Con Gái Nhà Nông
Chương 63: Dâng hương miếu nương nương
Editor: ChieuNinh
Triệu Thư Lâm về nhà, liền cầm đậu hủ chát cho cha của nó, cha nó nếm thử cảm thấy thực không sai, lại đi vội tới khách điếm cho đầu bếp nếm, đầu bếp nói: "Ông chủ, đậu hủ chát này ta cảm thấy không sai, nhưng mà, chúng ta trước đặt ở trong tửu lâu để cho khách hàng ăn thử một đoạn thời gian mới được. Nếu như tốt, có thể nhận làm lượng lớn, dù sao khẩu vị mỗi người đều không giống nhau."
Triệu Thanh Minh nói: "Những thứ này cũng là từ chỗ người khác làm ra, ta xem chúng ta vẫn nên trực tiếp giống như lần trước, mua đứt phương tử, đến lúc đó cũng như măng chua, trở thành độc nhất ở tửu lâu của chúng ta." Việc buôn bán ai cũng phải thật tinh mắt, huống chi cho dù mua phương tử rồi, cũng không phải là khoản tiền lớn, nếu như còn do dự, đến lúc đó bị người khác đoạt tiên cơ thì không tốt! Huống chi, đầu bếp cũng nói không tệ, hẳn là cũng không kém đi nơi nào.
Đầu bếp nghe ông chủ nói như vậy xong, cũng không có nói cái gì nữa, ánh mắt ông chủ luôn luôn rất chuẩn, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn có thể kinh doanh tửu lâu rất tốt.
Triệu Thanh Minh từ trong phòng bếp đi ra, chưởng quầy đuổi theo: "Đông gia (Ông chủ)!"
Triệu Thanh Minh nhíu nhíu mày: "Có phải Nhị lão gia lại nợ sổ sách hay không?"
Thân là chưởng quầy, điều khoản mỗi ngày đều phải rõ ràng rành mạch, nhưng mà hiện tại có một người ăn cơm bá vương, còn là đệ đệ ông chủ, hắn cũng không biết như thế nào cho phải.
"Ông chủ, hiện tại Nhị lão gia mỗi ngày tới đây ăn, còn mang theo một đám thân thích cũng tới đây ăn, ăn xong rồi liền ghi sổ sách, tiểu nhân cũng thật sự là không có cách nào." Chưởng quầy đau đầu, hắn cũng biết chút chuyện của Triệu gia, chưởng quầy và đệ đệ không phải một nương sinh ra, lão thái thái hiện tại là kế thất (vợ kế), đương nhiên cũng yêu thương thân nhi tử của mình. Nay tuy rằng chưởng quầy mạnh mẽ vang dội phân gia, nhưng mà có người vẫn không phục, còn không phải sao, mỗi ngày lại đây ăn ngon uống say.
"Trước cứ ghi lại, việc này ta sẽ xử lý!" Triệu Thanh Minh nói.
Chưởng quầy chỉ có thể làm theo, hy vọng ông chủ có thể giải quyết việc này cho xong, bằng không có bao nhiêu thứ cũng không đủ cho Nhị lão gia dùng, mỗi lần đều gọi đồ ăn quý nhất, còn mang theo một đám người.
"Cha, thế nào?" Triệu Thư Lâm tràn đầy chờ mong nhìn cha mình. Triệu Thanh Minh thực vui mừng: "Con có thể suy nghĩ đến sinh ý của chúng ta, cũng rất không tệ, cha thật cao hứng." Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Trước kia cảm thấy con trai mình là người thành thật, không thích hợp việc buôn bán, nhưng hiện tại Triệu Thanh Minh có chút thay đổi nho nhỏ, có thể thời khắc nghĩ đến tửu lâu của mình, đó là một hiện tượng không tệ.
Triệu Thư Lâm bị nói nên ngượng ngùng, mặt có chút hồng. "Được rồi, hiện tại cùng cha đi Vương gia thôn, chúng ta nhận làm từ việc nhỏ." Triệu Thanh Minh vỗ vỗ bả vai Triệu Thư Lâm.
Vương Phúc Nhi lấy giá mười lăm lượng bạc bán phương pháp làm đậu hủ chát cho phụ tử Triệu Thanh Minh. Triệu Thanh Minh còn nói, về sau nếu có đồ tốt gì, có thể cứ đi tìm hắn, hiện tại thì tửu lâu của hắn thiếu đồ ăn mới mẻ này. Đương nhiên, đồ ăn này cần phải ăn ngon, mới đắt khách.
Vương Đồng Tỏa lại cảm thấy ngượng ngùng, bạc này lấy được cũng quá dễ dàng, nhưng mà Triệu Thanh Minh nói, thứ này thoạt nhìn dễ dàng, nhưng mà người khác thật không ngờ tới, bên này nghĩ tới được, dựa vào cái này, liền đáng giá. Nếu mỗi người đều có thể nghĩ được, vậy nhà hắn cũng sẽ không bán rồi.
Vương Phúc Nhi cam đoan mình sẽ chậm rãi cân nhắc đồ ăn mới, đến lúc đó nếu cảm thấy ăn ngon, khẳng định sẽ đến tửu lâu tìm Triệu thúc thúc. Đây là chuyện song phương đều có lợi, nàng sẽ không cảm thấy ngượng ngùng, hơn nữa thứ này ở trong tay mình, cũng không thể phát dương quang đại (phát huy), còn không bằng để cho Triệu thúc thúc bán ra ở trong tửu lâu.
Phụ tử Triệu Thanh Minh đi rồi, cả nhà Vương Đồng Tỏa đều thật cao hứng, nhìn bạc trắng bóng, thật là còn ngọt hơn uống mật. Vương Hoa Nhi véo véo khuôn mặt Vương Phúc Nhi, nói: "Về sau còn muốn cái gì, nói với tỷ, tỷ nhất định sẽ giúp muội."
Buổi tối Vương Đồng Tỏa và Thích thị nói đến tiểu khuê nữ nhà mình, cảm thấy nữ nhi này thật là phúc tinh nhà mình, ở riêng còn không đến một năm, đều nhanh chóng vượt lên làm phú hộ. Mười lăm lượng bạc có thể mua được vài mẫu ruộng, đối với nông dân mà nói, chỉ có ruộng đất là chắc chắn. Đến lúc nhiều đất hơn, thành một tiểu địa chủ cũng không tệ.
Nhưng mà chuyện Tống Trường Khanh và Triệu Thư Lâm đến bên này tìm Vương Phúc Nhi bị Nhị bá mẫu Vương Phúc Nhi biết. Nhà Nhị bá mẫu đã cất xong rồi, cũng chuyển ra khỏi nhà cũ, nàng ta thường thường tới đây hỏi thăm chuyện hai người kia. Nhưng mà cả nhà Vương Phúc Nhi đều không có quan tâm nàng ta làm gì, Vương Hoa Nhi lại chán ghét, nhưng mà Thích thị lại không cho ba tỷ muội nói cái gì khó nghe. Mặc kệ nói như thế nào, đó đều là Nhị bá mẫu của bọn họ, nếu truyền ra ngoài, nói ba tỷ muội vô lễ bất kính đối với trưởng bối, đến lúc đó thì lời khó nghe còn nhiều hơn.
Sau khi thu hoạch xong, cả nhà Vương Đồng Tỏa trừ bỏ giữ lại đủ cho nhà mình ăn, thứ khác toàn bộ đều bán đi, được sáu lượng bạc, không nhiều lắm cũng không ít, nhưng mà tốt hơn nhiều so với trước kia. Gà Vương Phúc Nhi nuôi cũng trưởng thành, gà mái đã bắt đầu đẻ trứng, người cả nhà cũng đủ dinh dưỡng. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Thời điểm mùa hè, ba tỷ muội Vương Cúc Nhi phơi nắng hong khô hạt tiêu, cà tím, đậu đũa, mướp đắng … nhiều quá ăn không hết, chờ tới khi mùa đông không có đồ ăn để ăn, thứ này cũng có thể ăn với cơm.
Thu hoạch xong vụ thu, cưỡng bức lao động cũng lại tới Vương gia thôn, muốn mỗi nhà mỗi hộ bỏ ra một người đi lên huyện đào mương. Nếu không có ra lao động, như vậy thì dùng tiền thay thế, lý chính Vương Tài thì quan tâm cũng không được. Vương Đồng Tỏa quyết định vẫn là chính mình đi làm việc, muốn ra tiền, hắn luyến tiếc, bản thân hắn có một chút khí lực, có khả năng làm việc.
Lần này ở riêng rồi, Vương lão đầu bên kia cũng phải ra một sức lao động, nhưng mà Vương lão đầu tuổi tác đã cao, cho nên đến lúc đó cũng chia đều đến trên người bốn huynh đệ.
Thích thị sớm chuẩn bị lương khô cho Vương Đồng Tỏa mang theo, lần này vừa đi là đi mấy ngày, các nam nhân bên ngoài cũng không biết tự chiếu cố cho mình, nàng chuẩn bị đầy đủ hết.
Vương Phúc Nhi nhìn Vương Tiểu Bảo đang chảy nước miếng, khi nào thì đệ mới có thể lớn lên? Đến lúc đó cũng có thể gánh vác chia sẻ thay cha chúng ta, khó trách ở nông thôn mọi người đều muốn con trai, đủ loại nguyên nhân, làm cho ngươi phải có con trai.
"Đại tỷ, tỷ nói khi nào thì cha mới trở về?" Vương Phúc Nhi hỏi, cha nhà mình đã đi ra ngoài hai ngày, cũng còn chưa có trở về.
Vương Cúc Nhi đang ở thiêu thùa may vá nói: "Ta đoán còn phải qua vài ngày nữa đi, trước kia cha cũng từng đi, bốn năm ngày ấy."
Mùa thu không có việc nhà nông, quan gia muốn đào mương vét bùn ở trên huyện, đây cũng là chuyện thực sự làm vì dân chúng, mọi người đều tự nguyện.
"Còn phải lâu như vậy sao?" Vương Phúc Nhi có chút nhớ nhung cha, lúc cha nhà mình còn ở nhà thì không cảm thấy gì, một khi rời nhà đi xa, thời điểm buổi tối đều cảm thấy không an toàn.
Vương Hoa Nhi đi tìm Thanh Mai bạn tốt của nàng, Vương Phúc Nhi ở trong thôn không có bạn chơi, chủ yếu là, tư tưởng của nàng cũng không phải đứa nhỏ mấy tuổi, không chơi chung được.
"Có cảm thấy nhàm chán hay không? Vậy muội đi bên ngoài chơi đi, nhưng mà không thể đi bờ sông chơi, biết không?"
"Vẫn là quên đi, lát nữa muội đi qua nhà Tứ thẩm, xin nàng một ít gốc trúc, phía sau nhà chúng ta cũng có thể biến thành một mảnh rừng trúc."
Vương Phúc Nhi mang theo bánh bao Thích thị làm, đi tìm Tứ thẩm, thời điểm đến trong nhà Tứ thẩm, Tứ thẩm đang băm cỏ cho heo ăn. Tứ thẩm là người chịu khó, cũng nuôi hai con heo, bình thường đi lên núi cắt cỏ, sau đó nấu cho heo ăn.
"Tứ thẩm!"
"Là Phúc nhi đến sao? Mau tới đây, mau tới đây." Tứ thẩm Sở thị vội bỏ lại công việc trong tay, chính nàng chưa từng sinh con, cho nên đặc biệt yêu thích tiểu hài tử.
Chờ Vương Phúc Nhi đưa bánh bao mình mang cho Sở thị rồi, Sở thị cười nói: "Vẫn là Phúc nhi yêu thương Tứ thẩm, ừ, ăn ngon thật, đây là nương của con làm đi, tay nghề thật tốt."
Vương Phúc Nhi cười hì hì, sau đó nói ý tứ muốn một ít gốc trúc, Sở thị đáp ứng ngay, vốn cũng không phải chuyện lớn, nàng vui lòng cho.
"Phúc nhi, ngày mai đi cùng Tứ thẩm đi xem miếu nương nương được không?" Nàng ngóng trông có đứa con, cho dù là một nữ oa, chỉ là giống như Phúc nhi thế này, cũng tốt lắm rồi.
Nàng muốn mang theo một đứa nhỏ cùng đi thắp hương, khẳng định hiệu quả tốt hơn chút.
Vương Phúc Nhi gật gật đầu: "Con vui lòng đi cùng, nhưng mà Tứ thẩm phải nói với nương con, nương con đồng ý mới được." Có thể đi ra bên ngoài chơi, Vương Phúc Nhi cầu còn không được.
"Vậy thì bao ở trên người Tứ thẩm."
Vì thế ngày hôm sau Vương Phúc Nhi đã được Sở thị mang đi miếu nương nương. Miếu nương nương này là một cái chùa miếu duy nhất ở vài thôn lân cận, mọi người cầu con, cầu phúc đều đến nơi đây, cho nên nơi này hương khói cũng không tệ lắm. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Vương Phúc Nhi đi tới ngoài cửa núi này, thấy còn có quầy bán hương, bán thức ăn vặt. Sở thị mua một ít điểm tâm ăn vặt cho Vương Phúc Nhi, lại mua hương ở một cái sạp khác, mang theo rổ nhỏ liền đi vào thắp hương (nhang).
Trong chính điện là Quan Thế Âm nương nương, thật nhiều người đều là bà bà đang thắp hương, phỏng chừng là khẩn cầu cho tức phụ nhi hoặc khuê nữ nhà mình có thể một lần mang được thai nam đi. Sở thị dáng vóc tiều tụy dập đầu, dâng hương, lại mang theo Vương Phúc Nhi đi rút thăm. Đương nhiên là mượn dùng vận may của Vương Phúc Nhi, đến sau đó quả nhiên lại rút được săm tốt nhất, Sở thị mừng đến nỗi ôm chầm lấy mặt Vương Phúc Nhi liền hôn một cái, đúng là nàng luôn ngóng trông có thể sinh một đứa nhỏ, không nghĩ tới vận khí cũng không tệ lắm.
Thời điểm hai người các nàng muốn ra cửa rời núi, tình cờ gặp một phụ nhân ăn mặc rất đẹp cũng tới đây thắp hương. Sở thị sợ chọc phiền toái, nên khiến cho Vương Phúc Nhi cúi đầu, trực tiếp né đi qua, kẻ có tiền tốt nhất không cần trực tiếp đối mặt. Nhưng Vương Phúc Nhi vẫn vụng trộm nhìn thoáng qua, cảm thấy phụ nhân kia nhìn có chút nhìn quen mắt, rốt cuộc là làm sao gặp qua, giống như một chút ấn tượng cũng không có, việc này sau đó đã bị Vương Phúc Nhi quăng đến sau đầu. Dù sao người như vậy về sau khẳng định không có xuất hiện chung với nhau, làm gì còn nhớ mãi không quên chứ.
Triệu Thư Lâm về nhà, liền cầm đậu hủ chát cho cha của nó, cha nó nếm thử cảm thấy thực không sai, lại đi vội tới khách điếm cho đầu bếp nếm, đầu bếp nói: "Ông chủ, đậu hủ chát này ta cảm thấy không sai, nhưng mà, chúng ta trước đặt ở trong tửu lâu để cho khách hàng ăn thử một đoạn thời gian mới được. Nếu như tốt, có thể nhận làm lượng lớn, dù sao khẩu vị mỗi người đều không giống nhau."
Triệu Thanh Minh nói: "Những thứ này cũng là từ chỗ người khác làm ra, ta xem chúng ta vẫn nên trực tiếp giống như lần trước, mua đứt phương tử, đến lúc đó cũng như măng chua, trở thành độc nhất ở tửu lâu của chúng ta." Việc buôn bán ai cũng phải thật tinh mắt, huống chi cho dù mua phương tử rồi, cũng không phải là khoản tiền lớn, nếu như còn do dự, đến lúc đó bị người khác đoạt tiên cơ thì không tốt! Huống chi, đầu bếp cũng nói không tệ, hẳn là cũng không kém đi nơi nào.
Đầu bếp nghe ông chủ nói như vậy xong, cũng không có nói cái gì nữa, ánh mắt ông chủ luôn luôn rất chuẩn, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn có thể kinh doanh tửu lâu rất tốt.
Triệu Thanh Minh từ trong phòng bếp đi ra, chưởng quầy đuổi theo: "Đông gia (Ông chủ)!"
Triệu Thanh Minh nhíu nhíu mày: "Có phải Nhị lão gia lại nợ sổ sách hay không?"
Thân là chưởng quầy, điều khoản mỗi ngày đều phải rõ ràng rành mạch, nhưng mà hiện tại có một người ăn cơm bá vương, còn là đệ đệ ông chủ, hắn cũng không biết như thế nào cho phải.
"Ông chủ, hiện tại Nhị lão gia mỗi ngày tới đây ăn, còn mang theo một đám thân thích cũng tới đây ăn, ăn xong rồi liền ghi sổ sách, tiểu nhân cũng thật sự là không có cách nào." Chưởng quầy đau đầu, hắn cũng biết chút chuyện của Triệu gia, chưởng quầy và đệ đệ không phải một nương sinh ra, lão thái thái hiện tại là kế thất (vợ kế), đương nhiên cũng yêu thương thân nhi tử của mình. Nay tuy rằng chưởng quầy mạnh mẽ vang dội phân gia, nhưng mà có người vẫn không phục, còn không phải sao, mỗi ngày lại đây ăn ngon uống say.
"Trước cứ ghi lại, việc này ta sẽ xử lý!" Triệu Thanh Minh nói.
Chưởng quầy chỉ có thể làm theo, hy vọng ông chủ có thể giải quyết việc này cho xong, bằng không có bao nhiêu thứ cũng không đủ cho Nhị lão gia dùng, mỗi lần đều gọi đồ ăn quý nhất, còn mang theo một đám người.
"Cha, thế nào?" Triệu Thư Lâm tràn đầy chờ mong nhìn cha mình. Triệu Thanh Minh thực vui mừng: "Con có thể suy nghĩ đến sinh ý của chúng ta, cũng rất không tệ, cha thật cao hứng." Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Trước kia cảm thấy con trai mình là người thành thật, không thích hợp việc buôn bán, nhưng hiện tại Triệu Thanh Minh có chút thay đổi nho nhỏ, có thể thời khắc nghĩ đến tửu lâu của mình, đó là một hiện tượng không tệ.
Triệu Thư Lâm bị nói nên ngượng ngùng, mặt có chút hồng. "Được rồi, hiện tại cùng cha đi Vương gia thôn, chúng ta nhận làm từ việc nhỏ." Triệu Thanh Minh vỗ vỗ bả vai Triệu Thư Lâm.
Vương Phúc Nhi lấy giá mười lăm lượng bạc bán phương pháp làm đậu hủ chát cho phụ tử Triệu Thanh Minh. Triệu Thanh Minh còn nói, về sau nếu có đồ tốt gì, có thể cứ đi tìm hắn, hiện tại thì tửu lâu của hắn thiếu đồ ăn mới mẻ này. Đương nhiên, đồ ăn này cần phải ăn ngon, mới đắt khách.
Vương Đồng Tỏa lại cảm thấy ngượng ngùng, bạc này lấy được cũng quá dễ dàng, nhưng mà Triệu Thanh Minh nói, thứ này thoạt nhìn dễ dàng, nhưng mà người khác thật không ngờ tới, bên này nghĩ tới được, dựa vào cái này, liền đáng giá. Nếu mỗi người đều có thể nghĩ được, vậy nhà hắn cũng sẽ không bán rồi.
Vương Phúc Nhi cam đoan mình sẽ chậm rãi cân nhắc đồ ăn mới, đến lúc đó nếu cảm thấy ăn ngon, khẳng định sẽ đến tửu lâu tìm Triệu thúc thúc. Đây là chuyện song phương đều có lợi, nàng sẽ không cảm thấy ngượng ngùng, hơn nữa thứ này ở trong tay mình, cũng không thể phát dương quang đại (phát huy), còn không bằng để cho Triệu thúc thúc bán ra ở trong tửu lâu.
Phụ tử Triệu Thanh Minh đi rồi, cả nhà Vương Đồng Tỏa đều thật cao hứng, nhìn bạc trắng bóng, thật là còn ngọt hơn uống mật. Vương Hoa Nhi véo véo khuôn mặt Vương Phúc Nhi, nói: "Về sau còn muốn cái gì, nói với tỷ, tỷ nhất định sẽ giúp muội."
Buổi tối Vương Đồng Tỏa và Thích thị nói đến tiểu khuê nữ nhà mình, cảm thấy nữ nhi này thật là phúc tinh nhà mình, ở riêng còn không đến một năm, đều nhanh chóng vượt lên làm phú hộ. Mười lăm lượng bạc có thể mua được vài mẫu ruộng, đối với nông dân mà nói, chỉ có ruộng đất là chắc chắn. Đến lúc nhiều đất hơn, thành một tiểu địa chủ cũng không tệ.
Nhưng mà chuyện Tống Trường Khanh và Triệu Thư Lâm đến bên này tìm Vương Phúc Nhi bị Nhị bá mẫu Vương Phúc Nhi biết. Nhà Nhị bá mẫu đã cất xong rồi, cũng chuyển ra khỏi nhà cũ, nàng ta thường thường tới đây hỏi thăm chuyện hai người kia. Nhưng mà cả nhà Vương Phúc Nhi đều không có quan tâm nàng ta làm gì, Vương Hoa Nhi lại chán ghét, nhưng mà Thích thị lại không cho ba tỷ muội nói cái gì khó nghe. Mặc kệ nói như thế nào, đó đều là Nhị bá mẫu của bọn họ, nếu truyền ra ngoài, nói ba tỷ muội vô lễ bất kính đối với trưởng bối, đến lúc đó thì lời khó nghe còn nhiều hơn.
Sau khi thu hoạch xong, cả nhà Vương Đồng Tỏa trừ bỏ giữ lại đủ cho nhà mình ăn, thứ khác toàn bộ đều bán đi, được sáu lượng bạc, không nhiều lắm cũng không ít, nhưng mà tốt hơn nhiều so với trước kia. Gà Vương Phúc Nhi nuôi cũng trưởng thành, gà mái đã bắt đầu đẻ trứng, người cả nhà cũng đủ dinh dưỡng. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Thời điểm mùa hè, ba tỷ muội Vương Cúc Nhi phơi nắng hong khô hạt tiêu, cà tím, đậu đũa, mướp đắng … nhiều quá ăn không hết, chờ tới khi mùa đông không có đồ ăn để ăn, thứ này cũng có thể ăn với cơm.
Thu hoạch xong vụ thu, cưỡng bức lao động cũng lại tới Vương gia thôn, muốn mỗi nhà mỗi hộ bỏ ra một người đi lên huyện đào mương. Nếu không có ra lao động, như vậy thì dùng tiền thay thế, lý chính Vương Tài thì quan tâm cũng không được. Vương Đồng Tỏa quyết định vẫn là chính mình đi làm việc, muốn ra tiền, hắn luyến tiếc, bản thân hắn có một chút khí lực, có khả năng làm việc.
Lần này ở riêng rồi, Vương lão đầu bên kia cũng phải ra một sức lao động, nhưng mà Vương lão đầu tuổi tác đã cao, cho nên đến lúc đó cũng chia đều đến trên người bốn huynh đệ.
Thích thị sớm chuẩn bị lương khô cho Vương Đồng Tỏa mang theo, lần này vừa đi là đi mấy ngày, các nam nhân bên ngoài cũng không biết tự chiếu cố cho mình, nàng chuẩn bị đầy đủ hết.
Vương Phúc Nhi nhìn Vương Tiểu Bảo đang chảy nước miếng, khi nào thì đệ mới có thể lớn lên? Đến lúc đó cũng có thể gánh vác chia sẻ thay cha chúng ta, khó trách ở nông thôn mọi người đều muốn con trai, đủ loại nguyên nhân, làm cho ngươi phải có con trai.
"Đại tỷ, tỷ nói khi nào thì cha mới trở về?" Vương Phúc Nhi hỏi, cha nhà mình đã đi ra ngoài hai ngày, cũng còn chưa có trở về.
Vương Cúc Nhi đang ở thiêu thùa may vá nói: "Ta đoán còn phải qua vài ngày nữa đi, trước kia cha cũng từng đi, bốn năm ngày ấy."
Mùa thu không có việc nhà nông, quan gia muốn đào mương vét bùn ở trên huyện, đây cũng là chuyện thực sự làm vì dân chúng, mọi người đều tự nguyện.
"Còn phải lâu như vậy sao?" Vương Phúc Nhi có chút nhớ nhung cha, lúc cha nhà mình còn ở nhà thì không cảm thấy gì, một khi rời nhà đi xa, thời điểm buổi tối đều cảm thấy không an toàn.
Vương Hoa Nhi đi tìm Thanh Mai bạn tốt của nàng, Vương Phúc Nhi ở trong thôn không có bạn chơi, chủ yếu là, tư tưởng của nàng cũng không phải đứa nhỏ mấy tuổi, không chơi chung được.
"Có cảm thấy nhàm chán hay không? Vậy muội đi bên ngoài chơi đi, nhưng mà không thể đi bờ sông chơi, biết không?"
"Vẫn là quên đi, lát nữa muội đi qua nhà Tứ thẩm, xin nàng một ít gốc trúc, phía sau nhà chúng ta cũng có thể biến thành một mảnh rừng trúc."
Vương Phúc Nhi mang theo bánh bao Thích thị làm, đi tìm Tứ thẩm, thời điểm đến trong nhà Tứ thẩm, Tứ thẩm đang băm cỏ cho heo ăn. Tứ thẩm là người chịu khó, cũng nuôi hai con heo, bình thường đi lên núi cắt cỏ, sau đó nấu cho heo ăn.
"Tứ thẩm!"
"Là Phúc nhi đến sao? Mau tới đây, mau tới đây." Tứ thẩm Sở thị vội bỏ lại công việc trong tay, chính nàng chưa từng sinh con, cho nên đặc biệt yêu thích tiểu hài tử.
Chờ Vương Phúc Nhi đưa bánh bao mình mang cho Sở thị rồi, Sở thị cười nói: "Vẫn là Phúc nhi yêu thương Tứ thẩm, ừ, ăn ngon thật, đây là nương của con làm đi, tay nghề thật tốt."
Vương Phúc Nhi cười hì hì, sau đó nói ý tứ muốn một ít gốc trúc, Sở thị đáp ứng ngay, vốn cũng không phải chuyện lớn, nàng vui lòng cho.
"Phúc nhi, ngày mai đi cùng Tứ thẩm đi xem miếu nương nương được không?" Nàng ngóng trông có đứa con, cho dù là một nữ oa, chỉ là giống như Phúc nhi thế này, cũng tốt lắm rồi.
Nàng muốn mang theo một đứa nhỏ cùng đi thắp hương, khẳng định hiệu quả tốt hơn chút.
Vương Phúc Nhi gật gật đầu: "Con vui lòng đi cùng, nhưng mà Tứ thẩm phải nói với nương con, nương con đồng ý mới được." Có thể đi ra bên ngoài chơi, Vương Phúc Nhi cầu còn không được.
"Vậy thì bao ở trên người Tứ thẩm."
Vì thế ngày hôm sau Vương Phúc Nhi đã được Sở thị mang đi miếu nương nương. Miếu nương nương này là một cái chùa miếu duy nhất ở vài thôn lân cận, mọi người cầu con, cầu phúc đều đến nơi đây, cho nên nơi này hương khói cũng không tệ lắm. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Vương Phúc Nhi đi tới ngoài cửa núi này, thấy còn có quầy bán hương, bán thức ăn vặt. Sở thị mua một ít điểm tâm ăn vặt cho Vương Phúc Nhi, lại mua hương ở một cái sạp khác, mang theo rổ nhỏ liền đi vào thắp hương (nhang).
Trong chính điện là Quan Thế Âm nương nương, thật nhiều người đều là bà bà đang thắp hương, phỏng chừng là khẩn cầu cho tức phụ nhi hoặc khuê nữ nhà mình có thể một lần mang được thai nam đi. Sở thị dáng vóc tiều tụy dập đầu, dâng hương, lại mang theo Vương Phúc Nhi đi rút thăm. Đương nhiên là mượn dùng vận may của Vương Phúc Nhi, đến sau đó quả nhiên lại rút được săm tốt nhất, Sở thị mừng đến nỗi ôm chầm lấy mặt Vương Phúc Nhi liền hôn một cái, đúng là nàng luôn ngóng trông có thể sinh một đứa nhỏ, không nghĩ tới vận khí cũng không tệ lắm.
Thời điểm hai người các nàng muốn ra cửa rời núi, tình cờ gặp một phụ nhân ăn mặc rất đẹp cũng tới đây thắp hương. Sở thị sợ chọc phiền toái, nên khiến cho Vương Phúc Nhi cúi đầu, trực tiếp né đi qua, kẻ có tiền tốt nhất không cần trực tiếp đối mặt. Nhưng Vương Phúc Nhi vẫn vụng trộm nhìn thoáng qua, cảm thấy phụ nhân kia nhìn có chút nhìn quen mắt, rốt cuộc là làm sao gặp qua, giống như một chút ấn tượng cũng không có, việc này sau đó đã bị Vương Phúc Nhi quăng đến sau đầu. Dù sao người như vậy về sau khẳng định không có xuất hiện chung với nhau, làm gì còn nhớ mãi không quên chứ.
Tác giả :
Lý Hảo