Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 107
“Lam Ảnh!" Tần Trọng Hàn hét lên với vẻ kích động.
“Chị hai, anh rể đến rồi kìa, chị đừng lo, anh ấy sẽ không bỏ mặc chị đâu!" Mạc Lam Tịnh đã hạ giọng, và đưa khăn cho Tần Trọng Hàn. “Anh lau cho chị hai đi, khóc nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe của chị ấy!"
“Lam Ảnh, ngẩng đầu lên!" Cầm lấy cái khăn, Tần Trọng Hàn nhẹ nhàng nói.
“Không! Đừng..." Cô lắc đầu và cúi mặt xuống thấp hơn.
“Tại sao vậy? Anh lau mặt cho em mà!" Tần Trọng Hàn thở dài.
“Không, em đã khóc... Hàn không thích phụ nữ khóc lóc..." Cô thì thầm, bất lực như một đứa trẻ. “Suỵt, đừng để anh ấy nhìn thấy đó!"
Trong tim Tần Trọng Hàn rất chua xót, anh ta suýt nữa rơi nước mắt. Rốt cuộc ông trời muốn thế nào mới cho cô ấy khỏe lại đây?
Hai người bên nhau là để vui vẻ, chia tay là để bớt đau khổ. Nếu người không thể làm cho tôi vui vẻ nữa, tôi cũng chỉ còn cách ra đi. Khi tôi ra đi, tôi cũng rất đau đớn, nhưng chắc chắn người sẽ đau đớn hơn tôi, bởi vì tôi là người nói tạm biệt trước, người tìm được vui vẻ trước chính là tôi!
Tiêu Hà Hà không ngờ là sẽ gặp Đỗ Cảnh, lại còn để cho đồng nghiệp nhìn thấy mình khóc lóc như vậy, cô nhất thời thấy hơi xấu hổ.
Vì khóc quá lâu, mắt cô đã sưng đỏ lên, cơn buồn nôn trong cổ họng càng nặng hơn, khi đứng dậy vẫn còn rất choáng váng.
Đỗ Cảnh đưa tay ra đỡ cô, không hỏi tại sao cô khóc, chỉ nói khẽ: “Cô định đi đâu? Tôi chở cô đi!"
“Tôi..." Tiêu Hà Hà hơi choáng váng, cố gắng đứng vững nhưng không ngờ lại càng chóng mặt hơn.
“Cô không sao chứ?" Đỗ Cảnh thấy sắc mặt cô trắng bệch, lại khóc rất nhiều, không nói gì mà chỉ bồng cô lên. “Đi, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện!"
Tiêu Hà Hà muốn vùng vẫy để đứng xuống nhưng không còn chút sức nào, sáng nay không ăn gì, tối qua cũng không ăn gì, lại khóc lâu như vậy, hơn một tháng nay cô lại bị thiếu dinh dưỡng, nên bây giờ còn yếu ớt hơn.
Nhưng được Đỗ Cảnh bồng như vậy, thu hút sự chú ý của những người qua đường, Tiêu Hà Hà vừa căng thẳng vừa sợ hãi. “Đỗ Cảnh, để tôi xuống đi!"
“Để xuống rồi thấy cô chóng mặt lần nữa à?" Đỗ Cảnh thì thầm, trong giọng có chút quan tâm. “Được rồi, xe tôi đậu ngay đằng trước! Tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện kiểm tra xem sao. Cô có bị thiếu máu không vậy?"
Mặc kệ Tiêu Hà Hà nói gì, Đỗ Cảnh bồng thẳng cô đi đến chỗ chiếc xe đang đậu ở gần quán nước.
Khi họ vừa đi đến bên cạnh chiếc xe, có ba người vừa đi ra khỏi quán trước, người đi chính giữa là một người đàn ông trung niên, mặc nguyên bộ vest đen, vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh lùng. Khi nhìn thấy Tiêu Hà Hà và Đỗ Cảnh, mắt ông ta hơi híp lại, sau đó trên khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt.
“Cô Tiêu, tôi cứ thắc mắc tại sao cô không đồng ý, thì ra cô vẫn còn lựa chọn khác!" Những lời nặng nề và mỉa mai của Tần Lăng Hàng khiến Tiêu Hà Hà bỗng cảm thấy tim đau như dao cắt.
Đỗ Cảnh không hề để ý đến Tần Lăng Hàng, mà mở cửa xe rồi đặt Tiêu Hà Hà vào ngồi trên ghế phụ, thắt dây an toàn cho cô, rồi đóng cửa lại.
Tiêu Hà Hà nhìn qua kính xe và nhìn thấy trong mắt Tần Lăng Hàng đầy giận dữ, trái tim cô bỗng run rẩy theo, rồi cô đột nhiên mở cửa ra. “Thưa bác, xin bác hãy đưa con trai con - Thịnh Thịnh về nhà!"
Đỗ Cảnh chỉ liếc Tần Lăng Hàng một cái rồi nói với Tiêu Hà Hà: “Khám xong rồi chúng ta sẽ đi đón Thịnh Thịnh!"
Tiêu Hà Hà ngồi lại vào trong xe, sắc mặt của Tần Lăng Hàng lại càng u ám hơn.
Đỗ Cảnh vốn định đến quán nước để lấy trà giùm ba nuôi của mình, nhưng không ngờ lại gặp Tiêu Hà Hà. Trà còn chưa lấy, chiếc xe đã nổ máy, biến mất ngay trước mặt Tần Lăng Hàng và tay chân của ông ta.
“Tiểu Lý, gọi báo với cậu chủ, người phụ nữ của nó đã bị người đàn ông khác dòm ngó rồi, bây giờ đang chuẩn bị đi thuê phòng!" Tần Lăng Hàng sa sầm mặt lại và nói xong câu này, thậm chí chính bản thân cũng ngạc nhiên khi mình đã nói ra hai từ “thuê phòng"này!
“Ông chủ?" Tiểu Lý hơi khó xử, có dòm ngó chưa thì cũng chưa rõ, nhưng ông chủ đã nói quá lên rồi! Nhưng Tiểu Lý vẫn ngoan ngoãn gọi điện cho Tần Trọng Hàn.
“Alo! Cậu chủ hả? Cô Tiêu đã cùng với một người đàn ông vạm vỡ đi thuê phòng rồi!" Tiểu Lý nói xong câu này thì chột dạ đến nỗi gần làm rớt cái điện thoại. “Cậu chủ, vậy nha, ông chủ gọi tôi rồi!"
Nói rồi, không chờ Tần Trọng Hàn trả lời, liền gác máy ngay lập tức.
Đột nhiên nhận được một cuộc gọi như vậy, cả người Tần Trọng Hàn như ngây ra! Anh ta vội tìm số của Tiêu Hà Hà, run rẩy nhấn gọi đi, nhưng lại không ai trả lời.
Tiêu Hà Hà được đưa vào bệnh viện, Đỗ Cảnh khăng khăng nhờ bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho cô.
“Đỗ Cảnh, tôi ổn mà, tôi không sao thật đó!" Thực tế là cô biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô không muốn để người khác biết được chuyện cô đã có thai.
Bác sĩ chỉ cười. “Cô à, bạn trai cô lo cho cô lắm đó, hay cô cứ kiểm tra hết xem sao, nhìn cô có vẻ cũng hơi suy nhược đó!"
“Bác sĩ, không... Anh ấy không phải là bạn trai của tôi!" Tiêu Hà Hà giải thích.
Đôi mắt của Đỗ Cảnh như lóe lên, vội quay mặt sang chỗ khác, nhưng vẫn nói với giọng lạnh lùng và ngang ngược: “Bác sĩ, cứ kiểm tra hết cho cô ấy đi!"
“Ồ! Xin lỗi cô, tôi không biết..."
Bác sĩ đã đưa ra một loạt các mục cần kiểm tra, nhưng Tiêu Hà Hà chỉ nói: “Bác sĩ, kiểm tra giùm tôi nồng độ HCG đi, tôi nghĩ vấn đề của tôi nằm ở đây!"
Bác sĩ hơi ngạc nhiên và ngây người ra. “Cô biết nhiều thật đó, ngay cả thuật ngữ chuyên ngành cũng biết luôn! Kỳ kinh nguyệt của cô qua bao lâu rồi?"
Tiêu Hà Hà hơi khựng lại, quay đầu liếc nhìn Đỗ Cảnh, anh ta vẫn đứng ở đó. Đúng là xấu hổ quá! Cô liền nói với anh ta: “Đỗ Cảnh, anh ra ngoài trước được không?"
Đỗ Cảnh không hiểu, nhưng lại không muốn đi ra ngoài.
“Làm ơn đi!" Tiêu Hà Hà lại nói.
“Được! Có gì cứ gọi tôi!"
Anh ta vừa đi, Tiêu Hà Hà vội nói: “Đã trễ hai tuần rồi, tôi cũng vừa mới nhớ ra. Tôi nghĩ chắc có lẽ tôi có thai rồi!"
“Ừm! Nếu có thai thì khoảng 14 ngày sẽ bắt đầu có dấu hiệu! Bây giờ thai còn quá nhỏ, không tiện cho siêu âm. Hay vậy đi, cô làm kiểm tra bằng giấy thử trước, nếu kết quả dương tính, chúng tôi sẽ làm xét nghiệm máu cho cô!" Bác sĩ nhanh chóng kê chỉ định dùng giấy thử thai cho giai đoạn đầu.
Tiêu Hà Hà cầm giấy chỉ định đi đóng tiền và nhận giấy thử, còn Đỗ Cảnh thì ngây người ra nhìn cô đi về phía phòng vệ sinh. Khi kết quả xuất hiện, Tiêu Hà Hà thực sự sững sờ!
Cô dính chưởng rồi!
Sau đó làm xét nghiệm máu, nồng độ HCG ở mức vừa phải, loại bỏ khả năng mang thai ngoài tử cung.
Khi Tiêu Hà Hà ngây người ra và nhìn chằm chằm vào tờ kết quả, Đỗ Cảnh cũng liếc nhìn. Trên tờ kết quả ghi là có thai khoảng sáu tuần.
“Cô có thai hả?" Đỗ Cảnh yên lặng hỏi!
Chẳng lẽ là của người đàn ông tối qua à? Tần Trọng Hàn gì đó?
Tiêu Hà Hà cứ ngây ra đó, cầm tờ kết quả trong tay, thật sự rất muốn khóc, khóc ra có lẽ sẽ đỡ hơn, nhưng cô không khóc được. Cảm giác muốn khóc nhưng không có nước mắt đó thật khó chịu...
Có vẻ như những ngày qua đã rơi quá nhiều nước mắt, và cô lại một lần nữa mang thai con của Tần Trọng Hàn!
Đây là đứa con thứ hai mà ông trời ban cho cô, cô rất thích trẻ con, nhưng đứa trẻ này đến thật không đúng lúc! Nhưng cô vẫn sẽ sinh con, vẫn sẽ sinh đứa con này ra! Nó là kết tinh của tình yêu, cô cần nó.
Đỗ Cảnh nhìn vào sự thay đổi trong nét mặt của cô, nhất thời thấy hơi khó hiểu. “Hà Hà?"
“Đỗ Cảnh, cám ơn anh đã chở tôi đến đây. Chuyện tôi có thai, anh có thể giữ bí mật giùm tôi không?" Cô hỏi, và đã lên kế hoạch sẽ rời khỏi thành phố này trong một thời gian không xa nữa.
“Ừm!" Đỗ Cảnh vốn là một người giữ lời hứa, cũng chưa bao giờ nói nhiều, nên được Bùi Lâm Xung đánh giá cao và nhận làm con nuôi. “Tôi sẽ không nói ra đâu! Cô có thai rồi, phải chú ý nghỉ ngơi. Bây giờ cô yếu quá, để tôi đi hỏi bác sĩ xem phụ nữ mang thai cần tẩm bổ những gì. Cô ngồi đây chờ tôi ha!"
Tần Trọng Hàn cứ gọi mãi vào số của Tiêu Hà Hà nhưng không ai trả lời. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào đã đi thuê phòng thật rồi? Trong lòng anh ta rối tung!
Đỗ Cảnh đã đi hỏi bác sĩ giùm cô, lúc này cô mới nhớ ra điện thoại của mình đang ở chế độ im lặng. Vừa lấy điện thoại ra, một chuỗi các con số lóe sáng, đó là những con số đã xóa đi nhưng không thể nào xóa khỏi trí nhớ được.
Trái tim cô run rẩy, đưa tay lên che bụng một cách vô thức. “Con ơi, là ba con gọi đó, nhưng mẹ không thể cho ba biết sự tồn tại của con được. Bây giờ ba con đã rối lắm rồi, chúng ta đừng gây thêm phiền phức nữa được không con?"
Tuy biết rằng bây giờ con chỉ mới lớn bằng hạt đậu, nhưng Tiêu Hà Hà vẫn rất hy vọng. Đây là một niềm hy vọng khác của cô!
Bất kể thế nào, có con thì cuộc sống sẽ có mục tiêu. Cô cần phải mạnh mẽ hơn, để trở thành một người mẹ tốt của con, dạy dỗ các con nên người!
Màn hình điện thoại vẫn đang lóe sáng, cô nhìn thấy những con số đó lóe lên rồi từ từ mờ đi.
Trên màn hình hiển thị có mười lăm cuộc gọi nhỡ, tất cả đều do Tần Trọng Hàn gọi đến!
Cô không nhấc máy.
Đầu bên kia lại càng sốt ruột hơn, rồi quay sang nhìn người phụ nữ đang run rẩy trên ghế sofa, Tần Trọng Hàn đang rơi vào tình huống khó xử. Anh ta phải làm gì đây?
“Anh có chuyện gì hả?" Mạc Lam Tịnh hỏi.
Tần Trọng Hàn chớp mắt. “Không, không có gì!"
“Hàn..." Vào lúc này, Mạc Lam Ảnh đột nhiên lên tiếng.
Tần Trọng Hàn vừa giúp cô ta lau mặt xong, hình như cô ta đã ổn định hơn một chút.
“Lam Ảnh, có chuyện gì vậy?" Anh ta vừa gọi điện vừa hỏi nhẹ nhàng.
Khi cuộc thứ 16 được gọi đến, cuối cùng Tiêu Hà Hà đã nghe máy, nhưng ở đầu bên kia lại vang lên giọng nói dịu dàng của Tần Trọng Hàn, không phải nói với cô, mà đang nói với người khác!
“Lam Ảnh, đừng khóc, anh ở đây, anh không đi đâu cả, em đừng khóc..."
Trái tim Tiêu Hà Hà đau như bị ai xé, rồi đột nhiên, nước mắt trào ra, đôi mắt đẫm lệ vẫn rất đen, rất sáng.
Tần Trọng Hàn, anh gọi điện cho tôi, là muốn để tôi nghe thấy những lời dịu dàng của anh dành cho những người phụ nữ khác à?
Tiêu Hà Hà mỉm cười cay đắng rồi cúp máy.
Và đúng lúc Tần Trọng Hàn liếc nhìn vào điện thoại, nhận ra lần này đã có ghi nhận cuộc gọi.
A! Cô ấy chịu nghe máy rồi!
Chết tiệt! Anh ta vừa nói chuyện với Lam Ảnh, chắc cô ấy đã nghe thấy rồi!
Trong tim Tần Trọng Hàn đột nhiên hoảng sợ.
Tiếp đó, Tiêu Hà Hà gọi đến, anh ta nhìn vào số máy của cô đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại, giật thót tim. Anh ta lập tức chạy vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại, cắt đứt mọi liên quan với bên ngoài, rồi háo hức hét lên: “Hà Hà, là em hả? Là em phải không?"
“Chị hai, anh rể đến rồi kìa, chị đừng lo, anh ấy sẽ không bỏ mặc chị đâu!" Mạc Lam Tịnh đã hạ giọng, và đưa khăn cho Tần Trọng Hàn. “Anh lau cho chị hai đi, khóc nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe của chị ấy!"
“Lam Ảnh, ngẩng đầu lên!" Cầm lấy cái khăn, Tần Trọng Hàn nhẹ nhàng nói.
“Không! Đừng..." Cô lắc đầu và cúi mặt xuống thấp hơn.
“Tại sao vậy? Anh lau mặt cho em mà!" Tần Trọng Hàn thở dài.
“Không, em đã khóc... Hàn không thích phụ nữ khóc lóc..." Cô thì thầm, bất lực như một đứa trẻ. “Suỵt, đừng để anh ấy nhìn thấy đó!"
Trong tim Tần Trọng Hàn rất chua xót, anh ta suýt nữa rơi nước mắt. Rốt cuộc ông trời muốn thế nào mới cho cô ấy khỏe lại đây?
Hai người bên nhau là để vui vẻ, chia tay là để bớt đau khổ. Nếu người không thể làm cho tôi vui vẻ nữa, tôi cũng chỉ còn cách ra đi. Khi tôi ra đi, tôi cũng rất đau đớn, nhưng chắc chắn người sẽ đau đớn hơn tôi, bởi vì tôi là người nói tạm biệt trước, người tìm được vui vẻ trước chính là tôi!
Tiêu Hà Hà không ngờ là sẽ gặp Đỗ Cảnh, lại còn để cho đồng nghiệp nhìn thấy mình khóc lóc như vậy, cô nhất thời thấy hơi xấu hổ.
Vì khóc quá lâu, mắt cô đã sưng đỏ lên, cơn buồn nôn trong cổ họng càng nặng hơn, khi đứng dậy vẫn còn rất choáng váng.
Đỗ Cảnh đưa tay ra đỡ cô, không hỏi tại sao cô khóc, chỉ nói khẽ: “Cô định đi đâu? Tôi chở cô đi!"
“Tôi..." Tiêu Hà Hà hơi choáng váng, cố gắng đứng vững nhưng không ngờ lại càng chóng mặt hơn.
“Cô không sao chứ?" Đỗ Cảnh thấy sắc mặt cô trắng bệch, lại khóc rất nhiều, không nói gì mà chỉ bồng cô lên. “Đi, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện!"
Tiêu Hà Hà muốn vùng vẫy để đứng xuống nhưng không còn chút sức nào, sáng nay không ăn gì, tối qua cũng không ăn gì, lại khóc lâu như vậy, hơn một tháng nay cô lại bị thiếu dinh dưỡng, nên bây giờ còn yếu ớt hơn.
Nhưng được Đỗ Cảnh bồng như vậy, thu hút sự chú ý của những người qua đường, Tiêu Hà Hà vừa căng thẳng vừa sợ hãi. “Đỗ Cảnh, để tôi xuống đi!"
“Để xuống rồi thấy cô chóng mặt lần nữa à?" Đỗ Cảnh thì thầm, trong giọng có chút quan tâm. “Được rồi, xe tôi đậu ngay đằng trước! Tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện kiểm tra xem sao. Cô có bị thiếu máu không vậy?"
Mặc kệ Tiêu Hà Hà nói gì, Đỗ Cảnh bồng thẳng cô đi đến chỗ chiếc xe đang đậu ở gần quán nước.
Khi họ vừa đi đến bên cạnh chiếc xe, có ba người vừa đi ra khỏi quán trước, người đi chính giữa là một người đàn ông trung niên, mặc nguyên bộ vest đen, vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh lùng. Khi nhìn thấy Tiêu Hà Hà và Đỗ Cảnh, mắt ông ta hơi híp lại, sau đó trên khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt.
“Cô Tiêu, tôi cứ thắc mắc tại sao cô không đồng ý, thì ra cô vẫn còn lựa chọn khác!" Những lời nặng nề và mỉa mai của Tần Lăng Hàng khiến Tiêu Hà Hà bỗng cảm thấy tim đau như dao cắt.
Đỗ Cảnh không hề để ý đến Tần Lăng Hàng, mà mở cửa xe rồi đặt Tiêu Hà Hà vào ngồi trên ghế phụ, thắt dây an toàn cho cô, rồi đóng cửa lại.
Tiêu Hà Hà nhìn qua kính xe và nhìn thấy trong mắt Tần Lăng Hàng đầy giận dữ, trái tim cô bỗng run rẩy theo, rồi cô đột nhiên mở cửa ra. “Thưa bác, xin bác hãy đưa con trai con - Thịnh Thịnh về nhà!"
Đỗ Cảnh chỉ liếc Tần Lăng Hàng một cái rồi nói với Tiêu Hà Hà: “Khám xong rồi chúng ta sẽ đi đón Thịnh Thịnh!"
Tiêu Hà Hà ngồi lại vào trong xe, sắc mặt của Tần Lăng Hàng lại càng u ám hơn.
Đỗ Cảnh vốn định đến quán nước để lấy trà giùm ba nuôi của mình, nhưng không ngờ lại gặp Tiêu Hà Hà. Trà còn chưa lấy, chiếc xe đã nổ máy, biến mất ngay trước mặt Tần Lăng Hàng và tay chân của ông ta.
“Tiểu Lý, gọi báo với cậu chủ, người phụ nữ của nó đã bị người đàn ông khác dòm ngó rồi, bây giờ đang chuẩn bị đi thuê phòng!" Tần Lăng Hàng sa sầm mặt lại và nói xong câu này, thậm chí chính bản thân cũng ngạc nhiên khi mình đã nói ra hai từ “thuê phòng"này!
“Ông chủ?" Tiểu Lý hơi khó xử, có dòm ngó chưa thì cũng chưa rõ, nhưng ông chủ đã nói quá lên rồi! Nhưng Tiểu Lý vẫn ngoan ngoãn gọi điện cho Tần Trọng Hàn.
“Alo! Cậu chủ hả? Cô Tiêu đã cùng với một người đàn ông vạm vỡ đi thuê phòng rồi!" Tiểu Lý nói xong câu này thì chột dạ đến nỗi gần làm rớt cái điện thoại. “Cậu chủ, vậy nha, ông chủ gọi tôi rồi!"
Nói rồi, không chờ Tần Trọng Hàn trả lời, liền gác máy ngay lập tức.
Đột nhiên nhận được một cuộc gọi như vậy, cả người Tần Trọng Hàn như ngây ra! Anh ta vội tìm số của Tiêu Hà Hà, run rẩy nhấn gọi đi, nhưng lại không ai trả lời.
Tiêu Hà Hà được đưa vào bệnh viện, Đỗ Cảnh khăng khăng nhờ bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho cô.
“Đỗ Cảnh, tôi ổn mà, tôi không sao thật đó!" Thực tế là cô biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô không muốn để người khác biết được chuyện cô đã có thai.
Bác sĩ chỉ cười. “Cô à, bạn trai cô lo cho cô lắm đó, hay cô cứ kiểm tra hết xem sao, nhìn cô có vẻ cũng hơi suy nhược đó!"
“Bác sĩ, không... Anh ấy không phải là bạn trai của tôi!" Tiêu Hà Hà giải thích.
Đôi mắt của Đỗ Cảnh như lóe lên, vội quay mặt sang chỗ khác, nhưng vẫn nói với giọng lạnh lùng và ngang ngược: “Bác sĩ, cứ kiểm tra hết cho cô ấy đi!"
“Ồ! Xin lỗi cô, tôi không biết..."
Bác sĩ đã đưa ra một loạt các mục cần kiểm tra, nhưng Tiêu Hà Hà chỉ nói: “Bác sĩ, kiểm tra giùm tôi nồng độ HCG đi, tôi nghĩ vấn đề của tôi nằm ở đây!"
Bác sĩ hơi ngạc nhiên và ngây người ra. “Cô biết nhiều thật đó, ngay cả thuật ngữ chuyên ngành cũng biết luôn! Kỳ kinh nguyệt của cô qua bao lâu rồi?"
Tiêu Hà Hà hơi khựng lại, quay đầu liếc nhìn Đỗ Cảnh, anh ta vẫn đứng ở đó. Đúng là xấu hổ quá! Cô liền nói với anh ta: “Đỗ Cảnh, anh ra ngoài trước được không?"
Đỗ Cảnh không hiểu, nhưng lại không muốn đi ra ngoài.
“Làm ơn đi!" Tiêu Hà Hà lại nói.
“Được! Có gì cứ gọi tôi!"
Anh ta vừa đi, Tiêu Hà Hà vội nói: “Đã trễ hai tuần rồi, tôi cũng vừa mới nhớ ra. Tôi nghĩ chắc có lẽ tôi có thai rồi!"
“Ừm! Nếu có thai thì khoảng 14 ngày sẽ bắt đầu có dấu hiệu! Bây giờ thai còn quá nhỏ, không tiện cho siêu âm. Hay vậy đi, cô làm kiểm tra bằng giấy thử trước, nếu kết quả dương tính, chúng tôi sẽ làm xét nghiệm máu cho cô!" Bác sĩ nhanh chóng kê chỉ định dùng giấy thử thai cho giai đoạn đầu.
Tiêu Hà Hà cầm giấy chỉ định đi đóng tiền và nhận giấy thử, còn Đỗ Cảnh thì ngây người ra nhìn cô đi về phía phòng vệ sinh. Khi kết quả xuất hiện, Tiêu Hà Hà thực sự sững sờ!
Cô dính chưởng rồi!
Sau đó làm xét nghiệm máu, nồng độ HCG ở mức vừa phải, loại bỏ khả năng mang thai ngoài tử cung.
Khi Tiêu Hà Hà ngây người ra và nhìn chằm chằm vào tờ kết quả, Đỗ Cảnh cũng liếc nhìn. Trên tờ kết quả ghi là có thai khoảng sáu tuần.
“Cô có thai hả?" Đỗ Cảnh yên lặng hỏi!
Chẳng lẽ là của người đàn ông tối qua à? Tần Trọng Hàn gì đó?
Tiêu Hà Hà cứ ngây ra đó, cầm tờ kết quả trong tay, thật sự rất muốn khóc, khóc ra có lẽ sẽ đỡ hơn, nhưng cô không khóc được. Cảm giác muốn khóc nhưng không có nước mắt đó thật khó chịu...
Có vẻ như những ngày qua đã rơi quá nhiều nước mắt, và cô lại một lần nữa mang thai con của Tần Trọng Hàn!
Đây là đứa con thứ hai mà ông trời ban cho cô, cô rất thích trẻ con, nhưng đứa trẻ này đến thật không đúng lúc! Nhưng cô vẫn sẽ sinh con, vẫn sẽ sinh đứa con này ra! Nó là kết tinh của tình yêu, cô cần nó.
Đỗ Cảnh nhìn vào sự thay đổi trong nét mặt của cô, nhất thời thấy hơi khó hiểu. “Hà Hà?"
“Đỗ Cảnh, cám ơn anh đã chở tôi đến đây. Chuyện tôi có thai, anh có thể giữ bí mật giùm tôi không?" Cô hỏi, và đã lên kế hoạch sẽ rời khỏi thành phố này trong một thời gian không xa nữa.
“Ừm!" Đỗ Cảnh vốn là một người giữ lời hứa, cũng chưa bao giờ nói nhiều, nên được Bùi Lâm Xung đánh giá cao và nhận làm con nuôi. “Tôi sẽ không nói ra đâu! Cô có thai rồi, phải chú ý nghỉ ngơi. Bây giờ cô yếu quá, để tôi đi hỏi bác sĩ xem phụ nữ mang thai cần tẩm bổ những gì. Cô ngồi đây chờ tôi ha!"
Tần Trọng Hàn cứ gọi mãi vào số của Tiêu Hà Hà nhưng không ai trả lời. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào đã đi thuê phòng thật rồi? Trong lòng anh ta rối tung!
Đỗ Cảnh đã đi hỏi bác sĩ giùm cô, lúc này cô mới nhớ ra điện thoại của mình đang ở chế độ im lặng. Vừa lấy điện thoại ra, một chuỗi các con số lóe sáng, đó là những con số đã xóa đi nhưng không thể nào xóa khỏi trí nhớ được.
Trái tim cô run rẩy, đưa tay lên che bụng một cách vô thức. “Con ơi, là ba con gọi đó, nhưng mẹ không thể cho ba biết sự tồn tại của con được. Bây giờ ba con đã rối lắm rồi, chúng ta đừng gây thêm phiền phức nữa được không con?"
Tuy biết rằng bây giờ con chỉ mới lớn bằng hạt đậu, nhưng Tiêu Hà Hà vẫn rất hy vọng. Đây là một niềm hy vọng khác của cô!
Bất kể thế nào, có con thì cuộc sống sẽ có mục tiêu. Cô cần phải mạnh mẽ hơn, để trở thành một người mẹ tốt của con, dạy dỗ các con nên người!
Màn hình điện thoại vẫn đang lóe sáng, cô nhìn thấy những con số đó lóe lên rồi từ từ mờ đi.
Trên màn hình hiển thị có mười lăm cuộc gọi nhỡ, tất cả đều do Tần Trọng Hàn gọi đến!
Cô không nhấc máy.
Đầu bên kia lại càng sốt ruột hơn, rồi quay sang nhìn người phụ nữ đang run rẩy trên ghế sofa, Tần Trọng Hàn đang rơi vào tình huống khó xử. Anh ta phải làm gì đây?
“Anh có chuyện gì hả?" Mạc Lam Tịnh hỏi.
Tần Trọng Hàn chớp mắt. “Không, không có gì!"
“Hàn..." Vào lúc này, Mạc Lam Ảnh đột nhiên lên tiếng.
Tần Trọng Hàn vừa giúp cô ta lau mặt xong, hình như cô ta đã ổn định hơn một chút.
“Lam Ảnh, có chuyện gì vậy?" Anh ta vừa gọi điện vừa hỏi nhẹ nhàng.
Khi cuộc thứ 16 được gọi đến, cuối cùng Tiêu Hà Hà đã nghe máy, nhưng ở đầu bên kia lại vang lên giọng nói dịu dàng của Tần Trọng Hàn, không phải nói với cô, mà đang nói với người khác!
“Lam Ảnh, đừng khóc, anh ở đây, anh không đi đâu cả, em đừng khóc..."
Trái tim Tiêu Hà Hà đau như bị ai xé, rồi đột nhiên, nước mắt trào ra, đôi mắt đẫm lệ vẫn rất đen, rất sáng.
Tần Trọng Hàn, anh gọi điện cho tôi, là muốn để tôi nghe thấy những lời dịu dàng của anh dành cho những người phụ nữ khác à?
Tiêu Hà Hà mỉm cười cay đắng rồi cúp máy.
Và đúng lúc Tần Trọng Hàn liếc nhìn vào điện thoại, nhận ra lần này đã có ghi nhận cuộc gọi.
A! Cô ấy chịu nghe máy rồi!
Chết tiệt! Anh ta vừa nói chuyện với Lam Ảnh, chắc cô ấy đã nghe thấy rồi!
Trong tim Tần Trọng Hàn đột nhiên hoảng sợ.
Tiếp đó, Tiêu Hà Hà gọi đến, anh ta nhìn vào số máy của cô đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại, giật thót tim. Anh ta lập tức chạy vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại, cắt đứt mọi liên quan với bên ngoài, rồi háo hức hét lên: “Hà Hà, là em hả? Là em phải không?"
Tác giả :
Vô Danh