Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh
Chương 66: Lúc thịnh sủng (thượng)
“…" Hoàng đế nói, làm Lăng Tiêu sợ cái thanh tỉnh.
Y ngạc nhiên nhìn hoàng đế, liền thấy hoàng đế khoanh tay đi tới trước mặt y.
“Mạc Khởi nói mấy lời kỳ quái với trẫm, có muốn nghe không?"
Hoàng đế nói xong, nhưng không chờ Lăng Tiêu trả lời, tự nói: “Nàng nói, nàng giết ngươi, nàng còn nói, trẫm giết nàng."
“…" Lăng Tiêu mồ hôi lạnh đầm đìa, đối mặt với ánh mắt sắc bén của hoàng đế, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra.
Y nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn nói: “Vậy… Hoàng Thượng ngài tin không?"
Hoàng đế nghe vậy, nhìn Lăng Tiêu, nhìn Lăng Tiêu hồi lâu, hắn đột nhiên đưa tay nắm cằm Lăng Tiêu nói: “Trẫm tin ngươi, ngươi nói nghe xem."
Đây không thể nghi ngờ là đá vấn đề cho mình!
Lăng Tiêu sắc mặt trắng bệch, hoàng đế nói thật dễ nghe, là tin mình, nhưng nếu như mình không nói được lý do làm hắn tin phục, câu trả lời của mình sao có thể khiến hắn vừa lòng.
Vấn đề này, rõ ràng ngay từ đầu, hoàng đế đã muốn mình mình trả lời.
Lăng Tiêu nghĩ vậy, trong lòng có suy nghĩ thẳng thắn, nhưng mà, chuyện của y dù sao cũng không thể tưởng tượng được, nói cho hoàng đế nghe, hoàng đế sẽ tin không? Tin sau đó thì sẽ xử lý người tồn tại vượt qua thế giới như y như thế nào?
Y ngẩng đầu rối rắm nhìn hoàng đế một cái, hoàng đế thanh lãnh nhìn lại y, bộ dáng không gì không biết, Lăng Tiêu kinh ngạc trừng mắt, hoàng đế như vậy ngược lại nhắc nhở Lăng Tiêu, hoàng đế không hỏi thì thôi, vừa hỏi thì cơ bản là đã có kết quả, hỏi cũng chỉ là vì nghiệm chứng trung thành của đối phương.
Lăng Tiêu nghĩ vậy, lướt qua một tia do dự cuối cùng, cậu hít sâu một hơi, quyết định, cao giọng nói: “Hoàng Thượng, Mạc Khởi giết ta là thật."
Hoàng đế nghe vậy nhướng mày, khoanh tay ở phía sau, một bộ sâu không lường được, Lăng Tiêu trong lòng có chút nhút nhát, tuy rằng y có thể suy đoán hoàng đế có suy nghĩ với kết quả rồi, nhưng hắn cũng không biết hoàng đế nghĩ thế nào trong lòng.
Nhưng y đã mở đầu, sẽ không có đường sống để hối hận, cậu chỉ có thể kiên trì nói rằng: “Nàng… Muốn độc chết ta, ta liền vẫn luôn tìm cơ hội báo thù."
Lăng Tiêu cố ý nói ba phải cái nào cũng được, vừa cũng không nói rõ Mạc Khởi muốn độc chết mình là chuyện đời trước, cũng không có nói rõ Mạc Khởi đến tột cùng có chân chính độc chết mình hay không.
Tất cả tựa hồ cũng là xảy ra ở đời này, khiến hoàng đế không đến mức nghe thấy chuyện kiếp trước kiếp hư vô mờ mịt mà khó có thể tiếp thu như vậy.
Nhưng mà, hoàng đế lại tựa hồ cái gì cũng biết, hắn đột nhiên nói: “Ngươi chết, cho nên trẫm mới giết nàng."
Hắn nói không phải nghi vấn, mà là trần thuật khẳng định.
Lăng Tiêu kinh ngạc nghe, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh cả người.
Hoàng đế quay đầu lại, thanh lãnh nhìn Lăng Tiêu, mỏng môi khẽ mở nói: “Chuyện đời trước."
“Hoàng Thượng… Ngài…" Lăng Tiêu trong lòng lộp bộp một tiếng, không khỏi tim đập nhanh bối rối.
“Như thế, liền có thể giải thích từng bước thần cơ diệu toán của ngươi."
“…"
Hoàng đế nói lời này, thanh âm rất bình ổn, hoàn toàn không có điềm báo tức giận, nhưng mà, Lăng Tiêu lại không hiểu sao cảm thấy khủng hoảng.
Cho dù có kim bài miễn tử nơi tay, lúc này y cũng không dám ngẩng đầu nhìn hoàng đế, y không rõ hoàng đế sẽ xử lý người chết đi sống lại như mình thế nào, y chỉ cúi đầu thấp đến cực thấp, cả người đều đang sợ hãi đến phát run.
Dáng vẻ Lăng Tiêu run rẩy, cực kỳ giống một con cún con vừa sinh ra đối mặt với thế giới không biết co rúm lại thành một đoàn.
Hoàng đế mắt nhìn không khỏi thấy buồn cười, hắn vươn tay xoa đầu Lăng Tiêu, xoa loạn mái tóc đen gọn gàng kia, sợi tóc hỗn loạn rơi xuống trước mắt Lăng Tiêu, khiến ánh mắt thuần phác vô tội của người này càng tỏ vẻ đáng thương.
Hơn nữa y mờ mịt giương mắt nháy mắt, hoàng đế phảng phất như nhìn thấy một con cún con lắc đuôi xin chủ nhân yêu thương.
Cái nhìn này, liền khiến hoàng đế mềm lòng triệt để, hắn cúi người ở khóe môi Lăng Tiêu nhẹ nhàng in một nụ hôn, ôm người vào trong ngực.
Lăng Tiêu thân thể cứng đờ, ngạc nhiên giương mắt nhìn hoàng đế.
“Hoàng Thượng… Ngài…"
“Không tin tưởng trẫm như thế, có phải nên phạt hay không?" Hoàng đế tâm tình tốt rũ mắt nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu sửng sốt, trong lòng dưới bách chuyển thiên hồi, rất nhanh hiểu rõ ý của hoàng đế, hoàng đế không giống như là muốn truy cứu thảo phạt mình.
Suy nghĩ, y không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi thật mạnh, cả ngữ khí cũng thoải mái hơn.
“Lăng Tiêu không phải không tin tưởng Hoàng Thượng ngài, là không tin tưởng bản thân."
Hoàng đế nhướng mày nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu giảo hoạt nói: “Lăng Tiêu sợ phân lượng trong lòng Hoàng Thượng không đủ…"
Vừa nãy còn là bộ dáng khiếp đảm e dè, lúc này, người này nhặt lại mạng, rồi lại khôi phục bản tính giảo hoạt.
Hai mắt linh động tựa châu ngọc đảo quanh, trả lời xảo trá đến cực điểm, một chút liền tránh thoát mình chất vấn y.
Hoàng đế hơi hơi câu môi.
Có lẽ là hồi lâu không thấy hoàng đế đáp lại, Lăng Tiêu trong lòng có chút bất an, liền kiềm chế không được nói: “Nếu Hoàng Thượng thật sự muốn trừng phạt Lăng Tiêu, vậy Lăng Tiêu nghe lệnh cũng được."
Lăng Tiêu nói đến đây, ánh mắt trăn trở, mị hoặc hồn nhiên thiên thành, cả bản thân y cũng không biết, y giương mắt câu hồn, là phong tình vạn chủng như thế nào.
Hoàng đế mắt nhìn, ánh mắt sâu thẳm, giây tiếp theo, hắn giam Lăng Tiêu trong ngực.
Nụ hôn điên cuồng mà đòi lấy, liên tục hạ xuống, cuối cùng trăn trở giữa môi Lăng Tiêu, cạy mở môi khép chặt của Lăng Tiêu, mang theo lưỡi y bởi vì kinh ngạc mà cứng ngắc dây dưa khiêu vũ.
“A… A ưm…"
Một nụ hôn xong, thân thể mẫn cảm sớm đã mềm thành nước xuân, tê liệt trong ngực hoàng đế, chỉ có thể dựa vào hoàng đế ôm, miễn cưỡng chống đỡ.
Lăng Tiêu đầy mặt hồng sương, mắt hàm mị sóng, môi giữa khép mở, phun ra khí tức nóng rực, phun trên cổ để lộ bên ngoài của hoàng đế, mang đến cái ngứa nhè nhẹ tận xương.
Hoàng đế ánh mắt ám trầm, tựa như một con sói đói, nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, như muốn nuốt Lăng Tiêu không chừa một mảnh xương vào bụng.
“… Ưm…"
Lăng Tiêu khẽ run, bị ánh mắt xâm chiếm của hoàng đế nhìn đến cả người quả quyết, tiếng rên nhẹ liền từ môi khép mở mà ra.
“A…"
Hoàng đế như cười khẽ một tiếng, hoàng đế cười mang theo khàn khàn, không đặc biệt dễ nghe, nhưng rất gợi cảm.
Lăng Tiêu giãy dụa ngẩng đầu, muốn xem thanh hoàng đế miệng cười, lại đột nhiên bị hoàng đế ôm ngang lấy.
Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng, vội vươn tay ôm cổ hoàng đế, bị hoàng đế ôm vào ngực tựa như ôm công chúa, Lăng Tiêu rất muốn phản đối, nhưng mà, nhớ tới đủ loại chuyện cũ, y bị hoàng đế như thế, sớm đã không phải lần đầu tiên, lúc này mới phản đối, ngược lại có vẻ già mồm cãi láo.
Huống hồ, Lăng Tiêu phục tùng nằm trong ngực hoàng đế, hơi gợi lên khóe môi.
Hoàng đế nhìn như rất lạnh, ôm lại vô cùng ấm áp, được hoàng đế ôm, vô luận loại tư thế nào, cũng rất thoải mái.
Vô luận là thân thể hay là trái tim.
“Thích?" Hoàng đế như nhìn thấu Lăng Tiêu thích, hơi quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu giương mắt cười nói: “Thích."
“Vậy trẫm sau này thường xuyên ôm ngươi." Hoàng đế nghiêm trang chững chạc hứa hẹn.
Lăng Tiêu cười khẽ ra tiếng, đáp: “Hoàng Thượng nhất ngôn cửu đỉnh, Lăng Tiêu nhớ ở trong lòng."
“Ân." Hoàng đế khẽ lên tiếng, mềm nhẹ đặt Lăng Tiêu lên giường, cúi người hai tay chống ở hai bên Lăng Tiêu, môi liền hạ xuống.
Lăng Tiêu câu cười đưa tay cởi phát quan của hoàng đế xuống, khiến mái tóc buộc cẩn thận tỉ mỉ kia rơi xuống.
Tóc rơi khẽ lướt trên da thịt mình, mang theo hơi ngứa.
Lăng Tiêu dùng tay nhỏ bé chỉ ôm lấy, hơi đẩy hoàng đế một đường đi xuống ra chút, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, Lăng Tiêu có thể hỏi trước một chuyện không?"
Hoàng đế đứng dậy, ẩn nhẫn nhíu mày, hít sâu một hơi, khí tức hơi bất ổn nói: “Hỏi."
“Điểm mấu chốt ngài đối với Lăng Tiêu là gì?"
Hoàng đế nhếch môi, híp mắt không vui nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, tựa hồ đang trách cứ Lăng Tiêu vào lúc mấu chốt này lại hỏi dĩ vấn đề nhàm chán như vậy.
Lăng Tiêu đọc hiểu khinh bỉ trong mắt hoàng đế, không khỏi bị nghẹn một chút, y ngượng ngùng nói: “Không được Hoàng Thượng ngài tỏ vẻ minh xác, Lăng Tiêu thực khó an lòng, luôn lo lắng mình trong lơ đãng sẽ va chạm điểm mấu chốt của ngài."
Hoàng đế nhíu mày, nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, thấy trong mắt y không có chút ý muốn lui khiếp, thở dài thật mạnh, có chút bất đắc dĩ nói: “Trẫm nghĩ ngươi rất rõ ràng."
Lăng Tiêu nhíu mày, hoàng đế nếu vẫn là hoàng đế trước kia y đương nhiên rõ ràng, nhưng mà, hiện tại hoàng đế đã không phải hoàng đế trước kia.
Lăng Tiêu từng nhiều lần đụng vào điểm mấu chốt của hoàng đế, vốn tưởng rằng sẽ chết, nhưng đều được hoàng đế dễ dàng tha thứ, hoàn toàn đảo điên nhận tri của y, không khỏi khiến y muốn lần nữa làm rõ điểm mấu chốt của hoàng đế.
Làm như nhìn ra suy nghĩ của Lăng Tiêu, hoàng đế khẽ thở dài: “Ngươi hiểu cũng không sai, chẳng qua, trẫm đối với ngươi là đặc biệt."
Lăng Tiêu sửng sốt, hoàng đế đã lần thứ hai khom người áp xuống, như trừng phạt mà khẽ cắn Lăng Tiêu một ngụm.
Lăng Tiêu bị đau thở nhẹ, hoàng đế tâm tình tốt híp mắt, thưởng thức biểu tình Lăng Tiêu khi bị đau, vẻ mặt thích ý tựa hồ muốn nói: “Cắt đứt trẫm, liền phải chuẩn bị tốt để bị trừng phạt."
Lăng Tiêu oán niệm liếc nhìn hoàng đế, hoàng đế từ cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ, cúi người liếm liếm chỗ Lăng Tiêu bị cắn, mang theo trấn an trả lời: “Trẫm đối với ngươi, sớm đã không còn điểm mấu chốt đáng nói, ngươi cần gì phải lo lắng? Ngươi chỉ cần nhớ rõ trẫm là nam nhân của ngươi là đủ rồi."
Lăng Tiêu bị liếm thoải mái híp mắt, bên tai nghe thấy câu trả lời mang theo từ tính của hoàng đế, kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn gặp phải hoàng đế hạ xuống nụ hôn.
Môi răng giao hòa, khí tức từ từ hỗn loạn, Lăng Tiêu giãy dụa hai cái, cũng muốn hỏi rõ hoàng đế có ý gì, lại thua dưới sự triền miên của hoàng đế.
Tay xô đẩy không biết khi nào biến thành nghênh hợp, đầu thanh tỉnh cũng bị hôn đến mê muội, không biết lúc này là khi nào.
Hoàng đế thấy vậy, hơi câu môi, dưới tay nhẹ cởi y phục Lăng Tiêu, nụ hôn ướt át một đường đi xuống.
Ngón tay tìm kiếm chỗ bí mật kia, làm thân thể dưới thân, run rẩy thanh sảng.
Khiến người dưới thân, không rảnh bận tâm gì khác, chỉ còn lại có tâm tư khao khát…
Một đêm triền miên, ngày hôm sau, Lăng Tiêu đỡ thắt lưng đau xót đứng dậy, hoàng đế đã không ở bên người.
Trên người rất nhẹ nhàng khoan khoái, hiển nhiên đã được rửa qua.
“Hoàng quân." Cung nữ bên cạnh bưng nước hầu hạ Lăng Tiêu rửa mặt xong, cung kính gọi Lăng Tiêu một câu.
Lăng Tiêu duỗi một thắt lưng làm biếng, nhìn về phía nàng.
Cung nữ nói: “Lý công công, ở ngoài cửa đợi đã lâu."
Y ngạc nhiên nhìn hoàng đế, liền thấy hoàng đế khoanh tay đi tới trước mặt y.
“Mạc Khởi nói mấy lời kỳ quái với trẫm, có muốn nghe không?"
Hoàng đế nói xong, nhưng không chờ Lăng Tiêu trả lời, tự nói: “Nàng nói, nàng giết ngươi, nàng còn nói, trẫm giết nàng."
“…" Lăng Tiêu mồ hôi lạnh đầm đìa, đối mặt với ánh mắt sắc bén của hoàng đế, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra.
Y nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn nói: “Vậy… Hoàng Thượng ngài tin không?"
Hoàng đế nghe vậy, nhìn Lăng Tiêu, nhìn Lăng Tiêu hồi lâu, hắn đột nhiên đưa tay nắm cằm Lăng Tiêu nói: “Trẫm tin ngươi, ngươi nói nghe xem."
Đây không thể nghi ngờ là đá vấn đề cho mình!
Lăng Tiêu sắc mặt trắng bệch, hoàng đế nói thật dễ nghe, là tin mình, nhưng nếu như mình không nói được lý do làm hắn tin phục, câu trả lời của mình sao có thể khiến hắn vừa lòng.
Vấn đề này, rõ ràng ngay từ đầu, hoàng đế đã muốn mình mình trả lời.
Lăng Tiêu nghĩ vậy, trong lòng có suy nghĩ thẳng thắn, nhưng mà, chuyện của y dù sao cũng không thể tưởng tượng được, nói cho hoàng đế nghe, hoàng đế sẽ tin không? Tin sau đó thì sẽ xử lý người tồn tại vượt qua thế giới như y như thế nào?
Y ngẩng đầu rối rắm nhìn hoàng đế một cái, hoàng đế thanh lãnh nhìn lại y, bộ dáng không gì không biết, Lăng Tiêu kinh ngạc trừng mắt, hoàng đế như vậy ngược lại nhắc nhở Lăng Tiêu, hoàng đế không hỏi thì thôi, vừa hỏi thì cơ bản là đã có kết quả, hỏi cũng chỉ là vì nghiệm chứng trung thành của đối phương.
Lăng Tiêu nghĩ vậy, lướt qua một tia do dự cuối cùng, cậu hít sâu một hơi, quyết định, cao giọng nói: “Hoàng Thượng, Mạc Khởi giết ta là thật."
Hoàng đế nghe vậy nhướng mày, khoanh tay ở phía sau, một bộ sâu không lường được, Lăng Tiêu trong lòng có chút nhút nhát, tuy rằng y có thể suy đoán hoàng đế có suy nghĩ với kết quả rồi, nhưng hắn cũng không biết hoàng đế nghĩ thế nào trong lòng.
Nhưng y đã mở đầu, sẽ không có đường sống để hối hận, cậu chỉ có thể kiên trì nói rằng: “Nàng… Muốn độc chết ta, ta liền vẫn luôn tìm cơ hội báo thù."
Lăng Tiêu cố ý nói ba phải cái nào cũng được, vừa cũng không nói rõ Mạc Khởi muốn độc chết mình là chuyện đời trước, cũng không có nói rõ Mạc Khởi đến tột cùng có chân chính độc chết mình hay không.
Tất cả tựa hồ cũng là xảy ra ở đời này, khiến hoàng đế không đến mức nghe thấy chuyện kiếp trước kiếp hư vô mờ mịt mà khó có thể tiếp thu như vậy.
Nhưng mà, hoàng đế lại tựa hồ cái gì cũng biết, hắn đột nhiên nói: “Ngươi chết, cho nên trẫm mới giết nàng."
Hắn nói không phải nghi vấn, mà là trần thuật khẳng định.
Lăng Tiêu kinh ngạc nghe, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh cả người.
Hoàng đế quay đầu lại, thanh lãnh nhìn Lăng Tiêu, mỏng môi khẽ mở nói: “Chuyện đời trước."
“Hoàng Thượng… Ngài…" Lăng Tiêu trong lòng lộp bộp một tiếng, không khỏi tim đập nhanh bối rối.
“Như thế, liền có thể giải thích từng bước thần cơ diệu toán của ngươi."
“…"
Hoàng đế nói lời này, thanh âm rất bình ổn, hoàn toàn không có điềm báo tức giận, nhưng mà, Lăng Tiêu lại không hiểu sao cảm thấy khủng hoảng.
Cho dù có kim bài miễn tử nơi tay, lúc này y cũng không dám ngẩng đầu nhìn hoàng đế, y không rõ hoàng đế sẽ xử lý người chết đi sống lại như mình thế nào, y chỉ cúi đầu thấp đến cực thấp, cả người đều đang sợ hãi đến phát run.
Dáng vẻ Lăng Tiêu run rẩy, cực kỳ giống một con cún con vừa sinh ra đối mặt với thế giới không biết co rúm lại thành một đoàn.
Hoàng đế mắt nhìn không khỏi thấy buồn cười, hắn vươn tay xoa đầu Lăng Tiêu, xoa loạn mái tóc đen gọn gàng kia, sợi tóc hỗn loạn rơi xuống trước mắt Lăng Tiêu, khiến ánh mắt thuần phác vô tội của người này càng tỏ vẻ đáng thương.
Hơn nữa y mờ mịt giương mắt nháy mắt, hoàng đế phảng phất như nhìn thấy một con cún con lắc đuôi xin chủ nhân yêu thương.
Cái nhìn này, liền khiến hoàng đế mềm lòng triệt để, hắn cúi người ở khóe môi Lăng Tiêu nhẹ nhàng in một nụ hôn, ôm người vào trong ngực.
Lăng Tiêu thân thể cứng đờ, ngạc nhiên giương mắt nhìn hoàng đế.
“Hoàng Thượng… Ngài…"
“Không tin tưởng trẫm như thế, có phải nên phạt hay không?" Hoàng đế tâm tình tốt rũ mắt nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu sửng sốt, trong lòng dưới bách chuyển thiên hồi, rất nhanh hiểu rõ ý của hoàng đế, hoàng đế không giống như là muốn truy cứu thảo phạt mình.
Suy nghĩ, y không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi thật mạnh, cả ngữ khí cũng thoải mái hơn.
“Lăng Tiêu không phải không tin tưởng Hoàng Thượng ngài, là không tin tưởng bản thân."
Hoàng đế nhướng mày nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu giảo hoạt nói: “Lăng Tiêu sợ phân lượng trong lòng Hoàng Thượng không đủ…"
Vừa nãy còn là bộ dáng khiếp đảm e dè, lúc này, người này nhặt lại mạng, rồi lại khôi phục bản tính giảo hoạt.
Hai mắt linh động tựa châu ngọc đảo quanh, trả lời xảo trá đến cực điểm, một chút liền tránh thoát mình chất vấn y.
Hoàng đế hơi hơi câu môi.
Có lẽ là hồi lâu không thấy hoàng đế đáp lại, Lăng Tiêu trong lòng có chút bất an, liền kiềm chế không được nói: “Nếu Hoàng Thượng thật sự muốn trừng phạt Lăng Tiêu, vậy Lăng Tiêu nghe lệnh cũng được."
Lăng Tiêu nói đến đây, ánh mắt trăn trở, mị hoặc hồn nhiên thiên thành, cả bản thân y cũng không biết, y giương mắt câu hồn, là phong tình vạn chủng như thế nào.
Hoàng đế mắt nhìn, ánh mắt sâu thẳm, giây tiếp theo, hắn giam Lăng Tiêu trong ngực.
Nụ hôn điên cuồng mà đòi lấy, liên tục hạ xuống, cuối cùng trăn trở giữa môi Lăng Tiêu, cạy mở môi khép chặt của Lăng Tiêu, mang theo lưỡi y bởi vì kinh ngạc mà cứng ngắc dây dưa khiêu vũ.
“A… A ưm…"
Một nụ hôn xong, thân thể mẫn cảm sớm đã mềm thành nước xuân, tê liệt trong ngực hoàng đế, chỉ có thể dựa vào hoàng đế ôm, miễn cưỡng chống đỡ.
Lăng Tiêu đầy mặt hồng sương, mắt hàm mị sóng, môi giữa khép mở, phun ra khí tức nóng rực, phun trên cổ để lộ bên ngoài của hoàng đế, mang đến cái ngứa nhè nhẹ tận xương.
Hoàng đế ánh mắt ám trầm, tựa như một con sói đói, nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, như muốn nuốt Lăng Tiêu không chừa một mảnh xương vào bụng.
“… Ưm…"
Lăng Tiêu khẽ run, bị ánh mắt xâm chiếm của hoàng đế nhìn đến cả người quả quyết, tiếng rên nhẹ liền từ môi khép mở mà ra.
“A…"
Hoàng đế như cười khẽ một tiếng, hoàng đế cười mang theo khàn khàn, không đặc biệt dễ nghe, nhưng rất gợi cảm.
Lăng Tiêu giãy dụa ngẩng đầu, muốn xem thanh hoàng đế miệng cười, lại đột nhiên bị hoàng đế ôm ngang lấy.
Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng, vội vươn tay ôm cổ hoàng đế, bị hoàng đế ôm vào ngực tựa như ôm công chúa, Lăng Tiêu rất muốn phản đối, nhưng mà, nhớ tới đủ loại chuyện cũ, y bị hoàng đế như thế, sớm đã không phải lần đầu tiên, lúc này mới phản đối, ngược lại có vẻ già mồm cãi láo.
Huống hồ, Lăng Tiêu phục tùng nằm trong ngực hoàng đế, hơi gợi lên khóe môi.
Hoàng đế nhìn như rất lạnh, ôm lại vô cùng ấm áp, được hoàng đế ôm, vô luận loại tư thế nào, cũng rất thoải mái.
Vô luận là thân thể hay là trái tim.
“Thích?" Hoàng đế như nhìn thấu Lăng Tiêu thích, hơi quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu giương mắt cười nói: “Thích."
“Vậy trẫm sau này thường xuyên ôm ngươi." Hoàng đế nghiêm trang chững chạc hứa hẹn.
Lăng Tiêu cười khẽ ra tiếng, đáp: “Hoàng Thượng nhất ngôn cửu đỉnh, Lăng Tiêu nhớ ở trong lòng."
“Ân." Hoàng đế khẽ lên tiếng, mềm nhẹ đặt Lăng Tiêu lên giường, cúi người hai tay chống ở hai bên Lăng Tiêu, môi liền hạ xuống.
Lăng Tiêu câu cười đưa tay cởi phát quan của hoàng đế xuống, khiến mái tóc buộc cẩn thận tỉ mỉ kia rơi xuống.
Tóc rơi khẽ lướt trên da thịt mình, mang theo hơi ngứa.
Lăng Tiêu dùng tay nhỏ bé chỉ ôm lấy, hơi đẩy hoàng đế một đường đi xuống ra chút, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, Lăng Tiêu có thể hỏi trước một chuyện không?"
Hoàng đế đứng dậy, ẩn nhẫn nhíu mày, hít sâu một hơi, khí tức hơi bất ổn nói: “Hỏi."
“Điểm mấu chốt ngài đối với Lăng Tiêu là gì?"
Hoàng đế nhếch môi, híp mắt không vui nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, tựa hồ đang trách cứ Lăng Tiêu vào lúc mấu chốt này lại hỏi dĩ vấn đề nhàm chán như vậy.
Lăng Tiêu đọc hiểu khinh bỉ trong mắt hoàng đế, không khỏi bị nghẹn một chút, y ngượng ngùng nói: “Không được Hoàng Thượng ngài tỏ vẻ minh xác, Lăng Tiêu thực khó an lòng, luôn lo lắng mình trong lơ đãng sẽ va chạm điểm mấu chốt của ngài."
Hoàng đế nhíu mày, nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, thấy trong mắt y không có chút ý muốn lui khiếp, thở dài thật mạnh, có chút bất đắc dĩ nói: “Trẫm nghĩ ngươi rất rõ ràng."
Lăng Tiêu nhíu mày, hoàng đế nếu vẫn là hoàng đế trước kia y đương nhiên rõ ràng, nhưng mà, hiện tại hoàng đế đã không phải hoàng đế trước kia.
Lăng Tiêu từng nhiều lần đụng vào điểm mấu chốt của hoàng đế, vốn tưởng rằng sẽ chết, nhưng đều được hoàng đế dễ dàng tha thứ, hoàn toàn đảo điên nhận tri của y, không khỏi khiến y muốn lần nữa làm rõ điểm mấu chốt của hoàng đế.
Làm như nhìn ra suy nghĩ của Lăng Tiêu, hoàng đế khẽ thở dài: “Ngươi hiểu cũng không sai, chẳng qua, trẫm đối với ngươi là đặc biệt."
Lăng Tiêu sửng sốt, hoàng đế đã lần thứ hai khom người áp xuống, như trừng phạt mà khẽ cắn Lăng Tiêu một ngụm.
Lăng Tiêu bị đau thở nhẹ, hoàng đế tâm tình tốt híp mắt, thưởng thức biểu tình Lăng Tiêu khi bị đau, vẻ mặt thích ý tựa hồ muốn nói: “Cắt đứt trẫm, liền phải chuẩn bị tốt để bị trừng phạt."
Lăng Tiêu oán niệm liếc nhìn hoàng đế, hoàng đế từ cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ, cúi người liếm liếm chỗ Lăng Tiêu bị cắn, mang theo trấn an trả lời: “Trẫm đối với ngươi, sớm đã không còn điểm mấu chốt đáng nói, ngươi cần gì phải lo lắng? Ngươi chỉ cần nhớ rõ trẫm là nam nhân của ngươi là đủ rồi."
Lăng Tiêu bị liếm thoải mái híp mắt, bên tai nghe thấy câu trả lời mang theo từ tính của hoàng đế, kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn gặp phải hoàng đế hạ xuống nụ hôn.
Môi răng giao hòa, khí tức từ từ hỗn loạn, Lăng Tiêu giãy dụa hai cái, cũng muốn hỏi rõ hoàng đế có ý gì, lại thua dưới sự triền miên của hoàng đế.
Tay xô đẩy không biết khi nào biến thành nghênh hợp, đầu thanh tỉnh cũng bị hôn đến mê muội, không biết lúc này là khi nào.
Hoàng đế thấy vậy, hơi câu môi, dưới tay nhẹ cởi y phục Lăng Tiêu, nụ hôn ướt át một đường đi xuống.
Ngón tay tìm kiếm chỗ bí mật kia, làm thân thể dưới thân, run rẩy thanh sảng.
Khiến người dưới thân, không rảnh bận tâm gì khác, chỉ còn lại có tâm tư khao khát…
Một đêm triền miên, ngày hôm sau, Lăng Tiêu đỡ thắt lưng đau xót đứng dậy, hoàng đế đã không ở bên người.
Trên người rất nhẹ nhàng khoan khoái, hiển nhiên đã được rửa qua.
“Hoàng quân." Cung nữ bên cạnh bưng nước hầu hạ Lăng Tiêu rửa mặt xong, cung kính gọi Lăng Tiêu một câu.
Lăng Tiêu duỗi một thắt lưng làm biếng, nhìn về phía nàng.
Cung nữ nói: “Lý công công, ở ngoài cửa đợi đã lâu."
Tác giả :
Mao Điểu