Con Đường Sủng Thê
Chương 121-1
Edit: Windchime
Beta: Phương Phan
Sau khi nhóm người Hiền phi rời đi, Hoàng Hậu ôm lấy Phúc ca nhi nhẹ nhàng vỗ, lại để cho A Kết ngồi xuống dỗ đứa nhỏ.
Khuôn mặt nàng bình tĩnh, thanh âm dịu dàng, phảng phất như đã sớm quen với việc Hiền phi và Thục phi bất kính, hay nàng vốn hoàn toàn không để ở trong lòng.
A Kết cảm thấy thật ngoài ý muốn, chỉ là nữ nhi khóc quá mức đáng thương, nàng cũng không có tâm trí suy nghĩ quá nhiều, sau khi tạ ơn Hoàng Hậu liền nhanh chóng ôm nữ nhi ngồi xuống, dịu dàng dỗ bé. Tính tình Xán Xán bướng bỉnh, khi khóc lên cũng la rất to, đôi mắt to tròn trong veo như nước mở lớn nhìn quanh một vòng, thấy xung quanh không còn nhiều người lạ nữa, nấc lên hai cái, chớp chớp đôi mắt, quay đầu nhìn bé trai đang khóc trong ngực hoàng hậu, dần dần ngừng khóc.
A Kết lấy ra tấm khăn giúp nữ nhi lau mặt, tâm không tạp niệm.
Cảnh vương phi thật sự yêu thích vẻ nhu thuận của Xán Xán, ngồi xuống bên cạnh hoàng hậu vỗ bả vai nhỏ của nhi tử, cười dỗ nói: "Phúc ca nhi đừng khóc, con xem muội muội cũng đã ngừng khóc."
Tiếng khóc của Phúc ca nhi lập tức dừng lại, cậu dụi mắt nhìn về phía muội muội, thấy muội muội thật sự không khóc nữa, cậu thút tha thút thít mấy cái rồi cũng ngừng hẳn.
Hoàng Hậu lần đầu nhìn thấy cách hai đứa trẻ ở chung với nhau, rất kinh ngạc, vừa lau nước mắt cho cháu trai vừa hỏi cậu: "Phúc ca nhi là vì thấy muội muội bị người khi dễ mới khóc, có phải không? Phúc ca nhi thật ngoan, nhỏ như vậy đã biết hướng về muội muội."
Phúc ca nhi gật gật đầu, đưa tay về phía muội muội, sau đó vỗ vỗ bên cạnh mình: "Muội muội ngồi nơi này."
Xán Xán mím môi nhìn hắn.
A Kết cúi đầu hỏi nữ nhi: "Xán Xán có muốn đi qua không?" Nàng không quá nguyện ý để nữ nhi đi đến đó, hiện tại chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nói một câu đều phải lo lắng xúc phạm quý nhân hoàng cung, nhưng nàng cũng càng ngóng trông nữ nhi đến đó. Website đăng truyện chính thức: Đã đắc tội mẫu tử Thục phi, nếu tiếp tục chọc Hoàng Hậu không vui...
Xán Xán cũng không biết lo lắng trong lòng mẫu thân, quay đầu dựa vào trong ngực nàng, ôm thật chặt, không chịu rời đi.
A Kết vừa đau lòng lại vừa khẩn trương, lo sợ nhìn về phía Hoàng Hậu. Dù cho Hoàng Hậu không thèm để ý đến nhóm người Hiền phi, nhưng mà việc mất uy nghiêm như vậy trước mặt một mệnh phụ thì chắc chắn bà sẽ để ý, nay nữ nhi lại họa vô đơn chí, Hoàng Hậu có thể vì chuyện này mà tức giận không?
Hoàng Hậu chỉ cười cười, lúc A Kết chuẩn bị quỳ xuống thì khoát tay ý bảo không cần làm vậy, ôm lấy cháu trai trêu ghẹo nói: "Làm thế nào bây giờ, Xán Xán không muốn cùng chơi với Phúc ca nhi, Phúc ca nhi có định dỗ dành muội muội không?" Cháu trai không thích nói chuyện, có đôi khi nhìn rất thông minh, có đôi khi lại ngơ ngơ ngác ngác, nàng thật lòng lo lắng trên người cháu trai có vấn đề gì. Nếu đúng như con dâu nói, cháu trai đối với tiểu cô nương Triệu gia tương đối đặc biệt, có lẽ quả thật có chút duyên phận đi.
Phúc ca nhi nhìn chằm chằm cái ót của muội muội, một lúc sau mới nói: "Muội muội không khóc".
Xán Xán quay đầu nhìn cậu một cái, lại quay về trong ngực mẫu thân.
A Kết đích thực không biết nên làm gì bây giờ.
Cảnh vương phi thanh thản nhìn nàng nói: "Xán Xán hơn phân nửa là sợ người lạ, phu nhân cũng đừng nghĩ nhiều. Tốt lắm, sáng sớm ra cửa cũng đủ chơi đùa, phu nhân đi về trước đi, ta nói chuyện với mẫu hậu một chút, sẽ không tiễn các người được."
A Kết đứng lên nói cám ơn, lại hành lễ từ biệt với Hoàng Hậu.
Cảnh vương phi nhìn theo nàng ra cửa, chờ đến khi trong điện chỉ còn mẹ chồng nàng dâu các nàng và một ít cung nữ tâm phúc của Hoàng Hậu, nàng mới trầm mặc, thấp giọng phàn nàn nói: "Mẫu hậu, người là chính cung nương nương, Hiền phi và Thục phi bất kính như thế, người nên trừng trị mới đúng. Nay cũng dám thể hiện như vậy trước mặt mệnh phụ, về sau không chừng còn bừa bãi đến cái dạng gì nữa! Triệu phu nhân không phải người lắm mồm, đổi lại người khác truyền việc này đi, mẫu hậu..."
"Nàng không truyền liền không có người nói sao?" Hoàng Hậu nhàn nhạt trả lời, khuôn mặt bình tĩnh như cũ, "Mẫu hậu già đi, thân thể cũng không ổn, cũng chẳng muốn tiếp tục giằng co cùng các nàng, chỉ muốn chính mình yên tĩnh mà sống, các ngươi lại đây, ta liền ôm cháu trai."
Cảnh vương phi đau lòng mẹ chồng, "Vậy người..."
Hoàng hậu lắc đầu với nàng, sờ vào cái đầu nhỏ nhắn của cháu trai, giọng nói nhỏ lại: "Hoàng Hậu không phải dễ làm như vậy, hậu cung này có Lục Viện, Hoàng Thượng đối tốt với ngươi, không cần ngươi tranh cũng có thể đứng lên, Hoàng Thượng không đối xử tốt với ngươi, cho dù người đó có địa vị cao cũng sẽ trở thành trò cười, thay vì phí tâm cố sức tranh đấu với người khác, không bằng lui một bước hưởng thanh nhàn, chung quy ta đã là Hoàng Hậu, lại tranh thì có thể tranh đến cái gì? Tâm của phụ hoàng con sao? Vô dụng thôi. Vị trí của ông ấy?"
Hoàng Hậu nhấc mắt, nhìn về phía Cảnh vương phi: “Con và Uẩn nhi có muốn không?"
Cảnh vương phi mím môi, nước mắt bỗng nhiên rơi xuốn: “Muốn hay không muốn đối với nhi thần đều không quan trọng, nhi thần chỉ cảm thấy đau lòng cho chàng, luận về tài cán, chàng không thua với bất kì kẻ nào, chỉ vì sức khỏe không tốt nên hàng năm chỉ có thể ở trong vương phủ làm một vương gia nhàn tản. Tứ đệ như vậy, khẳng định cũng vô duyên, vị trí kia nhất định sẽ rơi vào trên người hai đứa con của Hiền phi, nên nhi thần cảm thấy không đáng giá."
“Đang năm mới khóc cái gì chứ, bình thường nhìn con là người ổn trọng, bây giờ lại học theo Phúc ca nhi khóc lóc như vậy." Hoàng Hậu cười cười, ôm lấy cháu trai để cậu lau mặt cho mẫu thân, tán gẫu nói: "Không cần đau lòng, ít nhất hiện tại không cần, con nhớ, trở về cũng nói với Uẩn Nhi, tranh cái gì cũng đều vô dụng, phụ hoàng con không ngốc, chuyện hậu cung ông ấy không quan tâm nhưng chuyện triều chính ông ấy là người hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Con cũng vậy, sau này ngồi ở vị trí này của ta thì có những chuyện nhất định không được nhúng tay vào."
Cảnh vương phi khiếp sợ ngẩng đầu.
Hoàng Hậu dùng giọng điệu chắc chắn, không phải nếu như...
Hoàng Hậu không nhìn nàng, có chút mệt mỏi đứng dậy: "Ta mệt mỏi, các con về nhà sớm đi, vài ngày nữa lại đến tâm sự với ta."
Nước đầy thì tràn, trăng tròn sẽ khuyết, có đôi khi không tranh, cũng là tranh.
Beta: Phương Phan
Sau khi nhóm người Hiền phi rời đi, Hoàng Hậu ôm lấy Phúc ca nhi nhẹ nhàng vỗ, lại để cho A Kết ngồi xuống dỗ đứa nhỏ.
Khuôn mặt nàng bình tĩnh, thanh âm dịu dàng, phảng phất như đã sớm quen với việc Hiền phi và Thục phi bất kính, hay nàng vốn hoàn toàn không để ở trong lòng.
A Kết cảm thấy thật ngoài ý muốn, chỉ là nữ nhi khóc quá mức đáng thương, nàng cũng không có tâm trí suy nghĩ quá nhiều, sau khi tạ ơn Hoàng Hậu liền nhanh chóng ôm nữ nhi ngồi xuống, dịu dàng dỗ bé. Tính tình Xán Xán bướng bỉnh, khi khóc lên cũng la rất to, đôi mắt to tròn trong veo như nước mở lớn nhìn quanh một vòng, thấy xung quanh không còn nhiều người lạ nữa, nấc lên hai cái, chớp chớp đôi mắt, quay đầu nhìn bé trai đang khóc trong ngực hoàng hậu, dần dần ngừng khóc.
A Kết lấy ra tấm khăn giúp nữ nhi lau mặt, tâm không tạp niệm.
Cảnh vương phi thật sự yêu thích vẻ nhu thuận của Xán Xán, ngồi xuống bên cạnh hoàng hậu vỗ bả vai nhỏ của nhi tử, cười dỗ nói: "Phúc ca nhi đừng khóc, con xem muội muội cũng đã ngừng khóc."
Tiếng khóc của Phúc ca nhi lập tức dừng lại, cậu dụi mắt nhìn về phía muội muội, thấy muội muội thật sự không khóc nữa, cậu thút tha thút thít mấy cái rồi cũng ngừng hẳn.
Hoàng Hậu lần đầu nhìn thấy cách hai đứa trẻ ở chung với nhau, rất kinh ngạc, vừa lau nước mắt cho cháu trai vừa hỏi cậu: "Phúc ca nhi là vì thấy muội muội bị người khi dễ mới khóc, có phải không? Phúc ca nhi thật ngoan, nhỏ như vậy đã biết hướng về muội muội."
Phúc ca nhi gật gật đầu, đưa tay về phía muội muội, sau đó vỗ vỗ bên cạnh mình: "Muội muội ngồi nơi này."
Xán Xán mím môi nhìn hắn.
A Kết cúi đầu hỏi nữ nhi: "Xán Xán có muốn đi qua không?" Nàng không quá nguyện ý để nữ nhi đi đến đó, hiện tại chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nói một câu đều phải lo lắng xúc phạm quý nhân hoàng cung, nhưng nàng cũng càng ngóng trông nữ nhi đến đó. Website đăng truyện chính thức: Đã đắc tội mẫu tử Thục phi, nếu tiếp tục chọc Hoàng Hậu không vui...
Xán Xán cũng không biết lo lắng trong lòng mẫu thân, quay đầu dựa vào trong ngực nàng, ôm thật chặt, không chịu rời đi.
A Kết vừa đau lòng lại vừa khẩn trương, lo sợ nhìn về phía Hoàng Hậu. Dù cho Hoàng Hậu không thèm để ý đến nhóm người Hiền phi, nhưng mà việc mất uy nghiêm như vậy trước mặt một mệnh phụ thì chắc chắn bà sẽ để ý, nay nữ nhi lại họa vô đơn chí, Hoàng Hậu có thể vì chuyện này mà tức giận không?
Hoàng Hậu chỉ cười cười, lúc A Kết chuẩn bị quỳ xuống thì khoát tay ý bảo không cần làm vậy, ôm lấy cháu trai trêu ghẹo nói: "Làm thế nào bây giờ, Xán Xán không muốn cùng chơi với Phúc ca nhi, Phúc ca nhi có định dỗ dành muội muội không?" Cháu trai không thích nói chuyện, có đôi khi nhìn rất thông minh, có đôi khi lại ngơ ngơ ngác ngác, nàng thật lòng lo lắng trên người cháu trai có vấn đề gì. Nếu đúng như con dâu nói, cháu trai đối với tiểu cô nương Triệu gia tương đối đặc biệt, có lẽ quả thật có chút duyên phận đi.
Phúc ca nhi nhìn chằm chằm cái ót của muội muội, một lúc sau mới nói: "Muội muội không khóc".
Xán Xán quay đầu nhìn cậu một cái, lại quay về trong ngực mẫu thân.
A Kết đích thực không biết nên làm gì bây giờ.
Cảnh vương phi thanh thản nhìn nàng nói: "Xán Xán hơn phân nửa là sợ người lạ, phu nhân cũng đừng nghĩ nhiều. Tốt lắm, sáng sớm ra cửa cũng đủ chơi đùa, phu nhân đi về trước đi, ta nói chuyện với mẫu hậu một chút, sẽ không tiễn các người được."
A Kết đứng lên nói cám ơn, lại hành lễ từ biệt với Hoàng Hậu.
Cảnh vương phi nhìn theo nàng ra cửa, chờ đến khi trong điện chỉ còn mẹ chồng nàng dâu các nàng và một ít cung nữ tâm phúc của Hoàng Hậu, nàng mới trầm mặc, thấp giọng phàn nàn nói: "Mẫu hậu, người là chính cung nương nương, Hiền phi và Thục phi bất kính như thế, người nên trừng trị mới đúng. Nay cũng dám thể hiện như vậy trước mặt mệnh phụ, về sau không chừng còn bừa bãi đến cái dạng gì nữa! Triệu phu nhân không phải người lắm mồm, đổi lại người khác truyền việc này đi, mẫu hậu..."
"Nàng không truyền liền không có người nói sao?" Hoàng Hậu nhàn nhạt trả lời, khuôn mặt bình tĩnh như cũ, "Mẫu hậu già đi, thân thể cũng không ổn, cũng chẳng muốn tiếp tục giằng co cùng các nàng, chỉ muốn chính mình yên tĩnh mà sống, các ngươi lại đây, ta liền ôm cháu trai."
Cảnh vương phi đau lòng mẹ chồng, "Vậy người..."
Hoàng hậu lắc đầu với nàng, sờ vào cái đầu nhỏ nhắn của cháu trai, giọng nói nhỏ lại: "Hoàng Hậu không phải dễ làm như vậy, hậu cung này có Lục Viện, Hoàng Thượng đối tốt với ngươi, không cần ngươi tranh cũng có thể đứng lên, Hoàng Thượng không đối xử tốt với ngươi, cho dù người đó có địa vị cao cũng sẽ trở thành trò cười, thay vì phí tâm cố sức tranh đấu với người khác, không bằng lui một bước hưởng thanh nhàn, chung quy ta đã là Hoàng Hậu, lại tranh thì có thể tranh đến cái gì? Tâm của phụ hoàng con sao? Vô dụng thôi. Vị trí của ông ấy?"
Hoàng Hậu nhấc mắt, nhìn về phía Cảnh vương phi: “Con và Uẩn nhi có muốn không?"
Cảnh vương phi mím môi, nước mắt bỗng nhiên rơi xuốn: “Muốn hay không muốn đối với nhi thần đều không quan trọng, nhi thần chỉ cảm thấy đau lòng cho chàng, luận về tài cán, chàng không thua với bất kì kẻ nào, chỉ vì sức khỏe không tốt nên hàng năm chỉ có thể ở trong vương phủ làm một vương gia nhàn tản. Tứ đệ như vậy, khẳng định cũng vô duyên, vị trí kia nhất định sẽ rơi vào trên người hai đứa con của Hiền phi, nên nhi thần cảm thấy không đáng giá."
“Đang năm mới khóc cái gì chứ, bình thường nhìn con là người ổn trọng, bây giờ lại học theo Phúc ca nhi khóc lóc như vậy." Hoàng Hậu cười cười, ôm lấy cháu trai để cậu lau mặt cho mẫu thân, tán gẫu nói: "Không cần đau lòng, ít nhất hiện tại không cần, con nhớ, trở về cũng nói với Uẩn Nhi, tranh cái gì cũng đều vô dụng, phụ hoàng con không ngốc, chuyện hậu cung ông ấy không quan tâm nhưng chuyện triều chính ông ấy là người hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Con cũng vậy, sau này ngồi ở vị trí này của ta thì có những chuyện nhất định không được nhúng tay vào."
Cảnh vương phi khiếp sợ ngẩng đầu.
Hoàng Hậu dùng giọng điệu chắc chắn, không phải nếu như...
Hoàng Hậu không nhìn nàng, có chút mệt mỏi đứng dậy: "Ta mệt mỏi, các con về nhà sớm đi, vài ngày nữa lại đến tâm sự với ta."
Nước đầy thì tràn, trăng tròn sẽ khuyết, có đôi khi không tranh, cũng là tranh.
Tác giả :
Tiếu Giai Nhân