Con Rể Quyền Quý
Chương 436
Chương 436:
Chúc Linh hai tay chống nạnh: “Tôi không cút đấy, làm gì tôi nào. Những người lừa bịp mấy người, người ta vất vả kiếm từng đồng tiền, đều bị mấy người lừa rồi, mấy người không sợ ra đường bị xe tông hả !"
“Nhóc con, cút."
Phía sau Chúc Linh xuất hiện hai người đàn ông trung niên, hai tay nắm lầy thân thể Chúc Linh bắt đi.
Thông thường, những vụ lừa đảo như vậy được thực hiện bởi các băng nhóm, với một số lượng đông người.
Ngay khi bàn tay của hai người đàn ông trung niên định nắm lấy vai của Chúc Linh, Trương Thác đột nhiên nhào tới và đẩy hai người sang một bên.
“Chú ơi, chú không thể mua được. Nếu không tin, chú có thể dùng điện thoại di động lên mạng mà tra xem, những thủ đoạn như vậy có ở khắp mọi nơi." Chúc Linh hoàn toàn không ngờ được lúc nãy đã có người muốn ra tay với mình rồi, còn đứng ở bên đó, đang khuyên người đàn ông trung niên bỏ tiền ra.
Vốn dĩ, người đàn ông trung niên đã trả tiền rồi, nhưng kết quả đã được Chúc Linh thuyết phục, nên lấy tiền lại, nói với người phụ nữ đó: “Em gái à, vậy tôi sẽ không mua nó nữa, em trai này cũng muốn, hay là em bán cho anh ấy đi." Người đàn ông trung niên chỉ vào người bên cạnh mình.
“Không được, đại ca ơi." Người phụ nữ lắc đầu: “Vừa rồi nói sẽ bán cho anh, nên tôi sẽ bán cho anh, tôi đây cũng không có chứng minh thư địa phương, nên không thể đi lấy tiền được."
“Ời, thôi thôi, không mua nữa." Người đàn ông trung niên cũng nhận ra có gì đó không ổn, xua tay rồi bước ra khỏi đám người đó.
“Đại ca, anh đừng đi, đại ca." Người phụ nữ trung niên lôi kéo lúc lâu, cũng không lôi kéo được nữa.
Nhìn thấy con vịt trong tay đang bay mắt, một đám người của người phụ nữ trung niên đó, đều trừng nhìn Chúc Linh với vẻ rất tức giận.
Như không nhận ra chuyện gì đang xảy ra, Chúc Linh nhảy sang một bên, lấy điện thoại di động ra, tiếp tục vui vẻ chơi game.
Trương Thác cười bắt lực, đây thật sự là một cô gái mới ra ngoài xã hội.
Dù sao đi nữa, Trương Thác và ông nội của Chúc Linh cũng có một mối quan hệ tốt đẹp, không thể để cháu gái của bạn mình chịu thiệt thòi gì, Trương Thác bèn ngồi đến vị trí cách Chúc Linh không xa.
Đúng như dự đoán của Trương Thác, vài phút sau, người phụ nữ trung niên và người thanh niên đầu tiên muốn mua chiếc nhẫn của người phụ nữ trung niên đó, bao gồm cả hai tên trung niên muốn ra tay với Chúc Linh, kết quả bị Trương Thác ngăn cản, cũng đang vây đến Chúc Linh rồi.
“Nhóc con, thích quản chuyện bao đồng phải không?" Bốn người đứng trước Chúc Linh và vây cô ấy lại.
Một số người vốn dĩ đang ngồi gần Chúc Linh, bỗng lúc này đã di chuyển mông sang một bên, vì sợ rằng những gì xảy ra ở đây có thể liên lụy đến họ.
Chúc Linh ngắng đầu liếc nhìn mấy người trước mặt, trong đôi mắt to lộ ra vẻ khinh thường: “Mấy người lừa đảo các người chỉ biết lừa những người lương thiện, ông chú đó vốn dĩ ăn mặc đã không có gì, máy người còn đòi lừa ông ấy tiền."
“Có liên quan gì đến mày không?" Thanh niên cười chế nhạo, tay siết chặt nắm đám.
“Cô bé à, lo cho tốt bản thân mình đi, đi cùng lão tử tôi nhé!" Một người đàn ông trung niên sải bước đi tới, nắm lấy cánh tay của Chúc Linh với ánh mắt háo sắc: “Trông cô cũng không tệ, cũng có thể bán được giá tốt đây."
“Mấy người làm gì vậy!" Chúc Linh hắt tay người đàn ông trung niên ra: “Nếu vây tôi ở đây một lần nữa tôi sẽ báo cảnh sát đó!"
“Báo cảnh sát?"
Khi bốn người họ nghe thấy những lời của Chúc Linh, trên mặt họ bắt chợt xuất hiện một nụ cười chế nhạo.
Người phụ nữ trung niên nói: “Cô muốn báo cảnh sát, chúng tôi vẫn báo cảnh sát! Tiểu Đỗ, tôi nhớ anh rễ cậu là đội trưởng ở đây đúng không?"
“Tất nhiên rồi, việc này, tôi nói là được!" Thanh niên ngắng đầu, lộ ra vẻ kiêu ngạo, sau đó ra ngoài nghe gấp một cuộc điện thoại.