Con Đường Trở Thành Thiên Hậu
Chương 257
Ánh đèn êm dịu chiếu sáng căn phòng ăn màu trắng, trên sàn nhà hoa văn gỗ, bước chân tao nhã của Nhị Mao thong thả tiến vào, tìm một vị trí thoải mái để nằm xuống, nó vùi đầu vào hai chân trước, chập chờn tiến vào mộng.
Khóe miệng của nó còn lưu lại vết sẹo vì cứu con mèo nhỏ.
Lệ Lôi nhìn nó rồi nói với Hạ Lăng: "Nhị Mao cũng rất hung dữ, nhưng nó chưa bao giờ làm bị thương người của ta mà chỉ có cứu người thôi."
Hạ Lăng cũng nhìn thoáng qua Nhị Mao, con mãnh thú đang ngon giấc, thần thái yên tĩnh, da lông mềm mại, nhìn qua thì ôn hoà hiền hậu, không hề hung dữ. Thế nhưng: "Hôm đó khi em muốn cứu chú mèo nhỏ từ trong miệng Nhị Mao, anh đã kéo em lại, bởi vì anh cũng không xác định được nó có làm em bị thương hay không, đúng chứ?"
"Anh chỉ đề phòng lỡ như mà thôi." Lệ Lôi nói.
Nhị Mao chẳng bao giờ tổn thương đến người bên cạnh nó, nếu là bạn thân hay thuộc hạ, thậm chí là chính Lệ Lôi thì anh sẽ không lo lắng như vậy, nhưng là Tiểu Lăng thì khác, anh không hy vọng cô mạo hiểm dù chỉ là một chút.
Hạ Lăng nở nụ cười: "Cho nên, anh cũng sẽ sợ, phải không?"
Lệ Lôi trầm mặc, đúng vậy, cho dù về mặt lý trí anh biết là không thể nhưng trong khoảng khắc đó, anh rất sợ, sợ cô bị Nhị Mao cắn bị thương, lọai cảm xúc đó lí trí không thể khống chế.
Vẻ mặt của cô rất dịu dàng, cô nhìn người đàn ông dưới ánh đèn: "Em cũng vậy. Lệ Lôi, anh và Nhị Mao bên nhau sớm chiều lâu như vậy, cũng có lúc anh không tin tưởng nó, anh bảo em làm sao tin tưởng anh đây? Anh không biết quá khứ của em..."
Nét mặt Lệ Lôi hơi căng thẳng, ngay lập tức anh buộc mình phải bình tĩnh lại. Cô muốn nói cho anh biết chuyện quá khứ sao? Tại sao những chuyện quá khứ mà anh điều tra đều bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc, không có cách nào giải thích được?
Nhưng Hạ Lăng cũng chỉ nói sơ qua về vấn đề này: "Em rất sợ bị người ta làm tổn thương, nhất là trong tình yêu, thà rằng sống cô độc một mình suốt quãng đời còn lại cũng không muốn đối mặt với một tình cảm chồng chất thương đau. Lệ Lôi, đợt Tết, lúc em theo anh về trụ sở chính của Lệ gia đã được đối đãi như thế nào? Em biết những chuyện đó không trách anh được, chỉ là... Em rất sợ."
"Sau này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa." Lệ Lôi cam đoan.
Hạ Lăng khẽ cười: "Lời hứa chót lưỡi đầu môi mong manh như thế nào anh biết không? Chỉ cần anh muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể dùng thủ đoạn thô bạo cứng rắn để đối phó với em, còn em thì không có chút sức phản kháng nào. Giữa chúng ta, ngay từ đầu đã là không bình đẳng rồi, ví dụ như bây giờ em muốn rời khỏi nơi này, nhưng bởi vì sự uy hiếp của anh mà không đi được. Dưới tình huống như vậy, anh bảo em làm sao thích anh đây?"
"Anh..." Lệ Lôi muốn giải thích.
"Đừng nói với em, anh không cho em đi là vì anh yêu em."Ánh mắt của Hạ Lăng trong veo. "Cũng có thể là anh yêu em, nhưng đó không phải thứ tình yêu mà em muốn. Nếu chỉ đến mức này thì chỉ có thể nói chúng ta không có duyên phận, vĩnh viễn không thể đi cùng nhau được."
Không khí trong phòng ăn lắng xuống.
Nhị Mao khẽ ve vẩy cái đuôi, lười biếng nhìn một nam một nữ ngồi bên bàn ăn.
Lát sau, Lệ Lôi thấp giọng nói: "Xin lỗi, Tiểu Lăng, anh không biết em lại nghĩ như vậy. Thực ra anh cũng rất sợ, em biết không? Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng sợ hãi như vậy, sợ mất em, bất kể là người khác tổn thương em cũng thế hay là em tự mình rời đi cũng vậy...Anh không muốn để em đi, chỉ vì anh sợ một khi em đi rồi sẽ không quay trở lại nữa."
Nếu như thật sự rời khỏi nơi này rồi, cô còn quay lại sao?
Cô cũng không biết nữa.
"Thế nhưng, nếu anh giữ em ở lại đây, thì vĩnh viễn cũng không có được tình yêu của em." Giọng Hạ Lăng vang vọng trong không gian, có chút trống vắng. "Em vĩnh viễn sẽ không bởi vì bị giam cầm, bị ép buộc mà yêu một người. Lệ Lôi, nếu anh muốn một người phụ nữ như vậy thì anh đã tìm sai người rồi."
Lệ Lôi nhớ lại lúc còn ở trụ sở trên đảo, anh gọi điện thoại cho lão Bao.
Lão đã nhắc đến chuyện thiên hậu Hạ Lăng của Đế Hoàng với anh, nói rằng cô bị Bùi Tử Hành giam cầm, ngược đãi, cuối cùng chết một cách thê thảm. Không biết cuối cùng Hạ Lăng có yêu Bùi Tử Hành hay không? Nhưng dù sao đi chăng nữa, cảnh ngộ thê thảm của cô ấy...
Anh không muốn khiến Tiểu Lăng trở thành một bản sao thứ hai.
"Nói cho anh biết, em muốn một tình yêu thế nào?"Anh hỏi.
Trong lòng Hạ Lăng sớm đã có câu trả lời: "Để em đi, để em được tự do. Chỉ khi em có được một vị trí không bị ai khống chế thì em mới có thể xác định muốn bên anh hay không. Thứ em muốn chính là một tình yêu bình đẳng."
Nói xong những điều này, cô căng thẳng nhìn Lệ Lôi, rất sợ anh lại đột nhiên nổi giận như lần trước rồi tổn thương cô.
Nếu quả thật như vậy, giữa bọn họ cũng không còn gì để nói nữa rồi.
Đây là lần nỗ lực cuối cùng của cô.
Thật may, cuối cùng Lệ Lôi cũng do dự: "Cho anh suy nghĩ đã."
Hạ Lăng nhìn anh rời khỏi căn phòng, Nhị Mao cũng uể oải nhổm dậy, thoáng nhìn về phía phòng ngủ của cô, hình như đang xác nhận tình trạng của chú mèo nhỏ, một lát sau, cũng theo chủ nhân rời đi.
Anh cũng không suy nghĩ quá lâu, đến bữa sáng ngày hôm sau anh đi tìm cô: "Em định khi nào thì dọn đi?"
Trong lòng Hạ Lăng khẽ dâng lên sự vui mừng, Phượng Côn nói không sai, Lệ Lôi và Bùi Tử Hành không giống nhau, anh không có độc đoán ngang ngược như vậy, anh là người biết nghe người khác nói. Nhưng sau khi vui mừng nhất thời, cô lại càng cẩn thận dè dặt hơn: "Còn có một việc..."
"Hả?"
"Em..." Hạ Lăng do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra: "Em dự định rời khỏi Thiên Nghệ." Muốn thoát ly khỏi sự khống chế của anh thì phải thoát ly triệt để, sống chết vinh hoa đều không có quan hệ gì với anh nữa, không dựa dẫm vào anh, không cầu xin anh, mới có thể bình đẳng một cách chân chính.
Lệ Lôi nhíu chặt chân mày.
Với anh mà nói, đồng ý cho cô rời khỏi căn nhà này đã là giới hạn cuối cùng rồi, vì thế anh còn phái người điều tra cả đêm, xác định quan hệ của cô và Bùi Tử Hành hiện tại đã thật sự êm dịu rồi, sau khi xác định Bùi Tử Hành sẽ không ám hại cô nữa, mới không cam tâm tình nguyện mà thả người.
Nhưng rời khỏi Thiên Nghệ sao?
"Không được." Anh nói theo bản năng.
Bị từ chối đã nằm trong dự liệu rồi, cô không phải là người tốt tính, trong nháy mắt đã muốn trở mặt theo bản năng, nhưng nghĩ đến lời Phượng Côn đã nói với cô hôm đó, cô mới áp chế tính tình của mình xuống."Lệ Lôi." Cô nhìn anh: "Vì sao?"
Bởi vì anh muốn chăm sóc cô, cũng bởi vì Đế Hoàng, Bùi Tử Hoành.
Anh không xác định được nếu để cô rời đi, liệu cô có quay đầu kí hợp đồng với Đế Hoàng không? Anh sẽ không làm chuyện mất cả chì lẫn chài.
Nhưng lời này nên nói với cô ấy như thế nào đây? Bùi Tử Hoành là đề tài nhạy cảm nhất giữa hai người bọn họ, không gì sánh bằng, chỉ cần xử lý không tốt một chút thôi sẽ lại ầm ĩ hết cả lên, khó khăn lắm mối quan hệ này mới hòa hoãn được, anh không muốn lại tiếp tục cãi nhau với cô.
Thấy anh không nói, Hạ Lăng lại hỏi lại lần nữa.
"Công ty lớn như Thiên Nghệ không nhiều, mà trong tất cả những công ty lớn của showbiz thì môi trường của Thiên Nghệ là tốt nhất." Nghĩ tới nghĩ lui, Lệ Lôi quyết định dùng một lý do rất máy móc để thuyết phục cô: "Ở đây không có chuyện lộn xộn, chị Mạch Na và A Vệ đều rất chăm lo cho em. Tính tình của em đơn thuần, nếu như đến chỗ khác đắc tội với người ta, bị người ta ức hiếp đấu đá thì phải làm thế nào?"
"Là vấn đề này sao?" Hạ Lăng cười cười, còn tưởng anh muốn nói cái gì khác cơ. "Đơn giản thôi, anh cảm thấy với thực lực ca hát của em mà vẫn không thể đàn áp phần lớn ca sĩ sao? Bọn họ làm sao có thể đấu đá với em, nổi tiếng là gì chứ, nổi tiếng chính là tiền! Tiền chính là địa vị!" Đây là câu cửa miệng mà trước kia Sở Sâm ngày nào cũng nói, cho nên cô ấy có hoành hành ngang ngược như thế nào đi nữa cũng không có ai dám đắc tội với cô ấy - chứ không chỉ vì Bùi Tử Hành không thôi. Chí ít Hạ Lăng cũng cho là như vậy.
Mây đen đang phủ trên đầu Lệ đại boss, lần đầu tiên anh cảm thấy, sao Tiểu Lăng của anh phải hát hay như vậy cơ chứ?
Thật sự hay quá mức rồi.
Khóe miệng của nó còn lưu lại vết sẹo vì cứu con mèo nhỏ.
Lệ Lôi nhìn nó rồi nói với Hạ Lăng: "Nhị Mao cũng rất hung dữ, nhưng nó chưa bao giờ làm bị thương người của ta mà chỉ có cứu người thôi."
Hạ Lăng cũng nhìn thoáng qua Nhị Mao, con mãnh thú đang ngon giấc, thần thái yên tĩnh, da lông mềm mại, nhìn qua thì ôn hoà hiền hậu, không hề hung dữ. Thế nhưng: "Hôm đó khi em muốn cứu chú mèo nhỏ từ trong miệng Nhị Mao, anh đã kéo em lại, bởi vì anh cũng không xác định được nó có làm em bị thương hay không, đúng chứ?"
"Anh chỉ đề phòng lỡ như mà thôi." Lệ Lôi nói.
Nhị Mao chẳng bao giờ tổn thương đến người bên cạnh nó, nếu là bạn thân hay thuộc hạ, thậm chí là chính Lệ Lôi thì anh sẽ không lo lắng như vậy, nhưng là Tiểu Lăng thì khác, anh không hy vọng cô mạo hiểm dù chỉ là một chút.
Hạ Lăng nở nụ cười: "Cho nên, anh cũng sẽ sợ, phải không?"
Lệ Lôi trầm mặc, đúng vậy, cho dù về mặt lý trí anh biết là không thể nhưng trong khoảng khắc đó, anh rất sợ, sợ cô bị Nhị Mao cắn bị thương, lọai cảm xúc đó lí trí không thể khống chế.
Vẻ mặt của cô rất dịu dàng, cô nhìn người đàn ông dưới ánh đèn: "Em cũng vậy. Lệ Lôi, anh và Nhị Mao bên nhau sớm chiều lâu như vậy, cũng có lúc anh không tin tưởng nó, anh bảo em làm sao tin tưởng anh đây? Anh không biết quá khứ của em..."
Nét mặt Lệ Lôi hơi căng thẳng, ngay lập tức anh buộc mình phải bình tĩnh lại. Cô muốn nói cho anh biết chuyện quá khứ sao? Tại sao những chuyện quá khứ mà anh điều tra đều bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc, không có cách nào giải thích được?
Nhưng Hạ Lăng cũng chỉ nói sơ qua về vấn đề này: "Em rất sợ bị người ta làm tổn thương, nhất là trong tình yêu, thà rằng sống cô độc một mình suốt quãng đời còn lại cũng không muốn đối mặt với một tình cảm chồng chất thương đau. Lệ Lôi, đợt Tết, lúc em theo anh về trụ sở chính của Lệ gia đã được đối đãi như thế nào? Em biết những chuyện đó không trách anh được, chỉ là... Em rất sợ."
"Sau này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa." Lệ Lôi cam đoan.
Hạ Lăng khẽ cười: "Lời hứa chót lưỡi đầu môi mong manh như thế nào anh biết không? Chỉ cần anh muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể dùng thủ đoạn thô bạo cứng rắn để đối phó với em, còn em thì không có chút sức phản kháng nào. Giữa chúng ta, ngay từ đầu đã là không bình đẳng rồi, ví dụ như bây giờ em muốn rời khỏi nơi này, nhưng bởi vì sự uy hiếp của anh mà không đi được. Dưới tình huống như vậy, anh bảo em làm sao thích anh đây?"
"Anh..." Lệ Lôi muốn giải thích.
"Đừng nói với em, anh không cho em đi là vì anh yêu em."Ánh mắt của Hạ Lăng trong veo. "Cũng có thể là anh yêu em, nhưng đó không phải thứ tình yêu mà em muốn. Nếu chỉ đến mức này thì chỉ có thể nói chúng ta không có duyên phận, vĩnh viễn không thể đi cùng nhau được."
Không khí trong phòng ăn lắng xuống.
Nhị Mao khẽ ve vẩy cái đuôi, lười biếng nhìn một nam một nữ ngồi bên bàn ăn.
Lát sau, Lệ Lôi thấp giọng nói: "Xin lỗi, Tiểu Lăng, anh không biết em lại nghĩ như vậy. Thực ra anh cũng rất sợ, em biết không? Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng sợ hãi như vậy, sợ mất em, bất kể là người khác tổn thương em cũng thế hay là em tự mình rời đi cũng vậy...Anh không muốn để em đi, chỉ vì anh sợ một khi em đi rồi sẽ không quay trở lại nữa."
Nếu như thật sự rời khỏi nơi này rồi, cô còn quay lại sao?
Cô cũng không biết nữa.
"Thế nhưng, nếu anh giữ em ở lại đây, thì vĩnh viễn cũng không có được tình yêu của em." Giọng Hạ Lăng vang vọng trong không gian, có chút trống vắng. "Em vĩnh viễn sẽ không bởi vì bị giam cầm, bị ép buộc mà yêu một người. Lệ Lôi, nếu anh muốn một người phụ nữ như vậy thì anh đã tìm sai người rồi."
Lệ Lôi nhớ lại lúc còn ở trụ sở trên đảo, anh gọi điện thoại cho lão Bao.
Lão đã nhắc đến chuyện thiên hậu Hạ Lăng của Đế Hoàng với anh, nói rằng cô bị Bùi Tử Hành giam cầm, ngược đãi, cuối cùng chết một cách thê thảm. Không biết cuối cùng Hạ Lăng có yêu Bùi Tử Hành hay không? Nhưng dù sao đi chăng nữa, cảnh ngộ thê thảm của cô ấy...
Anh không muốn khiến Tiểu Lăng trở thành một bản sao thứ hai.
"Nói cho anh biết, em muốn một tình yêu thế nào?"Anh hỏi.
Trong lòng Hạ Lăng sớm đã có câu trả lời: "Để em đi, để em được tự do. Chỉ khi em có được một vị trí không bị ai khống chế thì em mới có thể xác định muốn bên anh hay không. Thứ em muốn chính là một tình yêu bình đẳng."
Nói xong những điều này, cô căng thẳng nhìn Lệ Lôi, rất sợ anh lại đột nhiên nổi giận như lần trước rồi tổn thương cô.
Nếu quả thật như vậy, giữa bọn họ cũng không còn gì để nói nữa rồi.
Đây là lần nỗ lực cuối cùng của cô.
Thật may, cuối cùng Lệ Lôi cũng do dự: "Cho anh suy nghĩ đã."
Hạ Lăng nhìn anh rời khỏi căn phòng, Nhị Mao cũng uể oải nhổm dậy, thoáng nhìn về phía phòng ngủ của cô, hình như đang xác nhận tình trạng của chú mèo nhỏ, một lát sau, cũng theo chủ nhân rời đi.
Anh cũng không suy nghĩ quá lâu, đến bữa sáng ngày hôm sau anh đi tìm cô: "Em định khi nào thì dọn đi?"
Trong lòng Hạ Lăng khẽ dâng lên sự vui mừng, Phượng Côn nói không sai, Lệ Lôi và Bùi Tử Hành không giống nhau, anh không có độc đoán ngang ngược như vậy, anh là người biết nghe người khác nói. Nhưng sau khi vui mừng nhất thời, cô lại càng cẩn thận dè dặt hơn: "Còn có một việc..."
"Hả?"
"Em..." Hạ Lăng do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra: "Em dự định rời khỏi Thiên Nghệ." Muốn thoát ly khỏi sự khống chế của anh thì phải thoát ly triệt để, sống chết vinh hoa đều không có quan hệ gì với anh nữa, không dựa dẫm vào anh, không cầu xin anh, mới có thể bình đẳng một cách chân chính.
Lệ Lôi nhíu chặt chân mày.
Với anh mà nói, đồng ý cho cô rời khỏi căn nhà này đã là giới hạn cuối cùng rồi, vì thế anh còn phái người điều tra cả đêm, xác định quan hệ của cô và Bùi Tử Hành hiện tại đã thật sự êm dịu rồi, sau khi xác định Bùi Tử Hành sẽ không ám hại cô nữa, mới không cam tâm tình nguyện mà thả người.
Nhưng rời khỏi Thiên Nghệ sao?
"Không được." Anh nói theo bản năng.
Bị từ chối đã nằm trong dự liệu rồi, cô không phải là người tốt tính, trong nháy mắt đã muốn trở mặt theo bản năng, nhưng nghĩ đến lời Phượng Côn đã nói với cô hôm đó, cô mới áp chế tính tình của mình xuống."Lệ Lôi." Cô nhìn anh: "Vì sao?"
Bởi vì anh muốn chăm sóc cô, cũng bởi vì Đế Hoàng, Bùi Tử Hoành.
Anh không xác định được nếu để cô rời đi, liệu cô có quay đầu kí hợp đồng với Đế Hoàng không? Anh sẽ không làm chuyện mất cả chì lẫn chài.
Nhưng lời này nên nói với cô ấy như thế nào đây? Bùi Tử Hoành là đề tài nhạy cảm nhất giữa hai người bọn họ, không gì sánh bằng, chỉ cần xử lý không tốt một chút thôi sẽ lại ầm ĩ hết cả lên, khó khăn lắm mối quan hệ này mới hòa hoãn được, anh không muốn lại tiếp tục cãi nhau với cô.
Thấy anh không nói, Hạ Lăng lại hỏi lại lần nữa.
"Công ty lớn như Thiên Nghệ không nhiều, mà trong tất cả những công ty lớn của showbiz thì môi trường của Thiên Nghệ là tốt nhất." Nghĩ tới nghĩ lui, Lệ Lôi quyết định dùng một lý do rất máy móc để thuyết phục cô: "Ở đây không có chuyện lộn xộn, chị Mạch Na và A Vệ đều rất chăm lo cho em. Tính tình của em đơn thuần, nếu như đến chỗ khác đắc tội với người ta, bị người ta ức hiếp đấu đá thì phải làm thế nào?"
"Là vấn đề này sao?" Hạ Lăng cười cười, còn tưởng anh muốn nói cái gì khác cơ. "Đơn giản thôi, anh cảm thấy với thực lực ca hát của em mà vẫn không thể đàn áp phần lớn ca sĩ sao? Bọn họ làm sao có thể đấu đá với em, nổi tiếng là gì chứ, nổi tiếng chính là tiền! Tiền chính là địa vị!" Đây là câu cửa miệng mà trước kia Sở Sâm ngày nào cũng nói, cho nên cô ấy có hoành hành ngang ngược như thế nào đi nữa cũng không có ai dám đắc tội với cô ấy - chứ không chỉ vì Bùi Tử Hành không thôi. Chí ít Hạ Lăng cũng cho là như vậy.
Mây đen đang phủ trên đầu Lệ đại boss, lần đầu tiên anh cảm thấy, sao Tiểu Lăng của anh phải hát hay như vậy cơ chứ?
Thật sự hay quá mức rồi.
Tác giả :
Khongthusaobiet