: bạn bè không tốt -> ở đây chỉ là nói đùa thôi vì mọi người bày mưu chơi xấu 2 anh chị nầy nầy)
Mọi người cười ồ lên, Tô Nhiên và Trầm Thần lại thật sự xấu hổ.
Không có miệng đối miệng, nhưng mà bởi vì Trầm Thần cố ý cúi đầu né tránh, mặt chạm đúng ngực Tô Nhiên…… (Min: oác, sao 2 người không quay về cùng một bên ý, cơ mà nếu không ăn ý mà hôn thật đó a =)))
Sau đó trong đêm nay, hai người cũng chưa nói chuyện với đối phương, ánh mắt mà cố ý vô tình chạm nhau là lập tức hai bên vang lên tiếng cười của người khác.
Mãi đến 11giờ, vì lo lắng cho cái thai trong bụng cô dâu, mọi người mới tan tiệc chuẩn bị rời khách sạn.
Trầm Thần mở cửa xe đưa các bạn học nữ đi, mấy bạn học nam thì được một người lái xe đến đưa đi.
Lúc ở trên xe, Tô Nhiên ngồi chéo phía sau nhìn thấy sườn mặt Trầm Thần, bóng mờ làm cho cô nhìn không phải thực rõ ràng, Tô Nhiên thật sự thấy có chút đa cảm thương tâm.
Lúc này chia ly, e rằng phải đợi đến hôn lê của cô hoặc của Trầm Thần mới có khả năng gặp lại.
Trước kia còn cảm thấy thực lâu, nhưng thấy Vương Nhất Suất và Tống Miêu kết hôn như vậy, Tô Nhiên đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, dường như thực gấp gáp, hai năm tiếp tục trôi qua, cô sẽ trở thành thằng nữ đúng tiêu chuẩn mất thôi.
(thặng là thừa -> thặng nữ gần như là gái ế nha ^^)
Cô thực muốn học lời nói quái đản trong TV kia, nói với Trầm Thần rằng: Trầm Thần, nếu đến khi 28 tuổi, chúng ta nam chưa hôn nữ chưa gả lại không có đối tượng, hai chúng ta thử hẹn hò với nhau xem thế nào?
Nhưng Tô Nhiên là một nữ lưu manh như vậy, lại không làm sao nói nổi câu nói này.
Trầm Thần đã quen Tô Nhiên mặt dày, không chút áp lực nói: "Ô Trấn là địa phương rất đẹp, có thể đi chơi một chuyến."
Tô Nhiên còn nói: "Anh mà đi theo tôi liền sẽ nói với bố mẹ tôi, đây là người đàn ông của tôi."
Trầm Thần hết chỗ nói, cái người tên Tô Nhiên này đâu có tự nhiên tốt bụng như thế chứ, đối với người khác không chừng sẽ là thật sự hảo tâm, nhưng đối với Trầm Thần anh mà nói, luôn bị biến thành đùa giỡn, không có một lần ngoại lệ nào.
Bây giờ, nếu các cô gái đều trở nên giống như Tô Nhiên…… Trầm Thần bỗng cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua sau lưng, lập tức dập tắt hoàn toàn cái ý tưởng đáng sợ kia, loại ý tưởng này tốt nhất là không nên xảy ra.
Trầm thần trầm ngâm một lát rồi nói: "Cái này có thể."
Tô Nhiên nghi ngờ, "Trầm Thần anh không sao chứ? Không bị não tàn ngất đi hay phát sốt chứ?"
"Không." Trầm Thần không chút do dự trả lời.
"Vậy anh nhất định là thất tình!" Tô Nhiên đưa ra kết luận.
Trầm Thần thích một người con gái, Tô Nhiên biết, còn biết người anh thích cô cũng có quen, chỉ là vẫn không hỏi ra phần sau, đối với vấn đề này, Trầm Thần luôn kín như bưng không hở ra lời nào.
Trầm Thần không nói lời nào, Tô Nhiên coi như anh cam chịu, cảm thấy Trầm Thần thất tình mà cô còn bắt nạt anh như vậy, liền cảm thấy mình rất vô nhân đạo.
"Nếu không Trung Thu ta không về nhà nữa? Cùng anh về nhà mẹ đẻ nha?" Tô Nhiên trong điện thoại thiết tha hỏi.
"Cô……" Trầm Thần không biết nên nói gì cho phải, cái người tên Tô Nhiên này a…….. Anh vĩnh viễn đều không hiểu trong đầu cô suốt ngày suy nghĩ cái gì, chỉ là cảm thấy câu nói của Vương Nhất Soái thật đúng: Nếu còn yêu mạng, rời xa Tô Nhiên.
Nhưng mà ngay từ đầu, anh với Tô Nhiên liền dính với nhau không rõ lí do, từ đó về sau, Tô Nhiên hình như biến luôn thành một khối thuốc cao bôi trên da chó tồn tại, làm cho anh muốn bỏ cũng không xong. Kỳ thật, anh cũng chưa từng có ý nghĩ này.
Trầm Thần trầm mặc một chút, mới thanh âm buồn bực nói: "Cũng không phải không thể."
Lời này vừa truyền qua điện thoại, Tô Nhiên lần thứ hai sợ run một chút, Trầm Thần từ khi nào bắt đầu nghe theo lời của cô rồi lại nói những lời đầy thuốc nổ như thế? Đây mà là Trầm Thần sao?
"Ặc, phối hợp với tôi thế này, vậy anh mang tôi về nhà hay là tôi mang anh về nhà hả?" Tô Nhiên cũng thuận thế nói thêm, khó được dịp Trầm Thần chủ động như thế này a.
"Tuỳ cô." Trầm thần lời giản dị, ý sâu xa.
Anh ta có thể phối hợp đến loại trình độ này, đã làm cho Tô Nhiên líu lưỡi.
"Vậy anh sẽ giới thiệu với ba mẹ anh thế nào về tôi hả?" Tô Nhiên chờ mong đáp án mà Trầm Thần sẽ trả lời.
"Tự giới thiệu!" Trầm thần hừ cười một tiếng, nói.
"Được lắm, tôi đây sẽ giới thiệt tôi là bạn gái của anh!" Tô Nhiên nói.
Trầm Thần vẫn là một bộ dáng không sao cả như cũ, "Tùy cô."
Tô Nhiên buồn bực, "Đức hạnh này của anh làm sao có thể theo đuổi được cô gái mình thích hử, cho dù thật sự theo đuổi được, sớm muộn gì cũng bị anh làm cho tức giận mà chạy mất!"
Lúc Tô Nhiên và Trầm Thần quay trở về bàn rượu, rượu trên bàn cũng đã uống gần hết, mọi người ồn ào còn muốn nháo động phòng.
Tô Nhiên rất bội phục đám đàn ông kia, đã uống đến xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có thể tiếp tục mạnh mẽ nhảy chồm chồm đi nháo động phòng. Sau đó còn chụp rất nhiều ảnh với mọi người.
Tô Nhiên mỗi lần đều tránh ở một bên, không phải cúi đầu để người ta chỉ chụp được thân thì là lấy tay che mặt.
Trầm Thần nhìn những tấm ảnh chụp trong máy, chỉ vào bạn Tô đang che mặt nói: "Tôi thật tò mò lúc cô kết hôn mặc áo cưới chụp ảnh có phải cũng muốn che mặt hay không nhỉ, chồng cô không biết sẽ có phản ứng thế nào."
Tô Nhiên không cho là đúng, "Anh rất muốn biết phải không?"
Trần Thần gật gật đầu, "Đúng vậy, rất muốn biết."
Tô Nhiên cười gian, hệt như quỷ râu xanh nhìn thấy cô gái xinh đẹp, "Rất dễ mà, đến đây đi, chúng ta chụp thử một bộ anh sẽ biết liền!"
Trầm Thần trợn mắt liếc cô một cái.
Trầm Thầnh tỉnh rượu nhanh, lúc ấy đã thanh tỉnh giống như Tô Nhiên rồi.
Mọi người thấy hai người họ đang xem ảnh chụp, bèn kéo họ lái, khó tránh khỏi muốn khai đao từ bọn họ đầu tiên.
Tống Miêu đã có bầu hơn bốn tháng, trước một số biện pháp chỉnh người mà đám nháo động phòng kia bày ra, vì để an toàn liền tìm bạn phù dâu thay thế.
Ồn ào một lúc xong, bọn họ yêu cầu Trầm Thần và Tô Nhiên thay Vương Nhất Soái và Tống Miêu chống đẩy hai mươi cái.
Tô Nhiên nằm trên giường, Trầm Thần hai tay chống tại hai bên đầu cô.
Tô Nhiên nghĩ, vừa rồi Trâm Thần đã giải vây giúp cô rồi, lúc này không thể để cho anh bị mất mặt trước các anh em nữa, thực tự giác ngồi ở mép giường nói: "Ai sợ ai! Bây giờ các người chỉnh chúng tôi a, chờ các người kết hôn ta đây nhất định có oán báo oán có thù báo thù!"
Trầm Thần cũng bị đẩy đến bên cạnh Tô Nhiên, bất đắc dĩ cởi áo khoác phối hợp.
Tô Nhiên nằm xuống, nói với Trâm Thần: "Không cho phép rơi xuống, bằng không anh chết chắc rồi!"
Hai mươi cái chống đấy đương nhiên không làm khó được Trầm Thần, nhưng cái đống hồ bằng cẩu hữu* còn đang ở đây, còn có chút nguy hiểm phải đề phòng a. Mà cái người Trầm Thần này, một khi đáp ứng chuyện gì tuyệt đối sẽ dốc hết sức làm. Trước vài lần quẫy nhiễu không thành công, không thể làm cho Trầm Thần ngã xuống người Tô Nhiên, chú rể đột nhiên nổi ác tâm, xuống tay không lưu tình túm lấy tay Trầm Thần kéo một cái, Trầm Thần liền ngã xuống.
(*hồ bằng cẩu hữu: bạn bè không tốt -> ở đây chỉ là nói đùa thôi vì mọi người bày mưu chơi xấu 2 anh chị nầy nầy)
Mọi người cười ồ lên, Tô Nhiên và Trầm Thần lại thật sự xấu hổ.
Không có miệng đối miệng, nhưng mà bởi vì Trầm Thần cố ý cúi đầu né tránh, mặt chạm đúng ngực Tô Nhiên…… (Min: oác, sao 2 người không quay về cùng một bên ý, cơ mà nếu không ăn ý mà hôn thật đó a =)))
Sau đó trong đêm nay, hai người cũng chưa nói chuyện với đối phương, ánh mắt mà cố ý vô tình chạm nhau là lập tức hai bên vang lên tiếng cười của người khác.
Mãi đến 11giờ, vì lo lắng cho cái thai trong bụng cô dâu, mọi người mới tan tiệc chuẩn bị rời khách sạn.
Trầm Thần mở cửa xe đưa các bạn học nữ đi, mấy bạn học nam thì được một người lái xe đến đưa đi.
Lúc ở trên xe, Tô Nhiên ngồi chéo phía sau nhìn thấy sườn mặt Trầm Thần, bóng mờ làm cho cô nhìn không phải thực rõ ràng, Tô Nhiên thật sự thấy có chút đa cảm thương tâm.
Lúc này chia ly, e rằng phải đợi đến hôn lê của cô hoặc của Trầm Thần mới có khả năng gặp lại.
Trước kia còn cảm thấy thực lâu, nhưng thấy Vương Nhất Suất và Tống Miêu kết hôn như vậy, Tô Nhiên đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, dường như thực gấp gáp, hai năm tiếp tục trôi qua, cô sẽ trở thành thằng nữ đúng tiêu chuẩn mất thôi.
(thặng là thừa -> thặng nữ gần như là gái ế nha ^^)
Cô thực muốn học lời nói quái đản trong TV kia, nói với Trầm Thần rằng: Trầm Thần, nếu đến khi 28 tuổi, chúng ta nam chưa hôn nữ chưa gả lại không có đối tượng, hai chúng ta thử hẹn hò với nhau xem thế nào?
Nhưng Tô Nhiên là một nữ lưu manh như vậy, lại không làm sao nói nổi câu nói này.
Tác giả :
Dịch Thủy Thu Hàn