Con Dâu Của Nhà Giàu
Chương 91: Không có gì không phô ra được
Lục Kim Yến nghe thấy lời của người làm thì híp đôi mắt lại.
“Sao lại nói vậy?"
Người làm nghe vậy, vội vàng nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
“Thưa cô, tôi nghĩ, một người có thể có thay đổi, nhưng dường như là không thể biến thành một người khác được, thời gian này người phụ nữ đó luôn an phận ở nhà, cô không lẽ không cảm thấy rất kỳ lạ sao? Đây không phải là tính cách của người phụ nữ đó."
Lục Kim Yến nghe, trầm tư mà rũ mắt xuống.
Nữ người làm nhìn thấy lời của mình nói đã được lắng nghe, tiếp tục nói: “Hơn nữa tôi cảm thấy, nếu như cô muốn đối phó với người phụ nữ đó, có thể ra tay từ phương diện này, cho dù thật sự không điều tra được gì, cũng có thể thêm phiền phức cho người phụ nữ đó."
Cô ta nói xong, nhìn Lục Kim Yến đợi cô ta định đoạt.
Lục Kim Yến cảm thấy cô ta nói rất có lý, gật đầu nói: “Chủ ý này không tệ…Tôi sẽ phái người đi điều tra, các người ra ngoài đi."
Cô ta xua tay thị ý hai người ra ngoài.
Khi bọn họ rời đi, Lục Kim Yến nhìn về hướng của căn nhà mới bên ngoài cửa sổ, trong mắt loé qua tia lạnh lùng.
Cố Tuyết Trâm, đừng để tôi bắt được cái thóp của cô, nếu không, tôi sẽ khiến cho cô đẹp mặt!
…
Bên phía ngôi nhà mới, Cố Tuyết Trinh và Cố Hải Sâm vừa mới nói chuyện điện thoại xong, Tiểu Mỹ gõ cửa bước vào.
“Mợ chủ, cô người làm đó lại qua bên Lục Kim Yến rồi, tôi nhìn thấy cô ta hồi nãy còn ở trên lầu, có thể là nghe thấy gì đó rồi."
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời này, đáy lòng kinh hoảng!
Đợi cô phản ứng lại, suy nghĩ đầu tiên chính là cuộc trò chuyện giữa cô và Cố Hải Sâm lúc nãy có thể là đã bị nghe thấy rồi.
Nhất thời lòng cô hoảng không ngớt, nếu như để Lục Kim Yến nghe được, người phụ nữ đó nhất định sẽ có hoài nghi, đến lúc đó sẽ điều tra cô, vậy thì hậu quả…cô không dám tưởng tượng!
Tiểu Mỹ phát giác ra sự bất an của cô, đôi con ngươi lập loè mà an ủi nói: “Mợ chủ, thực ra mợ không cần lo lắng, tôi cảm thấy đối phương có thể là chưa nghe được quá nhiều đâu."
Cố Tuyết Trinh mím môi không nói.
Nếu như không nghe thấy, thì sao lại đi tìm Lục Kim Yến.
Tiểu Mỹ nhìn thấy Cố Tuyết Trinh không nói gì, đôi mắt híp lại, cẩn thận dè dặt mà hỏi thăm: “Không lẽ mợ chủ thật sự đã nói gì không nên nói sao?"
“Tôi có thể có thứ gì không nên nói chứ?"
Cố Tuyết Trinh gần như là theo bản năng mà phản bác, nhưng rất nhanh lại phát hiện ra phản ứng của cô hình như hơi quá khích rồi, cô khẽ ho một tiếng nói: “Ý của tôi là, tôi không có gì không thể phô ra được hết."
“Tiểu Mỹ hiểu, cho nên mới nói mợ chủ không cần lo lắng."
Cố Tuyết Trinh nhìn cô ta, nhíu mày nói: “Sao cô nói vậy?"
Tiểu Mỹ nghe vậy, cười cười.
“Vừa nãy mợ chủ không phải đã nói rồi sao, mợ không có gì là không thể nói hết, hơn nữa, nếu như người làm đó thật sự nghe thấy điều gì, thì lúc này chỉ e là bà chủ và cô Lục đã qua đây rồi, nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy hai người đó, xem ra là cũng không có nghe thấy gì quan trọng."
Cố Tuyết Trinh nghĩ nghĩ thì thấy cũng phải, hơn nữa cô nhớ kỹ lại những lời đối thoại khi nãy.
Ngoại trừ câu nói mẹ của cô, hình như là không có nói gì khác nữa, có lẽ là người làm đó nghe thấy cũng không liên tưởng được đến gì khác đâu.
Nghĩ như vậy, cô cuối cùng cũng miễn cưỡng mà yêu tâm, dự định sau này sẽ tuỳ cơ ứng biến.
Cho dù Lục Kim Yến dấy lên lòng nghi ngờ, nhưng trước khi chưa có chứng cứ xác thực, cô vẫn có nhiều cớ để qua loa lấy lệ.
Hơn nữa Cố Hải Sâm cũng sẽ không ngồi yên nhìn cô bị vạch trần, cho nên, cô không sợ!
Mà trên thực tế, sự phát triển sau này của sự việc, cũng đích thực là vượt ra khỏi dự liệu của cô.
Bởi vì cô còn chưa đợi Lục Kim Yến điều tra thì đã nghe thấy tin tức cô ta bị đưa đi trước rồi.
Tối hôm đó, người nhà họ Phong cùng nhau dùng bữa, vào lúc bầu không khí trông có vẻ hoà hợp vui vẻ, Phong Diệp Chương đột nhiên ném một quả bom xuống.
“Mẹ, mấy ngày nữa mẹ đưa Lục Kim Yến về nhà họ Lục đi."
Lời của anh vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sững sờ, nhìn Phong Diệp Chương với vẻ khó tin.
Lục Kim Yến cũng có trong đó, sắc mặt trắng bệch, trong mắt toàn là sự không dám tin.
Phong Diệp Chương căn bản không quan tâm đến cô ta, mà nhìn bà Phong.
“Đây là sao vậy, Kim Yến đang sống ở đây yên lành, tại sao phải đưa về?"
Bà Phong khẽ nhíu mày, không hiểu mà nhìn con trai nhà mình.
“Không vì sao hết."
Phong Diệp Chương vốn không muốn nói nhiều, lạnh giọng mà đáp.
Ai ngờ bà Phong không hài lòng câu trả lời này.
“Không tại vì sao, vậy con kêu Kim Yến dọn đi làm gì, mẹ không cho phép!"
Bà ta phản đối mà trừng con trai nhà mình, trong ngữ khí đầy sự bất mãn.
Thấy vậy, Phong Diệp Chương có chút đau đầu mà xoa xoa trán: “Mẹ, con cũng là vì tốt cho cô ta thôi, mẹ nên biết nhà họ Lục mấy năm nay phát triển không tệ, công ty của dì Lục phát triển không ngừng, tương lai cô ta cũng phải tiếp nhận công ty, cứ ở nhà họ Phong như vậy đối với cô ta không tốt, cũng sẽ có ảnh hưởng đối với sự thăng chức của chú Lục."
Lục Kim Yến nghe thấy Phong Diệp Chương không ngừng cố thuyết phục dì Minh, đáy lòng hoảng không ngớt, sắc mặt trắng bệch.
Cô ta đương nhiên biết anh Diệp Chương muốn cô ta dọn đi như vậy là bởi vì cái gì, chỉ e là còn nhớ đến chuyện tối hôm qua.
Nhưng cô ta không thể bị đuổi ra khỏi nhà họ Phong được.
Tuyệt đối không thể!
“Anh Diệp Chương, mấy cái này đều không sao hết, mấy năm trước đây không phải cũng qua như vậy sao? Hơn nữa, bây giờ em còn đang làm việc ở công ty."
Cô ta thử thuyết phục Phong Diệp Chương.
Thế nhưng Phong Diệp Chương chỉ lạnh nhạt mà liếc cô ta một cái, kiên trì nói: “Công việc ở công ty, cô muốn ở lại thì có thể tiếp tục ở, nhưng…nhà họ Phong thì không thể ở."
Lục Kim Yến thấy vậy, trong mắt ngấn đầy nước mắt.
“Anh Diệp Chương, anh phải đuổi em ra ngoài mới được sao?"
Cô ta uỷ khuất mà chất vấn.
Bà Phong thấy vậy, đau lòng không ngớt, càng thêm bất mãn với Phong Diệp Chương.
“Kim Yến, đừng khóc, dì Minh quyết không đồng ý cho cháu dọn ra ngoài đâu."
Bà ta an ủi Lục Kim Yến, sau đó nghiêng đầu qua hung tợn mà nhìn Phong Diệp Chương.
“Có phải người phụ nữ Cố Tuyết Trâm đó lại bới móc chuyện gì trước mặt con không, bảo con đến đây nói như vậy, cô ta có thể đừng hẹp hòi như thế một chút không?"
Phong Diệp Chương nhíu mày, lạnh giọng phản bác: “Chuyện này không liên quan đến Tuyết Trâm."
“Không có liên quan thì tự nhiên đang yên đang lành con lại đuổi Kim Yến đi làm gì?"
Bà Phong căn bản không tin, lại chất vấn lần nữa.
Phong Diệp Chương thấy vậy, tức giận nói: “Được thôi, cho dù là có liên quan đến cô ấy, vậy không lẽ đó không phải là điều đương nhiên sao? Cô ấy là vợ con, không lẽ có thể khoan dung cho một người phụ nữ nghĩ trăm phương ngàn kế chủ động dâng đến cửa câu dẫn chồng của mình sao?"
Nói xong, đôi con ngươi anh thâm trầm mà nhìn bà Phong: “Mẹ, mẹ là trưởng bối, không lẽ mẹ không nên ngăn chặn chuyện này xảy ra sao? Lục Kim Yến đã làm gì, con nghĩ người khác có thể không rõ, không lẽ mẹ cũng không rõ sao?"
Bà Phong nghe thấy lời này, mấp máy môi, nhưng không nói ra được gì.
Đích thực là tối hôm qua xảy ra chuyện gì, bà ra biết rất rõ.
Lục Kim Yến hạ thuốc cho mình, muốn câu dẫn Phong Diệp Chương, nhưng bị Phong Diệp Chương vạch trần rồi.
Bởi vì bà ta thích Kim Yến, hơn nữa cũng muốn cô ta làm con dâu của mình, cho nên bà ta đã đè chuyện này xuống.
Bà ta vốn còn nghĩ Phong Diệp Chương không có hành động gì sau đó, tưởng chuyện này bỏ qua rồi, ai ngờ anh vẫn còn đợi ở đây.
Lục Kim Yến càng cảm thấy lúng túng, cô ta không ngờ anh Diệp Chương lại nói chuyện tối hôm qua ra.
Và điều khiến cô ta khó chịu nhất chính là sự im lặng của dì Minh.
Điều này khiến cô ta cảm thấy không thể cứu vãn nữa.
Phong Diệp Chương cũng không quan tâm suy nghĩ trong lòng bọn họ, đặt chén đũa xuống, đứng dậy nói: “Con hy vọng mẹ có thể đặt lời con nói vào lòng, đừng để con nói lần thứ hai!"
Nói xong, anh liền quay người rời khỏi mà chẳng thèm quay đầu lấy một cái.
“Sao lại nói vậy?"
Người làm nghe vậy, vội vàng nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
“Thưa cô, tôi nghĩ, một người có thể có thay đổi, nhưng dường như là không thể biến thành một người khác được, thời gian này người phụ nữ đó luôn an phận ở nhà, cô không lẽ không cảm thấy rất kỳ lạ sao? Đây không phải là tính cách của người phụ nữ đó."
Lục Kim Yến nghe, trầm tư mà rũ mắt xuống.
Nữ người làm nhìn thấy lời của mình nói đã được lắng nghe, tiếp tục nói: “Hơn nữa tôi cảm thấy, nếu như cô muốn đối phó với người phụ nữ đó, có thể ra tay từ phương diện này, cho dù thật sự không điều tra được gì, cũng có thể thêm phiền phức cho người phụ nữ đó."
Cô ta nói xong, nhìn Lục Kim Yến đợi cô ta định đoạt.
Lục Kim Yến cảm thấy cô ta nói rất có lý, gật đầu nói: “Chủ ý này không tệ…Tôi sẽ phái người đi điều tra, các người ra ngoài đi."
Cô ta xua tay thị ý hai người ra ngoài.
Khi bọn họ rời đi, Lục Kim Yến nhìn về hướng của căn nhà mới bên ngoài cửa sổ, trong mắt loé qua tia lạnh lùng.
Cố Tuyết Trâm, đừng để tôi bắt được cái thóp của cô, nếu không, tôi sẽ khiến cho cô đẹp mặt!
…
Bên phía ngôi nhà mới, Cố Tuyết Trinh và Cố Hải Sâm vừa mới nói chuyện điện thoại xong, Tiểu Mỹ gõ cửa bước vào.
“Mợ chủ, cô người làm đó lại qua bên Lục Kim Yến rồi, tôi nhìn thấy cô ta hồi nãy còn ở trên lầu, có thể là nghe thấy gì đó rồi."
Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời này, đáy lòng kinh hoảng!
Đợi cô phản ứng lại, suy nghĩ đầu tiên chính là cuộc trò chuyện giữa cô và Cố Hải Sâm lúc nãy có thể là đã bị nghe thấy rồi.
Nhất thời lòng cô hoảng không ngớt, nếu như để Lục Kim Yến nghe được, người phụ nữ đó nhất định sẽ có hoài nghi, đến lúc đó sẽ điều tra cô, vậy thì hậu quả…cô không dám tưởng tượng!
Tiểu Mỹ phát giác ra sự bất an của cô, đôi con ngươi lập loè mà an ủi nói: “Mợ chủ, thực ra mợ không cần lo lắng, tôi cảm thấy đối phương có thể là chưa nghe được quá nhiều đâu."
Cố Tuyết Trinh mím môi không nói.
Nếu như không nghe thấy, thì sao lại đi tìm Lục Kim Yến.
Tiểu Mỹ nhìn thấy Cố Tuyết Trinh không nói gì, đôi mắt híp lại, cẩn thận dè dặt mà hỏi thăm: “Không lẽ mợ chủ thật sự đã nói gì không nên nói sao?"
“Tôi có thể có thứ gì không nên nói chứ?"
Cố Tuyết Trinh gần như là theo bản năng mà phản bác, nhưng rất nhanh lại phát hiện ra phản ứng của cô hình như hơi quá khích rồi, cô khẽ ho một tiếng nói: “Ý của tôi là, tôi không có gì không thể phô ra được hết."
“Tiểu Mỹ hiểu, cho nên mới nói mợ chủ không cần lo lắng."
Cố Tuyết Trinh nhìn cô ta, nhíu mày nói: “Sao cô nói vậy?"
Tiểu Mỹ nghe vậy, cười cười.
“Vừa nãy mợ chủ không phải đã nói rồi sao, mợ không có gì là không thể nói hết, hơn nữa, nếu như người làm đó thật sự nghe thấy điều gì, thì lúc này chỉ e là bà chủ và cô Lục đã qua đây rồi, nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy hai người đó, xem ra là cũng không có nghe thấy gì quan trọng."
Cố Tuyết Trinh nghĩ nghĩ thì thấy cũng phải, hơn nữa cô nhớ kỹ lại những lời đối thoại khi nãy.
Ngoại trừ câu nói mẹ của cô, hình như là không có nói gì khác nữa, có lẽ là người làm đó nghe thấy cũng không liên tưởng được đến gì khác đâu.
Nghĩ như vậy, cô cuối cùng cũng miễn cưỡng mà yêu tâm, dự định sau này sẽ tuỳ cơ ứng biến.
Cho dù Lục Kim Yến dấy lên lòng nghi ngờ, nhưng trước khi chưa có chứng cứ xác thực, cô vẫn có nhiều cớ để qua loa lấy lệ.
Hơn nữa Cố Hải Sâm cũng sẽ không ngồi yên nhìn cô bị vạch trần, cho nên, cô không sợ!
Mà trên thực tế, sự phát triển sau này của sự việc, cũng đích thực là vượt ra khỏi dự liệu của cô.
Bởi vì cô còn chưa đợi Lục Kim Yến điều tra thì đã nghe thấy tin tức cô ta bị đưa đi trước rồi.
Tối hôm đó, người nhà họ Phong cùng nhau dùng bữa, vào lúc bầu không khí trông có vẻ hoà hợp vui vẻ, Phong Diệp Chương đột nhiên ném một quả bom xuống.
“Mẹ, mấy ngày nữa mẹ đưa Lục Kim Yến về nhà họ Lục đi."
Lời của anh vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sững sờ, nhìn Phong Diệp Chương với vẻ khó tin.
Lục Kim Yến cũng có trong đó, sắc mặt trắng bệch, trong mắt toàn là sự không dám tin.
Phong Diệp Chương căn bản không quan tâm đến cô ta, mà nhìn bà Phong.
“Đây là sao vậy, Kim Yến đang sống ở đây yên lành, tại sao phải đưa về?"
Bà Phong khẽ nhíu mày, không hiểu mà nhìn con trai nhà mình.
“Không vì sao hết."
Phong Diệp Chương vốn không muốn nói nhiều, lạnh giọng mà đáp.
Ai ngờ bà Phong không hài lòng câu trả lời này.
“Không tại vì sao, vậy con kêu Kim Yến dọn đi làm gì, mẹ không cho phép!"
Bà ta phản đối mà trừng con trai nhà mình, trong ngữ khí đầy sự bất mãn.
Thấy vậy, Phong Diệp Chương có chút đau đầu mà xoa xoa trán: “Mẹ, con cũng là vì tốt cho cô ta thôi, mẹ nên biết nhà họ Lục mấy năm nay phát triển không tệ, công ty của dì Lục phát triển không ngừng, tương lai cô ta cũng phải tiếp nhận công ty, cứ ở nhà họ Phong như vậy đối với cô ta không tốt, cũng sẽ có ảnh hưởng đối với sự thăng chức của chú Lục."
Lục Kim Yến nghe thấy Phong Diệp Chương không ngừng cố thuyết phục dì Minh, đáy lòng hoảng không ngớt, sắc mặt trắng bệch.
Cô ta đương nhiên biết anh Diệp Chương muốn cô ta dọn đi như vậy là bởi vì cái gì, chỉ e là còn nhớ đến chuyện tối hôm qua.
Nhưng cô ta không thể bị đuổi ra khỏi nhà họ Phong được.
Tuyệt đối không thể!
“Anh Diệp Chương, mấy cái này đều không sao hết, mấy năm trước đây không phải cũng qua như vậy sao? Hơn nữa, bây giờ em còn đang làm việc ở công ty."
Cô ta thử thuyết phục Phong Diệp Chương.
Thế nhưng Phong Diệp Chương chỉ lạnh nhạt mà liếc cô ta một cái, kiên trì nói: “Công việc ở công ty, cô muốn ở lại thì có thể tiếp tục ở, nhưng…nhà họ Phong thì không thể ở."
Lục Kim Yến thấy vậy, trong mắt ngấn đầy nước mắt.
“Anh Diệp Chương, anh phải đuổi em ra ngoài mới được sao?"
Cô ta uỷ khuất mà chất vấn.
Bà Phong thấy vậy, đau lòng không ngớt, càng thêm bất mãn với Phong Diệp Chương.
“Kim Yến, đừng khóc, dì Minh quyết không đồng ý cho cháu dọn ra ngoài đâu."
Bà ta an ủi Lục Kim Yến, sau đó nghiêng đầu qua hung tợn mà nhìn Phong Diệp Chương.
“Có phải người phụ nữ Cố Tuyết Trâm đó lại bới móc chuyện gì trước mặt con không, bảo con đến đây nói như vậy, cô ta có thể đừng hẹp hòi như thế một chút không?"
Phong Diệp Chương nhíu mày, lạnh giọng phản bác: “Chuyện này không liên quan đến Tuyết Trâm."
“Không có liên quan thì tự nhiên đang yên đang lành con lại đuổi Kim Yến đi làm gì?"
Bà Phong căn bản không tin, lại chất vấn lần nữa.
Phong Diệp Chương thấy vậy, tức giận nói: “Được thôi, cho dù là có liên quan đến cô ấy, vậy không lẽ đó không phải là điều đương nhiên sao? Cô ấy là vợ con, không lẽ có thể khoan dung cho một người phụ nữ nghĩ trăm phương ngàn kế chủ động dâng đến cửa câu dẫn chồng của mình sao?"
Nói xong, đôi con ngươi anh thâm trầm mà nhìn bà Phong: “Mẹ, mẹ là trưởng bối, không lẽ mẹ không nên ngăn chặn chuyện này xảy ra sao? Lục Kim Yến đã làm gì, con nghĩ người khác có thể không rõ, không lẽ mẹ cũng không rõ sao?"
Bà Phong nghe thấy lời này, mấp máy môi, nhưng không nói ra được gì.
Đích thực là tối hôm qua xảy ra chuyện gì, bà ra biết rất rõ.
Lục Kim Yến hạ thuốc cho mình, muốn câu dẫn Phong Diệp Chương, nhưng bị Phong Diệp Chương vạch trần rồi.
Bởi vì bà ta thích Kim Yến, hơn nữa cũng muốn cô ta làm con dâu của mình, cho nên bà ta đã đè chuyện này xuống.
Bà ta vốn còn nghĩ Phong Diệp Chương không có hành động gì sau đó, tưởng chuyện này bỏ qua rồi, ai ngờ anh vẫn còn đợi ở đây.
Lục Kim Yến càng cảm thấy lúng túng, cô ta không ngờ anh Diệp Chương lại nói chuyện tối hôm qua ra.
Và điều khiến cô ta khó chịu nhất chính là sự im lặng của dì Minh.
Điều này khiến cô ta cảm thấy không thể cứu vãn nữa.
Phong Diệp Chương cũng không quan tâm suy nghĩ trong lòng bọn họ, đặt chén đũa xuống, đứng dậy nói: “Con hy vọng mẹ có thể đặt lời con nói vào lòng, đừng để con nói lần thứ hai!"
Nói xong, anh liền quay người rời khỏi mà chẳng thèm quay đầu lấy một cái.
Tác giả :
Mango Mousse