Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 119
Tiến vào trong cơ thể đã ướt át của cô bằng một tư thế rất lạ...
Khi cô hét lên vì kinh ngạc, anh ta vội chặn lại tiếng rên rỉ sắp buột ra khỏi miệng cô.
Sau đó, Tần Trọng Hàn nhẹ nhàng hôn cô.
Đôi môi đỏ như cánh hoa của cô đem lại cảm xúc rất mềm mại, còn mềm hơn cả loại lụa cao cấp nhất. Lưỡi của anh ta đang tung hoàng bên trong đó, cơn rùng mình như điện giật làm cho anh ta cảm thấy như bay lên tận mây xanh.
Tiêu Hà Hà nhắm mắt lại, toàn thân không còn chút sức lực nào, như một cuộn bông mềm mại.
Sự căng thẳng và phấn khích đó khiến cho Tiêu Hà Hà như muốn nổ tung!
Tiêu Hà Hà không thể thoát khỏi đòn tấn công của anh ta, chỉ có thể chìm đắm vào trong đó, chìm đắm vào trong đó mãi mãi...
Tần Trọng Hàn cử động nhịp nhàng, thưởng thức nơi khít chặt và đẹp đẽ đó của cô. Anh ta cố hết sức để làm hài lòng cô. Anh ta nghe thấy tiếng rên rỉ run run của cô, hơi thở thì thầm hổn hển. Sự hưởng thụ trên cơ thể này làm anh ta hoàn toàn mất kiểm soát...
“Ăn cái này đi!" Tần Trọng Hàn gắp thức ăn cho Tiêu Hà Hà, còn cô vẫn chỉ cúi gầm mặt xuống, không dám nhìn vào anh ta.
Cơn đê mê vừa rồi làm cho cả hai người phải mất nhiều sức lực mới bình tĩnh lại được. Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, dọn dẹp xong bãi chiến trường, sửa soạn lại quần áo, các món ăn đều đã nguội hết!
Có đánh chết thì Tiêu Hà Hà cũng không ngờ rằng mình sẽ làm chuyện đó với Tần Trọng Hàn ngay trong phòng riêng của nhà hàng, nhất là khi bây giờ cô đang mang thai. Đột nhiên nghĩ tới chuyện mang thai, cô há miệng ra nhưng không biết liệu có nên nói cho anh ta biết hay không!
Có lẽ, cô nên suy nghĩ lại.
“Hà Hà?" Anh ta không nghe thấy cô trả lời, khóe môi lại cong lên một lần nữa. Có vẻ như người phụ nữ nhỏ bé của anh ta vẫn rất nhút nhát, nhưng anh thích bộ dạng nhút nhát này của cô, rất dễ thương. “Uống canh đi!"
Anh ta đích thân múc cho cô một chén canh bồi bổ!
“Cám ơn!" Cô cúi đầu.
Anh ta ngây người ra, có chút không vui. “Hai từ này, anh không muốn nghe thấy từ miệng của bà xã anh đâu đó!"
“Ăn cơm đi!" Cô cũng gắp thức ăn cho anh ta, rồi đỏ mặt lẩm bẩm: “Sao có nhiều món ngon như vậy mà cũng không chặn được cái miệng của anh?"
Tần Trọng Hàn phì cười. “Trên đời này chỉ có một thứ duy nhất chặn được miệng anh mà thôi!"
Cô cau mày, vội liếc nhìn anh ta, với ánh mắt nghi ngờ.
Anh ta nói ra luôn câu trả lời. “Đó chính là cái miệng nhỏ xinh của em!"
“Này!" Mặt cô lại đỏ rực lên.
Cô biết rằng mình không thể nói lại anh ta, hình như cô nói gì cũng sẽ bị anh ta chụp mũ, vậy thôi cô không nói nữa, chỉ tập trung ngồi ăn. Cô thực sự rất mệt, rất đói, bị anh ta “tàn phá" hơn nửa tiếng, làm cả người cô mềm nhũn ra!
Anh ta biết cô cần phải thích ứng, anh ta muốn cô không phải vì nhu cầu, mà chỉ muốn nói với cô rằng, anh ta thực sự cần cô. Ngoài cô ra, anh ta sẽ không cần người phụ nữ nào khác!
Anh ta nghĩ, chắc cô phải hiểu rõ trái tim anh ta, nếu không, cô sẽ không thỏa hiệp như vậy.
Anh ta liếc nhìn cô với ánh mắt nhẹ nhàng, lấy khăn ướt lau tay và bắt đầu lột vỏ một tôm hùm rất lớn cho cô. “Nào, em ăn cái này đi!"
Cô vừa nhìn lên thì thấy anh ta đang lột vỏ tôm, vẻ mặt chăm chú khiến trong lòng cô ấm áp. Anh ấy cũng biết làm những công việc tỉ mỉ như vậy à? Nhìn những ngón tay mảnh khảnh của anh khéo léo tách thịt tôm ra khỏi vỏ rồi để vào trong chén của cô, mắt cô thấy nóng hổi, không kìm được phải nói: “Cám ơn!"
Lại là hai từ này! Tần Trọng Hàn hơi nhíu mày lại, chỉ liếc nhìn cô và không nói gì. Cái nhìn đó giống như một đứa bé đang giận dỗi, nhìn rất buồn cười, nhưng cũng khá dễ thương.
Cô đột nhiên nhớ ra anh ta đã nói không cho cô nói hai từ “cám ơn" nữa, trong mắt Tiêu Hà Hà dần nở nụ cười, rồi gắp phần thịt tôm mà anh ta vừa lột vỏ xong và đưa lên miệng anh ta. “Người lao động được ưu tiên trước!"
Anh ta hơi ngây ra, rồi cũng há miệng cắn một miếng. “Em ăn đi!"
Cô cũng bắt đầu tận hưởng thành quả lao động của anh ta, bữa ăn rất yên tĩnh. Anh ta đã lột xong một con tôm và đang bắt đầu con thứ hai, những ngón tay mảnh khảnh, các khớp xương rất rõ ràng.
Tiêu Hà Hà vô tình quay đầu lại nhìn, chỉ thấy khi anh ta chăm chỉ lột tôm, đôi lông mi dài và dày che phủ mí mắt, nhìn từ góc độ này trông thật đẹp trai.
Nhìn vào đôi mắt của anh ta, Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy quen thuộc. Lông mi dài quá! Ơ! Hình như Thịnh Thịnh cũng có đôi lông mi dài như vậy thì phải!
Anh ta đã lột xong vỏ tôm và lau tay bằng khăn ướt, sau đó nhìn cô đang cúi đầu để ăn thành quả lao động của mình, trong lòng rất thỏa mãn.
“Sao anh không ăn đi?" Lúc này cô mới nhận ra anh ta đang nhìn cô chằm chằm.
Tần Trọng Hàn ngẩng đầu lên nhìn cô, khuôn mặt trong sáng của cô khiến trái tim anh ta tràn đầy hạnh phúc ấm áp.
“Hà Hà, anh quyết định sẽ quay lại làm việc vào ngày mai!" Anh ta dịu dàng nói cho cô biết.
“Đi làm?" Cô khựng lại. “Còn chị Mạc thì sao?"
“Anh đã hứa với ba sẽ về công ty làm lại, chuyện của Lam Ảnh đã có bác sĩ và y tá hăm sóc đặc biệt lo rồi! Hơn nữa, cô ấy hiện đang hồi phục tốt, anh nghĩ sự chú ý của anh cũng đến lúc nên thay đổi rồi!"
“Anh không lo cho chị ấy nữa à?" Cô hơi bất ngờ.
“Không phải, anh chỉ muốn dành chút thời gian cho em. Về làm thư ký cho anh đi, đừng đến Lăng Phong làm nữa. Anh muốn ngày nào cũng được nhìn thấy em!" Anh ta biết muốn cô nghỉ việc là chuyện không thể nào.
Cô bé này chịu mềm chứ không chịu cứng, nên anh ta không dám ra lệnh cho cô. Bây giờ anh ta cảm thấy mình đã thay đổi hoàn toàn, ngay cả tính cách cũng thay đổi, vì một cô gái mà suốt ngày nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng sợ cô bị người khác lợi dụng.
Ngạc nhiên nhìn vào anh ta, tuy cảm động với tấm lòng của anh ta, nhưng nghỉ việc thì…?
“Không được!" Cô lắc đầu.
“Em không muốn nghỉ việc hả?"
“Không phải! Em vừa mới vào Lăng Phong làm, tổng tài Bùi cũng rất tốt với em, em không muốn lúc nào cũng phải nghỉ việc, em không thích như vậy! Làm việc gì cũng phải lâu dài, sao cứ nhảy tới nhảy lui hoài được?"
Vì anh ta, mới mấy tháng mà cô đã đổi việc ba lần, hại cô đã tốt nghiệp rồi mà vẫn như một sinh viên làm bán thời gian, điều này hoàn toàn không có lợi cho công việc của cô.
“Em không muốn làm chung với anh à?" Anh ta có hơi thất vọng.
“Ừm!" Cô trả lời ngay lập tức.
“Tiêu Hà Hà!" Anh ta không kìm được phải cao giọng lên.
Cô nhíu mày lại, anh ta lại xìu xuống ngay lập tức. “Bà xã, em suy nghĩ kỹ lại đi mà! Về làm ở công ty nhà mình chẳng phải tốt hơn à?"
“Không! Công ty là của nhà anh, không phải của nhà chúng ta!" Cô ngắt lời anh ta, vẫn chưa quên bộ dạng không chút thương xót của anh ta trước đây khi đuổi cô đi nữa!
“Em vẫn còn để bụng chuyện đó à?" Anh ta nhìn thấy mắt cô đang đảo qua đảo lại, liền nói với vẻ buồn bã.
“Ừ! Anh nói đúng rồi đó!" Cô tiếp tục ăn, tóm lại là cô không muốn nghỉ việc. “Đừng làm ảnh hưởng đến bữa ăn của em đó!"
Cô hiếm khi không nôn mửa vì nghén, đang rất thèm ăn, thầm nghĩ đứa bé này chắc sẽ là một đứa con gái thật, lúc nào cũng yên tĩnh, ít khi hành hạ cô, khỏe hơn nhiều so với lúc mang thai Ngữ Điền. Có lẽ là một đứa con gái thật rồi!
Nghĩ đến việc sắp có một cô con gái, trong đầu Tiêu Hà Hà xuất hiện một khuôn mặt đáng yêu như thiên thần, bất giác mỉm cười.
Thấy cô cười, anh ta thấy khó hiểu, chỉ nhìn thấy trên má cô bị dính chút mỡ, anh ta đưa tay về phía cô.
Tiêu Hà Hà vẫn đang ăn, không kịp phản ứng.
Khi những ngón tay của anh ta chạm vào mặt, lúc này cô mới giật mình.
Liếc mắt với vẻ nghi ngờ, khuôn mặt đẹp trai của anh ta dịu dàng và điềm tĩnh, những ngón tay nhẹ nhàng lướt trên má cô.
“Bị dính mỡ nè!" Anh ta nói bằng giọng trìu mến: “Em suy nghĩ lại đi mà!"
“Không!" Cô lắc đầu.
Cho dù anh ta nuông chiều cô hơn nữa thì cũng không được, cô không muốn bị anh ta chi phối hoàn toàn.
Trong suốt bữa ăn, Tần Trọng Hàn lúc nào cũng vừa đấm vừa xoa Tiêu Hà Hà, muốn cô phải nghỉ việc, nhưng cô lại không đồng ý. Ăn cơm xong, Tần Trọng Hàn nắm tay cô đi ra khỏi nhà hàng. Tiêu Hà Hà khoác cái áo vest của anh ta, may mà anh ta không xé rách vớ của cô, riêng cái áo thì hơi nhăn, làm cho Tiêu Hà Hà không kìm được lại nhớ đến cảnh tượng đê mê vừa rồi, mặt lại đỏ bừng lên...
Hai người vừa đi đến chỗ rẽ, bỗng từ phía trước có một cô gái mặc váy da màu đen bó sát đầy khiêu gợi, hai tay khoanh trước ngực và đứng đó, chặn đường của họ.
Tiêu Hà Hà vừa nhìn qua đó liền nhận ra đó là Mạc Lam Tịnh, và đôi mắt của cô ta đang nhìn chằm chằm vào mình với vẻ lạnh lùng và thù địch, nhưng lại nói với Tần Trọng Hàn: “Anh rể à, không ngờ anh bỏ mặc chị hai của em khóc lóc một mình mà đến đây hẹn hò với tình yêu mới của anh ha!"
Tình yêu mới?
Khóe miệng của Tiêu Hà Hà lộ ra một tia cay đắng. Thì ra, cô đã bị người ta xem là tình yêu mới rồi à? Đúng là mỉa mai!
Nhưng hình như cũng không gì thì phải, Mạc Lam Ảnh là tình yêu cũ, còn cô là tình yêu mới. Nói theo ý nghĩa nào đó thì hình như đúng là như vậy thật, nhưng trong tim của Tiêu Hà Hà vẫn thấy hơi khó chịu.
“Lam Tịnh?" Tần Trọng Hàn không ngờ lại gặp Mạc Lam Tịnh ở nhà hàng này, nhưng nhớ đến cách xưng hô vừa rồi với cô thì cảm thấy rất khó chịu, liền nói với vẻ lạnh lùng: “Rút lại lời nói của em đi!"
Tiêu Hà Hà muốn rút tay mình lại nhưng vẫn bị Tần Trọng Hàn cầm thật chặt. Anh ta không cho phép cô rút lui, và anh ta cũng không cho phép người khác sỉ nhục người phụ nữ của mình.
Mạc Lam Tịnh quan sát Tiêu Hà Hà, còn mặc áo vest của Tần Trọng Hàn nữa chứ! Người phụ nữ này đúng là đủ thủ đoạn! “Anh rể à, sao anh có thể bỏ mặc chị hai của em một mình như vậy?"
“Anh đã nói rằng anh không phải là anh rể của em!" Tần Trọng Hàn điềm tĩnh nói, cả người toát ra vẻ lạnh lùng. “Xin em sau này đừng tùy tiện gọi anh là anh rể nữa! Đó cũng là sự thiếu tôn trọng đối với chị hai của em - Mạc Lam Ảnh!"
“Anh rể, sao anh lại..."
“Dừng lại! Anh chưa bao giờ là anh rể của em cả! Và bây giờ anh cũng chỉ lấy tư cách của một người bạn để chăm sóc cho Lam Ảnh, xin em đừng làm cho vợ của anh hiểu lầm!" Tần Trọng Hàn nói rồi nắm chặt tay Tiêu Hà Hà, có thể thấy anh ta quan tâm Tiêu Hà Hà đến mức nào.
“Vợ của anh?" Khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Lam Tịnh có phần méo mó. “Vậy còn chị hai của em thì sao? Bệnh tình của chị hai mới tốt hơn được một chút, anh liền bỏ mặc không lo cho chị ấy nữa à?"
“Tần Trọng Hàn!" Tiêu Hà Hà kéo tay anh ta. “Anh về chăm sóc cho chị Mạc đi!"
“Anh biết tên của mình!" Tần Trọng Hàn nghiêng đầu nhìn Tiêu Hà Hà với khuôn mặt đang bối rối, trong tim anh ta bỗng thấy đau lòng một cách khó hiểu. Lòng bàn tay to lớn chạm vào đôi chân mày lá liễu đang cau lại vì lo lắng. “Em là vợ anh, không ai có thể thay đổi được sự thật này. Tối nay anh chỉ thuộc về em, điều này cũng không ai thay đổi được! Lam Tịnh, nếu em rảnh rỗi quá thì về đó mà chăm sóc cho chị hai của em. So ra, cô ấy là người thân của em, còn Tần Trọng Hàn anh cùng lắm chỉ là một người bạn!"
Khi cô hét lên vì kinh ngạc, anh ta vội chặn lại tiếng rên rỉ sắp buột ra khỏi miệng cô.
Sau đó, Tần Trọng Hàn nhẹ nhàng hôn cô.
Đôi môi đỏ như cánh hoa của cô đem lại cảm xúc rất mềm mại, còn mềm hơn cả loại lụa cao cấp nhất. Lưỡi của anh ta đang tung hoàng bên trong đó, cơn rùng mình như điện giật làm cho anh ta cảm thấy như bay lên tận mây xanh.
Tiêu Hà Hà nhắm mắt lại, toàn thân không còn chút sức lực nào, như một cuộn bông mềm mại.
Sự căng thẳng và phấn khích đó khiến cho Tiêu Hà Hà như muốn nổ tung!
Tiêu Hà Hà không thể thoát khỏi đòn tấn công của anh ta, chỉ có thể chìm đắm vào trong đó, chìm đắm vào trong đó mãi mãi...
Tần Trọng Hàn cử động nhịp nhàng, thưởng thức nơi khít chặt và đẹp đẽ đó của cô. Anh ta cố hết sức để làm hài lòng cô. Anh ta nghe thấy tiếng rên rỉ run run của cô, hơi thở thì thầm hổn hển. Sự hưởng thụ trên cơ thể này làm anh ta hoàn toàn mất kiểm soát...
“Ăn cái này đi!" Tần Trọng Hàn gắp thức ăn cho Tiêu Hà Hà, còn cô vẫn chỉ cúi gầm mặt xuống, không dám nhìn vào anh ta.
Cơn đê mê vừa rồi làm cho cả hai người phải mất nhiều sức lực mới bình tĩnh lại được. Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, dọn dẹp xong bãi chiến trường, sửa soạn lại quần áo, các món ăn đều đã nguội hết!
Có đánh chết thì Tiêu Hà Hà cũng không ngờ rằng mình sẽ làm chuyện đó với Tần Trọng Hàn ngay trong phòng riêng của nhà hàng, nhất là khi bây giờ cô đang mang thai. Đột nhiên nghĩ tới chuyện mang thai, cô há miệng ra nhưng không biết liệu có nên nói cho anh ta biết hay không!
Có lẽ, cô nên suy nghĩ lại.
“Hà Hà?" Anh ta không nghe thấy cô trả lời, khóe môi lại cong lên một lần nữa. Có vẻ như người phụ nữ nhỏ bé của anh ta vẫn rất nhút nhát, nhưng anh thích bộ dạng nhút nhát này của cô, rất dễ thương. “Uống canh đi!"
Anh ta đích thân múc cho cô một chén canh bồi bổ!
“Cám ơn!" Cô cúi đầu.
Anh ta ngây người ra, có chút không vui. “Hai từ này, anh không muốn nghe thấy từ miệng của bà xã anh đâu đó!"
“Ăn cơm đi!" Cô cũng gắp thức ăn cho anh ta, rồi đỏ mặt lẩm bẩm: “Sao có nhiều món ngon như vậy mà cũng không chặn được cái miệng của anh?"
Tần Trọng Hàn phì cười. “Trên đời này chỉ có một thứ duy nhất chặn được miệng anh mà thôi!"
Cô cau mày, vội liếc nhìn anh ta, với ánh mắt nghi ngờ.
Anh ta nói ra luôn câu trả lời. “Đó chính là cái miệng nhỏ xinh của em!"
“Này!" Mặt cô lại đỏ rực lên.
Cô biết rằng mình không thể nói lại anh ta, hình như cô nói gì cũng sẽ bị anh ta chụp mũ, vậy thôi cô không nói nữa, chỉ tập trung ngồi ăn. Cô thực sự rất mệt, rất đói, bị anh ta “tàn phá" hơn nửa tiếng, làm cả người cô mềm nhũn ra!
Anh ta biết cô cần phải thích ứng, anh ta muốn cô không phải vì nhu cầu, mà chỉ muốn nói với cô rằng, anh ta thực sự cần cô. Ngoài cô ra, anh ta sẽ không cần người phụ nữ nào khác!
Anh ta nghĩ, chắc cô phải hiểu rõ trái tim anh ta, nếu không, cô sẽ không thỏa hiệp như vậy.
Anh ta liếc nhìn cô với ánh mắt nhẹ nhàng, lấy khăn ướt lau tay và bắt đầu lột vỏ một tôm hùm rất lớn cho cô. “Nào, em ăn cái này đi!"
Cô vừa nhìn lên thì thấy anh ta đang lột vỏ tôm, vẻ mặt chăm chú khiến trong lòng cô ấm áp. Anh ấy cũng biết làm những công việc tỉ mỉ như vậy à? Nhìn những ngón tay mảnh khảnh của anh khéo léo tách thịt tôm ra khỏi vỏ rồi để vào trong chén của cô, mắt cô thấy nóng hổi, không kìm được phải nói: “Cám ơn!"
Lại là hai từ này! Tần Trọng Hàn hơi nhíu mày lại, chỉ liếc nhìn cô và không nói gì. Cái nhìn đó giống như một đứa bé đang giận dỗi, nhìn rất buồn cười, nhưng cũng khá dễ thương.
Cô đột nhiên nhớ ra anh ta đã nói không cho cô nói hai từ “cám ơn" nữa, trong mắt Tiêu Hà Hà dần nở nụ cười, rồi gắp phần thịt tôm mà anh ta vừa lột vỏ xong và đưa lên miệng anh ta. “Người lao động được ưu tiên trước!"
Anh ta hơi ngây ra, rồi cũng há miệng cắn một miếng. “Em ăn đi!"
Cô cũng bắt đầu tận hưởng thành quả lao động của anh ta, bữa ăn rất yên tĩnh. Anh ta đã lột xong một con tôm và đang bắt đầu con thứ hai, những ngón tay mảnh khảnh, các khớp xương rất rõ ràng.
Tiêu Hà Hà vô tình quay đầu lại nhìn, chỉ thấy khi anh ta chăm chỉ lột tôm, đôi lông mi dài và dày che phủ mí mắt, nhìn từ góc độ này trông thật đẹp trai.
Nhìn vào đôi mắt của anh ta, Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy quen thuộc. Lông mi dài quá! Ơ! Hình như Thịnh Thịnh cũng có đôi lông mi dài như vậy thì phải!
Anh ta đã lột xong vỏ tôm và lau tay bằng khăn ướt, sau đó nhìn cô đang cúi đầu để ăn thành quả lao động của mình, trong lòng rất thỏa mãn.
“Sao anh không ăn đi?" Lúc này cô mới nhận ra anh ta đang nhìn cô chằm chằm.
Tần Trọng Hàn ngẩng đầu lên nhìn cô, khuôn mặt trong sáng của cô khiến trái tim anh ta tràn đầy hạnh phúc ấm áp.
“Hà Hà, anh quyết định sẽ quay lại làm việc vào ngày mai!" Anh ta dịu dàng nói cho cô biết.
“Đi làm?" Cô khựng lại. “Còn chị Mạc thì sao?"
“Anh đã hứa với ba sẽ về công ty làm lại, chuyện của Lam Ảnh đã có bác sĩ và y tá hăm sóc đặc biệt lo rồi! Hơn nữa, cô ấy hiện đang hồi phục tốt, anh nghĩ sự chú ý của anh cũng đến lúc nên thay đổi rồi!"
“Anh không lo cho chị ấy nữa à?" Cô hơi bất ngờ.
“Không phải, anh chỉ muốn dành chút thời gian cho em. Về làm thư ký cho anh đi, đừng đến Lăng Phong làm nữa. Anh muốn ngày nào cũng được nhìn thấy em!" Anh ta biết muốn cô nghỉ việc là chuyện không thể nào.
Cô bé này chịu mềm chứ không chịu cứng, nên anh ta không dám ra lệnh cho cô. Bây giờ anh ta cảm thấy mình đã thay đổi hoàn toàn, ngay cả tính cách cũng thay đổi, vì một cô gái mà suốt ngày nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng sợ cô bị người khác lợi dụng.
Ngạc nhiên nhìn vào anh ta, tuy cảm động với tấm lòng của anh ta, nhưng nghỉ việc thì…?
“Không được!" Cô lắc đầu.
“Em không muốn nghỉ việc hả?"
“Không phải! Em vừa mới vào Lăng Phong làm, tổng tài Bùi cũng rất tốt với em, em không muốn lúc nào cũng phải nghỉ việc, em không thích như vậy! Làm việc gì cũng phải lâu dài, sao cứ nhảy tới nhảy lui hoài được?"
Vì anh ta, mới mấy tháng mà cô đã đổi việc ba lần, hại cô đã tốt nghiệp rồi mà vẫn như một sinh viên làm bán thời gian, điều này hoàn toàn không có lợi cho công việc của cô.
“Em không muốn làm chung với anh à?" Anh ta có hơi thất vọng.
“Ừm!" Cô trả lời ngay lập tức.
“Tiêu Hà Hà!" Anh ta không kìm được phải cao giọng lên.
Cô nhíu mày lại, anh ta lại xìu xuống ngay lập tức. “Bà xã, em suy nghĩ kỹ lại đi mà! Về làm ở công ty nhà mình chẳng phải tốt hơn à?"
“Không! Công ty là của nhà anh, không phải của nhà chúng ta!" Cô ngắt lời anh ta, vẫn chưa quên bộ dạng không chút thương xót của anh ta trước đây khi đuổi cô đi nữa!
“Em vẫn còn để bụng chuyện đó à?" Anh ta nhìn thấy mắt cô đang đảo qua đảo lại, liền nói với vẻ buồn bã.
“Ừ! Anh nói đúng rồi đó!" Cô tiếp tục ăn, tóm lại là cô không muốn nghỉ việc. “Đừng làm ảnh hưởng đến bữa ăn của em đó!"
Cô hiếm khi không nôn mửa vì nghén, đang rất thèm ăn, thầm nghĩ đứa bé này chắc sẽ là một đứa con gái thật, lúc nào cũng yên tĩnh, ít khi hành hạ cô, khỏe hơn nhiều so với lúc mang thai Ngữ Điền. Có lẽ là một đứa con gái thật rồi!
Nghĩ đến việc sắp có một cô con gái, trong đầu Tiêu Hà Hà xuất hiện một khuôn mặt đáng yêu như thiên thần, bất giác mỉm cười.
Thấy cô cười, anh ta thấy khó hiểu, chỉ nhìn thấy trên má cô bị dính chút mỡ, anh ta đưa tay về phía cô.
Tiêu Hà Hà vẫn đang ăn, không kịp phản ứng.
Khi những ngón tay của anh ta chạm vào mặt, lúc này cô mới giật mình.
Liếc mắt với vẻ nghi ngờ, khuôn mặt đẹp trai của anh ta dịu dàng và điềm tĩnh, những ngón tay nhẹ nhàng lướt trên má cô.
“Bị dính mỡ nè!" Anh ta nói bằng giọng trìu mến: “Em suy nghĩ lại đi mà!"
“Không!" Cô lắc đầu.
Cho dù anh ta nuông chiều cô hơn nữa thì cũng không được, cô không muốn bị anh ta chi phối hoàn toàn.
Trong suốt bữa ăn, Tần Trọng Hàn lúc nào cũng vừa đấm vừa xoa Tiêu Hà Hà, muốn cô phải nghỉ việc, nhưng cô lại không đồng ý. Ăn cơm xong, Tần Trọng Hàn nắm tay cô đi ra khỏi nhà hàng. Tiêu Hà Hà khoác cái áo vest của anh ta, may mà anh ta không xé rách vớ của cô, riêng cái áo thì hơi nhăn, làm cho Tiêu Hà Hà không kìm được lại nhớ đến cảnh tượng đê mê vừa rồi, mặt lại đỏ bừng lên...
Hai người vừa đi đến chỗ rẽ, bỗng từ phía trước có một cô gái mặc váy da màu đen bó sát đầy khiêu gợi, hai tay khoanh trước ngực và đứng đó, chặn đường của họ.
Tiêu Hà Hà vừa nhìn qua đó liền nhận ra đó là Mạc Lam Tịnh, và đôi mắt của cô ta đang nhìn chằm chằm vào mình với vẻ lạnh lùng và thù địch, nhưng lại nói với Tần Trọng Hàn: “Anh rể à, không ngờ anh bỏ mặc chị hai của em khóc lóc một mình mà đến đây hẹn hò với tình yêu mới của anh ha!"
Tình yêu mới?
Khóe miệng của Tiêu Hà Hà lộ ra một tia cay đắng. Thì ra, cô đã bị người ta xem là tình yêu mới rồi à? Đúng là mỉa mai!
Nhưng hình như cũng không gì thì phải, Mạc Lam Ảnh là tình yêu cũ, còn cô là tình yêu mới. Nói theo ý nghĩa nào đó thì hình như đúng là như vậy thật, nhưng trong tim của Tiêu Hà Hà vẫn thấy hơi khó chịu.
“Lam Tịnh?" Tần Trọng Hàn không ngờ lại gặp Mạc Lam Tịnh ở nhà hàng này, nhưng nhớ đến cách xưng hô vừa rồi với cô thì cảm thấy rất khó chịu, liền nói với vẻ lạnh lùng: “Rút lại lời nói của em đi!"
Tiêu Hà Hà muốn rút tay mình lại nhưng vẫn bị Tần Trọng Hàn cầm thật chặt. Anh ta không cho phép cô rút lui, và anh ta cũng không cho phép người khác sỉ nhục người phụ nữ của mình.
Mạc Lam Tịnh quan sát Tiêu Hà Hà, còn mặc áo vest của Tần Trọng Hàn nữa chứ! Người phụ nữ này đúng là đủ thủ đoạn! “Anh rể à, sao anh có thể bỏ mặc chị hai của em một mình như vậy?"
“Anh đã nói rằng anh không phải là anh rể của em!" Tần Trọng Hàn điềm tĩnh nói, cả người toát ra vẻ lạnh lùng. “Xin em sau này đừng tùy tiện gọi anh là anh rể nữa! Đó cũng là sự thiếu tôn trọng đối với chị hai của em - Mạc Lam Ảnh!"
“Anh rể, sao anh lại..."
“Dừng lại! Anh chưa bao giờ là anh rể của em cả! Và bây giờ anh cũng chỉ lấy tư cách của một người bạn để chăm sóc cho Lam Ảnh, xin em đừng làm cho vợ của anh hiểu lầm!" Tần Trọng Hàn nói rồi nắm chặt tay Tiêu Hà Hà, có thể thấy anh ta quan tâm Tiêu Hà Hà đến mức nào.
“Vợ của anh?" Khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Lam Tịnh có phần méo mó. “Vậy còn chị hai của em thì sao? Bệnh tình của chị hai mới tốt hơn được một chút, anh liền bỏ mặc không lo cho chị ấy nữa à?"
“Tần Trọng Hàn!" Tiêu Hà Hà kéo tay anh ta. “Anh về chăm sóc cho chị Mạc đi!"
“Anh biết tên của mình!" Tần Trọng Hàn nghiêng đầu nhìn Tiêu Hà Hà với khuôn mặt đang bối rối, trong tim anh ta bỗng thấy đau lòng một cách khó hiểu. Lòng bàn tay to lớn chạm vào đôi chân mày lá liễu đang cau lại vì lo lắng. “Em là vợ anh, không ai có thể thay đổi được sự thật này. Tối nay anh chỉ thuộc về em, điều này cũng không ai thay đổi được! Lam Tịnh, nếu em rảnh rỗi quá thì về đó mà chăm sóc cho chị hai của em. So ra, cô ấy là người thân của em, còn Tần Trọng Hàn anh cùng lắm chỉ là một người bạn!"
Tác giả :
Vô Danh