Con Nối Dõi
Chương 16
Tối hôm nay, Quân Trực và đồng nghiệp của anh ấy có cuộc hẹn ăn uống sau khi tan tầm, lần này đầy đủ hết mặt thành viên, cả Nhã muội muội cũng có mặt. Quân Trực gọi điện thông báo muốn về rước tôi đi ăn cùng mọi người nhưng tôi nói là để tôi tự đến, anh không cần về đón.
Sửa soạn một chút, tôi mặc chiếc váy mới mua, tay xách thêm một túi đồ nhỏ, bên trong có đựng thứ mà tôi muốn tặng cho Nhã muội muội. Lần trước cô ấy tặng tôi thị phi, nghĩ kiểu gì thì tôi cũng nên đáp trả lại cô ấy chứ.
Đến nơi, tôi gọi điện cho chồng tôi ra ngoài đón, thấy anh, tôi cười rực rỡ, hỏi:
- Chồng em lúc nào cũng bảnh bao thế này à?
Quân Trực nắm tay tôi đi vào trong, vì vẻ bề ngoài của anh quá mức xuất chúng nên khi đi chung với anh, tôi luôn được hưởng ké một chút hào quang.
- Bảnh bao là đặc điểm nhận dạng con người anh... em không biết à?
Tôi cười mỉm rồi lườm nguýt anh một phát:
- Anh dẻo miệng thật, khen anh một câu là anh đã muốn bay lên mây xanh.
- Bay lên mây xanh là nghề của anh.
Cái này... không cãi anh được!
Tôi tiến lên một bước, sóng vai với anh, tôi hỏi:
- Ngày trước anh đi cưa gái cũng dẻo miệng thế này à? Thảo nào anh hai em bảo đừng có mà thích anh.
Anh quay sang nhìn tôi, ý cười không giấu đi đâu được:
- Hưng còn nói gì về anh nữa không?
Tôi gật gật, phấn khích kể lễ:
- Có, anh em nói anh đào hoa, anh sát gái, thay bạn gái như thay áo, mỗi ngày ngủ với một cô. Ngày trước lúc mới gặp anh, ấn tượng đầu tiên của em đối với anh là anh siêu siêu đẹp trai. Nhưng khi nghe anh hai em kể sơ qua về anh... em càng nhìn anh càng thấy đểu. Lúc đó em còn bảo, có con nào xui xẻo mắt mù lắm mới lấy anh...
Nói tới đây, tôi sụ mặt:
- Hóa ra con ngu đó là em.
Lần này thì đến phiên anh cau mày, giọng anh có chút bất đắc dĩ:
- Anh nào tệ đến như thế, là anh em nói quá về anh rồi.
Tôi bĩu môi:
- Đừng chối, anh và anh Hưng đều giống nhau, đẹp trai nhưng đểu vãi. Đã thế anh lại còn làm phi công, ối giời ơi, cái số của em...
Quân Trực khẽ siết tay tôi, anh làu bàu:
- Thời trẻ trâu bồng bột nông nỗi đi theo phong cách Play Boy, thời tới cản làm sao nổi. Anh vẫn còn đỡ hơn anh hai của em, ít ra anh đã dừng việc tình một đêm từ rất lâu rồi, còn anh của em... đến giờ vẫn sát gái.
Tôi véo vào eo anh một phát, tôi gằng giọng:
- Dừng từ rất lâu rồi mà vẫn đưa được em gái bạn thân lên giường... đấy là dừng của anh à?
Anh nhăn mày, vội vàng xin tha:
- Đừng đừng... anh đau mà... anh dừng chuyện đó lâu rồi... đến em thì không kiềm lòng được...
- Tại sao không kiềm được?
Quân Trực nắm lấy tay tôi rồi hôn một phát vào má tôi, anh cười tươi:
- Tìm đúng gu nên không muốn bỏ lỡ.
Tôi có chút ngạc nhiên trước câu trả lời của anh, tôi buộc miệng hỏi:
- Tìm đúng gu? Em là gu của anh?
Anh gật đầu, giọng có chút bất đắc dĩ:
- Nếu không phải vì Hưng không muốn anh đến gần em... thằng nhãi ranh kia đã không có cửa quen được em.
Khoan, hình như có gì đó không đúng...
Tôi tiến tới sát gần anh, tôi liếc mắt hỏi:
- Anh không dùng bao... là anh cố tình?
Quân Trực đảo mắt một vòng không muốn trả lời, tôi lại ép anh phải nhìn thẳng vào mắt tôi. Chịu không được ánh mắt dò xét của tôi, cuối cùng anh cũng khai thật:
- Chuyện đó... ừ thì... anh muốn có con với em...
Vãi thật!
Anh vừa dứt lời, tôi liền vả cái bốp vào lưng anh, vả một cái chưa thỏa mãn, tôi lại vả thêm mấy cái nữa. Quân Trực cơ bản là im thin thít, không dám kêu la một tiếng nào.
- Anh quá đáng thật, là anh lừa em?
- Anh không lừa em, là cả em cũng thích mà.
Anh không nói thì thôi, anh nói tôi càng thẹn. Nhìn thẳng vào mắt anh, tôi cười gian manh:
- Được rồi, tối nay, tối mai, tối kia nữa... anh cút xuống sô pha ngủ cho em. À không, anh nên lăn sang phòng bên cạnh ngủ, em không muốn nhìn thấy anh.
Mặt anh đần thối ra, huơ tay múa chân phản đối.
- Không được... không ôm em... anh biết ngủ làm sao?
- Mặc kệ anh.
Anh nhìn tôi, ra vẻ nghiêm trọng:
- Em nên suy nghĩ lại đi, không có anh xoa lưng cho em... em không ngủ ngon được đâu.
- Bà đây không cần, anh biến ra chỗ khác cho em.
- Bà xã à... vợ à... đừng như vậy mà...
Anh cứ đi theo sau tôi mà năn nỉ đủ thứ, tôi thì vẫn cứ mặc kệ anh, anh nói gì thì nói, tôi cơ bản là không quan tâm đến. Mãi tới khi vào tới phòng bao, anh mới thôi không lãi nhãi bên tai tôi nữa.
Lúc tôi vào phòng, mọi người đang ăn dở, có vài người nhìn thấy tôi đã vội buông đũa cau mày. Tôi nhìn ở khoảng giữa, kế chỗ trống dành cho Quân Trực là chỗ của Phương Nhã. Tôi nhìn cô ta, cô ta cũng nhìn lại tôi, thái độ cô ta cực kỳ hoà nhã thân thiện. Thấy cô ta, tôi đột nhiên nở nụ cười lạnh, cái này là do xuất phát từ nội tâm thôi. Nội tâm đã ghét nên nụ cười cũng không được thân thiện cho lắm.
- Vợ Quân Trực, em ngồi xuống ghế đi, sao em cứ đứng nhìn bé Nhã mãi thế?
Nghe có người hỏi, tôi vội nhìn sang rồi cười điềm đạm trả lời:
- Bé Nhã xinh quá... em tự dưng muốn nhìn lâu hơn chút.
- Thật không? Em nhìn chị cứ tưởng là em ghét con bé lắm.
Chị ta hỏi một câu làm cả phòng đều cảm thấy ngột ngạt căng thẳng. Tôi không trả lời nhưng Quân Trực thì lại thay tôi trả lời:
- Người không đàng hoàng thì ghét cũng được chứ có sao đâu chị Quỳnh?
Người phụ nữ tên Quỳnh cau mày, tôi thấy chị ta muốn trả lời lại Quân Trực nhưng lại bị người bên cạnh ngăn lại. Phương Nhã thì cúi đầu không ngẩn lên, kiểu như là ngại ngùng sợ hãi lắm.
Thấy không khí không mấy vui vẻ lắm, tôi bắt đầu chốt hạ.
- Nhã này, hôm trước em tới nhà chơi, chị thấy em thích cái này quá nên hôm nay chị đem tới tặng em... hy vọng là em thích.
Tôi vừa nói vừa chồm người đưa túi đựng quà tới trước mặt Phương Nhã, cô ta nhận lấy túi quà rồi nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ lo lắng. Đừng nói là cô ta mà ngay cả Quân Trực cũng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Chắc anh không biết là tôi tặng cái gì cho cô ta.
- Em mở ra xem đi, chắc là em sẽ thích.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Phương Nhã, ngay lúc cô ta vừa mở túi ra xem, tôi nghe rõ được tiếng rít lên của những người bên cạnh. Mọi người hết nhìn Phương Nhã lại chuyển ánh mắt sang nhìn tôi, có người không nhịn được liền khó chịu lên tiếng:
- Chị Hòa, chị tặng cái này cho chị Nhã thì cũng được đi... nhưng sao chị lại kêu chị ấy mở ra xem ngay lúc này... ở đây có biết bao nhiêu người...
Phương Nhã cúi gầm mặt, vài người thể hiện thái độ không vui ngay tại chỗ. Tôi nghe đủ tiếng rì rầm, Quân Trực cũng kề tai tôi hỏi nhỏ:
- Vợ à... sao lại tặng cho cô ta quần lót?
Tôi nhìn anh, môi khẽ mỉm cười, đợi khi sự bất mãn của mọi người lên đến đỉnh điểm, tôi mới nhàn nhạt cất tiếng nói với Phương Nhã:
- Hôm trước em với mọi người tới nhà chị chơi, lúc chị lên phòng đi tắm thì thấy em mở tủ quần áo của chị ra coi đồ lót... chị nghĩ là em thích nên hôm nay mua tặng cho em...
Dừng một lát, tôi lại nói tiếp:
- Sau này nếu em thích cái gì, em cứ nói với chị... chị sẽ mua tặng cho em. Em không cần canh lúc phòng vợ chồng chị không có ai rồi em vào mở tủ ngắm nghía... lỡ có mất cái gì... chị xấu tính lại đổ oan cho em...
Đến lúc này, Phương Nhã mới ngẩn mặt lên gấp gáp trả lời tôi:
- Em... em không có vào phòng của chị... sao em lại bất lịch sự tới như vậy được chứ?
Tôi nhìn cô ta, dưới sự ngờ vực của mọi người, tôi cười đáp:
- Cô bé này, sao em mau quên vậy... hôm đó mọi người đang ăn uống vui vẻ thì em bỏ đi đâu mất tiêu, chị nghĩ là em đi vệ sinh... ai dè em đi vệ sinh trên phòng riêng của vợ chồng chị.
Lúc này thì chị Quỳnh mới cất tiếng hỏi:
- Nhã... chuyện này là sao? Sao em nói là em đi ra trước nghe điện thoại rồi vô tình nghe được Hoà nói chuyện điện thoại với bạn?
Tôi vờ tỏ ra ngạc nhiên:
- Em nói chuyện điện thoại? Ủa đâu có, hôm đó em có xin phép mọi người lên phòng tắm mà, điện thoại em vẫn để dưới bàn ăn...
Tôi lại nhìn sang Phương Nhã, tôi hỏi:
- Nhã, sao em gặp chị trên phòng mà em lại nói là nghe được chị nói chuyện điện thoại với bạn?
Phương Nhã vẫn chống chế:
- Em không có gặp chị trên phòng... em cũng không có mở tủ quần áo chị ra xem đồ lót... chị đừng có đổ oan cho em.
Tôi cười nhạt:
- Chị đổ oan cho em cái gì? Nãy giờ chị chưa hề nói em làm cái gì sai hết, em nghe không hiểu hả? Mà quên, lần trước nhà chị có trộm, chị lắp camera ở trước cửa phòng... chắc là em không biết. Em có cần chị mở ra cho em xem không?
Chốt hạ kiểu này thì Nhã muội muội chỉ có thể câm nín mà khóc.
- Lần trước em gọi điện thoại tìm anh Trực giữa đêm, em nói chuyện vô cùng khó nghe nhưng chị cũng không nặng nhẹ em chút nào. Em lén vào phòng chị, em tìm cái gì... chị cũng chưa chửi mắng em một câu. Thấy em thích quần lót của chị nên hôm nay chị đem tới tặng cho em. Mấy mẫu quần này là giống mẫu của chị mặc... sau này em không cần lén vào phòng chị xem trộm nữa.
Phương Nhã đỏ mặt, cô ta nín thinh không nói được câu nào. Tầm này thì biết nói gì bây giờ, cãi tôi một câu, tôi lại thả đoạn camera ra cho xem thì xấu hết cả mặt mũi.
Mọi người trong phòng nhìn lẫn nhau, những người có mặt hôm đó ở nhà tôi chắc vẫn chưa hết bàng hoàng đâu. Tôi cũng không cần nói thẳng ra là Phương Nhã nói dối vu vạ cho tôi, chỉ cần nói sơ qua như vậy thôi, những người ở đây tự khắc hiểu được.
Quân Trực đột nhiên lên tiếng, giọng anh hơi trầm:
- Hữu xạ tự nhiên hương, người ngay thẳng thì không sợ kẻ gièm pha.
Vẫn là anh Nam cất tiếng hoà giải:
- Là hiểu lầm... là hiểu lầm cả thôi. Trực, cậu đưa vợ cậu tới đây ngồi đi, chắc em ấy cũng đói rồi.
- Ờ phải phải... Hoà, em ngồi xuống ăn chút gì trước đi.
Mọi người đã nhiệt tình, tôi cũng không khách khí, ngồi xuống ghế, Quân Trực gắp cho tôi một chén thức ăn đầy. Mấy người nhìn tôi bằng ánh mắt không vui lúc đầu cũng dần trở nên vui vẻ thân thiện với tôi hơn bao giờ hết. Còn về phần Phương Nhã, cô ta lén bỏ về từ lúc nào rồi. Nếu tôi là cô ta, tôi đáng lý đã bỏ về từ lâu rồi chứ không phải dày mặt ngồi như thế đâu.
....................
Ngồi trên xe về nhà, Quân Trực lúc này mới hỏi tôi:
- Sao em nhẹ tay với Phương Nhã vậy?
Tôi nhìn anh, cười cười:
- Cô ta cũng không làm gì quá đáng với em, em ăn miếng trả miếng, đúng người đúng tội thôi.
Mà nói đúng ra là tôi không muốn làm quá tay, dù gì chồng tôi vẫn phải làm việc, tôi không thể vì tính hiếu thắng của mình mà làm anh khó xử được. Biết là anh sẽ bênh vực cho tôi nhưng phàm cái gì quá cũng không tốt, biết đủ biết dừng là thượng sách.
- Nhưng mà camera... trước cửa phòng mình có camera hồi nào vậy? Sao anh không biết?
Tôi liếc mắt sang nhìn anh, tôi gằng từng tiếng:
- Lắp camera vì sợ chị gái của anh giở trò đồi bại với anh... được chưa?
Lần này thì Quân Trực im re, một tiếng thở mạnh cũng không dám. Thấy anh như vậy, tôi vô thức bật cười, chồng tôi... vẫn cứ dễ bị tôi bắt nạt như vậy đấy!
________________
Một ngày đẹp trời, trước cửa nhà chồng tôi đột nhiên xuất hiện một người lớn, một đứa trẻ. Lúc tôi ra mở cửa, đứa trẻ kia vô thức cười rất tươi với tôi, chắc là bé con nghĩ tôi là người quen của bé.
Tôi nhìn cô gái trước mặt, cô gái kia cũng nhìn lại tôi, giống như kiểu có chút ngạc nhiên khi gặp lại nhau, cô gái kia hơi ấp úng:
- Chị... em muốn tìm anh Trực... anh ấy có nhà không ạ?
Gương mặt thanh tú, giọng nói nhẹ nhàng, thái độ lịch sự, mười điểm không chê vào đâu được.
- Cô tìm anh Trực... có chuyện gì không?
Cô gái kia có chút lúng túng, cô ấy hơi do dự:
- Chị là... chị có phải là...
Biết là cô ta hỏi gì nên tôi trả lời luôn:
- Phải rồi, tôi là vợ anh Trực. Còn cô?
Nét mặt cô gái hiện lên chút buồn bã sững sờ, cô ấy bước lùi một bước, giọng ngập ngừng không dứt khoát:
- À em tìm nhầm người rồi... em đi trước...
- Vợ ơi, là ai vậy?
Quân Trực bước ra, cô gái kia lại dừng bước, tôi thoáng thấy đôi vai thon gầy của cô ấy khẽ run lên. Bé con với đôi mắt đen lay láy chợt mở to ra, con bé khẽ kêu bi bô vài tiếng rất rõ:
- Ba... ba... ba...
Ba?
Tôi nhìn bé con rồi lại nhìn về cô gái ấy, trong lòng vô thức sinh ra dự cảm vô cùng không tốt. Bước tới vài bước, tôi nắm lấy bàn tay bé xinh của con bé rồi mỉm cười dịu dàng hỏi lại:
- Ba... ai là ba của con?
Bé con giơ tay về phía trước, miệng con bé không ngừng bi bô:
- Là ba... là ba... ba... ba...
Hướng tay này của bé con là hướng về phía... chồng tôi mà...
Tôi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi, trong mắt anh ngoài ngạc nhiên giống tôi ra thì không còn một ý nào khác nữa. Biểu hiện này của anh...
- Anh Trực...
Cô gái kia quay mặt lại, trên gương mặt thanh tú là vô vàn những giọt lệ nóng hổi. Cô ấy nhìn về phía Quân Trực với đôi mắt ướt át cùng ánh nhìn đầy bi thương...
Chợt, trong đầu tôi hiện lên tấm ảnh của Quân Trực khi còn bé... anh ấy và bé con... giống nhau đến ngỡ ngàng!
Sửa soạn một chút, tôi mặc chiếc váy mới mua, tay xách thêm một túi đồ nhỏ, bên trong có đựng thứ mà tôi muốn tặng cho Nhã muội muội. Lần trước cô ấy tặng tôi thị phi, nghĩ kiểu gì thì tôi cũng nên đáp trả lại cô ấy chứ.
Đến nơi, tôi gọi điện cho chồng tôi ra ngoài đón, thấy anh, tôi cười rực rỡ, hỏi:
- Chồng em lúc nào cũng bảnh bao thế này à?
Quân Trực nắm tay tôi đi vào trong, vì vẻ bề ngoài của anh quá mức xuất chúng nên khi đi chung với anh, tôi luôn được hưởng ké một chút hào quang.
- Bảnh bao là đặc điểm nhận dạng con người anh... em không biết à?
Tôi cười mỉm rồi lườm nguýt anh một phát:
- Anh dẻo miệng thật, khen anh một câu là anh đã muốn bay lên mây xanh.
- Bay lên mây xanh là nghề của anh.
Cái này... không cãi anh được!
Tôi tiến lên một bước, sóng vai với anh, tôi hỏi:
- Ngày trước anh đi cưa gái cũng dẻo miệng thế này à? Thảo nào anh hai em bảo đừng có mà thích anh.
Anh quay sang nhìn tôi, ý cười không giấu đi đâu được:
- Hưng còn nói gì về anh nữa không?
Tôi gật gật, phấn khích kể lễ:
- Có, anh em nói anh đào hoa, anh sát gái, thay bạn gái như thay áo, mỗi ngày ngủ với một cô. Ngày trước lúc mới gặp anh, ấn tượng đầu tiên của em đối với anh là anh siêu siêu đẹp trai. Nhưng khi nghe anh hai em kể sơ qua về anh... em càng nhìn anh càng thấy đểu. Lúc đó em còn bảo, có con nào xui xẻo mắt mù lắm mới lấy anh...
Nói tới đây, tôi sụ mặt:
- Hóa ra con ngu đó là em.
Lần này thì đến phiên anh cau mày, giọng anh có chút bất đắc dĩ:
- Anh nào tệ đến như thế, là anh em nói quá về anh rồi.
Tôi bĩu môi:
- Đừng chối, anh và anh Hưng đều giống nhau, đẹp trai nhưng đểu vãi. Đã thế anh lại còn làm phi công, ối giời ơi, cái số của em...
Quân Trực khẽ siết tay tôi, anh làu bàu:
- Thời trẻ trâu bồng bột nông nỗi đi theo phong cách Play Boy, thời tới cản làm sao nổi. Anh vẫn còn đỡ hơn anh hai của em, ít ra anh đã dừng việc tình một đêm từ rất lâu rồi, còn anh của em... đến giờ vẫn sát gái.
Tôi véo vào eo anh một phát, tôi gằng giọng:
- Dừng từ rất lâu rồi mà vẫn đưa được em gái bạn thân lên giường... đấy là dừng của anh à?
Anh nhăn mày, vội vàng xin tha:
- Đừng đừng... anh đau mà... anh dừng chuyện đó lâu rồi... đến em thì không kiềm lòng được...
- Tại sao không kiềm được?
Quân Trực nắm lấy tay tôi rồi hôn một phát vào má tôi, anh cười tươi:
- Tìm đúng gu nên không muốn bỏ lỡ.
Tôi có chút ngạc nhiên trước câu trả lời của anh, tôi buộc miệng hỏi:
- Tìm đúng gu? Em là gu của anh?
Anh gật đầu, giọng có chút bất đắc dĩ:
- Nếu không phải vì Hưng không muốn anh đến gần em... thằng nhãi ranh kia đã không có cửa quen được em.
Khoan, hình như có gì đó không đúng...
Tôi tiến tới sát gần anh, tôi liếc mắt hỏi:
- Anh không dùng bao... là anh cố tình?
Quân Trực đảo mắt một vòng không muốn trả lời, tôi lại ép anh phải nhìn thẳng vào mắt tôi. Chịu không được ánh mắt dò xét của tôi, cuối cùng anh cũng khai thật:
- Chuyện đó... ừ thì... anh muốn có con với em...
Vãi thật!
Anh vừa dứt lời, tôi liền vả cái bốp vào lưng anh, vả một cái chưa thỏa mãn, tôi lại vả thêm mấy cái nữa. Quân Trực cơ bản là im thin thít, không dám kêu la một tiếng nào.
- Anh quá đáng thật, là anh lừa em?
- Anh không lừa em, là cả em cũng thích mà.
Anh không nói thì thôi, anh nói tôi càng thẹn. Nhìn thẳng vào mắt anh, tôi cười gian manh:
- Được rồi, tối nay, tối mai, tối kia nữa... anh cút xuống sô pha ngủ cho em. À không, anh nên lăn sang phòng bên cạnh ngủ, em không muốn nhìn thấy anh.
Mặt anh đần thối ra, huơ tay múa chân phản đối.
- Không được... không ôm em... anh biết ngủ làm sao?
- Mặc kệ anh.
Anh nhìn tôi, ra vẻ nghiêm trọng:
- Em nên suy nghĩ lại đi, không có anh xoa lưng cho em... em không ngủ ngon được đâu.
- Bà đây không cần, anh biến ra chỗ khác cho em.
- Bà xã à... vợ à... đừng như vậy mà...
Anh cứ đi theo sau tôi mà năn nỉ đủ thứ, tôi thì vẫn cứ mặc kệ anh, anh nói gì thì nói, tôi cơ bản là không quan tâm đến. Mãi tới khi vào tới phòng bao, anh mới thôi không lãi nhãi bên tai tôi nữa.
Lúc tôi vào phòng, mọi người đang ăn dở, có vài người nhìn thấy tôi đã vội buông đũa cau mày. Tôi nhìn ở khoảng giữa, kế chỗ trống dành cho Quân Trực là chỗ của Phương Nhã. Tôi nhìn cô ta, cô ta cũng nhìn lại tôi, thái độ cô ta cực kỳ hoà nhã thân thiện. Thấy cô ta, tôi đột nhiên nở nụ cười lạnh, cái này là do xuất phát từ nội tâm thôi. Nội tâm đã ghét nên nụ cười cũng không được thân thiện cho lắm.
- Vợ Quân Trực, em ngồi xuống ghế đi, sao em cứ đứng nhìn bé Nhã mãi thế?
Nghe có người hỏi, tôi vội nhìn sang rồi cười điềm đạm trả lời:
- Bé Nhã xinh quá... em tự dưng muốn nhìn lâu hơn chút.
- Thật không? Em nhìn chị cứ tưởng là em ghét con bé lắm.
Chị ta hỏi một câu làm cả phòng đều cảm thấy ngột ngạt căng thẳng. Tôi không trả lời nhưng Quân Trực thì lại thay tôi trả lời:
- Người không đàng hoàng thì ghét cũng được chứ có sao đâu chị Quỳnh?
Người phụ nữ tên Quỳnh cau mày, tôi thấy chị ta muốn trả lời lại Quân Trực nhưng lại bị người bên cạnh ngăn lại. Phương Nhã thì cúi đầu không ngẩn lên, kiểu như là ngại ngùng sợ hãi lắm.
Thấy không khí không mấy vui vẻ lắm, tôi bắt đầu chốt hạ.
- Nhã này, hôm trước em tới nhà chơi, chị thấy em thích cái này quá nên hôm nay chị đem tới tặng em... hy vọng là em thích.
Tôi vừa nói vừa chồm người đưa túi đựng quà tới trước mặt Phương Nhã, cô ta nhận lấy túi quà rồi nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ lo lắng. Đừng nói là cô ta mà ngay cả Quân Trực cũng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Chắc anh không biết là tôi tặng cái gì cho cô ta.
- Em mở ra xem đi, chắc là em sẽ thích.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Phương Nhã, ngay lúc cô ta vừa mở túi ra xem, tôi nghe rõ được tiếng rít lên của những người bên cạnh. Mọi người hết nhìn Phương Nhã lại chuyển ánh mắt sang nhìn tôi, có người không nhịn được liền khó chịu lên tiếng:
- Chị Hòa, chị tặng cái này cho chị Nhã thì cũng được đi... nhưng sao chị lại kêu chị ấy mở ra xem ngay lúc này... ở đây có biết bao nhiêu người...
Phương Nhã cúi gầm mặt, vài người thể hiện thái độ không vui ngay tại chỗ. Tôi nghe đủ tiếng rì rầm, Quân Trực cũng kề tai tôi hỏi nhỏ:
- Vợ à... sao lại tặng cho cô ta quần lót?
Tôi nhìn anh, môi khẽ mỉm cười, đợi khi sự bất mãn của mọi người lên đến đỉnh điểm, tôi mới nhàn nhạt cất tiếng nói với Phương Nhã:
- Hôm trước em với mọi người tới nhà chị chơi, lúc chị lên phòng đi tắm thì thấy em mở tủ quần áo của chị ra coi đồ lót... chị nghĩ là em thích nên hôm nay mua tặng cho em...
Dừng một lát, tôi lại nói tiếp:
- Sau này nếu em thích cái gì, em cứ nói với chị... chị sẽ mua tặng cho em. Em không cần canh lúc phòng vợ chồng chị không có ai rồi em vào mở tủ ngắm nghía... lỡ có mất cái gì... chị xấu tính lại đổ oan cho em...
Đến lúc này, Phương Nhã mới ngẩn mặt lên gấp gáp trả lời tôi:
- Em... em không có vào phòng của chị... sao em lại bất lịch sự tới như vậy được chứ?
Tôi nhìn cô ta, dưới sự ngờ vực của mọi người, tôi cười đáp:
- Cô bé này, sao em mau quên vậy... hôm đó mọi người đang ăn uống vui vẻ thì em bỏ đi đâu mất tiêu, chị nghĩ là em đi vệ sinh... ai dè em đi vệ sinh trên phòng riêng của vợ chồng chị.
Lúc này thì chị Quỳnh mới cất tiếng hỏi:
- Nhã... chuyện này là sao? Sao em nói là em đi ra trước nghe điện thoại rồi vô tình nghe được Hoà nói chuyện điện thoại với bạn?
Tôi vờ tỏ ra ngạc nhiên:
- Em nói chuyện điện thoại? Ủa đâu có, hôm đó em có xin phép mọi người lên phòng tắm mà, điện thoại em vẫn để dưới bàn ăn...
Tôi lại nhìn sang Phương Nhã, tôi hỏi:
- Nhã, sao em gặp chị trên phòng mà em lại nói là nghe được chị nói chuyện điện thoại với bạn?
Phương Nhã vẫn chống chế:
- Em không có gặp chị trên phòng... em cũng không có mở tủ quần áo chị ra xem đồ lót... chị đừng có đổ oan cho em.
Tôi cười nhạt:
- Chị đổ oan cho em cái gì? Nãy giờ chị chưa hề nói em làm cái gì sai hết, em nghe không hiểu hả? Mà quên, lần trước nhà chị có trộm, chị lắp camera ở trước cửa phòng... chắc là em không biết. Em có cần chị mở ra cho em xem không?
Chốt hạ kiểu này thì Nhã muội muội chỉ có thể câm nín mà khóc.
- Lần trước em gọi điện thoại tìm anh Trực giữa đêm, em nói chuyện vô cùng khó nghe nhưng chị cũng không nặng nhẹ em chút nào. Em lén vào phòng chị, em tìm cái gì... chị cũng chưa chửi mắng em một câu. Thấy em thích quần lót của chị nên hôm nay chị đem tới tặng cho em. Mấy mẫu quần này là giống mẫu của chị mặc... sau này em không cần lén vào phòng chị xem trộm nữa.
Phương Nhã đỏ mặt, cô ta nín thinh không nói được câu nào. Tầm này thì biết nói gì bây giờ, cãi tôi một câu, tôi lại thả đoạn camera ra cho xem thì xấu hết cả mặt mũi.
Mọi người trong phòng nhìn lẫn nhau, những người có mặt hôm đó ở nhà tôi chắc vẫn chưa hết bàng hoàng đâu. Tôi cũng không cần nói thẳng ra là Phương Nhã nói dối vu vạ cho tôi, chỉ cần nói sơ qua như vậy thôi, những người ở đây tự khắc hiểu được.
Quân Trực đột nhiên lên tiếng, giọng anh hơi trầm:
- Hữu xạ tự nhiên hương, người ngay thẳng thì không sợ kẻ gièm pha.
Vẫn là anh Nam cất tiếng hoà giải:
- Là hiểu lầm... là hiểu lầm cả thôi. Trực, cậu đưa vợ cậu tới đây ngồi đi, chắc em ấy cũng đói rồi.
- Ờ phải phải... Hoà, em ngồi xuống ăn chút gì trước đi.
Mọi người đã nhiệt tình, tôi cũng không khách khí, ngồi xuống ghế, Quân Trực gắp cho tôi một chén thức ăn đầy. Mấy người nhìn tôi bằng ánh mắt không vui lúc đầu cũng dần trở nên vui vẻ thân thiện với tôi hơn bao giờ hết. Còn về phần Phương Nhã, cô ta lén bỏ về từ lúc nào rồi. Nếu tôi là cô ta, tôi đáng lý đã bỏ về từ lâu rồi chứ không phải dày mặt ngồi như thế đâu.
....................
Ngồi trên xe về nhà, Quân Trực lúc này mới hỏi tôi:
- Sao em nhẹ tay với Phương Nhã vậy?
Tôi nhìn anh, cười cười:
- Cô ta cũng không làm gì quá đáng với em, em ăn miếng trả miếng, đúng người đúng tội thôi.
Mà nói đúng ra là tôi không muốn làm quá tay, dù gì chồng tôi vẫn phải làm việc, tôi không thể vì tính hiếu thắng của mình mà làm anh khó xử được. Biết là anh sẽ bênh vực cho tôi nhưng phàm cái gì quá cũng không tốt, biết đủ biết dừng là thượng sách.
- Nhưng mà camera... trước cửa phòng mình có camera hồi nào vậy? Sao anh không biết?
Tôi liếc mắt sang nhìn anh, tôi gằng từng tiếng:
- Lắp camera vì sợ chị gái của anh giở trò đồi bại với anh... được chưa?
Lần này thì Quân Trực im re, một tiếng thở mạnh cũng không dám. Thấy anh như vậy, tôi vô thức bật cười, chồng tôi... vẫn cứ dễ bị tôi bắt nạt như vậy đấy!
________________
Một ngày đẹp trời, trước cửa nhà chồng tôi đột nhiên xuất hiện một người lớn, một đứa trẻ. Lúc tôi ra mở cửa, đứa trẻ kia vô thức cười rất tươi với tôi, chắc là bé con nghĩ tôi là người quen của bé.
Tôi nhìn cô gái trước mặt, cô gái kia cũng nhìn lại tôi, giống như kiểu có chút ngạc nhiên khi gặp lại nhau, cô gái kia hơi ấp úng:
- Chị... em muốn tìm anh Trực... anh ấy có nhà không ạ?
Gương mặt thanh tú, giọng nói nhẹ nhàng, thái độ lịch sự, mười điểm không chê vào đâu được.
- Cô tìm anh Trực... có chuyện gì không?
Cô gái kia có chút lúng túng, cô ấy hơi do dự:
- Chị là... chị có phải là...
Biết là cô ta hỏi gì nên tôi trả lời luôn:
- Phải rồi, tôi là vợ anh Trực. Còn cô?
Nét mặt cô gái hiện lên chút buồn bã sững sờ, cô ấy bước lùi một bước, giọng ngập ngừng không dứt khoát:
- À em tìm nhầm người rồi... em đi trước...
- Vợ ơi, là ai vậy?
Quân Trực bước ra, cô gái kia lại dừng bước, tôi thoáng thấy đôi vai thon gầy của cô ấy khẽ run lên. Bé con với đôi mắt đen lay láy chợt mở to ra, con bé khẽ kêu bi bô vài tiếng rất rõ:
- Ba... ba... ba...
Ba?
Tôi nhìn bé con rồi lại nhìn về cô gái ấy, trong lòng vô thức sinh ra dự cảm vô cùng không tốt. Bước tới vài bước, tôi nắm lấy bàn tay bé xinh của con bé rồi mỉm cười dịu dàng hỏi lại:
- Ba... ai là ba của con?
Bé con giơ tay về phía trước, miệng con bé không ngừng bi bô:
- Là ba... là ba... ba... ba...
Hướng tay này của bé con là hướng về phía... chồng tôi mà...
Tôi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi, trong mắt anh ngoài ngạc nhiên giống tôi ra thì không còn một ý nào khác nữa. Biểu hiện này của anh...
- Anh Trực...
Cô gái kia quay mặt lại, trên gương mặt thanh tú là vô vàn những giọt lệ nóng hổi. Cô ấy nhìn về phía Quân Trực với đôi mắt ướt át cùng ánh nhìn đầy bi thương...
Chợt, trong đầu tôi hiện lên tấm ảnh của Quân Trực khi còn bé... anh ấy và bé con... giống nhau đến ngỡ ngàng!
Tác giả :
Trần Phan Trúc Giang