Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh
Chương 50: Nghịch tập tập võ

Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh

Chương 50: Nghịch tập tập võ

Mạc Khởi mím môi, như biết mình nói sai lời, không khỏi nhanh chóng ngậm miệng, không mở miệng nữa.

Lăng Tiêu nhìn thấy bộ dáng của nàng, cười, Mạc Khởi này cũng là sống lại sao? Vậy liền không lạ khi tính tình nàng đại biến.

Dù sao cũng là bản thân đời trước tự mình dạy dỗ.

Chế giễu vậy đó!

Hại mình chính là Mạc Khởi đời trước, Mạc Khởi đời này mặc dù mình từ trước đến nay đều luôn đối nghịch, nhưng cũng không ác độc với một Mạc Khởi hoàn toàn không biết gì cả, trong lòng Lăng Tiêu vẫn thiếu chút làm liều.

Hiện giờ, Mạc Khởi đời trước cũng lại đây, y cũng có thể báo thù với đầu sỏ gây tội báo chân chính!

Lăng Tiêu cười đến âm trầm, Mạc Khởi không hiểu sao cảm thấy lạnh run, nàng nhìn chằm chằm bộ dáng hận không thể nghiền xương nàng thành tro của Lăng Tiêu, sợ hãi phát run.

Mạc Khởi một bộ hoa dung thất sắc như vậy, nếu mình vẫn là Lăng Tiêu đời trước, có lẽ đã đau lòng muốn chết, nhưng Lăng Tiêu đời này, nhìn nàng như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng sung sướng một trận.

Lăng Tiêu siết chặt cằm nàng, cười lạnh: “Ngươi nói ngươi sớm đã biết có ngày hôm nay, hà tất trước đây độc chết ta!"

Mạc Khởi nghe vậy chấn động, không thể tin nhìn Lăng Tiêu, lắp bắp: “Chẳng lẽ… Ngươi cũng là…"

Lăng Tiêu mỉm cười không phủ nhận.

Mạc Khởi bừng tỉnh đại ngộ: “Ta hiểu rồi, ngươi ghi hận ta độc chết ngươi, cho nên ngay từ đầu ngươi đã nhằm vào ta, ngươi muốn báo thù!"

“Bây giờ tỉnh ngộ đã chậm!" Lăng Tiêu cười nhạo, khinh thường vứt nàng qua một bên.

“Ta đã đáp ứng Phó Vũ Quân sẽ không hại đến tính mệnh của ngươi, nhưng mà, ta có ngàn vạn loại biện pháp, để có thể chậm rãi tra tấn ngươi."

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Mạc Khởi, ánh mắt độc ác tựa như độc xà, khiến Mạc Khởi không tự chủ mà dịch ra sau.

Nàng sợ tới mức tái nhợt, cắn chặt môi cũng không cách nào ngăn cản thân thể run rẩy.

Lăng Tiêu thấy vậy, vừa lòng nheo mắt, nếu nói, giết Mạc Khởi cũng không đủ vui vẻ, hiện giờ cứ để nàng chịu đủ tra tấn tâm linh trước, ngược lại là khiến Lăng Tiêu rất vui vẻ!

“Người tới!" Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Mạc Khởi gọi một tiếng ra ngoài.

Bởi vì Mạc Khởi làm nha hoàn bên người Lăng Tiêu để vào phủ đệ, lúc này ở với nàng cũng là hai cung nữ ở hoàng cung Mục quốc có thân phận giống vậy.

Cát Tường và Phúc Khang.

Lăng Tiêu gọi, cũng chỉ có hai người này nghe thấy trước.

Các nàng cung kính vào cửa, có lẽ là Phó Vũ Quân đã từng nói với các nàng phải tiếp tục hầu hạ Lăng Tiêu, các nàng khi nhìn thấy Lăng Tiêu, cũng không kinh ngạc.

Lăng Tiêu nhíu mày, nhìn chằm chằm hai người quỳ trên mặt đất đang muốn nói chuyện, bên ngoài liền có người hầu mà Phó Vũ Quân an bài tiến vào.

“Chủ tử." Bọn họ hành lễ với Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu ánh mắt từ trên người hai cung nữ kia dời đi chỗ khác, thu liễm cảm xúc, nhìn về phía Mạc Khởi một bên ra lệnh: “Người này, chọc ta không vui, ném nàng đến chỗ nào cần người đi."

Nói xong, Lăng Tiêu nhìn về phía người hầu tiến vào nói: “Nhớ kỹ, đừng để nàng quá rãnh rỗi."

“Dạ." Người hầu lĩnh mệnh, liền muốn động thủ kéo Mạc Khởi, Mạc Khởi lúc này đã hoàn hồn, nhìn chằm chằm Lăng Tiêu nghiến răng nghiến lợi: “Lăng Tiêu, chuyện mà ta sai nhất, chính là không hoàn toàn giết chết ngươi!"

Lăng Tiêu nghe vậy cười lạnh một tiếng, trả lời: “Đây đúng là chuyện mà ta hối hận nhất!"

Mạc Khởi nghe vậy, cắn chặt môi dưới, hung ác nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, ánh mắt kia như đang nói cho Lăng Tiêu, một ngày nào đó nàng sẽ trả thù.

Lăng Tiêu liếc một cái không nháy mắt nhìn chằm chằm nàng bị kéo ra, cong khóe môi.

Mạc Khởi này, so với trước kia, thì khó đối phó hơn, bị mình ra lệnh như vậy, thế nhưng cũng biết tiếp nhận.

Nếu là Mạc Khởi trước đây, còn không phải tiến lên liều mạng với mình!

Nhưng mà, đây dù sao cũng là người mà mình dạy dỗ đời trước.

Lăng Tiêu thở dài, nếu nói mình đời trước bị độc chết mới sống lại, vậy Mạc Khởi đâu, nàng ở đời trước vẫn còn tốt, sao mà cũng sống lại?

Chẳng lẽ đời trước nàng cũng đã chết?

“Tổng… Tổng quản…" Một thanh âm yếu đuối cắt đứt suy nghĩ của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nhìn qua, phát hiện là hai tiểu cung nữ xô đẩy nhau muốn nói với mình.

Lăng Tiêu ánh mắt nghi vấn nhìn phía các nàng, các nàng liền cúi thấp đầu, cầu xin tha thứ: “Tổng quản, ngài tha cho hai nô tỳ đi, chúng ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật của ngài ra ngoài!"

“Đúng đó, tổng quản tha mạng, để hai nô tỳ tiếp tục hầu hạ ngài đi, ngàn vạn đừng sung quân chúng ta ra ngoài, hai nô tỳ ở Thiệu quốc không quen không cớ, nếu đi nơi khác làm việc, đây không phải là…"

“Từ từ." Lăng Tiêu nhíu mày đánh gãy hai người: “Ta lúc nào nói qua muốn đuổi các ngươi ra ngoài theo?"

Hai người sửng sốt, ngạc nhiên ngẩng đầu, như nhớ lại bổn phận của mình mà nhanh chóng cúi đầu.

“Ngài… Đưa Mạc tú nữ… Không… Mạc Khởi…"

“Nàng là nàng, các ngươi là các ngươi." Lăng Tiêu lần thứ hai đánh gãy hai người đang nói lắp bắp.

Hai cung nữ nghe vậy, rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, Lăng Tiêu hất đầu nói: “Hai người các ngươi đứng lên đi."

“Dạ." Hai người đứng lên, cung kính cúi đầu đứng ở trước mặt Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu hỏi: “Các ngươi vừa nãy nói sẽ không tiết lộ bí mật của ta ra ngoài… Vậy các ngươi quả thật thấy được?"

Hai tiểu cung nữ nghe vậy, sợ tới mức tái nhợt, lại không biết nghĩ tới điều gì, đỏ bừng mặt, sắc mặt vừa trắng vừa đỏ rất là phấn khích, nhưng cũng không dám không trả lời Lăng Tiêu, chỉ phải run rẩy gật gật đầu.

Lăng Tiêu nói: “Nói là sẽ không tiết lộ bí mật của ta ra ngoài, chẳng lẽ các ngươi không nói cho Phó Vũ Quân?"

Hai cung nữ nghe vậy, chút ửng đỏ bởi vì thẹn thùng mà nổi lên còn sót lại trên mặt, nháy mắt lui đến không còn một mảnh, các nàng quỳ trên mặt đất vội vàng lắc đầu nói: “Tổng quản, hai nô tỳ cũng biết việc này nghiêm trọng bao nhiêu, sao dám nói lung tung!"

Lăng Tiêu hồ nghi nhìn hai người: “Phó Vũ Quân sao không hỏi các ngươi? Nếu các ngươi không nói, có lẽ hiện tại đã không thể hoàn hảo không tổn hao gì mà quỳ trước mặt ta đi?"

Nhưng mà, bộ dáng của Phó Vũ Quân quả thật không giống như là biết, ít nhất, hắn không nói tới một chữ về việc này.

Lăng Tiêu mắt đầy nghi hoặc.

Hai người nghe thấy, vội giải thích: “Tổng quản, hai nô tỳ quả thật đã bị khảo vấn, nhưng mà, Mạc tú… Mạc Khởi đến, hai nô tỳ mới đào thoát một kiếp."

“A?" Lăng Tiêu nhướng mày nhìn hai người, dùng ánh mắt nghi vấn nhìn về phía các nàng.

Hai người hiểu ý, Cát Tường vội nói: “Hoàng tử Thiệu quốc vốn muốn hỏi ra bí mật của ngài, nhưng mà Hoàng Thượng đúng lúc đưa thi thể của Mạc… Khởi đến chỗ của hoàng tử Thiệu quốc."

“Hoàng tử Thiệu quốc vội vàng tiễn các công công đưa thi thể đi, sau đó, lại nói gì với Mạc Khởi, sau đó nữa, liền không còn để ý tới hai nô tỳ qua."

“Nói gì mà thi thể, kỳ thật là một người sống sờ sờ." Phúc Khang đánh gãy Cát Tường, hội báo: “Mạc Khởi đó tỉnh dậy khi các công công rời đi, hai nô tỳ bị giấu ở chỗ tối, tận mắt nhìn thấy."

Lăng Tiêu trầm mặc, hoàng đế nói một không hai, nếu nói muốn giết Mạc Khởi thì nhất định sẽ giết, sợ là khi đưa thi thể tới, thì Mạc Khởi sống lại.

Mấu chốt vẫn là, Mạc Khởi đến tột cùng vì sao lại sống lại?

“Nha, xem ra ta tới không đúng lúc?" Ở cửa đột nhiên truyền đến một tiếng trêu đùa.

Lăng Tiêu nhìn qua, là Phó Vũ Quân một thân trang phục dị quốc, toàn thân của hắn đều treo đầy kim phiến, cả lỗ tai cũng đeo lá vàng sáng rực.

Lăng Tiêu đi đến trước hai bước, dặn hai người đang quỳ: “Đi, đi xuống đi."

“Dạ."

“Ai, đừng đi gấp quá a!" Phó Vũ Quân nhìn hai người chạy chậm ra ngoài, giả vờ giữ lại, hai người dừng bước lại, có chút không biết nên ở lại hay là nên đi.

Lăng Tiêu kéo lấy Phó Vũ Quân nói: “Hoàng tử đến tìm ta đi, hà tất lưu lại hai người không liên quan."

Phó Vũ Quân nghe vậy mắt sáng lên, nhu tình nhìn Lăng Tiêu nói: “Thì ra, ngươi là muốn qua thế giới hai người với ta, ta đây sao có đạo lý không đáp ứng."

Nói xong, Phó Vũ Quân phất phất tay ra sau.

Hai người thấy thế, vội lắc mình ra ngoài.

Lăng Tiêu co rút khóe mắt, không dấu vết lui về phía sau, rời xa Phó Vũ Quân vài bước.

Phó Vũ Quân nhìn trêu tức, liên tục để sát vào, Lăng Tiêu bị ép đến góc tường, không khỏi vươn tay chặn Phó Vũ Quân, vội nói sang chuyện khác: “Hoàng tử, ngươi tới tìm Lăng Tiêu có chuyện gì không?"

Phó Vũ Quân nhướng mày, vậy Lăng Tiêu ở vách tường trước mình, nhìn chằm chằm dung nhan có chút tuấn tú trước mặt nói: “Kỳ thật cũng không có chuyện gì, qua đây nhìn xem, ngươi có hài lòng với viện tử này không?"

“Lăng Tiêu rất vừa lòng, đa tạ hoàng tử thu lưu." Hơi nóng của Phó Vũ Quân phun ở trên mặt rất không thoải mái, Lăng Tiêu nhíu mày, chỉ muốn cách Phó Vũ Quân xa một ít.

Như cảm thấy Lăng Tiêu không muốn, Phó Vũ Quân lui ra phía sau hai bước.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở ra.

Phó Vũ Quân mắt nhìn, trong lòng có chút khó chịu: “Xem ra ngươi chỉ quen hoàng đế Mục quốc kia đụng chạm."

Nói xong, Phó Vũ Quân tựa hồ cảm thấy lời này có mùi chua quá, không khỏi nhíu mày nói sang chuyện khác: “Nghe nói, ngươi đuổi Mạc Khởi ra ngoài?"

“Hoàng tử đã nói, Mạc Khởi này mặc ta xử trí." Lăng Tiêu tự động che ở phía trước Phó Vũ Quân, lãnh đạm trả lời.

Phó Vũ Quân nói: “Là cho ngươi xử trí." Nói xong, Phó Vũ Quân nhớ tới vừa nãy thủ hạ hồi báo, không khỏi dặn dò: “Nhưng ngươi phải cẩn thận, đừng thật sự chơi đến Mạc Khởi mất mạng, ta còn muốn từ miệng nàng biết một vài chuyện."

Lăng Tiêu nghe vậy, hồ nghi nhìn chằm chằm Phó Vũ Quân, Phó Vũ Quân này luôn nói muốn từ miệng Mạc Khởi để biết chuyện nào đó, chuyện đó đến tột cùng là gì?

Lăng Tiêu tò mò, không khỏi mở miệng lần nữa hỏi: “Hoàng tử, đến tột cùng muốn từ trong miệng Mạc Khởi biết cái gì?"

Phó Vũ Quân nghe vậy, vẻ mặt cười như không cười nhìn Lăng Tiêu, hắn nhớ rõ mình có nói qua, bảo Lăng Tiêu đừng mở miệng hỏi việc này nữa, nhưng tiểu nô tài tựa hồ không nhớ dai!

Phó Vũ Quân nguy hiểm nheo mắt, Lăng Tiêu sắc bén cảm giác được, vội giải thích: “Lăng Tiêu từ nhỏ lớn lên cùng Mạc Khởi, Mạc Khởi biết gì Lăng Tiêu cũng biết chút, hoàng tử không bằng nói xem, ngài đến tột cùng muốn biết điều gì, có lẽ Lăng Tiêu có thể nói cho ngài?"

Phó Vũ Quân kinh ngạc: “Ngươi biết?"

“Hoàng tử không nói với ta ngươi muốn biết cái gì, ta sao biết mình có biết hay không?" Lăng Tiêu đi từng bước một dụ dỗ Phó Vũ Quân.

Phó Vũ Quân nghe vậy cười khẽ, tiểu nô tài này thật khéo mồm khéo miệng, từng bước một dụ mình nói.

Thôi, cũng không phải bí mật gì.

Nghĩ, Phó Vũ Quân nói: “Ta cho ngươi biết có thể, nhưng ta cũng có việc muốn biết."

“Ngươi nói." Lăng Tiêu quyết đoán nói.

Phó Vũ Quân vươn ra hai ngón tay nói: “Đầu tiên, ngươi vì sao hận Mạc Khởi như vậy, thứ hai, bí mật trên người ngươi rốt cuộc là gì?"

“Hoàng tử, đây là không công bằng, ta hỏi ngài một vấn đề, ngài lại hỏi ta hai vấn đề." Lăng Tiêu lạnh nhạt cò kè mặc cả.

Phó Vũ Quân cười khẽ: “Vậy ngươi cũng có thể hỏi lại ta một cái."

Lăng Tiêu rũ mắt, nghĩ nghĩ, trong đầu hiện lên một chủ ý, không khỏi cười nói: “Ta không có gì muốn hỏi hoàng tử, nhưng có một yêu cầu nhỏ ngược lại muốn nói cho hoàng tử."

Tiểu nô tài trước mặt, ánh mắt linh động, bộ dáng tính kế này vào hết trong mắt Phó Vũ Quân, khiến Phó Vũ Quân cảm thấy tiểu nô tài này đúng là chọc vui, hắn không khỏi lại cười khẽ một tiếng, tiếng cười khẽ này bao hàm vui vẻ, cả bản thân hắn cũng không phát hiện.

“Nói nghe một chút." Hắn nhướng mày ôn nhu nhìn Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu mỉm cười nói: “Nghe nói hoàng tử võ công cái thế, khi mười tuổi đã có thể lấy một địch ba, mười lăm tuổi có thể thoải mái thắng mười vị tướng quân, hiện giờ, ngài mười bảy tuổi, võ công sợ là hiếm có địch thủ ở Thiệu quốc đi?"

Phó Vũ Quân nhướng mày gật đầu, tiểu nô tài này còn biết rất rõ, Phó Vũ Quân cũng đã biết tiểu nô tài ôm tâm tư gì, nhưng mà, hắn vẫn muốn nghe tiểu nô tài chính mồm nói.

Hắn dẫn đường tiểu nô tài nói câu tiếp theo: “Cho nên?"

Lăng Tiêu co rút khóe miệng, này Phó Vũ Quân biết rõ y muốn gì, còn ép y nói ra!

Đúng là cực kì vô vị.

Nghĩ, Lăng Tiêu vẫn mở miệng nói: “Không bằng hoàng tử dạy Lăng Tiêu tập võ đi."

Có công phu bàng thân, gặp lại hoàng đế, Lan Úy thậm chí là Phó Vũ Quân trước mặt, y cũng sẽ không còn bị động nữa.

Phó Vũ Quân vừa lòng cười ra tiếng, giảo hoạt nói: “Được! Nhưng ta dạy ngươi tập võ, cho dù là tiên sinh võ học của ngươi, ngươi cũng phải gọi ta là sư phụ."

“Sư phụ!" Lăng Tiêu quyết đoán gọi một tiếng, dứt khoát như vậy ngược lại là khiến Phó Vũ Quân sửng sốt.

Nhưng mà, nhìn thấy tiểu nô tài trước mặt ánh mắt chân thành, thái độ cung kính.

Phó Vũ Quân thở dài, thôi, tuy sẽ lãng phí chút thời gian, nhưng nếu là tiểu nô tài, có lẽ cũng không phải là quyết định tồi.
Tác giả : Mao Điểu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại