Con Gái Nhà Nông
Chương 80: Ông trời không nể mặt
Editor: ChieuNinh
"Ngày quỷ quái thế này, sao không rơi một giọt mưa!" Lão nông nhìn ruộng đều nứt thành cái khe, cảm thấy cuộc sống vô vọng.
Đã có một tháng trời không mưa rồi, hoa mầu trong ruộng đều trở nên ủ rũ, Vương gia thôn người có đất đều phải đi gánh nước trong sông tưới hoa mầu. Nhưng mà dòng Lương Hà trước cửa nhà Vương Phúc Nhi cũng đã sắp cạn, chỗ nước rất sâu trước kia cũng lộ ra tảng đá, đã làm cho người ta gấp gáp lo lắng muốn chết!
Hiện tại Vương Phúc Nhi đã mười tuổi, hai năm nay trong nhà dựa vào trứng gà muối buôn bán với Vương lão bản, cũng để dành được không ít tiền. Vương Đồng Tỏa vẫn là ý tưởng kia, mua nhiều đất, cho nên trong tay nhà bọn họ cũng có hơn ba mươi mẫu. Vốn là dự bị thời điểm mùa thu sẽ đổi nhà gạch sống hiện tại thành nhà gạch nung, nhưng mà xem tình hình năm nay thế này, hoa mầu thu hoạch không tốt, giờ phút này, nhà ngươi còn đỉnh đạc xây nhà, không phải chọc người oán hận sao?
Nói không chừng còn có người sẽ chịu đói.
May mắn mấy năm này phụ thân Vương Phúc Nhi dự trữ nhiều lương thực trong sơn động ở phía sau núi, bằng không trời như vậy, đứa nhỏ trong nhà đều chịu đói. Làm nông dân thật sự không dễ dàng, dựa vào trời ăn cơm, nếu ông trời không muốn cho ngươi một ngụm cơm ăn, ngươi phải bị đói.
"Cha, năm nay chúng ta thu lương thực không được bao nhiêu đi?" Vương Phúc Nhi hỏi Vương Đồng Tỏa.
Mày mặt Vương Đồng Tỏa nhăn có thể kẹp chết một con muỗi: "Ài, bị hạn hán, thật nhiều mầm móng đều chết héo."
"Cha, lương thực của chúng ta đủ ăn không?" Vương Phúc Nhi hỏi.
Nói đến cái này, trong lòng Vương Đồng Tỏa thoải mái: "Đủ, chúng ta cũng nhiều ruộng cạn, như bắp, còn có khoai lang, khoai lang, đều chịu được hạn, trong hang động còn có hạt thóc, đủ chúng ta ăn."
"Vậy nếu mấy người thuê đất không thu được lương thực, một quý này liền giảm miễn đi." Đầu tiên là dưới tình huống mình có thể ăn no, mới có thể làm việc thiện, nếu không phải lão cha có thể cam đoan nhà mình không đói bụng, nàng cũng sẽ không đưa ra đề nghị này. Mặc dù có chút ích kỷ, nhưng mà Vương Phúc Nhi không hối hận, bằng không bản thân mình cũng còn ăn không đủ no, còn lo lắng người khác được sao?
Hiện tại xem khí trời này, cho dù là thu lương thực cũng thu không được bao nhiêu, cùng với thu địa tô chẳng được bao nhiêu, còn không bằng liền làm một chuyện tốt, cũng làm cho mấy người thuê có thể nhớ kỹ nhà mình tốt.
"Phúc nhi của chúng ta chính là thiện tâm, cha cũng nghĩ như vậy, ta không thể làm giàu mà không nhân đức." Vương Đồng Tỏa nói.
"Cha việc này người lặng lẽ nói cùng với mấy người thuê là được, cần phải dặn bọn họ không thể nói ra angoài." Vương Phúc Nhi nói.
"Đây là vì sao?" Vương Đồng Tỏa có chút không hiểu.
"Cha, người nghĩ xem, hiện tại thật nhiều người không thu được lương thực, nhà giàu trong thôn chúng ta là ai? Là Chu địa chủ đi, người cảm thấy Chu địa chủ có thể miễn địa tô cho mọi người hay không? Khẳng định là không thể nào, nhưng mà người khác biết chúng ta miễn địa tô cho mấy người thuê kia, đến lúc đó lấy chúng ta ra trách móc Chu địa chủ, không phải làm chúng ta đắc tội với Chu địa chủ sao?" Còn có, nếu Nhị bá mẫu bọn họ mà biết, còn không tới cửa tống tiền? Dù sao người ta đều không có đồ ăn, các ngươi còn giảm miễn địa tô, đây là tình huống gì. Tuy rằng địa tô này cũng không có được bao nhiêu, nhưng mà người ta sẽ không tin.
"Đúng đúng đúng, Phúc nhi con nói rất đúng, cái này ta sẽ nói rõ ràng với bọn họ. Không để cho bọn họ nói ra, cũng không thể bởi vì ta làm chút chuyện tốt, lại tìm phiền toái tới cho mình." Vương Đồng Tỏa vội nói.
Thích thị nghe xong chủ ý này, cũng biết được là tốt, phu thê bọn họ vốn chính là người hiền lành, nhìn thấy ông trời không thương xót, cũng làm không ra cái loại chuyện nhẫn tâm muốn bức địa tô. Diendanlequydon~ChieuNinh Lại nói tiếp, tâm tư phu thê hai người này thì rất đơn thuần, không giống Vương Phúc Nhi, còn nghĩ các phương diện khác, mới làm như vậy. Xem ra, chúng ta không phải người tốt, thì có một chút lòng thương hại. Cũng bởi vì nhìn rõ thu không được bao nhiêu địa tô mới như vậy.
Trứng gà muối phỏng chừng đến mùa thu sẽ ít đi, bởi vì hạn hán, sản lượng trứng gà cũng không cao, chỉ có một ít trong thời kì giáp hạt. Quên đi, làm sao có thể cái gì cũng vừa ý, so sánh ra, tình huống nhà mình cũng tốt không biết bao nhiêu.
Mấy người thuê đất của Vương Đồng Tỏa, biết ông chủ có lòng tốt, trong lòng đều vô cùng cảm kích, vốn đại hạn thế này, khẳng định là thu không được bao nhiêu hoa mầu. Nếu còn muốn phân một nửa giao địa tô, vậy thật đúng là họa vô đơn chí, nói không chừng trong nhà đều phải có người đói chết, hiện tại tốt lắm, ít nhiều có thể san ra một chút lương thực, mọi người góp nhặt uống canh cũng chống đỡ qua ngày.
"Ông chủ, ngài cứ yên tâm đi, việc này chúng ta tuyệt đối sẽ nuốt ở trong bụng, sẽ không để cho người khác biết." Ông chủ người ta hảo tâm, cũng không thể làm phiền hà ông chủ. Người ta vốn không có trách nhiệm miễn địa tô cho mình, hiện tại người ta làm như vậy, vậy cũng không thể chọc phiền toái cho ông chủ. Làm người phải biết cảm ơn!
Thời tiết càng ngày càng nóng, đáng tiếc ông trời vẫn không nể mặt, không rơi hạt mưa. Mặt nông dân càng khó coi, còn có người truyền ra, có phải vì không hiếu kính cho long vương hay không, cho nên mới chọc giận long vương không cho chúng ta trời mưa.
Lời này mười người có chín người tin, Vương Phúc Nhi không tin, mê tín thôi, nhưng mà một người lực lượng là có được bao nhiêu, ngươi không có khả năng đi lay động toàn bộ thôn dân, thậm chí với tư tưởng người thời đại này, đó là muốn chết, nói không chừng còn có thể bị mắng thành kẻ điên.
Lý chính mười thôn quanh Tú Thủy trấn cùng tụ lại một chỗ thương lượng, bày đồ cúng cấp cho long vương, dùng để cầu mưa. Cho nên mỗi nhà mỗi hộ đều phải ra tiền. Không ra nổi tiền thì xuất lực, ra vật đều có thể, nếu ngươi không muốn, như vậy đến lúc đó không cầu được mưa, sẽ có người oán trách ngươi, đến lúc đó ngươi cũng đừng mong tiếp tục sống được ở Tú Thủy trấn.
Cho nên lần này lý chính Vương Tài không hề phí một chút khí lực liền thu đủ ở Vương gia thôn. Ngày hiến tế long vương đã định là ngày kia, đương nhiên phải càng nhanh càng tốt, chậm một ngày, hoa mầu sẽ ít đi một phần sống, trời mưa càng sớm, còn có thể cứu vớt vài phần.
Phụ thân Vương Đồng Tỏa của Vương Phúc Nhi cũng là người tích cực chủ động ra tiền, cái này cũng không thể trách hắn, hắn là cổ nhân sinh trưởng ở địa phương này, ngươi nếu giảng cho hắn không có chuyện long vương gia làm mưa, khẳng định hắn cũng sẽ không tin.
Phần của Vương lão đầu, hắn cũng đưa ra, mấy năm nay, Vương lão đầu và Triệu thị theo trong nhà Vương Phúc Nhi được không ít lợi ích, đương nhiên việc vãn bối hiếu kính trưởng bối, là nên làm.
Trước kia nói là một tháng cấp cho lão nhân gia một trăm văn tiền, nhưng mà Nhị bá mẫu dọn ra ở bên ngoài, cũng sẽ không cho. Triệu thị tới cửa đòi rất nhiều lần, còn mắng rất nhiều thứ, nhưng mà cũng không chịu nổi Mã thị da mặt dày, chính là không cho.
Rốt cuộc Triệu thị không có cách nào, nói chung không thể đến trong nhà lão Nhị mà cướp đi, bà liên tiếp nói, mình nuôi dưỡng con trai một chút cũng không dùng được, còn không bằng nuôi con heo. Nuôi con heo đến cuối năm hết tháng còn có thể được ăn thịt, nuôi con trai có dùng được gì?
Mã thị liền nói: "Chúng ta cũng có nhi tử nữ nhi, tôn tử cháu gái của ngươi ăn cơm mặc quần áo không cần tiền sao? Ngài coi như thương bọn họ, ta mà có tiền ta sẽ không cho ngươi sao? ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Nhưng mà ta và Ngân Tỏa đều là không bản lĩnh, không giống Tam đệ và Tam đệ muội, có thể kiếm đồng tiền lớn như vậy. Ta cũng biết cái gọi là lượng sức mà làm, nương, ngươi cũng không thể lại khó xử chúng ta, hai người lão Tam khẳng định nuôi sống được ngươi và cha. Bọn họ cũng là con trai nhi tức của ngài, cũng không thiếu một trăm văn tiền này của chúng ta, ngươi coi như cho tôn tử cháu gái ngươi mua kẹo ăn."
Nghe một chút, lời nói này, Triệu thị tức giận đến cắn răng, nói: "Được, nếu đã như vậy, vậy về sau lão Nhị cũng đừng gọi ta là nương, ta cũng không có con trai lão Nhị này. Lão nương tân tân khổ khổ nuôi lớn một con sói mắt trắng, cũng là lão nương xui xẻo!" (con sói mắt trắng = bạch nhãn lang = cũng ý nói là người vong ơn phụ nghĩa)
Vương lão đầu mắng bà: "Nhi tử nữ nhi hiếu kính, hoàn toàn đều là dựa vào tự giác, ngươi đi nháo thì có ích lợi gì? Hiện tại mình cũng phiền lòng, đi làm cái gì?"
"Sớm biết rằng lão Nhị là đức hạnh này, lúc trước ta thật sự không nên sinh hắn ra, thật sự là cưới tức phụ thì đã quên nương, dưỡng nhi dưỡng già có cái rắm dùng!" Triệu thị hận không thôi.
"Nói ngốc cái gì đó, lão Tam lão Tứ thì sao? Cho dù là lão đại bên kia, Đại Bảo đối với ngươi không tốt hả? Ngươi có bốn nhi tử được ba đứa cũng không tệ rồi, phải biết đủ đi. Ngươi xem xem nhà những người khác trong thôn chúng ta, chính là Trần Cường tử kia, cuối cùng lão nương hắn còn không phải đang sống mà đói chết? Người nằm liệt ở trên giường cũng không có ai quản, nhi tử tức phụ nấu cơm xong, cũng không biết bới một chén cho nàng ta, cuối cùng đã chết mấy ngày mới phát hiện. Ngươi suy nghĩ chúng ta một chút, lão Tam lão Tứ bọn họ sẽ như vậy sao? Còn có thôn cách vách, có hai lão, thời điểm có khả năng còn hoạt động, đứa nào cũng muốn cướp đoạt, vừa thấy già đi không làm được nữa, đều ném đi như giày rách, bây giờ còn không phải hai lão sống nương tựa lẫn nhau sao? Chúng ta đây còn không phải tốt hơn rất nhiều? Ăn mặc, cho tới bây giờ cũng không thiếu, làm người phải biết đủ, lão Nhị như vậy thì như vậy đi, người đang làm trời đang nhìn, hắn cái bộ dáng kia, cả đời cũng phát không được tài. Ngươi quản hắn làm gì."
Triệu thị bị nói thì xoay chuyển suy nghĩ. Nếu một khi so với người khác, hiện tại mình và lão nhân thật sự sống rất tốt, cho dù là ruộng đất cũng là mấy đứa con trai giúp đỡ trồng trọt, một chút cũng không cần mình quan tâm. Còn lão Tam mỗi lần có ăn ngon đều mang tới đây cho mình, quên đi, không thèm nghĩ lão Nhị bọn họ nữa, phải nghĩ chuyện cao hứng mới đúng.
Nhưng mà: "Lão nhân, ngươi nói lão Nhị bọn họ không cho một tháng một trăm văn tiền, đứa khác đều học theo, vậy không phải chúng ta thiệt thòi sao?" Triệu thị hỏi.
"Thôi đi, ta vẫn là câu nói kia, dựa vào tự giác, nguyện ý cho tự nhiên sẽ cho, không nguyện ý cho, tới cửa đòi cũng sẽ không cho. Hơn nữa, lão Tam và lão Tứ là hạng người như vậy sao? Ngươi cẩn thận suy nghĩ."
Triệu thị á khẩu không trả lời được, mấy năm này làm cho bà cũng nhận rõ sự thật, chân chính hiếu thuận thì sẽ không bởi vì ở riêng, tìm các loại lấy cớ để ra sức khước từ. Tức phụ lão Nhị, hiện tại ngươi không cầu ta, như vậy về sau ngươi có chuyện gì, cũng đừng tới tìm ta! Ta cũng không tin tà ma!
Vương lão đầu có chút lo lắng cho mấy đứa con, lão đại, hiện tại là dựa vào Đại Bảo kiếm tiền nuôi sống, cũng chỉ có một mẫu đất trước kia, cũng không còn cái gì khác, hôm nay hạn hán, quên đi, Đại Bảo sẽ chuẩn bị tốt.
Lão Nhị, ông đã thất vọng rồi, ông cũng không quan tâm, để cho hắn tự sinh tự diệt đi thôi, dù sao đói không chết hắn.
Lão Tam và lão Tứ mới là ông quan tâm, dù sao cũng là hai đứa con trai hiếu thuận nhất, nhà lão Tam lại nhiều con, nếu không có đủ ăn, vậy thì gian nan.
"Cha, sao người lại tới đây?" Vương Đồng Tỏa đang cầm cái cuốc chuẩn bị đi làm cỏ cho ruộng cạn.
"Ta xem hôm nay trời cũng không có mưa, ngươi chuẩn bị làm sao?" Vương lão đầu hỏi.
"Cha, người không cần lo lắng, con làm ruộng cạn còn có thể thu hồi được một ít, thật ra lại không thiếu ăn." Vương Đồng Tỏa vội nói.
"Cũng là ngươi nghĩ lâu dài, khai hoang thêm mấy mẫu ruộng cạn. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Cha là tới nói cho ngươi, đến lúc đó thật sự xuất hiện nạn đói, ngươi cũng đừng lại tốt bụng, nhà của mình còn ăn không đủ no còn phải tiếp tế nhà người khác, đầu tiên phải chăm sóc tốt cho phụ nữ và đám nhỏ của mình, biết không?" Lão Tam này chính là người tâm địa thật quá tốt.
"Cha, người nói con đều hiểu được, con cũng là cha bốn đứa nhỏ rồi, biết nặng nhẹ mà." Vương Đồng Tỏa nói.
"Được rồi, ta đi qua bên Tứ đệ ngươi xem thế nào, ngươi làm việc đi "
Vương Đồng Tỏa nhìn theo bóng dáng Vương lão đầu biến mất, thật lâu không hề cử động.
Hiến tế long vương cũng đi qua thật nhiều ngày nhưng mà bầu trời vẫn không có đám mây, xem ra là không thể trông cậy vào. Trấn trên lương thực cũng đã bắt đầu tăng giá, a di và tiểu cữu ở trên thị trấn đều gởi thư, kêu nhà mình trước tiên phải chuẩn bị lương thực. Tiểu cữu ở tiêu cục, người ta lo ăn lo ở, cũng không quan tâm, mà a di bọn họ cũng mua được lương thực rất tốt cũng đủ, cũng không cần lo lắng bị đói. Cho nên cả nhà Vương Phúc Nhi đang ở nông thôn mới làm hai nhà lo lắng nhất.
A di còn nói, nếu không thì đi lên huyện đi, tốt xấu gì thì trên huyện có nhiều đồ, chỉ là đắt đỏ một ít, cũng không đến mức mua không được lương thực.
Nhưng mà Vương gia thôn là địa phương Vương Đồng Tỏa và Thích thị cắm rễ, làm sao có thể rời đi, huống chi nhà mình cũng sẽ không thể nào bị đói. Đồ cất giấu ở trong sơn động, cũng không sợ bị người đánh cắp. Hiện tại nước giếng đầu thôn Vương gia thôn cũng bị người ta dùng để tưới vườn rau, đáng tiếc số lần nhiều, giếng này cũng sắp hết nước. Cuối cùng Vương Tài hạ lệnh, nước trừ bỏ dùng để uống, không thể dùng nước giếng này, còn đặc biệt cho người thay phiên canh giữ, mỗi ngày dựa theo khẩu phần một nhà có thể sử dụng bao nhiêu nước, như vậy mới cam đoan nước giếng không bị khô cạn.
Hết chương 80.
"Ngày quỷ quái thế này, sao không rơi một giọt mưa!" Lão nông nhìn ruộng đều nứt thành cái khe, cảm thấy cuộc sống vô vọng.
Đã có một tháng trời không mưa rồi, hoa mầu trong ruộng đều trở nên ủ rũ, Vương gia thôn người có đất đều phải đi gánh nước trong sông tưới hoa mầu. Nhưng mà dòng Lương Hà trước cửa nhà Vương Phúc Nhi cũng đã sắp cạn, chỗ nước rất sâu trước kia cũng lộ ra tảng đá, đã làm cho người ta gấp gáp lo lắng muốn chết!
Hiện tại Vương Phúc Nhi đã mười tuổi, hai năm nay trong nhà dựa vào trứng gà muối buôn bán với Vương lão bản, cũng để dành được không ít tiền. Vương Đồng Tỏa vẫn là ý tưởng kia, mua nhiều đất, cho nên trong tay nhà bọn họ cũng có hơn ba mươi mẫu. Vốn là dự bị thời điểm mùa thu sẽ đổi nhà gạch sống hiện tại thành nhà gạch nung, nhưng mà xem tình hình năm nay thế này, hoa mầu thu hoạch không tốt, giờ phút này, nhà ngươi còn đỉnh đạc xây nhà, không phải chọc người oán hận sao?
Nói không chừng còn có người sẽ chịu đói.
May mắn mấy năm này phụ thân Vương Phúc Nhi dự trữ nhiều lương thực trong sơn động ở phía sau núi, bằng không trời như vậy, đứa nhỏ trong nhà đều chịu đói. Làm nông dân thật sự không dễ dàng, dựa vào trời ăn cơm, nếu ông trời không muốn cho ngươi một ngụm cơm ăn, ngươi phải bị đói.
"Cha, năm nay chúng ta thu lương thực không được bao nhiêu đi?" Vương Phúc Nhi hỏi Vương Đồng Tỏa.
Mày mặt Vương Đồng Tỏa nhăn có thể kẹp chết một con muỗi: "Ài, bị hạn hán, thật nhiều mầm móng đều chết héo."
"Cha, lương thực của chúng ta đủ ăn không?" Vương Phúc Nhi hỏi.
Nói đến cái này, trong lòng Vương Đồng Tỏa thoải mái: "Đủ, chúng ta cũng nhiều ruộng cạn, như bắp, còn có khoai lang, khoai lang, đều chịu được hạn, trong hang động còn có hạt thóc, đủ chúng ta ăn."
"Vậy nếu mấy người thuê đất không thu được lương thực, một quý này liền giảm miễn đi." Đầu tiên là dưới tình huống mình có thể ăn no, mới có thể làm việc thiện, nếu không phải lão cha có thể cam đoan nhà mình không đói bụng, nàng cũng sẽ không đưa ra đề nghị này. Mặc dù có chút ích kỷ, nhưng mà Vương Phúc Nhi không hối hận, bằng không bản thân mình cũng còn ăn không đủ no, còn lo lắng người khác được sao?
Hiện tại xem khí trời này, cho dù là thu lương thực cũng thu không được bao nhiêu, cùng với thu địa tô chẳng được bao nhiêu, còn không bằng liền làm một chuyện tốt, cũng làm cho mấy người thuê có thể nhớ kỹ nhà mình tốt.
"Phúc nhi của chúng ta chính là thiện tâm, cha cũng nghĩ như vậy, ta không thể làm giàu mà không nhân đức." Vương Đồng Tỏa nói.
"Cha việc này người lặng lẽ nói cùng với mấy người thuê là được, cần phải dặn bọn họ không thể nói ra angoài." Vương Phúc Nhi nói.
"Đây là vì sao?" Vương Đồng Tỏa có chút không hiểu.
"Cha, người nghĩ xem, hiện tại thật nhiều người không thu được lương thực, nhà giàu trong thôn chúng ta là ai? Là Chu địa chủ đi, người cảm thấy Chu địa chủ có thể miễn địa tô cho mọi người hay không? Khẳng định là không thể nào, nhưng mà người khác biết chúng ta miễn địa tô cho mấy người thuê kia, đến lúc đó lấy chúng ta ra trách móc Chu địa chủ, không phải làm chúng ta đắc tội với Chu địa chủ sao?" Còn có, nếu Nhị bá mẫu bọn họ mà biết, còn không tới cửa tống tiền? Dù sao người ta đều không có đồ ăn, các ngươi còn giảm miễn địa tô, đây là tình huống gì. Tuy rằng địa tô này cũng không có được bao nhiêu, nhưng mà người ta sẽ không tin.
"Đúng đúng đúng, Phúc nhi con nói rất đúng, cái này ta sẽ nói rõ ràng với bọn họ. Không để cho bọn họ nói ra, cũng không thể bởi vì ta làm chút chuyện tốt, lại tìm phiền toái tới cho mình." Vương Đồng Tỏa vội nói.
Thích thị nghe xong chủ ý này, cũng biết được là tốt, phu thê bọn họ vốn chính là người hiền lành, nhìn thấy ông trời không thương xót, cũng làm không ra cái loại chuyện nhẫn tâm muốn bức địa tô. Diendanlequydon~ChieuNinh Lại nói tiếp, tâm tư phu thê hai người này thì rất đơn thuần, không giống Vương Phúc Nhi, còn nghĩ các phương diện khác, mới làm như vậy. Xem ra, chúng ta không phải người tốt, thì có một chút lòng thương hại. Cũng bởi vì nhìn rõ thu không được bao nhiêu địa tô mới như vậy.
Trứng gà muối phỏng chừng đến mùa thu sẽ ít đi, bởi vì hạn hán, sản lượng trứng gà cũng không cao, chỉ có một ít trong thời kì giáp hạt. Quên đi, làm sao có thể cái gì cũng vừa ý, so sánh ra, tình huống nhà mình cũng tốt không biết bao nhiêu.
Mấy người thuê đất của Vương Đồng Tỏa, biết ông chủ có lòng tốt, trong lòng đều vô cùng cảm kích, vốn đại hạn thế này, khẳng định là thu không được bao nhiêu hoa mầu. Nếu còn muốn phân một nửa giao địa tô, vậy thật đúng là họa vô đơn chí, nói không chừng trong nhà đều phải có người đói chết, hiện tại tốt lắm, ít nhiều có thể san ra một chút lương thực, mọi người góp nhặt uống canh cũng chống đỡ qua ngày.
"Ông chủ, ngài cứ yên tâm đi, việc này chúng ta tuyệt đối sẽ nuốt ở trong bụng, sẽ không để cho người khác biết." Ông chủ người ta hảo tâm, cũng không thể làm phiền hà ông chủ. Người ta vốn không có trách nhiệm miễn địa tô cho mình, hiện tại người ta làm như vậy, vậy cũng không thể chọc phiền toái cho ông chủ. Làm người phải biết cảm ơn!
Thời tiết càng ngày càng nóng, đáng tiếc ông trời vẫn không nể mặt, không rơi hạt mưa. Mặt nông dân càng khó coi, còn có người truyền ra, có phải vì không hiếu kính cho long vương hay không, cho nên mới chọc giận long vương không cho chúng ta trời mưa.
Lời này mười người có chín người tin, Vương Phúc Nhi không tin, mê tín thôi, nhưng mà một người lực lượng là có được bao nhiêu, ngươi không có khả năng đi lay động toàn bộ thôn dân, thậm chí với tư tưởng người thời đại này, đó là muốn chết, nói không chừng còn có thể bị mắng thành kẻ điên.
Lý chính mười thôn quanh Tú Thủy trấn cùng tụ lại một chỗ thương lượng, bày đồ cúng cấp cho long vương, dùng để cầu mưa. Cho nên mỗi nhà mỗi hộ đều phải ra tiền. Không ra nổi tiền thì xuất lực, ra vật đều có thể, nếu ngươi không muốn, như vậy đến lúc đó không cầu được mưa, sẽ có người oán trách ngươi, đến lúc đó ngươi cũng đừng mong tiếp tục sống được ở Tú Thủy trấn.
Cho nên lần này lý chính Vương Tài không hề phí một chút khí lực liền thu đủ ở Vương gia thôn. Ngày hiến tế long vương đã định là ngày kia, đương nhiên phải càng nhanh càng tốt, chậm một ngày, hoa mầu sẽ ít đi một phần sống, trời mưa càng sớm, còn có thể cứu vớt vài phần.
Phụ thân Vương Đồng Tỏa của Vương Phúc Nhi cũng là người tích cực chủ động ra tiền, cái này cũng không thể trách hắn, hắn là cổ nhân sinh trưởng ở địa phương này, ngươi nếu giảng cho hắn không có chuyện long vương gia làm mưa, khẳng định hắn cũng sẽ không tin.
Phần của Vương lão đầu, hắn cũng đưa ra, mấy năm nay, Vương lão đầu và Triệu thị theo trong nhà Vương Phúc Nhi được không ít lợi ích, đương nhiên việc vãn bối hiếu kính trưởng bối, là nên làm.
Trước kia nói là một tháng cấp cho lão nhân gia một trăm văn tiền, nhưng mà Nhị bá mẫu dọn ra ở bên ngoài, cũng sẽ không cho. Triệu thị tới cửa đòi rất nhiều lần, còn mắng rất nhiều thứ, nhưng mà cũng không chịu nổi Mã thị da mặt dày, chính là không cho.
Rốt cuộc Triệu thị không có cách nào, nói chung không thể đến trong nhà lão Nhị mà cướp đi, bà liên tiếp nói, mình nuôi dưỡng con trai một chút cũng không dùng được, còn không bằng nuôi con heo. Nuôi con heo đến cuối năm hết tháng còn có thể được ăn thịt, nuôi con trai có dùng được gì?
Mã thị liền nói: "Chúng ta cũng có nhi tử nữ nhi, tôn tử cháu gái của ngươi ăn cơm mặc quần áo không cần tiền sao? Ngài coi như thương bọn họ, ta mà có tiền ta sẽ không cho ngươi sao? ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Nhưng mà ta và Ngân Tỏa đều là không bản lĩnh, không giống Tam đệ và Tam đệ muội, có thể kiếm đồng tiền lớn như vậy. Ta cũng biết cái gọi là lượng sức mà làm, nương, ngươi cũng không thể lại khó xử chúng ta, hai người lão Tam khẳng định nuôi sống được ngươi và cha. Bọn họ cũng là con trai nhi tức của ngài, cũng không thiếu một trăm văn tiền này của chúng ta, ngươi coi như cho tôn tử cháu gái ngươi mua kẹo ăn."
Nghe một chút, lời nói này, Triệu thị tức giận đến cắn răng, nói: "Được, nếu đã như vậy, vậy về sau lão Nhị cũng đừng gọi ta là nương, ta cũng không có con trai lão Nhị này. Lão nương tân tân khổ khổ nuôi lớn một con sói mắt trắng, cũng là lão nương xui xẻo!" (con sói mắt trắng = bạch nhãn lang = cũng ý nói là người vong ơn phụ nghĩa)
Vương lão đầu mắng bà: "Nhi tử nữ nhi hiếu kính, hoàn toàn đều là dựa vào tự giác, ngươi đi nháo thì có ích lợi gì? Hiện tại mình cũng phiền lòng, đi làm cái gì?"
"Sớm biết rằng lão Nhị là đức hạnh này, lúc trước ta thật sự không nên sinh hắn ra, thật sự là cưới tức phụ thì đã quên nương, dưỡng nhi dưỡng già có cái rắm dùng!" Triệu thị hận không thôi.
"Nói ngốc cái gì đó, lão Tam lão Tứ thì sao? Cho dù là lão đại bên kia, Đại Bảo đối với ngươi không tốt hả? Ngươi có bốn nhi tử được ba đứa cũng không tệ rồi, phải biết đủ đi. Ngươi xem xem nhà những người khác trong thôn chúng ta, chính là Trần Cường tử kia, cuối cùng lão nương hắn còn không phải đang sống mà đói chết? Người nằm liệt ở trên giường cũng không có ai quản, nhi tử tức phụ nấu cơm xong, cũng không biết bới một chén cho nàng ta, cuối cùng đã chết mấy ngày mới phát hiện. Ngươi suy nghĩ chúng ta một chút, lão Tam lão Tứ bọn họ sẽ như vậy sao? Còn có thôn cách vách, có hai lão, thời điểm có khả năng còn hoạt động, đứa nào cũng muốn cướp đoạt, vừa thấy già đi không làm được nữa, đều ném đi như giày rách, bây giờ còn không phải hai lão sống nương tựa lẫn nhau sao? Chúng ta đây còn không phải tốt hơn rất nhiều? Ăn mặc, cho tới bây giờ cũng không thiếu, làm người phải biết đủ, lão Nhị như vậy thì như vậy đi, người đang làm trời đang nhìn, hắn cái bộ dáng kia, cả đời cũng phát không được tài. Ngươi quản hắn làm gì."
Triệu thị bị nói thì xoay chuyển suy nghĩ. Nếu một khi so với người khác, hiện tại mình và lão nhân thật sự sống rất tốt, cho dù là ruộng đất cũng là mấy đứa con trai giúp đỡ trồng trọt, một chút cũng không cần mình quan tâm. Còn lão Tam mỗi lần có ăn ngon đều mang tới đây cho mình, quên đi, không thèm nghĩ lão Nhị bọn họ nữa, phải nghĩ chuyện cao hứng mới đúng.
Nhưng mà: "Lão nhân, ngươi nói lão Nhị bọn họ không cho một tháng một trăm văn tiền, đứa khác đều học theo, vậy không phải chúng ta thiệt thòi sao?" Triệu thị hỏi.
"Thôi đi, ta vẫn là câu nói kia, dựa vào tự giác, nguyện ý cho tự nhiên sẽ cho, không nguyện ý cho, tới cửa đòi cũng sẽ không cho. Hơn nữa, lão Tam và lão Tứ là hạng người như vậy sao? Ngươi cẩn thận suy nghĩ."
Triệu thị á khẩu không trả lời được, mấy năm này làm cho bà cũng nhận rõ sự thật, chân chính hiếu thuận thì sẽ không bởi vì ở riêng, tìm các loại lấy cớ để ra sức khước từ. Tức phụ lão Nhị, hiện tại ngươi không cầu ta, như vậy về sau ngươi có chuyện gì, cũng đừng tới tìm ta! Ta cũng không tin tà ma!
Vương lão đầu có chút lo lắng cho mấy đứa con, lão đại, hiện tại là dựa vào Đại Bảo kiếm tiền nuôi sống, cũng chỉ có một mẫu đất trước kia, cũng không còn cái gì khác, hôm nay hạn hán, quên đi, Đại Bảo sẽ chuẩn bị tốt.
Lão Nhị, ông đã thất vọng rồi, ông cũng không quan tâm, để cho hắn tự sinh tự diệt đi thôi, dù sao đói không chết hắn.
Lão Tam và lão Tứ mới là ông quan tâm, dù sao cũng là hai đứa con trai hiếu thuận nhất, nhà lão Tam lại nhiều con, nếu không có đủ ăn, vậy thì gian nan.
"Cha, sao người lại tới đây?" Vương Đồng Tỏa đang cầm cái cuốc chuẩn bị đi làm cỏ cho ruộng cạn.
"Ta xem hôm nay trời cũng không có mưa, ngươi chuẩn bị làm sao?" Vương lão đầu hỏi.
"Cha, người không cần lo lắng, con làm ruộng cạn còn có thể thu hồi được một ít, thật ra lại không thiếu ăn." Vương Đồng Tỏa vội nói.
"Cũng là ngươi nghĩ lâu dài, khai hoang thêm mấy mẫu ruộng cạn. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Cha là tới nói cho ngươi, đến lúc đó thật sự xuất hiện nạn đói, ngươi cũng đừng lại tốt bụng, nhà của mình còn ăn không đủ no còn phải tiếp tế nhà người khác, đầu tiên phải chăm sóc tốt cho phụ nữ và đám nhỏ của mình, biết không?" Lão Tam này chính là người tâm địa thật quá tốt.
"Cha, người nói con đều hiểu được, con cũng là cha bốn đứa nhỏ rồi, biết nặng nhẹ mà." Vương Đồng Tỏa nói.
"Được rồi, ta đi qua bên Tứ đệ ngươi xem thế nào, ngươi làm việc đi "
Vương Đồng Tỏa nhìn theo bóng dáng Vương lão đầu biến mất, thật lâu không hề cử động.
Hiến tế long vương cũng đi qua thật nhiều ngày nhưng mà bầu trời vẫn không có đám mây, xem ra là không thể trông cậy vào. Trấn trên lương thực cũng đã bắt đầu tăng giá, a di và tiểu cữu ở trên thị trấn đều gởi thư, kêu nhà mình trước tiên phải chuẩn bị lương thực. Tiểu cữu ở tiêu cục, người ta lo ăn lo ở, cũng không quan tâm, mà a di bọn họ cũng mua được lương thực rất tốt cũng đủ, cũng không cần lo lắng bị đói. Cho nên cả nhà Vương Phúc Nhi đang ở nông thôn mới làm hai nhà lo lắng nhất.
A di còn nói, nếu không thì đi lên huyện đi, tốt xấu gì thì trên huyện có nhiều đồ, chỉ là đắt đỏ một ít, cũng không đến mức mua không được lương thực.
Nhưng mà Vương gia thôn là địa phương Vương Đồng Tỏa và Thích thị cắm rễ, làm sao có thể rời đi, huống chi nhà mình cũng sẽ không thể nào bị đói. Đồ cất giấu ở trong sơn động, cũng không sợ bị người đánh cắp. Hiện tại nước giếng đầu thôn Vương gia thôn cũng bị người ta dùng để tưới vườn rau, đáng tiếc số lần nhiều, giếng này cũng sắp hết nước. Cuối cùng Vương Tài hạ lệnh, nước trừ bỏ dùng để uống, không thể dùng nước giếng này, còn đặc biệt cho người thay phiên canh giữ, mỗi ngày dựa theo khẩu phần một nhà có thể sử dụng bao nhiêu nước, như vậy mới cam đoan nước giếng không bị khô cạn.
Hết chương 80.
Tác giả :
Lý Hảo