Con Đường Cảm Hóa Xấu Xa Của Nữ Chính
Chương 20: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mai Tuyết Vân
Hoa Luyện rất tức giận.
Sao hắn lại không tức giận cho được? Hoa gia trang của hắn tung hoành gần trăm năm trên giang hồ, người trong võ lâm chỉ cần nghe tiếng đã sợ vỡ mật. Từ khi hắn tiếp nhận chức vụ trang chủ tới nay, càng khiến Hoa gia trang trở nên lỗi lạc. Ngày thường ai nhìn thấy hắn cũng phải hết mực cung kính, nhưng tiểu mỹ nữ này, nàng dám!
Hoa Luyện trầm giọng nói: “Nếu ngươi còn hỗn xược như vầy thì đừng trách ta trở mặt vô tình!"
Thanh Hoan đang thong thả trói hắn thật chắc hơi mỉm cười, nói: "Chết cũng tốt, sống cũng được, chẳng qua cũng chỉ là một nắm đất vàng. Nếu không trói Đại gia thật chắc, nô gia thật sự lo lắng cho tính mạng của mình đấy."
Nói xong, nàng còn thở dài một tiếng tựa như có chút áy náy với Hoa Luyện: "Đại gia đừng vùng vẫy, dược hiệu chỉ có bảy ngày, chỉ là nô gia quá cô đơn, nên muốn giữ ngài ở lại trò chuyện với nô gia."
... Hoa Luyện không biết nên nói gì mới được, vì ngay cả y phục của hắn cũng bị Thanh Hoan cởi sạch: "Chỗ ta không có y phục nam tử, nếu Đại gia muốn chạy chỉ có thể mặc y phục của ta."
Hình như nàng thấy chưa đủ để kích thích Hoa Luyện, Thanh Hoan còn chỉ vào tủ quần áo bên cạnh bình phong: "Nếu Đại gia đã thích thì chọn vài bộ mặc đi, không cần ngại."
Hắn đâu phải tên điên, mặc y phục nữ tử làm gì? Hoa Luyện rất muốn phản bác, nhưng Thanh Hoa lại mỉm cười tươi tắn nhìn hắn, nụ cười kia thật đẹp. Hoa Luyện chưa bao giờ nhìn thấy ai cười xinh đẹp như vậy.
Bất giác hắn ngây ngô ngắm như tên ngốc, mãi cho đến khi Thanh Hoan gọi kẻ hầu vào mang y phục của hắn đi cất. Thanh Hoan lại nói: "Phòng nô gia hơi nhỏ lại không phải chốn an tĩnh, nếu có gì sơ suất, mong Đại gia bỏ quá cho."
Hoa Luyện: “..."
Vì thế từ ngày đó trở đi, Hoa Luyện muốn ăn cơm cũng phải để Thanh Hoan đút, thân thể dán sát vào người Thanh Hoan. Ngoại trừ lúc đi vệ sinh, hắn hầu như không có thời gian ở một mình.
Cũng không biết Thanh Hoan đã hạ dược gì lên người hắn, mà có công hiệu như thế, khiến toàn thân hắn vô lực. Trong bảy ngày này, Thanh Hoan cũng đang đánh cược, cược xem nàng có thể dùng quãng thời gian ngắn ngủi để khiến Hoa Luyện rung động với nàng hay không.
Hoa Luyện không giống Hoa Nhị và Hoa Tam, hắn không thích thỏ trắng ngốc nghếch hay là nữ hiệp hung hãn. Về điều này có thể kiểm chứng bằng Hoa Nhứ Nhi, vì thế Thanh Hoan mới to gan phỏng đoán, có thể hắn lại thích kiểu người cao ngạo khó thuần giống hắn ư?
May mắn là
Editor: Mai Tuyết Vân
Hoa Luyện rất tức giận.
Sao hắn lại không tức giận cho được? Hoa gia trang của hắn tung hoành gần trăm năm trên giang hồ, người trong võ lâm chỉ cần nghe tiếng đã sợ vỡ mật. Từ khi hắn tiếp nhận chức vụ trang chủ tới nay, càng khiến Hoa gia trang trở nên lỗi lạc. Ngày thường ai nhìn thấy hắn cũng phải hết mực cung kính, nhưng tiểu mỹ nữ này, nàng dám!
Hoa Luyện trầm giọng nói: “Nếu ngươi còn hỗn xược như vầy thì đừng trách ta trở mặt vô tình!"
Thanh Hoan đang thong thả trói hắn thật chắc hơi mỉm cười, nói: "Chết cũng tốt, sống cũng được, chẳng qua cũng chỉ là một nắm đất vàng. Nếu không trói Đại gia thật chắc, nô gia thật sự lo lắng cho tính mạng của mình đấy."
Nói xong, nàng còn thở dài một tiếng tựa như có chút áy náy với Hoa Luyện: "Đại gia đừng vùng vẫy, dược hiệu chỉ có bảy ngày, chỉ là nô gia quá cô đơn, nên muốn giữ ngài ở lại trò chuyện với nô gia."
... Hoa Luyện không biết nên nói gì mới được, vì ngay cả y phục của hắn cũng bị Thanh Hoan cởi sạch: "Chỗ ta không có y phục nam tử, nếu Đại gia muốn chạy chỉ có thể mặc y phục của ta."
Hình như nàng thấy chưa đủ để kích thích Hoa Luyện, Thanh Hoan còn chỉ vào tủ quần áo bên cạnh bình phong: "Nếu Đại gia đã thích thì chọn vài bộ mặc đi, không cần ngại."
Hắn đâu phải tên điên, mặc y phục nữ tử làm gì? Hoa Luyện rất muốn phản bác, nhưng Thanh Hoa lại mỉm cười tươi tắn nhìn hắn, nụ cười kia thật đẹp. Hoa Luyện chưa bao giờ nhìn thấy ai cười xinh đẹp như vậy.
Bất giác hắn ngây ngô ngắm như tên ngốc, mãi cho đến khi Thanh Hoan gọi kẻ hầu vào mang y phục của hắn đi cất. Thanh Hoan lại nói: "Phòng nô gia hơi nhỏ lại không phải chốn an tĩnh, nếu có gì sơ suất, mong Đại gia bỏ quá cho."
Hoa Luyện: “..."
Vì thế từ ngày đó trở đi, Hoa Luyện muốn ăn cơm cũng phải để Thanh Hoan đút, thân thể dán sát vào người Thanh Hoan. Ngoại trừ lúc đi vệ sinh, hắn hầu như không có thời gian ở một mình.
Cũng không biết Thanh Hoan đã hạ dược gì lên người hắn, mà có công hiệu như thế, khiến toàn thân hắn vô lực. Trong bảy ngày này, Thanh Hoan cũng đang đánh cược, cược xem nàng có thể dùng quãng thời gian ngắn ngủi để khiến Hoa Luyện rung động với nàng hay không.
Hoa Luyện không giống Hoa Nhị và Hoa Tam, hắn không thích thỏ trắng ngốc nghếch hay là nữ hiệp hung hãn. Về điều này có thể kiểm chứng bằng Hoa Nhứ Nhi, vì thế Thanh Hoan mới to gan phỏng đoán, có thể hắn lại thích kiểu người cao ngạo khó thuần giống hắn ư?
May mắn là
Tác giả :
Ai Lam