Con Rể Là Thần Y
Chương 4
“Cậu… Chính là người nổi danh kẻ vô dụng bất tài, Lâm Thần sao?" Từ Phong cười lạnh nói.
Lâm Thần thản nhiên nhìn anh ta một cái, đáy lòng tràn đầy tức giận, lại là người của nhà họ Từ! Có thời gian đúng là nên nói chuyện với lão già Từ Thái kia một chút!
“Lâm Thần, tôi khuyên cậu mau chóng rời khỏi Giang Ngưng đi, cô ấy không phải người mà loại người vô dụng ăn bám như cậu có thể xứng!" Từ Phong đứng dậy từ trên ghế sô pha, mặt mày giễu cợt nói.
“Vậy người nào có thể xứng?" Lâm Thần nhíu mày nói.
“Đương nhiên là tôi! Cậu chủ tập đoàn Từ Thị, người phụ trách được lựa chọn của Sùng Châu, Từ Phong!" Anh ta ngạo nghễ nói với anh mắt tràn đầy tự tin.
“Thứ cậu ấm nhị thế tổ như anh? Xứng sao?" Lâm Thần bĩu môi kinh thường, cùng với những ứng viên khác, Từ Phong này so với Từ Cẩn còn kém hơn nhiều.
“Cậu nói cái gì?" Nhất thời sắc mặt Từ Phong lạnh xuống.
“Tôi nói, cậu là đồ vô dụng!" Lâm Thần nhìn thẳng vào ánh mắt Từ Phong sau đó lạnh lùng mở miệng.
Giờ phút này Giang Ngưng không ở đây, anh không cần thiết vì một tên Từ Phong chịu tức giận!
Ở bên cạnh, Vương Mai mở to hai mắt, bà ta không nghĩ đến thằng nhãi con vô dụng Lâm Thần này dám nói như vậy với Từ Phong, nhìn sắc mặt Từ Phong dần dần xuất hiện tức giận, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi.
Đây chính là con rùa vàng bà ta đặc biệt mời về, nếu như bị Lâm Thần lỗ mạng đắc tội, những thứ bà ta khổ tâm tính toán không phải đều sẽ uổng phí sao?
“Lâm Thần, cái thằng ngu xuẩn! Nhanh nói xin lỗi với cậu Từ! Cậu Từ cao quý như vậy là người mà tên ngốc như cậu có thể trêu chọc sao?" Vương Mai vì làm rõ ràng lập trường của mình, liền nhanh chóng chỉ vào lỗ mũi Lâm Thần mắng.
Từ Phong nghe vậy, sắc mặt cũng khá hơn rất nhiều, khuôn mặt cười cười nhìn Lâm Thần nói: “Nghe thấy không? Mẹ vợ cậu muốn cậu xin lỗi tôi!"
Người đàn ông trước mặt này, ngay cả cha mẹ vợ mình đều giúp người khác nói chuyện, từ đó có thể thấy Lâm Thần ở trong cái nhà này có bao nhiêu uất ức.
Lâm Thần nhìn về phía Vương Mai, khóe miệng nhếch lên một tia đùa cợt, nếu như Giang Ngưng ở đây, anh tự nhiên sẽ nể Vương Mai nửa phần, đáng tiếc, Giang Ngưng lại không có ở đây.
Mà lửa giận ba năm nay anh chất chứa, đã bắt đầu bọc phát, em vợ Giang Thiên, chính là một cái điềm báo!
Huống chi, hiện giờ anh đã bị đuổi khỏi nhà họ Giang, dựa vào cái gì còn phải nghe người nhà họ Giang gào thét chứ?
“Trước kia là tôi nể mặt Giang Ngưng, còn gọi bà một tiếng mẹ. Nhưng bây giờ, bà ngay cả một tiếng mẹ để tôi gọi cũng không có tư cách!"
“Muốn nói, chính bà nói đi! Loại rác rưởi như tên Từ Phong này, không xứng để Lâm Thần tôi nói xin lỗi!"
“Cậu…" Vương Mai nghe vậy, con ngươi trừng lớn, cả người bà ta run rẩy chỉ vào Lâm Thần hét lên: “Lâm Thần! Cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không! Cậu chẳng qua chỉ là một con chó mà nhà họ Giang tôi nuôi! Chẳng lẽ cậu muốn làm phản sao!"
“Thì ra tôi ở nhà họ Giang chỉ là một con chó?" Lâm Thần nheo mắt lại, khó tin nhìn Vương Mai.
Vốn anh còn cho rằng mình nhẫn nhục ở nhà họ Giang ba năm, không có công lao cũng có khổ lao, không nghĩ đến Vương Mai lại xem anh thành một con chó?
Lần đầu tiên Lâm Thần đối với nhà họ Giang tràn ngập thất vọng.
“Ha ha ha, cười chết tôi! Là một con chó!" Bên cạnh Từ Phong ôm bụng cười như điên.
“Lâm Thần, người đàn ông sống như cậu, sợ rằng sống tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì phải không?" Từ Phong cười cười đến nước mắt cũng sắp chảy ra ngoài, anh ta còn không quên giễu cợt Lâm Thần: “Nếu như tôi là cậu, liền dứt khoát đập đầu tự tử!"
“Cậu nói cái gì?" Lâm Thần lạnh nhạt nói, ánh mắt nhìn Từ Phong lạnh lùng giống như đao.
“Chẳng lẽ cậu điếc sao?" Từ Phong cười lạnh một tiếng, lập lại nói: “Tôi nói, để cho cậu đi chết! Đắc tội cậu cả nhà họ Từ tôi, cậu chỉ có một con đường chết!"
Ba!
Một giây sau, âm thanh thanh thúy vang lên, Từ Phong khó tin nhìn Lâm Thần, trên mặt truyền đến một trận đau đớn!
“Phế vật, anh dám đánh tôi?" Từ Phong che lại má trái, ánh mắt âm đọc nhìn Lâm Thần.
Ba!
Lại một tiếng tát thanh thúy vang lên.
“Coi như Từ Thái đứng trước mặt tôi cũng không dám nói những lời như vậy!" ánh mắt Lâm Thần lạnh như băng nhìn Từ Phong, giừ phút này hai tai của anh ta cũng sưng lên, hai bên má còn có dấu bàn tay đỏ ửng nhìn mà giật mình.
Ở bên cạnh Vương Mai hoảng sợ mà nuốt nước miếng, trong lồng đột nhiên dâng lên tia hoảng sợ.
Trùng hợp là ngay lúc này có một chiếc xe dừng lại trước của nhà họ Giang, thân hình xinh đẹp của Giang Ngưng vội và đi vào, thấy một màn trước mặt này, khuôn mặt xinh đẹp của cô nhất thời biến đổi.
“Mẹ, chuyện gì đang xảy ra?" Cô vội vàng hỏi.
“Con gái, cuối cùng con cũng về!" Vương Mai thấy Giang Ngưng giống như thấy cứu tinh vậy, bà ta lập tức khóc lóc kể lể.
“Con gái, mẹ mời cậu Từ tới nhà chúng ta ăn cơm! Không nghĩ tới Lâm Thần, cái đồ phế vật này vừa vào nhà liền nổi điên, không chỉ có đánh cậu Từ, cậu ta… Cậu ta còn muốn đánh mẹ!" Vương mai sắc bén nói.
Không thể không nói, công phu trả đũa này thật sự rất lợi hại.
“Lâm Thần!" Giang Ngưng khó tin nhìn về phía Lâm Thân, không dám tưởng tượng anh sẽ làm như vậy.
“Anh không có." Lâm Thần nhíu mày giả thích.
“Vậy dấu bàn tay trên mặt cậu Từ cậu giải thích thế nào?" Vương Mai lại lần nữa hét lên.
Giang Ngưng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt Từ Phong có hai dấu bàn tay đỏ ửng, ngay sau đó cô âm trầm nhìn thẳng vào Lâm Thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thấy trên mặt Giang Ngưng dần dần xuất hiện ý lạnh đến rùng mình, Lâm Thần đã hoàn toàn hiểu rõ.
Có lẽ từ đầu đến cuối, Giang Ngưng không hề tin tưởng anh đi?
Ẩn giấu tất cả đau thương trên mặt, ánh mắt Lâm Thần nặng nề nhìn về phía Giang Ngưng, đáy mắt thoáng qua một tia thống khổ.
“Giang Ngưng, chúng ta ly hôn đi. Ngày mai anh sẽ đến tìm em."
Nói xong câu này, Lâm Thần cũng không muốn ở lại đây nữa, anh xoay người rời đi.
Không biết tại sao khi nhìn thấy ánh mắt lúc Lâm Thần rời di, đáy lòng Giang Ngưng chợt dâng lên nỗi bất an, giống như giữa hai người đang xây lên một cái tường rào vậy.
“Ha ha ha, cái đồ phế vật này cuối cùng cũng đồng ý ly hôn! Con gái, bây giờ mẹ làm chủ! Sau khi con ly hôn với Lâm Thần liền gả cho cậu Từ, cậu Từ nhất định sẽ yêu thương con thật tốt!" Vương Mai thấy Lâm Thần rời đi, thì mừng rỡ như điên nói.
“Đúng vậy, Giang Ngưng, anh nhất định sẽ đối tốt với em. Còn Lâm Thần cái thằng nhãi con vô dụng kia, nếu dám không nghe lời anh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu ta!" Từ Phong miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nhưng đáy mặt lại âm u làm người khác phải rùng mình.
“Không nghe lời sao?" Nghe được câu nói của Từ Phong, rõ ràng Giang Ngưng hơi sửng sốt.
“Không sai, anh muốn Lâm Thần rời khỏi em! Kết quả đồ vô dụng kia lại dám chống lại anh! Cuối cùng còn không phải là ngoan ngoãn cút đi sao?" Từ Phong lạnh lùng cười một tiếng, giống như đang cảm thấy mình đã thắng mà giương giương tự đắc.
Giang Ngưng nghe vậy, gót chân chợt mềm nhũn, cô không dám tin tưởng nhìn về phía Vương Mai, giọng run run nói: “Mẹ, không phải Lâm Thần chủ động động thủ, mà là vì các người mắng anh ấy, có phải không?"
Vương Mai nghe vậy, sắc mặt có chút khó coi, cuối cùng bà ta vẫn là thừa nhận: “Đúng thì sao chứ? Cái đồ phế vật Lâm Thần này ăn của nhà chúng ta, uống của nhà chúng ta! Bây giờ muốn cậu ta ly hôn còn dám trì hoãn!"
“Huống chi vừa rồi cậu ta nói năng vô lễ với mẹ! Rơi vào kết quả này là đáng đời!"
“Mẹ!" Một giây sau Giang Ngưng khóc lên, cô lớn tiếng chất vấn: “Tại sao các người có thể bôi nhọ Lâm Thần như vậy?"
“Con gái, Lâm Thần đó có gì tốt chứ, chẳng qua nó chỉ là một thằng nhãi con vô dụng mà thôi, con đi theo cậu Từ mới có thể có tiền đò!" Vương Mai cau mày nói.
Giang Ngưng nghe vậy, không nhịn được mà lắc đầu, giống như lần đầu tiên quen biết mẹ mình, trong đầu lại hiện lên ánh mắt thất vọng của Lâm Thần lúc rời đi, sắc mặt cô không nhịn được mà hoảng loạn lên, cô vội vàng chạy ra bên ngoài.
Nhưng mà đầu đường vắng tanh, đã sớm không còn một bóng người.
Lâm Thần thản nhiên nhìn anh ta một cái, đáy lòng tràn đầy tức giận, lại là người của nhà họ Từ! Có thời gian đúng là nên nói chuyện với lão già Từ Thái kia một chút!
“Lâm Thần, tôi khuyên cậu mau chóng rời khỏi Giang Ngưng đi, cô ấy không phải người mà loại người vô dụng ăn bám như cậu có thể xứng!" Từ Phong đứng dậy từ trên ghế sô pha, mặt mày giễu cợt nói.
“Vậy người nào có thể xứng?" Lâm Thần nhíu mày nói.
“Đương nhiên là tôi! Cậu chủ tập đoàn Từ Thị, người phụ trách được lựa chọn của Sùng Châu, Từ Phong!" Anh ta ngạo nghễ nói với anh mắt tràn đầy tự tin.
“Thứ cậu ấm nhị thế tổ như anh? Xứng sao?" Lâm Thần bĩu môi kinh thường, cùng với những ứng viên khác, Từ Phong này so với Từ Cẩn còn kém hơn nhiều.
“Cậu nói cái gì?" Nhất thời sắc mặt Từ Phong lạnh xuống.
“Tôi nói, cậu là đồ vô dụng!" Lâm Thần nhìn thẳng vào ánh mắt Từ Phong sau đó lạnh lùng mở miệng.
Giờ phút này Giang Ngưng không ở đây, anh không cần thiết vì một tên Từ Phong chịu tức giận!
Ở bên cạnh, Vương Mai mở to hai mắt, bà ta không nghĩ đến thằng nhãi con vô dụng Lâm Thần này dám nói như vậy với Từ Phong, nhìn sắc mặt Từ Phong dần dần xuất hiện tức giận, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi.
Đây chính là con rùa vàng bà ta đặc biệt mời về, nếu như bị Lâm Thần lỗ mạng đắc tội, những thứ bà ta khổ tâm tính toán không phải đều sẽ uổng phí sao?
“Lâm Thần, cái thằng ngu xuẩn! Nhanh nói xin lỗi với cậu Từ! Cậu Từ cao quý như vậy là người mà tên ngốc như cậu có thể trêu chọc sao?" Vương Mai vì làm rõ ràng lập trường của mình, liền nhanh chóng chỉ vào lỗ mũi Lâm Thần mắng.
Từ Phong nghe vậy, sắc mặt cũng khá hơn rất nhiều, khuôn mặt cười cười nhìn Lâm Thần nói: “Nghe thấy không? Mẹ vợ cậu muốn cậu xin lỗi tôi!"
Người đàn ông trước mặt này, ngay cả cha mẹ vợ mình đều giúp người khác nói chuyện, từ đó có thể thấy Lâm Thần ở trong cái nhà này có bao nhiêu uất ức.
Lâm Thần nhìn về phía Vương Mai, khóe miệng nhếch lên một tia đùa cợt, nếu như Giang Ngưng ở đây, anh tự nhiên sẽ nể Vương Mai nửa phần, đáng tiếc, Giang Ngưng lại không có ở đây.
Mà lửa giận ba năm nay anh chất chứa, đã bắt đầu bọc phát, em vợ Giang Thiên, chính là một cái điềm báo!
Huống chi, hiện giờ anh đã bị đuổi khỏi nhà họ Giang, dựa vào cái gì còn phải nghe người nhà họ Giang gào thét chứ?
“Trước kia là tôi nể mặt Giang Ngưng, còn gọi bà một tiếng mẹ. Nhưng bây giờ, bà ngay cả một tiếng mẹ để tôi gọi cũng không có tư cách!"
“Muốn nói, chính bà nói đi! Loại rác rưởi như tên Từ Phong này, không xứng để Lâm Thần tôi nói xin lỗi!"
“Cậu…" Vương Mai nghe vậy, con ngươi trừng lớn, cả người bà ta run rẩy chỉ vào Lâm Thần hét lên: “Lâm Thần! Cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không! Cậu chẳng qua chỉ là một con chó mà nhà họ Giang tôi nuôi! Chẳng lẽ cậu muốn làm phản sao!"
“Thì ra tôi ở nhà họ Giang chỉ là một con chó?" Lâm Thần nheo mắt lại, khó tin nhìn Vương Mai.
Vốn anh còn cho rằng mình nhẫn nhục ở nhà họ Giang ba năm, không có công lao cũng có khổ lao, không nghĩ đến Vương Mai lại xem anh thành một con chó?
Lần đầu tiên Lâm Thần đối với nhà họ Giang tràn ngập thất vọng.
“Ha ha ha, cười chết tôi! Là một con chó!" Bên cạnh Từ Phong ôm bụng cười như điên.
“Lâm Thần, người đàn ông sống như cậu, sợ rằng sống tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì phải không?" Từ Phong cười cười đến nước mắt cũng sắp chảy ra ngoài, anh ta còn không quên giễu cợt Lâm Thần: “Nếu như tôi là cậu, liền dứt khoát đập đầu tự tử!"
“Cậu nói cái gì?" Lâm Thần lạnh nhạt nói, ánh mắt nhìn Từ Phong lạnh lùng giống như đao.
“Chẳng lẽ cậu điếc sao?" Từ Phong cười lạnh một tiếng, lập lại nói: “Tôi nói, để cho cậu đi chết! Đắc tội cậu cả nhà họ Từ tôi, cậu chỉ có một con đường chết!"
Ba!
Một giây sau, âm thanh thanh thúy vang lên, Từ Phong khó tin nhìn Lâm Thần, trên mặt truyền đến một trận đau đớn!
“Phế vật, anh dám đánh tôi?" Từ Phong che lại má trái, ánh mắt âm đọc nhìn Lâm Thần.
Ba!
Lại một tiếng tát thanh thúy vang lên.
“Coi như Từ Thái đứng trước mặt tôi cũng không dám nói những lời như vậy!" ánh mắt Lâm Thần lạnh như băng nhìn Từ Phong, giừ phút này hai tai của anh ta cũng sưng lên, hai bên má còn có dấu bàn tay đỏ ửng nhìn mà giật mình.
Ở bên cạnh Vương Mai hoảng sợ mà nuốt nước miếng, trong lồng đột nhiên dâng lên tia hoảng sợ.
Trùng hợp là ngay lúc này có một chiếc xe dừng lại trước của nhà họ Giang, thân hình xinh đẹp của Giang Ngưng vội và đi vào, thấy một màn trước mặt này, khuôn mặt xinh đẹp của cô nhất thời biến đổi.
“Mẹ, chuyện gì đang xảy ra?" Cô vội vàng hỏi.
“Con gái, cuối cùng con cũng về!" Vương Mai thấy Giang Ngưng giống như thấy cứu tinh vậy, bà ta lập tức khóc lóc kể lể.
“Con gái, mẹ mời cậu Từ tới nhà chúng ta ăn cơm! Không nghĩ tới Lâm Thần, cái đồ phế vật này vừa vào nhà liền nổi điên, không chỉ có đánh cậu Từ, cậu ta… Cậu ta còn muốn đánh mẹ!" Vương mai sắc bén nói.
Không thể không nói, công phu trả đũa này thật sự rất lợi hại.
“Lâm Thần!" Giang Ngưng khó tin nhìn về phía Lâm Thân, không dám tưởng tượng anh sẽ làm như vậy.
“Anh không có." Lâm Thần nhíu mày giả thích.
“Vậy dấu bàn tay trên mặt cậu Từ cậu giải thích thế nào?" Vương Mai lại lần nữa hét lên.
Giang Ngưng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt Từ Phong có hai dấu bàn tay đỏ ửng, ngay sau đó cô âm trầm nhìn thẳng vào Lâm Thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thấy trên mặt Giang Ngưng dần dần xuất hiện ý lạnh đến rùng mình, Lâm Thần đã hoàn toàn hiểu rõ.
Có lẽ từ đầu đến cuối, Giang Ngưng không hề tin tưởng anh đi?
Ẩn giấu tất cả đau thương trên mặt, ánh mắt Lâm Thần nặng nề nhìn về phía Giang Ngưng, đáy mắt thoáng qua một tia thống khổ.
“Giang Ngưng, chúng ta ly hôn đi. Ngày mai anh sẽ đến tìm em."
Nói xong câu này, Lâm Thần cũng không muốn ở lại đây nữa, anh xoay người rời đi.
Không biết tại sao khi nhìn thấy ánh mắt lúc Lâm Thần rời di, đáy lòng Giang Ngưng chợt dâng lên nỗi bất an, giống như giữa hai người đang xây lên một cái tường rào vậy.
“Ha ha ha, cái đồ phế vật này cuối cùng cũng đồng ý ly hôn! Con gái, bây giờ mẹ làm chủ! Sau khi con ly hôn với Lâm Thần liền gả cho cậu Từ, cậu Từ nhất định sẽ yêu thương con thật tốt!" Vương Mai thấy Lâm Thần rời đi, thì mừng rỡ như điên nói.
“Đúng vậy, Giang Ngưng, anh nhất định sẽ đối tốt với em. Còn Lâm Thần cái thằng nhãi con vô dụng kia, nếu dám không nghe lời anh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu ta!" Từ Phong miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nhưng đáy mặt lại âm u làm người khác phải rùng mình.
“Không nghe lời sao?" Nghe được câu nói của Từ Phong, rõ ràng Giang Ngưng hơi sửng sốt.
“Không sai, anh muốn Lâm Thần rời khỏi em! Kết quả đồ vô dụng kia lại dám chống lại anh! Cuối cùng còn không phải là ngoan ngoãn cút đi sao?" Từ Phong lạnh lùng cười một tiếng, giống như đang cảm thấy mình đã thắng mà giương giương tự đắc.
Giang Ngưng nghe vậy, gót chân chợt mềm nhũn, cô không dám tin tưởng nhìn về phía Vương Mai, giọng run run nói: “Mẹ, không phải Lâm Thần chủ động động thủ, mà là vì các người mắng anh ấy, có phải không?"
Vương Mai nghe vậy, sắc mặt có chút khó coi, cuối cùng bà ta vẫn là thừa nhận: “Đúng thì sao chứ? Cái đồ phế vật Lâm Thần này ăn của nhà chúng ta, uống của nhà chúng ta! Bây giờ muốn cậu ta ly hôn còn dám trì hoãn!"
“Huống chi vừa rồi cậu ta nói năng vô lễ với mẹ! Rơi vào kết quả này là đáng đời!"
“Mẹ!" Một giây sau Giang Ngưng khóc lên, cô lớn tiếng chất vấn: “Tại sao các người có thể bôi nhọ Lâm Thần như vậy?"
“Con gái, Lâm Thần đó có gì tốt chứ, chẳng qua nó chỉ là một thằng nhãi con vô dụng mà thôi, con đi theo cậu Từ mới có thể có tiền đò!" Vương Mai cau mày nói.
Giang Ngưng nghe vậy, không nhịn được mà lắc đầu, giống như lần đầu tiên quen biết mẹ mình, trong đầu lại hiện lên ánh mắt thất vọng của Lâm Thần lúc rời đi, sắc mặt cô không nhịn được mà hoảng loạn lên, cô vội vàng chạy ra bên ngoài.
Nhưng mà đầu đường vắng tanh, đã sớm không còn một bóng người.
Tác giả :
Tứ Nguyệt Lưu Hỏa