Còn Nói Em Không Thích Ta
Chương 37: Sao còn dính người như thế?
Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Thanh Huyền cõng Ân Du đang hôn mê bất tỉnh vội vã trở về phòng mình, thật cẩn thận đặt người lên giường. Vết máu nhiễm ướt quần áo, phần vải bị rách dính lên miệng vết thương, sắc mặt Ân Du tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt nhắm nghiền, trán phủ kín mồ hôi lạnh, hàng mi dày run rẩy.
Thanh Huyền nhíu mày, ngồi xuống cạnh giường, hơi cúi người. Đầu ngón tay chứa linh khí sắc bén cắt từng mảnh vải nhỏ vướng víu trước bụng Ân Du ra, cuối cùng chỉ còn dư lại phần vải dính chặt vào vết thương. Ngón trỏ và ngón cái nắm lấy góc vải, Thanh Huyền nhìn Ân Du vì đau đớn mà nhíu chặt đôi mày đẹp, dứt khoát kéo ra.
"A..."
Tiếng rên rỉ khó nhịn vang lên, hơi thở người trên giường hỗn loạn. Thanh Huyền nhìn lại, không biết Ân Du bị đau đớn đánh thức từ lúc nào, cậu mệt mỏi hé mở đôi mắt, tận lực đè nén hơi thở gấp gáp. Thấy Thanh Huyền nhìn mình, Ân Du kéo khóe miệng, yếu ớt nói: "Không đau, huynh tiếp tục xử lý đi, chớ để ý tới đệ."
Thanh Huyền rũ mắt: "Đệ rất muốn gặp Tấn Tử Giác sao?"
Có lẽ vì sức lực tiêu hao quá nhiều, tròng mắt đen láy của Ân Du mang theo vài phần mê mang, tựa như đang chìm trong ký ức nào đó, cậu cười nói: "Rất muốn gặp."
Nhưng đúng lúc này, Thanh Huyền nhanh như chớp giật nốt miếng vải còn lại đang dính vào bụng Ân Du, lập tức mùi máu tươi tản ra nồng đậm, cả mảng da thịt bị lôi ra.
Cơ thể Ân Du run lên, âm thanh nhẹ như làn gió thoảng: "Đệ muốn trở nên lợi hại hơn, nếu vậy có lẽ sẽ bảo vệ được bọn họ..."
Ít nhất sẽ không phải trơ mắt nhìn những người đối tốt với cậu cứ thế rời bỏ cậu mà đi mất, còn cậu thì chẳng làm được gì.
Linh khí lành lạnh dán lên miệng vết thương nóng bỏng ở bụng, mi mắt Ân Du cong cong, cậu nhìn Thanh Huyền ngồi bên cạnh chữa thương cho mình, an tâm rơi vào giấc ngủ.
Thanh Huyền vừa vận chuyển linh khí vỗ về Ân Du, vừa ôm nửa người vào trong lồng ngực. Lúc đứng dưới đài y thấy rõ, người này ngoại trừ cánh tay phải và vùng bụng, thì toàn thân cũng chịu không ít thương tích.
Cởi áo ra, Thanh Huyền nhìn làn da trắng nõn phủ kín vết thương và những mảng xanh tím lớn nhỏ, đôi lông mày nhăn lại. Vết thương trên bụng cậu nhìn rất khủng bố, nhưng may mắn không tổn hại tới xương, còn cánh tay phải thì gần như bị chặt đứt.
Khẽ đặt người xuống giường, Thanh Huyền kéo chăn nhẹ nhàng đắp lên thân mình gầy yếu, sau đó bố trí linh thạch bên cạnh giường tạo ra một trận pháp phòng hộ, rồi mới rời phòng đến nhà kho tìm thuốc trị thương.
Ước chừng qua một canh giờ, Thanh Huyền mang thuốc về, trên giường Ân Du ngủ không yên ổn. Y bèn đặt lư hương lên bàn, ném vài cọng cỏ thuốc vào, vị thuốc nhàn nhạt tức khắc tản quanh phòng, người đang hôn mê ngửi được thì đôi lông mày mới giãn ra chút ít.
Đậy lư hương lại, lấy chày giã nát thuốc rồi đặt lên tấm vải sạch, băng bó xong cánh tay phải của Ân Du, y dùng phần thuốc còn lại bôi lên những vết thương.
Trời sập tối, đoàn người Thất Thập phong mới vội vã trở về.
Phong chủ nghe Chu Tuần báo Ân Du trọng thương thì dẫn vài đệ tử, lòng nóng như lửa đốt chạy tới chỗ ở của Thanh Huyền.
Ngoại trừ Phong chủ và Chu Tuần đi tuốt ở đằng trước, còn có Hoa Liên Bạch nhìn qua vô cùng nôn nóng, riêng mấy vị sư huynh sư tỷ khi sư phụ không để ý thì lộ thái độ xem thường, chưa chết được, hoảng loạn như vậy làm gì?
Hơn mười người tụ tập bên ngoài.
Phong chủ sốt ruột định đẩy cửa, không ngờ Hoa Liên Bạch ngăn lại, hắn nói: "Sư phụ, nhỡ Thập ngũ sư huynh đang chữa thương cho Thập thất thì sao? Nếu tùy tiện xông vào chỉ sợ quấy nhiễu bọn họ, để đệ tử gõ cửa xem sao đã."
Phong chủ vội nói: "Con nói đúng, ta quá sơ suất rồi, mau gõ cửa hỏi Thập ngũ đi."
Hoa Liên Bạch cười dịu ngoan, gật đầu: "Vâng, sư phụ."
Ngón tay co lại, nhẹ nhàng gõ vang cửa, phía sau hắn, Phong chủ và Chu Tuần lo lắng bước qua bước lại. Hoa Liên Bạch rũ mắt, bóng tối phủ lên đôi đồng tử, không thấy rõ vẻ mặt.
Đột nhiên cánh cửa mở ra, Thanh Huyền đứng giữa sân, đôi mắt đen không hề gợn sóng đảo qua ngón tay cứng đờ giữa không trung của Hoa Liên Bạch, y lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
Hoa Liên Bạch nỗ lực kìm nén cơn khiếp đảm, cố gắng bày ra vẻ tự nhiên: "Thập ngũ sư huynh, chúng ta muốn vào thăm Thập thất. Hắn sao rồi? Bị thương có nghiêm trọng không?"
"Tiểu Thập ngũ, Tiểu Du thế nào?" Phong chủ vội vàng bước tới.
"Thương thế đã ổn."
"Ta phải xem một chút, bằng không sẽ lo lắng không yên." Phong chủ bước vào trong sân, Chu Tuần thấy thế nhanh chân theo sát phía sau.
Nhóm sư huynh sư tỷ một đường theo đuôi thấy vậy cũng xôn xao định vào, sư phụ lo lắng cho Ân Du như vậy, nếu bọn họ thờ ơ thì không xong.
Nhưng lúc Hoa Liên Bạch định bước vào theo Chu Tuần thì "ầm" một tiếng, cửa đóng lại.
Hoa Liên Bạch sợ hãi kêu to một tiếng, mau chóng lùi về.
"Thập lục sư đệ không sao chứ?" Lục sư huynh vội hỏi.
Hoa Liên Bạch che giấu vẻ xem thường loé lên trong mắt, hắn lắc đầu: "Đệ không sao, đệ chỉ muốn xem thương thế của Thập thất ra sao thôi."
"Tính tình Thập ngũ vẫn vậy, kệ đi." Thất sư huynh chẳng thèm để ý.
Hoa Liên Bạch áy náy: "Nghe nói Thập thất bị thương rất nặng, không những không thể chăm sóc cho đệ ấy, mà ngay cả thăm hỏi cũng chẳng xong."
Tam sư tỷ cười nhạo: "Thập lục sư đệ đúng là tốt bụng, mạng Ân Du cứng lắm, làm sao nói chết là chết được? Đi thôi, người ta không cho chúng ta vào, chúng ta còn đứng đây làm gì."
Phong chủ bước vội vào phòng, mùi thuốc nhàn nhạt bay lãng đãng. Ông đến bên giường, sắp buột miệng thốt ra hai chữ Tiểu Du thì thình lình đối diện cặp mắt của Thanh Huyền, chẳng hiểu vì sao lời nói bị nuốt ngược vào trong.
Ông ho khẽ, hạ thấp giọng: "Tiểu Thập ngũ à, Tiểu Du sao rồi?"
Thanh Huyền không nói, ra hiệu cho Phong chủ tự mình nhìn xem. Trên giường, gương mặt trắng bệch của Ân Du đã hơi hồng hào, trái tim lơ lửng của ông rốt cuộc cũng buông xuống.
Ông quay đầu lại nhìn khoảng sân trống rỗng, nói: "Tiểu Thập ngũ à, sư huynh sư tỷ của con tuy rằng ngày thường đối với Tiểu Du hơi lạnh nhạt, nhưng vẫn quan tâm, sao con không cho bọn họ vào để họ khỏi lo lắng?"
"Rất ầm ĩ."
Phong chủ chột dạ sờ sờ mũi, vì sao ông bỗng cảm thấy Tiểu Thập ngũ ghét bỏ không chỉ có đồ đệ bên ngoài, mà còn có cả ông nhỉ?
Đợi Chu Tuần xem xong, Phong chủ nói với Thanh Huyền mấy lời chân tình: "Tiểu Thập ngũ à, Tiểu Du bình thường ít nói chuyện, chỉ thân thiết với con nhất. Vậy mấy ngày nay đành phiền con chăm sóc nó cho tốt, chờ khi nó tỉnh lại thì khuyên nhủ đôi câu, nếu thương thế chưa bình phục thì đừng lên lôi đài nữa, thắng thua không quan trọng, quan trọng là phải chú ý giữ gìn sức khoẻ." . Đam Mỹ H Văn
"Hắn muốn làm gì trong lòng hắn biết, con có khuyên cũng vô dụng."
Phong chủ định phản bác vài câu, nhưng cuối cùng đành thở dài: "Tiểu Du tính tình quật cường, nó đã quyết định thì đúng là người khác khuyên cũng không được. Thôi thôi, tùy nó đi, chút nữa ta gửi ít thuốc trị thương loại tốt qua đây, để Tiểu Du mau khỏi. Thời gian có năm ngày, chẳng biết có kịp bình phục hay không..."
Phong chủ và Chu Tuần đi rồi, toàn bộ căn phòng an tĩnh lại.
Thanh Huyền đến bên giường, rũ mắt nhìn Ân Du. Ký ức về Hỗn Độn bí cảnh khi chuyển thế tuy không nhiều nhưng rất rõ, cả môn phái tuyển chọn được năm trăm đệ tử, chẳng cần nhớ có mười đệ tử Luyện khí, năm mươi đệ tử Trúc cơ hay tám mươi tu sĩ Kim đan hay không, y chỉ nhớ chẳng có ai mang họ Ân.
Thế nên lần tuyển chọn đi Hỗn Độn bí cảnh này, Ân Du không vượt qua.
Mà Tấn Tử Giác và Ân Du tính ra còn chưa gặp nhau tới lần thứ hai.
Tại Hỗn Độn bí cảnh, Thanh Huyền nhớ rõ, lúc ở trong ảo cảnh Luyện hư, y xui xẻo trúng độc nên bị mù hai mắt.
Thời điểm tránh né người đuổi giết, y lánh trong một chỗ bí mật, rồi kết giới xảy ra vấn đề, một tu sĩ Kim đan xông nhầm vào ảo cảnh của y.
Sau đó...
Hình như tu sĩ Kim đan kia bị câm, từ đầu tới cuối chưa từng nói một câu nào, chỉ yên lặng đi theo phía sau y, hái linh quả, nước suối cho y, thậm chí còn đánh lạc hướng một đám tu sĩ Luyện hư tìm đuổi giết y.
Hỗn Độn bí cảnh mở ra trong khoảng một năm, Thanh Huyền ở trong đó nửa năm thì đôi mắt trúng độc, rồi bị người đuổi giết ba tháng, sau đó mới gặp được vị tu sĩ Kim đan kia.
Ba tháng sau, Hỗn Độn bí cảnh tự động đưa toàn bộ tu sĩ ra ngoài, sư phụ vội mang y đi chữa trị. Vị tu sĩ Kim đan chăm sóc y một tấc cũng không rời, suýt chút nữa mất mạng kia cũng bị tách ra.
Chờ tới khi đôi mắt được chữa khỏi hoàn toàn, tu vi lại đột phá, khi xuất quan thì đã qua hai năm, sự việc trong Hỗn Độn bí cảnh đã sớm phủ một tấm màn bí mật.
Vị tu sĩ Kim đan nhìn không thấy mặt, nghe không biết tên kia chẳng biết là người phương nào.
Lúc trước y hoài nghi vị tu sĩ đó là Ân Du, nhưng y biết khả năng này cực kỳ nhỏ bé.
Tạm thời không đề cập tới chuyện hiện giờ tu vi Ân Du mới là Luyện khí tầng tám, năm tháng sau Hỗn Độn bí cảnh sẽ mở ra, căn bản cậu không có khả năng đột phá tới Kim đan. Mà nếu đó là Ân Du thì vì sao trong bí cảnh cậu lại không chịu nói lời nào?
"Thập ngũ sư huynh."
Trên giường Ân Du đã tỉnh lại, cậu khẽ gọi, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thanh Huyền.
"Khát nước không?"
Ân Du mỉm cười lắc đầu.
"Còn đau hả?"
Ân Du nhìn Thanh Huyền, lại tiếp tục lắc đầu, cậu nói: "Không đau, chỉ là chẳng còn chút sức lực nào."
"Vậy nghỉ ngơi tiếp đi."
"Trời tối rồi sao?"
"Ừ." Thanh Huyền đứng dậy, thuận tiện mở hé cửa sổ ra.
"Thập ngũ sư huynh ngủ chưa?"
"Không sao, đợi đệ ngủ rồi ta ra gian ngoài ngồi nghỉ là được."
Ân Du khó khăn dịch người vào trong, để ra một khoảng trống hơn nửa giường, kéo chăn che khuất nửa khuôn mặt, không biết vì động tác vừa rồi quá sức hay vì cái gì khác, màu da trắng nõn hơi ửng hồng.
"Thập ngũ sư huynh đang trong giai đoạn trưởng thành, không thể không ngủ một đêm được."
Thanh Huyền nhìn cậu, ánh sáng dìu dịu của viên dạ minh châu chiếu vào đôi mắt hờ hững.
Phảng phất như bị nhìn thấu suy nghĩ, trái tim Ân Du nhảy loạn, mặt nóng như lửa đốt, cậu lặng lẽ co người lại, chỉ dám lộ ra đôi mắt.
Kỳ thực cậu vẫn đi được, hoàn toàn có thể trở về phòng mình nghỉ ngơi, nhưng mà...
"Nếu, nếu, nếu không được, đệ..."
Trong chăn truyền ra âm thanh rầu rĩ, lúc này ngay cả đôi mắt cũng không dám lộ ra, chỉ còn lại cái đầu xù xù bên ngoài.
Thật lâu sau, phía ngoài ổ chăn oi bức không hề có tiếng động, trái tim nhảy loạn của Ân Du chậm lại, khô nóng trên mặt giống như bị nước lạnh dội trúng, từ từ biến mất.
Đôi mắt Ân Du ủ rũ: "Đệ sẽ trở về..."
Tựa hồ có tiếng thở dài, ngay sau đó một thân thể xốc chăn lên rồi chui vào. Tấm chăn bị kéo sang, Ân Du kinh ngạc ngẩng đầu, vừa lúc trông thấy Thanh Huyền đã cởi áo ngoài, chỉ mặc áo trong.
"Thập, Thập, Thập ngũ..."
Trong chớp mắt gương mặt lại nóng lên, Ân Du líu lưỡi, nói không nổi một câu hoàn chỉnh.
Thanh Huyền duỗi tay, kéo tấm chăn đang che kín mặt xuống cổ cậu, người này không biết nóng sao?
Thấy người kia đang ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, Thanh Huyền không biết làm sao, đành vươn bàn tay đặt lên mắt của Ân Du, đã lớn rồi, sao còn dính người như thế?
"Ngủ đi." Thanh Huyền nói.
Khi giọng nói trong trẻo hơi trầm thấp vang lên, hàng lông mi đột nhiên run rẩy, quẹt giữa lòng bàn tay, khều nhẹ vào trái tim y.
Có chút ngứa, Thanh Huyền thầm nghĩ.
Thanh Huyền cõng Ân Du đang hôn mê bất tỉnh vội vã trở về phòng mình, thật cẩn thận đặt người lên giường. Vết máu nhiễm ướt quần áo, phần vải bị rách dính lên miệng vết thương, sắc mặt Ân Du tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt nhắm nghiền, trán phủ kín mồ hôi lạnh, hàng mi dày run rẩy.
Thanh Huyền nhíu mày, ngồi xuống cạnh giường, hơi cúi người. Đầu ngón tay chứa linh khí sắc bén cắt từng mảnh vải nhỏ vướng víu trước bụng Ân Du ra, cuối cùng chỉ còn dư lại phần vải dính chặt vào vết thương. Ngón trỏ và ngón cái nắm lấy góc vải, Thanh Huyền nhìn Ân Du vì đau đớn mà nhíu chặt đôi mày đẹp, dứt khoát kéo ra.
"A..."
Tiếng rên rỉ khó nhịn vang lên, hơi thở người trên giường hỗn loạn. Thanh Huyền nhìn lại, không biết Ân Du bị đau đớn đánh thức từ lúc nào, cậu mệt mỏi hé mở đôi mắt, tận lực đè nén hơi thở gấp gáp. Thấy Thanh Huyền nhìn mình, Ân Du kéo khóe miệng, yếu ớt nói: "Không đau, huynh tiếp tục xử lý đi, chớ để ý tới đệ."
Thanh Huyền rũ mắt: "Đệ rất muốn gặp Tấn Tử Giác sao?"
Có lẽ vì sức lực tiêu hao quá nhiều, tròng mắt đen láy của Ân Du mang theo vài phần mê mang, tựa như đang chìm trong ký ức nào đó, cậu cười nói: "Rất muốn gặp."
Nhưng đúng lúc này, Thanh Huyền nhanh như chớp giật nốt miếng vải còn lại đang dính vào bụng Ân Du, lập tức mùi máu tươi tản ra nồng đậm, cả mảng da thịt bị lôi ra.
Cơ thể Ân Du run lên, âm thanh nhẹ như làn gió thoảng: "Đệ muốn trở nên lợi hại hơn, nếu vậy có lẽ sẽ bảo vệ được bọn họ..."
Ít nhất sẽ không phải trơ mắt nhìn những người đối tốt với cậu cứ thế rời bỏ cậu mà đi mất, còn cậu thì chẳng làm được gì.
Linh khí lành lạnh dán lên miệng vết thương nóng bỏng ở bụng, mi mắt Ân Du cong cong, cậu nhìn Thanh Huyền ngồi bên cạnh chữa thương cho mình, an tâm rơi vào giấc ngủ.
Thanh Huyền vừa vận chuyển linh khí vỗ về Ân Du, vừa ôm nửa người vào trong lồng ngực. Lúc đứng dưới đài y thấy rõ, người này ngoại trừ cánh tay phải và vùng bụng, thì toàn thân cũng chịu không ít thương tích.
Cởi áo ra, Thanh Huyền nhìn làn da trắng nõn phủ kín vết thương và những mảng xanh tím lớn nhỏ, đôi lông mày nhăn lại. Vết thương trên bụng cậu nhìn rất khủng bố, nhưng may mắn không tổn hại tới xương, còn cánh tay phải thì gần như bị chặt đứt.
Khẽ đặt người xuống giường, Thanh Huyền kéo chăn nhẹ nhàng đắp lên thân mình gầy yếu, sau đó bố trí linh thạch bên cạnh giường tạo ra một trận pháp phòng hộ, rồi mới rời phòng đến nhà kho tìm thuốc trị thương.
Ước chừng qua một canh giờ, Thanh Huyền mang thuốc về, trên giường Ân Du ngủ không yên ổn. Y bèn đặt lư hương lên bàn, ném vài cọng cỏ thuốc vào, vị thuốc nhàn nhạt tức khắc tản quanh phòng, người đang hôn mê ngửi được thì đôi lông mày mới giãn ra chút ít.
Đậy lư hương lại, lấy chày giã nát thuốc rồi đặt lên tấm vải sạch, băng bó xong cánh tay phải của Ân Du, y dùng phần thuốc còn lại bôi lên những vết thương.
Trời sập tối, đoàn người Thất Thập phong mới vội vã trở về.
Phong chủ nghe Chu Tuần báo Ân Du trọng thương thì dẫn vài đệ tử, lòng nóng như lửa đốt chạy tới chỗ ở của Thanh Huyền.
Ngoại trừ Phong chủ và Chu Tuần đi tuốt ở đằng trước, còn có Hoa Liên Bạch nhìn qua vô cùng nôn nóng, riêng mấy vị sư huynh sư tỷ khi sư phụ không để ý thì lộ thái độ xem thường, chưa chết được, hoảng loạn như vậy làm gì?
Hơn mười người tụ tập bên ngoài.
Phong chủ sốt ruột định đẩy cửa, không ngờ Hoa Liên Bạch ngăn lại, hắn nói: "Sư phụ, nhỡ Thập ngũ sư huynh đang chữa thương cho Thập thất thì sao? Nếu tùy tiện xông vào chỉ sợ quấy nhiễu bọn họ, để đệ tử gõ cửa xem sao đã."
Phong chủ vội nói: "Con nói đúng, ta quá sơ suất rồi, mau gõ cửa hỏi Thập ngũ đi."
Hoa Liên Bạch cười dịu ngoan, gật đầu: "Vâng, sư phụ."
Ngón tay co lại, nhẹ nhàng gõ vang cửa, phía sau hắn, Phong chủ và Chu Tuần lo lắng bước qua bước lại. Hoa Liên Bạch rũ mắt, bóng tối phủ lên đôi đồng tử, không thấy rõ vẻ mặt.
Đột nhiên cánh cửa mở ra, Thanh Huyền đứng giữa sân, đôi mắt đen không hề gợn sóng đảo qua ngón tay cứng đờ giữa không trung của Hoa Liên Bạch, y lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
Hoa Liên Bạch nỗ lực kìm nén cơn khiếp đảm, cố gắng bày ra vẻ tự nhiên: "Thập ngũ sư huynh, chúng ta muốn vào thăm Thập thất. Hắn sao rồi? Bị thương có nghiêm trọng không?"
"Tiểu Thập ngũ, Tiểu Du thế nào?" Phong chủ vội vàng bước tới.
"Thương thế đã ổn."
"Ta phải xem một chút, bằng không sẽ lo lắng không yên." Phong chủ bước vào trong sân, Chu Tuần thấy thế nhanh chân theo sát phía sau.
Nhóm sư huynh sư tỷ một đường theo đuôi thấy vậy cũng xôn xao định vào, sư phụ lo lắng cho Ân Du như vậy, nếu bọn họ thờ ơ thì không xong.
Nhưng lúc Hoa Liên Bạch định bước vào theo Chu Tuần thì "ầm" một tiếng, cửa đóng lại.
Hoa Liên Bạch sợ hãi kêu to một tiếng, mau chóng lùi về.
"Thập lục sư đệ không sao chứ?" Lục sư huynh vội hỏi.
Hoa Liên Bạch che giấu vẻ xem thường loé lên trong mắt, hắn lắc đầu: "Đệ không sao, đệ chỉ muốn xem thương thế của Thập thất ra sao thôi."
"Tính tình Thập ngũ vẫn vậy, kệ đi." Thất sư huynh chẳng thèm để ý.
Hoa Liên Bạch áy náy: "Nghe nói Thập thất bị thương rất nặng, không những không thể chăm sóc cho đệ ấy, mà ngay cả thăm hỏi cũng chẳng xong."
Tam sư tỷ cười nhạo: "Thập lục sư đệ đúng là tốt bụng, mạng Ân Du cứng lắm, làm sao nói chết là chết được? Đi thôi, người ta không cho chúng ta vào, chúng ta còn đứng đây làm gì."
Phong chủ bước vội vào phòng, mùi thuốc nhàn nhạt bay lãng đãng. Ông đến bên giường, sắp buột miệng thốt ra hai chữ Tiểu Du thì thình lình đối diện cặp mắt của Thanh Huyền, chẳng hiểu vì sao lời nói bị nuốt ngược vào trong.
Ông ho khẽ, hạ thấp giọng: "Tiểu Thập ngũ à, Tiểu Du sao rồi?"
Thanh Huyền không nói, ra hiệu cho Phong chủ tự mình nhìn xem. Trên giường, gương mặt trắng bệch của Ân Du đã hơi hồng hào, trái tim lơ lửng của ông rốt cuộc cũng buông xuống.
Ông quay đầu lại nhìn khoảng sân trống rỗng, nói: "Tiểu Thập ngũ à, sư huynh sư tỷ của con tuy rằng ngày thường đối với Tiểu Du hơi lạnh nhạt, nhưng vẫn quan tâm, sao con không cho bọn họ vào để họ khỏi lo lắng?"
"Rất ầm ĩ."
Phong chủ chột dạ sờ sờ mũi, vì sao ông bỗng cảm thấy Tiểu Thập ngũ ghét bỏ không chỉ có đồ đệ bên ngoài, mà còn có cả ông nhỉ?
Đợi Chu Tuần xem xong, Phong chủ nói với Thanh Huyền mấy lời chân tình: "Tiểu Thập ngũ à, Tiểu Du bình thường ít nói chuyện, chỉ thân thiết với con nhất. Vậy mấy ngày nay đành phiền con chăm sóc nó cho tốt, chờ khi nó tỉnh lại thì khuyên nhủ đôi câu, nếu thương thế chưa bình phục thì đừng lên lôi đài nữa, thắng thua không quan trọng, quan trọng là phải chú ý giữ gìn sức khoẻ." . Đam Mỹ H Văn
"Hắn muốn làm gì trong lòng hắn biết, con có khuyên cũng vô dụng."
Phong chủ định phản bác vài câu, nhưng cuối cùng đành thở dài: "Tiểu Du tính tình quật cường, nó đã quyết định thì đúng là người khác khuyên cũng không được. Thôi thôi, tùy nó đi, chút nữa ta gửi ít thuốc trị thương loại tốt qua đây, để Tiểu Du mau khỏi. Thời gian có năm ngày, chẳng biết có kịp bình phục hay không..."
Phong chủ và Chu Tuần đi rồi, toàn bộ căn phòng an tĩnh lại.
Thanh Huyền đến bên giường, rũ mắt nhìn Ân Du. Ký ức về Hỗn Độn bí cảnh khi chuyển thế tuy không nhiều nhưng rất rõ, cả môn phái tuyển chọn được năm trăm đệ tử, chẳng cần nhớ có mười đệ tử Luyện khí, năm mươi đệ tử Trúc cơ hay tám mươi tu sĩ Kim đan hay không, y chỉ nhớ chẳng có ai mang họ Ân.
Thế nên lần tuyển chọn đi Hỗn Độn bí cảnh này, Ân Du không vượt qua.
Mà Tấn Tử Giác và Ân Du tính ra còn chưa gặp nhau tới lần thứ hai.
Tại Hỗn Độn bí cảnh, Thanh Huyền nhớ rõ, lúc ở trong ảo cảnh Luyện hư, y xui xẻo trúng độc nên bị mù hai mắt.
Thời điểm tránh né người đuổi giết, y lánh trong một chỗ bí mật, rồi kết giới xảy ra vấn đề, một tu sĩ Kim đan xông nhầm vào ảo cảnh của y.
Sau đó...
Hình như tu sĩ Kim đan kia bị câm, từ đầu tới cuối chưa từng nói một câu nào, chỉ yên lặng đi theo phía sau y, hái linh quả, nước suối cho y, thậm chí còn đánh lạc hướng một đám tu sĩ Luyện hư tìm đuổi giết y.
Hỗn Độn bí cảnh mở ra trong khoảng một năm, Thanh Huyền ở trong đó nửa năm thì đôi mắt trúng độc, rồi bị người đuổi giết ba tháng, sau đó mới gặp được vị tu sĩ Kim đan kia.
Ba tháng sau, Hỗn Độn bí cảnh tự động đưa toàn bộ tu sĩ ra ngoài, sư phụ vội mang y đi chữa trị. Vị tu sĩ Kim đan chăm sóc y một tấc cũng không rời, suýt chút nữa mất mạng kia cũng bị tách ra.
Chờ tới khi đôi mắt được chữa khỏi hoàn toàn, tu vi lại đột phá, khi xuất quan thì đã qua hai năm, sự việc trong Hỗn Độn bí cảnh đã sớm phủ một tấm màn bí mật.
Vị tu sĩ Kim đan nhìn không thấy mặt, nghe không biết tên kia chẳng biết là người phương nào.
Lúc trước y hoài nghi vị tu sĩ đó là Ân Du, nhưng y biết khả năng này cực kỳ nhỏ bé.
Tạm thời không đề cập tới chuyện hiện giờ tu vi Ân Du mới là Luyện khí tầng tám, năm tháng sau Hỗn Độn bí cảnh sẽ mở ra, căn bản cậu không có khả năng đột phá tới Kim đan. Mà nếu đó là Ân Du thì vì sao trong bí cảnh cậu lại không chịu nói lời nào?
"Thập ngũ sư huynh."
Trên giường Ân Du đã tỉnh lại, cậu khẽ gọi, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thanh Huyền.
"Khát nước không?"
Ân Du mỉm cười lắc đầu.
"Còn đau hả?"
Ân Du nhìn Thanh Huyền, lại tiếp tục lắc đầu, cậu nói: "Không đau, chỉ là chẳng còn chút sức lực nào."
"Vậy nghỉ ngơi tiếp đi."
"Trời tối rồi sao?"
"Ừ." Thanh Huyền đứng dậy, thuận tiện mở hé cửa sổ ra.
"Thập ngũ sư huynh ngủ chưa?"
"Không sao, đợi đệ ngủ rồi ta ra gian ngoài ngồi nghỉ là được."
Ân Du khó khăn dịch người vào trong, để ra một khoảng trống hơn nửa giường, kéo chăn che khuất nửa khuôn mặt, không biết vì động tác vừa rồi quá sức hay vì cái gì khác, màu da trắng nõn hơi ửng hồng.
"Thập ngũ sư huynh đang trong giai đoạn trưởng thành, không thể không ngủ một đêm được."
Thanh Huyền nhìn cậu, ánh sáng dìu dịu của viên dạ minh châu chiếu vào đôi mắt hờ hững.
Phảng phất như bị nhìn thấu suy nghĩ, trái tim Ân Du nhảy loạn, mặt nóng như lửa đốt, cậu lặng lẽ co người lại, chỉ dám lộ ra đôi mắt.
Kỳ thực cậu vẫn đi được, hoàn toàn có thể trở về phòng mình nghỉ ngơi, nhưng mà...
"Nếu, nếu, nếu không được, đệ..."
Trong chăn truyền ra âm thanh rầu rĩ, lúc này ngay cả đôi mắt cũng không dám lộ ra, chỉ còn lại cái đầu xù xù bên ngoài.
Thật lâu sau, phía ngoài ổ chăn oi bức không hề có tiếng động, trái tim nhảy loạn của Ân Du chậm lại, khô nóng trên mặt giống như bị nước lạnh dội trúng, từ từ biến mất.
Đôi mắt Ân Du ủ rũ: "Đệ sẽ trở về..."
Tựa hồ có tiếng thở dài, ngay sau đó một thân thể xốc chăn lên rồi chui vào. Tấm chăn bị kéo sang, Ân Du kinh ngạc ngẩng đầu, vừa lúc trông thấy Thanh Huyền đã cởi áo ngoài, chỉ mặc áo trong.
"Thập, Thập, Thập ngũ..."
Trong chớp mắt gương mặt lại nóng lên, Ân Du líu lưỡi, nói không nổi một câu hoàn chỉnh.
Thanh Huyền duỗi tay, kéo tấm chăn đang che kín mặt xuống cổ cậu, người này không biết nóng sao?
Thấy người kia đang ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, Thanh Huyền không biết làm sao, đành vươn bàn tay đặt lên mắt của Ân Du, đã lớn rồi, sao còn dính người như thế?
"Ngủ đi." Thanh Huyền nói.
Khi giọng nói trong trẻo hơi trầm thấp vang lên, hàng lông mi đột nhiên run rẩy, quẹt giữa lòng bàn tay, khều nhẹ vào trái tim y.
Có chút ngứa, Thanh Huyền thầm nghĩ.
Tác giả :
Đoản Ca Tại Đồ