Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao
Chương 2: Không đánh không quen, nghe nói đó là một tên ngốc
Dịch: Bảo Bối Dịch Dương
Beta: Nhan Thụy Vy
Lục lão gia từng nói, con gái thì phải an tĩnh, nhưng cháu gái nhà mình lại làm người ta không ngừng lo lắng, suốt ngày kêu gào đòi đánh đòi giết.
Cuối tháng bảy, thời tiết vẫn nóng, toàn bộ thành phố A như ở trong một cái nồi hấp.
Khu vực đại viện, cậu thanh niên cao gầy đứng bên ngoài cổng sắt dưới ánh mặt trời như thiêu đốt.
Trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi, cậu giơ hai tay lên trước lông mày để cản nắng, ngửa đầu về hướng cửa sổ đóng chặt trên lầu hai.
Một tòa nhà nhỏ cũ kĩ.
Có vẻ như cậu đã đứng ở đây rất lâu rồi, mồ hôi thấm ướt đẫm lưng áo sơ mi, mồ hôi hột to như hạt đậu theo gò má cậu chảy xuống.
Trần Tương Xán khó chịu lau mồ hôi, khuôn mặt đẹp trai màu da lúa mì bị hun đỏ bừng.
Lông mày của cậu thiếu niên tụ thành một đoàn gấp đến độ bốc khói, lúc này trong bụng kìm nén một cỗ tức giận, một bên là nóng, một bên là tức giận.
Cậu đi cà nhắc bước tới căn phòng nhìn, đáng tiếc trong phòng quá tối chỉ lộ ra một bức tranh mơ hồ, không thể nhìn thấy người bên trong.
Lục Niệm Niệm nha đầu kia bình thường đều không sợ trời không sợ đất, một khi đụng phải ông nội của cô, giống như chuột nhìn thấy mèo, cậu đã đợi nửa ngày rồi mà không có động tĩnh gì.
Trần Tương Xán miệng đắng lưỡi khô, phát ra một tiếng trầm thấp, đang chuẩn bị hướng về cửa sổ hét to một tiếng, phía sau hai thanh niên vội vàng chạy tới.
Một béo một gầy, bộ dạng giống học sinh cấp 3, gương mặt hai người đỏ bừng, nhưng không giống bị nắng nóng thiêu đốt.
Vừa nhìn chính là bị người khác đánh!
Trương Tiểu Bàn giơ cánh tay đầy thịt, gương mặt xám xịt nói: “Anh Trần, tên kia đúng là giống chó! Em còn chưa ra tay, đã bị nó cắn!"
Trần Tương Xán liếc cánh tay bị thương của hắn, vỗ một cái lên vết thương trên tay của hắn, nhìn thấy hai hàng dấu răng chỉnh tề còn vương máu, tức giận đến khóe mắt nhảy lên.
Trần Tương Xán không bận tâm việc ông Lục còn ở trong phòng, rống lên một tràng: “Lục Niệm Niệm! Mau ra đây cho ông!"
Rống xong, ba người đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn về phía tầng 2 cửa sổ vẫn đóng chặt.
Trương Tiểu Bàn thở hổn hển chạy tới, vào lúc này nhiệt độ nóng muốn bốc hơi, đợi một lúc không thấy có động tĩnh gì, hắn vốn béo nên không chịu được nóng, cánh tay còn ẩn ẩn đau đớn, lúc này nói chuyện có chút yếu ớt: “Niệm Niệm rốt cuộc có ra không, đợi thêm nữa tiểu tử kia sẽ chạy mất!"
Gương mặt Trần Tương Xán lầm lì đáng sợ, làm thinh không nói lời nào, lông mày đen nhíu chặt.
Kia là hàng xóm mới tới, nhìn có vẻ bí ẩn。
Cãi nhau xong thì đi, căn bản không để mấy người họ vào mắt.
Trần Tương Xán kìm nén cơn giận, muốn tìm Lục Niệm Niệm, cô gái này đánh nhau rất lợi hại, từng luyện Taewondo, dù thực sự đánh người tàn phế còn có người Lục gia chống đỡ.
Mà lúc này trong thư phòng trên tầng 2, Lục Niệm Niệm trưng ra bộ mặt trắng như sứ, môi vểnh lên, bộ dạng nghiêm túc, con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm vào giấy tuyên đặt trên bàn, trên tay cầm một chiếc bút lông, nhấc lên hạ xuống, lộ ra bộ dáng nghiêm túc.
Khí lạnh của điều hòa làm giảm bớt sự nóng nảy trong lòng của cô.
Ông lão đứng sau lưng cô, chắp hai tay ra đằng sau lưng, khuôn mặt hằn theo dấu vết của thời gian, vẻ mặt anh tuấn trầm tĩnh nhưng khí sắc tràn đầy.
Ông nghe thấy âm thanh phát ra từ ngoài cửa sổ truyền đến, dùng ngón chân để đoán, ông cũng biết là do cậu nhóc Trần gia làm.
Niệm Niệm từ sáng đến tối muộn đều ở nhà đấy, người không biết lại tưởng cô là cháu gái Trần gia.
Nhìn tư thế cầm bút của cô nhóc này không tồi, sau khi hạ bút viết xong một chữ, lông mày của ông Lục trở nên dịu dàng nhưng vẫn giả bộ nghiêm mặt nói: “ Hôm nay hãy ở nhà, không được đi lung tung, viết xong những thứ này thì ăn cơm"
Ông Lục nói xong liền quay người đi, Lục Niệm Niệm cũng không dừng bút, nhanh nhẹn đáp lời, giọng nói dịu dàng: “ Vâng, ông đi thong thả"
Ông Lục nhướn mày, không an tâm liếc cô một cái, thấy nha đầu vẫn bình thường, ông mới quay người chậm chạp rời đi.
Ngay lúc cửa thư phòng được đóng lại, Lục Niệm Niệm dán mắt vào mắt mèo trên cửa.
Vừa dừng động tác, cửa thư phòng đột nhiên mở.
Năng lực điều tra của ông Lục rất mạnh mẽ, chỉ cần lùi về sau một bước, từ ngoài cửa nửa người đã tiến vào bên trong, đối diện với ánh mắt có tật giật mình của cháu gái, ông Lục trầm mặt nghiêm giọng: “Đừng nghĩ đến chuyện chuồn đi, luyện viết hết mấy chữ này cho ông".
“ Luyện không xong thì đừng bước ra khỏi cửa"
Ông Lục gầm lên, Lục Niệm Niệm sợ hãi, đứng im tại chỗ, đầu gật giống như gà mổ thóc, dáng vẻ nhu thuận.
Ông Lục không yên tâm nhìn cô mấy giây, sau đó mới lặng lẽ đóng cửa lại.
Cả thư phòng trở nên yên tĩnh, Lục Niệm Niệm sợ ông Lục đi được nửa đường lại quay lại giết mình, lúc này không dám hành động lỗ máng, khuôn mặt thanh tú tập trung vào tờ giấy tuyên.
Sau khi một đường bút mạnh mẽ hạ xuống, trên tờ giấy xuất hiện một con rùa bốn chân ngang ngược.
Chưa hài lòng với kiệt tác của mình, Lục Niệm Niệm lại quét thêm 2 đường, bên cạnh con rùa có mấy con gà đang nhặt thóc.
Đợi đến khi tiếng bước chân dần biến mất, Lục Niệm Niệm lập tức ném chiếc bút lông trên tay, lao tới bên cửa sổ.
Cửa sổ được mở ra, khí nóng lập tức ùa vào mặt, cô nhìn xuống dưới, quả nhiên ở dưới lầu, Trần Tương Xán đang đen mặt nhìn cô.
Người con trai cao 1m8, chân dài có thể sánh với người mẫu Âu Mỹ, đáng tiếc khuôn mặt đẹp trai giống như ăn phải phân, thật không phù hợp.
Bà cô này cuối cùng cũng hiện thân.
Trương Tiểu Bàn khịt mũi, trên mặt mồ hôi hột toát ra giống như đi như từ trong mưa rào bước ra: “ Lão đại, mau xuống đây đi, có chuyện rồi"
Ba người bên ngoài cổng sắt vừa giận vừa lo lắng, Trần Tương Xán phơi nắng đã nửa tiếng khô cả người, mặt vừa đen vừa đổ mồ hôi, đại não bắt đầu nóng lên: “ Lục Niệm Niệm có người kiếm chuyện, xuống đây mau".
Lục Niệm Niệm mắt hạnh mở to, trả lời: “ Đợi chút, tớ xuống ngay"
Rõ ràng có người bắt nạt đàn em của cô, Lục Niệm Niệm thuộc phái hành động, quay người, trèo lên bàn lăn một vòng, từ trong đống vũ khí chọn ra những vũ khí lợi hại nhất.
Cây gậy gỗ của ông Lục, chuyên dùng để đánh Lục Niệm Niệm.
Mấy chàng trai đợi bên dưới, chỉ có thể nhìn thấy trên cửa sổ tầng 2 xuất hiện một cây gậy, cô gái buộc tóc đuôi ngựa với đôi chân dài trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ, đôi chân dài một trước một sau dừng trên điều hòa.
Có lẽ sợ người bên trong phát hiện, Lục Niệm Niệm bước từng bước nhỏ, sau đó nhẹ nhàng nhảy rơi xuống bãi cỏ.
Thân hình thiếu nữ nhẹ nhàng như con chim hoàng oanh đáp xuống, mỗi một bước đi đều nhẹ nhàng như gió.
Trần Tương Xán híp cặp mắt hoa đào nhìn cô
Lục Niệm Niệm trên tay cầm cây gậy gỗ đi tới bên cạnh anh, cô gái có khuôn mặt trắng trẻo càng nhìn càng đáng yêu.
Trần Tương Xán không cảm thấy nóng, nhìn cô nhỏ họ Lục giống tiên nữ hạ phàm, khi đấy cảm thấy như có cơn gió thổi qua trái tim anh.
“Đừng lải nhãi nữa, khuôn mặt đẹp trai của ông đây bị phơi khô rồi".
Trần Tương Xán không quên trách mắng cô, còn đưa mặt qua để cô có thể nhìn thấy.
Lục Niệm Niệm đẩy anh ra, đi lên đằng trước: “ Ông tớ, không phải cậu không biết, đóng cửa rất nhiều ngày, một ngày 24h chỉ có ngủ và trông chừng tớ".
Trần Tương Xán nhìn cây gậy gỗ trong tay cô sau đó nhướn mày.
Khi đoàn người đi đến trước cổng, em trai nhỏ đã đợi ở đấy, chỉ vào tòa nhà trước mặt, che đi vết thương vừa sưng vừa đỏ trên mặt, khóe miệng còn đau: “Tên đó vào nhà, em không thể bắt được hắn".
Trần Tương Xán tức giận liếc hắn, nhìn vào bên trong tòa nhà, quả nhiên thấy một thân ảnh xa lạ với vóc dáng cao gầy quay lưng về phía họ.
Người đó đang cho chó ăn.
Nghe thấy động tĩnh, con chó trong tay cậu ta đột nhiên sủa.
Là một con chó Samoyed màu trắng, thân hình bé nhỏ, nhìn nó chưa trưởng thành nhưng tính khí không hề nhỏ.Thấy mọi người tập trung ngoài sân con chó Samoyed sủa oang lên.
Trương Tiểu Bàn xoa cánh tay và nói: “Con chó này đang khiêu khích tớ sao".
Trần Tương Xán nhìn về phía trước, không biết là đang nhìn người hay nhìn chó.
Lục Niệm Niệm đứng trước cổng sắt, hét với người bên trong: “Mau ra ngoài cho tôi, có gan bắt nạt đàn em của tôi, không có gan đấu với tôi sao? Đây là thói quen xấu của cô, Lục Niệm Niệm giống lưu manh, chân gác trên cánh cổng sắt, công cụ gây án trong tay rục rịch.
Lục Niệm Niệm ném xong câu đấy, bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, người kia cũng không có động tác gì, dường như không nghe thấy. “Này, người mới tới, tôi đang nói chuyện với cậu!"
Chẳng lẽ tên này bị điếc, Lục Niệm Niệm lắc cánh cổng sắt. Cậu thiếu niên cách mọi người không xa, dáng vè gầy gò, trên người mặc T-shirt màu đen, cái gáy thon dài trắng nõn, phác họa đường nét cứng cáp. Da của cậu thiếu niên lộ ra bên ngoài, nhìn có vẻ xanh xao. Cậu lặng lẽ ngồi ở đó, bất động, bộ dáng giống bức tranh phong cảnh tĩnh lặng.
Đợi câu trả lời của cậu, Trần Tương Xán không còn kiên nhẫn.
Lục Niệm Niệm cau mày và nhìn chằm chằm cậu ta, trong con ngươi nửa sáng nửa tối, phản chiếu hình ảnh cậu thiếu niên từ từ quay người lại, cậu thiếu niên ném ánh mắt lạnh lùng về hướng cô. Trong chốc lát, trái tim Lục Niệm Niệm đập rộn ràng.
Beta: Nhan Thụy Vy
Lục lão gia từng nói, con gái thì phải an tĩnh, nhưng cháu gái nhà mình lại làm người ta không ngừng lo lắng, suốt ngày kêu gào đòi đánh đòi giết.
Cuối tháng bảy, thời tiết vẫn nóng, toàn bộ thành phố A như ở trong một cái nồi hấp.
Khu vực đại viện, cậu thanh niên cao gầy đứng bên ngoài cổng sắt dưới ánh mặt trời như thiêu đốt.
Trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi, cậu giơ hai tay lên trước lông mày để cản nắng, ngửa đầu về hướng cửa sổ đóng chặt trên lầu hai.
Một tòa nhà nhỏ cũ kĩ.
Có vẻ như cậu đã đứng ở đây rất lâu rồi, mồ hôi thấm ướt đẫm lưng áo sơ mi, mồ hôi hột to như hạt đậu theo gò má cậu chảy xuống.
Trần Tương Xán khó chịu lau mồ hôi, khuôn mặt đẹp trai màu da lúa mì bị hun đỏ bừng.
Lông mày của cậu thiếu niên tụ thành một đoàn gấp đến độ bốc khói, lúc này trong bụng kìm nén một cỗ tức giận, một bên là nóng, một bên là tức giận.
Cậu đi cà nhắc bước tới căn phòng nhìn, đáng tiếc trong phòng quá tối chỉ lộ ra một bức tranh mơ hồ, không thể nhìn thấy người bên trong.
Lục Niệm Niệm nha đầu kia bình thường đều không sợ trời không sợ đất, một khi đụng phải ông nội của cô, giống như chuột nhìn thấy mèo, cậu đã đợi nửa ngày rồi mà không có động tĩnh gì.
Trần Tương Xán miệng đắng lưỡi khô, phát ra một tiếng trầm thấp, đang chuẩn bị hướng về cửa sổ hét to một tiếng, phía sau hai thanh niên vội vàng chạy tới.
Một béo một gầy, bộ dạng giống học sinh cấp 3, gương mặt hai người đỏ bừng, nhưng không giống bị nắng nóng thiêu đốt.
Vừa nhìn chính là bị người khác đánh!
Trương Tiểu Bàn giơ cánh tay đầy thịt, gương mặt xám xịt nói: “Anh Trần, tên kia đúng là giống chó! Em còn chưa ra tay, đã bị nó cắn!"
Trần Tương Xán liếc cánh tay bị thương của hắn, vỗ một cái lên vết thương trên tay của hắn, nhìn thấy hai hàng dấu răng chỉnh tề còn vương máu, tức giận đến khóe mắt nhảy lên.
Trần Tương Xán không bận tâm việc ông Lục còn ở trong phòng, rống lên một tràng: “Lục Niệm Niệm! Mau ra đây cho ông!"
Rống xong, ba người đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn về phía tầng 2 cửa sổ vẫn đóng chặt.
Trương Tiểu Bàn thở hổn hển chạy tới, vào lúc này nhiệt độ nóng muốn bốc hơi, đợi một lúc không thấy có động tĩnh gì, hắn vốn béo nên không chịu được nóng, cánh tay còn ẩn ẩn đau đớn, lúc này nói chuyện có chút yếu ớt: “Niệm Niệm rốt cuộc có ra không, đợi thêm nữa tiểu tử kia sẽ chạy mất!"
Gương mặt Trần Tương Xán lầm lì đáng sợ, làm thinh không nói lời nào, lông mày đen nhíu chặt.
Kia là hàng xóm mới tới, nhìn có vẻ bí ẩn。
Cãi nhau xong thì đi, căn bản không để mấy người họ vào mắt.
Trần Tương Xán kìm nén cơn giận, muốn tìm Lục Niệm Niệm, cô gái này đánh nhau rất lợi hại, từng luyện Taewondo, dù thực sự đánh người tàn phế còn có người Lục gia chống đỡ.
Mà lúc này trong thư phòng trên tầng 2, Lục Niệm Niệm trưng ra bộ mặt trắng như sứ, môi vểnh lên, bộ dạng nghiêm túc, con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm vào giấy tuyên đặt trên bàn, trên tay cầm một chiếc bút lông, nhấc lên hạ xuống, lộ ra bộ dáng nghiêm túc.
Khí lạnh của điều hòa làm giảm bớt sự nóng nảy trong lòng của cô.
Ông lão đứng sau lưng cô, chắp hai tay ra đằng sau lưng, khuôn mặt hằn theo dấu vết của thời gian, vẻ mặt anh tuấn trầm tĩnh nhưng khí sắc tràn đầy.
Ông nghe thấy âm thanh phát ra từ ngoài cửa sổ truyền đến, dùng ngón chân để đoán, ông cũng biết là do cậu nhóc Trần gia làm.
Niệm Niệm từ sáng đến tối muộn đều ở nhà đấy, người không biết lại tưởng cô là cháu gái Trần gia.
Nhìn tư thế cầm bút của cô nhóc này không tồi, sau khi hạ bút viết xong một chữ, lông mày của ông Lục trở nên dịu dàng nhưng vẫn giả bộ nghiêm mặt nói: “ Hôm nay hãy ở nhà, không được đi lung tung, viết xong những thứ này thì ăn cơm"
Ông Lục nói xong liền quay người đi, Lục Niệm Niệm cũng không dừng bút, nhanh nhẹn đáp lời, giọng nói dịu dàng: “ Vâng, ông đi thong thả"
Ông Lục nhướn mày, không an tâm liếc cô một cái, thấy nha đầu vẫn bình thường, ông mới quay người chậm chạp rời đi.
Ngay lúc cửa thư phòng được đóng lại, Lục Niệm Niệm dán mắt vào mắt mèo trên cửa.
Vừa dừng động tác, cửa thư phòng đột nhiên mở.
Năng lực điều tra của ông Lục rất mạnh mẽ, chỉ cần lùi về sau một bước, từ ngoài cửa nửa người đã tiến vào bên trong, đối diện với ánh mắt có tật giật mình của cháu gái, ông Lục trầm mặt nghiêm giọng: “Đừng nghĩ đến chuyện chuồn đi, luyện viết hết mấy chữ này cho ông".
“ Luyện không xong thì đừng bước ra khỏi cửa"
Ông Lục gầm lên, Lục Niệm Niệm sợ hãi, đứng im tại chỗ, đầu gật giống như gà mổ thóc, dáng vẻ nhu thuận.
Ông Lục không yên tâm nhìn cô mấy giây, sau đó mới lặng lẽ đóng cửa lại.
Cả thư phòng trở nên yên tĩnh, Lục Niệm Niệm sợ ông Lục đi được nửa đường lại quay lại giết mình, lúc này không dám hành động lỗ máng, khuôn mặt thanh tú tập trung vào tờ giấy tuyên.
Sau khi một đường bút mạnh mẽ hạ xuống, trên tờ giấy xuất hiện một con rùa bốn chân ngang ngược.
Chưa hài lòng với kiệt tác của mình, Lục Niệm Niệm lại quét thêm 2 đường, bên cạnh con rùa có mấy con gà đang nhặt thóc.
Đợi đến khi tiếng bước chân dần biến mất, Lục Niệm Niệm lập tức ném chiếc bút lông trên tay, lao tới bên cửa sổ.
Cửa sổ được mở ra, khí nóng lập tức ùa vào mặt, cô nhìn xuống dưới, quả nhiên ở dưới lầu, Trần Tương Xán đang đen mặt nhìn cô.
Người con trai cao 1m8, chân dài có thể sánh với người mẫu Âu Mỹ, đáng tiếc khuôn mặt đẹp trai giống như ăn phải phân, thật không phù hợp.
Bà cô này cuối cùng cũng hiện thân.
Trương Tiểu Bàn khịt mũi, trên mặt mồ hôi hột toát ra giống như đi như từ trong mưa rào bước ra: “ Lão đại, mau xuống đây đi, có chuyện rồi"
Ba người bên ngoài cổng sắt vừa giận vừa lo lắng, Trần Tương Xán phơi nắng đã nửa tiếng khô cả người, mặt vừa đen vừa đổ mồ hôi, đại não bắt đầu nóng lên: “ Lục Niệm Niệm có người kiếm chuyện, xuống đây mau".
Lục Niệm Niệm mắt hạnh mở to, trả lời: “ Đợi chút, tớ xuống ngay"
Rõ ràng có người bắt nạt đàn em của cô, Lục Niệm Niệm thuộc phái hành động, quay người, trèo lên bàn lăn một vòng, từ trong đống vũ khí chọn ra những vũ khí lợi hại nhất.
Cây gậy gỗ của ông Lục, chuyên dùng để đánh Lục Niệm Niệm.
Mấy chàng trai đợi bên dưới, chỉ có thể nhìn thấy trên cửa sổ tầng 2 xuất hiện một cây gậy, cô gái buộc tóc đuôi ngựa với đôi chân dài trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ, đôi chân dài một trước một sau dừng trên điều hòa.
Có lẽ sợ người bên trong phát hiện, Lục Niệm Niệm bước từng bước nhỏ, sau đó nhẹ nhàng nhảy rơi xuống bãi cỏ.
Thân hình thiếu nữ nhẹ nhàng như con chim hoàng oanh đáp xuống, mỗi một bước đi đều nhẹ nhàng như gió.
Trần Tương Xán híp cặp mắt hoa đào nhìn cô
Lục Niệm Niệm trên tay cầm cây gậy gỗ đi tới bên cạnh anh, cô gái có khuôn mặt trắng trẻo càng nhìn càng đáng yêu.
Trần Tương Xán không cảm thấy nóng, nhìn cô nhỏ họ Lục giống tiên nữ hạ phàm, khi đấy cảm thấy như có cơn gió thổi qua trái tim anh.
“Đừng lải nhãi nữa, khuôn mặt đẹp trai của ông đây bị phơi khô rồi".
Trần Tương Xán không quên trách mắng cô, còn đưa mặt qua để cô có thể nhìn thấy.
Lục Niệm Niệm đẩy anh ra, đi lên đằng trước: “ Ông tớ, không phải cậu không biết, đóng cửa rất nhiều ngày, một ngày 24h chỉ có ngủ và trông chừng tớ".
Trần Tương Xán nhìn cây gậy gỗ trong tay cô sau đó nhướn mày.
Khi đoàn người đi đến trước cổng, em trai nhỏ đã đợi ở đấy, chỉ vào tòa nhà trước mặt, che đi vết thương vừa sưng vừa đỏ trên mặt, khóe miệng còn đau: “Tên đó vào nhà, em không thể bắt được hắn".
Trần Tương Xán tức giận liếc hắn, nhìn vào bên trong tòa nhà, quả nhiên thấy một thân ảnh xa lạ với vóc dáng cao gầy quay lưng về phía họ.
Người đó đang cho chó ăn.
Nghe thấy động tĩnh, con chó trong tay cậu ta đột nhiên sủa.
Là một con chó Samoyed màu trắng, thân hình bé nhỏ, nhìn nó chưa trưởng thành nhưng tính khí không hề nhỏ.Thấy mọi người tập trung ngoài sân con chó Samoyed sủa oang lên.
Trương Tiểu Bàn xoa cánh tay và nói: “Con chó này đang khiêu khích tớ sao".
Trần Tương Xán nhìn về phía trước, không biết là đang nhìn người hay nhìn chó.
Lục Niệm Niệm đứng trước cổng sắt, hét với người bên trong: “Mau ra ngoài cho tôi, có gan bắt nạt đàn em của tôi, không có gan đấu với tôi sao? Đây là thói quen xấu của cô, Lục Niệm Niệm giống lưu manh, chân gác trên cánh cổng sắt, công cụ gây án trong tay rục rịch.
Lục Niệm Niệm ném xong câu đấy, bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, người kia cũng không có động tác gì, dường như không nghe thấy. “Này, người mới tới, tôi đang nói chuyện với cậu!"
Chẳng lẽ tên này bị điếc, Lục Niệm Niệm lắc cánh cổng sắt. Cậu thiếu niên cách mọi người không xa, dáng vè gầy gò, trên người mặc T-shirt màu đen, cái gáy thon dài trắng nõn, phác họa đường nét cứng cáp. Da của cậu thiếu niên lộ ra bên ngoài, nhìn có vẻ xanh xao. Cậu lặng lẽ ngồi ở đó, bất động, bộ dáng giống bức tranh phong cảnh tĩnh lặng.
Đợi câu trả lời của cậu, Trần Tương Xán không còn kiên nhẫn.
Lục Niệm Niệm cau mày và nhìn chằm chằm cậu ta, trong con ngươi nửa sáng nửa tối, phản chiếu hình ảnh cậu thiếu niên từ từ quay người lại, cậu thiếu niên ném ánh mắt lạnh lùng về hướng cô. Trong chốc lát, trái tim Lục Niệm Niệm đập rộn ràng.
Tác giả :
Quân Tử A Quách