Con Rể Quyền Quý
Chương 43
Lâm Ngữ Lam nghe thấy sự quan tâm
của Trương Thác, vô thức ừ một tiếng,
gật gật đầu.
“Mẹ kiếp, tình tứ là chết nhanh lắm đấy!"
Trình Thanh đặt mông ngồi bên cạnh
Trương Thác, khoác tay lên bả vai
Trương Thác giống như rất quen thuộc:
“Người anh em, hai chúng ta uống mấy
ly chứ? Anh nói thử cho tôi nghe xem
làm thế nào anh cua được Ngữ Lam vậy,
bình thường gia giáo thế nào? Tôi nói
với anh này, đừng thấy vợ anh là cái gì
mà bà Chủ tịch núi băng, đàn ông ấy, ở
nhà phải có địa vị, nên đánh thì vẫn phải
đánh!"
Trương Thác liếc nhìn Lâm Ngữ Lam
một cái quái dị, đúng lúc Lâm Ngữ Lam
nghe nói như thế cũng nhìn về phía
Trương Thác, khi Trương Thác nhìn thấy
sự lạnh lẽo trong mắt Lâm Ngữ Lam,
anh nở một nụ cười lấy lòng.
Lâm Ngữ Lam hung hăng lườm Trương
Thác một cái, giống như đang nói, anh
đánh một cái thử xem.
“Ài!" Trình Thành thở dài một tiếng, võ võ
bả vai Trương Thác: “Người anh em,
xem ra địa vị trong gia đình của anh
không ổn rồi."
Trình Thanh nói xong thì tự rót cho mình
một ly rượu, ngửa đầu uống luôn, còn
chưa kịp đặt ly xuống đã nghe thấy một
giọng nói quái gở từ bên cạnh vang lên,
“Ôi chao, là cháu trai trưởng của nhà họ
Trình chúng ta đây mà, tại sao về nhà
mà cũng không chào hỏi người lớn
trước vậy?"
Trương Thác ngồi bên cạnh Trình
Thanh, dùng khóe mắt liếc sang, người
đang nói chuyện là một người phụ nữ
trung niên ăn mặc lộng lẫy, mặt trang
điểm rất đậm, trên cổ đeo một sợi dây
chuyền ngọc trai chói mắt.
Trình Thanh quay đầu, nheo mắt nhìn
người phụ nữ trung niên kia: “Thím Hai,
làm sao thím biết tôi chưa chào hỏi
người lớn vậy?"
“Trình Thanh, cậu có ý gì đấy hả?" Sắc
mặt người phụ nữ đột nhiên trở nên khó
coi, bà ta hiểu được hàm ý trong lời nói
của Trình Thanh, ý là mình không phải
người lớn của anh ta sao?
“Chẳng có ý gì cả." Trình Thanh lắc lư
đầu: “Ăn cơm, ăn cơm đi."
Người phụ nữ trung niên hừ lạnh một
tiếng, quay đầu bỏ đi.
Trong bữa tiệc, những người ngồi trong
nhà chính này dồn dập chạy về phía ông
cụ Trình mời rượu, mỗi người đều chuẩn
bị một lời chúc mừng độc đáo khác
người.
Bàn của Trương Thác, người nhà họ
Lâm không chạy theo trào lưu đi mời
rượu, mà chỉ ăn phần của mình, chỉ có
một mình Lâm Kiến Vũ là đại diện cho
Lâm Chính Nam, bưng ly rượu đi về phía
ông cụ Trình.
Lâm Kiến Vũ vừa mới đứng dậy, Vương
Vỹ vẫn luôn im lặng không nói gì lập tức
mở miệng: “Có một số người, móc nối
quan hệ cũng không biết đường làm cho
cẩn thận một chút, đừng để đến lúc đó
làm liên lụy cả người nhà hợ Lâm chúng
ta."
Lúc Vương Vỹ nói chuyện, ánh mát vẫn
luôn liếc qua liếc lại về phía Trương
Thác, Lâm Ngữ Lam và cả Trình Thanh,
ý tứ rất rõ ràng.
“Không thể nói như vậy được, tính cách
mọi người khác nhau, phạm vi kết bạn
cũng không giống, có một số người
không cần thiết phải ngồi đây nói xa nói
gần, anh nói có đúng không, em rể." Lâm
Xuyên cười với Trương Thác một cái,
trong nụ cười này lại có chút mùi vị
muốn lấy lòng.
Lâm Xuyên vừa nói xong, người trên bàn
đều dùng bộ mặt không thể hiểu nổi
nhìn anh ta, không hiểu tại sao đột nhiên
Lâm Xuyên lại thay đổi thái độ nhanh
như vậy với Trương Thác?
Vương Vỹ hừ lạnh một tiếng: “Gió chiều
nào xoay chiều ấy, thứ gì vậy chứ? Phì!’
“Ha ha." Lâm Xuyên ngồi đó cười cười,
cũng không hề lên tiếng.
Vương Vỹ ngồi trên bàn, trong lòng có
chút khó chịu, nhưng mặt thì lại vênh
váo đắc ý, bởi vì anh ta biết, từ hôm nay
trở đi, tất cả mọi người trên bàn này đều
phải phục tùng mình tuyệt đối, bao gồm
cả Lâm Ngữ Lam kia, sau ngày hôm nay,
chuyện đầu tiên mà mình muốn làm
chính là đuổi cô ra khỏi nhà họ Lâm, cả
Lâm Xuyên nữa, dám chống đối mình,
cũng sẽ không có quả ngon để ăn đâu!
“Tiểu Vỹ, mọi chuyện sắp xếp thế nào
rồi?" Mẹ của Vương Vỹ thấp giọng hỏi
con trai mình.
Vương Vỹ làm một dấu tay ra hiệu ok,
nhỏ giọng đáp lại: “Tất cả đã sắp xếp
xong hết rồi, lần này con và cậu Trình
đặc biệt tìm mua được một gốc cây
sâm hoang dã bốn mươi năm."
“Cũng được đấy!" Mẹ của Vương Vỹ gật
nhẹ đầu, bà ta rất hiểu rõ một gốc cây
sâm hoang dã bốn mươi năm có ý nghĩa
như thế nào, không những đắt tiền mà
lại còn là có tiền mà không mua được,
bình thường thứ đồ tẩm bổ này đều
được cung cấp đặc biệt.
Tiệc rượu bắt đầu, người mời rượu ngồi
lại chỗ của mình, bọn họ hiểu, tiết mục
quan trọng của bữa tiệc mừng thọ lần
này sắp bắt đầu rồi.
Ông cụ Trình mừng thọ bảy mươi tuổi,
tóc ông ta đã hoa râm từ lâu, không ai
biết được ông ta còn sống được bao
nhiêu năm nữa, hôm nay người được lựa
chọn, rất có thể là trụ cột, là người cầm
quyền nhà họ Trình trong tương lai!
Nhà họ Trình có tất cả người cháu trai.
Gháu trai cả Trình Thanh, cháu trai thứ
hai Trình Quảng, cháu trai thứ ba Trình
Mông.
Trong số ba người, người được mọi
người coi trọng nhất chính là Trình
Quảng và Trình Mông, về phần Trình
Thanh, không có một ai để ý đến.
Mọi người đều biết rằng, cháu trai
trưởng nhà họ Trình hoàn toàn không để
†âm vào những chuyện này.
Đợi tất cả mọi người mời rượu xong
xuôi, dưới ánh mắt khích lệ của mẹ
mình, Trình Quảng là người đầu tiên
đứng dậy.
“Ông nội, mong ông gừng càng già càng
cay, tỉnh thần sảng khoái, mừng thọ ông
bảy mươi tuổi, cháu đặc biệt tìm về một
cây sâm rừng." Trình Quảng tay nâng
một hộp gỗ đàn tinh xảo, từ hộp gỗ tỏa
ra hương thơm thoang thoảng.
Sau khi Trình Quảng mở miệng, toàn bộ
mọi người trong nhà chính đều tập trung
ánh mắt nhìn về phía anh ta.
Vương Vỹ ngồi chỗ này cũng đặt đũa
xuống, nhìn về phía bên kia.
Trình Khuông mặc Đường phục cũng
không mở miệng ngay, đầu tiên ông ta
nhìn thoáng qua Trình Thanh đang ngồi
cùng bàn với người nhà họ Lâm, sau đó
mới đưa ánh mắt nhìn về phía Trình
Quảng.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong
lòng Trình Quảng lại mừng thầm, Trình
Thanh anh là cháu trai trưởng của nhà
họ Trình, không phải người đầu tiên
chúc thọ, bây giờ phải đến lượt tôi, nhìn
xem anh còn mặt mũi nào nữa!
Trình Quảng đặt hộp gỗ trong tay xuống
trước mặt Trình Khuông, sắc mặt Trình
Khuông không thay đổi chút nào, vươn
bàn tay da thịt nhăn nhheo mở hộp gỗ ra.
Trong nháy mắt khi hộp gỗ mở ra, tiếng
xuýt xoa liên tiếp vang lên trong phòng.
“Sâm rừng ba mươi lăm năm! Ít nhất
phải ba mươi lăm năm!" Một người kinh
doanh biết nhận diện hàng hóa không
kiềm lòng được kêu lên.
“Ông chủ Vương, ông có chuyên môn về
khía cạnh này, có ý kiến gì không?" Một
người không hiểu về sâm rừng, nghi ngờ
nói.
Ông chủ Vương gật gật đầu, giải thích
với mọi người: “Sâm chia làm rất nhiều
loại, trong đó loại quý hiếm nhất chính là
loại sâm hoang dã này, và sâm Di Sơn,
loại sâm này khác với những cây sâm
do con người trồng, tỷ lệ sống sót của
sâm hoang dã cực kỳ thấp, gần như đã
tuyệt chủng, hơn nữa loại sâm này chỉ
có thể được phát hiện ở rừng rậm
nguyên thủ, bình thường loại sâm mười
lăm năm trở lên đã rất khó kiếm được
rồi, hai mươi năm thì còn hiếm hơn, ba
mươi năm đã là loại có tiền cũng không
mua được, nếu là ba mươi lăm năm,
không thể tin nổi, đây không còn là
chuyện tiền có thể mua được nữa rồi!"
Khi ông chủ Vương nhìn về phía gốc
sâm rừng này, đôi mát đầy vẻ si mê.
Mọi người vừa nghe thấy ông chủ
Vương nói như vậy, lập tức hiểu được
điểm quý giá của gốc sâm rừng này, nếu
thật là như vậy, sâm hoang dã ba mươi
lăm năm, cũng không phải thứ mà dùng
tiền có thể mua được, thứ như vậy,
không biết có bao nhiêu người nghấp.
nghé đây? Toàn bộ Hoa Hạ có đông kẻ
có tiền như vậy, không có một ai không
sợ chết, ai lại không muốn ăn nhiều mấy
thứ đồ quý giá như thế này chứ?
“Tốt." Ông cụ Trình gật gật đầu, chỉ nói
một chữ:
Một chữ này khiến cho Trình Quảng
mừng rỡ như điên, trong mắt mẹ anh ta
cũng lộ ra vẻ vui mừng, sau đó hung dữ
trừng mắt lườm Trình Thanh, bà ta chính
là người vừa mở miệng châm chọc Trình
Thanh.
Lúc này, Vương Vỹ đã không kiềm được
toét miệng cười, trước đây đã từng nghe
nói, ông cụ Trình này ăn nói thận trọng,
có thể nói ra một chữ “tốt" đã chứng tỏ
ông ta cực kỳ hài lòng rồi.