Con Đường Trở Thành Thiên Hậu
Chương 140
Như ánh trăng lướt nhẹ qua mặt, như đóa hoa nở rộ lúc ban đầu.
Lệ Lôi là người không kiên nhẫn đi xã giao, ngày thường cũng rất ít khi tham dự các buổi tiệc tùng, càng hiếm khi khiêu vũ. Thân thể anh cân xứng lại mạnh mẽ, kỹ thuật nhảy lưu loát sinh động càng tôn lên vẻ gợi cảm, mê người của anh. Không ít các cô gái danh môn đều đỏ mặt, lại không nhịn được mà nhìn anh chằm chằm, tưởng tượng chính mình được anh ôm vào trong lòng nhẹ nhàng khiêu vũ.
Hạ Lăng bước theo bước chân anh.
Kỳ thật, đời trước cô là cao thủ khiêu vũ, cũng từng đi theo Bùi Tử Hoành khiêu vũ mở màn trong các cuộc xã giao. Dáng người khiêu vũ của cô xinh đẹp đường hoàng, ngạo mạn lộng lẫy đến không ai bì nổi, luôn khiến người ta say mê lóa mắt. Nhưng hôm nay, Bùi Tử Hoành ở gần ngay trước mắt, còn có người bạn cũ Phượng Côn nữa, hai người này đã quá hiểu cô, nên cô không dám tùy tiện lộ ra kỹ thuật khiêu vũ của đời trước. May mà Lệ Lôi rất chú ý cô, chỉ cần theo sự dẫn dắt của anh mà nhảy chậm một chút, hời hợt một chút, hoàn toàn có thể khiêu vũ theo một phong cách khác.
Họ khiêu vũ rất ăn ý, giống như đã ở bên nhau ngàn năm vạn năm rồi.
Ánh mắt Bùi Tử Hoành trở nên âm u thâm trầm, thật là kỳ lạ, phong cách khiêu vũ của cô gái kia rõ ràng khác với Hạ Lăng, nhưng vì sao anh ta lại cảm thấy quen thuộc đến vậy, thỉnh thoảng có một cái xoay người lơ đãng, đều vô cùng say mê hấp dẫn như Tiểu Lăng?
Sắc mặt Phượng Côn càng nghiêm trọng hơn Bùi Tử Hoành.
Anh ấy gạt đám đông, theo bản năng đi đến chỗ cách sân nhảy gần nhất, nhìn chằm chằm Hạ Lăng. Anh ấy là người chế tác âm nhạc, ở phương diện nào đó còn mẫn cảm hơn ông chủ của mình, cô gái trước mặt này rõ ràng nhảy theo sự dẫn dắt và tiết tấu của Lệ Lôi, nhưng mà lại nhảy được hoàn mỹ như vậy, giơ tay nhấc chân đều rất tự nhiên.
Cô tuyệt đối không giống như vẻ bề ngoài, là người không biết khiêu vũ cần cao thủ dẫn dắt.
Kỹ thuật nhảy của cô, rất có thể không kém Lệ Lôi.
Thậm chí còn cao hơn.
Vì sao cô phải che giấu chính mình? Phượng Côn cảm thấy cổ họng khô khốc, thân ảnh của cô gái trước mắt, lại trùng lặp với thiên hậu trong trí nhớ đến từng cái nhăn mày, từng nụ cười và từng cái quay đầu, anh tưởng tượng, nếu Hạ Lăng còn sống, nếu Hạ Lăng khiêu vũ mà chậm lại một chút, hờ hững một chút, thả lỏng một chút…
Giống.
Quá giống.
Trong đầu không thể kiềm chế mà kết luận, khiến chính Phượng Côn cũng phải kinh sợ, hai người quả thực… giống như cùng một người.
Tiếng nhạc dần dần nhỏ đi, kết thúc một bài.
Trong sân nhảy, hai người dừng lại ở động tác xoay tròn, khách khứa xung quanh vỗ tay như thủy triều. Ở các buổi xã giao, tiếng vỗ tay này rất hiếm thấy, là sự tán thưởng cao nhất đối với người khiêu vũ.
Lệ Lôi lại giống như không nhìn thấy, dắt tay Hạ Lăng đến hỏi Bùi Tử Hoành: “Chúng tôi có thể đi chưa?"
Tầm mắt hai người đàn ông giao nhau giữa không trung, một người âm u thâm trầm như vực sâu thăm thẳm, một người sáng ngời lạnh lẽo như lưỡi kiếm sắc bén. Lệ Lôi cười: “Anh Bùi, anh còn thủ đoạn nào nữa tôi đều tiếp, nhưng lúc nào cũng ức hiếp một cô gái, rất thú vị hay sao?"
Anh đang nói chuyện mấy tháng trước Bùi Tử Hoành hạ độc câm cho Hạ Lăng.
Bùi Tử Hoành năm lần bảy lượt làm khó cô, Lệ Lôi căn bản không thể nhịn được nữa.
Bùi Tử Hoành nhìn họ thật sâu, ánh mắt khó lường, không biết đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau, anh ta mới nhẹ nhàng nâng tay, cánh cửa bằng thủy tinh của đại sảnh bữa tiệc một lần nữa mở ra.
Bùi Tử Hoành không nói một lời, xoay người rời đi.
Lệ Lôi dẫn Hạ Lăng ra khỏi hội trường, vừa đi ra ngoài anh vừa không yên tâm dặn dò cô: “Tiểu Lăng, anh thấy tên biến thái Bùi Tử Hoành kia còn chưa từ bỏ đâu, hôm nay có thể bận tâm đến thiên hậu Hạ Lăng, tôn trọng người khuất, nên mới buông tha em. Sau này nhìn thấy anh ta nhớ tránh xa một chút, biết không? Loại người này quá nguy hiểm hắn ta mất trí rồi."
“Vâng." Tâm trạng của Hạ Lăng không được tốt lắm, thuận miệng trả lời.
Lệ Lôi còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng bỗng nhiên phía sau có người đuổi theo…
“Anh Lệ! Cô Diệp! Xin dừng bước! Chờ một chút!"
Họ xoay người, nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục, trong túi trước ngực còn cài thêm một chiếc khăn vuông, đang chạy chậm đến, lúc chạy đến trước mặt họ, anh ta thở hổn hển một hơi rồi mới có sức nói chuyện: “Anh Lệ, cô Diệp, quấy rầy rồi. Tôi là phó đạo diễn của truyền thông Kim Bằng – Lâm Nguyên Nghi, gần đây chúng tôi có quay một bộ phim điện ảnh, yêu cầu nhân vật phải biết khiêu vũ, nhưng chưa tìm được người thích hợp. Kỹ thuật khiêu vũ vừa rồi của cô Diệp rất hấp dẫn, nếu có thể, hy vọng cô Diệp đến đoàn phim chúng tôi thử vai."
Hạ Lăng có chút bất ngờ, vừa rồi cô nhảy theo sự dẫn dắt của Lệ Lôi mà thôi, như vậy mà cũng có người tán thưởng sao?
Cô nói ra thắc mắc của mình.
Lâm Nguyên Nghi có chút ngượng ngùng cười: “Cô Diệp, cô quá khiêm tốn rồi. Tuy rằng cô mới học khiêu vũ, nhưng tôi nhìn động tác xoay người và ngả lưng của cô, rõ ràng có kiến thức cơ bản của khiêu vũ rất vững chắc, lần này yêu cầu của chúng tôi là khiêu vũ cổ điển, từ động tác của cô, tôi có thể nhìn ra khí chất không tầm thường."
Hạ Lăng: “…"
Cô rất muốn hỏi anh ta một chút, có phải anh ta có thể nhìn ra khí chất của các thể loại khác như nhảy Latin, nhảy đường phố hay múa ba lê không? Đời trước, cô đã từng học qua các loại vũ đạo, bất giác nảy ra một ý nghĩ, nếu hôm nay ông ta yêu cầu bất cứ loại vũ đạo nào khác, chỉ sợ đều có thể nhìn ra khí chất không bình thường trên người cô.
Lệ Lôi ngược lại rất vui vẻ, anh cười mỉm: “Lâm Nguyên Nghi? Thật tinh mắt. Anh có thể đưa kịch bản đến để chúng tôi xem xét." Nếu nhân vật thích hợp, để Tiểu Lăng đi diễn cũng có thể xem là một ý kiến hay, dù sao cô cũng vừa từ bỏ làm người phát ngôn cho Cánh Sao, thời gian trống cũng không ít.
Lâm Nguyên Nghi nói: “Là bộ ‘Chiến thương’."
‘Chiến thương’ là tác phẩm do một nhà biên kịch nổi tiếng sáng tác, sớm đã được duyệt qua, nhận được sự chú ý của đông đảo các doanh nghiệp trong nước. Chi phí đầu tư sản xuất rất lớn, mời đạo diễn giỏi nhất, dùng trang phục chất lượng nhất, nhân viên tạo hiệu ứng tốt nhất, càng không bàn đến diễn viên, gồm đội ngũ toàn những ngôi sao vô cùng lộng lẫy. Hạ Lăng là một nghệ sĩ nhỏ vừa mới ra mắt, có thể tham gia thử vai đã là vinh hạnh rất lớn rồi. Cái gì cơ? Thế nhưng còn muốn xem kịch bản rồi mới quyết định?
Nụ cười của Lâm Nguyên Nghi có chút cứng nhắc.
Lệ Lôi nghĩ ngợi: “Chiến thương? Tên có chút quen tai, hình như có ai đã từng để cập đến… Mặc kệ như thế nào, anh cứ đưa kịch bản trước để chúng tôi xem, Tiểu Lăng nhà tôi không nhận lịch trịch mà mình không hiểu rõ."
Nếu cô có thể nhận vai diễn này, thì đây sẽ là bộ phim đầu tiên cô tham gia, Lệ Lôi đương nhiên phải kiểm định cho tốt.
Lâm Nguyên Nghi đã không cười nổi nữa, nhịp điệu này không đúng… Lệ đại boss, ngài đường đường là đại boss của một công ty đứng đầu trong giới giải trí, ngay cả ‘Chiến thương’ nổi tiếng như vậy mà cũng chưa nghe nói? Ngài, Thiên Nghệ của ngài tại sao vẫn chưa bị đóng cửa…
Nhưng mà, phỉ nhổ thì phỉ nhổ, địa vị của Lệ Lôi vẫn còn đó, ông ta cũng không dám lỗ mãng.
Lâm Nguyên Nghi nói: “Được, mấy ngày nữa tôi sẽ đưa kịch bản đến." Bỏ đi, Lệ đại boss muốn đánh giá thì đánh giá, dù sao cơ hội tốt như vậy, chờ họ xem xong kịch bản, nhất định sẽ đồng ý.
Khí chất của cô gái tên Diệp Tinh Lăng này quá phù hợp, hy vọng cô có thể vượt vô số người mà thông qua buổi thử vai này, nếu ngay cả cô cũng không qua, Lâm Nguyên Nghi thực sự muốn khóc… anh ta thật sự không tìm được diễn viên rồi…
Ngày hôm sau, anh ta đã đưa kịch bản đến Thiên Nghệ.
Lệ Lôi là người không kiên nhẫn đi xã giao, ngày thường cũng rất ít khi tham dự các buổi tiệc tùng, càng hiếm khi khiêu vũ. Thân thể anh cân xứng lại mạnh mẽ, kỹ thuật nhảy lưu loát sinh động càng tôn lên vẻ gợi cảm, mê người của anh. Không ít các cô gái danh môn đều đỏ mặt, lại không nhịn được mà nhìn anh chằm chằm, tưởng tượng chính mình được anh ôm vào trong lòng nhẹ nhàng khiêu vũ.
Hạ Lăng bước theo bước chân anh.
Kỳ thật, đời trước cô là cao thủ khiêu vũ, cũng từng đi theo Bùi Tử Hoành khiêu vũ mở màn trong các cuộc xã giao. Dáng người khiêu vũ của cô xinh đẹp đường hoàng, ngạo mạn lộng lẫy đến không ai bì nổi, luôn khiến người ta say mê lóa mắt. Nhưng hôm nay, Bùi Tử Hoành ở gần ngay trước mắt, còn có người bạn cũ Phượng Côn nữa, hai người này đã quá hiểu cô, nên cô không dám tùy tiện lộ ra kỹ thuật khiêu vũ của đời trước. May mà Lệ Lôi rất chú ý cô, chỉ cần theo sự dẫn dắt của anh mà nhảy chậm một chút, hời hợt một chút, hoàn toàn có thể khiêu vũ theo một phong cách khác.
Họ khiêu vũ rất ăn ý, giống như đã ở bên nhau ngàn năm vạn năm rồi.
Ánh mắt Bùi Tử Hoành trở nên âm u thâm trầm, thật là kỳ lạ, phong cách khiêu vũ của cô gái kia rõ ràng khác với Hạ Lăng, nhưng vì sao anh ta lại cảm thấy quen thuộc đến vậy, thỉnh thoảng có một cái xoay người lơ đãng, đều vô cùng say mê hấp dẫn như Tiểu Lăng?
Sắc mặt Phượng Côn càng nghiêm trọng hơn Bùi Tử Hoành.
Anh ấy gạt đám đông, theo bản năng đi đến chỗ cách sân nhảy gần nhất, nhìn chằm chằm Hạ Lăng. Anh ấy là người chế tác âm nhạc, ở phương diện nào đó còn mẫn cảm hơn ông chủ của mình, cô gái trước mặt này rõ ràng nhảy theo sự dẫn dắt và tiết tấu của Lệ Lôi, nhưng mà lại nhảy được hoàn mỹ như vậy, giơ tay nhấc chân đều rất tự nhiên.
Cô tuyệt đối không giống như vẻ bề ngoài, là người không biết khiêu vũ cần cao thủ dẫn dắt.
Kỹ thuật nhảy của cô, rất có thể không kém Lệ Lôi.
Thậm chí còn cao hơn.
Vì sao cô phải che giấu chính mình? Phượng Côn cảm thấy cổ họng khô khốc, thân ảnh của cô gái trước mắt, lại trùng lặp với thiên hậu trong trí nhớ đến từng cái nhăn mày, từng nụ cười và từng cái quay đầu, anh tưởng tượng, nếu Hạ Lăng còn sống, nếu Hạ Lăng khiêu vũ mà chậm lại một chút, hờ hững một chút, thả lỏng một chút…
Giống.
Quá giống.
Trong đầu không thể kiềm chế mà kết luận, khiến chính Phượng Côn cũng phải kinh sợ, hai người quả thực… giống như cùng một người.
Tiếng nhạc dần dần nhỏ đi, kết thúc một bài.
Trong sân nhảy, hai người dừng lại ở động tác xoay tròn, khách khứa xung quanh vỗ tay như thủy triều. Ở các buổi xã giao, tiếng vỗ tay này rất hiếm thấy, là sự tán thưởng cao nhất đối với người khiêu vũ.
Lệ Lôi lại giống như không nhìn thấy, dắt tay Hạ Lăng đến hỏi Bùi Tử Hoành: “Chúng tôi có thể đi chưa?"
Tầm mắt hai người đàn ông giao nhau giữa không trung, một người âm u thâm trầm như vực sâu thăm thẳm, một người sáng ngời lạnh lẽo như lưỡi kiếm sắc bén. Lệ Lôi cười: “Anh Bùi, anh còn thủ đoạn nào nữa tôi đều tiếp, nhưng lúc nào cũng ức hiếp một cô gái, rất thú vị hay sao?"
Anh đang nói chuyện mấy tháng trước Bùi Tử Hoành hạ độc câm cho Hạ Lăng.
Bùi Tử Hoành năm lần bảy lượt làm khó cô, Lệ Lôi căn bản không thể nhịn được nữa.
Bùi Tử Hoành nhìn họ thật sâu, ánh mắt khó lường, không biết đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau, anh ta mới nhẹ nhàng nâng tay, cánh cửa bằng thủy tinh của đại sảnh bữa tiệc một lần nữa mở ra.
Bùi Tử Hoành không nói một lời, xoay người rời đi.
Lệ Lôi dẫn Hạ Lăng ra khỏi hội trường, vừa đi ra ngoài anh vừa không yên tâm dặn dò cô: “Tiểu Lăng, anh thấy tên biến thái Bùi Tử Hoành kia còn chưa từ bỏ đâu, hôm nay có thể bận tâm đến thiên hậu Hạ Lăng, tôn trọng người khuất, nên mới buông tha em. Sau này nhìn thấy anh ta nhớ tránh xa một chút, biết không? Loại người này quá nguy hiểm hắn ta mất trí rồi."
“Vâng." Tâm trạng của Hạ Lăng không được tốt lắm, thuận miệng trả lời.
Lệ Lôi còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng bỗng nhiên phía sau có người đuổi theo…
“Anh Lệ! Cô Diệp! Xin dừng bước! Chờ một chút!"
Họ xoay người, nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục, trong túi trước ngực còn cài thêm một chiếc khăn vuông, đang chạy chậm đến, lúc chạy đến trước mặt họ, anh ta thở hổn hển một hơi rồi mới có sức nói chuyện: “Anh Lệ, cô Diệp, quấy rầy rồi. Tôi là phó đạo diễn của truyền thông Kim Bằng – Lâm Nguyên Nghi, gần đây chúng tôi có quay một bộ phim điện ảnh, yêu cầu nhân vật phải biết khiêu vũ, nhưng chưa tìm được người thích hợp. Kỹ thuật khiêu vũ vừa rồi của cô Diệp rất hấp dẫn, nếu có thể, hy vọng cô Diệp đến đoàn phim chúng tôi thử vai."
Hạ Lăng có chút bất ngờ, vừa rồi cô nhảy theo sự dẫn dắt của Lệ Lôi mà thôi, như vậy mà cũng có người tán thưởng sao?
Cô nói ra thắc mắc của mình.
Lâm Nguyên Nghi có chút ngượng ngùng cười: “Cô Diệp, cô quá khiêm tốn rồi. Tuy rằng cô mới học khiêu vũ, nhưng tôi nhìn động tác xoay người và ngả lưng của cô, rõ ràng có kiến thức cơ bản của khiêu vũ rất vững chắc, lần này yêu cầu của chúng tôi là khiêu vũ cổ điển, từ động tác của cô, tôi có thể nhìn ra khí chất không tầm thường."
Hạ Lăng: “…"
Cô rất muốn hỏi anh ta một chút, có phải anh ta có thể nhìn ra khí chất của các thể loại khác như nhảy Latin, nhảy đường phố hay múa ba lê không? Đời trước, cô đã từng học qua các loại vũ đạo, bất giác nảy ra một ý nghĩ, nếu hôm nay ông ta yêu cầu bất cứ loại vũ đạo nào khác, chỉ sợ đều có thể nhìn ra khí chất không bình thường trên người cô.
Lệ Lôi ngược lại rất vui vẻ, anh cười mỉm: “Lâm Nguyên Nghi? Thật tinh mắt. Anh có thể đưa kịch bản đến để chúng tôi xem xét." Nếu nhân vật thích hợp, để Tiểu Lăng đi diễn cũng có thể xem là một ý kiến hay, dù sao cô cũng vừa từ bỏ làm người phát ngôn cho Cánh Sao, thời gian trống cũng không ít.
Lâm Nguyên Nghi nói: “Là bộ ‘Chiến thương’."
‘Chiến thương’ là tác phẩm do một nhà biên kịch nổi tiếng sáng tác, sớm đã được duyệt qua, nhận được sự chú ý của đông đảo các doanh nghiệp trong nước. Chi phí đầu tư sản xuất rất lớn, mời đạo diễn giỏi nhất, dùng trang phục chất lượng nhất, nhân viên tạo hiệu ứng tốt nhất, càng không bàn đến diễn viên, gồm đội ngũ toàn những ngôi sao vô cùng lộng lẫy. Hạ Lăng là một nghệ sĩ nhỏ vừa mới ra mắt, có thể tham gia thử vai đã là vinh hạnh rất lớn rồi. Cái gì cơ? Thế nhưng còn muốn xem kịch bản rồi mới quyết định?
Nụ cười của Lâm Nguyên Nghi có chút cứng nhắc.
Lệ Lôi nghĩ ngợi: “Chiến thương? Tên có chút quen tai, hình như có ai đã từng để cập đến… Mặc kệ như thế nào, anh cứ đưa kịch bản trước để chúng tôi xem, Tiểu Lăng nhà tôi không nhận lịch trịch mà mình không hiểu rõ."
Nếu cô có thể nhận vai diễn này, thì đây sẽ là bộ phim đầu tiên cô tham gia, Lệ Lôi đương nhiên phải kiểm định cho tốt.
Lâm Nguyên Nghi đã không cười nổi nữa, nhịp điệu này không đúng… Lệ đại boss, ngài đường đường là đại boss của một công ty đứng đầu trong giới giải trí, ngay cả ‘Chiến thương’ nổi tiếng như vậy mà cũng chưa nghe nói? Ngài, Thiên Nghệ của ngài tại sao vẫn chưa bị đóng cửa…
Nhưng mà, phỉ nhổ thì phỉ nhổ, địa vị của Lệ Lôi vẫn còn đó, ông ta cũng không dám lỗ mãng.
Lâm Nguyên Nghi nói: “Được, mấy ngày nữa tôi sẽ đưa kịch bản đến." Bỏ đi, Lệ đại boss muốn đánh giá thì đánh giá, dù sao cơ hội tốt như vậy, chờ họ xem xong kịch bản, nhất định sẽ đồng ý.
Khí chất của cô gái tên Diệp Tinh Lăng này quá phù hợp, hy vọng cô có thể vượt vô số người mà thông qua buổi thử vai này, nếu ngay cả cô cũng không qua, Lâm Nguyên Nghi thực sự muốn khóc… anh ta thật sự không tìm được diễn viên rồi…
Ngày hôm sau, anh ta đã đưa kịch bản đến Thiên Nghệ.
Tác giả :
Khongthusaobiet