Còn Nói Em Không Thích Ta
Chương 22: Ta bồi thường*
Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Tú bà bước vào nhìn thấy khách nằm dưới đất liền hoảng sợ, vội vàng chạy tới nhặt quần áo lên đưa cho người nọ: "Triệu công tử, mau mặc vào, sao ngài lại nằm đây?"
Triệu công tử thân mình lõa lồ, chỗ kia còn dính thứ chất lỏng vẩn đục. Tú bà không cẩn thận nhìn thấy suýt nôn ra, ánh mắt lóe lên vẻ ghê tởm, nhưng gương mặt vẫn tươi cười: "Triệu công tử mau mau đứng dậy, nền nhà rất lạnh, nếu bị cảm thì phải làm sao bây giờ?"
Mặt Triệu công tử đen như đít nồi, gã mặc quần áo, căm hận nhìn Ân Du và Thanh Huyền, nỗi tức giận bốc lên đỉnh đầu, gã lạnh lùng giễu cợt: "Mụ mụ, quán của ngươi thật đúng là lắm nhân tài!"
"Ta đang chơi vui vẻ thì thằng nhãi ranh này thế mà từ trong tủ xông ra liều chết cắn ta!" Hiện giờ tay gã vẫn còn đau đây, bị Ân Du cắn suýt rớt cả miếng thịt. Triệu công tử từ khi lọt lòng đã ngậm thìa vàng thì sao có thể chịu nổi loại đau đớn cắt da lóc thịt này chứ?
Nói xong gã định bồi cho Ân Du thêm một cước.
Đột nhiên đáy lòng gã chấn động, tựa như kẻ nô lệ thấp hèn bị đức vua nhìn từ trên cao xuống, nhỏ bé không khác gì con kiến.
Chân Triệu công tử run lên, gã vội quay đầu hoảng loạn tìm kiếm nơi phát ra khí thế khủng bố làm gã bất an kia, nhưng mà ngoài mấy kẻ hầu hạ vẻ mặt nhăn nhúm thì thứ gì cũng không có.
"Triệu công tử à!"
Gã hừ một tiếng, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, bởi vì vừa thất thố nên cực kỳ bất mãn: "Mụ mụ ngươi nói xem, ta bỏ ra ba ngàn lượng để đến nơi này cho người đánh đập có phải không?"
"Thằng nhãi ranh kia cắn người, còn kẻ ti tiện này thế mà dám đá ta."
"Chuyện này..." ánh mắt tú bà xoay chuyển, rơi xuống người Hồ Nhi trên giường, âm thanh lạnh lùng ác độc: "Hồ Nhi, đây là kẻ hầu mà ngươi dạy dỗ sao?"
Hồ Nhi khẽ cười, không đáp lại.
Tú bà lấy lòng nhìn Triệu công tử, đề nghị: "Như vậy đi, hôm nay người hầu của Hồ Nhi làm Triệu công tử mất hứng, ngày mai ngài lại đến, Hồ Nhi sẽ hầu hạ thật chu đáo cả đêm có được không?"
Ánh mắt Triệu công tử dừng trên thân mình nửa che kín của Hồ Nhi, vừa rồi mới chỉ hưởng thụ một lát, nhưng cái cảm giác tiêu hồn thực cốt thật sự muốn ngừng mà chẳng được, nghĩ như vậy nửa dưới lại có phản ứng. Triệu công tử không muốn mất sĩ diện, liền tỏ ra ghét bỏ nói: "Cũng chỉ có thể vậy."
"Tốt tốt tốt, vậy là ổn, mời Triệu công tử đi thong thả." Tú bà vẫy khăn hương, chuẩn bị tiễn khách.
Nhưng mà, lúc Triệu công tử sửa sang vạt áo chuẩn bị rời đi, thì Hồ Nhi uể oải nói: "Ta đã đồng ý chưa?"
"A, hả? Hồ Nhi, ngươi vừa nói cái gì?"
Hồ Nhi dựa vào cột giường, mái tóc đen rối tung phủ lên vết thương chồng chất trên người, nhưng không nhếch nhác chút nào, ngược lại khiến người ta có xúc động càng muốn dằn vặt, ngược đãi hắn. Ngón tay còn nằm gọn trong một bàn tay nhỏ, Hồ Nhi cười khẽ, thử rút ngón tay về, nhưng đứa nhỏ vì khẩn trương mà nắm rất chặt, hắn liền mặc kệ.
"Ta nói: ta đã đồng ý chưa?"
Tú bà tức giận đến bật cười: "Hai tên hầu của ngươi kẻ cắn người đá làm mất hứng thú của Triệu công tử, hạ nhân làm sai thì đương nhiên chủ tử phải bồi thường."
"Còn thằng nhãi này nữa, ngươi nói sẽ dạy dỗ nó tức là bảo nó cắn khách quan hả?"
Hồ Nhi vẫn thờ ơ: "Hạ nhân làm sai dĩ nhiên ta sẽ bồi thường, ba ngàn lượng sao? Hồ Nhi sẽ trả lại cho Triệu công tử là xong. Còn về phần..." Hồ Nhi nhìn nửa thân dưới của Triệu công tử, ý tứ không cần nói cũng biết: "Coi như ta bồi thường."
"Còn phần mụ mụ, Hồ Nhi cũng dành dụm được không ít tiền, cứ lấy một nghìn năm trăm lượng đi."
Tiểu quan tiếp khách xong sẽ chia ngân lượng kiếm được cho mụ mụ một nửa, Hồ Nhi thì không giống, mỗi lần hắn kiếm tiền phải bằng một năm của tiểu quan khác, cho nên hắn chỉ phải chia ba phần. Lần này không kiếm được tiền ngược lại còn bỏ ra một nửa cho mụ mụ, Triệu công tử kia thì trả lại đủ ba ngàn lượng một văn cũng không thiếu.
Hồ Nhi đã nói như vậy, tú bà còn có thể làm gì?
Triệu công tử hừ lạnh một tiếng, trong lòng khó chịu tới cực điểm, nếu gã thèm muốn ba ngàn lượng kia thì vì sao lại chịu bỏ ra chứ?
"Một đám phế vật!" Triệu công tử hung hăng đá mấy gã sai vặt, vẻ mặt tối tăm nhìn thoáng qua Hồ Nhi, kẻ thấp hèn này, lần sau rơi vào tay gã, gã nhất định chơi hỏng mới thôi.
Miệng cười dâm tà, Triệu công tử còn đang đắm chìm trong trí tưởng tượng thì nghe thấy Hồ Nhi nói tiếp: "Lần sau phiền mụ mụ chọn ba vị đưa giá cao nhất, sau đó tự Hồ Nhi sẽ lựa ra khách quan mình thích."
"Ngươi có ý gì?" Triệu công tử nổi giận.
Hồ Nhi vén gọn tóc mai rơi trên trán: "Hồ Nhi mệt, phiền mụ mụ tiễn khách."
Triệu công tử dùng dằng không muốn buông tha, tú bà vừa khuyên nhủ vừa cười cười đẩy gã ra ngoài.
Tiễn Triệu công tử xong, không bao lâu tú bà quay trở lại: "Hồ Nhi, ngươi cũng thật có bản lĩnh."
"Mụ mụ có ý gì?"
"A." Tú bà cười gằn: "Hôm nay vì ngươi, xem như ta đắc tội khách hàng lớn của Phong Trúc quán, ngươi dùng tiền bồi thường, thế nhưng phạm sai lầm, tóm lại vẫn phải trừng phạt đúng không?"
"Do ta dạy dỗ mà xảy ra chuyện, dĩ nhiên phải phạt, nhốt ba ngày không cho ăn uống để bọn họ nhớ kỹ. Mụ mụ thấy như vậy được chưa?"
"Ngươi đã nói thế, ta có thể làm gì khác?" Tú bà sắc mặt không vui, đi mất.
Tiếng đóng sập cửa phòng vang lên, Hồ Nhi lập tức uể oải, gây sức ép lâu như vậy đúng là mệt mỏi.
"Thằng nhóc thối, còn không buông ra?" Hồ Nhi giơ ngón tay bị nắm lấy nãy giờ.
"Ca ca xinh đẹp..."
"Trúc Tử, ngươi xem vị trí bị đạp trước ngực nó, ta còn ít thuốc, lấy ra bôi vào."
Thanh Huyền lo lắng mang cậu bé ra phòng ngoài bôi thuốc, Hồ Nhi mỏi mệt nằm xuống, ngón tay còn vương lại cảm giác ấm áp.
Tiếp khách lâu như vậy, cho tới nay kiểu khách gì mà hắn chưa từng gặp qua chứ? Có đam mê đặc thù giống Triệu công tử cũng từng gặp, khi ấy hắn chật vật tới nửa tháng cũng chưa tự bước đi được, có gì khác nhau đâu?
Cuộn tròn thân mình, Hồ Nhi ngẫm nghĩ, không nhịn được mà cười.
Ha! Mười mấy năm, đã mười mấy năm, lần đầu có người lo lắng cho hắn, lần đầu có người đứng ra vì hắn, cũng là lần đầu có người hỏi hắn có đau không.
Hoá ra cái thân thể rách nát này cũng có người quan tâm.
Đang mơ mơ màng màng, mũi chợt ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt.
Hắn nghe được giọng thanh thúy của đứa nhỏ: "Ca ca xinh đẹp, trên người của ngươi có thật nhiều vết thương, ta bôi thuốc cho ngươi, vừa thổi vừa xoa sẽ không còn đau nữa."
"Được." Hắn lẩm bẩm, thuận theo vươn cánh tay ra.
"Ca ca, ngươi bị đổ mồ hôi."
Bàn tay nhỏ cẩn thận lau một giọt nước chảy xuống.
Ngu ngốc, đó đâu phải mồ hôi.
Tú bà bước vào nhìn thấy khách nằm dưới đất liền hoảng sợ, vội vàng chạy tới nhặt quần áo lên đưa cho người nọ: "Triệu công tử, mau mặc vào, sao ngài lại nằm đây?"
Triệu công tử thân mình lõa lồ, chỗ kia còn dính thứ chất lỏng vẩn đục. Tú bà không cẩn thận nhìn thấy suýt nôn ra, ánh mắt lóe lên vẻ ghê tởm, nhưng gương mặt vẫn tươi cười: "Triệu công tử mau mau đứng dậy, nền nhà rất lạnh, nếu bị cảm thì phải làm sao bây giờ?"
Mặt Triệu công tử đen như đít nồi, gã mặc quần áo, căm hận nhìn Ân Du và Thanh Huyền, nỗi tức giận bốc lên đỉnh đầu, gã lạnh lùng giễu cợt: "Mụ mụ, quán của ngươi thật đúng là lắm nhân tài!"
"Ta đang chơi vui vẻ thì thằng nhãi ranh này thế mà từ trong tủ xông ra liều chết cắn ta!" Hiện giờ tay gã vẫn còn đau đây, bị Ân Du cắn suýt rớt cả miếng thịt. Triệu công tử từ khi lọt lòng đã ngậm thìa vàng thì sao có thể chịu nổi loại đau đớn cắt da lóc thịt này chứ?
Nói xong gã định bồi cho Ân Du thêm một cước.
Đột nhiên đáy lòng gã chấn động, tựa như kẻ nô lệ thấp hèn bị đức vua nhìn từ trên cao xuống, nhỏ bé không khác gì con kiến.
Chân Triệu công tử run lên, gã vội quay đầu hoảng loạn tìm kiếm nơi phát ra khí thế khủng bố làm gã bất an kia, nhưng mà ngoài mấy kẻ hầu hạ vẻ mặt nhăn nhúm thì thứ gì cũng không có.
"Triệu công tử à!"
Gã hừ một tiếng, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, bởi vì vừa thất thố nên cực kỳ bất mãn: "Mụ mụ ngươi nói xem, ta bỏ ra ba ngàn lượng để đến nơi này cho người đánh đập có phải không?"
"Thằng nhãi ranh kia cắn người, còn kẻ ti tiện này thế mà dám đá ta."
"Chuyện này..." ánh mắt tú bà xoay chuyển, rơi xuống người Hồ Nhi trên giường, âm thanh lạnh lùng ác độc: "Hồ Nhi, đây là kẻ hầu mà ngươi dạy dỗ sao?"
Hồ Nhi khẽ cười, không đáp lại.
Tú bà lấy lòng nhìn Triệu công tử, đề nghị: "Như vậy đi, hôm nay người hầu của Hồ Nhi làm Triệu công tử mất hứng, ngày mai ngài lại đến, Hồ Nhi sẽ hầu hạ thật chu đáo cả đêm có được không?"
Ánh mắt Triệu công tử dừng trên thân mình nửa che kín của Hồ Nhi, vừa rồi mới chỉ hưởng thụ một lát, nhưng cái cảm giác tiêu hồn thực cốt thật sự muốn ngừng mà chẳng được, nghĩ như vậy nửa dưới lại có phản ứng. Triệu công tử không muốn mất sĩ diện, liền tỏ ra ghét bỏ nói: "Cũng chỉ có thể vậy."
"Tốt tốt tốt, vậy là ổn, mời Triệu công tử đi thong thả." Tú bà vẫy khăn hương, chuẩn bị tiễn khách.
Nhưng mà, lúc Triệu công tử sửa sang vạt áo chuẩn bị rời đi, thì Hồ Nhi uể oải nói: "Ta đã đồng ý chưa?"
"A, hả? Hồ Nhi, ngươi vừa nói cái gì?"
Hồ Nhi dựa vào cột giường, mái tóc đen rối tung phủ lên vết thương chồng chất trên người, nhưng không nhếch nhác chút nào, ngược lại khiến người ta có xúc động càng muốn dằn vặt, ngược đãi hắn. Ngón tay còn nằm gọn trong một bàn tay nhỏ, Hồ Nhi cười khẽ, thử rút ngón tay về, nhưng đứa nhỏ vì khẩn trương mà nắm rất chặt, hắn liền mặc kệ.
"Ta nói: ta đã đồng ý chưa?"
Tú bà tức giận đến bật cười: "Hai tên hầu của ngươi kẻ cắn người đá làm mất hứng thú của Triệu công tử, hạ nhân làm sai thì đương nhiên chủ tử phải bồi thường."
"Còn thằng nhãi này nữa, ngươi nói sẽ dạy dỗ nó tức là bảo nó cắn khách quan hả?"
Hồ Nhi vẫn thờ ơ: "Hạ nhân làm sai dĩ nhiên ta sẽ bồi thường, ba ngàn lượng sao? Hồ Nhi sẽ trả lại cho Triệu công tử là xong. Còn về phần..." Hồ Nhi nhìn nửa thân dưới của Triệu công tử, ý tứ không cần nói cũng biết: "Coi như ta bồi thường."
"Còn phần mụ mụ, Hồ Nhi cũng dành dụm được không ít tiền, cứ lấy một nghìn năm trăm lượng đi."
Tiểu quan tiếp khách xong sẽ chia ngân lượng kiếm được cho mụ mụ một nửa, Hồ Nhi thì không giống, mỗi lần hắn kiếm tiền phải bằng một năm của tiểu quan khác, cho nên hắn chỉ phải chia ba phần. Lần này không kiếm được tiền ngược lại còn bỏ ra một nửa cho mụ mụ, Triệu công tử kia thì trả lại đủ ba ngàn lượng một văn cũng không thiếu.
Hồ Nhi đã nói như vậy, tú bà còn có thể làm gì?
Triệu công tử hừ lạnh một tiếng, trong lòng khó chịu tới cực điểm, nếu gã thèm muốn ba ngàn lượng kia thì vì sao lại chịu bỏ ra chứ?
"Một đám phế vật!" Triệu công tử hung hăng đá mấy gã sai vặt, vẻ mặt tối tăm nhìn thoáng qua Hồ Nhi, kẻ thấp hèn này, lần sau rơi vào tay gã, gã nhất định chơi hỏng mới thôi.
Miệng cười dâm tà, Triệu công tử còn đang đắm chìm trong trí tưởng tượng thì nghe thấy Hồ Nhi nói tiếp: "Lần sau phiền mụ mụ chọn ba vị đưa giá cao nhất, sau đó tự Hồ Nhi sẽ lựa ra khách quan mình thích."
"Ngươi có ý gì?" Triệu công tử nổi giận.
Hồ Nhi vén gọn tóc mai rơi trên trán: "Hồ Nhi mệt, phiền mụ mụ tiễn khách."
Triệu công tử dùng dằng không muốn buông tha, tú bà vừa khuyên nhủ vừa cười cười đẩy gã ra ngoài.
Tiễn Triệu công tử xong, không bao lâu tú bà quay trở lại: "Hồ Nhi, ngươi cũng thật có bản lĩnh."
"Mụ mụ có ý gì?"
"A." Tú bà cười gằn: "Hôm nay vì ngươi, xem như ta đắc tội khách hàng lớn của Phong Trúc quán, ngươi dùng tiền bồi thường, thế nhưng phạm sai lầm, tóm lại vẫn phải trừng phạt đúng không?"
"Do ta dạy dỗ mà xảy ra chuyện, dĩ nhiên phải phạt, nhốt ba ngày không cho ăn uống để bọn họ nhớ kỹ. Mụ mụ thấy như vậy được chưa?"
"Ngươi đã nói thế, ta có thể làm gì khác?" Tú bà sắc mặt không vui, đi mất.
Tiếng đóng sập cửa phòng vang lên, Hồ Nhi lập tức uể oải, gây sức ép lâu như vậy đúng là mệt mỏi.
"Thằng nhóc thối, còn không buông ra?" Hồ Nhi giơ ngón tay bị nắm lấy nãy giờ.
"Ca ca xinh đẹp..."
"Trúc Tử, ngươi xem vị trí bị đạp trước ngực nó, ta còn ít thuốc, lấy ra bôi vào."
Thanh Huyền lo lắng mang cậu bé ra phòng ngoài bôi thuốc, Hồ Nhi mỏi mệt nằm xuống, ngón tay còn vương lại cảm giác ấm áp.
Tiếp khách lâu như vậy, cho tới nay kiểu khách gì mà hắn chưa từng gặp qua chứ? Có đam mê đặc thù giống Triệu công tử cũng từng gặp, khi ấy hắn chật vật tới nửa tháng cũng chưa tự bước đi được, có gì khác nhau đâu?
Cuộn tròn thân mình, Hồ Nhi ngẫm nghĩ, không nhịn được mà cười.
Ha! Mười mấy năm, đã mười mấy năm, lần đầu có người lo lắng cho hắn, lần đầu có người đứng ra vì hắn, cũng là lần đầu có người hỏi hắn có đau không.
Hoá ra cái thân thể rách nát này cũng có người quan tâm.
Đang mơ mơ màng màng, mũi chợt ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt.
Hắn nghe được giọng thanh thúy của đứa nhỏ: "Ca ca xinh đẹp, trên người của ngươi có thật nhiều vết thương, ta bôi thuốc cho ngươi, vừa thổi vừa xoa sẽ không còn đau nữa."
"Được." Hắn lẩm bẩm, thuận theo vươn cánh tay ra.
"Ca ca, ngươi bị đổ mồ hôi."
Bàn tay nhỏ cẩn thận lau một giọt nước chảy xuống.
Ngu ngốc, đó đâu phải mồ hôi.
Tác giả :
Đoản Ca Tại Đồ