Con Rể Quyền Quý
Chương 291-296
Chương 291:
Lúc Dương Viên nói đến câu cuối cùng, ánh mắt lại đặt lên trên người Trương Thác lần nữa: “Lúc nãy anh nói là, nếu như anh là chủ, thì sẽ sa thải Vương Luân ngay tức khắc, vậy thì tôi muốn hỏi anh, anh là chủ của doanh nghiệp nào vậy, nói để tôi nghe thử xem? Xem thử là công nghiệp Vĩnh Phong chúng tôi có cơ hội may mắn để hợp tác với anh hay không?"
Lúc Dương Viên nói chuyện, cố ý cắn chặt 4 từ công nghiệp Vĩnh Phong rất mạnh, bởi vì cô ta hiểu rất rõ, doanh nghiệp của gia đình mình, có sức ảnh hưởng lớn bao nhiêu.
Trương Thác bật cười: “Tôi cũng nói rồi, tôi nói là nếu như, bây giờ dưới tên của tôi không có bát kỳ doanh nghiệp nào cả."
Lúc Trương Thác đi đến Vương Hội ở châu u trước cuộc chiến Hoàng Hôn, tất cả những doanh nghiệp dưới tên của mình, toàn bộ đều đã được chuyển nhượng đi, anh vốn dĩ là người giàu nhất nước, nhưng hiện giờ có thẻ nói là hai bàn tay trắng, không có gì cả. Ị
“Nếu như? Vậy nếu muốn ví dụ, thì tôi sẽ nói là, nều như anh đứng ở đây, tôi tin chắc rằng, ngay cả dũng khí ngắng đầu lên nhìn Vương Luân anh cũng không có đâu, anh quở trách Vương Luân, vậy thì anh có tư chất gì? Là mạnh hơn Vương Luân về mặt tài chính? Hay là cao hơn Vương Luân về mặt học lực? Hay là thành tích cá nhân của anh vượt quá xa so với Vương Luân?" Lời nói của Dương Viên rất sắc bén, mạnh hơn rất nhiều bậc so với Dương Hải Phong anh trai của cô ta.
Vương Luân vốn dĩ có chút bị ép xuống vì khí thế của Trương Thác, lúc này dường như can đảm hơn rất nhiều, ưỡn ngực lên, nhìn thẳng Trương Thác: “Đúng vậy, miệng thì nói năng khoác lác, giảng đạo lý, ai mà không làm được, nêu như cậu có thể lấy ra được chỗ nào hơn được tôi, thì tôi không còn gì để nói."
*E rằng khó rồi." Đang lúc này, lại có một giọng nói vang lên, người nói chuyên, chính là người nhìn thấy Trương Thác ra ra vào vào các sảnh chuyên môn khác nhau lúc Trương Thác đang kiểm tra đánh giá trước đó, anh ta mở lời: “Vừa rồi tôi nhìn thấy vị tiên sinh này, cầm lấy một bản báo cáo đánh giá, gần như mỗi một sảnh chuyên môn đều chạy qua một lần, trong mỗi sảnh cũng nán lại không quá 5 phút."
Vừa nghe thấy anh ta nói những lời này, Dương Viên không nhịn được bật cười thành tiếng.
Kể cả Vương Luân, cũng mang một vẻ mặt giễu cọt.
Dương Viên giơ tay của mình lên, đưa ngón tay làm hình hoa lan ra vẻ với Trương Thác: “Tôi còn tưởng là nhân Ị vật gì cơ chứ, hóa ra cũng chỉ là một người xin việc, trong mỗi sảnh nán lại không quá 5 phút, là đi vào rồi bị ném ra ` ngoài đúng chứ? Anh Vương đẹp trai, nói cho anh ta biết, ban đầu lúc anh đánh giá, là dùng bao nhiêu thời gian vậy?"
Vương Luân tự tin mỉm cười, rồi trả lời: “Mỗi một hạng mục đều trong hai giờ đồng hồ."
*Còn cần phải hỏi sao? Đồ ngu chứ gì!"
Những trận cười cợt mỉa mai vang lên.
Vương Luân không thèm nhìn đến Trương Thác: “Tôi còn tưởng là nhân vật gì, hóa ra chỉ là một người đến để định giá, 5 phút, chắc không phải ngay cả một câu cậu cũng không trả lời được, thì ra ngoài rồi đó chứ?"
“Người không có bản lĩnh, tính khí còn không nhỏ, cả đời này, đã được định sẵn là không có thành tích gì cả rồi, bây giờ tôi có thể cho anh một cơ hội trở mình, xin lỗi anh Vương đẹp trai đi, tôi có thể làm chút việc thiện, trả cho Ị anh mức lương hằng năm 10,000 tệ, thế nào?" Dương Viên cố ý nói với Trương Thác.
Vừa rồi lúc Trương Thác quở trách Vương Luân, rất nhiều vẫn còn đang nghĩ, người này rốt cuộc có thân phận gì, suy cho cùng người dám tức giận trên lầu 7, thật sự quá ít.
Khi bọn họ biết rằng, Trương Thác chỉ là một người xin việc bình thường không hề có bất kỳ thân phận gì, hơn nữa lúc vào phòng giám định chuyên môn, cũng đều không nán lại được quá 5 phút, mọi người đều cảm thấy, Trương Thác là đang lòe thiên hạ.
Dẫu sao thế giới này, chính là một thế giới chỉ nhìn vào năng lực bản lĩnh, người không có bản lĩnh, nếu như có nói nhiều thêm nữa cũng sẽ không được người khác nghe lọt vào tai, “Nói khoác không biết ngượng, không biết xáu hồ!"
Rất nhiều người vây xem xung quanh, nhỏ tiếng chỉ trích Trương Thác.
Dương Viên đi quanh Trương Thác một vòng, mở miệng nói: “Nếu đã là đến để định giá, chỉ bằng mời anh, lấy đánh giá tổng hợp của anh ra, để chúng tôi được mở mang tằm mắt, xem thử anh có tư chất gì, mà lại thốt ra những lời hùng hồn như thế ở đây?"
“Báo cáo đánh giá của chồng tôi vẫn chưa có." Lâm Ngữ Lam lên tiếng, dĩ nhiên cô không thể nhìn một mình Trương Thác chịu ức hiếp ở đây được: “Hơn nữa, chúng tôi chỉ đến để tìm chút niềm vui, làm một cái định giá, những thứ này cũng không thể chứng minh được năng lực của một người đâu."
*Là không thẻ chứng minh được, hay là không có mặt mũi nào để lấy ra đây?" Dương Viên hỏi một cách quái gở: “Trung tâm định giá lớn như vậy, chẳng lẽ sẽ vùi dập tài hoa như các người sao?"
Chương 292:
Chính lúc này, tiếng chuông điện thoại của Trương Thác vang lên, là một số điện thoại lạ của Hàng Châu gọi đến.
Trương Thác bắt máy.
“Trương Thác tiên sinh, báo cáo đánh giá của anh đã có rồi, bây giờ anh đang ở chỗ nào, tôi sẽ mang qua cho anh."
*Ở lầu 7, anh lên đây đi."
Trương Thác cúp điện thoại, rồi nói với Lâm Ngữ Lam một tiếng rằng đã có kết quả rồi.
“Nếu đã có rồi, thì đừng có ở lại đây nữa, nhìn thấy một số người, thì đã cảm thấy bực bội rồi." Mễ Lan liếc nhìn Dương Viên đầy chán ghét, Mễ Lan đều không hề có chút ấn tượng tốt nào đối với người của Dương gia cả.
Dương Viên lớn tiếng nói: “Yo! Kết quả đã có rồi, vậy thì để cho mọi người cùng nhau xem qua chút nào! Xem thử xem rốt cuộc là anh có năng lực tự tin gì đây, cũng để cho chúng tôi xem thử, hôm nay trung tâm này có thể làm mới định giá mức giá thắp nhất hay không đây!"
Lời nói của Dương Viên gây ra một trận cười rần vang.
Vương Luân mở miệng nói: “Cô Dương, có những người, e là không có can đảm để lấy ra đâu."
“Cũng không phải là không có can đảm gì cả, đây là đồ của riêng tôi, bằng lòng hay không bằng lòng lấy ra cho người khác xem, cũng là quyền của tôi." Trương Thác nói như vậy, nhưng những lời nói của anh, cho dù là ai nghe thấy được cũng đều sẽ có một loại cảm giác trốn tránh.
Chính lúc này, một nhân viên làm việc ở trung tâm đã đi lên cầu thang, kêu lớn một tiếng: “Vị nào là Trương Thác tiên sinh, báo cáo của anh đã có rồi."
Dương Viên vừa nghe thấy thì lập tức bước qua, quát người nhân viên: “Nào, đưa báo cáo cho tôi!"
Lúc người nhân viên làm việc vẫn chưa kịp phản ứng lại, thì Dương Viên đã cầm được kết quả báo cáo trong tay, liếc mắt nhìn lên, lộ ra vẻ coi thường: “Ò, cao hơn một chút ít so với dự đoán của tôi đấy, mức lương hằng năm 10,000 sao? Nói như vậy, thì anh phải làm việc 100 năm, làm việc cho đến chết cũng không đủ ăn đủ mặc, tương đương với một năm của anh Vương đẹp trai đây sao?
Thật là quá ưu tú rồi đấy, xin lỗi, là tôi trước đó coi thường anh rồi, tôi xin lỗi anh, tôi cảm thấy nhục nhã vì những lời nói lúc nãy của tôi, thế này đi, tôi thu lại lời mà tôi vừa nói lúc nãy cho anh mức lương hằng năm 10,000 tệ, tôi cho anh…" Dương Viên do dự một chút, rồi đưa một ngón tay ra: “10,001 tệ!"
Lời nói của Dương Viên lần nữa lại gây ra những trận cười.
Vương Luân bước lên phía trước, lớn tiếng nói: “Cậu nhóc, tôi vẫn là câu nói đó lúc nãy, nếu như cậu có một điểm nào có thể mạnh hơn tôi, cho dù bất cứ là điểm nào, tôi sẽ không còn gì để nói nữa cả, nhưng xem ra, có những người là thật sự vô dụng, thế này đi, tôi sẽ hạ tiêu chuẩn thấp xuống một chút, néu như cậu đuổi kịp 1 phần 10 của tôi thôi, tôi cũng sẽ thừa nhận, thế nào?"
“Đừng có mà 1 phần 10, chỉ cần là một số lẻ thôi cũng vượt qua tên nhóc này gấp 10 lần rồi" Dương Viên bật cười ha hả.
Giọng cười của Dương Viên, trong mắt những người xung quanh có vẻ như không hề tỏ ra khoa trương một chút nào, một người có mức lương định giá hằng năm là 10,000 tệ, vừa mới trách mắng một người có mức lương hằng năm là 11 triệu tệ, dũng khí của anh ta từ đâu ra, sự tự tin từ đâu ra chứ? Thật là mát mặt!
Vẻ mặt Trương Thác ngược lại đầy nghi hoặc, mức định giá của mình là 10,000 tệ? Chuyện này không thể nào?
Ngoại trừ Trương Thác không tin ra, thì Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan cũng không tin, hai người họ đã từng thấy qua một số tài năng của Trương Thác rồi, làm thế nào cũng không thể chỉ có mức lương hằng năm là 10,000 tệ được.
Cũng giống như vậy, người vệ sĩ đến xin việc ở lầu 7 có chút không tin, cú đắm mà Trương Thác đắm xuyên qua tấm bảng giới thiệu lúc nãy, thì đã đủ để mức lương hằng năm trên vài triệu rồi, 10,000 tệ này, cũng hơi quá khuếch đại rồi đấy chứ!
“Tôi nói này cái người họ Dương kia, cô có nhìn nhầm không đó chứ!" Mễ Lan không nhịn được lên tiếng.
Chương 293:
“Nhìn nhằm? Tôi có thể nhìn nhằm sao? Đơn hàng mà mỗi ngày tôi tiếp xúc đều là đơn lên đến hàng tỷ tệ, tôi có thể nhìn nhằm sao?" Dương Viên cười lạnh một tiếng.
Người nhân viên làm việc đưa kết quả báo cáo đó lau mồ hôi ở trán, anh ta nhận ra Dương Viên, mở lời nói: “Dương Tiểu thư, cô quả thật…quả thật là nhìn nhằm rồi, đó không phải là 10,000 tệ, mà là 100 triệu…"
100 triệu?
Lời nói của người nhân viên, khiến cho hiện trường chìm vào một bầu không khí tĩnh mịch ngắn ngủi.
Sắc mặt kiêu căng càn quấy của Dương Viên, trở nên đông cứng lại, còn trên gương mặt của Vương Luân, thì lại là một vẻ mặt không dám tin.
Từ trước đến nay, Vương Luân vẫn luôn rất tự tin đối với bản thân mình, bởi vì anh ta hiểu biết rất nhiều, tiếp xúc rất nhiều, có thành tích, vì vậy anh ta biết, bản thân mình ưu tú biết nhường nào, thậm chí anh ta còn khó có thể nghĩ đến việc có mấy người có mức định giá cao hơn mình.
Nhưng bây giờ thì sao, người nhân viên đó đang nói cái gì vậy? 100 triệu? Vượt quá bản thân mình gấp 10 lần?
Chuyện này sao có thể!
“Anh đang đùa với tôi đấy à?" Dương Viên chất vần.
“Không dám." Người nhân viên liên tục lắc đầu: “Nhưng mà Dương tiểu thư, mức định giá, quả thật là 100 triệu, cô xem kỹ lại xem."
Ánh mắt của Dương Viên, trong tiềm thức nhìn vào tờ báo cáo đánh giá trong tay, mức lương hằng năm trên tờ báo cáo đánh giá, viết một chuỗi các số 0, ở giữa có dáu chấm phân cách, Dương Viên nhìn thấy báo cáo này, hoàn toàn không nghĩ đến hàng triệu bên trên gì cả, mà tự nhiên cho rằng đó là 10,000, dẫu sao vừa rồi có người nói là, người này đi vào làm đánh giá, còn chưa tới 5 phút đã đi ra, thì có thể có mức lương cao được sao, nhưng bây giò lại nghe thấy, là 100 triệu?
Kết quả thế này, hiển nhiên làm cho Dương Viên có phần khó mà chấp nhận được, cô ta ném báo cáo xuống đất: “Tôi nói này trung tâm của các người bây giờ càng ngày càng vô trách nhiệm rồi đấy, các người nói 100 triệu thì là 100 triệu sao, anh ta có bản lĩnh tài năng gì chứ?"
Trên mặt người nhân viên có chút khó xử: “Dương tiểu thư, tôi cũng chỉ là người đưa báo cáo thôi, nhưng 100 triệu chỉ là tiền lương mà vị Trương Thác tiên sinh này làm đánh giá ở một lĩnh vực thôi, hôm nay, lĩnh vực mà Trương Thác tiên sinh làm đánh giá tổng cộng có 10 lĩnh vực, một lĩnh vực có tiền lương định giá cao nhất là 160 triệu, còn lĩnh vực thấp nhất là 67 triệu.
“Cái gì!"
Lời nói của người nhân viên khiến cho Dương Viên, phát ra tiếng la kinh hoảng.
Định giá 10 lĩnh vực, mức lương định giá của lĩnh vực thấp nhất cũng đã đạt đến 67 triệu, cao nhất thì là 160 triệu, mức giá cao nhất từ trước đến nay mà trung tâm này từng làm định giá là bao nhiêu cơ chứ? 13 triệu đấy!
Lời nói của người nhân viên, làm cho những người vây xem xung quanh có một loại cảm giác không chân thật.
Ngay cả Lâm Ngữ Lam và Trương Thác cũng đều há hốc mồm, gương mặt đầy kinh ngạc nhìn Trương Thác.
Mặc dù, hai người họ đều đã từng thấy qua tài năng bản lĩnh của Trương Thác, nhưng cũng không ngờ là quá nhiều, họ còn cho rằng mức định giá mà Trương Thác có thể đạt được chỉ tầm khoảng 1,5 triệu đến 3 triệu, thật không thể ngờ được, vậy mà lại là một con số như vậy?
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!" Dương Viên lắc đầu, trên gương mặt lộ vẻ không tin: “Lúc nãy rõ ràng anh ta chỉ vào mỗi phòng chuyên môn có máy phút, sao có thể định ra được cái giá cao như vậy? Trung tâm của các người, có phải là làm báo giá giả hay không đây!"
Nghe Dương Viên nói như vậy, trên gương mặt người nhân viên có chút không vui, anh ta nói: “Dương tiểu thư, định giá của trung tâm chúng tôi là vô cùng có uy tín, từ trước đến giờ chưa từng xảy ra tình huống làm báo cáo giả.
“Vậy thì anh giải thích thế nào về chuyện anh ta đi vào mỗi phòng chỉ có 5 phút?" Vương Luân đứng dậy hỏi: “Tôi nhớ, lần đầu tôi định giá, tổng cộng trả lời hơn chục câu hỏi, phải mắt thời gian gần hai giờ đồng hồ."
Người nhân viên giải thích: “ương Luân tiên sinh, lúc anh làm kiểm tra định giá, là do giám khảo hỏi anh những câu hỏi, anh phải suy nghĩ và trả lời, còn Trương Thác tiên sinh, ngược lại là do anh Ấy đưa ra câu hỏi cho giám khảo!"
Vương Luân nhếch mép: “Đưa ra câu hỏi cho giám khảo?
Chương 294:
Sao từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe nói qua trung tâm các người còn có một quy tắc như vậy."
“Bởi vì quy tắc này là do có sự xuất hiện của Trương Thác tiên sinh, mới được thiết lập lại, mỗi một hạng mục khảo hạch, Trương Thác tiên sinh chỉ dùng có 5 phút, là đã giải được ngân hàng câu hỏi của trung tâm chúng tôi, khi giám khảo không còn đưa ra được bắt kỳ câu hỏi nào để hỏi nữa, thì tự nhiên Trương Thác tiên sinh lại đưa ra câu hỏi cho giám khảo, nều như Vương Luân tiên sinh anh cũng có thể giải hết được ngân hàng câu hỏi của trung tâm chúng tôi trong vòng 5 phút, thì anh cũng có thể đưa ra câu hỏi cho giám khảo giống như Trương Thác tiên sinh."
Người nhân viên trả lời như thế, câu trả lời của anh ấy khiến cho gương mặt của Vương Luân hiện ra một vẻ đờ dẫn thất thần.
Là người đã từng khảo hạch qua lúc đó, Vương Luân hiểu rất rõ, ngân hàng câu hỏi của trung tâm này, bao hàm một lượng kiến thức rộng lớn biết bao nhiêu, lúc bản thân mình trả lời lúc đó, đã vắt óc suy nghĩ, cũng phải dùng mắt gần hai giờ đồng hồ, mới trả lời được hơn chục câu hỏi, nhưng bây giờ nghe nói, vậy mà lại có người giải hết được ngân hàng câu hỏi trong vòng 5 phút? Nếu như bây giờ đổi lại là một người không có liên quan gì với trung tâm nói ra chuyện này, chắc chắn Vương Luân sẽ cho rằng đối phương là đang đùa.
“Loại chuyện thế này sao có thể! Một người thông thạo 10 lĩnh vực, hơn nữa ở mỗi chuyên ngành chỉ dùng có 5 phút thì đã giải hết ngân hàng câu hỏi của các người, các người không cảm thấy, chuyện này có vấn đề trong đó sao?" Dương Viên hoàn toàn không chấp nhận được sự thật này: “Tôi với tư cách là một người tuyển dụng, bây giờ cực kỳ hoài nghi về năng lực của Trương Thác này, tôi yêu cầu chứng thực!"
“Đương nhiên có thể." Người nhân viên gật đầu: “Dương Viên tiểu thư, cô muốn chứng thực thế nào?"
“Tôi mới vừa nhìn thấy Trương Thác này, chẳng phải hạng mục có mức định giá cao nhát là ở hạng mục an ninh này sao, vậy thì chứng thực từ hạng mục này đi, tôi muốn xem năng lực thực chiến của anh ta!" Dương Viên cười lạnh.
Cô ta cố ý chọn hạng mục này, với một mục đích rất mạnh.
Người nhân viên gật đầu, nói với Trương Thác: “Trương Thác tiên sinh, theo quy tắc của trung tâm, sau khi anh thực hiện khảo sát, nhà tuyển dụng sẽ yêu cầu thực hiện xác nhận lại một lần nữa đối với thành tích khảo hạch, cách xác nhận này, sẽ được thực hiện trong thực chiến, anh có thể từ chối, nhưng néu như từ chối, thì kết quả của cuộc định giá lần này coi như mắt hiệu lực."
Quy tắc này của trung tâm định giá, là rất nhân văn, cũng chú trọng đến việc vàng thật không sợ lửa.
Dương Viên nhíu mày nhìn Trương Thác, mở miệng: “Thế nào, tên họ Trương kia, có dám xác nhận lại lần nữa không? Ngân hàng câu hỏi có thể thuộc được, nhưng nếu động đến võ thuật, thì thật là sẽ không có người nào diễn kịch cùng với anh đâu!"
Trương Thác giơ hai tay ra ngang vai: “Tùy thôi."
Sau khi nhận được câu trả lời của Trương Thác, Dương Viên lộ ra vẻ đạt được mục đích: “Được, nếu đã như thé, thì để tôi xem thử, rốt cuộc anh có phải lợi hại như những gì định giá nói không!"
Vốn dĩ những người xem náo nhiệt cũng đều rất hiếu kỳ, suy cho cùng trung tâm này vẫn là lần đầu tiên nổ ra cái giá như thế, mọi người đều muốn xem thử, một người có mức định giá 160 triệu, rốt cuộc có năng lực thế nào!
Ở trung tâm giám định, có một phòng chuyên cung cấp cơ: sở hệ thống cho các nhân viên lĩnh vực an ninh thực chiến.
Dương Viên gọi một cuộc điện thoại, không biết đã nói những gì trong điện thoại, chỉ thấy nụ cười trên gương mặt càng lúc càng rừng rực.
Dưới sự dẫn dắt của người nhân viên, mọi người đi đến lầu 6.
Tầng lầu càng cao, thì người ứng tuyển càng ít, chỗ bỏ trống cũng càng nhiều.
Thông thường người tuyển vệ sĩ, đều sẽ nhìn vào khả năng thực chiến của vệ sĩ, khi Trương Thác và đám người đi đến phòng thực chiến, thì phát hiện đã có rất nhiều người tụ tập trong đó.
Phòng thực chiến rất lớn, và được chia ra thành máy cái võ đài, người thực hiện thực chiến đều sẽ quyết phân thắng bại 1 ván trên võ đài.
Mỗi một võ đài đều sẽ có một chủ nhân, thân phận của chủ nhân võ đài sẽ được bày trên võ đài, người thực hiện thực chiến sẽ tự mình lựa chọn chủ nhân võ đài.
Chỉ có điều, những người chủ nhân võ đài này, thân phận có mức định giá cao nhất cũng chỉ có 5 triệu, dĩ nhiên là không cách nào so với Trương Thác được.
Người nhân viên dẫn Trương Thác và những người khác qua đây, đã sắp xếp chủ nhân võ đài khiêu chiến với Trương Thác.
Chương 295:
Dương Viên ngăn chặn sự sắp xép của người nhân viên lại: “Người thực chiến để chúng tôi sắp xếp."
Người nhân viên có chút lúng túng khó xử trả lời: “Dương tiểu thư, cái này hình như có chút không phù hợp quy tắc rồi?"
Dương Viên buồn cười nói: “Quy tắc? Trung tâm của các người đã từng sắp xếp trận đấu thực chiến cho người có mức lương hằng năm là 160 triệu chưa? Những người trên võ đài này, có người nào có thể chứng minh được hay không? Người để tôi sắp xếp, nếu như các người không đồng ý, thì kết quả thực chiến lần này, tôi không công nhận!"
“Cái này…" Người nhân viên có phần hơi khó xử nhìn về phía Trương Thác.
Trương Thác gật đầu: “Tôi thì tùy thôi.
Sau khi nhận được câu trả lời của Trương Thác, trong lòng của người nhân viên có chút cảm khái, đặc biệt sắp xếp một võ đài, cắp cho Trương Thác và những người khác dụng cụ dùng cho trận thực. chiến.
“Mễ Lan, em trở về rồi à?" Một giọng nói vui mừng đây bắt ngờ vang lên bên cạnh.
Thì thấy được, một người phụ nữ tầm 30 tuổi, tướng mạo cũng không xem là quá xinh đẹp, nhưng khí chất thì lại cực kỳ nổi bật đang chậm rãi bước qua, bên cạnh người phụ nữ này, theo sau là một nữ vệ sĩ tóc ngắn, động tác lão luyện giàu kinh nghiệm.
Lúc nhìn thấy người phụ nữ có khí chất này, trên gương mặt Mễ Lan lộ ra vẻ vui mừng: “Chị Hồng?"
“Nha đầu nhà em, trở về cũng không biết nói với chị một tiếng." Gương mặt chị Hồng lộ ra vẻ trách cứ: “Hôm nay đến đây làm cái gì, tìm vệ sĩ à?"
“Không có." Mễ Lan lắc đầu, chỉ vào Trương Thác: “Cùng với bạn đến đây làm một bài kiểm tra."
“Kiểm tra? Ở Mức giá gì rồi?" Hiển nhiên có thể thấy chị Hồng rất rõ quy tắc ở nơi này, trực tiếp hỏi thẳng.
“Yo, đây chẳng phải là dì Hồng sao? Sao nào, bạn dì à?"
Dương Viên từ bên cạnh thong thả đi đến: “Sao nào, dì cũng muốn nhúng tay vào sao?"
“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là công chúa của Công nghiệp Vĩnh Phong?" Chị Hồng liếc Dương Viên một cái: “Ở đây là chỗ của nhà họ Dương cô sao? Còn không cho tôi đến sao?"
“Ha ha." Dương Viên khẽ cười một tiếng: “Dì Hồng đi đâu, tôi làm gì mà quản được chứ, tôi chỉ đến để kiểm tra một chút, xem thử mức định giá của người nào đó, có giống với những gì mà trung tâm kiểm tra định giá ra hay không mà thôi.
Thấy Dương Viên nhìn Trương Thác, chị Hồng cũng đặt ánh mắt của mình lên trên người Trương Thác.
Đây là một người phụ nữ có EQ (*) cực cao, chỉ cần dựa vào bầu không khí thôi, thì đã có thể nhìn ra được, Dương Viên và bạn của Mễ Lan không hợp nhau.
(*) Chỉ số cảm xúc Trương Thác không nói thêm những lời nhảm nhí thừa thải, trực tiếp đi lên võ đài không người đó.
Võ đài có hình vuông, chiều dài và chiều rộng mỗi chiều khoảng 5 mét, đủ để người bên trong võ đài phát huy quyền cước.
“Hy vọng là tôi không đến trễ, đừng để cho một số người bỏ chạy, thì không xem được kịch hay nữa rồi." Dương Hải Phong hôm qua vừa mới bị Trương Thác tát cho hai bạt tay xuất hiện trong phòng kiểm tra, khi anh ta nhìn thấy Mễ Lan cũng ở đây, biểu cảm hơi có chút kinh ngạc.
Chính là lúc vừa rồi, anh ta nhận được điện thoại của em gái mình, kêu mình đưa hai người lành nghề đến, dạy dỗ một thằng nhóc không biết trời cao đất dày, đối với loại chuyện này, Dương Hải Phong chẳng cần phải suy nghĩ gì cả, thì đã đưa người đến, anh ta không thể ngờ rằng, Mễ Lan cũng ở đây.
“Anh, chính là cái tên trên đó." Dương Viên đi đến trước mặt Dương Hải Phong, đưa tay chỉ lên võ đài.
Lúc Dương Hải Phong nhìn thấy Trương Thác đang đứng trên võ đài, một vẻ đắc chí hả hê hiện ra trong đôi mắt.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua, khiến cho Dương Hải Phong hận không thể xé nát Trương Thác ra, nhưng anh ta lại không tìm được cách thích hợp, nhưng bây giờ, đây quả thật là đi mòn cả giày sắt cũng không tìm thấy, vô tình không tồn sức lại tìm ra đây mà!
Trương Thác trên võ đài khiến cho Dương Hải Phong căm hận đến nghiến chặt cả răng.
“Em gái, em muốn chơi thế nào?" Dương Hải Phong cười nhéếch mép, trong lòng đang nghĩ, nên làm thế nào để xử thằng nhóc này.
Chương 296:
“Rất đơn giản thôi anh, chẳng phải anh có ba vệ sĩ cao cấp hàng đầu sao, để bọn họ cùng lên đó đánh tên họ Trương này!" Ánh mắt của Dương Viên quét qua ba người vệ sĩ đang đứng phía sau Dương Hải Phong, thân hình mỗi người đều cường tráng khỏe mạnh, trên người mang theo một luồng sát khí lạnh lùng.
Ba người vệ sĩ này, cũng không phải là người đi theo Dương Hải Phong, mà là người do Dương Hải Phong vừa mới mượn từ cha của mình.
Hàng Châu, là thành phố mới vừa được thăng lên tuyến một của Hoa Hạ, trình độ kinh tế của nó, có thể vươn tầm ra cả toàn thế giới.
Mà Công nghiệp Vĩnh Phong, là doanh nghiệp đứng nhất nhì Hàng Châu, vệ sĩ của người phụ trách nó, không cần nghĩ thì cũng biết là những tinh anh trong tinh anh, không phải có tiền là có thể mời đến được.
Suy cho cùng, thì trên thê giới này, có quá nhiêu người giàu, nhưng người có năng lực, thì lại ít hơn rất nhiều.
Từ trước đến giờ người giàu sẽ không bao giờ cảm thấy có quá nhiều người có năng lực bên cạnh mình.
Chị Hồng đứng bên cạnh, nghe thấy cuộc đối thoại của Dương Viên và Dương Hải Phong, trong lòng có chút kinh ngạc, thấp giọng hỏi Mễ Lan: “Em gái, người bạn này của em, là có thân phận gì, mà xứng đáng để Dương Hải Phong phải cử ra ba người vậy."
“Chị Hồng, ba người này rất lợi hại sao?" Mễ Lan có chút tò mò, hỏi lại một tiếng, cô cũng không phải là quá hiểu rõ đối với đường đi nước bước ở nơi này, dẫu sao thì cô cũng vẫn luôn ở nước Pháp.
Chị Hồng vẫy tay ra hiệu với nữ vệ sĩ của mình: “Ngô Tân, em đến giải thích cho Mễ Lan đi."
Nữ vệ sĩ của chị Hồng gật đầu, mở lời với Mễ Lan: “Ba người này là vệ sĩ của đổng sự trưởng Công nghệ Vĩnh Phong, mỗi một người đều có thể nói là tiếng tăm lẫy lừng trong gi ï chúng tôi, ba người bọn họ là lính đánh thuê đã giải ngũ, đã từng chấp hành qua không ít nhiệm vụ ở nước ngoài, bọn họ lão luyện trong tất cả các lĩnh vực như vật lộn, chiến đấu tay không tự do, cầm nã (*), bao gồm cả súng ống, mìn, vv. Theo tin tức có được, chỉ riêng chỉ phí vệ sĩ của ba người bọn họ thôi cũng đã lên đến 50 triệu tệ một năm, theo như cá nhân tôi biết thì, ba tháng gần đây, thì đã có không dưới 7 nhóm người muốn ra tay với Công nghiệp Vĩnh Phong, kết quả toàn bộ đều bị gãy trong tay ba người này! Thực lực của bọn họ, là tuyệt đối dũng mãnh."
Mễ Lan nghe Ngô Tân giới thiệu về những người ở phía sau Dương Hải Phong, cảm thấy vô cùng lo sợ, đối với những người lính đánh thuê nước ngoài, cô gần như: không có khái niệm nào cả, nhưng Ngô Tân nói, chỉ vẻn vẹn trong vòng ba tháng, thì đã có 7 nhóm người muốn động thủ với Công nghiệp Vĩnh Phong, đều phải gãy hết trong tay ba người này.
Gia sản của Công nghiệp Vĩnh Phòng, mọi người đều rất rõ, những người dám động thủ với Vĩnh Phong, người nào mà không có bản lĩnh chứ? Những người này, đến cả cái bọt sóng cũng không lật ra, thì đã biến mất một cách bạt vô âm tính, đủ để thấy được sự khủng khiếp của ba người này!
“Tiêu rồi, đây thật sự là phải bị đánh rồi, e rằng Trương Thác phải chịu thiệt thòi rồi!" Ánh mắt của Mễ Lan có chút lo lắng nhìn lên võ đài, cô cũng biết được tính cách bụng dạ hẹp hòi đó của Dương Hải Phong, lần này tóm được cơ hội, Dương Hải Phong có thể dễ dàng buông tha thì quái đản quá rồi!
Lâm Ngữ Lam đứng bên cạnh Mễ Lan, lời nói của chị Hồng và Ngô Tân, cô cũng đã nghe thấy hết toàn bộ, liền cảm thấy hoảng sợ: “Chi bằng thôi đi, hôm nay là đến đây chơi mà, không nhát thiết phải làm thành ra thế này đâu."
Chị Hồng do dự một lúc, rồi hỏi vệ sĩ của mình: “Ngô Tân, em có tự tin đối đầu với ba người bọn họ không?"
Ngô Tân chau mày, rồi lắc đầu: “Không có, mặc dù lúc đó em đã lập được kỷ lục mức giá ứng tuyển ở trung tâm giám định này, nhưng ba người bọn họ nếu như cũng đến định giá, thì giá của mỗi người sẽ không thấp hơn em đâu, nếu em dốc hết toàn lực chắc cũng có thể kéo được một người."
Chị Hồng nghe thấy những lời này, lại hỏi Mễ Lan: “Em gái, người bạn này của em, có thực lực gì vậy."
“Không biết nữa." Mễ Lan lắc đầu, cô thật sự vẫn chưa từng thấy qua Trương Thác đánh nhau.
Chị Hồng lại buông ánh mắt của mình đặt lên trên người Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam cũng lắc đầu giống như vậy, cô đã từng thấy qua Trương Thác động thủ máy lần rồi, nhưng cũng chỉ là dạy dỗ những người bình thường một bài học, trông có vẻ như thân thủ cũng không tồi, nhưng thật sự nều như so với vệ sĩ chuyên nghiệp, thì trong lòng Lâm Ngữ Lam cũng không biết phải làm sao, huống chỉ là ba người vệ sĩ cao cấp hàng đầu này.
“Không biết?" Chị Hồng hơi có chút ngạc nhiên, hoài nghi nói: “Vậy người bạn này của em tại sao lại lên võ đài?"
Mễ Lan giải thích: “Hôm nay tụi em là đến đây chơi, định là sẽ làm một cái định giá cho Trương Thác, kết quả là đúng lúc chạm phải Dương Viên, cô ta tỏ vẻ nghi ngờ chất vấn với định giá của Trương Thác, và thế là đến đây."