Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức)
Chương 12
Edit: cô Dờ
Cố gia chiếm trọn nửa giang sơn của vận tải đường thủy An Thành. Khi Cố Trầm ngốc, các thương lái đều cắt đứt hợp tác với Cố gia, những chiếc thuyền buồm khổng lồ của đoàn thuyền đã ngừng hoạt động hơn một tháng nay.
Lâm gia chủ động kết giao, đối với Cố Uyển mà nói thì chính là đưa than sưởi ấm giữa trời tuyết rơi. Sau khi mời bà mối đưa tam thư lục lễ tới cửa cầu hôn, đầu tháng hai Lâm Nhược Thu sẽ gả tới Cố gia.
Dù sao vẫn là nhi tử ruột thịt, Uông thị tự mình xử lý chuyện hôn lễ. Toàn bộ Cố phủ từ trên xuống dưới đều bận bịu, xem chừng hôn lễ này còn hoành tráng hơn cả lúc Cố Trầm thành thân.
Tiền viện náo nhiệt nhộp nhịp, còn đông phòng hậu viện thì yên ắng không khác gì ngày thường.
Cố Trầm dạo này cứ hay ngẩn người, ngồi xuống cạnh Nhạc Doanh Khuyết một cái là ngồi cả ngày luôn. Nhạc Doanh Khuyết ngồi ở bên cạnh lột vỏ quýt, lột sạch cả mấy sợi tơ của quả quýt.
Mấy lần trước lột quýt cho Cố Trầm ăn, hắn luôn chau mày liếc nhìn một cái rồi không chịu ăn. Nhạc Doanh Khuyết lén quan sát vài lần, sau mới phát hiện ra Cố Trầm ăn quýt phải lột sạch cả vỏ lẫn sợi tơ.
Múi quýt bóc sạch sẽ đã đặt vào trong đĩa, Cố Trầm thả hồn vào cõi thần tiên, hắn vừa bốc quýt cho vào miệng vừa suy nghĩ chuyện của Nhạc Doanh Khuyết, ngón tay vô tình chạm vào đầu ngón tay Nhạc Doanh Khuyết.
Lạnh quá.
Thấy Cố Trầm bỗng dưng nhìn mình, Nhạc Doanh Khuyết chớp mắt, "Làm sao vậy?"
Cố Trầm yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, mấy ngày nay xem chừng vẫn còn tiếp tục lạnh, ngồi trong phòng cũng lạnh hơn không ít.
"Không ăn nữa." Hắn kéo lấy ngón tay đang cầm múi quýt của Nhạc Doanh Khuyết, cắn lên đầu ngón tay y. Nhạc Doanh Khuyết không cảm nhận được ấm lạnh hay sao, Cố Trầm buồn bực nghĩ.
Lòng bàn tay Cố Trầm rất ấm, hắn nắm ngón tay thon dài của Nhạc Doanh Khuyết mà xoa nắn, Nhạc Doanh Khuyết muốn rút tay về thì bị hắn giữ lại.
"Đừng nghịch nữa..."
Cố Trầm thấy vẻ mặt thẹn thùng của Nhạc Doanh Khuyết thì tâm tư lại rục rịch, hắn tiếp tục xoa nắn đầu ngón tay Nhạc Doanh Khuyết không buông tha, tới khi tay Nhạc Doanh Khuyết trở nên nóng ấm.
Tay hắn hơi buông, Nhạc Doanh Khuyết lập tức muốn rụt về, lại bị Cố Trầm được đằng chân lân đằng đầu nắm lấy, ra sức trêu chọc, "Cục Bánh..."
Ngay cả Cố Trầm cũng chưa phát hiện ra, hắn gọi "Cục Bánh" ngày càng thuận miệng.
"Đừng nghịch nữa, buông tay ra đi..." Nhạc Doanh Khuyết ngã cả người vào xe lăn, Cố Trầm tấn công làm y không biết trốn vào đâu, cũng không có khả năng chống đỡ.
Tên ngốc được nước lấn tới, ngồi đối diện Nhạc Doanh Khuyết đưa tay ôm thắt lưng y, không cho y chạy trốn. Đầu ngón tay Nhạc Doanh Khuyết còn lưu lại vị ngọt của quýt, Cố Trầm nắm lấy ngón tay y, cúi đầu ngậm lấy.
"Cố...Cố thiếu gia!"
Cố Trầm giương mắt nhìn dáng vẻ kinh sợ của Nhạc Doanh Khuyết, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ lên, môi hơi phát run, người này toàn thân đều ngọt, ngay cả đầu ngón tay cũng vậy.
Nhạc Doanh Khuyết càng ngượng, Cố Trầm càng nổi ý xấu trêu chọc, dùng sức mút vào. Nhạc Doanh Khuyết thẹn thùng tới mức hai mắt đỏ bừng, hàng mi đã rướm nước mắt, giống như chịu uất ức lớn bằng trời vậy.
Ngón tay trong miệng vẫn không an phận muốn chạy trốn, Cố Trầm cắn khẽ một cái trừng phạt.
"Ưm..." Ăn đau mới chịu ngoan ngoãn, không biết tại sao, trong đầu Cố Trầm bỗng hiện lên bốn chữ "Ngã kiến do liên*", không nghĩ được gì khác nữa.
*Ngã kiến do liên (我见犹怜): Nhìn thấy người ấy liền cảm thấy đáng yêu, dùng để chỉ người sở hữu dung mạo xinh đẹp động lòng người, xuất phát từ tiểu thuyết bút ký "Thế thuyết tân ngữ" của một nhóm văn nhân thời Nam Tống.
Không khí trong phòng trở nên ngòn ngọt, Nhạc Doanh Khuyết đáng thương nếu không được Cố Trầm ôm thì đã sớm xụi lơ trên xe lăn, ngay cả mở miệng xin tha cũng không còn sức, Cố Trầm khẽ cắn Nhạc Doanh Khuyết.
"Thiếu nãi nãi, Thiếu nãi nãi!"
Nhạc Doanh Khuyết kinh hãi, tiếng kêu của A Ly khiến y bừng tỉnh, đưa tay đẩy Cố Trầm ra, xấu hổ muốn tìm cái hố để chui xuống.
Cố Trầm cũng như vừa tỉnh mộng, xấu hổ buông ngón tay Nhạc Doanh Khuyết ra, khẽ khụ một tiếng. Nhạc Doanh Khuyết nhẹ giọng bảo A Ly đi vào.
A Ly không ngửi thấy hương vị ngọt ngào đang tràn ngập căn phòng, cung kính nói với Nhạc Doanh Khuyết, " Thiếu nãi nãi, Nhị phu nhân nói là ngày mai mời Thiếu nãi nãi cùng đi gõ chuông chùa ở chùa Vạn Phật..." A Ly lén ngước mắt nhìn, hoảng sợ nói: "Nhị phu nhân nói là để cầu phúc cho Nhị thiếu gia và Nhị thiếu nãi nãi."
Cố Trầm ngẩn người, bàn tay đang nắm lấy tay Nhạc Doanh Khuyết bỗng dưng siết chặt. Đây là có ý gì? Bảo Nhạc Doanh Khuyết đi cầu phúc cho Cố Uyển, chưa bàn tới chuyện Nhạc Doanh Khuyết đi đứng không tiện, riêng chuyện trưởng tẩu phải đi cầu phúc thay Cố Uyển đã là không hợp quy củ rồi.
Chuyện của nội viện cha hắn sẽ không nhúng tay. Đây là Lâm Nhược Thu vẫn còn chưa vào cửa mà đã làm khó cho Nhạc Doanh Khuyết rồi, ỷ vào việc mình bị ngốc nên bắt nạt y.
Cố Trầm thầm tức giận, nhưng lại nghe thấy Nhạc Doanh Khuyết đáp ứng, "Biết rồi, A Ly, ngươi về nói với Nhị nương đi."
Biết rõ là Uông thị muốn gây khó dễ cho mình nhưng Nhạc Doanh Khuyết cũng không dám từ chối, Cố Trầm bây giờ là gánh nặng của Cố gia, còn Cố gia chủ hiện tại lại là con trai của Uông thị.
Một lúc sau, A Ly lại tới truyền lời, "Nhị phụ nhân bảo là phải thành tâm, giờ Dần (3 giờ sáng) sẽ tới chùa."
Chùa Vạn Phật giờ Mão (5 giờ sáng) mới cho gõ chuông, chưa bao giờ nghe nói là phải đi từ giờ Dần, nhưng Nhạc Doanh Khuyết vẫn gật đầu đáp ứng.
Sáng sớm ngày hôm sau, A Ly vừa đánh thức Nhạc Doanh Khuyết thì Cố Trầm lập tức bật dậy ôm lấy Nhạc Doanh Khuyết. Như một đứa trẻ đang làm nũng, hắn cọ lên cổ Nhạc Doanh Khuyết, y đành trấn an nói: "Đánh thức ngươi rồi sao."
Nào ngờ Cố Trầm lại tự dưng nói, "Ta cũng đi."
Nhạc Doanh Khuyết kinh ngạc sửng sốt một hồi mới hiểu ý Cố Trầm, nói, " Cũng không có gì vui đâu, vừa xa vừa lạnh, ngươi ở trong phủ chờ ta về đi."
Tên ngốc vẫn cố chấp, xuống giường mặc quần áo, không thèm nói với Nhạc Doanh Khuyết nữa. Nhạc Doanh Khuyết bất đắc dĩ mang theo Cố Trầm cùng đi.
Nhị phu nhân không ngờ Cố Trầm lại theo tới, giả vờ giả vịt dặn dò, " Đại thiếu gia đừng đi, chùa Vạn Phật rất lạnh, Đại thiếu gia không chịu nổi lạnh mà đúng không."
Tên ngốc ngó nhìn xung quanh, cố chấp nói với Nhạc Doanh Khuyết, "Ta muốn cưỡi ngựa."
Nhị phu nhân giật giật khóe môi, khẽ hừ một tiếng, không tiện gây khó dễ cho Cố Trầm trước mặt đám nha đầu.
Vốn đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, Nhị phu nhân và Nhạc Doanh Khuyết mỗi người một chiếc, giờ nếu để Cố Trầm ngồi chung với ai thì cũng không phù hợp.
"Chắc chắn ngươi chưa từng cưỡi ngựa." Không đợi Nhạc Doanh Khuyết đồng ý, Cố Trầm ôm Nhạc Doanh Khuyết lên ngựa. Đúng là y chưa bao giờ cưỡi ngựa, đây là lần đầu tiên trèo lên lưng ngựa.
Xe ngựa đi chậm, Nhạc Doanh Khuyết khoác áo lông cừu dụi vào lồng ngực Cố Trầm, cũng không thấy lạnh lắm. Đi được một lát, Cố Trầm cúi xuống nhìn thì thấy người trong lòng đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Gần tới giờ Dần, đoàn xe ngựa đến chùa Vạn Phật, Nhị phu nhân quả thực có ý định gây khó dễ cho Nhạc Doanh Khuyết, ngay cả tăng nhân ra tiếp đón cũng chỉ có vài người. Chú tiểu trông cửa vừa thấy Nhị phu nhân đến thì đi lên hành lễ, " Cố Nhị phu nhân tới rồi đấy ạ."
Cố Trầm thấp giọng gọi Nhạc Doanh Khuyết, "Cục Bánh, tới nơi rồi."
Người trong lòng nhíu mi lại, vô thức rầm rì làm nũng: "Ưm.."
Cố Trầm vừa ôm Nhạc Doanh Khuyết từ trên ngựa xuống thì nghe chú tiểu kia nói, "Cứ thành tâm thì ắt sẽ được Phật tổ phù hộ." Chú tiểu ngừng lại một lát, tiếp tục nói, "Trời rét mướt, Nhị phu nhân để người thân làm thay cũng được."
Hai người còn chưa hiểu ý của chú tiểu, Nhị phu nhân chậm rãi lên tiếng, "Doanh Khuyết, con thay vi nương dập đầu đi, ba bước một cái dập đầu, lễ nghĩa phải đầy đủ mới được."
Đi chùa chú ý "Năm mươi ba bước, từng bước gặp Phật", cầu thang có năm mươi ba bậc, đối với người thường thì không có gì khó, nhưng với Nhạc Doanh Khuyết, đừng nói là quỳ, đi đứng đã khó như lên trời rồi.
Cố Trầm ôm Nhạc Doanh Khuyết không buông tay, người trong lòng ngẩn ra, Cố Trầm càng ôm y chặt hơn nữa. Nhị phu nhân thúc giục, "Chậm trễ sẽ qua giờ lành mất."
Nhạc Doanh Khuyết buông cổ Cố Trầm ra, thấp giọng nói: "Thả ta xuống đi."
Cố Trầm liếc nhìn bậc thang, bái đường còn vất vả, nếu để Nhạc Doanh Khuyết quỳ xong mấy chục bậc thang này thì y rớt nửa cái mạng mất.
Tên ngốc bế Nhạc Doanh Khuyết đi lên thềm đá, Nhạc Doanh Khuyết giãy giụa, "Mau buông ta xuống, nghe lời!"
Các nha đầu đi theo đều không dám nhiều lời chuyện của chủ tử. Rõ ràng là Nhị phu nhân muốn gây khó dễ cho Đại Thiếu nãi nãi, đáng thương thay Đại Thiếu nãi nãi gả cho một tên ngốc, tên ngốc thì làm sao che chở cho người ta được cơ chứ.
"Nhị nương." Cố Trầm nói dứt khoát nhưng vẫn mang theo một chút ngu đần, Uông thị không đoán được hắn định làm gì, lại nghe Cố Trầm mở miệng nói, "Cục Bánh là tức phụ của ta, y dập đầu cũng tính là ta dập đầu vậy."
Nhạc Doanh Khuyết cả kinh, vô thức muốn bịt miệng tên ngốc lại, sợ hắn nói ra cái gì kinh thế hãi tục.
Chú tiểu nói: "Người mà tâm thương nhớ, Phật chủ đương nhiên biết rõ."
Tên ngốc quay phắt đầu lại, như là nghe thấy một câu chuyện tức cười, "Cục Bánh của ta đương nhiên là nghĩ tới ta rồi."
Người trong lòng xấu hổ đỏ mặt, níu lấy áo tên ngốc không dám lên tiếng.
Chú tiểu thẹn đỏ mặt, lắp bắp nói: "Nhưng... cửa Phật là nơi tôn kính, không thể bất kính với Phật chủ." Chuyện nữ nhi tình trường như thế này có thể ảnh hưởng tới sự thanh tịnh cửa Phật.
Bỏ lại đoàn người phía sau, tên ngốc bế tức phụ đi lên trên không quay đầu lại, còn trẻ con nói, "Ta muốn đem Cục Bánh lên gõ chuông đầu tiên."
Nhị phu nhân ở phía sau tức run cả người, khăn trong tay bị giằng tới biến dạng. Cố Trầm này dù đã bị ngốc vẫn cứ không coi ai ra gì, thật đáng giận.
Đi hết năm mươi ba bậc cầu thang thì không thấy đám người phía sau nữa. Cố Trầm lúc trước đã từng tới chùa Vạn Phật, liền bế Nhạc Doanh Khuyết đi thẳng đến chỗ chuông.
Cố Trầm đặt y ngồi xuống ghế bằng đá, bấy giờ Nhạc Doanh Khuyết mới hồi thần, nhìn chuông lớn thì thầm nói: "Lần đầu tiên ta thấy chuông lớn như vậy đó." Lần đầu cưỡi ngựa, lần đầu đi xa tới vậy, lần đầu nhìn thấy chuông chùa.
Cố Trầm khoác tay lên cái chuông nói, "Nhà Phật gõ chuông phải gõ một trăm lẻ tám* lần, một trăm lẻ tám tiếng ứng với mười hai tháng, hai mươi tư tiết khí, bảy mươi hai hậu, kết hợp lại là một trăm lẻ tám, tượng trưng cho một năm luân hồi, thiên trường địa cửu."
*Theo thiên tượng và ngày giờ trong một năm từ thời xa xưa, một năm có 12 tháng, 4 mùa. Mỗi mùa có 6 "tiết khí", ví dụ lập xuân, xuân phân,... tổng cộng có 24 tiết khí. Thời cổ đại Trung Hoa lại coi mỗi tiết khí có "tam hậu" (sơ hậu, thứ hậu, mạt hậu), khoảng 5 ngày thì coi là một hậu, như vậy là có 72 hậu. Tổng theo tháng, tiết khí và hậu vừa tròn "108" ám chỉ viên tròn một năm an lành.
Nhạc Doanh Khuyết nghe say sưa, ngồi im nhìn Cố Trầm, Cố Trầm được đà kể tiếp, "Khấu Chung Kệ có viết, nghe chuông vang, phiền não tan, tâm minh mẫn, Bồ Đề tăng, xa địa ngục, tránh lửa sôi, nguyện thành Phật, độ chúng sinh."
*Nguyên văn "Khấu Chung Kệ" (Thơ gõ chuông, thơ nhà Phật gọi là kệ) viết: Văn chung thanh, phiền não khinh; trí tuệ trường, bồ đề tăng; ly địa ngục, xuất hỏa khanh; nguyện thành Phật, độ chúng sinh.
Như một thằng nhóc con muốn thể hiện trước mặt người mình thích, nhìn thấy ánh mắt tò mò của Nhạc Doanh Khuyết, Cố Trầm lại tự dưng thấy đắc ý.
"Boong, boong, boong..." Ba tiếng, mỗi một tiếng như đánh thẳng vào lòng Nhạc Doanh Khuyết.
"Chúng ta không phải Phật tử, khách hành hương chỉ gõ ba tiếng thôi, tượng trưng cho phúc, lộc, thọ." Cố Trầm ngừng lại, sắc mặt Nhạc Doanh Khuyết dần trở nên kỳ lạ, Cố Trầm biết mình lắm miệng rồi, một tên ngốc sao có thể biết những chuyện này.
"Cố... Cố thiếu gia biết nhiều quá." Nhạc Doanh Khuyết thì thầm nói, nhìn nhìn đánh giá Cố Trầm, cứ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng biết sai ở chỗ nào.
Cuối cùng Cố Trầm vội nói thêm một câu, "Ta với Cục Bánh gõ xong nhanh nhanh đi, Nhị nương còn ở dưới chờ."
Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô của Cố Trầm, Nhạc Doanh Khuyết nghĩ có khi là do y nghĩ nhiều, Cố Trầm ngốc rồi, mới có thể cưng chiều mình, nhưng cũng không hoàn toàn đúng, Cố Trầm ngốc rồi, y cũng không đoán được tâm tư của hắn.
An Thành lại náo nhiệt.
Lâm gia tiểu thư xuất giá, đoàn đón dâu chiêng trống vang trời, mắt thấy có phần còn hoành tráng hơn lúc Cố Trầm thành thân.
Cố Trầm đứng phía sau Nhạc Doanh Khuyết nhìn. Lúc trước Nhạc Doanh Khuyết cũng tiến vào Cố gia như vậy, sau đó tên ngốc thích y ngay từ ngày đầu tiên, cưng chiều không buông tay.
Nhìn thấy Lâm Nhược Thu đang dập đầu theo lệ để vào phủ, Cố Trầm hoảng hốt, lúc Nhạc Doanh Khuyết vào phủ, y có cam tâm tình nguyện hay không?
- -----------
Tôi tưởng edit truyện chịt giải trí mà sao tự dưng nó nhiều kiến thức vạyyyy ;^;
Cố gia chiếm trọn nửa giang sơn của vận tải đường thủy An Thành. Khi Cố Trầm ngốc, các thương lái đều cắt đứt hợp tác với Cố gia, những chiếc thuyền buồm khổng lồ của đoàn thuyền đã ngừng hoạt động hơn một tháng nay.
Lâm gia chủ động kết giao, đối với Cố Uyển mà nói thì chính là đưa than sưởi ấm giữa trời tuyết rơi. Sau khi mời bà mối đưa tam thư lục lễ tới cửa cầu hôn, đầu tháng hai Lâm Nhược Thu sẽ gả tới Cố gia.
Dù sao vẫn là nhi tử ruột thịt, Uông thị tự mình xử lý chuyện hôn lễ. Toàn bộ Cố phủ từ trên xuống dưới đều bận bịu, xem chừng hôn lễ này còn hoành tráng hơn cả lúc Cố Trầm thành thân.
Tiền viện náo nhiệt nhộp nhịp, còn đông phòng hậu viện thì yên ắng không khác gì ngày thường.
Cố Trầm dạo này cứ hay ngẩn người, ngồi xuống cạnh Nhạc Doanh Khuyết một cái là ngồi cả ngày luôn. Nhạc Doanh Khuyết ngồi ở bên cạnh lột vỏ quýt, lột sạch cả mấy sợi tơ của quả quýt.
Mấy lần trước lột quýt cho Cố Trầm ăn, hắn luôn chau mày liếc nhìn một cái rồi không chịu ăn. Nhạc Doanh Khuyết lén quan sát vài lần, sau mới phát hiện ra Cố Trầm ăn quýt phải lột sạch cả vỏ lẫn sợi tơ.
Múi quýt bóc sạch sẽ đã đặt vào trong đĩa, Cố Trầm thả hồn vào cõi thần tiên, hắn vừa bốc quýt cho vào miệng vừa suy nghĩ chuyện của Nhạc Doanh Khuyết, ngón tay vô tình chạm vào đầu ngón tay Nhạc Doanh Khuyết.
Lạnh quá.
Thấy Cố Trầm bỗng dưng nhìn mình, Nhạc Doanh Khuyết chớp mắt, "Làm sao vậy?"
Cố Trầm yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, mấy ngày nay xem chừng vẫn còn tiếp tục lạnh, ngồi trong phòng cũng lạnh hơn không ít.
"Không ăn nữa." Hắn kéo lấy ngón tay đang cầm múi quýt của Nhạc Doanh Khuyết, cắn lên đầu ngón tay y. Nhạc Doanh Khuyết không cảm nhận được ấm lạnh hay sao, Cố Trầm buồn bực nghĩ.
Lòng bàn tay Cố Trầm rất ấm, hắn nắm ngón tay thon dài của Nhạc Doanh Khuyết mà xoa nắn, Nhạc Doanh Khuyết muốn rút tay về thì bị hắn giữ lại.
"Đừng nghịch nữa..."
Cố Trầm thấy vẻ mặt thẹn thùng của Nhạc Doanh Khuyết thì tâm tư lại rục rịch, hắn tiếp tục xoa nắn đầu ngón tay Nhạc Doanh Khuyết không buông tha, tới khi tay Nhạc Doanh Khuyết trở nên nóng ấm.
Tay hắn hơi buông, Nhạc Doanh Khuyết lập tức muốn rụt về, lại bị Cố Trầm được đằng chân lân đằng đầu nắm lấy, ra sức trêu chọc, "Cục Bánh..."
Ngay cả Cố Trầm cũng chưa phát hiện ra, hắn gọi "Cục Bánh" ngày càng thuận miệng.
"Đừng nghịch nữa, buông tay ra đi..." Nhạc Doanh Khuyết ngã cả người vào xe lăn, Cố Trầm tấn công làm y không biết trốn vào đâu, cũng không có khả năng chống đỡ.
Tên ngốc được nước lấn tới, ngồi đối diện Nhạc Doanh Khuyết đưa tay ôm thắt lưng y, không cho y chạy trốn. Đầu ngón tay Nhạc Doanh Khuyết còn lưu lại vị ngọt của quýt, Cố Trầm nắm lấy ngón tay y, cúi đầu ngậm lấy.
"Cố...Cố thiếu gia!"
Cố Trầm giương mắt nhìn dáng vẻ kinh sợ của Nhạc Doanh Khuyết, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ lên, môi hơi phát run, người này toàn thân đều ngọt, ngay cả đầu ngón tay cũng vậy.
Nhạc Doanh Khuyết càng ngượng, Cố Trầm càng nổi ý xấu trêu chọc, dùng sức mút vào. Nhạc Doanh Khuyết thẹn thùng tới mức hai mắt đỏ bừng, hàng mi đã rướm nước mắt, giống như chịu uất ức lớn bằng trời vậy.
Ngón tay trong miệng vẫn không an phận muốn chạy trốn, Cố Trầm cắn khẽ một cái trừng phạt.
"Ưm..." Ăn đau mới chịu ngoan ngoãn, không biết tại sao, trong đầu Cố Trầm bỗng hiện lên bốn chữ "Ngã kiến do liên*", không nghĩ được gì khác nữa.
*Ngã kiến do liên (我见犹怜): Nhìn thấy người ấy liền cảm thấy đáng yêu, dùng để chỉ người sở hữu dung mạo xinh đẹp động lòng người, xuất phát từ tiểu thuyết bút ký "Thế thuyết tân ngữ" của một nhóm văn nhân thời Nam Tống.
Không khí trong phòng trở nên ngòn ngọt, Nhạc Doanh Khuyết đáng thương nếu không được Cố Trầm ôm thì đã sớm xụi lơ trên xe lăn, ngay cả mở miệng xin tha cũng không còn sức, Cố Trầm khẽ cắn Nhạc Doanh Khuyết.
"Thiếu nãi nãi, Thiếu nãi nãi!"
Nhạc Doanh Khuyết kinh hãi, tiếng kêu của A Ly khiến y bừng tỉnh, đưa tay đẩy Cố Trầm ra, xấu hổ muốn tìm cái hố để chui xuống.
Cố Trầm cũng như vừa tỉnh mộng, xấu hổ buông ngón tay Nhạc Doanh Khuyết ra, khẽ khụ một tiếng. Nhạc Doanh Khuyết nhẹ giọng bảo A Ly đi vào.
A Ly không ngửi thấy hương vị ngọt ngào đang tràn ngập căn phòng, cung kính nói với Nhạc Doanh Khuyết, " Thiếu nãi nãi, Nhị phu nhân nói là ngày mai mời Thiếu nãi nãi cùng đi gõ chuông chùa ở chùa Vạn Phật..." A Ly lén ngước mắt nhìn, hoảng sợ nói: "Nhị phu nhân nói là để cầu phúc cho Nhị thiếu gia và Nhị thiếu nãi nãi."
Cố Trầm ngẩn người, bàn tay đang nắm lấy tay Nhạc Doanh Khuyết bỗng dưng siết chặt. Đây là có ý gì? Bảo Nhạc Doanh Khuyết đi cầu phúc cho Cố Uyển, chưa bàn tới chuyện Nhạc Doanh Khuyết đi đứng không tiện, riêng chuyện trưởng tẩu phải đi cầu phúc thay Cố Uyển đã là không hợp quy củ rồi.
Chuyện của nội viện cha hắn sẽ không nhúng tay. Đây là Lâm Nhược Thu vẫn còn chưa vào cửa mà đã làm khó cho Nhạc Doanh Khuyết rồi, ỷ vào việc mình bị ngốc nên bắt nạt y.
Cố Trầm thầm tức giận, nhưng lại nghe thấy Nhạc Doanh Khuyết đáp ứng, "Biết rồi, A Ly, ngươi về nói với Nhị nương đi."
Biết rõ là Uông thị muốn gây khó dễ cho mình nhưng Nhạc Doanh Khuyết cũng không dám từ chối, Cố Trầm bây giờ là gánh nặng của Cố gia, còn Cố gia chủ hiện tại lại là con trai của Uông thị.
Một lúc sau, A Ly lại tới truyền lời, "Nhị phụ nhân bảo là phải thành tâm, giờ Dần (3 giờ sáng) sẽ tới chùa."
Chùa Vạn Phật giờ Mão (5 giờ sáng) mới cho gõ chuông, chưa bao giờ nghe nói là phải đi từ giờ Dần, nhưng Nhạc Doanh Khuyết vẫn gật đầu đáp ứng.
Sáng sớm ngày hôm sau, A Ly vừa đánh thức Nhạc Doanh Khuyết thì Cố Trầm lập tức bật dậy ôm lấy Nhạc Doanh Khuyết. Như một đứa trẻ đang làm nũng, hắn cọ lên cổ Nhạc Doanh Khuyết, y đành trấn an nói: "Đánh thức ngươi rồi sao."
Nào ngờ Cố Trầm lại tự dưng nói, "Ta cũng đi."
Nhạc Doanh Khuyết kinh ngạc sửng sốt một hồi mới hiểu ý Cố Trầm, nói, " Cũng không có gì vui đâu, vừa xa vừa lạnh, ngươi ở trong phủ chờ ta về đi."
Tên ngốc vẫn cố chấp, xuống giường mặc quần áo, không thèm nói với Nhạc Doanh Khuyết nữa. Nhạc Doanh Khuyết bất đắc dĩ mang theo Cố Trầm cùng đi.
Nhị phu nhân không ngờ Cố Trầm lại theo tới, giả vờ giả vịt dặn dò, " Đại thiếu gia đừng đi, chùa Vạn Phật rất lạnh, Đại thiếu gia không chịu nổi lạnh mà đúng không."
Tên ngốc ngó nhìn xung quanh, cố chấp nói với Nhạc Doanh Khuyết, "Ta muốn cưỡi ngựa."
Nhị phu nhân giật giật khóe môi, khẽ hừ một tiếng, không tiện gây khó dễ cho Cố Trầm trước mặt đám nha đầu.
Vốn đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, Nhị phu nhân và Nhạc Doanh Khuyết mỗi người một chiếc, giờ nếu để Cố Trầm ngồi chung với ai thì cũng không phù hợp.
"Chắc chắn ngươi chưa từng cưỡi ngựa." Không đợi Nhạc Doanh Khuyết đồng ý, Cố Trầm ôm Nhạc Doanh Khuyết lên ngựa. Đúng là y chưa bao giờ cưỡi ngựa, đây là lần đầu tiên trèo lên lưng ngựa.
Xe ngựa đi chậm, Nhạc Doanh Khuyết khoác áo lông cừu dụi vào lồng ngực Cố Trầm, cũng không thấy lạnh lắm. Đi được một lát, Cố Trầm cúi xuống nhìn thì thấy người trong lòng đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Gần tới giờ Dần, đoàn xe ngựa đến chùa Vạn Phật, Nhị phu nhân quả thực có ý định gây khó dễ cho Nhạc Doanh Khuyết, ngay cả tăng nhân ra tiếp đón cũng chỉ có vài người. Chú tiểu trông cửa vừa thấy Nhị phu nhân đến thì đi lên hành lễ, " Cố Nhị phu nhân tới rồi đấy ạ."
Cố Trầm thấp giọng gọi Nhạc Doanh Khuyết, "Cục Bánh, tới nơi rồi."
Người trong lòng nhíu mi lại, vô thức rầm rì làm nũng: "Ưm.."
Cố Trầm vừa ôm Nhạc Doanh Khuyết từ trên ngựa xuống thì nghe chú tiểu kia nói, "Cứ thành tâm thì ắt sẽ được Phật tổ phù hộ." Chú tiểu ngừng lại một lát, tiếp tục nói, "Trời rét mướt, Nhị phu nhân để người thân làm thay cũng được."
Hai người còn chưa hiểu ý của chú tiểu, Nhị phu nhân chậm rãi lên tiếng, "Doanh Khuyết, con thay vi nương dập đầu đi, ba bước một cái dập đầu, lễ nghĩa phải đầy đủ mới được."
Đi chùa chú ý "Năm mươi ba bước, từng bước gặp Phật", cầu thang có năm mươi ba bậc, đối với người thường thì không có gì khó, nhưng với Nhạc Doanh Khuyết, đừng nói là quỳ, đi đứng đã khó như lên trời rồi.
Cố Trầm ôm Nhạc Doanh Khuyết không buông tay, người trong lòng ngẩn ra, Cố Trầm càng ôm y chặt hơn nữa. Nhị phu nhân thúc giục, "Chậm trễ sẽ qua giờ lành mất."
Nhạc Doanh Khuyết buông cổ Cố Trầm ra, thấp giọng nói: "Thả ta xuống đi."
Cố Trầm liếc nhìn bậc thang, bái đường còn vất vả, nếu để Nhạc Doanh Khuyết quỳ xong mấy chục bậc thang này thì y rớt nửa cái mạng mất.
Tên ngốc bế Nhạc Doanh Khuyết đi lên thềm đá, Nhạc Doanh Khuyết giãy giụa, "Mau buông ta xuống, nghe lời!"
Các nha đầu đi theo đều không dám nhiều lời chuyện của chủ tử. Rõ ràng là Nhị phu nhân muốn gây khó dễ cho Đại Thiếu nãi nãi, đáng thương thay Đại Thiếu nãi nãi gả cho một tên ngốc, tên ngốc thì làm sao che chở cho người ta được cơ chứ.
"Nhị nương." Cố Trầm nói dứt khoát nhưng vẫn mang theo một chút ngu đần, Uông thị không đoán được hắn định làm gì, lại nghe Cố Trầm mở miệng nói, "Cục Bánh là tức phụ của ta, y dập đầu cũng tính là ta dập đầu vậy."
Nhạc Doanh Khuyết cả kinh, vô thức muốn bịt miệng tên ngốc lại, sợ hắn nói ra cái gì kinh thế hãi tục.
Chú tiểu nói: "Người mà tâm thương nhớ, Phật chủ đương nhiên biết rõ."
Tên ngốc quay phắt đầu lại, như là nghe thấy một câu chuyện tức cười, "Cục Bánh của ta đương nhiên là nghĩ tới ta rồi."
Người trong lòng xấu hổ đỏ mặt, níu lấy áo tên ngốc không dám lên tiếng.
Chú tiểu thẹn đỏ mặt, lắp bắp nói: "Nhưng... cửa Phật là nơi tôn kính, không thể bất kính với Phật chủ." Chuyện nữ nhi tình trường như thế này có thể ảnh hưởng tới sự thanh tịnh cửa Phật.
Bỏ lại đoàn người phía sau, tên ngốc bế tức phụ đi lên trên không quay đầu lại, còn trẻ con nói, "Ta muốn đem Cục Bánh lên gõ chuông đầu tiên."
Nhị phu nhân ở phía sau tức run cả người, khăn trong tay bị giằng tới biến dạng. Cố Trầm này dù đã bị ngốc vẫn cứ không coi ai ra gì, thật đáng giận.
Đi hết năm mươi ba bậc cầu thang thì không thấy đám người phía sau nữa. Cố Trầm lúc trước đã từng tới chùa Vạn Phật, liền bế Nhạc Doanh Khuyết đi thẳng đến chỗ chuông.
Cố Trầm đặt y ngồi xuống ghế bằng đá, bấy giờ Nhạc Doanh Khuyết mới hồi thần, nhìn chuông lớn thì thầm nói: "Lần đầu tiên ta thấy chuông lớn như vậy đó." Lần đầu cưỡi ngựa, lần đầu đi xa tới vậy, lần đầu nhìn thấy chuông chùa.
Cố Trầm khoác tay lên cái chuông nói, "Nhà Phật gõ chuông phải gõ một trăm lẻ tám* lần, một trăm lẻ tám tiếng ứng với mười hai tháng, hai mươi tư tiết khí, bảy mươi hai hậu, kết hợp lại là một trăm lẻ tám, tượng trưng cho một năm luân hồi, thiên trường địa cửu."
*Theo thiên tượng và ngày giờ trong một năm từ thời xa xưa, một năm có 12 tháng, 4 mùa. Mỗi mùa có 6 "tiết khí", ví dụ lập xuân, xuân phân,... tổng cộng có 24 tiết khí. Thời cổ đại Trung Hoa lại coi mỗi tiết khí có "tam hậu" (sơ hậu, thứ hậu, mạt hậu), khoảng 5 ngày thì coi là một hậu, như vậy là có 72 hậu. Tổng theo tháng, tiết khí và hậu vừa tròn "108" ám chỉ viên tròn một năm an lành.
Nhạc Doanh Khuyết nghe say sưa, ngồi im nhìn Cố Trầm, Cố Trầm được đà kể tiếp, "Khấu Chung Kệ có viết, nghe chuông vang, phiền não tan, tâm minh mẫn, Bồ Đề tăng, xa địa ngục, tránh lửa sôi, nguyện thành Phật, độ chúng sinh."
*Nguyên văn "Khấu Chung Kệ" (Thơ gõ chuông, thơ nhà Phật gọi là kệ) viết: Văn chung thanh, phiền não khinh; trí tuệ trường, bồ đề tăng; ly địa ngục, xuất hỏa khanh; nguyện thành Phật, độ chúng sinh.
Như một thằng nhóc con muốn thể hiện trước mặt người mình thích, nhìn thấy ánh mắt tò mò của Nhạc Doanh Khuyết, Cố Trầm lại tự dưng thấy đắc ý.
"Boong, boong, boong..." Ba tiếng, mỗi một tiếng như đánh thẳng vào lòng Nhạc Doanh Khuyết.
"Chúng ta không phải Phật tử, khách hành hương chỉ gõ ba tiếng thôi, tượng trưng cho phúc, lộc, thọ." Cố Trầm ngừng lại, sắc mặt Nhạc Doanh Khuyết dần trở nên kỳ lạ, Cố Trầm biết mình lắm miệng rồi, một tên ngốc sao có thể biết những chuyện này.
"Cố... Cố thiếu gia biết nhiều quá." Nhạc Doanh Khuyết thì thầm nói, nhìn nhìn đánh giá Cố Trầm, cứ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng biết sai ở chỗ nào.
Cuối cùng Cố Trầm vội nói thêm một câu, "Ta với Cục Bánh gõ xong nhanh nhanh đi, Nhị nương còn ở dưới chờ."
Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô của Cố Trầm, Nhạc Doanh Khuyết nghĩ có khi là do y nghĩ nhiều, Cố Trầm ngốc rồi, mới có thể cưng chiều mình, nhưng cũng không hoàn toàn đúng, Cố Trầm ngốc rồi, y cũng không đoán được tâm tư của hắn.
An Thành lại náo nhiệt.
Lâm gia tiểu thư xuất giá, đoàn đón dâu chiêng trống vang trời, mắt thấy có phần còn hoành tráng hơn lúc Cố Trầm thành thân.
Cố Trầm đứng phía sau Nhạc Doanh Khuyết nhìn. Lúc trước Nhạc Doanh Khuyết cũng tiến vào Cố gia như vậy, sau đó tên ngốc thích y ngay từ ngày đầu tiên, cưng chiều không buông tay.
Nhìn thấy Lâm Nhược Thu đang dập đầu theo lệ để vào phủ, Cố Trầm hoảng hốt, lúc Nhạc Doanh Khuyết vào phủ, y có cam tâm tình nguyện hay không?
- -----------
Tôi tưởng edit truyện chịt giải trí mà sao tự dưng nó nhiều kiến thức vạyyyy ;^;
Tác giả :
Lưu Thủy Thủy