Con Nhóc Ngốc Nghếch, Có Biết Tôi Thực Sự Rất Thích Em Không?
Chương 34: Sự thật hiểu ra (part 2)
Hôm nay Anh Tuấn cực kì vui khi mới được ba mẹ mua cho cái điện thoại mới. Đây là mẫu điện thoại mới nhất, hiện đại nhất ở thời điểm hiện giờ, trên thị trường số lượng cực kì có hạn, vì nó ko những đắt, mà còn rất khó mua. Anh Tuấn thì lại thích sở hữu những món đồ công nghệ cao, nên đâu thể nào bỏ qua cái điện thoại này được, nên khi sở hữu được nó thì dĩ nhiên là hắn rất vui rồi. Tuy cái điện thoại này là hàng hiếm, rất khó mua, nhưng hắn đã muốn thì ba mẹ hắn phải mua bằng được cho hắn thôi. Vì sao hả? vì hắn học giỏi, khá là ngoan (trước mặt ba mẹ), lại thêm cái “dẻo miệng" nên mỗi khi hắn đòi mua thứ gì thì ba mẹ đâu thể nào từ chối, dù cho nó có đắt, có khó mua thế nào. Nhà Anh Tuấn cũng ko phải là thuộc hàng giàu nhất ngưỡng gì, nhưng cũng xếp vào hàng nhà giàu, nên chuyện ba mẹ có thể mua nổi cho hắn những món đồ đắt tiền cũng ko có gì lạ, đặc biệt là với cái điện thoại này. Điện thoại của hắn là hàng vừa hiếm, vừa lạ, lại cực kì hiện đại, nên khi sở hữu nó, Anh Tuấn cảm thấy tự hào vô cùng
Còn chuyện cái điện thoại bị trường tịch thu hồi dạo trước, hắn đã giấu nhẹm luôn chuyện đó, rồi biện hộ với ba mẹ là điện thoại bị rơi trên đường. 1 lí do ko mấy là thuyết phục, nhưng qua cái miệng của Anh Tuấn thì điều vô cùng phi lí, cũng trở thành điều có lí. Việc hắn nói dối ba mẹ về chuyện bị tịch thu điện thoại, đồng nghĩa với sổ liên lạc tháng ấy hắn cũng ko đem về, và “thủ tiêu" ngay cuốn sổ liên lạc vào thùng rác công cộng từ lúc ấy. Xong thì 1 mặc hắn nói với bố mẹ là tháng này thầy chưa phát sổ, 1 mặc hắn nói với thầy chủ nhiệm là bị mất sổ. Vậy là xong, chẳng có gì khó khăn
Mọi chuyện cứ tưởng là hoàn hảo, và sẽ ko ai biết được hành động xấu xa của hắn. Nhưng hắn lầm rồi! Nếu mọi người đánh giá Anh Tuấn đây “ko phải dạng vừa", thì nhỏ em của hắn cũng đâu thua kém anh trai mk, nó cũng “đâu phải dạng tầm thường". yện hắn bị tịch thu điện thoại có thể qua mắt được ba mẹ, nhưng lại ko qua mắt được đứa em của hắn đâu…….
Trong khi Anh Tuấn đang hí hửng nằm trên giường để chỉ chỉ, chọt chọt cái cảm ứng mới mua của mk, thì Phương Anh đột nhiên bước vào phòng hắn mà chẳng thèm gõ cửa
- Thích nhỉ! Mới được mua điện thoại nên thích nhỉ!
Anh Tuấn lúc này mắt mới chịu rời màn hình khi nghe giọng nói “quen thuộc" kia cất lên. Hắn giật mk khi thấy Phương Anh trong phòng mk
- Đi ra! Vào đây làm gì? – Anh Tuấn nhăn nhó nhìn đứa em
- Mượn viết, đang viết bài, tự dưng viết hết mực nên qua đây mượn!
Nói rồi Phương Anh bình thản tiến tới bàn học, nó rút cây viết từ trong ống viết của Anh Tuấn ra, rồi quay lưng bỏ ra ngoài. Anh Tuấn nằm đó nhìn thái độ thản nhiên của con em, ko khỏi ko bực mk. Trước khi bước ra khỏi cánh cửa, Phương Anh quay lại nhìn Anh Tuấn, nó buông 1 câu làm Anh Tuấn chuyển từ bực dọc sang tái mét mặt mày
- Nhưng em ko nghĩ là điện thoại của anh bị rơi ngoài đường là thật đâu! Ngày nào đi học mà anh chẳng mang điện thoại vào lớp, nhưng trường lại có quy định, cấm sử dụng điện thoại trong phạm vi trường học, nếu như lén sử dụng mà bị đoàn trường bắt được thì điện thoại sẽ bị tịch thu, đồng nghĩa hạnh kiểm của học kì ấy, cao nhất là ở mức trung bình! Phải ko anh hai!
Nghe được những lời đó, Anh Tuấn thấy chột dạ, vì chẳng lẽ Phương Anh đã biết chuyện hắn bị tịch thu điện thoạii rồi! Nếu đó là thật thì hắn phải tính sao đây!
Chiều hôm đó, Anh Tuấn đang ngồi trên sofa xem TV, thì mẹ hắn từ trong bếp đi ra, trên tay cầm cầm cái hộp gì đó vuông vắt, bên ngoài được bọc 1 lớp giấy cứng sẫm màu. Thấy mẹ đang tiến lại, hình như là sắp đưa cái hộp đó cho mk. Và ko nằm ngoài dự đoán, thật, mẹ hắn đưa nó cho hắn rồi nói
- Anh Tuấn! Con đem cái này sang nhà ông bà nội. Bảo là ba với mẹ biếu ông bà!
- Kêu Phương Anh đi đi! – Anh Tuấn bỏ cái hộp xuống ghế sofa rồi quay lưng bỏ lên phòng – Con bận học bài rồi!
Anh Tuấn vừa bước lên được mấy nất thang thì Phương Anh cũng vừa lúc rời phòng đi xuống. Nghe được câu chuyện, Phương Anh cũng lững thững bước xuống 1 cách bình thường, khi đi ngang Anh Tuấn, Phương Anh nói vừa đủ cho hắn nghe thấy:
- Nếu anh ko muốn ba mẹ biết chuyện, thì tốt nhất là phải nghe theo lời em! Anh đi mang đồ sang nhà ông bà đi!
Nói rồi Phương Anh thì vẫn bước bình thường xuống nhà, còn Anh Tuấn thì đứng khựng đó, trán toát mồ hôi trước lời hâm dọa của con em. Thấy thế, mẹ hắn nói thêm lần nữa
- Phương Anh còn nhỏ thì biết gì, con đem đi đi! Mẹ bảo vậy đấy!
Đứng trên này, Anh Tuấn siếc chặc tay, cắn chặc răng mà ấm ức vô cùng, hắn thầm nghĩ
“Gì mà nó còn nhỏ chứ, mk với nó cách có 3 tuổi thôi mà nhỏ với nhắn cái gì? Đem đồ sang nhà ông bà thì đứa nào đi cũng được, tại sao nhất thiết phải là mk"
Hắn thở dài rồi thừ người xuống, đáp:
- Vâng ạ!
Trời bắt đầu sụp tối dần, mặt trời dần tàn sau những tòa nhà cao ốc, và thay thế cho mặt trời là những ngọn đèn rực rỡ sắc màu từ các cửa hàng, quán xá thay phiên nhau thấp lên. Người ra đường giờ này cũng nhiều dần, vì giờ này trời đã ko còn nắng, nên ko khí cũng thoáng đản hơn, mát mẻ hơn. Những hàng xá ven đường cũng bắt đầu dọn ra để buôn bán, cứ cách 1,3m là có 1 hàng nước, 1 hàng bánh trán trộn, hay 1 hàng bắp rang. Thành phố ban đêm bắt đầu nhộn nhịp lên, ko kém gì là ban ngày, có khi còn hơn ấy chứ! Vì ban ngày người ta lo bận biệu với công việc, từ việc đi làm của người lớn, đến việc đi học của học sinh, và chỉ có ban đêm là thời gian rãnh để người ta dạo phố, mua sắm sau 1 ngày mệt mỏi.
Đó là nói về cảnh xa hoa của bên trong thành phố khi về đêm, nhưng càng xa thành phố tức vùng ngoại ô, thì nhà cửa bắt đầu thưa hẳn. Khác với sự đông đút, nhộn nhịp trong thành phố, ngoại ô yên lành hơn, ko khí cũng trong lành hơn hẳn. Xa xa trên con đường kia, có bóng 1 người con trai đang hì hục trên chiếc xe đạp của mk, vừa đạp, mà miệng người con trai ấy đang lẩm bẩm, chữi rủa 1 ai đó ko rõ
- Tại sao lại là mk! Nếu tất cả là mk thì tại sao lại có mặt của con tự kỉ đó trên đời chứ! Tại sao mọi việc của mk nó đều muốn xen vào, tại sao những bí mật dù mk đã dấu nhẹm mà nó vẫn biết thế này! GAAAA BỰC MK QUÁ ĐI MẤT!!!
Vâng vâng, người đang hét toán giữa đường kia chính là Anh Tuấn. Cũng may là hắn đã đi xa thành phố, thêm là vùng ngoại ô là vùng ít người, chứ nếu hắn còn trong vùng nội ô, thì chắc chắn ngày mai anh ấy sẽ được “Google lưu tên" với tiêu đề “Hotboy hét lên giữa phố, tâm thần hay ko?"
Sau hơn 20 phút ấm ức, hì hục trên con ngựa sắt, thì Anh Tuấn đã đến được nhà ông bà nội. Đến thời điểm hiện tại này, Anh Tuấn còn chưa biết bên trong cái hộp vuông vuông mà mẹ bảo mang sang nhà ông bà nội là gì? Mà mặc kệ chứ, cứ mang sang cho ông bà nội là được rồi, ko phải là “hàng" của mk thì hắn ko quan tâm
Còn chuyện cái điện thoại bị trường tịch thu hồi dạo trước, hắn đã giấu nhẹm luôn chuyện đó, rồi biện hộ với ba mẹ là điện thoại bị rơi trên đường. 1 lí do ko mấy là thuyết phục, nhưng qua cái miệng của Anh Tuấn thì điều vô cùng phi lí, cũng trở thành điều có lí. Việc hắn nói dối ba mẹ về chuyện bị tịch thu điện thoại, đồng nghĩa với sổ liên lạc tháng ấy hắn cũng ko đem về, và “thủ tiêu" ngay cuốn sổ liên lạc vào thùng rác công cộng từ lúc ấy. Xong thì 1 mặc hắn nói với bố mẹ là tháng này thầy chưa phát sổ, 1 mặc hắn nói với thầy chủ nhiệm là bị mất sổ. Vậy là xong, chẳng có gì khó khăn
Mọi chuyện cứ tưởng là hoàn hảo, và sẽ ko ai biết được hành động xấu xa của hắn. Nhưng hắn lầm rồi! Nếu mọi người đánh giá Anh Tuấn đây “ko phải dạng vừa", thì nhỏ em của hắn cũng đâu thua kém anh trai mk, nó cũng “đâu phải dạng tầm thường". yện hắn bị tịch thu điện thoại có thể qua mắt được ba mẹ, nhưng lại ko qua mắt được đứa em của hắn đâu…….
Trong khi Anh Tuấn đang hí hửng nằm trên giường để chỉ chỉ, chọt chọt cái cảm ứng mới mua của mk, thì Phương Anh đột nhiên bước vào phòng hắn mà chẳng thèm gõ cửa
- Thích nhỉ! Mới được mua điện thoại nên thích nhỉ!
Anh Tuấn lúc này mắt mới chịu rời màn hình khi nghe giọng nói “quen thuộc" kia cất lên. Hắn giật mk khi thấy Phương Anh trong phòng mk
- Đi ra! Vào đây làm gì? – Anh Tuấn nhăn nhó nhìn đứa em
- Mượn viết, đang viết bài, tự dưng viết hết mực nên qua đây mượn!
Nói rồi Phương Anh bình thản tiến tới bàn học, nó rút cây viết từ trong ống viết của Anh Tuấn ra, rồi quay lưng bỏ ra ngoài. Anh Tuấn nằm đó nhìn thái độ thản nhiên của con em, ko khỏi ko bực mk. Trước khi bước ra khỏi cánh cửa, Phương Anh quay lại nhìn Anh Tuấn, nó buông 1 câu làm Anh Tuấn chuyển từ bực dọc sang tái mét mặt mày
- Nhưng em ko nghĩ là điện thoại của anh bị rơi ngoài đường là thật đâu! Ngày nào đi học mà anh chẳng mang điện thoại vào lớp, nhưng trường lại có quy định, cấm sử dụng điện thoại trong phạm vi trường học, nếu như lén sử dụng mà bị đoàn trường bắt được thì điện thoại sẽ bị tịch thu, đồng nghĩa hạnh kiểm của học kì ấy, cao nhất là ở mức trung bình! Phải ko anh hai!
Nghe được những lời đó, Anh Tuấn thấy chột dạ, vì chẳng lẽ Phương Anh đã biết chuyện hắn bị tịch thu điện thoạii rồi! Nếu đó là thật thì hắn phải tính sao đây!
Chiều hôm đó, Anh Tuấn đang ngồi trên sofa xem TV, thì mẹ hắn từ trong bếp đi ra, trên tay cầm cầm cái hộp gì đó vuông vắt, bên ngoài được bọc 1 lớp giấy cứng sẫm màu. Thấy mẹ đang tiến lại, hình như là sắp đưa cái hộp đó cho mk. Và ko nằm ngoài dự đoán, thật, mẹ hắn đưa nó cho hắn rồi nói
- Anh Tuấn! Con đem cái này sang nhà ông bà nội. Bảo là ba với mẹ biếu ông bà!
- Kêu Phương Anh đi đi! – Anh Tuấn bỏ cái hộp xuống ghế sofa rồi quay lưng bỏ lên phòng – Con bận học bài rồi!
Anh Tuấn vừa bước lên được mấy nất thang thì Phương Anh cũng vừa lúc rời phòng đi xuống. Nghe được câu chuyện, Phương Anh cũng lững thững bước xuống 1 cách bình thường, khi đi ngang Anh Tuấn, Phương Anh nói vừa đủ cho hắn nghe thấy:
- Nếu anh ko muốn ba mẹ biết chuyện, thì tốt nhất là phải nghe theo lời em! Anh đi mang đồ sang nhà ông bà đi!
Nói rồi Phương Anh thì vẫn bước bình thường xuống nhà, còn Anh Tuấn thì đứng khựng đó, trán toát mồ hôi trước lời hâm dọa của con em. Thấy thế, mẹ hắn nói thêm lần nữa
- Phương Anh còn nhỏ thì biết gì, con đem đi đi! Mẹ bảo vậy đấy!
Đứng trên này, Anh Tuấn siếc chặc tay, cắn chặc răng mà ấm ức vô cùng, hắn thầm nghĩ
“Gì mà nó còn nhỏ chứ, mk với nó cách có 3 tuổi thôi mà nhỏ với nhắn cái gì? Đem đồ sang nhà ông bà thì đứa nào đi cũng được, tại sao nhất thiết phải là mk"
Hắn thở dài rồi thừ người xuống, đáp:
- Vâng ạ!
Trời bắt đầu sụp tối dần, mặt trời dần tàn sau những tòa nhà cao ốc, và thay thế cho mặt trời là những ngọn đèn rực rỡ sắc màu từ các cửa hàng, quán xá thay phiên nhau thấp lên. Người ra đường giờ này cũng nhiều dần, vì giờ này trời đã ko còn nắng, nên ko khí cũng thoáng đản hơn, mát mẻ hơn. Những hàng xá ven đường cũng bắt đầu dọn ra để buôn bán, cứ cách 1,3m là có 1 hàng nước, 1 hàng bánh trán trộn, hay 1 hàng bắp rang. Thành phố ban đêm bắt đầu nhộn nhịp lên, ko kém gì là ban ngày, có khi còn hơn ấy chứ! Vì ban ngày người ta lo bận biệu với công việc, từ việc đi làm của người lớn, đến việc đi học của học sinh, và chỉ có ban đêm là thời gian rãnh để người ta dạo phố, mua sắm sau 1 ngày mệt mỏi.
Đó là nói về cảnh xa hoa của bên trong thành phố khi về đêm, nhưng càng xa thành phố tức vùng ngoại ô, thì nhà cửa bắt đầu thưa hẳn. Khác với sự đông đút, nhộn nhịp trong thành phố, ngoại ô yên lành hơn, ko khí cũng trong lành hơn hẳn. Xa xa trên con đường kia, có bóng 1 người con trai đang hì hục trên chiếc xe đạp của mk, vừa đạp, mà miệng người con trai ấy đang lẩm bẩm, chữi rủa 1 ai đó ko rõ
- Tại sao lại là mk! Nếu tất cả là mk thì tại sao lại có mặt của con tự kỉ đó trên đời chứ! Tại sao mọi việc của mk nó đều muốn xen vào, tại sao những bí mật dù mk đã dấu nhẹm mà nó vẫn biết thế này! GAAAA BỰC MK QUÁ ĐI MẤT!!!
Vâng vâng, người đang hét toán giữa đường kia chính là Anh Tuấn. Cũng may là hắn đã đi xa thành phố, thêm là vùng ngoại ô là vùng ít người, chứ nếu hắn còn trong vùng nội ô, thì chắc chắn ngày mai anh ấy sẽ được “Google lưu tên" với tiêu đề “Hotboy hét lên giữa phố, tâm thần hay ko?"
Sau hơn 20 phút ấm ức, hì hục trên con ngựa sắt, thì Anh Tuấn đã đến được nhà ông bà nội. Đến thời điểm hiện tại này, Anh Tuấn còn chưa biết bên trong cái hộp vuông vuông mà mẹ bảo mang sang nhà ông bà nội là gì? Mà mặc kệ chứ, cứ mang sang cho ông bà nội là được rồi, ko phải là “hàng" của mk thì hắn ko quan tâm
Tác giả :
Lan