Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 11
Khi chủ tịch Tần Lăng Hàng nhìn thấy cô gái đi bên cạnh Tần Trọng Hàn, ông ấy lập tức sa sầm mặt lại. Rõ ràng, ông ấy rất không hài lòng về cô gái đó.
Tăng Ly quét tầm mắt một lượt quanh sảnh tiệc rồi nhíu mày lại. Vẫn vậy! Năm nào cũng là mấy cô gái này, không có gì mới mẻ cả! Đột nhiên, anh ta nhìn thấy một bóng người đang co lại trong góc, có vẻ như là Tiêu Hà Hà.
So với những chàng trai cô gái đẹp đẽ trước mắt, cô có vẻ quá tầm thường, không phải về diện mạo, mà hơi thở của cô hoàn toàn không phù hợp với nơi này.
Vội sải bước tiến đến. “Chào! Hà Hà, cục cưng, sao cô đứng đây một mình vậy?"
Tiêu Hà Hà ngẩng đầu lên và nhìn thấy vẻ mặt đùa giỡn của Tăng Ly, khẽ nói: “Giám đốc Tăng!"
Anh ta thực sự biết đùa, ai cũng gọi là cục cưng, nhưng có vẻ như anh ta cũng không có ác ý gì, ngược lại có một cảm giác thân thiết khó thể giải thích được.
“Chào anh." Khẽ lên tiếng, đầu dường như cúi xuống thấp hơn. Tiêu Hà Hà nhìn vào mũi giày của mình với vẻ bất lực. Những buổi tiệc tùng như vậy thực sự không hợp với cô, cô có thể xin phép rời khỏi đây không?
“Sao vậy? Muốn đi hả?" Tăng Ly vừa nhìn thấy bộ dạng của cô liền biết ngay cô đang ngồi không yên.
Cô nhìn lên với vẻ ngạc nhiên. “Sao anh biết?"
“Hà Hà, cô đúng là đặc biệt. Những cô gái khác, có tiệc tùng gì đều sẽ mong được có mặt, cô thì hay thật, lại muốn đi về!" Tăng Ly nhìn lướt qua bộ váy trên người cô. Ừm, thay váy rồi, nhìn đẹp hơn so với những bộ đồng phục mặc khi đi làm, nhưng vẫn còn rất quê mùa. “Hay vầy đi, đi theo anh trai này đi?"
“Ờ…" Tiêu Hà Hà sững người ra.
“Ha ha! Sợ rồi chứ gì?" Tăng Ly vẫn còn cười. “Nhìn cô biết ngay là con nít, rất trong sáng, làm anh trai tôi đây không nỡ tàn phá đóa hoa của nước nhà!"
Nói gì vậy chứ? Tiêu Hà Hà không nói nên lời. Cô và giám đốc Tăng đã thân nhau đến mức có thể mở miệng nói đùa những chuyện này hay sao?
Tiêu Hà Hà ngẩng đầu lên nhìn vào Tăng Ly một cách nghiêm túc. Trong ánh mắt của anh ta không có một chút tục tĩu nào, ngược lại còn sáng trong như một cậu bé mới lớn. Tiêu Hà Hà yên tâm về suy nghĩ trong lòng mình, rồi nói với vẻ thờ ơ: “Giám đốc Tăng, nhiều khi giả bộ cà rởn cũng mệt mỏi lắm, chi bằng bản chất ra sao thì cứ để vậy, anh như vậy không thấy mệt à?"
Rõ ràng không hề háo sắc nhưng lại giả vờ rất háo sắc. “Ờ..." Hơi ngớ người ra một chút, Tăng Ly cười khì khì. “Hà Hà à, cô đúng là làm cho anh trai tôi đây bất ngờ lắm đó! Nhìn cô có vẻ như hiểu tôi rất rõ vậy đó!"
Tăng Ly đứng lên rồi ngồi xuống cạnh Tiêu Hà Hà, cách cô rất gần, rất gần...
Tiêu Hà Hà lùi lại để tạo khoảng cách, anh ta lại ngồi nhích lên trước. Tiêu Hà Hà lại ngồi ra xa hơn, cho đến khi cô lùi lại đến cuối ghế xô-pha...
“Hà Hà, cô thấy tôi có đẹp trai không?" Tăng Ly hỏi Tiêu Hà Hà một cách nghiêm túc.
“Đẹp trai!" Cô trả lời. “Nhưng anh có thể nào ngồi qua bên kia không?"
Cô xấu hổ gần chết, lần đầu tiên ngồi gần với đàn ông đến vậy, rất không quen.
Còn ở đầu bên kia, một ánh nhìn sắc bén đang bắn về phía bên này. Khóe môi của Tăng Ly nhếch lên một nụ cười khó hiểu, tiếp tục ngồi nhếch về phía trước. “Hà Hà à, nếu cô thấy tôi đẹp trai, hay cô làm bạn gái của tôi đi?"
“Ờ…" Tiêu Hà Hà ngớ người ra. “Giám đốc Tăng, trình độ nói đùa của anh đứng đầu thiên hạ rồi đó!"
“Cô có bạn trai rồi hả?" Tăng Ly nhếch mày.
“Không, nhưng giám đốc Tăng đừng đùa với tôi nữa!" Tiêu Hà Hà đứng dậy, cô không muốn nói thêm những câu không đâu với anh chàng không đứng đắn này nữa. Ngồi gần như vậy, các cô gái ở bữa tiệc đã bắt đầu nhìn cô trừng trừng rồi.
Ai ngờ, vừa đứng dậy liền cảm nhận được những ánh mắt dò xét ập đến cùng lúc từ bốn phía, Tiêu Hà Hà căng thẳng, suýt nữa là vấp ngã.
“Cẩn thận chút chứ!" Tăng Ly giơ tay ôm chặt cô, đỡ lấy cơ thể của cô. “Hà Hà à, tôi nói cô phải cẩn thận chứ. Anh trai tôi đây vẫn chưa ăn thịt cô mà, sao cô sợ đến mức này rồi?"
Tiêu Hà Hà nhíu mày, ngượng ngùng muốn chết. “Tôi xin lỗi!"
Cô muốn đứng dậy nhưng anh ta giữ chặt eo cô, cô không gượng lại được nên đã bị kéo vào lòng anh ta. “Ha ha, tôi thích được ôm theo như vầy lắm!"
Tầm mắt của Tăng Ly không quên liếc về phía người đang ngồi uống rượu ở đầu bên kia của sảnh tiệc - Tần Trọng Hàn, nở nụ cười kỳ lạ, ôm chặt Tiêu Hà Hà hơn, cằm dưới còn cố tình đặt trên vai của Tiêu Hà Hà một cách đầy ẩn ý. Mái tóc dài của cô vừa khéo che đi đôi môi của anh ta, nếu nhìn nghiêng từ một phía, sẽ thấy họ đang hôn nhau một cách thân mật.
Bị Tần Trọng Hàn liếc nhìn một cái lạnh lùng, Tăng Ly chợt rùng. Ánh mắt đó lạnh quá, đột nhiên có cảm giác như quay lại trước đây. Ài… Từ khi nào Hàn lại xem trọng Tiêu Hà Hà đến vậy?
“Giám đốc Tăng, anh buông tôi ra đi!" Giọng của Tiêu Hà Hà càng nhỏ hơn, cô đang xấu hổ muốn chết.
“Được rồi! Tôi cũng thấy nói chuyện kiểu này rất nhàm chán!" Tăng Ly sửa đổi tác phong không đúng đắn vừa rồi, buông tay ra một cách ngượng ngùng, nhìn Tiêu Hà Hà với đôi mắt trong veo.
Mặt của Tiêu Hà Hà đỏ bừng, xấu hổ muốn chết. Vừa được tự do, cô ngay lập tức ngồi sang ghế xô-pha bên cạnh như muốn trốn chạy, cách anh ta càng xa càng tốt.
Còn ánh mắt được chiếu qua từ trong sảnh tiệc giống như một mũi tên nhọn có nhúng thuốc độc, ước gì có thể bắn chết Tiêu Hà Hà, cô nghĩ những người đó chắc là fan hâm mộ của Tăng Ly!
Đang sững người ra thì nhìn thấy ở không xa phía trước, một anh chàng bất thình lình đi đến với vẻ mặt ngầu và đẹp trai đến lóa mắt. Ánh mắt của tất cả mọi người trong sảnh tiệc cũng dõi theo bước chân của anh ta. Mãi đến khi anh ta bước đến cạnh Tiêu Hà Hà và Tăng Ly như thể một vị vua, Tiêu Hà Hà mới hoàn hồn lại, đứng phắt dậy. “Tổng tài!"
“Chào! Hàn, cục cưng à, sao bây giờ anh mới đến?" Lời Tăng Ly nói có ý ám chỉ, anh ta nghĩ vừa rồi khi mình đang ôm Tiêu Hà Hà thì Tần Trọng Hàn phải nên bước qua đây rồi mới phải.
Ánh mắt của Tần Trọng Hàn liếc qua Tiêu Hà Hà đang đỏ gay mặt, nhìn thấy trên khuôn mặt trắng trẻo hình như có dính một ít bột, ngay lập tức cau mày lại.
Rồi lạnh lùng liếc sang Tăng Ly đang ngồi bên cạnh. “Cậu rất vô vị!"
“Vì vậy tôi mới nói chuyện với Hà Hà đó!" Tăng Ly nhún vai. “Phải không Hà Hà?"
“Ờ…" Tiêu Hà Hà không biết phải nói gì, đành phải ậm ờ cho qua, dè dặt liếc nhìn Tần Trọng Hàn. Ánh đèn chiếu vào mặt anh ta, đó là một gương mặt lạnh lùng được trời sinh, không trắng trẻo đẹp đẽ như Tăng Ly. Trên gương mặt ngay thẳng có vẻ nghiêm nghị và sắc sảo sau khi trải qua nhiều sương gió, ngũ quan rõ ràng. Bên dưới cặp lông mày đen dày là một đôi mắt như hố sâu, sâu đến mức không thể nhìn thấy đáy. Có lẽ, đôi môi hơi vểnh lên là vì lạnh lùng trong nhiều năm, vì vậy khóe môi hơi chùng xuống. Ngay cả khi đối mặt với người bạn thân là Tăng Ly, sự lạnh lùng trên gương mặt đó cũng chưa từng xóa mờ.
“Hàn à, anh hơi nghiêm túc rồi thì phải? Làm Hà Hà sợ rồi kìa!" Lên tiếng trêu đùa, Tăng Ly híp đôi mắt đào hoa đầy thu hút, nhìn về phía Tiêu Hà Hà đang vặn vặn tay mình.
Tất cả mọi người đều nhìn sang bên này. Tần Trọng Hàn và Tăng Ly đều đang ngồi trước mặt cô gái ăn mặc và trang điểm quê mùa đó, cô gái này có lai lịch thế nào?
“Tổng tài, giám đốc Tăng, hai anh trò chuyện đi!" "Tiêu Hà Hà nhận ra được ánh mắt của mọi người, vội vã đứng dậy. Cô không thèm ở cạnh hai người họ đâu. Cô đi ra ban công bên ngoài như thể đang chạy trốn, tránh né những ánh mắt đáng sợ này.
Trên mặt của Tần Trọng Hàn xẹt qua một vẻ lạnh lùng rồi nhanh chóng trở lại bình thường, nhìn về phía Tăng Ly, nói với vẻ lạnh nhạt: “Không được đùa với cô ấy!"
“Tại sao?" Tăng Ly nhướng mày. “Những cô gái trong sáng như Hà Hà không có nhiều đâu!"
Tăng Ly quét tầm mắt một lượt quanh sảnh tiệc rồi nhíu mày lại. Vẫn vậy! Năm nào cũng là mấy cô gái này, không có gì mới mẻ cả! Đột nhiên, anh ta nhìn thấy một bóng người đang co lại trong góc, có vẻ như là Tiêu Hà Hà.
So với những chàng trai cô gái đẹp đẽ trước mắt, cô có vẻ quá tầm thường, không phải về diện mạo, mà hơi thở của cô hoàn toàn không phù hợp với nơi này.
Vội sải bước tiến đến. “Chào! Hà Hà, cục cưng, sao cô đứng đây một mình vậy?"
Tiêu Hà Hà ngẩng đầu lên và nhìn thấy vẻ mặt đùa giỡn của Tăng Ly, khẽ nói: “Giám đốc Tăng!"
Anh ta thực sự biết đùa, ai cũng gọi là cục cưng, nhưng có vẻ như anh ta cũng không có ác ý gì, ngược lại có một cảm giác thân thiết khó thể giải thích được.
“Chào anh." Khẽ lên tiếng, đầu dường như cúi xuống thấp hơn. Tiêu Hà Hà nhìn vào mũi giày của mình với vẻ bất lực. Những buổi tiệc tùng như vậy thực sự không hợp với cô, cô có thể xin phép rời khỏi đây không?
“Sao vậy? Muốn đi hả?" Tăng Ly vừa nhìn thấy bộ dạng của cô liền biết ngay cô đang ngồi không yên.
Cô nhìn lên với vẻ ngạc nhiên. “Sao anh biết?"
“Hà Hà, cô đúng là đặc biệt. Những cô gái khác, có tiệc tùng gì đều sẽ mong được có mặt, cô thì hay thật, lại muốn đi về!" Tăng Ly nhìn lướt qua bộ váy trên người cô. Ừm, thay váy rồi, nhìn đẹp hơn so với những bộ đồng phục mặc khi đi làm, nhưng vẫn còn rất quê mùa. “Hay vầy đi, đi theo anh trai này đi?"
“Ờ…" Tiêu Hà Hà sững người ra.
“Ha ha! Sợ rồi chứ gì?" Tăng Ly vẫn còn cười. “Nhìn cô biết ngay là con nít, rất trong sáng, làm anh trai tôi đây không nỡ tàn phá đóa hoa của nước nhà!"
Nói gì vậy chứ? Tiêu Hà Hà không nói nên lời. Cô và giám đốc Tăng đã thân nhau đến mức có thể mở miệng nói đùa những chuyện này hay sao?
Tiêu Hà Hà ngẩng đầu lên nhìn vào Tăng Ly một cách nghiêm túc. Trong ánh mắt của anh ta không có một chút tục tĩu nào, ngược lại còn sáng trong như một cậu bé mới lớn. Tiêu Hà Hà yên tâm về suy nghĩ trong lòng mình, rồi nói với vẻ thờ ơ: “Giám đốc Tăng, nhiều khi giả bộ cà rởn cũng mệt mỏi lắm, chi bằng bản chất ra sao thì cứ để vậy, anh như vậy không thấy mệt à?"
Rõ ràng không hề háo sắc nhưng lại giả vờ rất háo sắc. “Ờ..." Hơi ngớ người ra một chút, Tăng Ly cười khì khì. “Hà Hà à, cô đúng là làm cho anh trai tôi đây bất ngờ lắm đó! Nhìn cô có vẻ như hiểu tôi rất rõ vậy đó!"
Tăng Ly đứng lên rồi ngồi xuống cạnh Tiêu Hà Hà, cách cô rất gần, rất gần...
Tiêu Hà Hà lùi lại để tạo khoảng cách, anh ta lại ngồi nhích lên trước. Tiêu Hà Hà lại ngồi ra xa hơn, cho đến khi cô lùi lại đến cuối ghế xô-pha...
“Hà Hà, cô thấy tôi có đẹp trai không?" Tăng Ly hỏi Tiêu Hà Hà một cách nghiêm túc.
“Đẹp trai!" Cô trả lời. “Nhưng anh có thể nào ngồi qua bên kia không?"
Cô xấu hổ gần chết, lần đầu tiên ngồi gần với đàn ông đến vậy, rất không quen.
Còn ở đầu bên kia, một ánh nhìn sắc bén đang bắn về phía bên này. Khóe môi của Tăng Ly nhếch lên một nụ cười khó hiểu, tiếp tục ngồi nhếch về phía trước. “Hà Hà à, nếu cô thấy tôi đẹp trai, hay cô làm bạn gái của tôi đi?"
“Ờ…" Tiêu Hà Hà ngớ người ra. “Giám đốc Tăng, trình độ nói đùa của anh đứng đầu thiên hạ rồi đó!"
“Cô có bạn trai rồi hả?" Tăng Ly nhếch mày.
“Không, nhưng giám đốc Tăng đừng đùa với tôi nữa!" Tiêu Hà Hà đứng dậy, cô không muốn nói thêm những câu không đâu với anh chàng không đứng đắn này nữa. Ngồi gần như vậy, các cô gái ở bữa tiệc đã bắt đầu nhìn cô trừng trừng rồi.
Ai ngờ, vừa đứng dậy liền cảm nhận được những ánh mắt dò xét ập đến cùng lúc từ bốn phía, Tiêu Hà Hà căng thẳng, suýt nữa là vấp ngã.
“Cẩn thận chút chứ!" Tăng Ly giơ tay ôm chặt cô, đỡ lấy cơ thể của cô. “Hà Hà à, tôi nói cô phải cẩn thận chứ. Anh trai tôi đây vẫn chưa ăn thịt cô mà, sao cô sợ đến mức này rồi?"
Tiêu Hà Hà nhíu mày, ngượng ngùng muốn chết. “Tôi xin lỗi!"
Cô muốn đứng dậy nhưng anh ta giữ chặt eo cô, cô không gượng lại được nên đã bị kéo vào lòng anh ta. “Ha ha, tôi thích được ôm theo như vầy lắm!"
Tầm mắt của Tăng Ly không quên liếc về phía người đang ngồi uống rượu ở đầu bên kia của sảnh tiệc - Tần Trọng Hàn, nở nụ cười kỳ lạ, ôm chặt Tiêu Hà Hà hơn, cằm dưới còn cố tình đặt trên vai của Tiêu Hà Hà một cách đầy ẩn ý. Mái tóc dài của cô vừa khéo che đi đôi môi của anh ta, nếu nhìn nghiêng từ một phía, sẽ thấy họ đang hôn nhau một cách thân mật.
Bị Tần Trọng Hàn liếc nhìn một cái lạnh lùng, Tăng Ly chợt rùng. Ánh mắt đó lạnh quá, đột nhiên có cảm giác như quay lại trước đây. Ài… Từ khi nào Hàn lại xem trọng Tiêu Hà Hà đến vậy?
“Giám đốc Tăng, anh buông tôi ra đi!" Giọng của Tiêu Hà Hà càng nhỏ hơn, cô đang xấu hổ muốn chết.
“Được rồi! Tôi cũng thấy nói chuyện kiểu này rất nhàm chán!" Tăng Ly sửa đổi tác phong không đúng đắn vừa rồi, buông tay ra một cách ngượng ngùng, nhìn Tiêu Hà Hà với đôi mắt trong veo.
Mặt của Tiêu Hà Hà đỏ bừng, xấu hổ muốn chết. Vừa được tự do, cô ngay lập tức ngồi sang ghế xô-pha bên cạnh như muốn trốn chạy, cách anh ta càng xa càng tốt.
Còn ánh mắt được chiếu qua từ trong sảnh tiệc giống như một mũi tên nhọn có nhúng thuốc độc, ước gì có thể bắn chết Tiêu Hà Hà, cô nghĩ những người đó chắc là fan hâm mộ của Tăng Ly!
Đang sững người ra thì nhìn thấy ở không xa phía trước, một anh chàng bất thình lình đi đến với vẻ mặt ngầu và đẹp trai đến lóa mắt. Ánh mắt của tất cả mọi người trong sảnh tiệc cũng dõi theo bước chân của anh ta. Mãi đến khi anh ta bước đến cạnh Tiêu Hà Hà và Tăng Ly như thể một vị vua, Tiêu Hà Hà mới hoàn hồn lại, đứng phắt dậy. “Tổng tài!"
“Chào! Hàn, cục cưng à, sao bây giờ anh mới đến?" Lời Tăng Ly nói có ý ám chỉ, anh ta nghĩ vừa rồi khi mình đang ôm Tiêu Hà Hà thì Tần Trọng Hàn phải nên bước qua đây rồi mới phải.
Ánh mắt của Tần Trọng Hàn liếc qua Tiêu Hà Hà đang đỏ gay mặt, nhìn thấy trên khuôn mặt trắng trẻo hình như có dính một ít bột, ngay lập tức cau mày lại.
Rồi lạnh lùng liếc sang Tăng Ly đang ngồi bên cạnh. “Cậu rất vô vị!"
“Vì vậy tôi mới nói chuyện với Hà Hà đó!" Tăng Ly nhún vai. “Phải không Hà Hà?"
“Ờ…" Tiêu Hà Hà không biết phải nói gì, đành phải ậm ờ cho qua, dè dặt liếc nhìn Tần Trọng Hàn. Ánh đèn chiếu vào mặt anh ta, đó là một gương mặt lạnh lùng được trời sinh, không trắng trẻo đẹp đẽ như Tăng Ly. Trên gương mặt ngay thẳng có vẻ nghiêm nghị và sắc sảo sau khi trải qua nhiều sương gió, ngũ quan rõ ràng. Bên dưới cặp lông mày đen dày là một đôi mắt như hố sâu, sâu đến mức không thể nhìn thấy đáy. Có lẽ, đôi môi hơi vểnh lên là vì lạnh lùng trong nhiều năm, vì vậy khóe môi hơi chùng xuống. Ngay cả khi đối mặt với người bạn thân là Tăng Ly, sự lạnh lùng trên gương mặt đó cũng chưa từng xóa mờ.
“Hàn à, anh hơi nghiêm túc rồi thì phải? Làm Hà Hà sợ rồi kìa!" Lên tiếng trêu đùa, Tăng Ly híp đôi mắt đào hoa đầy thu hút, nhìn về phía Tiêu Hà Hà đang vặn vặn tay mình.
Tất cả mọi người đều nhìn sang bên này. Tần Trọng Hàn và Tăng Ly đều đang ngồi trước mặt cô gái ăn mặc và trang điểm quê mùa đó, cô gái này có lai lịch thế nào?
“Tổng tài, giám đốc Tăng, hai anh trò chuyện đi!" "Tiêu Hà Hà nhận ra được ánh mắt của mọi người, vội vã đứng dậy. Cô không thèm ở cạnh hai người họ đâu. Cô đi ra ban công bên ngoài như thể đang chạy trốn, tránh né những ánh mắt đáng sợ này.
Trên mặt của Tần Trọng Hàn xẹt qua một vẻ lạnh lùng rồi nhanh chóng trở lại bình thường, nhìn về phía Tăng Ly, nói với vẻ lạnh nhạt: “Không được đùa với cô ấy!"
“Tại sao?" Tăng Ly nhướng mày. “Những cô gái trong sáng như Hà Hà không có nhiều đâu!"
Tác giả :
Vô Danh