Con Mắt Xuyên Thấu
Chương 19: Chuyện xảy ra ở tiểu khu Thiên Nam
Hai ngày sau cơ thể Từ Thiên đã được tốt hơn hắn đã xin xuất viện. Ra đến cửa bệnh viện Từ Thiên nói:
- Mộng Linh anh đưa em đi một nơi nhá.
Mông Linh mở đôi mắt to tròn nhìn Từ Thiên rồi hỏi:
- Anh mới bình phục còn muốn đi đâu?
- Nhà của chúng ta- Từ Thiên mỉm cười nói
Mông Linh không hiểu Từ Thiên đang nói gì. Cái gì nhà của chúng ta? Hai người bọn họ mua nhà bao giờ.Không để Mộng Linh suy nghĩ nhiều, Từ Thiên bắt một chiếc taxi rồi đến thẳng khu Thiên Nam.
Đến khu Thiên Nam, Từ Thiên và Mộng Linh xuống xe. Mới chỉ đứng ngoài công lớn khu Thiên Nam cô thật sự bàng hoàng. Từ Thiên nói dẫn cô đến nhà hai người nhưng lúc đầu cô không tin, nhưng bây giờ cô lại càng không thể tin được. Làm sao cô lại không biết đây là đâu chứ, cô biết đây là khu cho những nhà cực có quyền lực mới được vào được. Nhiều người giàu có ở Trung Hải này còn không thể được một căn nói gì đến hai người bọn họ. Mộng Linh nói:
- Từ Thiên có phải anh đang đùa em đấy không? Đây là khu Thiên Nam đấy, đây không phải là nơi mà những người như chúng ta có thể bước vào được đâu.
Thấy Mông Linh lo lắng như vậy Từ Thiên đưa tay đặt nên đầu cô nói:
- Mộng Linh anh đã bao giờ lừa dối em chưa? Từ bây giờ chúng ta sẽ ở đây.
Mộng Linh đã bớt lo lẳng hơn, nhưng thực tế cô vẫn chưa hồn toàn tin. Từ Thiên đang định giải thích cho mộng linh về việc tại sao mình lại có căn nhà này thì có một thanh âm trai gái vô cùng quen thuộc với Từ Thiên vang lên. Giọng nam nói:
- Từ Thiên có phải mày đang nói đùa về việc mày có nhà ở đây để tán gái phải không?
Giọng nữ khanh khách cười lên nói:
- Mộng Linh mình thấy tiếc cho nhan sắc của bạn đấy. không ngờ bạn lại bị tên Từ Thiên nghèo kiếp xác này lừa.
- Đúng vậy đấy Mộng Linh, hay bạn qua đây đi với bọn mình đi. Nhà mình ở tiểu khu bên kia, rất đẹp đấy-giọng nam cất lên.
Từ Thiên quay đầu lại nhìn, hai người này không hề xa lạ chính là đôi cẩu nam nữ Trác Viên và Tần Nhã.Từ Thiên cười lạnh nhìn hai kẻ ngu ngốc, tự phụ này. Hắn đang định nói thì Mông Linh bỗng xông đến đằng trước Từ Thiên, hai mắt cô như hình viên đạn nhìn vào trác viên và Tần nhã rồi nói:
- Nhà các người giàu thì đã làm sao, tôi và Từ Thiên nghèo thì đã làm sao. Dù thế nào tôi và Từ Thiên cũng sẽ owar bên nhau đồng cam cộng khổ.
Từ Thiên nghe Mộng Linh nói quả thật rất xúc động, hắn thầm nghĩ “ Mộng Linh thật tuyệt vời". Trác Viên một bên thì vô cùng tức giận, hắn không biết Từ Thiên đã bỏ thuốc lú gì vào cho Mộng Linh để Mộng Linh yêu hắn như vậy. Còn Tần Nhã thì thấy Mộng Linh thật ngu ngốc và cô ta tự cho mình đúng đắn khi rời xa Từ Thiên.
Từ Thiên bước lên ôm lấy vai Mộng Linh rồi nói:
- Mộng Linh kệ hai kẻ ngu ngốc này đi, chúng ta đi vào xem nhà mới.
Từ Thiên ôm lấy vai Mông Linh đi về phía khu Thiên Nam. Trác Viên đứng sau tức giạn nói:
- Từ Thiên ngươi có ngông cuồng đi, đến khi bị bảo an đuổi ra thì nhất định sẽ rất nhục nhã.
Tần Nhã cũng lên tiếng:
- Từ Thiên tên nghèo như ngươi làm sao có thể vào trong đó được, đến cả thân phận như bọn ta còn không thể muốn vào là vào.
Nghe hai người đằng sau nói vậy Mộng Linh có chút sợ nhìn Từ Thiên, nhưng hắn chỉ cười rồi bảo cô yên tâm đi theo hắn.
Đến trước cổng khu bảo vệ chặn hai người TỪ Thiên lai rồi hỏi:
- các người là ai?
- Ta tên là Từ Thiên- Từ Thiên sắc mặt không thay đổi nói
Bảo an đứng một một hồi lâu suy nghĩ rồi hắn a lên một tiếng, hắn nhớ ra hai ngày trước có một người mang chiếc xe Bentley Continrtal vào cho một người tên Từ Thiên sống tại số nhà 12. Bảo vệ thay đổi từ một gương mặt nghiêm túc sang một gương vặt tươi cười nhưng vẫn có sự dò xét với Từ Thiên:
- Từ tiên sinh, ngài có phải Từ tiên sinh ở số nhà 17 đúng không?
- Không tôi ở số nhà 12.- Từ Thiên đáp lại
Bảo an lần này đã chắc chắn rằng Từ Thiên chính là chủ nhân căn nhà số 12 rồi hắn mỉm cười chống chế:
- À đúng rồi, đúng rồi. Xin lỗi ngài Từ Tiên sinh tôi nhất thời quên mất. Xin mời ngài vào bên trong.
Trác Viên và Tần Nhã gương mặt đều rất bất ngờ, bọn họ không thể nào tin được những gì đang diện ra. Thậm chí hai người bọn họ còn nghĩ là tai mình nghe nhầm rồi chạy lại hỏi rõ:
- Tên bảo an kia ngươi vừa nói cái gì? Ngươi nói tên Từ Thiên nghèo này là chủ nhân của một căn nhà bên trong này ư?
Bảo an này thấy khó chịu về thái độ của hai người này, gương mặt hắn liền lạnh lên, ngữ khí lời nói cũng thay đổi:
- Hai tên các ngươi là có ý gì, Từ tiên sinh ở tiểu khu Thiên Nam này các ngươi cũng nghe rõ rồi đó. Các ngươi còn có ý định làm loạn trước cửa tiểu khu nữa thid đừng trách ta ác ý.
Trác Viên một mặt kinh sợ, làm sao hắn không biết tiểu khu này như thế nào. Đã được làm người bảo vệ tiểu khu này thì chắc hẳn cũng là bộ đội chuyên nghiệp được đào tạo để bảo vệ những nhân vật cấp cao, đến cha hắn cũng phải sợ thì một tiểu bối như hắn thì làm sao dám động đến. Không giống như Trác Viên, Tần Nhã không hề biết về viếc này. Cô nói:
- Mấy tên bảo an các người là cái thá gì mà bảo không khách khí với chúng ta. Các ngươi biết người yêu ta là ai không, hắn là...
Chưa kịp nói hết câu Tần Nhã đã bị Trác Viên vả một cái. Thực chất Trác Viên lập hành động khi thấy mặt của mấy người bảo an dần đen đi.Tần Nhã một mặt mộng bức không hiểu vấn đề, cô hỏi:
- Trác Viên làm sao anh lại đánh em, bọn họ chỉ là mấy tên bảo vệ thôi, anh phải cho người xử lí họ mới đúng.
Trác Viên tức giận liền vả cho Tần Nhã thê một cái nữa, hắn quát lên:
- Ngươi câm mồm lại cho ta, ngươi nói thêm câu nữa lập tức ta sẽ giết chết ngươi.
Tần Nhã nghe vậy vô sợ hãi, cô chỉ biết im lặng nghe Trác Viên mắng chửi. Trác viên xin lỗi mấy người bảo an rồi kéo Tẫn Nhã đi.
Sau khi Trác viên đi bảo an liền quay sang vô cùng kính cẩn nói với Từ Thiên:
- Từ tiên sinh tên quấy phá ngài đã bị bọn tôi xử lí xong rồi, ngài có thể an tân ở đây tôi đảm bảo chắc chắn nếu ngài không muốn thì không thể có ai làm phiền tới ngài.
Từ Thiên mỉm cười gật đầu với hắn rồi đưa Mộng Linh vào trong tiểu khu Thiên Nam.
- Mộng Linh anh đưa em đi một nơi nhá.
Mông Linh mở đôi mắt to tròn nhìn Từ Thiên rồi hỏi:
- Anh mới bình phục còn muốn đi đâu?
- Nhà của chúng ta- Từ Thiên mỉm cười nói
Mông Linh không hiểu Từ Thiên đang nói gì. Cái gì nhà của chúng ta? Hai người bọn họ mua nhà bao giờ.Không để Mộng Linh suy nghĩ nhiều, Từ Thiên bắt một chiếc taxi rồi đến thẳng khu Thiên Nam.
Đến khu Thiên Nam, Từ Thiên và Mộng Linh xuống xe. Mới chỉ đứng ngoài công lớn khu Thiên Nam cô thật sự bàng hoàng. Từ Thiên nói dẫn cô đến nhà hai người nhưng lúc đầu cô không tin, nhưng bây giờ cô lại càng không thể tin được. Làm sao cô lại không biết đây là đâu chứ, cô biết đây là khu cho những nhà cực có quyền lực mới được vào được. Nhiều người giàu có ở Trung Hải này còn không thể được một căn nói gì đến hai người bọn họ. Mộng Linh nói:
- Từ Thiên có phải anh đang đùa em đấy không? Đây là khu Thiên Nam đấy, đây không phải là nơi mà những người như chúng ta có thể bước vào được đâu.
Thấy Mông Linh lo lắng như vậy Từ Thiên đưa tay đặt nên đầu cô nói:
- Mộng Linh anh đã bao giờ lừa dối em chưa? Từ bây giờ chúng ta sẽ ở đây.
Mộng Linh đã bớt lo lẳng hơn, nhưng thực tế cô vẫn chưa hồn toàn tin. Từ Thiên đang định giải thích cho mộng linh về việc tại sao mình lại có căn nhà này thì có một thanh âm trai gái vô cùng quen thuộc với Từ Thiên vang lên. Giọng nam nói:
- Từ Thiên có phải mày đang nói đùa về việc mày có nhà ở đây để tán gái phải không?
Giọng nữ khanh khách cười lên nói:
- Mộng Linh mình thấy tiếc cho nhan sắc của bạn đấy. không ngờ bạn lại bị tên Từ Thiên nghèo kiếp xác này lừa.
- Đúng vậy đấy Mộng Linh, hay bạn qua đây đi với bọn mình đi. Nhà mình ở tiểu khu bên kia, rất đẹp đấy-giọng nam cất lên.
Từ Thiên quay đầu lại nhìn, hai người này không hề xa lạ chính là đôi cẩu nam nữ Trác Viên và Tần Nhã.Từ Thiên cười lạnh nhìn hai kẻ ngu ngốc, tự phụ này. Hắn đang định nói thì Mông Linh bỗng xông đến đằng trước Từ Thiên, hai mắt cô như hình viên đạn nhìn vào trác viên và Tần nhã rồi nói:
- Nhà các người giàu thì đã làm sao, tôi và Từ Thiên nghèo thì đã làm sao. Dù thế nào tôi và Từ Thiên cũng sẽ owar bên nhau đồng cam cộng khổ.
Từ Thiên nghe Mộng Linh nói quả thật rất xúc động, hắn thầm nghĩ “ Mộng Linh thật tuyệt vời". Trác Viên một bên thì vô cùng tức giận, hắn không biết Từ Thiên đã bỏ thuốc lú gì vào cho Mộng Linh để Mộng Linh yêu hắn như vậy. Còn Tần Nhã thì thấy Mộng Linh thật ngu ngốc và cô ta tự cho mình đúng đắn khi rời xa Từ Thiên.
Từ Thiên bước lên ôm lấy vai Mộng Linh rồi nói:
- Mộng Linh kệ hai kẻ ngu ngốc này đi, chúng ta đi vào xem nhà mới.
Từ Thiên ôm lấy vai Mông Linh đi về phía khu Thiên Nam. Trác Viên đứng sau tức giạn nói:
- Từ Thiên ngươi có ngông cuồng đi, đến khi bị bảo an đuổi ra thì nhất định sẽ rất nhục nhã.
Tần Nhã cũng lên tiếng:
- Từ Thiên tên nghèo như ngươi làm sao có thể vào trong đó được, đến cả thân phận như bọn ta còn không thể muốn vào là vào.
Nghe hai người đằng sau nói vậy Mộng Linh có chút sợ nhìn Từ Thiên, nhưng hắn chỉ cười rồi bảo cô yên tâm đi theo hắn.
Đến trước cổng khu bảo vệ chặn hai người TỪ Thiên lai rồi hỏi:
- các người là ai?
- Ta tên là Từ Thiên- Từ Thiên sắc mặt không thay đổi nói
Bảo an đứng một một hồi lâu suy nghĩ rồi hắn a lên một tiếng, hắn nhớ ra hai ngày trước có một người mang chiếc xe Bentley Continrtal vào cho một người tên Từ Thiên sống tại số nhà 12. Bảo vệ thay đổi từ một gương mặt nghiêm túc sang một gương vặt tươi cười nhưng vẫn có sự dò xét với Từ Thiên:
- Từ tiên sinh, ngài có phải Từ tiên sinh ở số nhà 17 đúng không?
- Không tôi ở số nhà 12.- Từ Thiên đáp lại
Bảo an lần này đã chắc chắn rằng Từ Thiên chính là chủ nhân căn nhà số 12 rồi hắn mỉm cười chống chế:
- À đúng rồi, đúng rồi. Xin lỗi ngài Từ Tiên sinh tôi nhất thời quên mất. Xin mời ngài vào bên trong.
Trác Viên và Tần Nhã gương mặt đều rất bất ngờ, bọn họ không thể nào tin được những gì đang diện ra. Thậm chí hai người bọn họ còn nghĩ là tai mình nghe nhầm rồi chạy lại hỏi rõ:
- Tên bảo an kia ngươi vừa nói cái gì? Ngươi nói tên Từ Thiên nghèo này là chủ nhân của một căn nhà bên trong này ư?
Bảo an này thấy khó chịu về thái độ của hai người này, gương mặt hắn liền lạnh lên, ngữ khí lời nói cũng thay đổi:
- Hai tên các ngươi là có ý gì, Từ tiên sinh ở tiểu khu Thiên Nam này các ngươi cũng nghe rõ rồi đó. Các ngươi còn có ý định làm loạn trước cửa tiểu khu nữa thid đừng trách ta ác ý.
Trác Viên một mặt kinh sợ, làm sao hắn không biết tiểu khu này như thế nào. Đã được làm người bảo vệ tiểu khu này thì chắc hẳn cũng là bộ đội chuyên nghiệp được đào tạo để bảo vệ những nhân vật cấp cao, đến cha hắn cũng phải sợ thì một tiểu bối như hắn thì làm sao dám động đến. Không giống như Trác Viên, Tần Nhã không hề biết về viếc này. Cô nói:
- Mấy tên bảo an các người là cái thá gì mà bảo không khách khí với chúng ta. Các ngươi biết người yêu ta là ai không, hắn là...
Chưa kịp nói hết câu Tần Nhã đã bị Trác Viên vả một cái. Thực chất Trác Viên lập hành động khi thấy mặt của mấy người bảo an dần đen đi.Tần Nhã một mặt mộng bức không hiểu vấn đề, cô hỏi:
- Trác Viên làm sao anh lại đánh em, bọn họ chỉ là mấy tên bảo vệ thôi, anh phải cho người xử lí họ mới đúng.
Trác Viên tức giận liền vả cho Tần Nhã thê một cái nữa, hắn quát lên:
- Ngươi câm mồm lại cho ta, ngươi nói thêm câu nữa lập tức ta sẽ giết chết ngươi.
Tần Nhã nghe vậy vô sợ hãi, cô chỉ biết im lặng nghe Trác Viên mắng chửi. Trác viên xin lỗi mấy người bảo an rồi kéo Tẫn Nhã đi.
Sau khi Trác viên đi bảo an liền quay sang vô cùng kính cẩn nói với Từ Thiên:
- Từ tiên sinh tên quấy phá ngài đã bị bọn tôi xử lí xong rồi, ngài có thể an tân ở đây tôi đảm bảo chắc chắn nếu ngài không muốn thì không thể có ai làm phiền tới ngài.
Từ Thiên mỉm cười gật đầu với hắn rồi đưa Mộng Linh vào trong tiểu khu Thiên Nam.
Tác giả :
Lâm Kì