Con Dâu Của Nhà Giàu
Chương 174: Liều mình quấn lấy nhau
Sau khi Phong Diệp Chương rời đi, Cố Tuyết Trinh cũng không muốn ở trong căn phòng này nữa.
Đặc biệt là khi cô nhìn thấy bà Phong đang nhẹ nhàng, dịu dàng liên tục an ủi Lục Kim Yến, lập tức cảm thấy vô cùng mỉa mai.
“Mẹ, con biết mẹ thích cô Lục, bây giờ xảy ra chuyện này, đừng nói Diệp Chương đã không muốn nhìn thấy cô Lục nữa, cho dù là vì thể diện của hai nhà, sau này mẹ muốn gặp cô Lục thì vẫn nên gặp ở ngoài."
Cô nói xong, liếc nhìn Lục Kim Yến một cách mỉa mai: “Con đi xem Diệp Chương trước."
Nói xong, cô cũng không quan tâm đến việc vẻ mặt của bà Phong khó coi đến mức nào, quay người rời đi.
Mà Lục Kim Yến nhìn vào bóng lưng rời đi của cô, ánh mắt tràn đầy sự tức giận.
Đồng thời cô ta cũng vô cùng hoang mang, vì những câu nói của Cố Tuyết Trinh đã nhắc nhở cô ta lời nói lúc Phong Diệp Chương rời đi.
“Dì Minh, có phải là cháu bị anh Diệp Chương ghét rồi?"
Cô ta hoảng hốt lo sợ ôm chặt lấy bà Phong, dường như muốn tìm kiếm sự an ủi.
Bà Phong nhìn vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt của cô ta, muốn an ủi cô ta nhưng lại không nói ra được những lời trái với lương tâm.
Bà ta cũng không ngờ Diệp Chương lại tức giận như vậy, còn nói ra những lời tàn nhẫn là sau này không muốn gặp cô ta nữa.
Thậm chí lúc này dường như bà ta còn nhìn thấy sự thất vọng đối với bà ta trong mắt của Diệp Chương.
Bà ta nghĩ đến đây, mới cảm thấy lần này chơi quá lớn rồi.
Lục Kim Yến thấy bà Phong không nói gì, lập tức biết được chuyện này đã có kết cục.
Mà cô ta đã trọc giận anh Diệp Chương, sau này chỉ sợ là sẽ không còn cơ hội nữa!
Đột nhiên cô ta khó chịu đến mức bật khóc.
Bà Phong hoàn hồn lại, vội vàng an ủi cô ta.
“Kim Yến, cháu đừng khóc, chắc là Diệp Chương quá tức giận mới nói như vậy, đợi chuyện này qua đi, thằng bé hết giận, chắc chắn sẽ không sao."
Lục Kim Yến nghe thấy những lời này, không khóc nữa, nghẹn ngào nói: “Thật sao?"
“Thật, đã bao giờ dì Minh lừa cháu chưa?"
Bà Phong tiếp tục khuyên giải, sau đó thấy Lục Kim Yến đã ổn định lại, muốn đưa cô ta rời đi.
Lục Kim Yến cũng không từ chối.
Cô ta và bà Phong rời khỏi Tân phòng, lại không nhịn được ác độc liếc nhìn nơi mà Cố Tuyết Trinh biến mất.
Nỗi tủi nhục mà tối nay cô ta phải chịu, cô ta sẽ không bỏ qua như vậy.
Đặc biệt là Cố Tuyết Trâm, người đã gây ra tất cả chuyện này, cô ta nhất định phải khiến cô sống không bằng chết!
…..
Cố Tuyết Trinh không biết Lục Kim Yến đã đổ tất cả lên đầu cô.
Cô đuổi theo Phong Diệp Chương đến phòng dành cho khách.
Chỉ thấy Phong Diệp Chương, khuôn mặt khó coi ngồi trên sofa, hơn nữa vì tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, đầu anh vô cùng đau, ra sức xoa lông mày, sự tức giận ở xung quanh người vẫn chưa tan hết, rất dọa người.
Nhưng Cố Tuyết Trinh lại không sợ, thấy anh khó chịu, vội vàng đi về phía sau anh giúp anh matxa, hơn nữa tay nghề của cô rất điêu luyện.
Phong Diệp Chương sững sờ, sau đó hỏi: “Sao vậy? Em không tức giận nữa?"
Cố Tuyết Trinh nghe thấy vậy, đương nhiên biết anh đang nhắc đến chuyện lúc nãy, không khỏi bật cười nói: “Chuyện này có gì mà phải tức giận chứ, hơn nữa anh cũng tức giận như vậy, cho dù giận cũng giận xong rồi."
Phong Diệp Chương mím môi không nói gì.
Cố Tuyết Trinh cũng không để ý, tiếp tục nói: “Hơn nữa, thấy anh ngủ như chết vậy, muốn làm cũng không làm được, em cũng không thật sự tức giận."
Phong Diệp Chương đột nhiên không còn lời nào để nói.
Anh cũng không nói gì cả, thư thái dựa vào ghế sofa, hưởng thụ việc Cố Tuyết Trinh đang mát xa cho mình.
Sau đó anh phát hiện kỹ thuật của người phụ nữ này vô cùng thành thục, sức lực vừa phải khiến anh cảm thấy rất thoải mái và thậm chí cơn đau đầu cũng dần giảm đi.
“Có lẽ bọn họ đã cho anh uống thuốc ngủ."
Anh đột nhiên lên tiếng, Cố Tuyết Trinh sững sờ, lập tức trở nên lo lắng: “Vậy anh còn khó chịu không? Hay là em gọi bác sĩ đến khám cho anh nhá?"
Phong Diệp Chương vẫy tay.
“Không cần."
Đang nói, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rời đi, hai người đương nhiên đoán ra được là ai.
Phong Diệp Chương vì vậy mà lại sa sầm mặt mày.
Cố Tuyết Trinh thấy vậy, bật cười nói: “Được rồi, đừng tức giận nữa."
Cô nói xong, cười nhạo nhìn Phong Diệp Chương, trêu trọc nói: “Nói đi nói lại cũng phải trách anh quá đẹp trai, còn ưu tú như vậy, đương nhiên là khiến người khác phải yêu thích, nhớ nhung rồi."
Phong Diệp Chương nghe thấy câu nói này, không khỏi liếc nhìn Cố Tuyết Trinh.
“Em thật là rộng lượng, người phụ nữ khác leo lên giường của chồng em, mà em còn nói giúp cho cô ta."
Cố Tuyết Trinh mím môi không nói gì.
Thực ra cô không hề nói giúp Lục Kim yến, chỉ là không thích anh tức giận mà thôi.
Cô nghĩ như vậy, lại cẩn thận nghĩ lại tất cả mọi truyện tối nay, đột nhiên trong lòng có chút kinh ngạc.
Cô…dường như thật sự nhập vào vai diễn này của Cố Tuyết Trâm.
Hơn nữa hình như cô thật sự quan tâm đến Phong Diệp Chương, thậm chí còn tin tin tưởng anh một cách mù quáng.
Không, không nên như vậy!
Phải biết là mấy tháng nữa cô sẽ phải rời đi, thậm chí sau này sẽ trở thành người xa lạ, cô sao có thể để ý chứ?
Trong lòng cô cố gắng hết sức để phủ nhận điều này, nhưng trái tim của cô giống như bị một bàn tay vô hình nắm chặt lấy, khiến cô đau đến mức khó thở.
Đột nhiên, vẻ mặt cô trở nên khó coi.
Phong Diệp Chương không chú ý đến, bởi vì anh cảm thấy cơ thể của mình đột nhiên nóng lên, hơn nữa ngày càng nóng.
Đột nhiên anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt tối sầm lại.
Xem ra loại thuốc kia không chỉ có thành phần thuốc mê mà còn có một loại….
“Hừ hừ…."
Khi tác dụng của thuốc tăng lên, hơi thở của anh cũng trở nên nặng nề hơn.
Lúc này Cố Tuyết Trinh cũng phát hiện ra sự khác lạ của anh, vội vàng hỏi: “Anh sao vậy?"
Cô đi đến trước mặt Phong Diệp Chương, lo lắng nhìn anh.
Lúc này cô vẫn đang mặc bộ đồ công sở, vòng eo thon thả và đường cong hoàn mỹ, đặc biệt là đôi chân dài trắng nõn lộ ra càng khiến người ta muốn phạm tội.
Phong Diệp Chương thấy vậy, hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn, và dục vọng trong mắt anh tích tụ lại.
Anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, ôm cô vào lòng, sau đó nắm lấy tay cô, từ từ di chuyển xuống vị trí dưới bụng anh vài cm.
“Em nói xem anh làm sao?"
Giọng nói khàn khàn mang theo sự quyến rũ của anh vang lên bên tai Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến, lại nghe thấy những lời nói của anh, hai má đột nhiên đỏ bừng.
“Anh….ai…."
Cô đang muốn nói cái gì đó, giây tiếp theo, cả người choáng váng ngã xuống sofa.
Đột nhiên, mùi hương chỉ thuộc về Cố Tuyết Trinh sộc vào mũi anh, khiến anh giống như một con sói bị đói, chỉ muốn nhiều hơn nữa.
Cố Tuyết Trinh sững sờ, cũng không biết tại sao lại tích cực đáp anh.
Anh thở hổn hển sau đó buông Cố Tuyết Trinh ra, bàn tay to lớn bế Cố Tuyết Trinh đi đến chiếc giường gỗ, không hề kiêng dè xé toạc quần áo của cô ra.
Không lâu sau, hai người đã thẳng thắn với nhau.
Làn da trắng như tuyết, bộ ngực cao khiến một chút lý trí còn sót lại của Phong Diệp Chương hoàn toàn sụp đổ.
Một đêm liều mình quấn lấy nhau!
Đặc biệt là khi cô nhìn thấy bà Phong đang nhẹ nhàng, dịu dàng liên tục an ủi Lục Kim Yến, lập tức cảm thấy vô cùng mỉa mai.
“Mẹ, con biết mẹ thích cô Lục, bây giờ xảy ra chuyện này, đừng nói Diệp Chương đã không muốn nhìn thấy cô Lục nữa, cho dù là vì thể diện của hai nhà, sau này mẹ muốn gặp cô Lục thì vẫn nên gặp ở ngoài."
Cô nói xong, liếc nhìn Lục Kim Yến một cách mỉa mai: “Con đi xem Diệp Chương trước."
Nói xong, cô cũng không quan tâm đến việc vẻ mặt của bà Phong khó coi đến mức nào, quay người rời đi.
Mà Lục Kim Yến nhìn vào bóng lưng rời đi của cô, ánh mắt tràn đầy sự tức giận.
Đồng thời cô ta cũng vô cùng hoang mang, vì những câu nói của Cố Tuyết Trinh đã nhắc nhở cô ta lời nói lúc Phong Diệp Chương rời đi.
“Dì Minh, có phải là cháu bị anh Diệp Chương ghét rồi?"
Cô ta hoảng hốt lo sợ ôm chặt lấy bà Phong, dường như muốn tìm kiếm sự an ủi.
Bà Phong nhìn vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt của cô ta, muốn an ủi cô ta nhưng lại không nói ra được những lời trái với lương tâm.
Bà ta cũng không ngờ Diệp Chương lại tức giận như vậy, còn nói ra những lời tàn nhẫn là sau này không muốn gặp cô ta nữa.
Thậm chí lúc này dường như bà ta còn nhìn thấy sự thất vọng đối với bà ta trong mắt của Diệp Chương.
Bà ta nghĩ đến đây, mới cảm thấy lần này chơi quá lớn rồi.
Lục Kim Yến thấy bà Phong không nói gì, lập tức biết được chuyện này đã có kết cục.
Mà cô ta đã trọc giận anh Diệp Chương, sau này chỉ sợ là sẽ không còn cơ hội nữa!
Đột nhiên cô ta khó chịu đến mức bật khóc.
Bà Phong hoàn hồn lại, vội vàng an ủi cô ta.
“Kim Yến, cháu đừng khóc, chắc là Diệp Chương quá tức giận mới nói như vậy, đợi chuyện này qua đi, thằng bé hết giận, chắc chắn sẽ không sao."
Lục Kim Yến nghe thấy những lời này, không khóc nữa, nghẹn ngào nói: “Thật sao?"
“Thật, đã bao giờ dì Minh lừa cháu chưa?"
Bà Phong tiếp tục khuyên giải, sau đó thấy Lục Kim Yến đã ổn định lại, muốn đưa cô ta rời đi.
Lục Kim Yến cũng không từ chối.
Cô ta và bà Phong rời khỏi Tân phòng, lại không nhịn được ác độc liếc nhìn nơi mà Cố Tuyết Trinh biến mất.
Nỗi tủi nhục mà tối nay cô ta phải chịu, cô ta sẽ không bỏ qua như vậy.
Đặc biệt là Cố Tuyết Trâm, người đã gây ra tất cả chuyện này, cô ta nhất định phải khiến cô sống không bằng chết!
…..
Cố Tuyết Trinh không biết Lục Kim Yến đã đổ tất cả lên đầu cô.
Cô đuổi theo Phong Diệp Chương đến phòng dành cho khách.
Chỉ thấy Phong Diệp Chương, khuôn mặt khó coi ngồi trên sofa, hơn nữa vì tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, đầu anh vô cùng đau, ra sức xoa lông mày, sự tức giận ở xung quanh người vẫn chưa tan hết, rất dọa người.
Nhưng Cố Tuyết Trinh lại không sợ, thấy anh khó chịu, vội vàng đi về phía sau anh giúp anh matxa, hơn nữa tay nghề của cô rất điêu luyện.
Phong Diệp Chương sững sờ, sau đó hỏi: “Sao vậy? Em không tức giận nữa?"
Cố Tuyết Trinh nghe thấy vậy, đương nhiên biết anh đang nhắc đến chuyện lúc nãy, không khỏi bật cười nói: “Chuyện này có gì mà phải tức giận chứ, hơn nữa anh cũng tức giận như vậy, cho dù giận cũng giận xong rồi."
Phong Diệp Chương mím môi không nói gì.
Cố Tuyết Trinh cũng không để ý, tiếp tục nói: “Hơn nữa, thấy anh ngủ như chết vậy, muốn làm cũng không làm được, em cũng không thật sự tức giận."
Phong Diệp Chương đột nhiên không còn lời nào để nói.
Anh cũng không nói gì cả, thư thái dựa vào ghế sofa, hưởng thụ việc Cố Tuyết Trinh đang mát xa cho mình.
Sau đó anh phát hiện kỹ thuật của người phụ nữ này vô cùng thành thục, sức lực vừa phải khiến anh cảm thấy rất thoải mái và thậm chí cơn đau đầu cũng dần giảm đi.
“Có lẽ bọn họ đã cho anh uống thuốc ngủ."
Anh đột nhiên lên tiếng, Cố Tuyết Trinh sững sờ, lập tức trở nên lo lắng: “Vậy anh còn khó chịu không? Hay là em gọi bác sĩ đến khám cho anh nhá?"
Phong Diệp Chương vẫy tay.
“Không cần."
Đang nói, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rời đi, hai người đương nhiên đoán ra được là ai.
Phong Diệp Chương vì vậy mà lại sa sầm mặt mày.
Cố Tuyết Trinh thấy vậy, bật cười nói: “Được rồi, đừng tức giận nữa."
Cô nói xong, cười nhạo nhìn Phong Diệp Chương, trêu trọc nói: “Nói đi nói lại cũng phải trách anh quá đẹp trai, còn ưu tú như vậy, đương nhiên là khiến người khác phải yêu thích, nhớ nhung rồi."
Phong Diệp Chương nghe thấy câu nói này, không khỏi liếc nhìn Cố Tuyết Trinh.
“Em thật là rộng lượng, người phụ nữ khác leo lên giường của chồng em, mà em còn nói giúp cho cô ta."
Cố Tuyết Trinh mím môi không nói gì.
Thực ra cô không hề nói giúp Lục Kim yến, chỉ là không thích anh tức giận mà thôi.
Cô nghĩ như vậy, lại cẩn thận nghĩ lại tất cả mọi truyện tối nay, đột nhiên trong lòng có chút kinh ngạc.
Cô…dường như thật sự nhập vào vai diễn này của Cố Tuyết Trâm.
Hơn nữa hình như cô thật sự quan tâm đến Phong Diệp Chương, thậm chí còn tin tin tưởng anh một cách mù quáng.
Không, không nên như vậy!
Phải biết là mấy tháng nữa cô sẽ phải rời đi, thậm chí sau này sẽ trở thành người xa lạ, cô sao có thể để ý chứ?
Trong lòng cô cố gắng hết sức để phủ nhận điều này, nhưng trái tim của cô giống như bị một bàn tay vô hình nắm chặt lấy, khiến cô đau đến mức khó thở.
Đột nhiên, vẻ mặt cô trở nên khó coi.
Phong Diệp Chương không chú ý đến, bởi vì anh cảm thấy cơ thể của mình đột nhiên nóng lên, hơn nữa ngày càng nóng.
Đột nhiên anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt tối sầm lại.
Xem ra loại thuốc kia không chỉ có thành phần thuốc mê mà còn có một loại….
“Hừ hừ…."
Khi tác dụng của thuốc tăng lên, hơi thở của anh cũng trở nên nặng nề hơn.
Lúc này Cố Tuyết Trinh cũng phát hiện ra sự khác lạ của anh, vội vàng hỏi: “Anh sao vậy?"
Cô đi đến trước mặt Phong Diệp Chương, lo lắng nhìn anh.
Lúc này cô vẫn đang mặc bộ đồ công sở, vòng eo thon thả và đường cong hoàn mỹ, đặc biệt là đôi chân dài trắng nõn lộ ra càng khiến người ta muốn phạm tội.
Phong Diệp Chương thấy vậy, hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn, và dục vọng trong mắt anh tích tụ lại.
Anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, ôm cô vào lòng, sau đó nắm lấy tay cô, từ từ di chuyển xuống vị trí dưới bụng anh vài cm.
“Em nói xem anh làm sao?"
Giọng nói khàn khàn mang theo sự quyến rũ của anh vang lên bên tai Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến, lại nghe thấy những lời nói của anh, hai má đột nhiên đỏ bừng.
“Anh….ai…."
Cô đang muốn nói cái gì đó, giây tiếp theo, cả người choáng váng ngã xuống sofa.
Đột nhiên, mùi hương chỉ thuộc về Cố Tuyết Trinh sộc vào mũi anh, khiến anh giống như một con sói bị đói, chỉ muốn nhiều hơn nữa.
Cố Tuyết Trinh sững sờ, cũng không biết tại sao lại tích cực đáp anh.
Anh thở hổn hển sau đó buông Cố Tuyết Trinh ra, bàn tay to lớn bế Cố Tuyết Trinh đi đến chiếc giường gỗ, không hề kiêng dè xé toạc quần áo của cô ra.
Không lâu sau, hai người đã thẳng thắn với nhau.
Làn da trắng như tuyết, bộ ngực cao khiến một chút lý trí còn sót lại của Phong Diệp Chương hoàn toàn sụp đổ.
Một đêm liều mình quấn lấy nhau!
Tác giả :
Mango Mousse